Kinh văn ác tấn (Giật mình nghe tin dữ)
Tiêu Phong bầu đoàn ba người ra khỏi cốc, trèo núi rồi xuống dốc phía bên kia, thấy hai con ngựa vẫn còn buộc dây ở chỗ cũ, có điều đã bị đói hơn ba ngày. Họ bèn nhanh chóng cho chúng ăn cỏ khô dự trữ sẵn, ngay trên nền tuyết. Tiêu Phong đặt đứa nhỏ lên lưng ngựa, nói:
- Bây giờ ta đưa cậu về nhà gặp lại ông nội, được không?
Đứa bé gật đầu lia lịa, nhỏ giọng hỏi:
- Không biết ông nội đã về nhà chưa?
Tiêu Phong đáp:
- Chắc hẳn đã về nhà rồi, Cái Bang không sách nhiễu một người già như ông nội nữa đâu, người họ muốn bắt giữ là ta, giờ ta chạy thoát rồi, họ sẽ phải thả ông nội cậu ra thôi.
A Tử sực nhớ, cô hỏi đứa bé:
- Cậu nhỏ nè, nghe ta hỏi, cô trốn riết trong phòng, không đi ra ngoài, hình dạng cô ấy ra sao? Coi đẹp không?
Đứa nhỏ lắc đầu, đáp:
- Con không thấy mặt, vì trên đầu cô trùm một cái khăn. Con hỏi tại sao cô trùm khăn, cô nói vì mặt xấu quá, sợ con kinh hãi nếu nhìn thấy!
A Tử cười cười, gật đầu nói:
- Thì ra vậy, cô ta đã không nói dối, nguyên mặt cô xấu thật!
Tiêu Phong không hiểu tại sao A Tử quá quan tâm đến tướng mạo Lâm cô nương, nghe giọng cô có phần 'hạnh tai lạc họa', ông bất giác chau mày, nói:
- Cô ấy tuy xấu, nhưng tâm nhân hậu gấp trăm lần muội, nếu so sánh, cô đẹp hơn muội nhiều!
A Tử nghe ông nói, trong lòng chẳng vui, cô dẩu mỏ, cãi lại:
- Nói về cái đẹp, trên đời chẳng có nam nhân ưa thích mặt mày xấu xí, trừ huynh!
Tiêu Phong trợn mắt, nạt cô:
- A Tử, muội đừng nói xàm! Ta chỉ kính trọng cô, có khi nào ta nói ta ưa thích cô ấy?
A Tử thúc mạnh hai chân vào hông ngựa, giục nó phóng nhanh ra trước, cô ngoái đầu lại cười, nói:
- Không ưa thích thì tốt thôi, muội chỉ biết nam nhân vốn không ham nhìn bộ mặt xú bát quái chút nào!
Nói xong, cô giật cương, hò hét liền miệng, xem ra không ăn thua gì, con ngựa dù chủng loại hãn huyết quý, nhưng nó bị bỏ đói ba, bốn ngày đêm, cô hò hét mấy đi nữa, nó cũng không thể phóng nhanh hơn được.
Tiêu Phong lắc đầu, ông không muốn tranh cãi nữa, vì đang có đứa nhỏ cưỡi cùng, ông chậm rãi cho ngựa đi bước một đàng sau
Quá nửa ngày, họ mới ra khỏi khu rừng, lúc lên đến quan đạo, di chuyển đã có thể nhanh hơn. Sau khoảng nửa canh giờ nữa, khó khăn lắm họ mới tìm được một tiểu điếm bên đàng. Tiêu Phong giục tiểu nhị đem cỏ khô cho ngựa, rồi mới cùng A Tử và đứa bé vào trong dùng cơm tối.
Đang lúcTiêu Phong uống rượu, ông nghe tiếng bước chân của nhiều người, rồi thấy một người mặc hồng bào, vừa cao, vừa gầy, đỉnh đầu hõm vào, tựa hồ đã bị ai úp một cái điã lên đầu. Chính là Kim Luân Pháp vương! Tiêu Phong giật mình, ông đặt chén rượu xuống, tự hỏi "Y không ở Mông Cổ hộ giá Hốt tất Liệt, xuống đây làm gì?". Lão Kim Luân Pháp vương song mục lấp loé tinh quang, vừa vào quán, đã nhận ra Tiêu Phong. Lão khí độ hẹp hòi, lúc đối chưởng cùng Tiêu Phong bên ngoài thành Lâm Hoàng trước mặt ngàn vạn binh sĩ Mông Cổ, lão bị thua thê thảm, sau đó Tiêu Phong còn được đích thân đại hãn Mông Cổ ngự bút gia phong chức vị Đông Liêu Đại tương quân, phục vụ dưới trướng Hốt tất Liệt, cấp bậc trên tất cả mọi thuộc hạ khác, Kim Luân Pháp vương dẫu làm Đệ nhất Hộ Quốc đại sư Mông Cổ quốc, vai trò của lão xem chừng chỉ làm hộ vệ số một cho Hốt tất Liệt! Bình nhật, gặp Tiêu Phong, lão tuy chẳng mấy ưa thích ông, nhưng lão không thể bước qua thủ tục lễ nghi cuả kẻ dưới với người trên. Lúc này, bất đắc dĩ, lão phải đến trước Tiêu Phong, chắp tay, cúi mình vái chào Tiêu Phong, nói:
- Tiêu đại tương quân, thì ra ông đang tại đây, lão nạp xin cung kính"
Tất cả nhưng người đồng hành kia đều phải quỳ xuống làm lễ ra mắt Tiêu Phong.
Tiêu Phong đứng đậy đáp lễ mọi người, rồi hỏi:
- Các vị khoẻ cả chứ? Đại sư sao lại đến nơi này? Tứ vương gia có bình an không?
Sau kji chúng nhân lục tục ngồi xuống các bàn xung quanh Tiêu Phong, Kim Luân Pháp vương đáp:
- Tứ Vương gia bình an, duy công chúa Tân Nguyệt ...
Tiêu Phong giật mình:
- Công chúa sao rồi?
Kim Luân Pháp vương lắc đầu, đáp:
- Công chúa làm liều, hiện chỉ sợ đang lành ít dữ nhiều.
Tiêu Phong hỏi, giọng dồn dập hơn:
- Rốt cục, là chuyện gì vậy?
Kim Luân Pháp vương chăm chú nhìn Tiêu Phong, nói:
- Nói đúng ra, chuyện này liên quan nhiều tới Tiêu đại tương quân. Khi Tiêu tương quân đi rồi, Công chúa mấy ngày không ăn uống, vài hôm sau, công chúa để thư lại cho Tứ vương gia, rồi một mình ra đi, nói là xuống Trung nguyên tìm Tiêu tương quân.
- Cô ấy . . Sao cô ấy liều lĩnh thế? - Tiêu Phong cau mày, ông nghĩ thầm, thân phận như Tân Nguyệt, võ công kém cỏi, cô đi xuống Trung nguyên, sẽ lành ít dữ nhiều theo lời Kim Luân Pháp vương. Ông chăm chú nhìn Kim Luân Pháp vương, hỏi:
- Các ông đang đi tìm Công chúa, phải không? Đã có tin tức gì chưa?
- Có đấy ....- Kim Luân Pháp vương chầm chậm gật đầu - Nhưng là một tin rất xấu! Hôm trước được mật báo Công chúa lọt vào tay Hoàng Dung, Bang chủ đời trước Cái bang. Hiện công chúa đang bị áp giải, đưa về Đại Thắng quan.
- Ồ ... - Tiêu Phong kinh hãi, ông nhăn tít hàng lông mày, hỏi dồn - Tin đó xác thực không?
- Đương nhiên xác thực! Tứ vương gia giao nhiệm vụ trọng đại đi tìm, ta chẳng dám chần chờ, đã tổ chức thám thính và hay được. Ta đã lập tức thông báo cho vương gia, rồi ta cùng mấy người này đang ngày đêm rong ruỏi về Đại Thắng quan! Ta chỉ sợ Hoàng Dung đem công chúa về giam tại thành Tương Dương, vốn là chỗ quân Tống phòng thủ rất vững, có Quách Tĩnh đích thân điều khiển, bên mình điều đại quân đến đấy công thành, chưa chắc cứu được Công chúa an toàn.
Tiêu Phong ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:
- Hiện thời Công chúa bị giam giữ, để cứu cô, mình gắng tránh thương vong cho kẻ vô tội khác, mình chỉ nên dùng trí, không dùng sức. Đại quân Mông Cổ tuy kiêu hùng, thiện chiến, nhưng không thể đem dùng.
Kim Luân Pháp vương gật đầu, đáp:
- Ta cũng đã thấy vậy! Ta từng nghĩ, dựa vào sức lực của mấy người theo ta đây, là vô phương vào hang hổ cứu Công chúa. May gặp Tiêu tướng quân, nhờ võ công Tiêu tương quân sánh ngang Quách Tĩnh, những địch thủ khác ở thành Tương Dương thảy đều thua kém lão nạp cùng mấy người đây. Mình nhiều triển vọng cứu được Công chúa.
- Quách Tĩnh? Đại sư nói võ công của y tương đương ta?.
Tiêu Phong đã có nghe A Tử nói quan hệ Hoàng Dung với Dương Qua. Chính Dương Qua cũng từng bảo ông, trên đời, gã chỉ kính phục có hai người, ngoài mình, người kia là Quách bá bá, vậy thì Quách bá bá của Dương Qua nhất định là Quách Tĩnh. Tiêu Phong tự nhủ: "Đến võ công cao cường như Dương Qua huynh đệ mà còn phải khâm phục, nhân vật này nhất định tuyệt thế vô song, chuyện đối đầu Quách Tĩnh không thể xem thường".
Năm xưa, Kim Luân Pháp vương từng giao đấu Quách Tĩnh nhiều lần, có lúc "Mông Cổ đệ nhất dũng sĩ" Kim Luân Pháp vương, thêm Tiêu tương tử, thêm Ni ma Tinh đồng lúc giáp kích Quách Tĩnh, cũng chỉ cầm cự ngang tay, Kim Luân Pháp vương tự thấy ngượng, lão chẳng dám đả động tới, bèn đáp:
- Lão nạp đã giao thủ y vài lần, cũng ngang tay, mấy năm rồi chưa gặp lại, không biết võ công của y tiến triển nhiều ít thế nào!
Tiêu Phong nghe lão nói, trong lòng ông hơi lo, ngày nọ, trước Lâm Hoàng thành, ông một chưởng đánh bại Kim Luân Pháp vương, tại tình thế nguy cấp hồi đó, ông đã đem trọn tính mạng mình ra đặt cuộc, ông đang tráng niên, rồi ông chiếm thượng phong vì lúc đó Hốt tất Liệt lên tiếng dụ hàng, làm lão bị bó tay, đồng thời ông cũng bị buộc phải đánh bại Kim Luân Pháp vương. Bình thường ra, đánh nhau với lão cả ngàn chiêu chưa chắc đã kết thúc. Huống hồ võ lâm Trung nguyên là chốn tàng long ngọa hổ, nhân tài đời nào cũng đầy rẫy, muốn an toàn cứu Công chúa, thấy khó khăn vô cùng. Tiêu Phong lai nghĩ đến ân tình của Tân Nguyệt dành cho mình, trong lòng ông rúng động. Một lúc sau, ông đứng dậy, nhìn Kim Luân Pháp vương, nói:
- Nội ngày nay, ta sẽ lên đườmg đi Đại Thắng quan, với ngựa hay và cũng đã đụng độ và biết bản lãnh Hoàng Dung rồi. Bằng đủ mọi cách, không để họ đưa Công chúa về giam tại Tương Dương. Đại sư theo sau, tụ tập thêm người, bàn tính kế sách cứu Công chúa.
Nghĩ đến việc Tân Nguyệt trong tay Hoàng Dung, sẽ bị bà dùng làm quân bài ngăn chặn bước Nam hạ của Hốt tất Liệt! Coi theo tính cách của Hốt tất Liệt, dẫu y hết sức thương yêu cô em gái Tân Nguyệt, nhưng y không phải người dễ bị khuất phục, ngược lại, có khi y còn đẩy mạnh kế hoạch Nam chinh hơn nữa, quân Tống khi nổi giận, tất sẽ giết Tân Nguyệt để tiết hận. Tiêu Phong nghĩ đến đấy, trong lòng ông hết sức nôn nóng, ông nhìn Kim Luân Pháp vương, chắp tay, nói:
- Chuyện gấp rút quá, ta phải lập tức lên đường xuôi Nam, xin cáo từ!.
Nói xong, ông dẫn A Tử và đứa bé đi ra.
Khi cả ba đã lên ngựa xong Tiêu Phong nhìn đứa nhỏ, sau một thoáng suy nghĩ, ông lập chủ ý, bảo A Tử:
- Tình thế hiện rất khẩn cấp, mình không thể tiếp tục ngược bắc đưa đứa nhỏ này về nhà nó, nhỡ đụng độ Cái bang lần nữa, dây dưa ra, sẽ rất nguy hiểm cho công chúa Tân Nguyệt, Bây giờ, mình chỉ có thể xuôi nam, đem đứa nhỏ này đến phủ Đại đồng, nhờ quan quân ở đó tìm cách đem nó về nhà, đồng thời lo an toàn cho cả nhà nó.
Ông dẫu rất ngại kinh động đến quan quân Mông Cổ, nhưng lúc này không cách nào khác, ông đành phải nhờ vả họ thôi.
A Tử vốn ít để tâm đến sinh tử kẻ khác, nhưng vì Công chúa đã đối xử với cô rất tốt, cho dù công chuá say mê Tiêu Phong quá sức, nhưng Tiêu Phong chẳng chút tình ý gì với cô, cho nên A Tử chưa khi nào xem nàng là địch thủ, cô nhanh chóng gật đầu, đáp:
- Được, mình đi ngay đi.
Lúc này, hai con ngựa được ăn no, dưới sự điều khiển của chủ nhân, cả hai con đều phóng đi như gió. Đi chừng nửa canh giờ, đến phủ Đại Đồng, trời tối đen, cửa thành đã đóng, Tiêu Phong cất tiếng gọi:
- Trên đầu thành có ai đấy không? Xin mở cửa thành gấp.
Tiếng Tiêu Phong đầy rẫy trung khí, truyền đi khắp nơi, quan quân thủ thành dù dang ngủ, đều bị đánh thức dậy. Quả nhiên, trong giây lát, từ trên đầu thành có tiếng chửi rủa vọng xuống:
- Con bà nó, giống gì ở đâu vậy ... Cửa thành đóng rồi, sáng mai mới được vào!
Tiêu Phong nói:
- Ta là Tiêu Phong, Đông Liêu tướng quân của Mông Cổ! Mở cửa mau, ta có việc khẩn cần gặp chỉ huy của các ngươi!
Tên quân lính cười ha hả, đáp:
- Ngươi là Đông Liêu đại tướng quân? Đại tướng quân sao lại lần mò đến đây giờ này?.
Y tay tả giương cung, tay hữu nạp tên, "vù" một tiếng, bắn mũi tên xuống dưới, rồi cười hung ác, nói:
- Bắn chết đứa đang đêm đến làm mất giấc ngủ của lão tử!
Ngữ khí hung ác của y, đúng thuộc loại giết người như ngoé!
Tiêu Phong tức giận, ông vung tay tả, ánh kim quang loé lên, một tấm đính bài bay lên đầu tường thành. Tên quân chưa kịp nhìn ra, đã nghe "bộp" một tiếng, kim bài đập vào đầu y, làm y đổ máu lênh láng! May phúc cho y, Tiêu Phong thủ hạ lưu tình, không muốn giết chết tên quân lính đó! Y còn đang định tiếp tục chửi rủam, đã nghe tiếng Tiêu Phong nói:
- Mở to cặp mắt chó của ngươi ra đi! Hãy xem cho kỹ tấm kim bài đó!
Tên quân nhặt tấm kim bài lên, y nhận ra thông hành của quân đội Mông Cổ. Quân lính hạng thường được cấp thiết bài, đồng bài, đính bài trong tay y cũng cùng hình dạng, kích thước, nhưng tấm này bằng vàng, lấp loé sáng trong đêm, làm y lập tức tay chân bủn rủn, vội vã hô hoán đánh thức đồng đội dậy, hò nhau nhanh chóng mở rộng cửa thành.
---- Xem tiếp hồi 54 ----