Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26. Mặc Ngọc Ngô Công
Tác giả: Luyến Thượng Nam Sơn
Dịch: PLB và các bạn
Biên dịch: phongbkac46
Biên tập: docconhan171

Mộc Phong bị kích thích rất muốn lấy lam quang dưới đất lên xem là cái gì? Đồng thời muốn bảo vệ lam quang không chịu sự xâm hại của con Mặc Ngọc Ngô Công này.

Trong khi lam quang trên mặt đất nhúc nhích thì Mặc Ngọc Ngô Công cảnh giác quay lại nhìn Mộc Phong, mồm kêu “chít” một tiếng phun ra tuyến chất lỏng màu đen rơi trước người Mộc Phong khoảng ba xích.

Chỗ hắc dịch rớt xuống bốc lên một làn khói trắng, Mộc Phong kinh ngạc nghĩ thầm: “Độc dịch của con độc vật này quá lợi hại”. Tâm lý hắn bắt đầu do dự không quyết, sau đó Mặc Ngọc Ngô Công hướng về Mộc Phong thị uy có ý chớ nên va chạm với nó, lam quang dưới đất nhất định phải là của nó.

Theo thiên đạo, uống một chén ăn một miếng đều đã được định sẵn từ trước[1], Mộc Phong vốn muốn đến đây là rời đi, chợt nhìn thấy một con hồ ly màu ngân bạch đột nhiên từ trong rừng chạy ra. Một tiếng “sưu” vút qua từ trên thân Mặc Ngọc Ngô Công, nó lắc đầu một cái, phun ra từ trong miệng một cỗ hắc dịch lên chính giữa đỉnh đầu bạch hồ.

Bạch hồ kêu gào thảm thiết, lộn một vòng trên không trung sau đó toàn thân chuyển thành màu đen, chỉ trong chớp mắt đã rơi xuống đất không động đậy.

Mộc Phong trong lòng lửa giận bốc cao, con độc vật này quá bá đạo, chắc chắn rất nhiều sinh vật đã bị nó hạ độc, lưu nó trên thế gian nhất định là tai họa. Tâm niệm vừa lóe lên, Tiêu Diêu Châu đã xuất hiện trong tay hóa thành một thanh lợi kiếm, ánh sáng rực rỡ lóe mắt.

Mặc Ngọc Ngô Công cảm giác được sát khí bức nhân của Mộc Phong, gai nhọn trên đầu tức khắc nhô dài ra một thước, dưới ánh trăng hiện ra ánh sáng màu xanh sẫm.

Mộc Phong vận chân khí phân bố một đạo cấm chế khắp bên ngoài thân, nhìn xa giống như một vầng sáng màu vàng kim lừa Mặc Ngọc Ngô Công từ từ tiến đến.

Mặc Ngọc Ngô Công lắc lư đầu, nhanh như thiểm điện phun vào người Mộc Phong một mũi tên bao bọc bởi lớp sương đen.

Mộc Phong không né tránh, vung tay vỗ ra một đạo chân khí, hư ảnh do chân khí tạo ra như một bàn tay chặn ở phía trước người, đâu ngờ hư ảnh vừa chạm vào mũi tên mầu đen thì “soạt” một tiếng đã bị phá tan. Mũi tên vẫn như sấm vang chớp giật tiến tới, Mộc Phong thất kinh, không kịp né người, “phực” một tiếng mặc tiễn đâm vào cấm chế trước người Mộc Phong. Cấm chế bị phá vỡ phát ra tiếng nổ rền vang.

May mà mũi tên cũng đã hết tầm rơi xuống dưới đất, trong nháy mắt bắn lên một tia hắc khí thổi lên người Mộc Phong, tiếng “ti ti” lan dần, trường sam của Mộc Phong bị chất độc làm rách tả tơi. Mộc Phong nhanh như sấm nổ không kịp bưng tai bay dịch ra ba trượng, kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ đã sơ suất.

Lúc này lam quang lại di chuyển về phía nam vài xích, Mặc Ngọc Ngô Công vẫn bò sát phía trên lam quang.

Mộc Phong trong chớp mắt đem Tiêu Diêu Châu biến hóa thành một cây cự phủ[2] dài khoảng vài trượng, vận chân khí ra sức bổ xuống Mặc Ngọc Ngô Công.

Mặc Ngọc Ngô Công thình lình lắc đầu, đỉnh nhọn trên đầu thuận thế nghênh đón cự phủ, một tiếng “đang” vang dội, cánh tay của Mộc Phong bị chấn động tê tê, cự phủ bật lên trời, thiếu chút nữa là tuột ra khỏi tay.

Trong mắt Mộc Phong lộ vẻ kinh hãi, thầm nghĩ: “Tiêu Diêu Thần Châu vốn là thần khí, vậy mà cũng không làm gì được nó sao?”

Thế gian vạn vật, vốn là người hiểu thì sắc, kẻ không hiểu thì cùn. Giống như kiểu Mộc Phong dùng Tiêu Diêu Thần Châu làm búa chặt củi, nếu chủ nhân mấy vạn năm trước của thần châu này biết được thì sợ rằng sẽ tức đến thổ máu.

Mặc Ngọc Ngô Công vô duyên vô cớ bị người chặt một búa, thực sự điên tiết trong lòng. Trong vùng đất này, từ trước đến nay chỉ có nó khi phụ sinh vật khác, chưa từng có ai dám làm khó dễ nó. Con Mặc Ngọc Ngô Công này vốn là vua của loài rết, tịnh không phải sinh vật trên thế gian, vạn năm trước giống như Kỳ Lân Thần Thú bị rớt xuống nhân gian. Hôm nay, nó vốn muốn đoạt lấy lam quang để có thể trở về Thần Giới, nào ngờ gặp phải Mộc Phong một tên tiểu tử hồ đồ không hiểu việc đời.

Một tiếng “vù” vang lên, Mặc Ngọc Ngô Công từ trong miệng khạc ra viên nội đan màu xanh sẫm, ngay lập tức ánh sáng phát ra chói lọi.

Mộc Phong nhất thời không biết con quái này muốn làm gì, ngơ ngẩn một chốc, chợt nhìn nội đan giống như con chim nhạn hoảng sợ mạnh mẽ bắn về phía hắn, trong chớp mắt đã bổ đến trước mặt, trong lòng hắn thầm than không ổn, mồm há hốc, còn chưa kịp kêu một tiếng “a”, nội đan đó không ngờ đã chui vào trong miệng hắn, xuôi theo yết hầu “ực” một tiếng rơi vào trong dạ dày hắn!

Mộc Phong vừa kinh hãi vừa giận dữ, bỗng cảm giác miệng lưỡi khô rát, toàn thân nóng bỏng, tay chân tê dại, nhất thời khó mà cựa quậy, mắt mở to nhìn cánh tay mình trong chớp mắt đã biến thành đen xì. Tâm tạng Mộc Phong đập dữ dội, Linh Lung Thần Anh bên trong cơ thể hắn cùng lúc đó mở to đôi mắt kinh khủng thất sắc giống như vậy.

Ở phía xa, Mặc Ngọc Ngô Công trong miệng phát ra vài tiếng kêu “oa oa”, con mắt nhỏ bé “chế giễu” nhìn Mộc Phong toàn thân đen xì, dường như vô cùng thỏa mãn về kiệt tác của mình: “Dám đoạt nội đan của ta, thật là tự mình tìm đến cái chết.”

Mộc Phong cực kỳ kinh khủng, phát hiện huyết dịch trong cơ thể bắt đầu ngưng kết, ý thức đang dần dần xa rời bản thân, tử vong đang đến gần. Hắn nhớ đến Yên Nhiên và Hàn Yên trong căn nhà gỗ, hôm qua vẫn còn nhận lời cùng họ vĩnh viễn không lìa xa, thế mà giờ đây hắn sắp phải lìa xa.

Mộc Phong điếng người nhìn quần áo trên người bốc lên từng đốm lửa, “đoàng” một tiếng đã bị thiêu thành tro bụi. Đúng lúc đó Mặc Ngọc Ngô Công phát ra âm thanh “oa oa” bò về phía hắn.

Con quái này nhất định sẽ ăn thịt hắn, không ngờ chết cũng không được toàn thây, hắn lập tức cảm thấy đau lòng. Trong tâm lại nghĩ đến Yên Nhiên và Hàn Yên, họ có vì hắn chia ly không lời từ biệt mà sinh chán ghét hắn hay không. Giây phút cận kề giữa sự sống và cái chết, Mộc Phong chầm chậm nhắm mắt lại, thần trí mơ hồ.

Tâm tạng của hắn dần dần biến thành màu đen, Linh Lung Thần Anh ngỡ ngàng than thở vận mệnh mình sinh ra không gặp thời.

Mặc Ngọc Ngô Công lại bò tới gần, cái lưỡi dài đen kịt nhỏ xuống hắc dịch thè ra khỏi mồm.

Tiêu Diêu Thần Châu dường như cảm ứng chủ nhân gặp nguy hiểm, liền biến thành một quang cầu màu vàng kim bao phủ hoàn toàn Mộc Phong vào bên trong.

Mặc Ngọc Ngô Công kêu “oa oa” hai tiếng, dường như chế giễu Thần Châu sẽ nhanh chóng trở thành vật vô chủ nhưng vẫn si tâm vọng tưởng trung thành bảo vệ chủ nhân.

Nhiệt độ bên trong Tiêu Diêu Thần Châu đột nhiên tăng cao. Ngay lập tức, Thất Tinh Tử Ngọc Bội trước ngực Mộc Phong phát ra bảy tia sáng chói mắt, thần linh chi khí xuất ra tiến vào trong cơ thể Mộc Phong.

Linh Lung Thần Anh mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ , hai cánh tay nhỏ nhắn lập tức khua lên, thần linh chi khí dưới sự chỉ huy của Thần Anh thuận lợi tiến nhập vào trong kinh mạch Mộc Phong. Huyết dịch được thần linh chi khí bổ sung lại bắt đầu chảy.

Màu đen trên cơ thể Mộc Phong bắt đầu nhạt dần.

“Oa oa”, Mặc Ngọc Ngô Công kêu lên kỳ quái, nó cũng đã phát hiện ra cơ thể tên nhân loại này đang khôi phục, nội đan của bản thân trong nhất thời không lấy lại được, vội vàng thôi động thần niệm điều khiển nội đan đột phá ra ngoài cơ thể Mộc Phong, đâu biết rằng đã muộn, nội đan màu xanh thẫm bị Linh Lung Thần Anh tập trung một lượng lớn thần linh chi khí bao trùm lấy.

Bị bao vây bởi thần linh chi khí, nội đan màu xanh thẫm tả xung hữu đột, dốc sức vùng vẫy.

Lam quang ở nơi không xa chầm chậm di chuyển đến bên Mộc Phong.

Mặc Ngọc Ngô Công không dám tiếp cận Tiêu Diêu Thần Châu, nôn nóng kêu “oa oa” loạn cả lên, mắt nhìn nội đan của mình bị Thần Anh khốn trụ, toàn thân nó hắc quang đột ngột dâng lên. Nội đan màu xanh thẫm dường như cũng cảm ứng được tâm ý của chủ nhân, trong chớp mắt phát ra một màn sương xanh thẫm dày đặc. Cơ thể Mộc Phong lại dần dần biến thành màu đen.

Cánh tay nhỏ nhắn của Linh Lung Thần Anh vung càng nhanh, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy một chùm kim quang không ngừng chớp động.

Huyết dịch trong cơ thể Mộc Phong nhận được sự trợ giúp của Thần Anh, áp lực lên tâm tạng đột nhiên gia tăng, tốc độ máu lưu chuyển nhanh hơn gấp nhiều lần người bình thường. Màn sương bốc ra từ nội đan Mặc Ngọc Ngô Công chỉ trong phút chốc đã bị huyết dịch của Mộc Phong hấp thụ. Những hạt tròn lấp lánh trong huyết dịch có một ít đã trở nên ảm đạm, hệt như những hòn đá cuội lấp lánh ánh sáng dưới ánh trăng trên dòng sông.

Màu đen trên thân Mộc Phong một lần nữa lại trở nên nhạt đi.

Mặc Ngọc Ngô Công gần như cáu tiết, điên cuồng điều khiển nội đan phát ra sương đen.

Linh Lung Thần Anh vẫn bình tĩnh như thường, Thất Tinh Tử Ngọc Bội liên tục không ngừng tỏa ra thần linh chi khí, màn sương đen trong cơ thể Mộc Phong tan biến càng lúc càng nhanh.

Hai canh giờ sau!

Cơ thể Mộc Phong đã khôi phục sự thuần khiết như ngọc giống trước kia.

Mặc Ngọc Ngô Công trừng to mắt, cái lưỡi dài thòng trên đất, nội đan xanh thẫm và bản thân đã mất đi cảm ứng. Nó bi phẫn nhìn nội đan của mình đang dần dần thu nhỏ trong cơ thể Mộc Phong, cuối cùng hoàn toàn biến mất không nhìn thấy. Nội đan cực nhọc luyện trong vạn năm, trong nháy mắt đã ly khai bản thân, trong mắt Mặc Ngọc Ngô Công hiện lên thần sắc tuyệt vọng, mệt mỏi, oán độc. Nó không cam tâm, nó phải ghi nhớ khí tức của nhân loại này, nó muốn tiêu diệt nhân loại đáng ghét này, nó phải đoạt lại nội đan thuộc về bản thân.

Nhưng cơ thể Mặc Ngọc Ngô Công lại dần thu nhỏ lại, sự đau khổ mất nội đan khiến nó nhụt chí và mất đi sự phấn chấn, cơ thể co lại thành kích cỡ con rết bình thường, lúc này e chỉ cần một con chó hoang bình thường cũng có thể giẫm chết nó. Muốn báo cừu rửa hận sao? Đúng là vọng tưởng! Nội đan của bản thân đã bị Cửu Dương Chi Thể hấp thụ, đó còn là cuộc sống sao?

Cuối cùng Mặc Ngọc Ngô Công liếc nhìn Tiêu Diêu Thần Châu vẫn còn lấp lánh kim quang chặn phía trước nhân loại liền nhanh chóng chui vào trong rừng, bắt đầu lại hành trình vạn năm gian khổ của bản thân.

Lam quang đã dừng lại dưới chân Mộc Phong ngoài ba xích.

Tiêu Diêu Thần Châu thu nhỏ lại, trở về trong lòng bàn tay Mộc Phong.

Mộc Phong tỉnh lại.

Cơn ác mộng ban nãy khiến hắn nghĩ lại mà thấy sợ, khi hắn cảm thấy linh hồn mình sắp bay xa, chợt có một âm thanh non nớt hô hoán tên hắn. Giấc mộng này quá chân thực, chân thực đến đáng sợ!

Mộc Phong lúng túng phát hiện ra mình không mảnh vải che thân, vội vàng dùng ý thức lấy ra từ trong ngọc trạc một bộ y phục hấp tấp mặc vào.

Mặc Ngọc Ngô Công đã biệt tăm biệt tích. Mộc Phong cúi đầu trìu mến nhìn xuống lam quang từng bị con ngô công hung tàn truy đuổi đang ở dưới chân mình ngoài ba xích.

Đột nhiên, lam quang xuất hiện một cái đầu nhỏ, tiếp đó một “tiểu nữ hài” có đôi cánh nhỏ từ dưới đất bay lên.

Trời ơi! Nàng quá nhỏ bé, so với khuẩn nhân còn bé hơn, nàng chỉ cao bằng ngón tay của Mộc Phong!

Toàn thân nàng màu hồng phấn, người nàng không đầy một thốn, đôi cánh nhỏ giống như một đóa hoa lan tinh xảo, mái tóc xanh da trời buông xuống bờ vai trong bóng đêm càng phát ra lam quang rực rỡ.

Đây đúng là lam quang vừa nãy hắn muốn bảo vệ sao? Mộc Phong ngơ ngẩn tự hỏi bản thân.


[1] Người Trung Quốc thường nói một câu “Nhất ẩm nhất trác mặc phi tiền định.”: Uống một chén ăn một miếng, không có gì là không được định trước, mọi thứ đều là tự nhiên, không nên cưỡng cầu.

[2] Cự phủ: cây búa lớn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK