Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên vừa lên tiếng là một tên ốm nhom có bấm mấy cái bông tay ngay mũi và miệng. Nhìn vào giống như là Ngu Ma Vương chuyển thế, lúc mà hắn nhìn Tám sẹo thì mĩm nhưng lúc nhìn Luân thì miệng khóe lên một tia khinh thường.

Thằng này chính là đối thủ của Kiên và là quân sư của Tám sẹo, nó tên là Gồm.

Nó được Tám sẹo phái đi để tiếp đãi Sơn ca, thằng này vừa đút lót Sơn ca vừa dẫn Sơn ca đi chơi các quán bar của nó bảo kê. Mục đích là muốn Sơn ca giúp bọn nó thắng trong trận thi đấu này.

Khi vừa nhìn thấy đám người Sơn ca tới, Tám sẹo đã dẫn đám đàn em tới chào. Vẻ mặt nịnh bờ của hắn hiện rõ ràng trên mặt

Đám người của Luân chỉ đứng đó, chưa có lệnh của Luân không ai dám đi lên. Chỉ có mình thằng Kiên là đi tới chào đám người Sơn ca.

Bỗng có một đứa trong nhóm của Sơn ca đi tới tay chỉ vào mặt Luân nói.

"Thấy Sơn ca sao không chào hả mày" Thằng này lên tiếng hỏi cái dọng giống như là cảnh sát thẩm vấn tội phạm vậy.

“Thế nào tưởng có thể tụ tập đươc mấy con chó hoang, sau đó làm đại ca của một xóm là không để Sơn ca vào mắt” Thằng này lại đứng gần hơn chỗ đám người Luân đang đứng nói.

Nước miếng của nó văng đầy người của Luân.

Có mấy đứa đàn em của Luân nhịn không được đi tới nắm áo của nó móc lên.

“Con mẹ bọn mày, muốn đánh tao hả. Lúc tao và Sơn ca cùng nhau xong sát giang hồ thì lúc đó bọn mày cồn đang ở nhà bú sữa mẹ” Thằng này lớn dọng nói, nó làm như ở đây ai cũng là người điếc không nghe được nên lớn dọng la lên. Cái tướng nó nhìn đám người đàn em của Luân như đang thách thức đám đàn em của Luân tới đánh nó vậy.

Thì ra bề ngoài nó không sợ thôi nhưng trong lòng lại sợ muốn tè ra quần, thằng này là loại du côn sợ mạnh hiếp yếu. Chỉ cần gặp người nào đô con hay là đám đông thì cho tiền nó cung không dám chọc. Lúc mà đám đàn em của Luân nắm áo nó lên, thì nó đã bắt đầu la lên. Dụng ý của nó là muốn Sơn ca và đám người Tam sói phát hiện bên này có chuyện để tới giải vây cho nó.

Sơn ca cũng thấy có chuyện gì bên trên khán đài chõ Luân đứng, sau đó dẫn đám người của hắn và Tám sẹo tới.

Thằng Tám sẹo vừa thấy đám đàn em của Luân sách áo tên ăn theo của Sơn ca lên thì hắn cũng nhanh chạy tới nhìn Luân miệng giận dữ nói.

“Luân ca à, mày không để ý tao thì cũng được, ít nhất mày cũng qua đây chào Sơn ca chứ”.

Sơn ca thấy Tám sẹo cho hắn mặt mũi sau đó nhìn Gồm cười, Sơn ca đi tới nhưng tay của hắn vẫn ôm cô gái mặc thiếu áo lúc nãy. Tay của hắn còn mò mẫm trên hai cái đinh núi Hi Mã Lạp Sơn của ả.

“Mày là Luân hả”. Sơn ca đi tới sau lưng hắn có đám người của Tám sẹo và đàn em của hắn đi theo.

Luân nhìn hắn xong, sau đó phất tay cho đám đàn em thả thằng kia xuống rồi đi tới gần Sơn ca nói

“Đúng vậy là tao” Ánh mắt Luân không sợ nhìn hắn.

Con nhỏ lẳng lơ nhìn Luân ánh mắt mĩm cười, ả thấy thân hình Luân cao to còn đô con nữa, khống giống như là Sơn ca ôm yếu mà còn lùn hơn ả. Ánh mắt ả như là muốn xông tới ăn thịt Luân, nếu không có Sơn ca ở đây thì ả đã đến tỏ tình với Luân rồi.

“Mày là thằng đầu tiên đứng trước mặt tao mà bố láo như thế” Hắn mĩm cười nhìn Luân nói.

Cái thằng đàn em của Sơn ca được bỏ xuống thì mừng rỡ chạy đưa tay chỉ vào mặt Luân nói

“Thằng chó, trước mặt Sơn ca ngon thì đập tao đi”

Luân liền chụp lấy ngón tay của hắn sau đó bễ ngược về sau, làm tên này đâu đến nỗi nằm le liệt trên đất.

Sau đó nó bò tới chỗ sau lưng Sơn ca đứng dậy rồi nói.

“Sơn ca thằng này không biết Thái Sơn, dám làm nhục em còn đám đàn em của nó còn chữi Sơn ca nửa, anh em đâu lên đập chết mẹ bọn nó”.

“Chát” Sơn ca bỗng nhiên quay lại đánh vào mặt nó rồi quát.

“Im mẹ mày đê”

Thằng này vừa bị ăn tát xong miệng không dám nói lới nào mà dùng tay của hắn xoa xoa mặt.

Hắn thấy mình thiệt là bị ủy khuất chưa bao giờ hắn bị đánh trước mặt đám nhỏ như vậy vừa bị đám nhóc mà nó nghĩ là còn bú sữa mẹ dập nó thì nó thấy thiệt nhục nhã, nghĩ tới là sau khi bị Sơn ca đánh thì đám đàn em làm sao tôn trọng nó, nó chỉ muốn mua một miếng đậu hũ sau đó đập đầu vào tự tử cho xong.

“Nhóc mày được lắm, trước mặt tao mà dám đánh đàn em của tao, nhưng mày chưa xứng để tao coi là đối thủ đâu” Sơn ca nhìn Luân bằng ánh mắt khinh thường nói.

Sau đó Sơn ca lại nhìn lên trời nói “Trời không còn sớm nữa, bắt đầu thi đấu thôi”.

Sau đó hắn ngoắc 2 tay, một tay là Luân còn một tay là Tám sẹo rồi ôn tồn nói.

“Luật này thì giống như ngày thường bọn bay chơi đá banh thôi, bên nào vô nhiều không nhất là bị loại ra, 2 đội mỗi đội 10 người. Nhóm nào thắng thì công viên sẽ thuộc về nhóm đó à, mà nhớ là tiền bảo kê khu công viên là phải chia cho tao 1 phần, Sói ca 1 phần, và còn bao nhiêu tiền còn lại cứ giữ.

Luân nhìn Sơn ca xong rồi nói.

“Tao không có thu phí bảo kê, nên khu công viên không ai cần đóng tiền cả, và cũng không có tiền cho mày” .

Sơn ca nhìn nó xong miệng cười haha nói “Để dành lời này sau khi mày thắng được nhóm Hồ Cóc đi”

Tám sẹo nhìn Luân miệng ác đôc nói “Thi đấu để lấy công viên mà không lấy tiền bảo kê sao, vậy may hật nghĩ là sau khi thắng chỉ lấy cái công viên để làm sân đá banh hay sao hahaha, vậy thì nhường lại cho tao đi, đồ ngố”

Luân cũng không sợ nó nói “Tao không phải là lũ chó dành cơm như chúng mày, đi xin tiền bảo kê hay là đi xin 1 chén cơm ăn vậy”.

Tám sẹo sau khi nghe xong thì xoay mặt lại định tiếp tục cuộc chiến võ mồm của nó và Luân nhưng, khí thấy ánh mắt của Sơn ca thì nó liên bỏ ý định, hắn xoay người lại đi về cầu môn của hắn để chuẩn bị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK