• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chu Dật Tài mỉm cười gật đầu rồi quay sang nhìn Trần Thiên Vu nói: "Ông Trần, tôi nghĩ tôi đã giải quyết được vấn đề của ông rồi, không biết kế tiếp ông muốn tôi làm sao nữa đây?"

"Xin được thỉnh giáo cao danh quý tính của tiểu huynh đệ. Trần mỗ thật là đường đột, tuy nhiên xin tiểu huynh đệ hãy tin tưởng ta, ta Trần Thiên Vu đã nói trả 500,000 tệ thì tuyệt không thiếu một đồng." Trần Thiên Vu nhìn thấy Chu Dật Tài có thể cùng Edward giao lưu, mặt mày rạng rỡ nói, sau đó liền nhờ Chu Dật Tài: "Xin tiểu huynh đệ giúp chuyển lời cho Edward thiếu gia, ta Trần Thiên Vu đại biểu cho cả tập đoàn Trần thị rất vinh hạnh được chào đón thiếu gia. Ngòai ra hãy hỏi Edward thiếu gia xem có cần Trần mỗ đây giúp đỡ gì không?"

"Ông Trần quá lời rồi, tôi đây rất tin tưởng ông. Ngòai ra tôi chỉ là một sinh viên rất bình thường thôi, cao danh quí tính thật không dám nhận, tôi họ Chu, tên là Dật Tài", đáp lời Trần Thiên Vu xong, Chu Dật Tài liền quay sang Edward phiên dịch lời của hắn.

"Các hạ, làm phiền chuyển lời cho Trần tiên sinh rằng lần này ta tới đây chỉ là chuyện của cá nhân thôi, thật không dám làm phiền, và nhân tiện hãy bảo ông ta rằng hãy cùng ngừơi của ông ta rời khỏi đây dùm" Edward tâm phiền ý loạn phất phất tay, tuy rằng đã tìm được một người có thể giúp hắn phiên dịch nhưng đối với mục đích của chuyến đi này lại chẳng hề có chút manh mối nào, chỉ duy nhất biết đựơc là người múôn tìm đang ở trong trường này thôi.

Chu Dật Tài cũng không lập tức chuyển đạt lời của Edward, mà là cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi ngẩng đầu lên nói: "Các hạ, nếu như gặp chuyện gì phiền toái thì ta nghĩ ông Trần đây là ngừơi các hạ đang cần. Xin hãy tin tưởng vào năng lực của ông ta, hiện tại mọi vấn đề trong thành phố Thâm Hải này hầu như không có chuyện nào ông ta không giải quyết đựơc"

Bởi vì qua thái độ kính trọng cùng sợ hãi của Trần Thiên Vu đối với Edward thì Chu Dật Tài cũng đã đoán được đôi phần. Người tên Edward trẻ tuổi này nhất định có thân phận rất hiển hách, nếu có thể đem chuyện của Edward xử lý tốt thì sẽ có lợi nhiều hơn. Trần Thiên Vu tuy rằng đã đáp ứng thù lao 500,000 tệ nhưng đó cũng chỉ là thù lao cho phiên dịch, nếu như có thể làm cho Edward đối với Trần Thiên Vu có ấn tượng tốt đẹp, giúp bọn họ có quan hệ tốt hơn thì như vậy Trần Thiên Vu sẽ thiếu mình một cái nhân tình.

Trong thời gian rất ngắn, Chu Dật Tài trong lòng suy nghĩ như vậy. Không thể không nói con người hắn hiện tại đã thay đổi hòan tòan rồi, tất cả đều là do Backhaus mang lại cho hắn.

"Cám ơn Chúa, thật không ngờ các hạ lại cho ta một kiến nghị tốt như vậy, ta phải làm gì để có thể cảm tạ các hạ đây?" Edward nói. Nếu như lúc trước Chu Dật Tài mang đến cho hắn một loại hảo cảm thì hiện tại hắn đối với cái Chu Dật Tài trong lòng cảm kích rất nhiều.

"Edward các hạ, không cần cảm kích ta, nếu các hạ thật muốn cảm tạ thì hãy cảm tạ ông Trần đi, là ông ta đã cho ta cơ hội đựơc kết bạn với một vị thân sĩ cao quý như các hạ." Chu Dật Tài tiếp tục đem chuyện tốt chuyển qua ngừơi của Trần Thiên Vu.

Edward cũng là một người cơ trí, lập tức hiểu ý liền gật đầu mỉm cười. Hắn đi tới bên cạnh Trần Thiên Vu rồi cúi chào theo lễ nghi của quý tộc.

