Chương 013 Cộng thương đại kế.
Lúc này, sân rộng huyên náo dần dần yên tĩnh lại.
Thì ra Thọ Tinh –“Địch Mạnh Thường” Cố Xương Hổ cùng phu nhân đi ra.
Triệu Nhất Tường mỉm cười, nói:"Không vội, không vội, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Yến Kinh tam anh mặc dù tâm tình vội vàng, nhưng lại không còn cách nào khác, bọn họ cũng biết bây giờ không phải thời điểm tốt để nói đến chuyện này. Bởi chủ nhà đã ra rồi.
Cùng vợ chồng Cố Xương Hổ tiến lại còn có hai người - một trung niên nhân cao lớn mập mạp, một người khác Tần Mộ Sở sớm đã gặp, người đúng sáu năm về trước đánh cho "Miên Hoa lang quân" Hà Phong Dương chạy trối chết – “Lam Sam Khách" Triệu Vô Uý.
Sáu năm trước, Tần Mộ Sở vì trợ giúp “Miên Hoa lang quân” Hà Phong Dương tránh khỏi đuổi giết của Triệu Vô Uý, đem Hà Phong Dương giấu trong người tuyết. Lúc Triệu Vô Uý đuổi đến, cũng hoài nghi người tuyết kia, nhưng hắn bước tới vung kiếm chặt đầu người tuyết cũng không phát hiện có gì khác thường, liền tin lời Tần Mộ Sở nói. Lúc sắp đi, nhìn thấy Tần Mộ Sở mặc quần áo cũ nát, miệng còn vết máu, nghĩ bị Hà Phong Dương thẹn quá hoá giận đánh đập, vì thế còn cho hắn một thỏi bạc. Chỉ là Triệu Vô Uý đến bây giờ vẫn còn không rõ, lúc đó “Miên Hoa lang quân” Hà Phong Dương chạy đến bờ sông, nhưng cuối cùng không tìm được hắn. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Không nhìn thấy Hà Phong Dương chết sống ra sao. Hắn đành cho rằng Hà Phong Dương bị thương nặng mà chết trên sông, thi thể chẳng biết bị nước sông đưa đẩy về phía phương nào rồi.
Chẳng hiểu sao Tần Mộ Sở đối với “Lam Sam Khách” Triệu Vô Uý, trong lòng không có cừu hận. Mặc dù sư phụ mình Hà Phong Dương bị Triệu Vô Uý kích sát mà mất hết võ công, ngược lại Tần Mộ Sở còn cảm kích Triệu Vô Uý. Nếu không phải Triệu Vô Uý đuổi giết Hà Phong Dương, Hà Phong Dương cũng không gặp được Tần Mộ Sở mồ côi. Cho dù Hà Phong Dương bình thường gặp được người lang thang, cũng chắc chắn sẽ không để ý tới. Có thể nói, Tần Mộ Sở được như hôm nay, “Lam Sam Khách” Triệu Vô Uý có một nửa công lao trong đó.
Có lẽ đây là duyên phận mà người đời thường nói. Cũng là Nhân Quả trong phật giáo. Xem ra, mọi vật trên thế gian đều không thoát khỏi quy luật này.
Theo thời gian Tần Mộ Sở lớn lên, hắn đã dần dần ý thức được điểm này. Vì thế hắn ngoại trừ cảm kích đối với Triệu Vô Uý, còn tôn kính nữa. Sự tôn kính này, trên con đường phát triển của Tần Mộ Sở, cũng phát huy tác dụng rất lớn, khi Tần Mộ Sở hành tẩu trên giang hồ, nó không ngừng nghỉ, âm thầm tác động đến tư tưởng hắn, tuy là không phải là yếu tố quyết định, nhưng cũng có tác động ở một mức nào đó trong kiếp sống giang hồ của Tần Mộ Sở.
" Cha!" " Cha!"
Cố Ảnh cùng Đinh Ngư miệng kêu mà người cũng đứng dậy, hướng mấy người kia bước đến. Cha Cố Ảnh tất nhiên là Cố Xương Hổ, còn cha Đinh Ngư không có khả năng là “Lam Sam Khách” Triệu Vô Uý, tự nhiên là trung niên nhân mập ú. Quả nhiên, Đinh Ngư bước tới ỷ ôi bên người kia, trên mặt người nọ xuất hiện nụ cười hiền lành.
Tào Thạch nói cho Tần Mộ Sở biết, cha Đinh Ngư chính là Viên Ngoại của Hồ Kiều trấn, tên là Đinh Thế Hùng. Võ công bình thường, nhưng rất giỏi buôn bán. Nghe nói cùng Cố Xương Hổ hợp tác làm ăn, Cố Xương Hổ có thể hào phóng trợ giúp người khác, có quan hệ rất lớn với việc cùng Đinh Thế Hùng buôn bán.
Triệu Nhất Tường đã đứng dậy dẫn hai người Tào Phong, hướng về Triệu Vô Uý đi đến, hành lễ nói: "Nhị thúc, tiểu chất xin ra mắt.”
Triệu Vô Uý có lẽ trời sinh là người có khuôn mặt vô cảm, thấy Triệu Nhất Tường đi tới chào, cũng không nói nhiều, chỉ là thản nhiên trả lời: "Uh! Ngươi bận thì ngươi cứ đi.” Nói xong liền đi theo nhóm Cố Xương Hổ đến chỗ dành cho Thọ Tinh. Triệu Nhất Tường thi lễ một cái nữa, rồi mới trở lại chỗ ngồi ban đầu.
Sau khi đợi tất cả mọi người ngồi xuống, rượu thịt đã bắt đầu bầy ra.
Cố Xương Hổ giơ chén rượu đứng dậy, phu nhân hắn Tiễn Nhu cũng đứng lên theo. Cố Xương Hổ nhìn tân khách chung quanh, nói: “Chư vị, Cố mỗ vô đức vô năng, khiến các ngươi bôn ba lao lực, đến chúc thọ ta.” Thanh âm sang sảng, vang vọng khắp sân.
Rất nhiều người đáp lời: "Cố trang chủ quá khiêm nhượng rồi! Tình nghĩa Cố trang chủ đối với mọi người, chúng ta đều biết. Đây là điều chúng ta phải làm.” ...... Quả thật hơn một nửa số người ngồi đây chịu ân huệ của Cố Xương Hổ, đợi đến ngày chúc thọ ông, há có thể không đến chúc mừng?
Cố Xương Hổ tiếp tục nói: "Cố mỗ lúc này, lấy chén rượu nhạt kính mọi người, cảm ơn các ngươi đã đến. Cố mỗ uống trước để tỏ lòng tôn trọng!" Nói xong, ngửa đầu lên, một hơi uống cạn. Phu nhân ông che miệng uống chén của mình.
Chúng tân khách đều đứng lên, nâng chén, mặt hướng về Cố Xương Hổ, như đã quy ước với nhau, đồng thanh nói: “Chúc Cố trang chủ Phúc như Đông hải! Thọ tỉ Nam sơn!" Nói xong uống một ngụm lớn rượu.
Cố Xương Hổ ra dấu để mọi người ngồi xuống, nói: “Chư vị mời ngồi, xin thoải mái thưởng thức. Nếu chiêu đãi có chỗ không chu toàn, xin thứ lỗi cho!"
Phía bàn Tần Mộ Sở. Triệu Nhất Tường nâng chén dẫn đầu nói: “Hôm nay có thể quen biết cùng các vị, thật sự là vinh hạnh cho Triệu mỗ, đến đây, chúng ta trước tiên cạn một ly!" Mọi người đều nâng chén.
Sân lớn yên tĩnh, dần náo động. Ban đầu nổi lên tiếng cụng ly, tiếp đó là tiếng mời rượu, tiếp nữa là âm thanh vỗ tay, cuối cùng là tiếng của người say rượu. Lượng càng ngày càng nhiều, âm càng ngày càng lớn. Đến sau cùng, cả sân như sôi trào lên.
Xem ra, chỉ có một vài bàn tân khách là còn giữa được sự an tĩnh. Người ở bàn Tần Mộ Sở chính là như thế. Thì ra, Yến Kinh tam anh nghe Triệu Nhất Tường nói có biện pháp tìm "Ác Phan An" Chương Thiên Hành, cả tâm tư đều đặt hết lên Chương Thiên Hành, sao có thể hứng trí uống rượu đây. Sau vài lần, ba người bọn họ đều miễn cưỡng nâng chén, gắng ngượng cười, uống rượu mời, còn cái gì có thể nói đây?
Vương Tiến nhịn không được nữa, mở miệng hỏi Triệu Nhất Tường: “Triệu công tử vừa rồi nói có biện pháp tìm‘ Ác Phan An’ Chương Thiên Hành, chẳng biết Triệu công tử có kế sách gì?"
Triệu Nhất Tường nghe xong nói: “À! Thiếu chút nữa thì quên.” Trầm ngâm một chút: “Mọi người biết không? Giống như trên đời không có hai chiếc lá giống nhau, mỗi chúng ta đều có điểm khác biệt.”
Lữ Gia Minh cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Thật vậy hả? Nhưng theo ta thấy, lá trên cùng một cây giống nhau mà. Ví dụ như lá trúc, chẳng phải đều là thuôn dài nhỏ nhắn sao?"
Triệu Nhất Tường cười cười, không có trả lời. Yến Kinh tam anh không khỏi lâm vào trầm tư.
Hồi đáp Lữ Gia Minh chính là Tần Mộ Sở, đương nhiên, cũng không phải giải thích cho một mình Lữ Gia Minh, hắn là hướng mọi người nói: “Qua loa ban đầu, quả thật như Lữ huynh nói, lá trúc đều giống nhau nhỏ và dài. Nhưng, nếu ta nghĩ kĩ, hoặc tinh tế so sánh hai chiếc là trúc, chúng nó có sự khác biệt. Như, một chiếc đơn độc một chiếc mới nhú, chiếc rộng, chiếc dài, hoặc có chiếc đậm màu, có chiếc nhạt. Thậm chí hai chiếc lá liền cành cũng có sự khác biệt.” Nói xong hắn nhìn nhìn Đinh Ngư cách đó không xa, nghĩ: “Chẳng biết nàng cùng ta có chút tương đồng nào không?"
Triệu Nhất Tường nói tiếp: “Mỗi một người đều có đặc điểm khác biệt so với những người khác. Cho dù là song sinh cũng thế. Chúng ta có có ưu điểm, thậm chí có thể có khuyết điểm. Vậy, ‘Ác Phan An’ Chương Thiên Hành có đặc trưng gì?"
Trong Yến Kinh tam anh, Vương Tiến nông nổi nhất, hắn lập tức trả lời: “Thế mà cũng phải hỏi? Chương Thiên Hành hắn giỏi khinh công, kiêm luôn thuật dịch dung rất tinh mỹ!"
Triệu Nhất Tường lắc lắc đầu nói: “Không, điều Vương huynh nói, chỉ là đặc điểm mà Chương Thiên Hành cùng rất nhiều người trong võ lâm đều có. Giống như là tất cả lá trúc đều là nhỏ dài. Điều chúng ta muốn, là điểm khác biệt của hắn so với người bình thường cơ. Các ngươi nghĩ lại xem, Chương Thiên Hành từng tuyên bố ‘Cho dù ở trong hoàng cung đại nội, cũng bẻ hoa như thường rồi đào thoát được’, thể hiện hắn là một người cuồng vọng tự đại. Mà một kẻ cuồng vọng tự đại ......”
"Kẻ cuồng vọng, nhất định sẽ không bình ổn, vậy nên......” Lí thượng đông nói tiếp.
"Vậy nên, dựa theo tính tình đó, hắn phải gây án lần nữa, để thị uy với chúng ta. Đến lúc đó chúng ta dễ dàng có thể tìm thấy hắn!" Vương Tiến thêm.
Triệu Nhất Tường gật đầu nhẹ giọng: “Không sai. Thêm nữa, Chương Thiên Hành bẻ hoa đã vài chục năm, nhất định sớm đã nếm nhiều mùi vị. Muốn hắn không hái hoa, giống như một người uống rượu chục năm bỗng nhiên ngừng uống rượu, hay người luyện kiếm chục năm bỗng không luyện kiếm nữa, thử hỏi, trong lòng ai có thể chịu được sự thiêu đốt đó?"
Trình lực thở dài: “Triệu huynh phân tích thật là sắc sảo. Chúng ta tự thẹn không bằng.”
Triệu Nhất Tường vội vàng nói: “Đâu có đâu có, ba vị là người trong cuộc, ‘Người mê trong cuộc, kẻ xem tỉnh táo’ mà.”
Trong đám người, chỉ có Tần Mộ Sở không hiểu rõ "Ác Phan An" Chương Thiên Hành. Hắn nghe mọi người nói xong, hỏi: “Tên Chương Thiên Hành kia bẻ hoa thì có đặc điểm gì?" Chẳng biết rằng, câu hỏi này cực không nên hỏi. Nhưng hắn mới ra nhập giang hồ, quả thật là không biết.
Phản ứng mẫn cảm nhất chính là Hạ Ngữ Băng, nàng là cô gái duy nhất ngồi bàn này, nghe được câu hỏi của Tần Mộ Sở, không khỏi mặt đỏ lên, nhẹ giọng gắt: “Đúng là có chết cũng không đổi! Hừm!"
Những gã khác không nói gì, nhưng trên mặt cũng lộ ra vẻ giận dữ.
Phan Phi Hổ đập bàn, tức giận nói: “Hắn? Hừ! Hắn là Thải hoa đạo tặc cực kỳ hung tàn!"
Lữ Gia Minh cũng bực mình: “Sư huynh nói không sai, hắn là ác ma. Sau mỗi lần đắc thủ, hắn đều làm mọi cách tra tấn nữ nhân, huỷ hoại họ.”
Trình lực bình tĩnh nói: “Nữ nhân nào rơi vào tay hắn, phần nhiều bị hắn tra tấn đến chết, được cứu về mà không chết thì cũng điên. Ài!"
Tần Mộ Sở nghe xong, rất là kinh ngạc, nói: “Hả? Hắn là người như vậy sao! Thực không tưởng tượng được.” Cho dù là bẻ hoa, cũng phải chăm sóc nàng một chút, dịu dàng một tý chứ. Đương nhiên, mấy cái này hắn chỉ có thể nghĩ trong lòng, không dám nói ra.
Tào Thạch nhịn không được đánh tiếng, hắn nói: “ ‘Ác Phan An’ này, sẽ chạy đi đâu đây? Không, nói không chừng bây giờ hắn đang ở góc nào đó bên cạnh chúng ta. Hoặc, hắn dịch dung trà trộn vào giữa đám người mừng thọ, tuỳ cơ ra tay.”
Tào Thạch nói vừa ra, mọi người đều biến sắc, đặc biệt là Hạ Ngữ Băng, khuôn mặt nàng trắng "Bợt". Mọi người nhìn lại tân khách chung quanh đang uống rượu, sau đó người nhìn ta, ta lại nhìn người, đều nhận ra sự kinh hoàng trong mắt đối phương. Theo như tính cuồng vọng của "Ác Phan An" Chương Thiên Hành, hắn rất có thể như Tào Thạch nói, trà trộn vào Cố gia trang, tuỳ cơ lập án.
Triệu Nhất Tường hướng Tào Thạch trách mắng: “Không cần nói lung tung tại đây, khiến cho mọi người sợ hãi. Chương Thiên Hành có dũng khí gây trong khi có nhiều nhân sĩ võ lâm như thế này sao?"
Tào Thạch vội vàng trả lời: “Công tử nói đúng, là ta lo xa rồi.” Mọi người nghe Triệu Nhất Tường nói xong, tim đập cũng chậm lại.
Triệu Nhất Tường tiếp theo hướng về Yến Kinh tam anh nói: “Ba vị, Triệu mỗ bất tài, nguyện bắt ‘Ác Phan An’ Chương Thiên Hành mà góp hết sức lực. Chẳng biết ý ba vị như thế nào?"
Vương Tiến vui vẻ nói: “Võ công cùng lòng quả cảm của Triệu công tử, chúng ta sớm đã nghe như sấm bên tai. Có Triệu công tử xuất lực, không phải bắt Chương Thiên Hành dễ như trở bàn tay sao?"
Triệu Nhất Tường lại hỏi Tần Mộ Sở và Hoa Sơn hai người Phan Lữ. Tần Mộ Sở là muốn kiến thức kẻ cùng sư phụ hắn nổi danh - Chương Thiên Hành có bổn sự gì, đồng ý là tất nhiên. Mà hai người Phan Lữ đối với Thái Hoa đạo tặc hận thấu xương, cũng rất vui mừng gia nhập.
Triệu Nhất Tường gật gật đầu nói: “Hay! Ta đi gặp Cố bá bá nói một tiếng, nhân tiện chúng ta đêm nay lưu lại đây, cùng thương lượng đại kế.”
“Sao! Các ngươi đang nói cái gì thế? Thương đại kế gì?" Đinh Ngư đi đến, còn chưa tới thì nghe lọt câu cuối của Triệu Nhất Tường, lập tức hỏi lại. Đằng sau nàng còn có Cố Ảnh nữa. Vốn Cố Ảnh không có ý tới đây, nhưng Đinh Ngư đem nàng kéo đi bằng được.
Mọi người tự nhiên ta cũng không lừa dối các cô, đem sự tình nói ra rõ ràng.
Cố Ảnh thấy Triệu Nhất Tường muốn ở nhà của mình, trong lòng rất vui mừng, nhưng nhất thời chẳng biết nói gì, đành đỏ mặt, cúi đầu. Đinh Ngư vốn là người như thế nào? Chuyện như vậy, có khả năng nàng không ở lại? Cô ta ở đây, Tần Mộ Sở rất là cao hứng.
Lúc này, tân khách bắt đầu rời khỏi bữa tiệc, bọn họ đều hướng về Cố Xương Hổ cáo biệt.
Chỉ thấy Đinh Thế Hùng đứng dậy nói với Cố Xương Hổ: “Đại ca, tiểu đệ cũng phải từ biệt rồi. Trở về còn có không ít việc buôn bán phải làm.”
Cố Xương Hổ nói: “Ha ha, huynh đệ, đã như vậy, thân ca ca này sẽ không lưu đệ nữa.”
Đinh Thế Hùng nhìn sang Đinh Ngư cách đó không xa, nói: “Đinh Ngư Nhi mất đi mẫu thân từ nhỏ, lớn lên bốc đồng điêu ngoa, tính cách rất thất thường, xem bộ dạng nó chắc sẽ không vội trở về, xin đại ca chiếu cố nó nhiều hơn.”
Cố Xương Hổ đáp: “Đó là tất nhiên. Huynh đệ cứ yên tâm.”
Bổn Nguyên Đại sư, Thiết Kiếm đạo nhân ...... Đều hướng Cố Xương Hổ từ biệt. Cố Xương Hổ ôm quyền nói: “Các vị có thể đến đây, Cố mỗ cảm ơn các vị, chỉ là Cố mỗ tiếp đón không chu toàn, xin các vị thứ lỗi.” Mọi người đều thấy Cố Xương Hổ quá mức khách khí rồi.
Cố Xương Hổ tiếp tục: “Không bằng các vị nhân tiện ở lại một đêm, cũng để Cố mỗ cám ơn tốt một phen. Tiết đại ca! Tiêu huynh đệ...... Ý các ngươi như thế nào?"
"Lôi điện kiếm" Tiêu Thiên Vân cũng ôm quyền nói: “Cố đại ca đã mời, chúng ta không nên chối từ. Nhưng chúng ta quả thật có việc, xem ra chỉ có đợi lần sau. Nhưng mà, Tiết đại ca không có việc gì, đem hắn giữa lại bồi tiếp ngươi đi. Tiết đại ca! Như thế nào?"
"Càn Khôn Thiết thủ chưởng" Tiết Đại Sơn nghe xong, nói: “Ha ha, lão phu thật không có sự tình gì, nếu Cố huynh đệ có thịnh tình giữ lại, lão phu sẽ không khách khí.”
Cố Xương Hổ nghe xong, vui vẻ nói: “Như thế rất tốt. Tiểu đệ liền sai người đi thu xếp khách phòng.” Nói xong liền gọi một gia đinh đến.
Tần Mộ Sở thấy Đinh Thế Hùng ở không xa gọi con gái đến gần, Đinh Ngư ứng tiếng, vô cùng không tình nguyện đi tới. Tâm Tần Mộ Sở rất ảm đạm, hắn biết Đinh Thế Hùng gọi Đinh Ngư về nhà, tưởng tượng một lúc nữa thôi sẽ không thấy được Đinh Ngư, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Phía sau Đinh Thế Hùng có mấy người bộ dạng như gia đinh đang đứng, Tần Mộ Sở thấy trong đó có một người nhìn quen mắt, hình như đã gặp qua chỗ nào, nhưng lại nghĩ không ra. Chỉ thấy Đinh Ngư không ngừng rung lắc tay cha, Đinh Thế Hùng cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu. Hiển nhiên Đinh Ngư ồn ảo không muốn trở về, cuối cùng cũng được cha đồng ý. Cô nhảy lên vui mừng. Rồi Đinh Thế Hùng dẫn gia đinh đi mất, Đinh Ngư vừa chạy vừa nhảy trở lại chỗ này.
Tần Mộ Sở rất vui mừng, bởi vì hắn còn có thể gặp Đinh Ngư, nhìn thấy đôi mắt vừa to lại vừa tròn của nàng cùng ánh mắt có chút xảo trá kia, thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn cười rộ lên tựa như đóa hoa hồng tươi rói nở rộ, thấy được thân hình uyển chuyển không bao giờ đứng yên ấy.
Cuối cùng, Cố Ảnh theo cha nàng nói chuyện. Cố Xương Hổ tất nhiên đồng ý, có nhiều người trẻ tuổi như vậy, chỉ cần một người trong đó làm bạn của con gái mình, cũng đủ khiến cả Cố gia trang náo nhiệt.
Mọi người dễ dàng lưu lại.
Tần Mộ Sở lại không biết, sự việc thay đổi cả đời hắn sắp xảy ra......
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK