• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chu Dật Tài xoay người nhìn lại thì thấy được một người thanh niên mặc đồ hiệu Versace đang đi tới, ánh mắt của Chu Dật Tài liền lóe quang mang, vẻ mặt phẫn nộ lạnh lùng nói: "Hồng Thiếu Hoa."

Từ giọng của Chu Dật Tài cũng có thể nghe ra lúc này hắn phẫn nộ và chán ghét người này ra sao.

Hồng Thiếu Hoa vóc người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn mỉm cười. Khi hắn nhìn thấy vẻ phẫn nộ trên mặt của Chu Dật Tài thì càng đắc ý hơn, cười ha ha nói: "Chu Dật Tài, mùi vị mất đi bạn gái ra sao? À quên, Lam Lam có nói với ta ngươi từng nói với cô ấy muốn lấy phí chia tay, Hồng Thiếu Hoa ta cái gì cũng không nhiều lắm, đựơc cái chính là có tiền nhiều mà thôi. Chỉ cần ngươi ở trước mặt mọi người thừa nhận Lam Lam là bạn gái của ta thì 10 nghìn tệ phí chia tay kia Hồng Thiếu Hoa ta sẽ trả cho"

"Ha ha ha!" Một tràng cười nhạo liên tiếp từ đòan ngừơi phía sau Hồng Thiếu Hoa vang lên, đám người này hiển nhiên chính là thủ hạ của hắn.

Lời của Hồng Thiếu Hoa tuy rằng thâm độc nhưng cũng không có làm cho Chu Dật Tài tức giận, trái lại còn làm cho hắn tỉnh táo cả người. Hắn sở dĩ phẫn nộ khi nhìn thấy Hồng Thiếu Hoa cũng không phải bởi vì chuyện nam nữ mà nguyên nhân chính là lão đại Dương Phương Vũ đã bị hắn đánh bị thương.

Chu Dật Tài lạnh lùng cười nói: "Ta còn tưởng là ai đang sủa bậy, thì ra là Hồng công tử. Ha ha, nếu như Hồng công tử đây có hứng thú, cảm thấy đồ của ta dùng qua còn tốt thì ta đây sẽ tặng cho ngươi 10 nghìn tệ để hai người lo liệu việc vui"

Hồng Thiếu Hoa bỗng nhiên giận dữ, nói: "Ngươi vừa nói gì? Có dũng khí nói lại lần nữa xem?"

Chu Dật Tài nhìn thẳng Hồng Thiếu Hoa, không khách khí nói từng câu từng chữ: "Ta nói, nếu như Hồng công tử cảm thấy đồ của ta dùng qua còn tốt thì ta đây sẽ tặng cho ngươi 10,000 tệ để hai người lo liệu việc vui"

"Mẹ kiếp, mày muốn chết. . ." Hồng Thiếu Hoa giận tím mặt, nhưng đột nhiên trong chớp mắt, dường như nghĩ tới một chuyện buồn cười nhất trên thế giới, ngửa mặt lên trời cười ha hả nói: "Ha ha ha ha, cười chết ta rồi! Chu Dật Tài, không phải là Hồng Thiếu Hoa ta khinh thường ngươi, một tên sinh viên nghèo cửa nát nhà tan như ngươi có tiền sao? Ngươi có bản lĩnh gì hả? Ngươi có năng lực thế nào hả? Nói mà không thèm nhìn lại bản thân mình là vật gì, 10 nghìn tệ có thể sao? Nếu như ngươi thật sự lấy ra được thì Hồng Thiếu Hoa ta sẽ gọi ngươi ba tiếng ông nội"

Hồng Thiếu Hoa đắc ý dào dạt nở nụ cười, hắn sở đi đến tìm Chu Dật Tài kiếm chuyện là vì sự đố kỵ trong lòng. Hắn ngày hôm nay mặc bộ đồ hiệu bóng loáng giá lên đến vài trăm nghìn tệ, trong lòng có ý muốn lấy y phục lấn át quần hùng.

Vốn hắn dự định tới hậu trường sẽ bộc lộ oai phong nhưng vừa tới thì nhìn thấy Chu Dật Tài, lòng ghen ghét liền dâng lên. Hiện tại bất luận là y phục hay là gia thế hoặc là nhiều thứ khác thì Chu Dật Tài cũng chẳng có thể so sánh với hắn, thế nhưng khi hắn nhìn thấy Chu Dật Tài thì bỗng dưng có một loại cảm giác khác thường xuất hiện trong lòng.

Quần áo của Chu Dật Tài mặc vẫn là đồ sida, giày cũng là nửa cũ nửa mới, tất cả cộng lại chỉ bất là dùng 200 tệ là có tất, tuy nhiên từ người Chu Dật Tài lại toát ra một loại khí chất rất ưu nhã, mọi cái giở tay nhấc chân của hắn cũng toát ra một loại ý vị làm cho người khác chú ý đến sự tồn tại của hắn.

Điều càng làm cho Hồng Thiếu Hoa giận hơn nữa chính là Chu Dật Tài đang nói cười với một nữ sinh viên rất đẹp, tuy rằng cô gái này so ra thua Ngụy Lam nhưng cũng có cái xuất sắc riêng Ngụy Lam không có.

Một sự đố kị từ trong lòng Hồng Thiếu Hoa bạo phát ra nên mọi chuyện liền phát sinh. Đương nhiên, Hồng Thiếu Hoa đã dám mạnh miệng như vậy thì tự nhiên là hiểu rõ Chu Dật Tài, đừng nói là 10 nghìn, cho dù là 1 nghìn thì Chu Dật Tài cũng không có.

Loại chuyện chắc thắng như thế Hồng Thiếu Hoa đương nhiên muốn đánh cược, trong lòng đắc ý dào dạt nghĩ: "Ngừơi nghèo thì nên giác ngộ thân phận đi, còn dám mạnh miệng phô trương, để xem ngươi có đựơc mấy đồng?"

Chu Dật Tài đồng dạng dùng cũng nhìn vào Hồng Thiếu Hoa, tiếp đó liền hỏi: "Hồng công tử, lời của ngươi nói có thật không? Phải biết rằng nhân vật lớn như ngươi, một khi đã nói ra thì nhất định phải làm được đấy, bằng không sẽ làm nhục thân phận lắm"

Hồng Thiếu Hoa lạnh lùng cười, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn Chu Dật Tài nói: "Yên tâm, lời của Hồng Thiếu Hoa ta đã nói thì chắc chắn làm được. Chỉ cần ngươi bây giờ lấy ra 10 nghìn tệ thì ta sẽ gọi ngươi ba tiếng ông nội"

Đứng ở sau Hồng Thiếu Hoa, đám ngừơi cũng ồn ào: "Chúng ta làm chứng, chỉ cần ngươi bây giờ lấy ra 10 nghìn tệ thì Hồng thiếu gia sẽ thua"

Hồng Thiếu Hoa rất tự tin nói: "Đương nhiên, ta thua sẽ gọi ngươi ba tiếng ông nội, thế nhưng nếu ngươi thua thì sẽ làm gì đây?"

"Chu Dật Tài, đừng ở đây dây dưa với đám người này nữa" Lâm Ngọc Nhiên không biết thế nào lại lo lắng cho Chu Dật Tài, nếu như hắn thua thì đám người của Hồng Thiếu Hoa khẳng định sẽ không buông tha cho hắn, cho nên liền muốn kéo tay Chu Dật Tài lôi đi.

Chu Dật Tài đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội có thể vì lão đại Dương Phương Vũ rửa hận, gỡ tay ra khỏi tay của Lâm Ngọc Nhiên, nói: "Yên tâm, người thua không chắc là tôi đâu"

Hồng Thiếu Hoa sợ Chu Dật Tài bị Lâm Ngọc Nhiên kéo đi, lập tức lại nói: "Ngươi không dám chơi thì thôi, sợ thì lết về nhà đi, có vài thứ người như ngươi chơi không nổi đâu"

Chu Dật Tài cười lạnh nói: "Chơi chứ, sao lại không?"

Hồng Thiếu Hoa vỗ tay, tán dương nói: "Giỏi lắm, tuy nhiên nói lại vấn đề, ngươi thua sẽ làm thế nào? Ta sẽ không ép buộc ngươi, tiền đặt cược ta đã xuất ra, còn của ngươi thì chính tự ngươi nghĩ đi"

Chu Dật Tài dường như đang nghe được một chuyện rất khôi hài, cười nói: "Hồng công tử, ta nghĩ hình như là ngươi lầm lẫn rồi, việc đánh cựơc lần này là do ngươi mở, tiền đặt cược cũng chính là ngươi cam tâm tình nguyện bỏ ra, về phần ta có đặt cược hay không thì đó là chuyện của ta, đâu cần ngươi quan tâm"

Hồng Thiếu Hoa kinh ngạc nói: "Ý của ngươi là ngươi sẽ không đặt cược mà chơi với ta, và nếu ta thua thì gọi sẽ ngươi ba tiếng ông nội?"

Chu Dật Tài cười cười gật đầu. Vốn là như thế này, ngươi muốn đánh cược, ta cùng ngươi chơi, đây là yêu cầu của ngươi. Về phần tiền đặt cược thì cũng chính là ngươi bỏ ra, thua phải gọi ta ba tiếng ông nội, còn nếu như ta thua. . . ừm, căn bản là không cần làm cái gì. Chu Dật Tài ngay từ đầu đã không dự định đặt cựơc, tất cả đều là do Hồng Thiếu Hoa một bên tình nguyện mà thôi. Để đáp lại sự thịnh tình của Hồng Thiên Hoa thì Chu Dật Tài cũng cố mà đáp ứng thôi.

Chu Dật Tài nhìn Hồng Thiên Hoa đứng ngây ra như phỗng, trong lòng cười nhạo: "Mẹ kiếp, để xem ngươi có tức chết không? Muốn chơi với ta, học thêm vài năm nữa đi"

Một bên Lâm Ngọc Nhiên cũng cảm thấy có chút buồn cười. Chuyện như thế mà Chu Dật Tài cũng có thể nghĩ ra được, đồng thời cũng vì Chu Dật Tài thở phào nhẹ nhõm.

Ngay cả đám người sau lưng Hồng Thiếu Hoa cũng cười ha ha, chẳng hề lo lắng chút nào về vấn đề mặt mũi của Hồng Thiếu Hoa.

Hồng Thiếu Hoa chỉ cảm thấy một cỗ phẫn nộ sắp nổ tung trong lòng ngực, dùng giọng lớn như sấm quát: "Chu Dật Tài, ngươi muốn giỡn mặt với ta phải không?"

Chu Dật Tài chứa một bộ kinh khủng bất an hình dạng nói: "Với nhân vật lớn như Hồng công tử đây, ta dám nói giỡn với ngươi hay sao? Đương nhiên, lần đánh cuộc này đúng là Hồng công tử ngươi đưa ra, tiền đặt cược cũng là do ngươi cam tâm tình nguyện mà bỏ ra. Chu Dật Tài ta làm thế nào mà có bản lĩnh ép Hồng công tử ngươi làm ra loại chuyện này được. Về phần ta, ta chỉ là một người bị động, tất cả đều dựa theo ý tứ của Hồng công tử ngươi làm thôi. Đánh cược ta chơi với ngươi, còn đặt cược hay không thì đó là chuyện của ta, còn Hồng công tử ngươi chơi hay không thì đó là quyền của ngươi, ta không dám can thiệp"

Hồng Thiếu Hoa tức đến nỗi tròng mắt muốn lòi ra. Con mẹ nó, sao lại xui xẻo thế!

Hồng Thiếu Hoa trong lòng biết rõ mình đã lọt vào bẫy, bất luận hắn có đánh cược hay không thì cũng mất hết mặt mũi, người chiến thắng vĩnh viễn là Chu Dật Tài!

"Không thể để hắn đắc ý như vậy được", Hồng Thiếu Hoa thầm nghĩ: "Cho dù mất mặt, ta cũng phải kéo theo ngươi, 10 nghìn tệ, ngươi có sao?"

Chu Dật Tài nhìn chăm chăm vào mặt của Hồng Thiếu Hoa, dường như nhìn thấu ý nghĩ của hắn, liền nói: "Hồng công tử, ngươi có chơi hay không đây? Không chơi thì ta tạm biệt vậy"

Hồng Thiếu Hoa nhìn Chu Dật Tài ánh mắt như phún hỏa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chơi chứ, sao lại không?"

Lúc này, xung quanh bọn họ đã có không ít khán giả đang hiếu kỳ đứng xem tràng đánh cược đặc biệt này.

Người tham gia đánh cược là Chu Dật Tài và Hồng Thiếu Hoa.

Tiền đặt cược: Hồng Thiếu Hoa thua phải gọi Chu Dật Tài ba tiếng ông nội, mà Chu Dật Tài thua thì cái gì cũng không cần làm.

Trên đời sao lại có cuộc chơi kỳ quái thế này, hơn nữa lại còn có người tình nguyện chơi nữa chứ! Thảo nào hiện tại người bệnh tâm thần càng ngày càng nhiều, thì ra nguyên nhân chính là cờ bạc cả!

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK