"Phù" tiễn từ sườn trái đâm vào, xuyên thấu trái tim, tự trước ngực đóng vào thân cây cổ thụ, thân mình Tiểu Sở chấn động, thân hình cứng đờ bay vút, sau đó chậm rãi buông xuống dưới, thân mình gã liền giống như một bộ phận của cây cổ thụ kia, vĩnh viễn đóng tại nơi này.
Không có ai biết sự tồn tại của gã, chẳng sợ ngẫu nhiên có người hái thuốc đi qua dưới tàng cây. Tiểu Sở vô danh vĩnh viễn biến mất.
Rất nhiều năm sau, cây này đúng dịp bị lôi hỏa đánh gãy rơi xuống cốc đi. Rất khéo, nó bị người ta nhặt đi làm hàng mộc mỹ nghệ. Cưa điện lướt qua một cái, vừa khéo trong đầu gỗ toác ra đầu một tên sắt, bắn trúng cổ họng tên chủ vô lương kia, chết rồi.
Cái tên thợ mộc xui xẻo kia bị quan thẩm tra một trận rồi đuổi đi, tiểu học đồ của y từ đó chuyển nghề. Lấy "Nằm mộng cũng muốn làm ông chủ" làm bút danh, lấy chuyện đầu tên sắt viết chuyện có liên quan sinh tử luân hồi, tiểu thuyết kinh dị nhân quả báo ứng nổi tiếng trên một internetsite tiếng Trung lớn nhất, trong một năm liên tục là quán quân bảng vé tháng.
Về lai lịch đầu tên sắt, trong sách nhắc tới những nhân vật thần thoại như Trương Quả Lão, Lã Động Tân, cũng nhắc tới Đường Huyền Tông phái Đại tướng quân đến Hoàng Hà Cổ Độ Khẩu đúc trâu sắt, người sắt trấn sông. Đương nhiên cũng nhắc tới Dương Kế Nghiệp đời Tống, Tôn Phi Hổ binh vây Phổ Cứu tự trong "Tây Sương Ký ". Còn có Dương Lăng, Tiểu Sở của Đại Minh triều vẫn là không ai hay biết.
Lịch sử, không phải do tiểu nhân vật viết.
Kim Nhãn Điêu một mũi tên bắn trúng, lại bán thân nằm nghiêng lên trên đá, thở phào một hơi dài. Y đã bắn ba tiễn rồi, mũi tên thứ ba trước khi kéo dây cung lại ngưng thần nín thở chờ đợi thật lâu, tinh thần khí lực hao tổn quá lớn, y nhất định phải nghỉ ngơi một chút.
Y nhìn phía trên cầu. Chỗ Triệu Nguyên soái đứng đã xuất hiện một đường khe hở, y chỉ cần thở gấp mấy hơi thở, khiến cơ bắp căng lên, cánh tay hơi hơi phát run trầm tĩnh lại, là có thể bắn ra một mũi tên trí mạng rồi. Trên cầu cái tên Dương Lăng kia so với thích khách trong rừng cái còn nguy hiểm hơn, hắn nhất định phải chết.
- Thở gấp hai cái nữa là tốt rồi
Kim Nhãn Điêu nghĩ, hít vào, thở ra...
Bầu trời chậm rãi, mênh mông ngàn dặm, xanh đến mức khiến người muốn bay vào. Mây trắng mềm nhẹ, như sương như sa, một góc tầm mắt, là một thân cành nghiêng ra từ thân núi, khiến cái yên tĩnh sâu thẳm ngày hôm đó trở nên sinh động.
- Không thể đợi lâu, cho dù bọn họ đàm phán còn thật lâu nữa, cơ hội còn nhiều, nhưng qua một hồi nữa. Góc độ ánh nắng đối với mình rất bất lợi.
Kim Nhãn Điêu hoạt động một chút, nắm chặt thiết thai cung của y, sau đó thăm dò nhìn một cái: "Tốt lắm, góc độ này vẫn đang rất tốt, trăm phần trăm một mũi tên trúng mục tiêu".
Y cẩn thận di chuyển hướng bên, hai chân đủ đến phía dưới nơi chỉ còn lại một đường nham thạch trên mặt đất. Từ đằng xa trông lại, nơi này chỉ là nham thạch gãy nhô ra và một đường khe hở nho nhỏ ở giữa thân núi. Trong khe hở tràn đầy cỏ dại, nảy sinh ra những nhánh cây. Đo đỏ, vàng vàng, lục lục, màu sắc rực rỡ.
Từ khe hở nho nhỏ này nhìn ra ngoài, lại trời cao đất rộng, nhìn qua thấy hết, bao gồm mục tiêu Dương Lăng.
Kim Nhãn Điêu cười lạnh, quay tay sờ bao tiễn sau vai. Trong bao còn có bốn mũi tên, loại Điêu linh lang nha tiễn đặc chế tỉ mỉ này chế tác không dễ, hơn nữa một trận chiến nhiều lắm bắn ra 6 tiễn phải hai vai thoát lực, thực không cần phải quá nhiều.
Vừa sờ, không có cảm giác lông quen thuộc, Kim Nhãn Điêu kinh ngạc sờ xuống, vỏ da sói, bình tiễn đai hoàn bằng thiếc đồng vẫn còn, lại hướng lên trên, miệng bao không có cái gì.
Tên dài lộ ra miệng bao không đến một phần tư, không có lý nào rơi xuống, Kim Nhãn Điêu kinh ngạc quay đầu lại, vừa nhìn đã kinh hãi xuýt thì nhảy xuống vách núi. Vì y quá chăm chú vào phía trên cầu, cũng không nghĩ tới sẽ có người lặng yên không một tiếng động đến phía sau y, vừa nhìn chỉ nhìn thấy một đôi mắt sáng rực, đầy ý cười.
Cặp mắt lạnh lùng hỏi:
- Kim Nhãn Điêu? Ngươi tới nơi này làm gì?
Kim Nhãn Điêu hai mắt mở to như muốn rơi ra, sau một lúc lâu mới lắp bắp mà nói:
- Thôi... Thôi phó soái, người... Người tới nơi này làm gì?
- Triệu huynh, với sức lực triều đình, càn quét Trung Điều Sơn có gì không thể? Dương mỗ tiên lễ hậu binh, thành ý chiêu an, phải không muốn gây sinh linh lầm than, mà không phải là triều đình tiêu diệt thổ phỉ vô lực. Các vị hảo hán, các ngươi tạo phản, có đủ loại nguyên nhân, hoặc do quan lại hủ bại, hoặc do trôi giạt khắp nơi, hiện tại triều đình đang chăm lo việc nước, cải cách đổi mới hoàn toàn, nhất định phải tạo phản sao?
- Theo đại nghĩa đã nói, phá rồi lại lập, nói dễ hơn làm? Giang sơn Đại Minh dễ dàng lay động như vậy sao? Lưu Lục, Dương Hổ nói là vì thiên hạ dân chúng, vì nhân nghĩa làm đại sự, chí ở tế thế cứu dân, thật ra lại đi đánh cướp giết chóc, muốn thành đại sự, phải hại bao nhiêu dân chúng lâm vào trong nước sôi lửa bỏng?
- Đội quân này của các ngươi, cấm giết cấm cướp, đương nhiên được nghĩa quân khen ngợi, nhưng các ngươi có thể thay được bọn Hưởng mã quân, Bạch Y Quân sao? Người nổi bật thì dễ bị ghét, bọn họ dung nạp được các ngươi như vậy sao? Theo tư lợi mà nói, các ngươi hoặc vì cuộc sống bức bách, hoặc bị kích do lòng căm phẫn, lúc này mới cử binh tạo phản.
- Hiện giờ triều đình đang từ bỏ ảnh hưởng chính trị, câu nói quan bức dân phản, không thể không phản của các ngươi đã không tồn tại, cưỡng ép khởi binh tạo phản, chỉ có thể tự chịu diệt vong. Quy thuận triều đình, về công, đại nghĩa khắp thiên hạ, về tư, có thể mưu lợi cho mình, làm quan một phương, công và tư cùng có lợi, cớ sao mà không làm?
- Triệu huynh và mấy vị đầu lĩnh, các ngươi đều là người thông minh. Hy vọng các ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ lời mà ta nói..., thật muốn đem cả tính mạng toàn gia ra, đi cầu mộng Hoàng đế hư vô mờ mịt kia sao? Chính là cái gọi là nên ngừng không ngừng, phản chịu loạn này, các vị vẫn nên thật sự suy nghĩ một chút sau này đi con đường nào.
Những lời này như là một cây trường thương như kích. Cho dù là đám người Phong Lôi, Lưu Nhập Thất cũng im lặng không nói. Triệu Toại thầm kêu một tiếng "Lợi hại!" Gã chắp tay, cười lớn nói:
- Quốc công một lời tâm huyết, Triệu mỗ ghi nhớ trong lòng những việc này. Trở lại sơn trại, Triệu mỗ còn phải bẩm báo với Hình đại nguyên soái, mới có thể định đoạt.
- Được! Dương mỗ ta thành tâm chiêu an, đương nhiên lấy thành ý mà gặp, lấy thời hạn ba ngày, trong vòng ba ngày, quan binh vây mà không công, Dương mỗ lặng chờ tin lành của Triệu huynh!
Triệu Toại nhìn hắn thật sâu, chắp tay nói:
- Cáo từ!
Dương Lăng cũng vừa chắp tay, Triệu Toại đem ống tay áo phủi một cái, xoay người đạp mạnh đi.
Dương Lăng yên lặng dừng nhìn bóng lưng của bọn họ, trong lòng thầm than:
- Triệu Toại có thể là anh hùng một phương, không phải là nhân tài xưng bá. Người này tự phụ khoe khoang, có tâm bi thương, không có ý đề phòng người khác, có hành động khẳng khái, không có lực tàn nhẫn quyết đoán, vừa có ý tự lập, lại do dự, đắm mình trong nghĩa khí, không thể quyết đoán cướp lấy binh quyền bộ đội sở thuộc, làm sao được trên dưới một lòng, như thế nào thành được đại sự?
- Ta quá coi trọng năng lực của hắn rồi, người này còn không làm chủ được đám cướp Trung Điều Sơn. Ôi! Ta tự trở về chuẩn bị thôi, chỉ mong Hình Lão Hổ có thể bị hắn nói động, nếu không, ba ngày sau, vẫn là khó tránh khỏi một trận chiến!
Dương Lăng quay người đi về, Giang Bân, Hứa Thái vội vàng bảo vệ tả hữu, Ngũ Hán Siêu, Tống Tiểu Ái cản phía sau, một mặt cảnh giới hành động của Triệu Toại, một mặt lui về phía sau coi rừng cây xanh um tươi tốt gió đưa sóng lớn, cho đến khi tới gần đầu cầu, hai người mới vội vàng quay người, vây quanh Dương Lăng tiến vào đại đội quan binh bên trong.
Tại đây trên cầu nghị hoà, Ngũ Hán Siêu có thể làm công tác phòng vệ được như thế đã là đáng quý rồi. Hơn nữa gã là kẻ tài cao gan cũng lớn, Dương Lăng trên người là mặc một lớp da giáp một lớp khóa tử giáp đấy, cung tiễn khó làm thương tổn. Bọn Hưởng mã đạo dù có hỏa khí, cũng không thể dùng, bởi vì đồ vật kia, trừ phi thợ thủ công tốt nhất Quân khí cục, tốn thời gian nửa năm tỉ mỉ tạo ra một hai tinh phẩm chuyên dụng, chính xác đều kém nhiều lắm. Về phần đầu mặt Dương Lăng, bằng thanh kiếm trong tay hắn tự có thể bảo hộ kín không kẽ hở.
Dương Lăng vừa vào đoàn người, gã cuối cùng cũng yên tâm một chút. Có thể sử dụng ngũ thạch cung xuyên phá giáp, trên đời chẳng mấy ai. Nếu Ngũ Hán Siêu biết ở phía đối diện bên trong khe nham thạch còn có một người có tài bắn cung cao thủ như vậy, không biết còn có thể tiếp tục yên lòng hay là trầm xuống tận cùng đây...
Thôi Oanh Nhi lặng yên đứng ở khe hở tảng đá nhô ra, đầu cành lá cây xanh biếc lay động thấp thoáng dung nhan nàng, vẻ ngoài tâm lý luôn luôn cứng rắn, tại đây bốn bề vắng lặng, trong hoàn cảnh chỉ có nham thạch cứng rắn, rốt cục bóc đi rồi, lộ ra trái tim mềm yếu của nàng.
Bốn bề vắng lặng, người chết không tính là người, Kim Nhãn Điêu đã bị chết.
Hồng Nương Tử cũng là từ nhỏ trèo đèo lội suối quen sống ở trong núi, chỉ hơi đánh giá, nàng liền chọn trúng nơi này, đây là nơi có thể nhìn thấy rõ ràng hết thảy trên cầu nhất, lại không dễ bị người phát hiện, vì thế nàng liền từ trong rừng lặng yên đến đây. Nàng thầm nghĩ trộm lén nhìn mặt hắn, sau đó lại lén chạy trở về.
Gần đến chỗ nham thạch, nhìn thấy trên đá có người, Hồng Nương Tử phản ứng đầu tiên chính là khẩn trương né ra, bởi vì... chuyện nữ nhi của mình làm sao mà cho người khác biết, làm sao mà nhìn người khác được? Nhưng nàng nhìn thấy trong tay người kia có cung, trên lưng có tiễn, chậm rãi di chuyển về hướng vách đá.
Ẩn giấu ở cái nơi này, tay cầm cường cung mũi tên nhọn, hắn muốn giết ai? Hồng Nương Tử vừa nghĩ đến đây, cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức thi triển khinh công thuở nhỏ luyện tập ở núi non trùng điệp, chân không dính bụi, bay vút qua đó.
Nàng cũng không muốn giết Kim Nhãn Điêu, tuy rằng cái tên khốn đáng chết một vạn lần này suýt nữa thì đả thương Dương Lăng. Có điều nếu đã đến kịp thời, Dương Lăng không việc gì, giết chết Kim Nhãn Điêu đều là người trong sơn trại coi như không có lập trường rồi. Biệt tài của Kim Nhãn Điêu một thân thần lực, Thôi Oanh Nhi quyết định, bắt y sau khi trở về không đợi cầu xin lập tức gán tội vi phạm sơn quy phế đi hai cánh tay y.
Không ngờ người không có ý giết 'điêu', 'điêu' lại muốn mổ lòng người. Đám người Lý Hoa tuy là hổ ở Trung Điều Sơn, nhưng sau khi đám người Triệu Toại, Hồng Nương Tử đến đây, bất kỳ một thế lực nào cũng đều lớn hơn bọn họ, sớm biến thành ba phái. Triệu Toại lấy danh nghĩa nghĩa quân tự xưng, hiện tại tự mình chạy tới hành thích ám sát, khiến Hình Lão Hổ, Triệu Toại một đám chủ soái vào thế bất nghĩa, Triệu Toại trị quân lại xưa nay chú ý quân quy, có thể tha được cho mình sao?
Thêm nữa, một khi nghị hoà thành công, ai sẽ quan tâm lợi ích của đám thổ phỉ trên Trung Điều Sơn nữa? Bọn họ không bị Bồ gia và Cơ gia hai nhà quyền quý Sơn Tây này giết chết mới là lạ. Vừa nghĩ đến đây, Kim Nhãn Điêu chợt nảy sinh ác niệm, người trong võ lâm quyền thuật chú ý tránh chỗ thực, tìm chỗ hư, thân pháp phối hợp, kẽ hở nham thạch này bọn họ loay hoay cũng không mở ra được.
Mình thần lực vô cùng, Hồng Nương Tử danh khí tuy lớn, rút cuộc cũng là tiểu mỹ nhân yểu điệu, có thể có bao nhiêu khí lực? Không bằng một phen bóp chết nàng ta, thần không biết quỷ không hay, vừa có thể hoàn thành mệnh lệnh của đại ca, cũng sẽ không bị người khác phát hiện.
Kim Nhãn Điêu nghĩ đến liền làm, quên mất người có cơ bắp vạm vỡ đều có đay gân, cũng có huyệt đạo, khi bị cao thủ có chỉ lực siêu quần công kích sẽ bị tê liệt không có sức lực. Cho nên, người trên đời có thể dùng được ngũ thạch cung lại mất đi một rồi.
Hồng Nương Tử thay thế vị trí Kim Nhãn Điêu, nàng cũng đang dùng tiễn ngắm chuẩn lấy Dương Lăng, dùng ánh mắt chỉ có ở nơi này mới có thể không kiêng nể gì, chính là biểu hiện tình ý và yêu say đắm của mình, phóng ra mũi tên tình cảm du dương.
Ánh mặt trời, từ trên cây cỏ xanh um chiếu xuống, chiếu vào khuôn mặt diễm lệ hao gầy kia, nhìn bóng dáng Dương Lăng dần xa khuất một cách si tình. Ánh nhìn quyến luyến vẫn đuổi theo, đuổi đến khi thân mình hắn hoàn toàn bị người khác che khuất.
Người đẹp như trăng, như tuyết, nhẫn nại xem ánh tà dương thanh thu. Cùng chung trăng sáng, dáng cô bồng, cùng chân trời với lang quân. Khí nuốt hổ, kiếm như cầu vồng, cười nhìn mây nhẹ gió thanh. Ngư Dương trêu đùa, già khuyến khích, giáo dài hét gió tây.
Hai tròng mắt nhẹ nhàng hợp nhiễu, lông mi xinh đẹp chỉnh tề hơi hơi nháy mắt động lên, hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống, rơi vào dưới chốn vực sâu không người. Nàng xoay người, bóng dáng thản nhiên nhảy nhẹ nhàng, chớp mắt chợt lóe lên nhập vào núi rừng rậm rạp.
Trên tảng đá, Kim Nhãn Điêu ngửa mặt nhìn trời, dưới ánh mặt trời, chỉ có một đôi con ngươi còn mơ hồ lộ ra một chút sáng bóng. Không trung, đang có một con điêu đang xoay quanh...