Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đập xong bọn thằng Quang, thằng Luân thấy cả người thiệt là thoải mái. Nó ước gì có thằng Bình làm bao bố để nó có thể tập luyện thường ngày.

Nó đi ra sau trường để mà lấy xe, còn thằng Kiên vẫn đi theo nó, bởi vì thằng Luân có xe đạp nên thằng Kiên hay đi ké nó.

Nhưng thằng Luân cũng đã quen, nó bắt đầu chở thằng Kiên, vào lúc 2 hai đứa bắt đầu vào học lớp 6. Bởi vì nhà 2 người gần nhau mà còn vì 2 đứa nó là bạn tốt của nhau trong 3 năm này nữa.

Sau khi lấy xe xong thì, hai người ngồi vào vị trí, Luân thì lái còn, Kiên thì ngồi đằng sau.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Khoảng một vài phúc sau thì Luân hỏi

"Ê Kiên, mày có bao giờ ăn súp heo chưa" Luân hỏi

"Có rồi, nhưng phải ăn mấy chổ bán ở chợ mới ngon"

"Mày muốn đi ăn không hay là ghé qua chợ luôn, tao đói bụng quá giờ này chắc me tao chưa có nấu cơm" Luân lên giọng nói

"Nếu mày muốn ăn thì cứ chạy tới đó đi, đâu cần hỏi tao làm gì. Thật ra tao cũng hơi đói" Kiên nói, kềm theo vẻ lạnh lùng.

"Ok, vịnh chặt nha tao phắn nhanh lắm đấy" Chưa dứt lời thì nó đã đạp nhanh thiệt là nhanh làm thằng Kiên xém nữa té xuống xe. Hên là nó đã vịnh chặt.

Đang đi tới chợ thì dọng thằng Kiên la lên" Ý hàng chuẩn kìa". Dọng của nó lớn đến nỗi làm mấy người lái xe kế bên không kiềm đươc mà ngước nhìn.

"Cái gì mà hàng chuẩn vậy ba, làm tao hết hồn àh" Giọng thằng Luân mắng mỏ, nó xém nữa là đâm xe vào cây cột đèn nên, tức giận mắng mỏ thằng Kiên.

"Thì là cái con nhỏ xéch xy mặc đồng phục tiểu học đó, nó đứng ngay buội cây kìa" Thằng Luân khoái trỉ trả lời, mắt nó nhìn vào con nhỏ kia không rời. Miệng còn chảy nước miếng.

Luân cũng không kiềm được lòng nên ngước nhìn. Thì ra đó là một đưá con gái, khuôn mặt trái xoan, miệng môi anh đào, ngay má còn có một nút ruồi nhỏ, làm vẻ đẹp của con nhỏ này được hiên lên. Nhưng mà khi nó nhìn kỹ hơn, thì trán bắt đầu đỗ mồ hôi, thì ra con nhỏ đó nó cũng quên biết. Nhỏ đó là con gái của ông thầy hiệu trưởng trường nó, nhỏ đó tên là Mai. Lâu lâu lên ban giám hiệu uống trà nó thường nhỏ này ngồi trong phòng của ban giám hiệu đọc sách,

"Woa nhìn vòng 1 nó kìa bự vãi, cỡ C chứ chằng vừa. Còn nhỏ hàng chuẩn thế này nếu mai mốt lớn lên hàng còn bự cả Éo Lỳ(Emily đó mà, anh em nào thấy vòng 1 của nó rồi, thì câu sao sẽ nói là hàng Việt Nam chất lượng cao ^^)" Dọng Kiên cắt đứt sự suy nghĩ của Luân, miệng không nghừng chớp chép đánh giá cái body của nhỏ Mai.

"Kiên àh mày thiệt là dâm tặc mà, người ta nhỏ như vậy mà mày cũng không tha. May là tao biết mà từ nhỏ, nếu không còn tường mày là máy thằng Nhật Bản bệnh hoạn thích Lolicon( Cái từ này các bác tự tra google đi nhé ^^)." Luân nhìn nó không cảm tình trả lời, miệng còn có chút châm trọc.

"Liên quan gì tới mày, cái này là tao đang cố gắng tìm người đẹp, để cùng tao tăng dân số cho đất nước ấy mà. Một nhiệm vụ cao cả như vậy mà mày không tao là người yêu nước sao" Thằng Kiên bắt đầu nả đại liên( Việt Nam có máy đứa này là khổ roài).

Thằng Luân cũng chỉ biết cười khổ, mà tăng tốc đạp xe tới chỗ ăn để không nghe thằng Kiên chém gió nữa.

Khoảng 5 phút sau hai người cũng tới ngoài khu chợ. Cái chổ mà thằng Luân chạy tới là một cái vỉa hè có chiếc xe đẩy đang đậu ngay đấy, xung quanh có khoảng máy người đang bu vào mua.

Chay xe lên vỉa hè Luân bực mình nói"Tới roài đó ku, còn không mau xuống xe muốn tao cõng mày xuống àh" Nãy giờ thằng Luân thiệt là bực mình, nó cố hết sức đạp xe mà dọng thằng Kiên giống như là Âm Ba Công cứ tra tấn lỗ tay nó.

Kiên nhảy xuống xe sau đó chạy nhanh tới chiếc xe đẩy hỏi "Súp bán sao thế ông già".

Ông chủ xe đẩy không để ý thái độ bất kính mà chỉ mĩm cười nói"1 ngàn ly nhỏ, 3 ngàn ly lớn, súp này lão mới nấu xong đấy, không nóng không lấy tiền".

"Vậy bán cho tui một ly súp không nóng" Dọng nó độc ác nói, mặt nó cười hềhề. Còn ông bán súp khi nghe xong thì mặt đơ như là cây cơ vậy.

Chưa cười được vài giây thì thằng Luân đã tới cóc đầu nó một cái, sau đó nhìn ông bán súp nói"Nó nói chơi đó ông Chiến, cứ múc cho cháu 2 ly súp lớn đi, nhớ bỏ nhiều óc heo đó".

Ông Chiến nhìn thằng Luân cười. Nó là khách ruột của ổng nên cho dù còn một ly cuối cùng mỗi ngày, ông ta đều không bán mà chỉ để dành cho nó.

Ông Chiến cũng không để ý đến bọn nó, mà chỉ đi đến chiếc xe đẩy của ổng.

Khi súp vừa múc xong thì hai thằng này đã vội cầm lên húp giống như là mấy ngày chưa được ăn vậy.

Khi vừa ăn được nữa ly thằng Kiên la lên" Sao kỳ vậy ly mày nhiêu hơn tao là sao" Thấy thằng Kiên bước về chỗ chiếc xe đẩy thì Luân đã chặn nó lai.

"Chầu nầy tao bao mày ok" Luân cố gắng nói ra từng chữ, lòng nó đau như cắt, 3 ngàn đó có thể chơi được 1 tiếng ở quán nét( Keo vãi).

"Nãy giờ tao đợi câu nầy của mày đó, haha"Thằng Kiên cười lớn còn tay thì chỉ vào mặt thằng Luân.

"Oát đờ heo, lần này bị nó kích tướng trúng chiêu roài" Thằng Luân thầm nghĩ, ánh mắt nó cứ nhìn vào thằng Kiên, nếu mà ánh mắt có thể giết người thì nãy giờ thằng Kiên đã chết mấy trăm lần.

Còn thằng Kiên thì lộ ra ánh mắt vô tội, giống như là một đứa trẻ bị mắng oan vậy.

Ăn xong, Luân tính tiền sau đó chiếc xe bắt đầu lăn bánh về nhà bọn nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK