Đi vào sân nhà Luân đã thấy có một chiếc xe Yamaha 2 bánh đậu ngay cửa, nó biết ba nó đã về, trong lòng Luân mang tâm sự buồn rầu. Cha nó là công an mà nó lại đi giết người, Luân không sợ bị đi tù bởi vì từ lúc bà nội nó chết thì tánh tình nó cũng thay đổi theo, trở thành một tên lưu manh sau khi người thân nó chết, lý do này thật lố bịch nhưng cả gia đinh nó cũng không thể không tin.
Nhưng sự thật là trong sự tình này có rất nhiều ẩn tình lúc nhỏ khoảng 4 tuổi nó được bà nó thương yêu như là hòn ngọc trên tay không dám chửi mắng mà chỉ có sự yêu thương dành cho nó. Và mỗi lần nó bị cha mẹ la mắng, là nó cứ đứng đằng sau bà nội nó giả bộ sợ hải, sau đó bà nó dùng lý lẽ "Cháu nó còn nhỏ nó đâu biết gì đâu mà la mắng nó".
Sau đó cha me nó cũng bó tay mà không dám cải lại lệnh của bà nội nó. Sau đó không những vậy mà nó còn được bà nội nó dẫn đi công viên chơi và đuợc ăn kẹo bạch nha được làm từ đường phèn.
Nhưng có một lần cha mẹ nó có công việc phải đi công tác ở xa, nên nó ở nhà một mình với bà nội, còn em gái nó thì đi chung với ba mẹ nó. Nhưng ngày hôm đó đã làm cuộc dơiđời nó thay đổi.
Đó là một buổi chiều, khoảng 4 giờ. Nó cứ khóc đòi bà nội phải dẫn đi chơi công viên, sau đó lại bắt bà nó đi mua kẹo bạch nha cho nó, bà nó dặn nó phải đứng ngay góc cay không được đi đâu, còn bà nó thì đi tới một chiếc xe đẩy mà mua kẹo cho nó. Lúc đó có khoảng vài tên cướp chạy xe vào công viên người nào người nấy đều cầm một cây súng lục, sau lưng bọn họ là một nhóm cảnh sát đang chạy xe vừa nỏ súng vào bọn chúng, tình thế hổn loạn vô cùng, bọn chúng sau khi vào công viên thì bị bao vây.
Bọn cướp đó thấy bị bao vây nhưng bọn họ không còn chổ ăn núp nào để núp tránh né đạn của những người cảnh sát kìa, lúc đó bọn họ vừa thấy được một chiếc xe cây như là đang buôn ngủ gặp chiếu manh, liền chạy tới ẩn núp nhưng bọn chúng chạy tới thì thấy một ông già đang cuộn một miếng kẹo bạch nha vào một cây que và một bà già đang cầm một ngàn đồng trong tay mà đưa cho ông già kia, bọn họ liền nỏ súng bắn vào đầu ông già, sau đó lại bắn một viên đạn vào người phụ nữ già kia.
Nhưng khoảng 5 phút sau thì 4 tên cướp, 3 tên bị bắn chết còn 1 tên nữa thì chạy trốn thành công.
Luân nghe tiếng động kỳ lạ này thì nó không đợi ngay cây nữa mà chạy tới chỗ vừa phát ra tiếng động đó nó thấy nhiều người đang bỏ chạy, nó nhìn thấy một hình dáng quen thuộc đang nằm trên đất, là một người phụ nữ đang mặc áo bà ba.
Nó biết đó là đồ mà bà nội nó thường mặc ở nhà, nó nghĩ thầm trong đầu"Tại sao bà nội lại nằm giữa đường chứ". Sau đó nó từ từ đi tới, nhưng chưa đi được vài bước thì thấy một người đàn ông trung niên mặc đồng phục màu xanh lá đội nón xanh, giống y chang bộ đồ mà ba nó thường bặn hằng ngày đi làm. Ông ta ôm nó vào tay sau đó ánh mắt hiền hoà nói.
"Cháu tại sao lại chạy tới đây, người thân của cháu đâu"
"Chú ơi sao bà nội cháu lại nằm ở đó vậy, bà nội thường nói ở đất dơ lắm mà" Nó chỉ ngón tay nhỏ bé về phía bà nội nó miệng lắp bắp nói.
Người đàn ông trung niên nhìn nó hỏi.
"Đó là bà nội của cháu à".
Luân chưa trả lời thì đã có một người đàn ông trung niên khác tóc bạc đi tới chỗ nó và người trung niên kia nhìn hỏi.
"Có chuyện gi vậy đồng chí Đông".
"Dạ thưa đội trưởng cháu bé này nói là bé là cháu của người nạn nhân bị bắn kia". Đông chí đông nhìn người đàn ông trung niên tóc bạc khiêm tốn trả lởi.
"Ồ, vậy thì đưa nó tới chỗ đó nhìn bà ta lần cuối đi, tôi nghĩ là bà ta không qua nổi rồi. Anh để tui dắt nó tới đó cho, anh mau đi liên lạc với người thân của hai nạn nhân kia đi" Người đàn ông trung niên tóc bạc ánh mắt hiện lên vẻ thành kính nói, sau đó không đợi đồng chí Đông trả lời mà chỉ nắm tay Luân đi tới chiếc xe làm bằng cây đó.
Khu vực này đã được phong toả, Luân đi tới ngay chiếc xe cây, nó thấy có 3 người mặc áo trắng miệng mang khẩu trang đang dùng tất cả những gì có thể làm trên người đàn bà kia.
Người đàn ông trung niên tóc bạc vừa đi tới thì tất cả những người bác sĩ kìa thấy thì liên tránh ra.
Người đàn ông trung niên nhìn vào người bác sĩ đứng kế bên, nhưng ngươi bác sĩ này cũng không trả lời mà chỉ đáp ứng bằng đôi mắt buồn bã, đầu thì không ngừng lắc qua lắc lại.
Luân thấy bà nội nó nằm đất, tay đang cầm một cay kẹo bạch nha, khoé miệng thì không ngừng chảy máu, ngay ngực thì có một lỗ nhỏ, máu từ trong đó từ từ chảy ra liên tục.
Luân nhìn bà nội nó sau đó dọng ngay thơ vang lên nói.
"Bà nội ơi sao bà nằm trên đất vậy, bà nội nói trên đất dơ lắm mà".
Nó tới gần bà nội vừa lấy tay để lên mặt còn tay thì có gắng lắt lư bà nó.
Bà bội nó chợt mở mắt làm nó giật mình, nhưng sau đó là sự vui mừng từ trên mặt của Luân hiện ra.
Nhưng người bác sĩ kia thấy thế họ liền chạy tới chuẩn bị khám, nhưng người đàn ông trung niên đã nhanh tay chặn họ lai. Ông ta biết bà ta chỉ là cố gắng hết sức thôi, phổi của bà ta đã bị bắn bể rồi. Nên ông ta muốn để bà nội của Luân nhìn nó lần cuối, cho dù bác sĩ có chạy tới thì bà ta cũng ra đi.
"Bà nội ơi mình đi về thôi sao bà cứ nằm dưới đất vậy." Dọng Luân ngay ngô hỏi.
Bà nội nó cũng không nói gì mà chỉ mĩm cười sau đó đưa cho nó cây kẹo bach nha bà vẫn cầm trên tay.
Luân lấy tay cầm cây kẹo bạch nha từ tay bà nội nhưng vừa câmcầmầm cay kẹo bạch nha xong thì tay của bà nội nó cũng ngã xuống đất. Ánh mắt nhắm lại khoé miệng rỉ một chút máu nhưng trên khoé miệng còn cố gắng nở một nụ cười.
Bác sĩ thấy vậy thì liền đưa tay vào mũi bà ta để coi còn hơi thở không, nhưng khoảng 10 giây sau thì người bác sĩ đó ngước mắt lên nhìn mội người bằng ánh mắt thương tiếc, sau đó cởi nón xuống. Những người cảnh sát và bác sĩ khác thấy vậy thì cũng bất đầu cởi nón xuống ánh mắt nhìn vào bà nội Luân.
Người đàn ông trung niên tóc bạc thấy vậy liền đi tới nơi với Luân.
"Cháu à bà nội của cháu đã đi về nơi rất xa rồi. Để chú đưa cháu về nhà ha, nếu cháu thích ăn keo thì chú mua thêm kẹo cho cháu ăn nha." Người đàn ông trung niên ánh mắt hiền hoà nhìn Luân nói.
"Cháu không muốn về nhà, cháu không muốn ăn kẹo. Chỉ muốn bà nội đi về với cháu thôi."Luân nước mắt chẩy lã chả nói.
Sau đó người đàn ông trung niên không nói gì mà chỉ đưa nó lên xe, mặc kệ cho nó khóc hay la lên.
Trên tay Luân vẫn cầm cay kẹo bạch nha của bà nội nó, nó nhìn vào cây kẹo không chớp mắt.
Sau khi mấy tiếng sau. Thì Ba ma Luân liên đi tới bảo lãnh nó xong thì đưa nó vào bệnh viện để bảo lãnh thi thể bà nội nó.
Sau ngày đó mỗi ngay nó đi ra ngoài đường chơi không chịu đi học mà khi đó nó đã 8 tuổi. Cúi cùng mẹ Luân cũng khuyên được nó đi học nhưng nó học lớp 1 thì đã 9 tuổi. Nên thân hình nó hơi lớn những đứa trẻ đồng lứa.
Luân bước vào nhà thấy ba nó đang đọc báo, thân hình ba nó to lớn, còn ánh mắt như diều hâu, mỗi lần Luân nhìn vào ba nó thì bản thân nó hiện lên sự khinh miệt, tại vì lúc bà nội no chết thì về nha thì nó bị ba nó đánh mỗi ngày nếu không phải có mệ nó vời hàng xóm can ra thì nó đã bị ba nó đánh chết.
"Cái thằng nghịch tử kia đi đâu mà giờ này mới về hả, còn uống rượu nửa hả mậy" Chưa bước vào nhà thì tiếng của ba nó đã vang lên.
"Tui đi đâu thì liên quan gì tới ông". Luân không để ý ba nó vừa đi lên lầu vừa nói.
"Súc sinh, vừa mới nói cái gì". Ba nó giận dữ giục tờ báo xuống đất tay chỉ vào mặt nó nói.Luân cũng không nói gì mà chỉ đi lên đàu, lúc nó đi lên thì ánh mắt nó nhìn vào ba nó hiện lên sự khinh miệt.
"Bà đâu rồi lên đay coi, đứa con bảo bối của bà nầy". Ba nó nhìn xuống bếp sau đó la lên.
Sau đó có một người đàn bà từ dưới bếp chạy lên, trên người mặc một bộ đồ binh thường, trên tay còn cầm một cái giá múc cơm. Đó chính là mẹ của Luân. Khuôn mặt bà ta giống như là người hánán(Ánh mắt cười không thấy tổ quốc luôn). hanươi
"Sao ông cứ chửi nó quái vậy, bộ nó đụng tới cái vẫy ngược của ông à". Mẹ của Luân nhìn ba nó không phục nói.
"Cái gì, cả bà cũng binh nó sao. Đúng là con hư tại mẹ mà.". Ba nó không để ý tới mẹ nói tiếp.
"Đúng vậy cái gì cũng là tôi sai, ông đúng được chưa"Khi mà bà ta biết ông ta nói cái câu con hư tại mẹ, thì là ông ta đã giận rồi nên cũng nhường ông ta luôn cho khỏi cải lộn với nhau nữac.
Ba của Luân nhìn mẹ nó xong rồi "hừ" một tiếng ngồi xuống, trong lòng nghĩ"Mày không sai thì bố sai à".
Nếu mà mẹ Luân có thể nghe được suy nghĩ này thì ông này đã nbị cầm gối xuống sa long ngủ đêm nay rồi.
"Luân à con xuống đây giúp mẹ đem cơm qua cho ông năm đi con". Me Luân ngước lên lầu kêu lên
"Chút nữa con xuống mẹ ơi khoãng 10 phút nữa đi " Dọng Luân từ trên lầu truyền xuống.