• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trường đại học Thanh Dương là một trong mười trường nổi tiếng, sinh viên có thể vào học trường này nếu không phải có tài năng giỏi giang thì cũng là phú quý vô ngần.

Chu Dật Tài đúng là dựa vào khả năng của bản thân vượt qua hàng rào cản của cuộc thi, bước chân được vào trường đại học nổi tiếng lâu đời này.

Tại phòng 010 lầu hai có tiếng người thở phì phò, đây là phòng của Chu Dật Tài trong ký túc xá. Hiện tại, phòng 010 còn có ba người nữa, đó là lão đại Dương Phương Vũ, lão nhị Vương Trường Tử, lão tam Lý Hài, bọn họ đang ngồi ở bên giường buồn phiền phun khói thuốc.

Dương Phương Vũ có tuổi tác lớn nhất, thái độ làm người rất trầm mặc ít nói, nhưng hắn lại được ba ngừơi khác rất tôn trọng, làm việc rất già dặn, có thể nói là rất, rất cẩn thận.

Câu châm ngôn của hắn là: làm người phải thành thật, làm việc phải kiên định.

Vương Trường Tử thân hình cao lớn vạm vỡ, cơ thể giống như đựơc chế tạo ra từ sắt thép vậy, khiến cho ai nhìn vào cũng biết được hắn là một gã vận động viên điển hình. Hắn là hội viên của Hội Võ Thuật Cổ Truyền trong trường, trong trường cũng là một trong những nhân vật phong vân.

Câu châm ngôn của hắn là: Quyền hoành vô địch, danh khắp thiên hạ.

Lý Hài thì có thái độ làm người rất cơ trí, cũng có thể nói hắn là một nhân vật tinh quái, rất giỏi về quan sát. Tuy nhiên khuyết điểm duy nhất của người này chính là giống với đại đa số đàn ông khác, mê rượu háo sắc.

Vì vậy, câu châm ngôn của hắn là: Phải cưa cho đựơc Vương Tử Vi, hoa hậu của khoa âm nhạc, lấy về làm vợ. Tuy nhiên cái mộng tưởng này của hắn chỉ là mộng tưởng, nói ngoài miệng cho vui thôi.

Trong phòng 010 lúc này, không khí có chút nặng nề.

Chu Dật Tài đi tới trước cửa phòng ngủ liền cảm giác được bầu không khí khó chịu từ trong phòng truyền ra, trong lòng không khỏi tự hỏi: "Lẽ nào bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Cái miệng của Lý Hài thường ngày cứ nói bô lô bô la, không biết có phải tại hắn không? Xem ra trong thời gian ta vắng mặt thì đã gặp phiền phức đây, thật không biết chuệyn gì?"

Đúng lúc này, Vương Trường Tử cơ bắp nhịn không được nữa, mở miệng kêu to lên: "Lão đại, lão tam, các người nói đi, gần một tháng rồi mà chúng ta cũng không tin tức gì về lão tứ, ngày mai đã hết kỳ nghỉ rồi, theo lý thuyết mà nói thì lão tứ phải trở về rồi chứ. Lão tam, trong chúng ta ngươi là ngừơi cơ trí nhất, hãy nói cho nhị ca này biết một chút rốt cục lão tứ có phải đã gặp chuệyn không may?"

Nghe đến đó, trong lòng của Chu Dật Tài cảm thấy ấm áp: "Vẫn là bạn cùng phòng đầy nghĩa khí, còn quan tâm tới ta", đang muốn đẩy cửa bước vào thì nghe được Lý Hài nói: "Chuyện này rất khó nói, ai mà gặp chuyện thê thảm giống như lão tứ vậy thì đều cảm thấy tuyệt vọng cả. Tuy nhiên chuyện chắc cũng không đến mức nguy hiểm đâu, còn về việc tại sao lão tứ còn chưa trở về đây thì chúng ta phải ..."

"Còn phải chăng gì nữa, theo ta thấy thì ba anh em chúng ta cứ lao thẳng tới nhà hắn để nhìn xem cái tên không nghĩa khí kia vì cái gì lại quên anh em của hắn?" Vương Trường Tử không đợi cho Lý Hài nói hết ngắt lời, xong hắn nhìn về phía Dương Phương Vũ đang ngồi im lặng ở bên cạnh nãy giờ nói: "Lão đại, lúc này anh còn cố tỏ ra vẻ bình tĩnh, hãy mau cho ý kiến đi."

Dương Phương Vũ làm vài ngao, sau đó quăng đi tàn thuốc trong tay rồi đột nhiên đứng lên, dường như muốn nói gì đó. Ánh mắt hắn nhìn về phía cửa phòng, cả người hắn giống như bị điện giật, run rẩy một chút, thần tình kích động đích quát to: "Lão... lão tứ... ngươi... ngươi về đây lúc nào vậy?"

"Gì!", Lý Hài cùng Vương Trường Tử cùng quay đầu lại, ngạc nhiên lắp bắp nói: "Lão... lão tứ..."

Chu Dật Tài nhìn thấy rất cảm động, tuy nhiên hắn không phải là người giỏi về việc đem cảm tình biểu đạt ra ngoài nên cười hì hì nói: "Thật xin lỗi các anh em, đã làm cho các người lo lắng, lão tứ này từ nay về sau đảm bảo sẽ không làm cho các anh em lo lắng nữa"

Từ sau khi cha mẹ và bà bà qua đời thì có mấy ai quan tâm đến và lo lắng cho hắn, trên điện thoại di động còn có cả trăm cuộc gọi nhỡ của bọn họ, có thể thấy được trong lòng bọn họ thật sự rất quan tâm đến mình.

Dương Phương Vũ là người trước hết phục hồi tinh thần lại, trong miệng thì thào: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi..."

Chu Dật Tài là một ngừơi rất nặng cảm tình, nhìn thấy sắc mặt của đám ngừơi Dương Phương Vũ liền biết trong mấy ngày nay, bọn họ đích thực đã hao tốn không ít tâm tư, trong bất giác liền cảm thấy hổ thẹn, đồng thời cũng rất cảm động: "Kỳ thực, trên thế giới này có bạn thân thật quá tốt, thật cảm ơn, các anh em"

"Ha ha ha..." Vương Trường Tử đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, hắn kích động đến nỗi không thể dùng lời biểu hiện tâm tình vui sướng của hắn lúc này.

Chỉ có Lý Hài, hắn rất giỏi về quan sát nên phát hiện ra sự biến hóa nơi Chu Dật Tài, bất luận là khí chất hay là lời nói đều có khác với trước đây. Trước đây Chu Dật Tài nói chuyện luôn luôn rất sáng khỏai và mau mắn nhưng hiện tại, hắn từ đầu đến chân lại tản mát ra một loại khí chất cao quý, cái này không phải do cố gắng tu tập mà sinh ra, dường như nó rất tự nhiên.

"Lão tứ, ta có cảm giác ngươi thay đổi rất nhiều, muốn ta nói như thế nào..." Lý Hài đi hai vòng quanh Chu Dật Tài, ánh mắt nhìn kỹ hắn đánh giá, đồng thời cũng không quên đem ngón tay đặt lên cằm, biểu hiện như Sherlock Homes vậy.

Chu Dật Tài trong lòng máy động, thầm nghĩ: "Lẽ nào lão tam đã phát hiện ra cái gì rồi?". Phải biết rằng Sàn Giao Dịch Địa Ngục kia rất quỷ dị ly kỳ, tuyệt đối không thể cho ngừơi nào biết đựơc, dù có là bạn thân nhất thì cũng tuyệt không thể để cho bọn họ biết đến. Cái này cũng không phải là hắn ích kỷ, mà cái loại chuyện này thì có nhiều ngừơi biết cũng chẳng là chuyện tốt gì.

"Bốp!", một bàn tay hung hăng vỗ mạnh vào trên vai của Chu Dật Tài, một cổ lực đạo mạnh mẽ hầu như làm cho hắn muốn té ngã. Vương Trường Tử lên tiếng: "Ta nói lão tam ngươi đừng có mà ở đó đoán mò nữa, chỉ cần lão tứ bình an trở về là tốt rồi, chúng ta nên tạ ơn Thựơng đế thì đúng hơn"

"Đúng vậy, mặc kệ lão tứ có biến hóa ra sao thì cũng là anh em tốt của chúng ta" Lý Hài không xem xét Chu Dật Tài nữa, gật đầu đồng ý nói: "Tuy nhiên cũng phải nói, nếu như ta không hiểu rõ lão tứ thì ta còn thật cho rằng hắn là công tử con nhà giàu hay là lãnh đạo của tập đoàn nào đó chứ?" "

Chu Dật Tài rốt cuộc thở phào một hơi, nếu Lý Hài cứ quấn hắn không tha thì hắn thật đúng là không có cách nào giải quyết. Thấy mấy người anh em tin tưởng mình như vậy lại làm hắn cảm động không thôi.

Bầu không khí trong phòng nhanh chóng thay đổi, vui vẻ hẳn lên. Bốn người ngồi xuống, kề vai sát cánh tâm sự. Câu chuyện tự nhiên xoáy quanh về Chu Dật Tài, ba ngừơi luân phiên tra hỏi hắn, hỏi hắn một tháng vừa rồi đã làm gì.... Chu Dật Tài cứ thế lựa lời mà đáp, không lẽ nói thật là hắn sống vất vơ vất vưởng thời gian qua sao.

Một lúc sau thì Vương Trường Tử mượn cớ đi ra ngoài, sau đó trở về với mấy bình rượu trên tay cùng mấy thứ ăn vặt, bầu không khí trong phòng nhất thời lại dâng cao hơn.

"Cụng ly nào, chúc mừng lão tứ đã trở về, hôm nay không say không về." Lý Hài giơ cái ly lên nói lớn

"Cạn"

"Cạn."

"Cạn."

... ...

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK