Trời xuân tháng ba, Tây hồ phong cảnh như tranh.
Trong Lục Liễu trang viên, cành liễu lay động, đung đưa mềm mại trong gió . Một thân ảnh bay lượn trên cây liễu, không chút quan tâm cây liễu đang khoe dáng dưới chân.
Hắn đang biểu diễn khinh công của mình.
Hà Phong Dương thấy Tần Mộ Sở trên cây liễu không ngừng bay múa, lại nhớ tới thời gian luyện công thời trẻ của mình. Sinh khí Tần Mộ Sở tản mát ra khiến Hà Phong Dương cảm thấy vui mừng, "Chỉ là khổ nữ tử thế gian thôi."
Nhưng mà, Tần Mộ Sở cũng thật sự là kỳ tài luyện võ, chỉ nhìn khinh công của hắn, liền biết hắn đã “xanh lấy ra từ chàm mà xanh hơn chàm” (1).
Liễu Nguyệt đứng ở bên cạnh Hà Phong Dương, thấy Tần Mộ Sở bay bổng trên ngọn cây, hai tay khép ngực, không ngừng phát ra tiếng kinh hô.
Lúc này, trên không trung Tần Mộ Sở nhón gót, hạ xuống bên Hà Phong Dương. Liễu Nguyệt tiến lại hỏi: "Công tử, ngươi không việc gì chứ?" Rồi lấy khăn tay lau mặt cho Tần Mộ Sở. Tần Mộ Sở cười hì hì, nắm lấy tay Liễu Nguyệt, trả lời: "Ta làm sao có chuyện được? Nguyệt nhi yêu quý của ta."
Hà Phong Dương thấy thế, ho một tiếng. Tần Mộ Sở lập tức nhận ra - sư phụ còn bên người, hắn vội hướng Hà Phong Dương cúi đầu, gọi: "Sư phụ!" Mà Liễu Nguyệt đã đỏ mặt cúi đầu, hai tay không ngừng xoắn lấy khăn tay.
Hà Phong Dương hướng Tần Mộ Sở nói: "Sở nhi, khinh công của ngươi luyện rất khá. Đến đây, để ta xem chưởng pháp và kiếm pháp ngươi luyện thế nào."
Tần Mộ Sở đáp: "Vâng, sư phụ." Rồi đứng ra giữa sân, vận khởi Lục Liễu chưởng pháp, chỉ thấy thân người trong viện lúc tiến lúc thoái, giống như khiêu vũ, thủ chưởng vang lên tiếng gió rẹt rẹt.
Liễu Nguyệt thấy thế cũng vỗ tay khen hay.
Tiếp đó, chỉ nghe một câu "Sở nhi, tiếp kiếm!" Tần Mộ Sở thấy một thiết kiếm bay tới, tư thế tay đặc biệt, rồi hắn tiếp một kiếm sư phụ hắn ném cho, sau đó sử ra chiêu “Liễu ảnh lấp loáng” (Liễu ảnh bà sa), thoáng chốc hàn quang lóe lên, bóng liễu hiển lên khắp nơi, nhìn hỗn loạn tùy tiện, rồi lại như có quy luật nhất định. Chiêu "Liễu ảnh lấp loáng" này chính là khi Hà Phong Dương nhìn thấy bóng của cây liễu dưới ánh trăng mà sáng tạo ra.
Kế tiếp, Tần Mộ Sở lại ra chiêu “Cành liễu quất mặt” (Liễu chi phất diện), chỉ thấy bóng kiếm tan biến, chỉ còn một hàn kiếm giống như cành liễu, vẽ lên không trung một đường cung, hướng phía trước vạch tới. Chiêu "Cành liễu quất mặt" này ở trong bẩy thức kiếm pháp, chính là chiêu đắc ý nhất của Hà Phong Dương, có một lần Hà Phong Dương đến Tây Hồ - Tô Đê tản bộ, đi từng bước thong thả, đến bên một gốc liễu bị gió thổi, một cành liễu liền theo gió quất vào mặt hắn. Hắn cảm thấy ngoài ý muốn, trong lòng cũng có sở ngộ, trở về liền sáng tạo ra chiêu này. Chiêu này xuất ra, nhìn như tùy ý, lại ngầm bao hàm nguyên lý tự nhiên, lúc lâm địch thường vượt khỏi dự liệu của đối thủ, đánh cho đối thủ ứng phó không kịp.
Liễu Nguyệt khen hay, tay vỗ đến đỏ lên. Tần Mộ Sở cũng múa xong kiếm, hắn trong lòng rất đắc ý, nghĩ đến sư phụ dám chắc là đối với mình càng thêm khen gợi, nói cái gì Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Đợi khi hắn vận khí thu kiếm xong hướng sư phụ nhìn lại, lại phát hiện sư phụ kèm theo nét mặt già nua, không có chút bộ dạng vui vẻ nào. Tâm của hắn cũng từ đỉnh núi rơi xuống đáy cốc.
Mặt Hà Phong Dương lạnh lùng nói: "Sở nhi lại đây. Lục Liễu chưởng và chiêu Bảy thức phất kiếm ngươi luyện phi thường thuần thục rồi, nhưng ý lại không đạt." Hắn nhìn thấy Tần Mộ Sở vẻ mặt khó hiểu, cũng khó trách, Tần Mộ Sở từ khi sinh ra hiểu chuyện, không luyện qua võ thuật, mười ba tuổi xuống thạch thất, cũng chỉ là tự mình tìm tòi, cho nên nội tâm hắn chỉ cho rằng đem chiêu thức luyện thành thục là được rồi.
Hà Phong Dương thấy thế, liền hỏi hắn: "Ngươi biết Khổng Tử cổ cầm, vì sao mấy năm đều luyện một khúc (Văn Vương Thao) không? Ngay cả sư phụ hắn Sư Tương Tử cũng nói hắn có thể luyện khúc khác, mà hắn cũng không thay đổi?"
Điển cố Khổng tử luyện cầm Tần Mộ Sở có biết. Nghe nói, có một lần Khổng Tử theo Sư Tương Tử học cổ cầm. Khúc danh là (Văn Vương Thao). Khổng Tử vất vả luyện rất nhiều ngày, Sư Tương Tử nói: "Có thể đổi." Khổng tử nói: "Ta đã nắm giữ được quy luật của khúc này, nhưng chưa được kỹ xảo". Lại luyện rất nhiều ngày, Sư Tương Tử lại nói: "Có thể đổi, ngươi đã học được kỹ xảo." Nhưng Khổng Tử vẫn nói: "Chưa được, chưa hiểu ý nghĩ của nó." Lại qua thời gian tương đương, Sư Tương Tử vẫn nói thật sự có thể đổi, nhưng Khổng Tử vẫn cho rằng mình chưa đàn tốt khúc nhạc. Vì vậy, hắn tìm tòi nghiên cứu nội hàm cầm khúc đến khi hắn thấy hình tượng Văn Vương hiện lên trong khúc nhạc mới thôi.
Hắn lập tức đáp: "Là bởi vì Khổng Tử cảm thấy mình còn không có lĩnh ngộ ra cầm ý bao hàm trong khúc nhạc."
Hà Phong Dương vuốt cằm nói: "Không sai. Mỗi một loại võ công chiêu thức như một cầm khúc. Ngươi chỉ luyện chiêu thức, nhưng lại không thể nhận ra tâm ý bao hàm trong đó, thì không tính là luyện tốt võ công."
Tần Mộ Sở đầu tiên là “A” một tiếng, bộ dạng như đã ngộ ra, tiếp theo lại đi vào trầm tư. Hà Phong Dương biết hắn suy tư tâm ý của Lục Liễu chưởng và Phất Liễu bẩy thức ở đâu, liền nói với hắn: "Sở nhi, ngươi muốn biết không?" Tần Mộ Sở lập tức đáp: "Ta muốn."
Ở một bên Liễu Nguyệt cũng mơ hồ, chẳng biết hai thầy trò bọn họ nói gì, liền một mình vào phòng.
Hà Phong Dương kéo Tần Mộ Sở ra ngoài trang viên, chỉ vào bờ đê liễu rủ bên Tây Hồ nói: "Sở nhi, Bạch Đê là ai tạo thành, ngươi biết không?" Tần Mộ Sở nghĩ thầm: "Người không phải muốn nói cho ta biết tâm ý của Lục Liễu chưởng và Phất Liễu kiếm sao, sao lại kéo ta đến xem cảnh sắc Tây hồ?" Nhưng hắn vẫn gật đầu, cái này hắn đương nhiên biết, đó là Tô Thức tri phủ Hàng Châu, đào Tây Hồ, lấy nước hồ cùng bùn rêu và cỏ đắp thành, cho nên lại xưng "Tô đê", hơn nữa liễu rủ trên đê, thành một danh cảnh Tây Hồ, người xưng "Tô đê xuân hiểu" (Tô đê xuân sớm).
Hà Phong Dương lại hỏi: "Vậy ngươi biết Tô Thức lúc ấy sau khi xây xong con đê, không chọn loại cây khác, mà hết lần này tới lần khác chỉ chọn cây liễu là vì nguyên nhân gì không?"
Tần Mộ Sở nghĩ ngợi: "Còn phải hỏi sao, đương nhiên là để Tây Hồ càng thêm mỹ lệ rồi." Nhưng hắn lại cảm thấy sư phụ hẳn là có ý khác, liền lắc đầu.
Hà Phong Dương thấy thế, liền nói: "Trước kia cũng có một vị tri phủ xây đê, xây xong, hắn trồng đầy cây quế trên đê. Đợi đến Tết trung thu, hương hoa quế bay mười dặm, cả tây tử hồ đều bao phủ trong hương hoa. Nhưng có một ngày mùa hè một năm , nơi này nổi lên cuồng phong, cuồng phong quật ngã toàn bộ cây quế, tiếp theo lại có mưa to, đê bị vỡ. Tô thức xây đê xong, cũng lo lắng nên trồng loại cây gì. Một ngày hắn nhìn thấy mấy gốc liễu bên hồ, có lẽ là trước kia hài đồng nhà ai đến trồng, hắn phát hiện khi cuồng phong thổi gãy cây quế, mấy gốc liễu lại bình yên vô sự. Vì vậy hắn trồng đầy loại liễu này trên đê. Sau này cũng có cuồng phong bạo vũ, nhưng đê cũng không bị vỡ nữa."
Tần Mộ Sở vẫn không rõ, nói: "Sư phụ, ngươi nói cho ta chuyện này làm gì?"
Hà Phong Dương nói tiếp: "Sở nhi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Đồng dạng gặp gỡ cuồng phong, vận mệnh cây quế và cây liễu lại hoàn toàn khác nhau. Tại sao cây quế bị cuồng phong quất gãy mà cây liễu lại không?"
Tần Mộ Sở nghe xong chăm chú suy nghĩ một lát, nói: "Ta biết rồi! Nhánh cây Quế cứng rắn, cuồng phong thổi liền dễ dàng bẻ gãy, mà nhánh cây liễu mềm mại, cuồng phong thổi thì sẽ theo gió mà giảm bớt lực."
Hà Phong Dương trong lòng thầm nghĩ: "Thằng nhóc dễ dạy." Trong miệng nói tiếp: "Không sai. Ngươi bây giờ dùng chưởng pháp và kiếm pháp chiêu thức như cây quế, vô cùng cương ngạnh, mặc dù có khí thế hung tráng, nhưng gặp cao thủ, ăn đòn nhất định là ngươi. Ngươi phải đem chiêu thức đánh ra như cành liễu, mềm mại nhưng không yếu nhược, mạnh mẽ mà không cứng nhắc, đó mới đúng là tâm ý của Lục Liễu chưởng và Phất Kiếm bẩy thức."
Tần Mộ Sở nghe xong nhận ra, qua thời gian uống một chén trà, hắn hướng Hà Phong Dương nói: "Sư phụ, ta luyện một lần nữa cho người xem."
Hà Phong Dương gật đầu. Tần Mộ Sở lại đánh chưởng pháp và kiếm pháp một lần. Hắn xuất chiêu, không phải mỗi chiêu đều khí thế mãnh liệt, nhưng là lại có kình lực, hàm ẩn bất phát. Chưởng kiếm đều đánh xong, Tần Mộ Sở so với trước khổ cực hơn, trên trán mồ hôi không ngừng túa ra. Không phải hắn không tìm ra con đường, nguyên nhân chỉ là chưa thực luyện.
Hà Phong Dương thấy thế cười gật đầu. Lúc này, Hoàng tổng quản gọi ăn cơm. Vì vậy hai người vào phòng, Liễu Nguyệt đã đợi ở đó.
Qua vài ngày, chiêu thức võ công Tần Mộ Sở càng tinh thuần, khiếm khuyết chỉ là hỏa hầu và kinh nghiệm thôi.
Hôm nay, Tần Mộ Sở ôm Liễu Nguyệt trong viện luyện khinh công. Hà Phong Dương vừa đi tới là thấy, trong lòng cười mắng: "Tiểu tử này, khinh công càng cao minh như thế. Cũng nên để hắn bước vào giang hồ rồi, dương khí có rất nhiều mà." Hắn hướng Tần Mộ Sở gọi: "Sở nhi, ngươi tới thư phòng một lát."
Tần Mộ Sở nghe xong, vội vàng cùng Liễu Nguyệt hạ xuống, buông nàng ra, rồi đi theo sư phụ vào thư phòng.
Hà Phong Dương tiến vào ngồi lên ghế trước bàn, Tần Mộ Sở hành lễ rồi đứng ở một bên.
Hà Phong Dương nhìn khuôn mặt Tần Mộ Sở, trong lòng toát ra vẻ quan tâm, nói: "Sở nhi, ngươi đã hai mươi tuổi rồi, ài, bất tri bất giác đã qua tám năm rồi. Ta cũng già rồi." Quả thật, Hà Phong Dương từ tám năm trước bị thương tán công, dung mạo vốn cũng không được như năm đó, người già đi rất nhiều, tóc bạc cũng nhiều hơn. Nhưng mà thân thể so với trước kia cũng tốt hơn.
Tần Mộ Sở nghe xong, nói: "Sư phụ, đồ nhi có thể có ngày hôm nay, tất cả là nhờ sư phụ, cám ơn sư phụ tài bồi." Nói rồi liền hướng Hà Phong Dương lạy.
Hà Phong Dương cũng để hắn lạy ba lạy, sau đó nói: "Sở nhi, ngày mai ngươi hãy đi ra bên ngoài lăn lộn đi, cũng nghĩ biện pháp tiêu trừ dương khí trên người ngươi, tốt nhất có thể tìm được thần y Giang Trọng Thu, hắn chắc chắn có thể trị được bệnh của ngươi."
Tần Mộ Sở nói: "Thần y Giang Trọng Thu? Hắn rất lợi hại sao?"
Hà Phong Dương nói: "Hắn là thần y giang hồ, chỉ cần người bệnh không có tắt thở, hắn đều có biện pháp chữa trị. Nghe nói hắn từng thay mắt cho một người mù, giúp người đó lại có thể thấy ánh mặt trời. Nhưng mà, đó cũng là chuyện của hai mươi năm rồi. Mười năm qua, cũng không nghe được tin tức của hắn nữa."
Tần Mộ Sở thầm nghĩ: "Đó còn chưa nói, hai mươi năm rồi, cũng không biết hắn đã chết hay chưa." Trong miệng cung kính đáp: "Sư phụ, đồ nhi nhất định tìm được hắn chữa bệnh cho ta."
Hà Phong Dương lại nói: "Sở nhi, ngươi đã biết chưa? Ta kỳ thật trước kia là một thải hoa đạo tặc?"
Tần Mộ Sở chấn động: "A!? Sư phụ ngài …… ngài là thải hoa đạo tặc??? Thật vậy sao?"
Hà Phong Dương cười nói: "Sư phụ sao phải lừa ngươi đây? Năm đó ta chính là vì làm chuyện đó mới bị Triệu Vô Úy kia đuổi giết, may mắn được ngươi cơ trí dẫn hắn đi. Được rồi, sau này ngươi gặp hắn phải cẩn thận một chút."
Tần Mộ Sở nghe xong, đáp: "Vâng, sư phụ."
Hà Phong Dương lại nói: "Sở nhi, thải hoa cũng là có quy củ, gọi là ‘Cướp cũng phải có đạo lý’, ta nói cho ngươi nghe." Kỳ thật, thải hoa có quy củ gì đây? Chỉ là Hà Phong Dương đã hối cải, mà lại biết Tần Mộ Sở bởi vì dương khí quá thịnh mà không thể không đi thải hoa, hắn cũng biết Tần Mộ Sở cũng không phải là một người tà ác, mặc dù ánh mắt hắn lộ ra tà khí. Cho nên, hắn vì giúp Tần Mộ Sở không trở thành người đi trên con đường không lối về, mới lừa Tần Mộ Sở nói câu "Cướp cũng phải có đạo lý".
Tần Mộ Sở hỏi: "Thải hoa có quy củ gì?"
Hà Phong Dương nói: "Đầu tiên, tuổi lớn không thải; thứ hai, tuổi còn nhỏ không thải; thứ ba, dung mạo không xinh đẹp không thải; thứ tư, thải hoa xong không được giết người ……"
Tần Mộ Sở nghe xong vò đầu bứt tóc, thải hoa cũng có nhiều quy củ vậy. Nghĩ thầm: "Bà già trẻ con dung mạo xấu ta đương nhiên sẽ không thải rồi. Nếu thải đương nhiên là mỹ nữ, hơn nữa nàng lại giúp ta hạ hỏa, ta cảm kích còn không kịp, sao lại giết nàng?"
Hà Phong Dương nói tiếp: "Thải hoa tặc và thải hoa đạo là có phân biệt."
Tần Mộ Sở đối với chuyện này thật sự là nghe chỗ được chỗ không, hỏi lại: "Có gì khác nhau sao?"
Hà Phong Dương giải thích: "Thải hoa tặc là âm thầm tiến hành, sợ làm cho người ta phát hiện; mà thải hoa đạo lại vừa vặn trái ngược, hắn thải hoa thì đánh trống phất cờ, chỉ sợ người khác không biết hắn muốn thải hoa."
Tần Mộ Sở ngạc nhiên nói: "Có loại người như vậy sao?"
Hà Phong Dương cười to: "Ha ha ha, ta chính là thải hoa đạo, mỗi lần làm đều thông báo trước tiên." Hắn tựa hồ không muốn nhiều lời, vì vậy lại chuyển đề tài, nói: "Sở nhi, ngươi muốn làm thải hoa tặc hay là đạo?"
Tần Mộ Sở suy nghĩ một lát, nói: "Ta làm cướp vặt đi." Trong lòng suy nghĩ: "Làm thải hoa đạo, không phải cùng cả giang hồ là địch sao, ta mặc kệ."
Hà Phong Dương cuối cùng nói: "Ngươi cũng nên biết? Thải hoa tặc cũng chia đẳng cấp."
Tần Mộ Sở ngạc nhiên nói: "Không phải là thải hoa sao? Còn phân cấp bậc làm gì?"
Hà Phong Dương lắc đầu nói: "Kỳ thật không như vậy. Trong đó, bậc cao cấp chính là nhã tặc, nhã tặc là chỉ đầu tiên làm quen với nữ tử, dành được hảo cảm của nữ tử rồi mới thải; cấp bậc thấp đương nhiên là tục tặc, là chỉ nhìn thấy nữ tử liền bắt lấy, sau đó bá vương ngạnh thượng cung; còn có một ít vô sỉ khiến nhân thần cộng phẫn, không những là bá vương ngạnh thượng cung, còn có thể ngược đãi nữ tử hoặc thải hoa xong giết chết nữ tử."
Tần Mộ Sở nghe xong há miệng, nói không nên lời.
Hà Phong Dương còn giao cho rất nhiều "Việc cần chú ý " và liệt ra "Trang bị" thải hoa.
Đêm đó, Tần Mộ Sở biết được ngày mai phải rời Lục Liễu trang, liền đi tìm Liễu Nguyệt. Cả hai phá lệ triền miên, cũng không biết giao chiến bao nhiêu lần, cuối cùng đôi bên mệt mỏi nằm trên giường, ôm nhau ngủ.
Ngày thứ hai, Tần Mộ Sở tỉnh dậy ăn xong điểm tâm, liền hướng Hà Phong Dương cáo biệt.
Hà Phong Dương ý vị thâm trầm hướng Tần Mộ Sở nói: "Sở nhi, ngươi lần này đi ra ngoài, vi sư cũng không giúp được ngươi, ngươi tự mình bảo trọng." Sau đó lấy ra một tờ ngân phiếu, sợ có đến mấy ngàn lượng, đưa cho Tần Mộ Sở, nói: "Ngân lượng này, ngươi lấy mà dùng." Tiếp đó lại trong ngực móc ra một khối mộc bài, giao trên tay Tần Mộ Sở, nói: "Đây là lệnh phù Lục Liễu trang, ngươi ở bên ngoài tùy tiện đến ngân trang hoặc là cửa hàng nào có tên 'Lục Liễu' chúng ta, đều có thể lấy được ngân lượng."
Tần Mộ Sở lúc này trong lòng cảm kích không thôi, "Bộp" một tiếng quỳ xuống, hô: "Sư phụ!"
Hà Phong Dương thở dài, nói: "Liễu Nguyệt ta sẽ chiếu cố tốt, ngươi đi đi."
Tần Mộ Sở đứng lên, đem ngân phiếu và Lục Liễu lệnh phù để vào trong ngực, lại hướng sư phụ hành lễ rồi mới hướng ngoài trang đi đến.
"Công tử! Ngươi ……" Liễu Nguyệt khóc lóc kêu lên. Tần Mộ Sở quay đầu lại nhìn Liễu Nguyệt một lát, chỉ nói: "Nguyệt nhi, ngươi hãy bảo trọng." Liền quay đầu rời Lục Liễu trang.
Dọc theo đê Bạch Sa đi tới đường cái phồn hoa, Tần Mộ Sở nhìn đường cái người người qua lại, chẳng biết đi đâu về đâu.
Hắn sơ nhập giang hồ, không có một chút kinh nghiệm, liền theo phương hướng nhiều người, không có mục đích đi tới. Đột nhiên, phía trước tiếng người huyên náo, rất nhiều người chen chúc thành một đống, chẳng biết vây lại xem cái gì.
Tần Mộ Sở rất tò mò, liền cũng chen vào.
--------------------
(1)Ý nghĩa tương tự Trường Giang sóng sau đè sóng trước
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK