Mục lục
[Dịch]Thiên Mã Hành Không - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(Thần thương thiệt kiếm = Đấu võ mồm!)

Tiêu Phong cũng chăm chú quan sát Quách Tĩnh, thấy ông khí độ trầm hùng, vẻ mặt thật thà chất phác, nhưng không thiếu phong phạm một đại hiệp. Tiêu Phong chắp tay đáp:

- Quách đại hiệp lừng danh thiên hạ, hôm nay được diện kiến, thấy quả nhiên danh bất hư truyền.

Nhìn vị tướng quân Mông Cổ này cúi đầu, chắp tay, hành lễ theo cung cách nhân vật giang hồ, tuyệt không chút ngạo mạn về tước vị cao lớn trong quân đội Mông Cổ, Quách Tĩnh bèn lập tức ôm quyền đáp lễ:

- Tiêu tướng quân danh cũng bất hư truyền vậy, thỉnh quá bộ tệ xá.

Ông bỗng vung tay áo, phất về phiá thanh gươm vừa rồi bị Tiêu Phong đánh cắm lên thân cây. Thanh gươm rơi xuống, Vũ Tu Văn lập tức phi thân nhảy đến chụp lấy.

Tiêu Phong nhìn Quách Tĩnh xuất thủ, trổ lực đạo cương mãnh Hàng Long thập bát chưởng, lề lối phất tay áo giống hệt thủ pháp ông vừa rồi đã đánh vuột kiếm Vũ Tu Văn, bèn cười cười, nói rằng:

- Chưởng pháp Quách đại hiệp trác tuyệt! Vừa rồi, lệnh đồ ăn nói bừa bãi cùng Lâm cô nương đây, Tiêu mỗ phải can thiệp, đã đắc tội cùng Quách đại hiệp, mong được lượng thứ!

Quách Tĩnh liếc Vũ Tu Văn, trả lời Tiêu Phong:

- Quách Tĩnh dạy học trò không nghiêm, để Tiêu tướng quân bị bực mình!- Ông dang tay- Mời ba vị!

- Xin phép! - Tiêu Phong khoát áo, ông rảo bước tiến vào nhà, Lâm Yên Bích cùng A Tử đi sát theo sau.

Quách Tĩnh và Hoàng Dung bốn mắt nhìn nhau, họ đã không nghĩ Tiêu Phong điềm nhiên đi thẳng vào, cả hai trong lòng cùng cảm phục sự gan góc cùng dũng khí đó.

Quách Tĩnh nghĩ bụng "Người này hành sự quang minh lỗi lạc, chẳng một chút khiếp sợ trước một nhân vật nổi tiếng võ lâm Trung nguyên như mình! Ngày đó, Dung Nhi tốn biết bao nhiêu tâm cơ, thiết kế hầm bẫy ông, tuy vì đại nghĩa dân tộc, nhưng hành động đó không chút lỗi lạc. Hôm nay, ông ta đường đường chính chính trở lại đây, mình phải làm sao đừng để ông coi thường võ lâm Trung nguyên, nói mình rặt hạng tiểu nhân ....!"

Mọi người vào đến đại sảnh, chia ngôi chủ khách, an toạ. Quách Tĩnh lẫn Hoàng Dung đều cùng một ý nghĩ, hôm nay nhất định họ không để Tiêu Phong ra thoát khỏi Tương Dương. Quách Tĩnh đang thắc mắc lý do Tiêu Phong tìm đến cửa, vừa định hỏi thì đã nghe Hoàng Dung lên tiếng:

- Tiêu tướng quân, lần này ông trở lại đây, chắc vì chuyện Công chúa Tân Nguyệt của Mông Cổ?

Tiêu Phong gật đầu, đáp:

- Đúng thế! Quách phu nhân quả không hổ danh nữ trung hào kiệt, lắm mưu nhiều kế, lần này Tiêu mỗ xuống miền nam, đã được lĩnh giáo!

Hoàng Dung cười nụ, đáp:

- Thật đáng xấu hổ, Tiêu tướng quân đi từ bắc xuống, đã vượt qua tất cả mọi chướng ngại ta dàn xếp, bị trúng ám khí tẩm nọc Kim Xà tại Lục gia trang, rồi bị độc công tâm nơi tiểu đảo Khánh Nguyên, người bình thường coi như tiêu vong không biết mấy lượt, thế mà Tiêu tướng quân vẫn an nhiên như không, khiến Hoàng Dung ta phục sát đất!

Bà vừa nói, vừa thầm suy tính kế hoạch bắt ông. Võ công ông cao cường, may ra Quách Tĩnh đủ đương đầu, nhưng tính đến cùng, bà phải cần bao nhiêu ngàn vạn tướng sĩ quân dân Tương Dương thành để vây công, bắt giữ được ông? Bà từng nghe, trên thảo nguyên, ông đơn thân độc mã xông pha, đương đầu cả trăm vạn đại quân Hốt Tất Liệt. Bà tự hỏi, vậy dùng bao nhiêu người mới cầm trụ ông được, làm thế nào giảm thiểu thương vong?

Tiêu Phong đáp:

- Chẳng phải lần đầu hai bên gặp nhau, đừng nói khách sáo cho mất thì giờ! Ta đến đây lần này, chính để giải thoát Công chúa Tân Nguyệt, Công chúa với ta có ơn cứu mạng, Tiêu Phong mỗ không muốn làm người vong ân phụ nghĩa.

Nghe ông thẳng thừng như vậy, Quách Tĩnh và Hoàng Dung nhất thời ngạc nhiên. Quách Tĩnh nghĩ thầm, "Người này hào sảng lỗi lạc, dám vì bằng hữu, quên thân mình, quả một người trượng nghĩa", rồi nghe Hoàng Dung hỏi:

- Tiêu tướng quân, ta có ngàn vạn tướng sĩ tại thành Tương Dương, ông định lấy sức một vài người đi cứu cô Công chúa?

Tiêu Phong chắp tay thành quyền, đáp:

- Tiêu mỗ không tự lượng sức, cuồng vọng đến đây, cũng đã tính trước rồi, không trông mong nhiều vào sự toàn mạng trở về!

Quách Tĩnh bỗng sực nhớ một vấn đề quan trọng, bèn hỏi:

- Sao ông thành thạo sử dụng Hàng Long thập bát chưởng cùng Đả Cẩu bổng pháp vậy? Ông có quen biết Hồng lão bang chủ?

Tiêu Phong nghĩ thầm, câu hỏi này khó thành thực trả lời, có nói, họ cũng sẽ không tin! Ông không đáp.

Hoàng Dung cười nhạt, tiếp:

- Đích thực Tiêu đại tướng quân thần thông quảng đại, ngay cả hai tuyệt nghệ Cái Bang cũng thành thục! Ta suy nghĩ đã khá lâu, vẫn không sao minh bạch, hai tuyệt nghệ này trước giờ chỉ truyền dạy Bang chủ Cái bang, đến ta, vì là nữ lưu, Hồng Bang chủ bó buộc phải đem Hàng Long thập bát chưởng truyền cho phu quân vì sợ nó mai một, thất truyền - Dừng một chút, rồi bà tiếp - Trong các Bang chủ tiền nhiệm Cái Bang, không thấy có ai là ngoại tộc, nhưng hai tuyệt kỹ đó đã bị Mông Cổ các ngươi đánh cắp, ta không sao tìm ra giải đáp? Hôm nay, Tiêu tướng quân có thể nói cho Hoàng Dung ta biết không?.

Ngữ khí của bà, rõ ràng bảo Tiêu Phong đã lén học công phu Hàng Long thập bát chưởng cùng Đả Cẩu bổng pháp của Cái Bang.

Tiêu Phong động nộ, hỏi:

- Trong số các bang chủ đời trước cuả Cái Bang, đích thực không có dị tộc?

Quách Tĩnh đưa mắt nhìn Hoàng Dung, ông bảo:

- Dung Nhi, Tiêu tướng quân tuy không phải người Hán, nhưng ta thấy ông chính khí lẫm liệt, tuyệt chẳng phải hạng đầu trộm đuôi cướp , học lén võ công nhà khác! Muội không được nhục mạ ông như vậy!

Hoàng Dung nhíu mày một chút, im lặng hồi lâu, bỗng bà vỗ tay, reo lên:

- Ta nhớ ra rồi! Một trăm năm truớc đây, Cái Bang có một bang chủ tên Kiều Phong, lúc đầu ai nấy tưởng ông người Hán, sau đó phát hiện ông tộc Khế Đan, mang họ Tiêu - Bà nhìn Tiêu Phong, nói - Có khi Tiêu bang chủ ấy là tổ tông Tiêu tướng quân chăng?

Tiêu Phong ngẩng đầu, buông một tràng cười dài, ông thấy phục tư duy mẫn tiệp nơi Hoàng Dung, bà tìm được cho ông một câu trả lời hợp tình hợp lý! Ông nói:

- Kiều bang chủ mà Quách phu nhân nói đó, có uyên nguyên sâu đậm với ta. Nếu hai vị cho điều ấy quá quan trọng, có thể đi tìm xác minh nơi huynh đệ ta là Dương Qua! Độc nhất mình y hiểu rõ câu chuyện, hiểu rõ khúc nhôi sự việc!

Khi Quách Tĩnh nghe nhắc tên Dương Qua, ông lập tức hỏi:

- Ông đã từng gặp Qua nhi? Ông gặp đâu vậy? Hơn mười năm, tôi chẳng có tin tức gì từ nó, hiện giờ nó khoẻ không?

Lòng quan thiết của ông dành cho Dương Qua hiện rõ trong giọng nói và dáng điệu.

Tiêu Phong cười, đáp:

- Ta gặp huynh đệ dưới chân núi Thiên Sơn, vẫn khoẻ, chỉ vì đang bận tìm tung tích thê tử, nên đã không thể về thăm Quách đại hiệp. Huynh đệ thường ca ngợi lòng vì nước vì dân của Quách đại hiệp, ta nghe được, cũng rất lấy làm bội phục.

Hoàng Dung lại nghĩ thầm "Dương Qua này, sao lại dây dưa với người Mông Cổ? Chẳng qua, ông Tiêu Phong đó gốc gác chẳng phải Mông Cổ, có uyên nguyên sâu xa với Cái Bang, võ nghệ cao cường, nếu ông ta thôi không làm Đông Liêu đại tướng quân cho Mông Cổ, xem chừng ta cũng không nên gây rắc rối đến ông ấy nữa!"

- Cuối cùng cũng có một chút tin tức của Qua nhi! - Quách Tĩnh nói - Mười năm sau này, ta cử bao người dò tìm khắp chốn, vẫn biệt vô âm tín! Họ Quách của ta giao tình cùng họ Dương nó đã ba đời rồi, vì chút huyết thống đó của họ Dương mà ta cố công tìm nó, tìm không được, ta ngượng cùng tổ tiên hai họ! Giờ đây, hay tin nó mạnh giỏi, ta yên tâm nhiều!

Ông nghe nói Dương Qua kết giao Tiêu Phong, bèn nảy sinh hảo cảm cùng Tiêu Phong. Ông biết cá tính Dương Qua, nó nhất định chẳng kết giao cùng phường gian ác! Ông nghĩ thêm "Ông Tiêu Phong này đúng là một hán tử trọng tình trọng nghĩa, ông là người Khiết Đan, không đồng tộc với mình, nhưng nếu ông hiểu đại nghĩa, khi ông ta buông bỏ hết quan chức Mông Cổ, cho dù ông không giúp Đại Tống, cũng sẽ không đối địch Đại Tống nữa, mình nên thôi gây khó dễ ông ta!"

Lo lắng an nguy của Tân Nguyệt, Tiêu Phong hỏi:

- Quách đại hiệp làm ơn cho hay, Công chúa Tân Nguyệt hiện mạnh khoẻ không?

Quách Tĩnh đáp:

- Ông yên tâm, cô ấy khoẻ! Bọn ta chỉ muốn dùng cô ngăn chặn kế hoạch Nam tiến của Đại hãn Mông Cổ, ta đã không làm gì phương hại đến cô. Chỉ cần Mông Cổ chịu ngừng xâm lược miền nam trong vòng hai mươi năm, ta lập tức thả cô ấy!

Tiêu Phong lắc đầu, đáp:

- Hai mươi năm không được Nam tiến, cho dù Đại hãn Mông Cổ yêu quý Tân Nguyệt đến đâu, ngay chính Hốt Tất Liệt cũng nhất định khước từ. Bản tính dân Mông Cổ hiếu võ, lại kiêu dũng thiện chiến, mang dã tâm hừng hực, Hốt Tất Liệt chăm chăm gồm thâu thiên hạ, y nhất định sẽ không vì cô em gái từ bỏ ý định Nam tiến. Ta nghe nói Quách đại hiệp thưở nhỏ được nuôi dưỡng trên đất Mông Cổ, bản chất của người Mông Cổ thế nào, Quách đại hiệp nhất định hiểu rõ, ông đã có khi nao thấy người Mông Cổ chịu khuất phục lúc bị người ta bắt bí chưa?

Nghe ông thuyết một thôi một hồi, Quách Tĩnh nhớ lại thưở thiếu thời tại Mông Cổ, Thiết mộc Chân từng hứa gả con gái cho mình! Đúng như Tiêu Phong nói, họ thà chết, không khuất phục địch nhân.

Ông chợt nghe Tiêu Phong thở dài, tiếp tục:

- Quách đại hiệp muốn dùng con bài Tân Nguyệt , chỉ sợ bị phản tác dụng! Hốt Tất Liệt chẳng những sẽ không từ bỏ Nam tiến, bị chọc giận, ông ta sẽ ra quân sớm hơn dự định! Các vị giết chết muội tử của ông ta, ngày nào ông ta phá được Tương Dương, ngày đó sẽ đại khai sát giới, trả thù cho em gái.

Bỗng Hoàng Dung lạnh lùng hỏi:

- Võ công Tiêu tướng quân giỏi, miệng lưỡi cũng khá sắc sảo, ông muốn cứu Tân Nguyệt, giở giọng doạ nạt, ông thị ta là trẻ lên ba tuổi?

Tiêu Phong cười nhạt một tiếng, đưa tay nâng tách trà chiêu một ngụm, rồi sang sảng đáp:

- Tin hay không tin, tuỳ các vị! Ta chỉ dựa theo tình hình lý giải cho các vị nghe, ta từng đã bảo, khi đến đây, ta không trông mong nhiều vào sự toàn mạng ra về, hai vị muốn động thủ, xin ra tay cho rồi!

Quách Tĩnh trầm giọng:

- Dung nhi, Tiêu tướng quân nói không hoàn toàn vô lý! Lũ con cháu Thiết mộc Chân chưa khi nào nhượng bộ. Năm đó, Đại hãn Thiết mộc Chân công phá toà thành Tây Hạ bị hao binh, tổn tướng, quân sĩ chết vô số, nhưng sau khi Đại hãn trăm mưu nghìn kế phá được thành, đã ra lệnh tàn sát liên tục ba ngày, trả thù cho những tướng sĩ tử trận - Nhìn vào Hoàng Dung thật lâu, ông nói tiếp - Nếu Đại hãn Mông Cổ không chấp thuận điều kiện trao đổi của mình, quá nhiều khả năng như Tiêu tướng quân đã trình bày, ngày họ hạ thành Tương Dương, là ngày họ đồ sát trăm họ Tương Dương để báo thù cho công chúa!

Tuy bà nghe Quách Tĩnh nói không phải hoàn toàn vô lý, nhưng xem lại, Hoàng Dung cho rằng Tiêu Phong dùng luận thuyết đó hòng cứu Tân Nguyệt! Nếu bà nghe lời khuyên, chả phải chính thị ý muốn của ông ta sao? Bà bảo Quách Tĩnh:

- Tĩnh ca ca, ca ca quên Tiêu tướng quân đang làm đại tướng cho Mông Cổ rồi sao? Ông ta liệu có lo nghĩ an toàn cho chúng mình không? Thuyết như vậy, ông chỉ dụng ý cứu Công chúa Tân Nguyệt, sự tình rõ ràng, không lẽ mình lại ngờ nghệch đi nghe lời ông ta sao?

Quách Tĩnh nghe nói, ông thấy Hoàng Dung cũng có lý, nhưng lời khuyên của Tiêu Phong đích thực xác đáng. Nhất thời hoang mang, ông hỏi:

- Tiêu tướng quân, cớ sao ông muốn đề tỉnh hai ta? Đang làm tướng cho Mông Cổ, chẳng phải ông trông mau tới ngày xua quân Nam hạ, công phá Tương Dương ư?

Tiêu Phong chưa kịp trả lời, Hoàng Dung đã cười nhạt, bảo:

- Dĩ nhiên, Tiêu tướng quân trông cho mau tới ngày đó! Chẳng qua, ông ta mượn cớ cứu Công chúa Tân Nguyệt để hoãn binh, khi giải thoát Công chúa Tân Nguyệt xong, nói không chừng, đại quân Mông Cổ sẽ ào ào kéo tới, không còn cố kỵ gì nữa, chúng mặc sức công thành!

---- Xem tiếp hồi 93 ----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK