Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 018 Thông báo hái thành công

Hôm sau.

Tam phu nhân từ trong giấc mộng ngọt ngào tỉnh lại, trong lòng bàn tay còn giữ quấn lụa màu tím lam nhạt kia, nó đã trở thành chỗ dựa cho nàng. “Chiết hoa công tử, ai, chỉ sợ kiếp này ta không thấy được chàng nữa.” Nàng thở dài, vén chăn ngồi dậy.

Có tiếng đập cửa vang lên, theo đó là một giọng nói thanh thuý: “Phu nhân, phu nhân, ngài đã dậy chưa?” Tam phu nhân nghe được, biết đó là giọng của nha hoàn Tiểu Hồng, nàng trả lời: “Uh, Tiểu Hồng, ngươi đem nước đến đây.” Tiểu Hồng ứng thanh, liền không còn nghe thấy tiếng động nào nữa, chắc nàng đi mang nước đến. Tam phu nhân bây giờ mới nhớ tới quấn lụa này không thể cho người khác thấy, vì vậy vội vàng giấu nó ở dưới gối, sau đó mới đứng dậy thay quần áo.

Một trận tiếng bước chân vang lên, Tiểu Hồng đem nước đến. Nàng đẩy cửa tiến vào, đổ nước vào chậu rửa, hầu Tam phu nhân vệ sinh. Tiểu Hồng mười ba mười bốn tuổi, trên đầu tết hai bím tóc, mặc một bộ y phục màu hồng.

Tiểu Hồng đứng bên cạnh chải tóc cho Tam phu nhân, nói to: “Phu nhân.” Tam phu nhân đáp: “Sao, có chuyện gì?” Tiểu Hồng nói: “Nghe lão gia nói, đêm qua nhà chúng ta có trộm.”

Tam phu nhân nghe được, tim nhảy lên một cái, nghĩ: “Chẳng lẽ chuyện tối hôm qua, lão gia đã biết rồi sao?” Nàng mạnh mẽ trận định nói: “A? Có kẻ nào lớn gan như vậy, dám đến nhà chúng ta gây chuyện?”

Tiểu Hồng nghe xong bỗng nhiên thấp giọng nói: “Nghe nói, là, là một tên dâm tặc.” Tam phu nhân vừa nghe, mặt nhất thời không còn chút máu, son môi trong tay run rẩy rơi xuống bàn. Nàng xác thực chuyện tối hôm qua đã bại lộ, trong lòng hoảng sợ vô cùng.

Tiểu Hồng thấy thế kêu lên: “Phu nhân, phu nhân, người làm sao vậy?” Tam phu nhân: “Ta, ta…..” Lại không nói lên lời. Tỉểu Hồng tuy còn bé, nhưng đã trải qua sự đời, nàng thấy Tam phu nhân như thế, nhẹ giọng cười: “Phu nhân, người không cần sợ. Lão gia nói, người sẽ nhất định phái thêm người, tăng mạnh phòng bị, tuyệt không để cho ác tặc kia xâm phạm tiểu thư.”

Tam phu nhân nghe xong, giật mình, nói: “Cái gì? Tiểu thư? Dâm tặc kia muốn tới hại tiểu thư?” Nhưng trong lòng bình tĩnh lại một chút.

Tiểu Hồng gật đầu, nói: “Đúng a. Sáng sớm hôm nay, trên chiếc cột nhà trong phòng lão gia phát hiện thấy lời nhắn, còn viết cái gì đêm nay lúc 11 giờ, cùng quý thiên kim làm quen kết bạn gì đó. Ngoài trừ lời nhắn, còn có một quấn lụa.”

Tam phu nhân nghe xong, thót tim, hỏi: “Quấn lụa? Quấn lụa kiểu gì?”

Tiểu Hồng đáp: “Nghe nói, là mảnh quấn lụa tơ tằm màu lam nhạt. Ôi, thấy rồi, trên quấn lụa đó có chữ viết, là cái gì…. ‘Chiết hoa công tử’, đúng rồi, đúng là bốn chữ ‘Chiết hoa công tử’.”

Tam phu nhân nghe xong, thầm nghĩ: “Quả nhiên là hắn.” Nhất thời trăm vị đan xen, vừa mừng vừa sợ, vừa lo vừa buồn. Sợ là vì hắn to gan lớn mật, dám ngạo mạn công khai, muốn xâm phạm thiên kim của Huyện thái gia; Vui chính là cuối cùng cũng có tin tức của hắn; Lo là vì một mình hắn sao có thể địch bốn phương; Buồn chính vì trong lòng hắn không có chỗ cho mình, hắn muốn chính là tiểu thư, dù sao mình cũng đã lớn tuổi. Tam phu nhân cảm thấy mất mát, tự giễu: "Hại mình còn ngày chờ đêm mong về hắn, không ngờ hắn là dạng người vô lương tâm như vậy……”

Tiểu Hồng nhìn thấy phu nhân đang ngẩn người, vội kêu: “Phu nhân, phu nhân, ngài không có việc gì chứ?” Tam phu nhân bừng tỉnh, nói: “Ơi, ta không có việc gì, hơi choáng váng đầu một chút thôi.”

Thì ra, Tần Mộ Sở đợi Liễu Phúc đem những quấn lụa tới, hắn mới lập kế hoạch làm thế nào để hái hoa. Nếu tất cả mọi người đếu hy vọng ta như thế, ta sẽ đáp ứng bọn họ, hái hoa cho bọn chúng xem. Mấy ngày nay, hắn dạo quanh Lăng Huyện một lần, cũng sắp đặt mấy nhà có thể hạ thủ. Nhưng mà, cũng muốn tạo thanh danh cho bọn chúng thấy, nhân tiện tìm ngắt các thiên kim tiểu thư. Vì vậy hắn “khoá” mục tiêu là con gái Huyện thái gia Hoàng Thế Viễn – Hoàng Lăng. Đêm hôm đó, hắn đến nha môn. Hắn sớm đã tìm được nhà của Hoàng Lăng, vốn là có thể lập tức hái nàng. Liền thấy lầu các đối diện vẫn sáng đèn, liền mò mẫm đến đó, gặp được vị phu nhân hắn từng thải qua đang ngẩn ngơ bên đầu giường. Hắn chính là cao thủ, tự nhiên nhìn ra lòng xuân của phu nhân kia, liền đi vào yên yên ổn ổn an ủi nàng một phen. Tiếp đó, hắn vào phòng Hoàng Thế Viễn để lại lời nhắn và lụa quấn, tuyên bố muốn bẻ hoa thiên kim nhà người ta.

Chiêu này của Tần Mộ Sở quả nhiên hiệu nghiệm, ngày hôm sau, tin tức dâm tặc muốn ngắt hoa con gái Huyện thái gia lan ra nhanh chóng khắp thành.

“Nhị Ma Tử (Nhị mặt rỗ), sáng này nha môn sao bận rộn thế? Binh lực hình như cũng gia tăng không ít.”

“Tiểu Biện Tử (Tiểu đuôi sam), người không nghe gì sao? Tối hôm qua nha môn có kẻ trộm, hơn nữa còn lưu lại cho Huyện thái gia lời nhắn, tối nay 11 giờ muốn tới thải hoa Lăng Nhi tiểu thư đó.”

“Hà! Tên trộm này cũng quả lớn mất nhỉ? Cả Huyện Nha, có quan binh đứng gác, hắn cũng dám phát cuồng ngôn?”

“Ta nói cho Tiểu Đuôi Sam ngươi, dâm tặc kia đã muốn làm hẳn phải có chút tài năng, chẳng phải hôm qua hắn vào nha môn lưu lại lời nhắn đó sao? Nghe nói còn có một quấn lụa nữa, mặt trên có danh hiệu của hắn. Tên trộm kia kêu …….. Kêu cái gì …… được rồi, kêu ‘Chiết hoa công tử’!”

“Chiết hoa công tử?” Nhị mặt rỗ, người nghe nhân vật này chưa?”

“Không biết. Theo như ta thấy, người này hoặc là hạng người võ nghệ cao cường, hoặc là mặt thằng ngu.”

“Ài, Hoàng đại nhân huyện chúng ta là một ông quan liêm khiết tận tụy, yêu dân như con, ngươi nói việc này xảy ra …… Đáng tiếc bình dân chúng ta không giúp được gì nhiều.”

“Tiểu đuôi sam, ngươi an tâm, nghe nói có vài chi sĩ anh dũng có bát cấp bách công chịu đứng ra, bảo vệ phủ nha Huyện thái gia.”

………

…………………

Mất nửa ngày, Huyện thành đường to ngõ nhỏ đều bàn luận về “Chiết Hoa công tử”, đoán hắn là dạng người như thế nào. Có người nói hắn ba đầu sáu tay, nếu không hắn sao dám kiêu ngạo như vậy; có người nói hắn lãnh khốc vô tình, nếu không hắn sao có thể tự đặt cho mình cái tên “Chiết hoa” chứ; có người nói …… Tóm lại, nói những gì mọi người biết.

Đêm. Đường phủ Huyện thái gia.

Một đám võ lâm nhân sĩ ngồi vây quanh, trong đó có một thanh niên, sắc mặt trắng phau, cử chỉ văn nhã, chính là Thiếu chủ Trịnh viên Tô châu, tên là Trịnh Dịch.

Trịnh viên Tô châu là thế gia, tài lực của họ không thể ước lượng, hơn nữa võ công gia truyền của họ cũng không thể khinh thường. Trịnh viên yêu thích làm việc thiện, không kể là dân chúng địa phương, hay đối với người trong võ lâm, có thể trợ giúp thì sẽ cố gắng hết sức. Nhưng bởi Trịnh viên hay giúp chuyện nhỏ nhặt, trong võ lâm không có nổi danh như Cố gia trang.

Chủ nhân hiện nay của Trịnh viên Tô châu là Trịnh Hoàn Long. Trịnh Dịch là người con duy nhất. Trịnh Dịch cùng Trịnh Hoàn Long có chỗ khác biệt, hắn không thích lo liệu sự tình trong nhà, luôn muốn ra bên ngoài kết giao bạn bè. Trịnh Hoàn Long chỉ có một đứa con, cũng không tuỳ cho hắn lựa chọn. Nhưng mà Trịnh Dịch dù sao cũng là gia thế hiển hách, bên cạnh không thiếu kẻ nịnh bợ, cho nên khó tránh khỏi thói ăn chơi trác táng, trở thành ngạo mạn, tính cách tự cho mình là đúng nhất.

Huyện thái gia Hoàng Thế Viễn nhìn đến chỗ võ lâm nhân sĩ đang ngồi, hiển nhiên Tô châu Trịnh viên - Trịnh Dịch dẫn đầu. Có một vài người nhân sĩ võ lâm đến trợ giúp ông, trong tâm cũng rất hài lòng. Đương nhiên, ông cũng biết, có ít người vì hâm mộ nữ nhi mình mà đến. Phải biết rằng, Lăng Nhi con gái ông trong Lăng huyện này cũng vào số một số hai. Ông là lão già cổ lỗ sĩ, nếu muốn bảo vệ nữ nhi, phải dựa vào người khác mới được. Vì vậy dùng giọng điệu thương lượng nói với Trịnh Dịch: “Theo lão phu thấy, cứ đem tiểu nữ tránh xa hắn, khiến gian kế của hắn không cách nào thành công. Chẳng biết ý Trịnh công tử thế nào?”

Trịnh Dịch chơi kịp trả lời, một người bên cạnh hắn tuổi tương đương nhau mở miệng trước. Hắn là một trong số bạn bè Trịch Dịch kết giao, tên là Từ Mẫn Kiệt. Hắn nói: “Hoàng đại nhân đề cao chí khí kẻ khác, làm nhụt uy phong chính mình. ‘Chiết Hoa công tử’ là cái tên bọn ta chưa nghe nói bao giờ, chắc cũng chẳng mấy lợi hại. Ngài xem phần đông chúng là hảo thủ, chỉ cần dâm tặc kia dám đến, chúng ta nhất định sẽ biến hắn thành ‘Gẫy chân gẫy tay công tử’ (Chiết thủ chiết cước công tử), mọi người nói có đúng không?” Chi sĩ hiệp nghĩa ngồi đó nghe xong, đều cùng đồng ý, tên “Chiết Hoa công tử” kia nhất định có đi mà không có về.

Từ Mẫn Kiệt đợi mọi người yên lặng trở lại, mới nói tiếp: “Cho nên, Hoàng đại nhân hoàn toàn không cần đem Lăng Nhi tiểu thư tránh đi làm gì, chúng ta lấy tiểu thư làm mồi, dụ tên trộm tiến đến, rồi bắt giữ hắn. Trịnh Dịch, ngươi nói có phải không?” Trịnh Dịch cao giọng nói: “Mẫn Kiệt nói không sai, bằng vào nhân số đông đảo của chúng ta, không cần sợ ‘Chiết Hoa công tử’, Hoàng đại nhân ngày không cần lo lắng. An toàn của tiểu thư Lăng Nhi cứ để chúng ta phụ trách, quyết không để nàng tổn thương.”

Mọi người đều tán thành.

Hoàng Thế Viễn thấy thế, cực kì an trí, nghĩ: “Dâm tặc cũng không phải đối thủ của những người này, Lăng Nhi tron phòng ông cũng sẽ không nguy hiểm nữa, huống chi lại có nhiều nha dịch như vậy.”

Tam phu nhân không thắp đèn lên, đứng trước cửa sổ, nhìn ngây ngốc về phía lầu các đối diện. Nàng nghe nha hoàn Tiểu Hồng nói, lão gia vốn muốn chuyển tiểu thư ra chỗ khác, nhưng chi sĩ hiệp nghĩa kia chủ trương lấy tiểu thư là mồi nhử, mới có thể dẫn dâm tặc chui vào bẫy, lão gia cũng đàng như chịu thua. Bọn họ chưa bao giờ nghe qua ‘Chiết Hoa công tử’, dám chắc là hạng vô danh tiểu tốt sắc đảm trùm trời, không tạo ra được uy hiếp nào. Hiện giờ, nhân sĩ hiệp nghĩa và quan binh đang mai phục xung quanh lầu của tiểu thư, chỉ chờ dâm tặc mắc câu.

Lúc này, Tam phu nhân thấy một thân ảnh màu xám bay vào sân, hướng về lầu của tiểu thư lao đến. Nàng thở dài trầm lắng, thầm nghĩ: “Hắn đã đến rồi.”

Người tới đúng là Tần Mộ Sở. Nhưng hắn hình như rất bất cẩn, chưa tiếp cận được lầu, đã bị chi sĩ hiệp nghĩa cùng quan binh mai phục phát hiện. Thân Tần Mộ Sở chớp lên, theo cửa sổ mà vào khuê phòng tiểu thư. Trong lòng nhóm Trịnh Dịch và Từ Mẫn Kiệt rất khẩn trương, không nghĩ khinh công của dâm tặc lại cao minh đến thế, thân chớp một cái là đã có thể vào phòng. Bọn họ đều vung binh khí, nhảy tới hướng cửa sổ. Hơn nữa mỗi người đều gắng sức luyện tập công phu bản thân, kỳ thật bọn họ không tán thành tiểu thư đi xơ tán, chỉ là muốn trước mặt nàng biểu hiện tốt một chút. Chính khi sắp lao đên cửa sổ, bóng xám từ trong phòng phá cửa mà ra, hướng bọn họ lao tới, làm bọn họ sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, mà Hoàng Thế Viễn ở phía xa thấy thế, liền lệnh thụ hạn bắn tên. Vạn tên cùng tới, bóng xám trở thành con nhím, “Rầm” một tiếng rơi xuống sân.

Tam phu nhân thấy được cảnh này, nhịn không được kinh hô. Chi sĩ hiệp nghĩa vội chạy tới bóng xám trước mặt, người xông lên đầu tiên chính là Từ Mẫn Kiệt, hắn vừa lại gần, thì kêu lên: “Không phải hắn, là mộ cái ghế!” Câu nói chưa dứt, từ cửa sổ lại bay ra một bóng xám nữa, trên lưng hắn vác theo một cái chăn. Chỉ thấy hắn tung người, đã bay đến bên tường bao. Quan binh cũng không bắn tên, không thể chặn lại. Bọn Trịnh Dịch đang đứng giữa sân, thấy bóng xám nhanh nhẹn chạy khỏi, mới đứng dậy đuổi theo. Hoàng Thế Viễn tức giận đến giậm chân bình bịch, điên tiết kêu lên: “Mau, Lăng Nhi của ta bị trộm bắt đi mất rồi! Mau truy đuổi cho ta!” Quan binh lập tức đuổi theo.

Thời gian cháy hết một nén hương, Hoàng Thế Viễn trở lại đại sảnh, đi tới đi lui, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được. Một sai nha tiến lại, ông hỏi vội vã: “Thế nào? Cứu được tiểu thư về chưa?” Người kia hổi báo: “Thưa đại nhân, chúng ta đuổi đến cửa thành bắc, phát hiện chăn của tiểu thư.” Hoàng Thế Viễn hỏi nhanh: “Người ở đâu? Tiểu thư nó ở đâu?” Sai nha cúi đầu: “Không phát hiện bóng dáng của tiểu thư.” Hoang Thế Viễn tức đến nhảy dựng lên, lạnh lùng nói: “Chưa tìm được tiểu thư người trở về làm cái gì? Tiếp túc cho người đi tìm!” Sai nha ứng tiếng, rồi chạy đi. Hoàng Thế Viễn thấp giọng mắng: “Một đám vô dụng!”, ông bình thường không có chửi mắng ai, con gái bị cướp đi, rất nóng vội, không giữa được thể diện nữa.

Mấy canh giờ trôi qua, bên trong đường to ngõ tắt Lăng thành, cả đại thôn tiểu trại khuôn viên hơn mười dặm, quan binh đã sớm lục soát cả, cũng không thu được gì. BọnTrịnh Dịch và Từ Mẫn Kiệt đuổi hơn bốn năm mươi dặm có dư, cố nhiên vẫn như cũ không thấy bóng dáng của Hoàng Lăng tiểu thư và “Chiết Hoa công tử”.

Bầu trời phương đông bắt đầu toả ra những luồng trắng bạc, quan binh cùng nhóm Trịnh Dịch Từ Mẫn Kiệt tìm kiếm cả đêm không được gì về đến nha huyện. Quan bình đối với sự tình truy đuổi địch nhân từ không thành quen, cũng không nghĩ có gì to tát. Nhưng nhóm của Trịnh Dịch và Từ Mẫn Kiệt, sắc mặt cực kì khó coi. Những năm gần đây, bọn họ tại địa phận Tô châu Thái hồ có thể nói là thành danh như diều gặp gió. Đương nhiên, nguyên nhân đa phần vì tiền bối cha ông của bọn họ. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, bọn họ, ít nhất là bọn họ cũng cho là không có gì mình không thể làm, không nơi nào không thuận lợi.

Có lẽ có rất nhiều tâm tính bạn trẻ giống như vậy. Người trẻ tuổi thường đem sự tình nhìn nhận vô cùng đơn giản, luôn nghĩ dựa vào một thân thanh xuân nhiệt huyết của bản thân, có thể xông ra đường lớn quang minh. Chỉ là khi bọn họ trên đường chạm mặt bao bức tường ngăn cản, mới phát hiện những vết thương của mình, không còn duệ khí thủa nào nữa.

Con người, chỉ có thể chân chính đi khi đã trưởng thành.

Trịnh Dịch Từ Mẫn Kiệt bọn họ từng khoác lác, như là Đối với “Chiết Hoa công tử” Sẽ Bắt được, hôm nay lại để đối phương chạy mất ngay trước mũi, hơn nữa vô tung vô ảnh thoát được. Đối với dạng tâm cao khí ngạo như bọn họ có thể nói, là đả kích rất lớn. Bọn họ trước mặt Huyện Thái Gia Hoàng Thế Viễn, đã không còn hào khí lúc đầu, như rau tươi khô héo vậy.

Mặc dù Hoàng Thế Viễn rất tức, nhưng ông cũng biết mọi người đã xuất toàn lực rồi, chỉ tại tên tặc tử giảo hoạt. Sự việc đã như thế, cho dù đại phát lôi đình, con gái mình có thể trở về hay không? Lại phải nói lại, ông sớm đã già, ông không rống hận được mọi người nữa, chỉ là bình tĩnh ngồi trên ghế, trông kêu một tiếng.

“Lão gia! Lão gia! Tiểu thư nàng ……. Nàng…… Nàng ……” Một nha hoàn bộ dạng tiểu cô nương chạy nhanh vào trong đại sảnh, nàng có thể là quá vội vàng, chạy áo vào trong, mới phát hiện đại sảnh ngoài lão gian còn có rất nhiều người. Nàng chỉ là nha hoàn, nhìn thấy nhiều người xa lạ như thế, thì cảm thấy sợ hãi, cho nên nói không nên lời. Cuối cùng đọc chữ “Nàng” như đang ngâm thơ.

Nha hoàn tên là Tiểu Thanh, là nha hoàn sát bên nữ nhi Hoàng Lăng, bình thường nàng ta sẽ sống dười lầu bên ngoài phòng Hoàng Lăng, phụ trách việc nhà.

Hoàng Thế Viễn vừa nghe Tiểu Thanh nhắc đến hai chữ “Tỉểu thư”, lựa giận trong lòng liền muốn phác tác, nhưng khi nhìn thấy nhãn thần hoảng loạn cùng ân cần của Tiểu Thanh, thầm than: “Ôi, nàng chỉ là quan tâm đến Lăng Nhi mà thôi, ta sao có thể so đo với nàng?” Vì vậy thần tình ông mềm mỏng nói với Tiểu Thanh: “Tiểu Thanh hả, tiểu thư bị tên trộm kia bắt đi, mọi người ở đây đều biết, ngươi đi xuống đi, không cần làm thêm rối loạn tại đây nữa.”

Tiểu Thanh lại khắc khoải, nói: “Không Phải, Lão Gia! Tiểu thư, nàng ở trong phòng!”

Mọi người nghe xong, thần sắc biến đổi. Từ Mẫn Kiệt là người đầu tiên lên tiếng: “Không có khả năng, tối hôm qua chúng ta đã nhìn thấy Hoàng tiểu thư bị dâm tặc kia bắt đi!” Mọi người đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Tiểu Thanh. Bọn họ tin vào đôi mắt mình.

Hoàng Thế Viễn thở dài: “Tiểu Thanh, ngươi không phải quá nhớ tiểu thư đó chứ? Cái này cũng khó trách, ngươi từ nhỏ đi theo tiểu thư, cảm tình tự nhiên sâu nặng.”

Tiểu Thanh lớn tiếng nói: “ Ta cũng không nói dối! Tối hôm qua ta ở dưới lầu, nghe nói có dâm ...... tặc tử muốn tới, sợ hãi mà ngủ không được. Tới giờ tý, ta nghe thấy tiếng động bên ngoài. Có tên bắn, có ngào thét, có đao kiếm rút, lại càng không dám cử động. Nhưng mà không lâu sau đó tiếng động dần hết. Ta trộm nhìn ra ngoài cửa sổ, cả sân im ắng, hết thảy thanh âm vừa rồi đều biến mất, cũng chẳng nhìn thấy ai! Ta đột nhiên nhớ tới tiểu thư, vì vậy bạo gan lên phòng tiểu thư, tiểu thư lúc này nằm trên giường. Ta mới thở phào nhẹ nhõm, muốn đóng cửa đi xuống, nhưng phát hiện mắt của tiểu thư vẫn mở, liền đến xem. Ta vừa mới đến trước giường, cửa sổ đột nhiên bật mở, một thân ảnh đi vào, hắn vung tay lên, ta liền bất tỉnh nhân sự. Đợi đến lúc ta tỉnh dậy, tiểu thư vẫn nằm trên giường, trợn tròn mắt, không kêu một tiếng. Ta đứng bên gọi nàng, kêu vài tiếng, tiểu thư vẫn không phản ứng, nàng nàng ……” Nói về sau, Tiểu Thanh bắt đầu nấc cục, hiển nhiên chưa có thấy tiểu thư như vậy bao giờ.

Trịnh Dịch nghe xong, thất thanh kêu lên: “Không hay! Chúng ta trúng kế rồi!” Vừa nói vừa chạy ra khỏi đại sảnh. Hoàng Thế Viễn cũng tỉnh ngộ, vội vàng hô: “Mau, đến lầu của tiểu thư!” Mọi người nghe xong đều hiểu được là tại sao, chạy tới khuê phòng Hoàng Lăng. Ngược lại bỏ Tiểu Thanh đứng đó.

Trước cửa khuê phòng Hoàng Lăng, Trịnh Dịch trù trừ không vào, hắn dù sao cũng là thế gia đệ tử, mặc dù nóng lòng biết sự thật, nhưng cũng không dám mở cửa phòng Hoàng Lăng ra. Hoàng Lăng không có trong đó còn có lý, vạn nhất nàng ở trong đó thật, làm gì có chuyện vô lý như thế.

Hoàng Thế Viễn gạt mọi người ra, đẩy cửa tiến vào. Vừa vào chính là một cái phòng khách, qua một bức rèm, mới là phòng ngủ của Hoàng Lăng. Trong lòng Hoàng Thế Viễn rất mâu thuẫn, vừa muốn thấy con gái ở bên trong, vừa không nghĩ nàng ta ở đó. Lúc vén rèm lên, tay của Hoàng Thế Viễn run lẩy bẩy, rồi dừng lại trước rèm. Sau đó, ông hạ quyết tâm, hai tay mạnh mẽ mở rèm ra, đi nhanh vào.

“Lăng Nhi!” Hoàng Thế Viễn gọi thất thanh. Quả như Tiểu Thanh nói, thiên kim Huyện thái gia, con gái ông ta – Hoàng Lăng, đang nằm trên giường, mặt không có chút máu, mắt không còn sinh khí, tóc rối loạn. Đập vào mắt Huyện thái gia nhất, là trong tay Hoàng Lăng có một quấn lụa, cái này cùng với quấn lụa sáng sớm hôm qua giống nhau như đúc.

Ông ta biết quấn lụa là của ai. Nhưng vào lúc này, người cha trên đầu có hai thứ tóc như ông có khả năng làm gì đây? Tưởng tượng mình bất lực bảo vệ con gái, lòng ông ta đau đớn vạn phần, ruột gan đứt khúc. Cả người thoáng cái đã già đi rất nhiều.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK