- Cường hóa một điểm nhanh nhẹn, một điểm thể lực!
Nhạc Trọng nhanh chóng làm ra lựa chọn, lúc nhặt sinh tồn tệ và sách kỹ năng từ con rắn nước biến dị tuôn ra.
- Kỹ năng cấp ba phục tùng thuật: đây là kỹ năng chủ động của hệ kỵ sĩ. Chức nghiệp giả chuyển chức hệ kỵ sĩ không bị số lượng kỹ năng hạn chế, có thể học tập kỹ năng này. Thời điểm không dựa vào bất kỳ vũ khí nào và dựa vào lực lượng bản thân đánh bại sinh vật không có trí tuệ, phát động kỹ năng này thì nhất định thu phục được đối phương. Phát động kỹ năng này cần tiêu hao 10 điểm thể lực, 10 điểm tinh thần lực.
Tâm niệm Nhạc Trọng vừa động, trực tiếp học kỹ năng cấp ba này.
Làm xong tất cả thì Nhạc Trọng phá vỡ thân thể rắn nước biến dị, lúc này lục lọi trong thân thể của con rắn biến dị.
- Coi chừng! Ca ca ( chủ nhân )!
Thời điểm Nhạc Trọng tìm kiếm viên châu màu đỏ trong người của con rắn biến dị, đột nhiên bên tai truyền tới âm thanh lo lắng của Quách Vũ cùng Lộ Văn la lên.
Trong nội tâm Nhạc Trọng rùng mình, một loại dự cảm không hiểu xông lên đầu của hắn, hắn lập tức phát động kỹ năng Hợp Thể Phòng Hộ Thuật, lúc này bạch cốt hóa thành một đạo quang mang biến thành côt khải bao phủ thân thể của hắn.
Ở trên bầu trời, một con quái điêu không lồ dài chừng ba mươi mét, toàn thân có được lông vũ bóng loáng như kim loại từ trên không trung lao xuống chỗ của Nhạc Trọng, móng vuốt và trảo cực lớn hiện ra, một trảo đâm vào trong thân thể của con rắn nước, một trảo này trực tiếp đâm thủng cốt khải trên thân Nhạc Trọng và áo giáp da rắn nước biến dị, đâm xuyên qua phòng hộ phục cấp ba và xuyên thủng ngực phải Nhạc Trọng, mang thân thể của hăn và con rắn nước biến dị bay lên cao cao.
Nhạc Trọng cảm giác được ngực của mình đau đớn kịch liệt, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
- Bốn mươi sáu cấp biến dị Thanh Vũ Ưng. Là dị thú biến dị dùng tốc độ mà nổi danh.
Nhạc Trọng chỉ nhìn thấy một ít tin tình báo này, đã bị con Thanh Vũ Ưng bắt lại, bay thẳng lên bầu trời
- Ca ca ( chủ nhân )!
Quách Vũ cùng Lộ Văn nhìn thấy Nhạc Trọng bị con Thanh Vũ Ưng biến dị bắt đi thì trong miệng vang lên âm thanh lo lắng, nhưng mà các nàng vô lực cứu Nhạc Trọng.
Thanh Vũ Ưng bắt lấy Nhạc Trọng và vỗ cánh nhanh chóng bay lên bầu tời cao.
Nhạc Trọng cảm thụ được tiếng gió chói tai, cố nén thân thể bị đâm thủng, nắm chặt lấy thi thể con rắn nước biến dị, không dám có nửa điểm dị động. Một khi con Thanh Vũ Ưng đưa hắn từ trên cao ném xuống thì ở độ cao mấy trăm thước này, cho dù Nhạc Trọng nhiều lần trải qua cường hóa cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Thanh Vũ Ưng cầm lấy Nhạc Trọng và thi thể của con rắn nước bay qua một ngọn núi lớn cao bôn trăm mét sau lưng Thạch Mã Trấn, bay tới một tổ chim lớn phía trên vách đá, đem con rắn nước biến dị và Nhạc Trọng cùng nhét vào trong tổ chim kia.
Ở trong tổ chim khắp nơi đều là xương cốt và thi thể của các loại thú, trong đó còn có thi thể năm con rắn nước biến dị chưa có hư thối cùng một con tiểu ưng lông xanh còn chưa trưởng thành.
- Hai mươi sáu cấp biến dị Thanh Vũ Ưng ấu điểu.
Nhạc Trọng nhìn qua con ưng nhỏ kia, một tin tức chui vào trong đầu của hắn.
Thanh Vũ Ưng bay ra tới trên không tổ chim, buông móng vuốt Nhạc Trọng cùng con rắn nước biến dị kia thả vào trong tổ chim, lần nữa vỗ cánh bay về phương xa.
Thanh Vũ Ưng là biến dị thú cao cấp cho nên mỗi ngày cần rất nhiều thức ăn, bởi vậy nó phải đi bắt con mồi liên tục chuẩn bị các tình huống.
Từ giữa không trung rơi xuống, Nhạc Trọng cùng thi thể con rắn nước biến dị trùng trùng điệp điệp rơi xuông. Miêng vết thương bị Thanh Vũ Ưng xuyên thủng truyền ra đau đớn vô cùng kịch liệt, máu tươi không ngừng chảy ra, cảm giác đau đớn làm cho hắn muốn ngất đi.
Nhạc Trọng nhanh chóng từ trong không gian giới chỉ lấy ra cọng cỏ cứu mạng, miệng lớn nhấm nuốt một hồi sau đó nhổ ra một bãi chất lỏng phun vào miệng vết thương.
Làm xong tất cả, Nhạc Trọng cũng bất chấp cái gì, hắn đem viên châu màu đỏ trong thi thể của con rắn biến dị vừa mới lấy ra một ngụm nuốt viên chuâ màu đỏ này vào miệng.
Viên châu màu đỏ vừa vào trong bụng của Nhạc Trọng thì chợt hóa thành nhiệt lưu chạy khắp thân thể của hắn.
- Ngài đạt được cường hóa sức sống +7, cường độ +1.
Sau khi nhiệt lưu biến mất, trong thức hải của Nhạc Trọng vang lên âm thanh nhắc nhở.
- Hiệu quả yếu bớt sao?
Nhạc Trọng khẽ chau mày, trong lòng thầm suy nghĩ.
Đúng lúc này con Thanh Vũ Ưng ấu điểu kia lung la lung lay đi tới, nhìn qua thi thể rắn nước biến dị và Nhạc Trọng, quang mang trong mắt chớp động, nó dùng cái mỏ có thể đâm thủng sắt thép mổ vào Nhạc Trọng.
- Hỗn đản!
Hàn quang trong mắt Nhạc Trọng lóe lên, thân hình lóe lên né qua một mổ tất sát của Thanh Vũ Ưng ấu điểu.
Thanh Vũ Ưng ấu điểu lúc này mổ trúng người của con rắn nước biến dị, dễ dàng xuyên thủng da rắn nước biến dị ngay cả đạn súng trường cũng không xuyên thủng được.
Nhạc Trọng nhìn qua biểu hiện của Thanh Vũ Ưng ấu điểu thì hít một hơi lãnh kí, trực tiếp tiến tới gần Thanh Vũ Ưng ấu điểu.
Con Thanh Vũ Ưng ấu điểu giương một cánh ra cũng gần năm mét rồi, Nhạc Trọng chớp động mấy cái đã nhảy lên lưng của Thanh Vũ Ưng ấu điểu, thân thể bên phải của áo giáp bạch cốt có một gai xương kéo dài khóa Thanh Vũ Ưng lại, bản thân của hắn huy động nắm đám trái và nắm đấm phải đánh lên đầu lâu của Thanh Vũ Ưng ấu điểu.
Sau khi Nhạc Trọng trải qua cường hóa cho nên lực lượng của hắn vượt qua người bình thường, Thanh Vũ Ưng ấu điểu lập tức bị đánh choáng váng hoa mứt, nó không ngừng phê phẩy cánh chưa trưởng thành giãy dụa.
Thời điểm con chim non này giãu dụa, Nhạc Trọng cưỡi trên người của nó cũng cảm giác được chấn động và lay động kịch liệt, miệng vêt thương còn chưa khép lại đã chảy ra, máu tươi chảy ra ngoài.
- Đáng chết! Không được thì giết chết nó.
Nhạc Trọng cưỡi lên thân của con chim non, lúc này không ngừng đánh vào não bộ của con chim non, lúc này trong lòng dâng lên sát khí ti tí, mỗi một quyền hắn đánh vào thân com chim, bởi vì thân thể của hắn chân động cho nên vêt thương ở ngực đau đớn không thôi. Nếu không phải hắn muốn thu phục con chim non này, đã sớm móc gai độc ra bắn nát đầu con chim rồi.
Thời điểm Nhạc Trọng chuẩn bị móc súng ra giết con chim non, mỗi một quyền của hắn đánh lên đầu của con chim rốt cục nện chim non té xuống, vô lực té trên mặt đất.
Nhìn thấy con chim non té xuống, Nhạc Trọng lúc này mới buông lỏng một hơi, hắn nhảy xuống thân thể của con chim, lúc này phát động kỹ năng phục tùng con chim non này.
Chỉ thấy một đạo thanh sắc quang mang từ trong mi tâm của Nhạc Trọng bắn vào đầu lâu của con chim non kia và ngung tụ một đạo phù văn màu xanh.
Phù văn màu xanh này vừa hiện ra, con ấu điều kia không ngừng giãy dụa, đồng thời mở hai mắt ra nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng.
- Thất bại sao?
Nhìn qua ấu điểu không ngừng giãy dục, trong lòng Nhạc Trọng căng thẳng, tay vừa lộn, gai độc lúc này hiện ra trên tay trái của hắn.