Trần Thiên Vu luống cuống tay chân, chỉ có thể đem ánh mắt nhìn Chu Dật Tài, đồng thời cũng hiểu rõ tâm tư của hắn và biết bản thân mình đúng là thiếu hắn một cái nhân tình, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: "Người này quả nhiên lợi hại, có thể trong lúc không hay không biết làm cho ta thiếu hắn một cái nhân tình, đây là lần đầu tiên ta gặp phải chuỵên này", tuy nhiên cũng chẳng biểu hiện gì, đây cũng là chỗ lợi hại của Trần Thiên Vu.

Cái làm cho Trần Thiên Vu càng bội phục hơn chính là tâm tính của Chu Dật Tài, có thể trong áp lực của nghìn người mà có thể cùng với Edward trò chuyện một cách vui vẻ, cách xử sự quá tốt, làm việc lại rất cẩn thận, chỉ trong thời gian chớp mắt đã khiến cho bản thân Trần Thiên Vu thiếu hắn một cái nhân tình, thật không biết hắn có trí tuệ và năng lực ra sao nữa.

Trần Thiên Vu chỉ có thể dùng hai chữ "nhân tài" để hình dung Chu Dật Tài, có bản lĩnh nhưng không kiêu ngạo, biết tạo ân tình,...một người khôn ngoan trẻ như vậy mà đã như thế thì thành tựu sau này sẽ không thể tưởng tượng đựơc.

Trần Thiên Vu dùng hai mắt đánh giá giá trị của Chu Dật Tài và đưa ra kết luận, tuy có cái nhìn hơi khác đối với Chu Dật Tài nhưng cũng không phải là cao lắm vì dù sao Chu Dật Tài hiện tại cũng bất quá chỉ là một sinh viên: "Chu huynh đệ, ta thấy ở đây cũng không phải là nơi nói chuyện, ta muốn mời Edward thiếu gia và cậu đến nhà của ta, có chuyện gì thì chúng ta cứ từ từ mà nói"

Chu Dật Tài khóe miệng vẫn mỉm cười như trước, chuyển đạt lời của Trần Thiên Vu tới Edward. Tuy nhiên lần này Edward lại cự tuyệt nói: "Không không, không, ta chưa thể rời khỏi nơi đây đựơc bởi vì người ta muốn tìm ở ngay trong trường này. Ta phải tìm được người đó và đưa trở về Đức, đây mới là mục đích chính yếu trong chuyến đi này của ta, về phần những chuyện khác thì ta cũng không muốn hỏi tới."

Chu Dật Tài mang lời của Edward nói cho Trần Thiên Vu, nói xong thì hai người đều đồng thời chau mày. Trường đại học Thanh Dương tuy rằng không lớn lắm nhưng bao gồm cả sinh viên, giáo sư và những người khác thì ít nhất cũng có khỏang 10,000 người. Trong 10,000 người mà muốn kiếm được một người thì đích thật là công việc không dễ dàng. Điều quan trọng hơn là qua lời của Edward, Chu Dật Tài có thể đoán được là hắn đối với người muốn tìm chẳng hề biết gì. Nếu như đối phương biết Edward đang tìm hắn thì là chuyện tốt rồi, giả như không biết thì muốn trong biển người như vậy tìm một người không biết là không khả năng.

Đúng lúc này, một giọng nói cùng tiếng cười rất sảng khoái vang lên: "Ha ha, ông Trần đích thân đến đây thực sự là làm cho Triệu mỗ cảm thấy vẻ vang" Trong tiếng cười lớn, Triệu Minh Hùng từ trong phòng làm việc bước ra, đi theo phía sau ông ta là mấy nhân vật quyền to chức trọng trong trường.

Triệu Minh Hùng cùng với đoàn người đi tới trước mặt Trần Thiên Vu, sau đó nhiệt tình bắt tay hắn và chào hỏi, cuối cùng nhìn vào Chu Dật Tài: "Chu Dật Tài của khoa âm nhạc, em khỏe chứ?"

Chu Dật Tài chỉ mỉm cười đáp lại, đối với người hiệu trưởng này hắn cũng có nghe qua, ông ta rất ít tới trường, là một người hiệu trưởng chuyên quyền độc đoán, tuy nhiên lại có thể làm cho danh tiếng của trường vang xa trong và ngoài nước như vậy thì cũng có thể thấy được vị hiệu trưởng này có một năng lực phi thường.

"Ông Trần gặp chuyện gì à?" Triệu Minh Hùng hỏi Trần Thiên Vu, khóe miệng cười mỉm: "Nếu như ông Trần cần tôi giúp việc gì trong phạm vi của trường thì xin cứ nói, Triệu mỗ đây sẽ cố hết sức giúp ông"

Trần Thiên Vu ha ha cười, trong lòng thầm mắng một tiếng "cáo già", sau đó nói: "Vị Edward thiếu gia này đến từ Đức, là một đối tác hợp tác quan trọng của tôi. Lần này tới quý trường chủ yếu là muốn tìm một người. Theo như Edward thiếu gia nói thì người này đang ở trong trường."

Triệu Minh Hùng suy tư một hồi, rồi lại cười nói: "Không biết người mà Edward thiếu gia đây muốn tìm có tên là gì? Học khoa nào hay là làm việc ở bộ phận nào?"

Trần Thiên Vu liền lên tiếng: "Điều này chỉ sợ rằng Edward thiếu gia cũng không biết!"
"Việc này..." Triệu Minh Hùng dùng đồng dạng khẩu khí nói rằng: "Có chút khó khăn, nếu như không biết được người đó ra sao thì chỉ sợ đúng thật là rất khó khăn tìm kiếm. Tuy giúp người làm niềm vui của chúng tôi nhưng muốn trong vạn người tìm một thì khẳng định sẽ tốn chi phí rất nhiều! Đương nhiên, tôi thật không dám qua mặt vị nhân sĩ nổi danh như ông Trần đây. Tin rằng ông Trần cũng biết, con người của tôi bề bộn nhiều việc, mỗi ngày chuyện phải xử lý rất nhiều, từng giây từng phút cũng đáng giá khỏang 10,000 tệ rồi. Mặc dù tiền đối với tôi mà nói cũng không phải là quan trọng cho lắm, nhưng quan trọng là ... ông Trần nhìn chung cũng thấy rồi đó, tôi rõ ràng là rất nghèo. Đấy ông nhìn xem dãy phòng học kia đi, đã nhiều năm không đựơc tu sửa rồi, sắp đổ nát đến nơi, nếu như đổ xuống chôn vùi sinh viên thì thật không tốt đâu"

"Thật quá quắt, đó rõ ràng là kiến trúc mang tính lịch sử của trường, chuyện gì mà đã lâu không tu sửa chứ?" Chu Dật Tài suy nghĩ. Vị hiệu trưởng này quả nhiên là lợi hại, ngay cả việc xảo trá như thế mà cũng dám đem nói ở nơi thanh thiên bạch nhật. Đột nhiên góc áo bị người nhẹ nhàng lôi một chút, Chu Dật Tài nghiêng đầu nhìn lại thì thấy Edward đang dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn vào Triệu Minh Hùng, hỏi: "Các hạ, vị lão giả đáng kính này là ai vậy? Xin tha thứ cho sự mạo muội của ta, còn chưa thỉnh giáo họ tên của các hạ?"

"Chu Dật Tài, các hạ có thể gọi ta là Chu hay là Dật Tài cũng được. Người kia chính là hiệu trưởng của trường này", cảm giác được Edward có ý tứ kết bạn với mình, Chu Dật Tài liền nhanh chóng đáp lại.

"Chu, như vậy thì vị lão giả đáng kính này chính là người có quyền lực cao nhất nơi đây phải không? Ta nhất định phải kết bạn với một nhân vật như vậy, vì ta biết trong khoảng thời gian kế tiếp đây ông ta sẽ là người trợ giúp ta rất nhiều" Edward cười ha ha nói, đột nhiên lại thấy đối tác của mình đang cùng nhỏ to với vị lão giả, dường như là đang tranh luận chuyện gì, liền hiếu kỳ hỏi: "Chu, bọn họ đang làm gì thế?"

Chu Dật Tài đáp: "Ngài hiệu trưởng của chúng tôi đang muốn lừa đảo, và ông Trần kia lại rất thích bị lừa"

Edward tự nhiên không hiểu ý tứ của Chu Dật Tài, lắc đầu hỏi: "Lừa đảo, các hạ có ý gì?"

"Ừm, chính là kỹ xảo vơ vét tài sản" Chu Dật Tài khẳng định hồi đáp, tiếp đó có cảm giác nói ngài hiệu trưởng như vậy thì có chút không thỏa đáng nên lập tức sửa lại: "Có thể nói là ngài hiệu trưởng đang thương lượng mức thù lao với ông Trần"

Edward cũng là hạng người cơ trí nên tự nhiên hiểu rõ ý tứ của những lời này, trong lòng có cảm giác phía đối tác thật đã vì mình làm không ít chuyện nên liền đối với vị đối tác không quen không biết này nảy sinh ra một ấn tượng rất tốt.

Lúc này, cuộc giao dịch giữa Trần Thiên Vu và Triệu Minh Hùng đã hoàn thành. Hai người ai cũng vui tươi hớn hở.

Triệu Minh Hùng mặt mày tỏa sáng rạng rỡ, nghĩ đến Trần Thiên Vu vì Edward mà chi trả không ít nên hắn nhìn Edward giống như là nhìn thấy thần tài vậy, tươi cười nói: "Hoan nghên Edward tiên sinh quang lâm. Về phần chuyện của ngài tôi đã nghĩ ra được phương pháp giải quyết rồi"

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK