Mục lục
[Dịch] Ngược Về Thời Minh (Hồi Đáo Minh Triều Đương Vương Gia)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy bộ hạ làm càn, người thủ lĩnh nho nhã kia bật cười ha hả, xoa ngực hành lễ với Thôn Di nói:

- Bộ hạ ta quá thô lỗ rồi, lãng phí nước nhiều như vậy, lát nữa ta sẽ bồi thường cho ngài.

Thôn Di cười nói:

- Không sao, trên thảo nguyên này khắp nơi có sông có hồ. Nguồn nước của chúng ta rất nhanh sẽ được bổ sung.

Y đưa cho người đó một túi nước ngọt, cười nói:

- Ngươi cũng uống chút đi, thật là bất hạnh, không biết là lôi hỏa hay là mục dân không cẩn thận đã khiến cho đám cháy lớn như vậy. Lần này đã cháy hết đồng cỏ rồi.

- Cảm ơn!

Người đó nhận lấy túi nước, vừa mở nắp ra vừa cười nói:

- Đúng vậy, ta vừa mới chạy ra từ đám cháy, vốn là muốn đi về phương bắc, nhưng bên đó cháy càng mạnh hơn. Chúng ta cũng không biết phạm vi đám cháy lớn thế nào, nhưng không dám mạo hiểm. Ừ, lần này Khoa Nhĩ Thấm có lẽ là tổn thất rất lớn rồi.

Trong ngữ khí của y dường như có chút vui sướng khi người gặp họa. Thôn Di cảnh giác nhìn về phía y, lại thấy người đó mở nắp gỗ ra, vừa mới đặt túi nước tới sát miệng, hai mắt đã nhìn chằm chằm vào ngựa của gã.

Thôn Di theo bản năng cúi đầu nhìn, trong lòng không khỏi căng thẳng. Y không cẩn thận, phía dưới bụng ngựa còn có một ít máu vẫn chưa lau sạch, bao gồm cả giày của gã. Phía trên còn có vết máu. Đây là không thể dùng cách giết dê bò để thoái thác rồi. Nên nhớ, người quanh năm hành tẩu thảo nguyên, họ dùng một con dao to để chặt đầu dê, cho tới khi da dê lột xuống cũng không thể dính chút máu dưới đất, sao có thể dính trên giày chứ? Còn càng muốn mạng thì phun lên bụng ngựa thì càng không thể nào.

- Có nên giải thích là trên đường đã gặp mã tặc không?

Thôn Di suy nghĩ người đó đã đặt túi nước xuống, tay từ từ sợ vào con dao ở thắt lưng, trên mặt hiện rõ sự cảnh giác nói:

- Ồ, các ngươi là thương nhân từ Tây vực tới, không biết thuế má hiện giờ thu thế nào đây?

Trong lòng Thôn Di thầm cười khổ một trận. Gã làm không phải là buôn bán, nào có quan tâm tới chuyện thuế má bên phía Thổ Phiên là bao nhiêu?

Người đàn ông trung niên bề ngoài nho nhã nhìn chằm chằm vào mắt y, Thôn Di xáo trá liếc mắt nhìn xung quanh. Sau đó lại nâng mí mắt lên, nhìn thần mắt của người đó, bật cười ha hả. Thủ lĩnh đó lấy đao, cũng phát ra tiếng cười nhẹ nhàng.

Tiếng cười chưa dứt, đầu vai hai người đồng thời rung lên, con dao đeo ở thắt lưng đã chém ra một vầng ánh sáng, mang theo tiếng gió “ô”, cuốn về hướng đầu đối phương.

Túi nước bị ném lên không trung, không biết đao của ai bổ ra trước tiên, giống như bình bạc bị vỡ, bọt nước bắn lên không trung, giao chiếu lẫn nhau, rào rào tiếng va vào nhau.

Hai người đồng thời hô lên một tiếng:

- Giết!

Cuộc đại chiến hỗn loạn đang bùng lên vừa bị lửa thiêu đốt, tro bụi như bươm bướm bay trên thảo nguyên ….

Mặt trời như bánh xe khổng lồ màu đỏ, hiện ra ánh hồng dịu dàng trên đường ngang dưới mặt đất, nhìn giống như là đã đi tới cuối chân trời. Tuy nhiên, đó không phải là chân trời, lại là cuối sinh mệnh.

Dưới chân đã là sa mạc, chỉ có cây cỏ linh tinh lay động trong gió đêm. Thôn Di dẫn đội kỵ mã vất vả truy đuổi thủ lĩnh cánh kỵ binh đó, đã đuổi tới cuối đường của y rồi.

Thôn Di không muốn đuổi cùng giết tận, để lại mấy người khống đi các bộ lạc làm chuyện thị phi. Đối với họ là có lợi, nhưng đội ngũ kỵ binh mấy trăm người này chiến lực thực sự là quá dũng mãnh. Cho dù phần lớn binh lính đều đã uống thuốc độc, hơn nữa rất nhanh phát tác đã mất đi chiến lực. Nhưng người thủ lĩnh này chỉ dựa vào võ lực của hơn hai mươi thì vệ bên cạnh, lại bao vây xông vào vòng vây hơn hai trăm người của gã.

Thôn Di nắm rõ như lòng bàn tay khả năng của bộ hạ mình. Họ không kém gì chiến sỹ các bộ lạc thảo nguyên, chiến lực cận chiến thậm chí còn rất mạnh. Thị vệ đối phương hung hãn như vậy, đó chỉ có một giải thích, đội này nhìn kỵ sỹ phổ thông, nhưng thực sự ai nấy đều thiện chiến, một có thể chọi được hàng trăm tinh binh được chọn ra của Mông Cổ.

Thủ lĩnh mà họ bảo vệ tất nhiên là một nhân vật khác thường. Cho nên … thà giết lầm còn hơn bỏ sót!

Diệc Bất Lạt vội vàng như chó nhà có tang, liều mạng thúc ngựa. Phía sau y chỉ có hai tùy tùng.

Y là con cháu ruột thịt của Thiên Thánh Khả Hãn. Thiên Thánh Khả Hãn đã đích thân bắt Hoàng đế Đại Minh. Thiên Thánh Khả Hãn đã từng ép con cháu Thành Cát Tư Hãn đi vào đường cùng. Sau đó đã rơi vào trong tay người, lại nhục nhã chắp tay xưng thần với Bá Nhan. Thậm chí bị bị cướp đoạt hiệu xương Đại Hãn.

Cung điện của y không được gọi là cung điện nữa. Mũ trên đầu y bị cắt đi. Trong điện, y chỉ có thể ngồi chồm hỗm. Hàng loạt chuyện này đều luôn nhắc nhở nỗi nhục của y. Y muốn chấn hưng lại uy danh ngày xưa. Y muốn cướp lại vinh quang của tổ phụ. Dã tâm của y thậm chí còn lớn hơn cả Bá Nhan.

Nhưng Hỏa Si thực sự không phải là người hợp tác tốt. Vị thủ lĩnh Mông Quách Lặc Tân Thổ Hắc Khuyển Đặc rất muốn mượn đao giết người. Y hầu như cố động người của Diệc Bất Lạt và Bá Nhan xung đột với nhau. Mà Hỏa Si thì nhìn giống như là xông thẳng vào đường đầu tiên, lại rất ít khi xảy ra xung đột mang tính thực chất với Bá Nhanh. Điều này khiến cho Diệc Bất Lạt không thể không chuyển hướng về phương đông xa xôi. Vượt qua bộ lạc Bá Nhanh liên hệ với Đóa Nhan Tam Vệ.

Mạnh Ân cùng với Nữ vương Ngân Kỳ bàn bạc tới sự hợp tác của hai bộ lạc lớn. Mà giữa họ còn có rất nhiều chi tiết cần phải thương thảo. Khi tình hình chiến trường này thoáng chốc thay đổi khiến cho Mạnh An đưa thông tin vượt qua bộ lạc Bá Nhan chuyển qua chuyện lại là điều căn bản không thể. Cho nên y phải đích thân tới.

Đây là mạo hiểm, nhưng cái giá của mạo hiểm rất đáng giá. Thành và bại, đó là sự khác biệt giữa nô lệ và đế vương, đáng giá bằng cái đầu nhiệt huyết, huống hồ là một cuộc hội ngộ bí mật.

Con đường mà y chọn là nơi tiếp giáp giữa quân Bạch Y và thế lực Bá Nhan, nơi chủ yếu đi qua là thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm trong hòa bình. Trên địa bàn của kẻ địch, mang theo càng ít người mới càng không có người chú ý. Y chỉ dẫn đủ một cánh quân cận thân thiết vệ, đi làm cuộc hành trình mạo hiểm này. Nhưng ai cũng không ngờ, sóng to gió lớn đều lao tới, không ngờ lại ở trong khe cống ngầm nhỏ này.

- Họ … họ có lẽ là một đám mã tặc.

Diệc Bất Lạt thở hổn hển. Một Đại Hãn có hơn trăm nghìn người, bị mấy trăm người mã tặc truy đuổi chạy như bỏ mạng … Diệc Bất Lạt há hốc miệng, có chút muốn khóc.

Mặt trời ngả về tây, hoàng hôn buông xuống, thảo nguyên mênh mông vô hạn, cây cỏ xanh rợp trời, hàng trăm kỵ sỹ dường như sắp đuổi tới chỗ mặt trời ngả về tây rồi.

Thôn Di lại một lần nữa giương cung, mũi tên sắc nhọn nhắm thẳng về phía ánh mặt trời đỏ sậm, giống như răng nanh đầy máu tươi.

Y cười dữ tợn, mũi tên lao vút đi, bắn về phía Diệc Bất Lạt.

Xạ nhật phía sau cũng là một mũi tên.

Mũi tên của Thôn Di bắn xuống cũng là một vòng thái dương, một sự đoàn kết, thủ lĩnh duy nhất chỉ huy nhiều bộ tộc Ngõa Lạt. Bản thân Thôn Di lại không biết, y sắp xong rồi, vẫn là một nhân vật lớn như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK