Mục lục
[Dịch] Ngược Về Thời Minh (Hồi Đáo Minh Triều Đương Vương Gia)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía trên công trường đối diện phủ Uy quốc công hừng hực khí thế, từng tòa đền điện lầu các mọc lên, huy hoàng tráng lệ, nguy nga lộng lẫy, có hồ nhỏ để chèo thuyền du ngoạn, đảo giữa hồ, giả sơn cũng đã đơn giản về quy mô.

Huyền Minh cung trục xuất vô số thị dân để chiếm đất xây dựng được một nửa đã bị hoàng đế Chính Đức lửa giận vạn trượng hạ chỉ hủy bỏ, tất cả nhân công vật liệu toàn bộ đổi lấy bạc dùng cho tòa am này, ngân lượng được quy thì đều dùng để xây dựng lại nhà dân cho dân chúng. Người dân đã từng bị Lưu Cẩn đuổi ra khỏi kinh thành không có chỗ ở hoặc cả nhà chen chúc ở một căn nhà nhỏ đều hoan nghênh ủng hộ.

Bởi vì có sẵn nhân công và vật liệu ở đây, tốc độ xây dựng hoàng am tiến triển cực nhanh, Ngụy Bân bận rộn đầu tắt mặt tối. Lưu Cẩn sụp đổ khiến cho vị nội hoạn từng đi lại khá mật thiết với Lưu Cẩn này làm việc gì cũng vô cùng thận trọng, để cầu xin bù đắp vị trí trong mắt hoàng thượng, có gã cả ngày giám sát xây dựng trên công trường, các bộ phận đốc công làm sao có thể không dốc sức.

Bởi vì Hà Bắc Sơn Đông chiến loạn, rất nhiều lưu dân chạy trốn tới kinh thành, những người này ổn định đến trị an trong kinh thành khó đảm bảo được, vả lại thời tiết nóng dần lên, số lượng lớn lưu dân vào kinh, một khi xảy ra ôn dịch không phải là chuyện nhỏ. Nhưng lưu dân chưa ổn định thì triều đình chưa làm tròn bản phận, hơn nữa lưu dân đi đến đường cũng sẽ khó đảm bảo sẽ không xảy ra rắc rối.

Theo mưu kế của Thành Khởi Vận, Ngụy Bân cầu kiến hoàng đế, xin đưa toàn bộ lưu dân chuyển đến ngoại ô phía tây, thanh niên khỏe mạnh thì sung vào đại quân xây dựng, những việc trồng hoa nhổ cỏ phụ nữ trẻ em cũng có thể làm được, còn có thể sắp xếp một bộ phận làm thuê cho địa chủ ở gần đấy, như vậy sử dụng được rất nhiều lao động giá rẻ, bọn họ có việc làm, có cơm ăn cũng không gây chuyện rắc rối, có thể nói một công đôi việc.

Chính Đức cho rằng là chủ ý của Ngụy Bân rất thích hợp, lại nhìn gã với một con mắt khác, còn thực sự khen ngợi gã vài câu, khiến Ngụy Bân mừng đến vò đầu bứt tai, thấy Thành Khởi Vận cũng ngày càng tôn kính. Lúc này, gã đang bận rộn trên công trường, trong vườn hoa phía sau phủ Uy quốc công cũng là một cảnh bận rộn.

Cao Văn Tâm đã gả vào Dương phủ, bởi vì biểu đệ đang học ở Thái Học, Cao Văn Lan để tiện chăm sóc cậu ta đã chuyển đến sống trong thành, như thế mà sau nhà ngang trước đây liền bỏ trống không. Hàn Ấu Nương tìm người dỡ tường thấp bao quanh, dọn ra ba phòng sau nhà ngang sắp xếp cho chủ tớ Thành Khởi Vận ở, lại phái cho nàng mấy nha đầu để sai khiến.

Không ở khách phòng, thư phòng mà là phòng ở riêng biệt ở hậu hoa viên, dụng ý của Hàn Ấu Nương không cần nói thành lời. Thành Khởi Vận thông minh sao lại không rõ? Dù là nàng gian trá xảo hoạt, ngoại trừ trong lòng có Dương Lăng, nhìn ra thiên hạ, chỉ có ta phụ người, không cho phép người phụ ta, nhưng đối với Hàn Ấu Nương vẫn là tôn kính từ trong lòng.

Hiện giờ Dương Lăng là thân phận gì? Hàn Ấu Nương lại là thân phận gì? Đến con trai của nàng ấy đều là nghĩa nhi của hoàng đế làm điện hạ, cả nhà Dương thị đã là tân quý đứng đầu trong kinh thành, Hàn Ấu Nương bày tỏ thái độ này, cho dù thành hay không thành, nhưng nàng vẫn cảm động đến rơi nước mắt đối với hành vi của Hàn Ấu Nương.

Thành Khởi Vận có tiền, không nói đến số tài sản kếch xù của nàng có thể sánh ngang một nước mà nàng khống chế trong tay, thậm chí có thể dùng để kéo một đội quân bất cứ lúc nào. Chính là số tiền riêng trước đây nàng tích lũy được, nếu muốn đặt mua sảnh viện quy mô như phủ Uy quốc công cũng dư dả, nhưng nàng muốn ở trong Dương phủ cho dù chỉ là một chỗ nhỏ, nhưng nếu không được Hàn Ấu Nương gật đầu, thì tuyệt đối không thể đấy.

Gian nhà này là Hàn Ấu Nương cho, phòng ở, bày bố sân vườn, lại là một tay Thành Khởi Vận sắp xếp. Với tầm mắt của nàng, bố trí sảnh viện tự nhiên cao nhã hào phóng, không giống bình thường. Một gian nhà vườn nho nhỏ bố trí hết sức tinh xảo tỉ mỉ, vô cùng thú vị. Đến đám nữ tử Cao Văn Tâm, Ngọc Đường Xuân hiểu nhiều biết rộng cũng thán phục không thôi.

Thư phòng là một buồng lò sưởi tinh xảo, cửa sổ đã làm lại, rộng hơn gần gấp đôi, ánh sáng vô cùng tốt, lúc ánh mặt trời nhiều nhất trong phòng sáng sủa, nhưng ánh sáng lại dịu dàng không hề chói mắt. Lúc này, Thành Khởi Vận đang ngồi trước bàn sách gỗ hoa lê trước cửa sổ. Bên tay trái một chồng văn án, bên tay phải nhuận mực óng ánh, một cây bút lông sói cán sừng trâu tử đàn đặt trên giá bút dễ với tay lấy.

Hơi khép một tấm thiếp lại, Thành Khởi Vận chau đôi mày thanh tú trầm ngâm một lát, nói:

- Linh nhi, giao tấm thiếp này đem cho phòng kế toán ghi lại, rồi chuyển cho phòng tổng toán tính toán, bạc phải nhanh chóng trích cấp đúng chỗ, lập tức bắt đầu đi thu mua lương thực.

Triều đình muốn từ khu vực nội lục như Thiểm Tây trưng lương đông vận, do Sơn Tây, Hà Nam, Sơn Đông bị loạn Hưởng Mã đạo, bọn họ phải vận chuyển theo đường sông, vận chuyển đường sông trực tiếp ra Đông Hải, sau đó lại vận chuyển đường biển gián tiếp đến Sơn Đông.

Triều đình hiệu lệnh vị trí thu mua lương thực, lại xếp xe vận chuyển về phía nam, sau đó vận chuyển đường sông, đường thủy, đường biển, phải đi qua nhiều nha môn, nhiều loại thủ tục, không chỉ tốn thời gian và công sức mà còn đẩy cao giá thành. Chúng ta có thương hiệu sẵn, cửa hàng có thể thu mua, có xe vận chuyển, tàu vận chuyển thậm chí có bến tàu của riêng mình, nhà kho, nếu chúng ta tiếp tay, còn tiết kiệm hơn gấp rưỡi tiền bạc so với triều đình vận chuyển, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn trên nửa tháng.

Triều đình đang thiếu tiền, khoản tiền này bọn họ sẽ không tính toán không rõ, người của cửa hàng chúng ta đang hoạt động ở Hộ Bộ, Hộ Bộ Thượng Thư Lưu Trung Cương vừa nhậm chức, đang muốn có thành tích, chúng ta chỉ cần một nửa lợi nhuận, tiết kiệm một phần bạc cho triều đình, ông ta chỉ cần thêm chút quyền hành, nhất định sẽ đồng ý điều kiện này.

Nhưng một khi tin tức truyền ra, những cửa hiệu lớn khác nhất định nghe tin hành động, ít nhất giá lương thực của Thiểm Tây nhất định sẽ tăng lên, sớm ra tay một bước thì có thể kiếm thêm một chút bạc. Nhân cơ hội này, chúng ta cũng có thể thuận theo con đường vận chuyển hàng hóa dọc duyên hải nội lục, nhân cơ hội phát triển thương hiệu lương thực của chúng ta, phát triển quy mô vận chuyển đường thủy nội lục.

Nàng nhìn lên trên ghế, cười xinh đẹp nói:

- Triều đình nhất định không có bạc đưa cho chúng ta, tám chín phần mười là Hộ Bộ sẽ dùng kế sách khai trung nạp túc, dựa vào số lượng gạo chúng ta vận chuyển để cấp muối, trà, như vậy chúng ta lại có thể nhân cơ hội nhúng tay vào nghề muối, nghề trà, trong hai ngành nghề lợi nhuận kếch xù này nhanh chóng mở ra cục diện, lại mở ra tài nguyên, ừ, nhất cử tứ đắc.

- Đúng vậy tiểu thư.

Sở Linh hé miệng cười, nói:

- Nếu Vu lão gia biết suy nghĩ của người, nhất định sẽ khen người là vị nữ tài thần đấy.

Thành Khởi Vận mỉm cười nói:

- Vu tài thần, ta không dám sánh, loại ý nghĩ này ta vẫn là học ông ta đấy. Thật không biết đại nhân làm sao tìm được bảo bối này. Thiên hạ chiến loạn vốn không phải là việc tốt, nhưng trong chiến đấu kiếm lời, đối với thương nhân mà nói, chỉ cần hành động thích đáng, trước giờ đều là món lợi kếch sù.

- Ôi! Ai bảo đại nhân làm quan trong triều chứ, tim ta cũng mềm rồi, không ngờ không đành lòng kiếm bạc của quan gia, nếu không, chỉ dựa vào việc những thuyền lương thực của chúng ta so với triều đình có thể sớm đến nửa tháng, kiếm trọn một phần rưỡi số tiền tiết kiệm được chúng ta sẽ áy náy, sớm nửa tháng giải quyết được bao nhiêu vấn đề? Chết ít đi bao nhiêu người? Trên đường giảm bớt nửa tháng, phí nhân công vận chuyển lại có thể tiết kiệm được bao nhiêu? Hộ Bộ không đồng ý mới lạ.

Sở Linh thản nhiên nói:

- Nhưng nói ra thì, Vu tài thần chính là người làm ăn nói chuyện làm ăn, có thể kiếm được thì kiếm, đúng rồi, triều đình đánh giặc, cần lượng lớn ngựa, doanh trướng, áo giáp, binh khí, cung tiễn và dược liệu. Ngoại trừ dược liệu đã được phân phó cho những cửa hàng dược liệu của chúng ta gia tăng thu mua, những thiết bị khác chỉ có đến từ Liêu Đông.

Ở đó không chỉ có số lượng lớn nguyên vật liệu giá rẻ có thể lập tức chế tạo, hơn nữa chất lượng hoàn mỹ, Vu tài thần chạy đến đó xây xong mấy xưởng quy mô cực lớn, nhưng là tuệ nhãn cao siêu, có phải là vận dụng lực lượng bí mật của chúng ta, ảnh hưởng một chút đến ý đồ mua bán của triều đình?

Thành Khởi Vận do dự một chút, nói:

- Không cần. Hiện tại trong triều vừa dọn sạch nhất đảng Lưu Cẩn, Đô Sát viện, Hàn Lâm viện thanh lưu lại chiếm thế thượng phong, bách quan thận trọng chặt chẽ, sợ có chút sai lầm, dù có tham quan cũng không dám phát quốc nạn tài địa. Nơi sản xuất binh khí, giáp trụ, cung tiễn của xưởng binh giáp Liêu Đông chúng ta đều là chất lượng tốt nhất, giá cả cũng hợp lý, hẳn sẽ là lựa chọn hàng đầu của Binh Bộ. Không cần bại lộ quan hệ giữa bọn họ và chúng ta.

Sở Linh dạ một tiếng, Thành Khởi Vận nghĩ một chút lại nói:

- Còn nữa, nói với Vu tài thần, cố gắng hết sức thu mua mua ngựa của người Mông và người Nữ Chân nhập quan, ngựa trong trại nuôi của chúng ta cố gắng không động đến. Năm ngoái cả mùa đông tuyết lớn. Năm nay nước cỏ nhiều, chính là thích hợp nuôi một bầy ngựa lớn, không thể vì cái nhỏ mà mất cái lớn, phải nhìn xa trông rộng.

Còn có, chiêu nạp thêm nhiều người chăn ngựa, nhiều một chút cũng đừng lo, quan ngoại có người Nữ Chân, người Thát Đát, Đóa Nhan Tam Vệ, quân hộ Liêu Đông còn có Hưởng Mã đạo, đủ loại thế lực rắc rối phức tạp, một khi xảy ra chuyện gì, những người này sẽ có thể nhanh chóng tổ chức thành một nhóm thiết kị được huấn luyện có tố chất, cung mã thành thạo, đây là bảo đảm vũ lực cho các loại sản nghiệp của chúng ta ở quan ngoại.

Hai tên buôn lậu súng ống đạn được càng nói càng vui vẻ, đang mặt mày hớn hở, Ngọc Đường Xuân có vẻ không vui đi đến, Thành Khởi Vận vội giành lấy cái chặn giấy, đè lên tấm thiếp trên bàn, đứng dậy cười nói:

- Ngọc Nhi đến rồi, mau ngồi đi. Linh Nhi pha trà, Ngọc Nhi không vui vì chuyện gì thế?

Ngọc Đường Xuân ngồi trên ghế, thở dài sâu kín:

- Cũng không có việc gì, lão gia binh phát Đức Châu. Hiện giờ ở nhà, tình hình gì cũng không biết thì cũng thôi, thỉnh thoảng nghe người ta nói đến thì lại càng thêm bận tâm.

Nàng liếc nhìn Thành Khởi Vận một cái nói:

- Vừa mới cùng Tuyết Nhi đến công trường đối diện xem xây xong nhà địa chủ. Nghe những lưu dân từ Đức Châu chạy trốn đến đây nói, thành Đức Châu đã từng ba lần bị Bạch Y quân công kích, lúc đó Bạch Y quân vừa khởi binh, mới hơn một vạn nhân mã, kết quả không công kích được mới chuyển hướng qua nội địa, hiện giờ bọn Hưởng Mã đạo nghe nói có ba vạn người rồi, nghe mà thực sự khiến người ta lo cho lão gia quá.

Thành Khởi Vận vừa nghe đến việc này, bất giác cười nói:

- Ngươi ấy, không cần lo lắng vớ vẩn, nếu để phu nhân thấy, không khỏi khiến người cũng lo lắng thêm. Theo ta thấy, sẽ không có việc gì, quốc công hiện giờ thân phận tôn quý, không thể để ngài xách thương thúc ngựa, tự mình chinh chiến sa trường, chỉ là chỉ huy cư trung, điều hành toàn quân mà thôi.

- Thành Đức Châu hào sâu thành cao, từ trước là nơi đóng quân, luyện binh của triều đình, binh lính ở đó vẫn là mười phần thiện chiến, hơn nữa hiện giờ thành Đức Châu trú đóng sáu vạn đại quân, gấp đôi Hưởng Mã đạo, dùng bồi quân thủ thành, quả thực không có gì đáng lo lắng cả.

Ngọc Đường Xuân nghe xong thoáng thở phào, nhẹ nhõm nói:

- Vẫn là Vận tỷ tỷ biết an ủi người khác, ta nói tâm sự của mình với Tuyết Nhi, nàng ta lại chỉ nói "không sao đâu, lão gia chỉ huy thiên binh vạn mã như định, chính là người trong giang hồ đi tới đi lui, dựa vào một thanh thần hỏa thương cũng diệt được hai rồi, hậu nhân của Dương gia tướng mà, anh minh thần võ giỏi giang", thực là bị nàng ta làm cho tức chết mà.

Sở Linh nghe xong khanh khách cười, vừa muốn nói một câu "lão gia nhà ngươi anh minh thần vũ, giỏi giang như thế nào? Hay là vì tự mình nhận ra được sự lợi hại của Dương gia thương?" chợt nhớ đến quan hệ của tiểu thư của mình và Dương Lăng, lần trêu chọc khó bảo toàn này sẽ không khiến nàng ấy cũng trở nên buồn bực, cho nên vội vàng ngậm miệng lại.

Ngọc Nhi kinh ngạc giương mắt nhìn Sở Linh vô duyên vô cớ bật cười sau đó lại một bộ dạng nghiêm trang, sau đó hỏi Thành Khởi Vận:

- Vận tỷ tỷ, vậy theo tỷ thấy, bọn Hưởng Mã đạo liệu có biết khó mà lui, từ bỏ việc tấn công Đức Châu không?

Thành Khởi Vận trầm ngâm một lát, sắc mặt ngưng trọng lại, nói:

- Sẽ không, chiếm cứ Sơn Đông, Bắc ách Kinh Sư, Nam khống chế Trung Nguyên, hẳn là kế sách đã định của người có trí tuệ trong bọn phản tặc. Sơn Đông thủy vận quá quan trọng đối với Kinh Sư, vận chuyển đường sông một khi bị chặt đứt cũng có nghĩ là chặn đứt mệnh mạch của Kinh Sư, khiến cho Kinh Sư trở thành hòn đảo đơn độc nhẹ nhàng, điều này gây ra sự phá hoại đối với triều đình càng nghiêm trọng hơn nhiều so với việc Hưởng Mã đạo Bá Châu ở gần kinh kỳ giết qua giết lại.

Ngoài ra, Triệu Phong Tử tiến quân Sơn Tây, một khi đứng vững nhất định phát binh phản đông, lúc đó đông tây hô ứng, lấy được Hà Nam, cổ họng Kinh Sư bị kềm kẹp chặt chẽ, lương thảo không vào được, thuế phú không vào được, đại quân hơn mười vạn không lương không quân không công tự tán, phản tặc dễ dàng liền có thể lấy được đầu não Đại Minh.

Đây chính là nguyên nhân Dương Lăng kiệt lực muốn tiêu diệt Bạch Y quân hoặc là đuổi ra khỏi Sơn Đông. Kỳ thực Dương Lăng vẫn còn một sự lo lắng mà không muốn người khác biết: hoàng thượng không có con, hiện tại Đông cung không có thái tử. Nếu tùy ý phản tặc thành lập căn cứ địa ngay trước mắt, ngộ nhỡ phản tặc thực sự có thể kị binh phá thành, hoàng thượng có sơ xẩy gì, phiên vương tranh đích, thiên hạ lại không thể vãn hồi, vậy thì hắn cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm thôi.

Thành Khởi Vận trầm ngâm một chút, lẩm bẩm:

- Phản tặc đã ý thức được điểm này, lấy Đức Châu. Đó là một phép thử, cho nên bọn chúng nhất định sẽ hết sức toàn lực. Nhưng... bọn Hưởng Mã đạo Bá Châu ba vạn thiết kị, cố nhiên khiến người ta đau đầu, nhưng nguy cơ chính thức vẫn là đại quân mười vạn của Dương Hổ.

Mặc dù Lưu Lục đánh hạ Bá Châu, chỉ dựa vào ba vạn thiết kị cũng không thể khống chế toàn cảnh Sơn Đông. Muốn chiếm cứ Sơn Đông, còn phải dựa vào nhân mã của Dương Hổ, ta nghĩ có lẽ hắn chống đỡ được ba vạn Hưởng Mã đạo Bá Châu tấn công chỉ là muốn tiêu diệt đại quân Dương Hổ, thì khó đấy.

Đối diện với bọn Hưởng Mã đạo đến đi như gió, vô tung vô tích, triều đình giống như giơ búa nặng ngàn cân đập bông, có lực không dùng được, một khi không cẩn thận còn làm đau eo. Ngoại trừ gặp chiêu phá chiêu, thực không có cách nào hay. Cho nên ngươi không cần lo lắng sự an nguy sống chết của đại quân, muốn lo cũng nên lo hắn sẽ gặp chuyện không tấn công được, không có cách nào dẹp giặc.

Đại nhân bình Bắc, bình Oa, bình Di, bình Man, có dùng trí, có lực địch, dùng vũ lực, có chính mưu, có thể nói diệu kế xuất hiện nhiều lần. Nhưng bọn lưu tặc mã phỉ này căn bản không có lối mòn, muốn gặp chiêu phá chiêu như thế nào? Câu cửa miệng nói loạn quyền đánh chết sư phụ già, bọn Hưởng Mã đạo Bạch Y quân này chính là dùng loạn quyền.

Sở Linh thở dài nói:

- Ôi! Ước gì bảo đao của Dương sư phụ không bao giờ cùn, thần thương không ngã!

Ngọc Đường Xuân nhướng mày liễu lên, bật thốt lên:

- Lão gia nhà ta đương nhiên bảo đao chưa cùn...

Thành Khởi Vận đón nhận ánh mắt của Ngọc Đường Xuân. Hai cặp con ngươi tràn đầy sóng mắt, tỏ ra cảm thông cảm giác của nhau. Anh thư sở kiến, đại lược tương đồng.

...

Quân đội Hoa Đương đi vào sâu trong nội địa thảo nguyên, nhìn ra xa, bốn phía đều là thảo nguyên mênh mông, trời đất trống trải, dường như chỉ có sự tồn tại của bọn họ. Dọc đường, tập kích phá trại, địa doanh lớn nhỏ thuộc Bá Nhan bị nhổ bỏ, hành quân rất nhanh.

Bởi vì Bá Nhan bí mật chiêu mộ tướng sĩ các bộ xuất binh Đại Đồng, doanh trại hậu phương cực kỳ trống không, y trước đó cũng phong tỏa nghiêm ngặt tin tức, để phòng bị bộ tộc Ngõa Lạt hoặc Đóa Nhan Tam Vệ biết được. Do thảo nguyên rộng lớn, mặc dù cùng lệ thuộc một bộ tộc, xưa nay cũng khó gặp mặt, khó nắm bắt tin tức của nhau, về lý mà nói, đợi kẻ địch khác biết được lúc hắn phòng thủ trống không đối với bộ tộc, liền có ý muốn tiến công, y cũng đã dẫn quân bắc phản rồi.

Chỉ có điều y không bao giờ ngờ được, đường đường là con trai của Hoa Đương, trở thành con trai của tộc trưởng bộ tộc đối địch, không ngờ mật kết với huynh đệ trong bộ tộc của y, hơn nữa còn nhận được tin tức chính xác y xuất binh ra ngoài, càng không ngờ được Hoa Đương nhát gan sợ phiền phức trước giờ mà dã tâm lại to lớn lên, không ngờ dám chủ động xuất binh, cướp sạch doanh trại quân đội của y.

Bá Nhan có lý do không thể không xuất binh, không thể không mạo hiểm, để che giấu tai mắt của người khác, thậm chí y giữ người vợ yêu từ trước đến giờ như hình với bóng để an lòng dân, sau đó hiện giờ xem ra, y mạo hiểm đã thất bại rồi. Một bước thua, từng bước thua, bao năm chinh chiến chiến trường đoạt đất chiếm nông trường, đang bị Hoa Đương nuốt mất.

Hiện tại, Hoa Đương đã từng bước đẩy mạnh đến đại bản doanh của y rồi.

Mỗi chiến sĩ đều đoạt lấy lượng lớn của cải, đã tìm một bộ phận chiến sĩ áp giải trở về rồi, lòng tham của bọn họ càng ngày càng lớn, đối với đại bản doanh giàu có nhất bộ lạc Bá Nhan, nhất định phải được.

Trời đầy sao, cây cỏ tươi tốt, một vòng trăng lưỡi liềm bóng loáng như gấm phát ra hào quang yếu ớt trên mặt đất. Đội mã của hơn một vạn người, giống như một đám mây đen dưới ánh trăng, chậm rãi di chuyển trên thảo nguyên, chỉ có tiếng bước chân đạp nhẹ.

Phía trước là đội nghìn người của Nãi Nhân Đài, đây là một nhóm bộ đội mũi nhọn cách đại đội khoảng ba dặm, phụ trách tìm kiếm và cảnh giới. Uy danh Bá Nhan bên ngoài, cho dù đã có tin tức xác thực, nói y đã đem người chạy đến phủ Đại Đồng nhưng là để tích uy. Hoa Đương vẫn là cẩn thận mấy lần, đã tiếp cận hang ổ lâu năm của Bá Nhan rồi, ông ta không thể không cẩn thận.

Đột nhiên, phía trước truyền đến một loạt tiếng chém giết kêu la, trong lòng Hoa Đương căng thẳng, lập tức lệnh đại quân đứng tại chỗ đợi lệnh, phái Ba Nhã Nhĩ dẫn ba nghìn kị binh thám thính kết quả, để thận trọng, ông ta lại phái đội hơn ngàn người, phân phó người cảnh giới trong vòng hơn dặm, trận hình trong đêm tối xem ra giống như chim ưng giương cánh.

Nhân mã phi trên đồng cỏ, tiếng chém giết nổi lên bốn phía. Trong đêm tối, từng mạng người gần như không thể thấy hàn quang mà thiệt mạng. Tiếng rống giận dữ của đàn ông, tiếng kêu khóc của phụ nữ và trẻ em, tiếng va chạm của binh đao sắt thép, còn có tiếng ngựa hí dê kêu, tiếng trâu rống chạy trốn tứ phía hỗn tạp với nhau.

Ba Nhã Nhĩ vừa mới xông đến tinh thần chấn động:

- Nghe động tĩnh này, bộ lạc này không nhỏ, hơn nữa cực kỳ giàu có, thế này lại có thể vơ vét một khoản lớn rồi!

Y căn bản không sợ hãi, vừa vung cái cương xoa trong tay, đồng thời hung hãn quất lên mông ngựa, hét lớn:

- Nô lệ, dê bò, của cải và phụ nữ Trường Sinh Thiên ban cho chúng ta đang ở trước mặt, xông lên!

Ba nghìn thiết kị dũng mãnh xông đến. Trong bóng tối không dùng cung tiễn được, từng thanh đao cong sáng loáng lặng yên giơ cao trong tay, theo bước chân ngựa chạy ầm ầm, nhìn xa xa, dưới ánh trăng một mảng hàn quang khó coi kinh người.

Vẫn là tấn công như đỉnh lũ, nơi chiến mã đi qua, sóng phân gió nứt, cả một đội kị binh như một thanh đao nhọn, cắt đôi hai bên đang hỗn chiến, cứ xông đến giết, lao đến bên ngoài cả doanh trướng, sau đó lại lượn quanh hình vòng cung, yểm thân giết tới. Lúc này, binh lính theo sát phía sau đã giao phong chính diện với kẻ thù rồi.

Doanh trại quân đội này đã là doanh địa quý tộc quan trọng trong lòng bộ lạc của Bá Nhan rồi, nơi đóng quân cách đại doanh của Bá Nhan ba mươi dặm, trú đóng khoảng hơn hai nghìn người, để bảo vệ cho trọng địa căn bản, binh lính của bộ lạc này không bị điều động xuất chinh, bọn họ chịu trách nhiệm bảo vệ hoàng hậu, ban đêm phái sĩ tốt mang theo mục dương khuyển đi tuần tra.

Chính là bọn họ phát hiện đội quân tiên phong của Hoa Đương lặng yên tới gần trước tiên, sau đó điều này cũng chỉ giúp chiến sĩ trong đại doanh tranh thủ chút thời gian để nắm lấy vũ khí, nhảy lên ngựa, lập tức lẫn vào đám hỗn chiến. Lúc ba nghìn thiết kị của Ba Nhã Nhĩ như một luồng nước lũ từ giữa bọn họ xuyên qua, sau đó lại quay lại, cắt bao, đánh trận tiêu diệt, bọn họ liền biết đại thế đã mất rồi.

Sau đó bọn họ không thể không đánh, Ba Nhã Nhĩ mượn sức xông lên và chống đỡ của chiến mã, cương xoa trong tay mang theo kình phong khiến người ta nổ da đầu, một tiếng "ô" quét ngang qua, đẩy bốn cán trường mâu đâm trực tiếp tới, trong đó hai cán đã có tiếng gãy, lập tức hung hăng sóc một cái về phía trước, mượn xung lực, đâm một tên kị sĩ nhảy khỏi ngựa.

Đoạt lại cương xoa, lại giống như độc long vừa nuốt vừa phun, ba cái lỗ trên ngực tên kị sĩ trên bụng ngựa đã bị nhảy lên đâm vào mông ngựa, máu nóng phun điên cuồng, chưa kịp kêu một tiếng liền ngã khỏi ngựa, tiếp đó dòng chiến mã như đèn kéo quân nghênh ngang, vó ngựa to như bát ăn cơm không hề cố kị, giẫm cơ thể to lớn của hắn thành một khối thịt nát.

Số lượng chiếm ưu thế, công kỳ vô bị, đột nhiên giống như công kích dạng mũi dao nhọn, khiến cho bốn nghìn thiết kị phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, công kích hung ác mãnh liệt, chỉ trong một lát liền làm đối phương vội vàng ứng chiến, giết sạch hơn nghìn chiến sĩ không hề có trận hình và sự phối hợp.

Có chiến sĩ bị rơi khỏi ngựa, có người bị thương, có người hoảng loạn chạy trốn trong bầy ngựa, không biết lúc nào hoặc ở phía trước, hoặc ở phía sau, hoặc ở hai bên, thì sẽ có một con ngựa lao đến, kị sĩ lập tức nhấc mông đứng dậy, giơ cao đao thép trong tay, mang theo một xâu huyết châu mạnh mẽ chém xuống.

Chém vai treo lưng, chém kẻ địch bị ngã khỏi ngựa thành hai mảnh. Quá là nhanh, có chiến sỹ thậm chí còn có thể nghe được tiếng đao thép cắt vào xương sọ mình, tiếng xương vỡ vụn, mà lúc này, một nửa thân người hắn hoặc là cả cái đầu mang theo một cánh tay đã rơi xuống đất.

Chiến đấu vô cùng kịch liệt, kết thúc cũng sạch sẽ gọn gàng. Lúc đại quân của Hoa Đương hiểu rõ tình hình chạy tới, Ba Nhã Nhĩ và Nãi Nhân Đài đã bắt đầu vơ vét tất cả của cải, gom dê bò, phụ nữ, người già và trẻ em đứng chung một chỗ, không phân cao thấp đắt rẻ, bọn họ bây giờ hết thảy đều là nô lệ.

Hoa Đương đơn giản hỏi rõ tình hình, biết đại doanh của Bá Nhan ở ba mươi dặm phía trước, lập tức tinh thần chấn động, ra lệnh:

- Để lại một ngàn người trông coi tù binh, tất cả của cải và vật dụng ngựa đều để ở đây, kị sĩ mang đồ nhẹ nhàng tiến lên trước, nhất định có người chạy đến báo cho đại doanh Bá Nhan rồi, tất cả nhanh chóng xuất kích!

Hoa Đương vốn rất cẩn thận thận trọng. Vào thời điểm mấu chốt này ông ta lại quyết định nhanh chóng, lập tức hạ quyết định: Được thua thành bại là ở lúc này, nếu dễ dàng chiếm được doanh này, chứng tỏ lúc trước cẩn thận tìm tòi, tin tức quét sạch doanh trại quân đội căn bản không có truyền đến đây, phía trước không thể lại có cạm bẫy nữa.

Nơi này là tiền tiêu của đại doanh, mặc dù vừa rồi không có người chạy trốn, bọn họ cũng nhất định có cách liên lạc với đại doanh, cần phải toàn lực tấn công, không cho đại doanh của Bá Nhan có cơ hội thong dong chuẩn bị chiến đấu.

- U... u... u

Tiếng kèn hiệu đang kêu dài không dứt, đã không cần che giấu hành tung nữa rồi, đây là quyết chiến cuối cùng!

Hoa Đương kích động vạn phần:

- Bắt tất cả của Bá Nhan đi, khi đại quân của hắn quay về thảo nguyên, ngoại trừ thần phục đầu hàng, con đường duy nhất chỉ có chết đói. Hiện tại, ta và Hỏa Si có địa vị ngang nhau, thậm chí còn mạnh hơn hắn, ta sẽ trở thành vua trên thảo nguyên!

Tiếng kèn hiệu ngân nga hùng hồn không thôi, đại quân của Hoa Đương đột nhiên tăng tốc, giống như một mũi tên nanh sói lớn sắc bén, từ trong quân xông ra, hai cánh hỗ trợ, lao thẳng tới bản bộ doanh trướng của Bá Nhan.

Đại doanh của Bá Nhan đã nhận được tin tức do phi kị đưa đến, nhưng kị binh này biết sự việc quan trọng, vừa gặp địch mạnh lập tức phi đến báo, về phần người đến là ai thì hắn cũng không biết.

Cho dù như thế, có chức trách, Mạc Nhật Căn với tư cách làm chủ tướng do Bá Nhan sắp xếp lưu lại đại doanh nhưng không dám khinh suất, lập tức thổi kèn hiệu, mệnh lệnh tất cả chiến sĩ tập hợp nghênh địch. Các chiến sĩ vội vàng lên ngựa. Bọn họ ở bên ngoài những doanh trại nhà bạt khổng lồ vừa bày xong trận hình, ở xa xa, dưới ánh trăng tinh quang truyền lại một trận tiếng gầm quái dị.

- U ao...

Giống như tiếng sói tru dưới trăng, nhưng lại hùng hồn vô cùng, đó là tiếng gầm đáng sợ của vô số kị sĩ đồng thanh hô hào hình thành. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, vô số bóng đen chi chít từ phía trước nhào đến, giống như sóng triều bốc lên. Ba đào mãnh liệt. Trời rung đất chuyển.

Nhìn thấy thanh thế kinh người này, Mạc Nhật Căn đột nhiên biến sắc. Quay đầu nhìn ba nghìn tinh kị đang vội vàng tập hợp, gã không khỏi tuyệt vọng. Nghênh diện đến không phải là một đám cừu, mà là lực sĩ dũng mãnh không thua kém mãnh sĩ của bọn họ, mà nhân số của đối phương tính sơ sơ ít nhất cũng đến một vạn hai nghìn người.

Gã quay đầu rống to với thân tín bách phu trưởng:

- Nhanh, bảo vệ Tắc Lý Mộc Khả Đôn lập tức rời đi, các dũng sĩ, quyết không lùi bước, xông lên thôi!

Bọn họ quen tiến công, không có thói quen phòng thủ, cũng không có điều kiện phòng thủ. Đại doanh Bá Nhan có mấy trăm cái doanh trướng, chỉ có vương cung Bá Nhan ở chỗ trọng yếu nhất, xung quanh lều vải Mông Cổ Đại Hãn cực lớn mới có một bức tường đất không cao.

Đại quân Bá Nhan bày ra trận hình đầu mũi tên, hướng lên trên phía đối diện. "Chiến thuật đục thủng" là trận hình công kích có hiệu quả mà Thành Cát Tư Hãn căn cứ vào đặc điểm tấn công của thiết kị Mông Cổ mà tổng kết ra, cùng xuất một mạch, tự nhiên đều hiểu chiến thuật này, vậy còn phải xem mũi dao của ai càng sắc bén hơn.

Đại quân của Hoa Đương coi trọng tâm niệm tất thắng và binh lực hùng mạnh, còn người giữ chốt Mạc Nhật Căn chỉ có bốn trăm kị binh trong ba nghìn thiết kị. Vũ trang trọng kị chuyên sự tấn công, thân hình bọn họ cao lớn cường tráng, ngựa cũng là những chiến lực khỏe mạnh cường tráng nhất giống thế, nhân mã toàn thân đều mặc khôi giáp da, dùng vũ khí là trường mâu, xiên thép và gậy nanh sói cũng là binh khí cực lớn nặng.

Trọng kị đột tiến, khinh kị đi kèm theo đuôi cánh, xông đến phía bọn cường địch lớn mạnh gấp mấy lần.

Tiếng vó ngựa rõ ràng là có chút bất đồng, tuy rằng bóng đêm thâm trầm, Hoa Đương vẫn lập tức cảm giác được đây là trọng kị binh của Bá Nhan. Trên chiến trận, dùng trọng kị binh để phá vỡ trận doanh sắt thép kiên cố không thể lung lay của quân địch, sau đó khinh kị binh đột tiến, tấn công trung tâm, đích thực là chiến pháp sắc bén cực kỳ, vấn đề là: Tác dụng của bọn họ chỉ dừng lại ở tấn công. Hiện tại, bọn họ vẫn còn đủ binh sĩ phối hợp, mở rộng khu vực trọng kị binh tấn công, yểm hộ những bất lợi cho trọng trang kị binh đánh tại chỗ lâu sao?

Kèn hiệu lại gióng lên, đại quân sắp hình mũi đao nhọn của Hoa Đương chia thành năm nhánh, hai cánh đại quân bên ngoài cũng giống như hai thanh loan đao sắc bén, tránh trọng kị của Bá Nhan ra, bổ về phía đại doanh không chút phòng bị, chân ngựa dẫm đạp khắp nơi, ánh lửa bốc lên bốn phía, tiếng cười độc ác, tiếng la khóc nối tiếp nhau vang lên...

Trọng trang xuất kích, có đi không về, bây giờ đã không còn quan tâm đến đại doanh nữa, ba nghìn kị sĩ ngập tràn bi phẫn, hy vọng duy nhất là cố hết sức chém giết quân thù. Ba đội nhân mã ở giữa của Hoa Đương không sợ chết mà tiến lên, dẫn đầu chính là Hoa Đương.

Hai bên vẫn chưa tiếp xúc, mũi tên đã bay xiên xuống như mưa. Bọn họ đều là những cao thủ có kỹ thuật về bắn tên cưỡi ngựa, vừa thông suốt đối xạ, mưa tên dày đặc vừa bắn, không ít người dính tên ngã ngựa. Sau đó thế xông lên của hai bên lại không có chút đình trệ.

Lúc ba nhánh kị binh của Hoa Đương đuổi theo đón đầu, hai nhánh tách ra tả hữu vượt lên, tách đôi mũi nhọn của trọng kị binh, lao thẳng đến sát phía sau khinh kị, giống như gọng kìm kiềm chặt chẽ lại, cắt đứt sự phối hợp của khinh trọng kị binh, ưu thế số lượng tuyệt đối, không thua kém vũ lực, khiến cho thắng bại trong khoảnh khắc liền thấy được manh mối.

Vô số đem quơ mã đao, trường mâu. Phát ra tiếng leng keng, phát ra tiếng kim loại khắc vào cơ thể, tiếng chửi mắng, rống rít bên tai không dứt, lại nghe thấy ít tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng khi chết.

Cung tiễn và dây thừng, tạo ra những khốn nhiễu nhất định cho vũ trang trọng kị, nhưng là uy hiếp cũng không hề lớn, bọn họ quả thực cắt đôi trận doanh của kị binh Hoa Đương, khí thế không thể ngăn cản mà liều chết xông lên, vấn đề là không có người đi theo vào.

Lúc khí thế xông lên của bọn họ đã suy giảm, bọn họ phát hiện bốn phía chạy đi đều là khinh kị của Đóa Nhan Tam Vệ, trước mặt bọn họ đã không có đủ không gian để bọn họ chạy nữa, hết sức phát huy phối hợp hoàn mỹ tốc độ và trọng lượng, lực lượng. Trọng kị thế không thể ngăn cản khiến người ta lo sợ đã biến thành chậm chạp, chiến sỹ bốn phía túm năm tụm ba, giống như một bầy sói hoang, không chút do dự mà xông đến giết.

Đây là một trận hỗn chiến ác chiến, song phương cài răng lược, giằng co với nhau. Giận dữ rống to, máu tươi phun trào, sau đó người của Hoa Đương rõ ràng chiếm thế thượng phong. Lúc vũ lực tương đương, nhân số chính là nhân tố quyết định tuyệt đối phần thắng.

Kị binh của Hoa Đương biết đây là trận chiến cuối cùng, mỗi người đều dũng khí tăng gấp bội, bọn họ chạy đi giằng co, hung hãn chặn đánh, xa đánh gần cướp, phối hợp ăn ý. Ba nghìn thị vệ tinh kị không ngừng giảm bớt. Sự sụp đổ đầu tiên chính là bốn trăm tên trọng kị binh vốn cương mãnh vô cùng, cứng thì dễ gãy, cổ xưa đã có giáo huấn rõ ràng...

Na Bố Kỳ vội vàng hấp tấp đi vào đại trướng Khả Đôn, vội kêu to:

- Khả Đôn, đại quân của Hoa Đương đánh lén doanh trại của chúng ta, bọn chúng người đông thế mạnh, tướng quân Mạc Nhật Căn lập tức sẽ rời khỏi đây, thân vệ bách phu trưởng Thiếu Bộ của ông ấy đang đợi bên ngoài, chúng ta nhanh đi thôi.

Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ vẫn căng thẳng đứng trong doanh trướng đợi tin tức, nàng đã biết có bộ lạ đánh lén, nhưng vẫn không biết kẻ địch đến từ đâu, Bá Nhan viễn chinh bên ngoài, cho dù tin tức phong tỏa nghiêm mật, nhưng là một vạn tám trăm tinh binh viễn chinh, tin tức không giấu được bao lâu.

Đã hơn hai mươi ngày rồi, hiện tại tin tức hẳn là sẽ từng bước lan truyền ra, theo phỏng đoán của nàng, hai đại cường địch Hỏa Si và Hoa Đương nhận được tin tức, lại phái người kiểm chứng, cho dù lập tức phá vỡ toàn diện dụng binh, vậy thì lại thông báo các bộ lạc tập hợp binh mã, đến tận khi xuất chinh, nhanh nhất cũng phải khoảng hơn hai mươi ngày, trước sau gần hai tháng, Bá Nhan cũng nên trở về rồi.

Nhưng bây giờ lại có báo động đột ngột, sao lại có thể như thế?

Trên khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo của Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ mang vẻ trang nghiêm khẩn trương, nàng hy vọng tốt nhất là sợ bóng sợ gió một hồi, tốt nhất là một bộ lại phụ thuộc vì thiếu lương thực mà to gan phạm phải nào đó, chỉ cần không phải là hai người Hỏa Si và Hoa Đương dám ngang ngược đùa nghịch với Bá Nhan kiêu hùng, thì không phải là nguy nan gì ghê gớm cả.

Nhưng mà hiện giờ những lời nói của thị nữ bên người Na Bố Kỳ, lại dập tắt ảo tưởng của nàng. Trác Nhĩ tái mặt, đôi môi mỏng mà hồng cắn chặt, đã cảm nhận được mùi vị ngai ngái.

Na Bố Kỳ nhìn nàng ngẩn người, vội vàng lắc cánh tay nàng nói:

- Khả Đôn, Khả Đôn, nhanh đi đi, còn chần chừ sẽ không kịp nữa.

Trác Nhĩ hơi lắc đầu, đẩy tay nàng ta ra:

- Không, Na Bố Kỳ, không kịp nữa rồi, Hoa Đương tấn công doanh trại của chúng ta, sẽ không thể không cử người ngăn cản con đường bỏ trốn của chúng ta, chỉ dựa vào mấy trăm dũng sĩ Thiếu Bố thì không thể xông ra được.

Ánh mắt của nàng chợt lóe lên, hít một hơi sâu nói:

- Truyền lệnh của ta, tất cả mọi người không cần chống cự vô nghĩa, chúng ta tiếp nhận sự an bài của vận mệnh, ta... mệnh lệnh bộ tộc, đầu hàng!

Na Bố Kỳ kinh ngạc há to miệng, hồi lâu sau mới lẩm bẩm nói:

- Để người Thiếu Bố phân tán tứ phía chạy, tất có người có thể chạy thoát, nên nhanh chóng kêu Khả Hãn hồi binh...

- Câm miệng cho ta! Lập tức truyền đạt mệnh lệnh của ta, không được chọc giận Hoa Đương!

Trác Nhĩ dung mạo thanh tuyền xinh đẹp nho nhã, giống như đóa tuyết liên thuần khiết, lúc này giận dữ lại có một luồng khí chất run người. Na Bố Kỳ giật nảy mình, vội vàng thi lễ, nhanh chóng ra ngoài truyền lệnh.

- Nếu biết ta bị người ta bắt đi, Khả Hãn nhất định sẽ lập tức hồi sư. Nhưng là hiện tại hồi sư thì đã trễ, chỉ có thể khiến hắn thêm suy sụp. Khả Hãn đang làm đại sự, có thể tái khởi Đông Sơn hay không, đều nằm ở việc này. Mãn Đô Hải có thể phụ tá hắn thành tựu bá nghiệp thì Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ ta cũng có thể!

Trác Nhĩ nắm chặt hai nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng thua xa nỗi đau đớn trong tim nàng.

Mệnh lệnh của nàng truyền đạt đã quá muộn rồi, ba nghìn tinh kị binh mã đang đánh nhau bên ngoài doanh trại chưa về. Lúc hai đội kị binh của Hoa Đương phá doanh trại xông vào, lại giết rất nhiều người già yếu bệnh tật gấp gáp phản kháng. Tinh binh của Thiếu Bố bị ép phản kháng, nhanh chóng bị dẫm nát thành bùn dưới chân ngựa, Na Bố Kỳ giật mình đến trắng bệch mặt, mệnh lệnh của hoàng hậu căn bản không ra khỏi doanh trướng Khả Hãn.

Mười hai doanh trướng Đại Hãn Mông Cổ của Cáp Na, với tư cách là chiến sĩ trên thảo nguyên làm sao có thể không biết? Thiết kị sẽ vây quanh chiếc lều vải cực lớn màu trắng, nhưng không ai có gan dám đi vào bên trong quấy nhiễu.

Na Bố Kỳ thấy thế trong lòng an tâm một chút, nàng vội vàng chạy về trong trướng, muốn báo cáo tin tức hiện nay cho Khả Đôn, vừa mở rèm trướng lại phát hiện Khả Đôn ngồi ở trước trường kỷ cạnh màn che, đang chải mái tóc như mây. Nàng thay một bộ áo ngủ tơ tằm màu ngà khảm đường viền hoa. Nửa bộ ngực sữa lộ ra, eo thon nhỏ nhắn, lụa mỏng che người, không thể che hết những đường cong tròn trịa bên mông.

Na Bố Kỳ đầu tiên ngẩn người ra, tiếp theo là giật mình, cuối cùng là sự khinh miệt thật sâu...

Đại quân Hoa Đương trở thành chủ nhân mới của đại doanh Bá Nhan, tù binh phụ nữ và trẻ em bị giam riêng biệt, súc vật dê bò trong doanh trại và những của cải khác phải đến ngày mai mới kiểm kê, ngoại trừ binh khí cung tiễn... trước hết gom lại, đại quân mệt mỏi liền chiếm đại doanh của Bá Nhan, nhóm lửa thổi cơm, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm thật tốt.

Bạch Âm vô cùng cẩn thận, sắp xếp cảnh vệ khắp nơi trong doanh trại, Hoa Đương cũng phái con trai là A Nhĩ Tư Lăng đi ra, dẫn đội thân binh của y cảnh giới tầng tầng lớp lớp xung quanh, để phòng bị người khác đánh lén.

Khi mọi thứ đều sắp xếp ổn thỏa, y mới đến trước đại trướng của Khả Hãn, binh lính bao vây ở đây lần lượt chắp tay thi lễ với hắn. Hoa Đương thỏa thuê mãn nguyện nhìn lều lớn màu trắng, trên lều vải thêu đầy trang sức xinh đẹp, hoa lệ mà trang nghiêm. Giờ phút này có vô số cây đuốc đang chiếu rọi. Bóng dáng bọn tướng sỹ và binh lính in lên lều vải trắng mờ ảo, vặn vẹo biến hình, giống như những con ác quỷ đang giương nanh múa vuốt.

Hoa Đương hơi cười, đi đến trước lều vải dừng lại một chút, sau đó mở vải rèm, ngước mắt nhìn khắp nơi, trên mặt đất trải thảm mềm mại, được dệt hoa văn hoa lệ rối ren. Đây là doanh trướng khởi cư của Khả Hãn, một chiếc giường cực lớn, đặt đằng sau bức rèm mềm nhẹ mông lung, phía trước rèm là một ngai vàng, trước ngai vàng là một trường kỷ, bên trên đặt mấy đĩa hoa quả tươi, điểm tâm, còn có hai lọ hoa tươi.

Phía bên phải sát ngoài rèm che ánh đèn ảm đạm, ở đó có một bàn trang điểm xinh đẹp, một mỹ nhân dung mạo thanh tao lịch sự đang ngồi ngay ngắn, che chiếc đèn trên bàn trang điểm. Ánh đèn xuyên qua áo bào mềm mại trắng trong suốt, tôn lên dáng người uyển chuyển cao lớn, tuyệt đẹp khiến người ta thèm chảy nước miếng.

Trên thảo nguyên có được mấy mỹ nhân đặc biệt mỹ lệ như vậy? Đây chính là Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ, mỹ nhân vang danh thảo nguyên, hoàng hậu mà Bá Nhan Khả Hãn sủng ái nhất? Hô hấp của Hoa Đương trở nên nặng nề, trong mắt cũng phát ra ngọn lửa cực nóng.

Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ duyên dáng đứng dậy, từng bước từng bước đi tới, dáng người đẹp đẽ dưới lớp lụa mỏng đong đưa nhẹ nhàng theo eo mông nàng, quyến rũ mê người, trong lều vải nhất thời dậy lên không khí dâm mĩ kiều diễm. Một cặp sóng mắt như nước mùa thu của Trác Nhĩ hơi buông xuống, đến trước mặt Hoa Đương sợ hãi quỳ xuống.

Hoa Đương nhẹ nhàng cúi người xuống, nâng cằm mềm mịn của nàng lên, nhìn chằm chằm hồi lâu vào mỹ nhân tuyệt sắc này, sau đó ôm hai vai nàng đỡ dậy. Ông ta cười rồi, cười vui vẻ, dường như ông ta bây giờ đã là vua trên thảo nguyên.

Trên thảo nguyên, bất luận ngươi vốn là tầng lớp cao quý nào, chiến bại rồi thì tất cả của ngươi đều thuộc về kẻ chiến thắng, tất cả của ngươi chính là những thứ mà hắn muốn gì thì lấy. Tù trưởng, thê thiếp của Khả Hãn trong chiến tranh của đàn ông giống như hàng hóa trong tay kẻ chiến thắng, những người chiến thắng trước những người chiến thắng không ngừng lưu động qua lại, vốn là chuyện thường.

Mẫu thân của Bá Nhan Khả Hãn, đã từng bị thủ lĩnh một bộ lạc khác cướp đi trong chiến tranh. Bá Nhan Khả Hãn cho đến khi trưởng thành, đánh bại bộ lạc đó mới cướp được mẫu thân về, nhưng lúc này mẫu thân của y đã sinh mấy người con với thủ lĩnh đó. Phụ nữ trên thảo nguyên giống như lục bình không rễ, chỉ có thể dựa dẫm vào người mạnh hơn thôi.

Lúc này, hoàng hậu xinh đẹp nhất, cao quý nhất của Bá Nhan cũng thần phục dưới chân ông ta, thừa nhận ông ta mới là anh hùng thảo nguyên vĩ đại nhất, là kẻ mạnh nhất trên thảo nguyên, Bá Nhan đã như chó nhà có tang, còn có thể làm gì nữa chứ?

Bên ngoài doanh trướng, đuốc vẫn còn không ngừng chiếu sáng. Không biết lúc nào, Na Kỳ Bố khom lưng hơi lui ra, sau đó hạ màn trướng xuống, tự mình quỳ bên cạnh màn che.

Bãi cỏ và tất cả con dân đều trở thành sở hữu của người khác, Bá Nhan Mãnh Khả đáng thương, lúc y hồi sư, hai bàn tay trắng, chỉ có thể giải tán đại đội, dẫn thân tín theo mình trở thành Hưởng Mã đạo trên thảo nguyên sao?

Hỏa Si cùng Hoa Đương đột nhiên dốc toàn lực xuất động, nhân lúc hậu phương Bá Nhan trống trải, một lần hành động lấy luôn vùng này, đại cục đã định, thời gian đã trễ. Xem ra, vốn dĩ đối thủ vẫn còn loại hợp tác ăn ý nào đó, nhanh chóng liền trở thành đối thủ cạnh tranh mới.

Trước khác nay khác, kẻ địch vốn cường mạnh như Bá Nhan đã không đáng nhắc đến nữa. Hai người cần đánh giá lại một chút thực lực chính thức của đối thủ chính.

Bọn họ vừa tích lũy lực lượng, vừa yên lặng chờ đợi. Đợi đến ngày hai bên xung đột vũ trang. Đồng thời cũng đợi Bá Nhan, chờ đợi màn biểu diễn cuối cùng của người anh hùng mạt lộ này. Là hoạt kê hay là bi tráng đây? Hy vọng, cường nhân đã từng mạnh nhất này sẽ không khiến bọn họ thất vọng.

Cho dù nói thế nào, trên thảo nguyên coi như tạm thời rơi vào cảnh yên lặng trước bão táp...

Khâm Sai Tổng Đốc, Uy quốc công gia Dương Lăng, trú viên trong Diễn Võ đường trong thành Đức Châu. Hậu trạch trước Diễn Võ đường là một dinh thự lớn mà sâu, trước sau tam tiến viện lạc, trái phải còn có xa mã đỗ lại, bố trí tạp dịch lấp nhà ngang. Do quân sự công sở cho nên tường cao hào sâu, rừng cây trong viện râm mát.

Đã trung tuần tháng sáu, thời tiết khô nóng, hôm qua vừa mưa, không lâu sau, không khí mát mẻ liền biến mất, tiếng kêu to kết thành một mảng, sáng sớm liền huyên náo không ngớt, quả thực không có một khắc thanh nhàn.

Dương Lăng buộc bào quấn khăn, đai ngọc quấn eo, chỉnh đốn một hồi mới thu dọn sẵn sàng. Ngũ Hán Siêu vừa giúp hắn đeo bội kiếm, vừa nhíu mày:

- Quốc công, chiều hôm qua ta đưa những người này đi dạo một vòng quanh thành, lại đến Tang Viên khẩu và mười hai liên thành, không ngoài dự liệu của quốc công, quân đội không chỉ là đều có lệ thuộc hơn nữa quân kỷ bại hoại, khắp nơi là du binh tán dũng.

Hiện giờ có viện quân của Thiên Tân, Bảo Định, mà địa binh bản địa Đức Châu cũng phân trung vệ và hữu vệ, về phần dân tráng đinh dũng cũng đều có Đoàn luyện sứ, về phần sĩ khí những tán binh từ mấy huyện Tề Hà, Lâm Áp, Huệ Dân càng suy sụp, vô cùng tản mạn.

La chỉ huy chỉ là một người phụ trách trên danh nghĩa, sự thực rất nhiều tướng lĩnh không coi hắn ra gì. Những người này mỗi người đều có xảo quyệt, quân đội dụ lệnh khó làm, lại phân trú ba nơi, muốn làm được việc chi viện cho nhau, hai bên phối hợp, hai bên tín nhiệm, lệnh hành thống nhất chỉ sợ vô cùng khó khăn. Tuy tổng binh lực chúng ta gấp đôi Hưởng Mã đạo, chỉ là lúc lâm chiến khó tránh đều có tâm cơ riêng, hỗ trợ cho nhau, làm lỡ thời cơ chiến đấu.

Dương Lăng gật gật đầu, vừa ấn kẹp lò xo, "choang" một tiếng kiếm sắc bắn ra nửa thước, hắn lại khanh một tiếng tra kiếm vào trong vỏ, nắm chặt khăn bát phương bình định, nói:

- Đi, đến sàn đấu võ điểm binh đi, ngươi nói ta đều biết, gọi ngươi đi chỉ là đi kiểm chứng một chút. Loạn thế dùng luật nặng, bệnh nặng dùng thuốc mạnh, đám tướng lão gia binh lưu manh, là được trước dọn dẹp, nếu không khó chịu được trọng dụng. Ôi, đưa cho ta một cốc trà lạnh, mặc quần áo vào liền toát hết mồ hôi rồi.

Một đoàn người vội vàng đến bên ngoài đường. La chỉ huy toàn thân giáp trụ, đã ngồi ngay ngắn đợi lâu rồi, vừa thấy Uy quốc công xuất hiện, lập tức hạ chén trà xuống, vỗ áo đứng dậy. Dương Lăng mắt nhìn La Quang Quyền. La chỉ huy khẽ gật đầu, Dương Lăng hơi cười, nói:

- Đi, đến sàn đấu võ.

Cửa trước của Diễn Võ đường vô cùng lớn, cửa sơn son vòng đồng đầu thú, trước cửa hùng sư đứng sóng đôi, mặt đất trước cửa đều do quân sĩ dùng đá đôn cứng như thép, một cây điêu đấu đâm thẳng vân tiêu, trên cao treo một lá cờ lớn có chữ "Dương".

Dưới hành lang trước cửa có tám quân sĩ lưng hùm vai gấu đang đứng, ở đây râm mát, lại còn gió lùa, tám người cũng không quá khó chịu. Vừa thấy quốc công đi ra, bọn họ vốn thân hình lười biếng lập tức đứng thẳng dậy, tay ấn chuôi kiếm, thần sắc nghiêm nghị, chỉ là đám người Dương Lăng vừa đi qua, bờ vai đang dựng thẳng liền hạ xuống, sát khí uy nghiêm cũng biến mất. Đành chịu. Mặt đất Sơn Đông, lúc nóng lên đúng là thực sự nóng mà.

Sớm có người dắt chiến mã đến ngoài cửa lớn, Dương Lăng nhận mũ vành lớn đội lên đầu, xoay người lên ngựa, giương roi da lên. Tiếng vó ầm ầm, hơn mười con ngựa nhanh chóng phi như bay.

Sàn đấu Đức Châu ở ngoại thành, chín dặm xung quanh nội thành, hai mươi dặm ngoại thành, vô cùng rộng lớn. Tinh kỳ trên sàn đấu lớn tung bay, đám tán binh Đức Châu vệ, Đức Châu tả vệ, Bảo Định quân, quân Thiên Tân, đoàn luyện binh Đức Châu, Tề Hà, Lâm Ấp, Huệ Dân mỗi thành có một phương đội, những binh lính này đương nhiên không phải là toàn bộ quân coi giữ, chỉ có khoảng một vạn người.

Dương Lăng tập trung nhìn: binh khí đủ loại, quân phục đủ màu sắc, hình thể cao lớn thô kệch, hàng ngũ lộn xộn, Dương Lăng vừa nhìn thấy lập tức trống rỗng, đây căn bản chính là một đám ô hợp mà thôi.

Trận hình hai quân Đức Châu vệ, Đức Châu tả vệ chỉnh tề nhất. Bất luận là kị binh bộ tốt, lộ ra một luồng sát khí, có vẻ huấn luyện có tố chất. Vừa nhìn chính là những chiến sĩ cung cường đao lợi, nhanh nhẹn dũng mãnh. Viện quân của Bảo Định, Thiên Tân cũng không tồi, nhưng dù sao là viện quân cũng khó tránh có cảm giác cao hơn người khác, tự mình coi mình là khách, đứng thì cũng ngã đông nghiêng tây.

Đoàn luyện binh đều là dân cường, tuy rất cố gắng đứng đó nhưng vẫn là láo nháo nghiêng lệch không thành dạng gì. Đứng đều đứng thành như thế, một khi đánh trận thì lao ra như ong vỡ tổ. Có thể thấy được muốn chỉ huy điều hành trên chiến trường sẽ khó khăn thế nào.

Đám nông dân này đều là tập trung thao luyện một chút lúc nông nhàn, địa phương Sơn Đông thượng võ, võ công cá nhân của bọn họ phỏng chừng cũng không tồi, vấn đề là võ công cá nhân đánh hình trận mặc dù cao đến Kinh Phật nhi, tiêu chuẩn kiểu Mẫn phong tử đó cũng không ảnh hưởng lớn đến chiến sự, dù sao quân ngũ tác chiến coi trọng việc phối kết hợp, mà bọn họ lại thiếu chính là cái này.

Về phần lính đào ngũ của các huyện khác tập trung về Đức Châu, cơ bản đều là vệ sở binh sống ở đó nhiều thế hệ, sự thối rữa và chiến lực thấp của vệ sở binh mọi người xung quanh đều biết, bọn họ có thể trổ hết tài năng từ trong tàn binh, có thể khôn sống mống chết, quang vinh trốn được một mạng từ dưới vó ngựa Bạch Y quân điên cuồng cũng coi là nhân tài rồi. Những người này hoặc là thân thể tráng kiện, hoặc là thông minh tỉnh táo, vấn đề là quân kỷ của bọn họ cũng là kém nhất, hơn nữa làm một chiến sĩ, tâm lý ghét chiến tranh, sợ chiến tranh mới là nguyên nhân quan trọng nhất dẫn đến chiến lực của bọn họ thấp kém.

- Ôi, chưa nói cái này, đều có lệ thuộc, hiệu lệnh không đồng nhất càng thêm khổ, dựa vào những người này có thể hoàn thành kế hoạch của chúng ta hay không? Bất luận thế nào, ta nhất định phải thử một phen!

Dương Lăng dừng đợi ngựa, ánh mắt sắc bén cẩn thận quét một lượt những nhóm quân tạp nham này, sau đó vỗ bụng ngựa, giật nhẹ dây cương, thúc ngựa tiếp tục tiến lên, phía sau chỉ mang theo hơn mười thân vệ nhưng hơn mười người này thậm chí có có khí lực hơn cả đại quân hơn vạn người trước mặt. Lúc đứng nghiêm trang dừng trên đỉnh núi, trước khi đi chỉnh tề như một, hành quân như rừng, một luồng sát khí bức người, là tất cả những thứ mà các chiến sĩ trang nghiêm của sàn đấu võ không có sẵn.

Dương Lăng đi lên đài điểm tướng, La chỉ huy đứng trước đài, xướng danh các "chư hầu" theo thứ tự. Uy quốc công ở đây, mọi người khó có dịp nể mặt, từng người tiến lên bái kiến. Quân đội các lộ lần lượt đến trước đài làm chút diễn trận, biến trận, công phu quyền cước, lần này cũng làm cho Dương Lăng hơi nới rộng tâm tình.

Tinh thần thượng võ của vùng này thực sự là từ xưa đến nay, cũng chính vì vậy, đám Dương Hổ, Lưu Lục cướp đại kỳ tạo phản, mới có thể nhanh chóng đưa những nhân mã chiêu nhận được hình thành chiến lực cường đại, quan binh ở đây cắm rễ như vậy, cho nên nền tảng võ công cũng không kém, huấn luyện tốt một chút cũng có hy vọng.

Đợi đến binh mã các lộ đi một lượt, đã mồ hôi đầm đìa, lúc này mặt trời nóng rực, đến tướng lĩnh trước đài cũng không chịu nổi. Nhưng Dương Lăng đã hạ mũ che nắng, phơi nắng đến mức trán đổ dầu, đứng ở trước đài bất động, bọn họ cũng không dám hành động.

Dương Lăng tiến lên bắt đầu phát biểu, nói về danh nghĩa khai tông không gì hơn là về triều đình, hoàng thượng ân huệ ban thưởng, sau đó bắt đầu nói chuyện quân đội các lộ cùng thủ Đức Châu, đồng tâm hiệp lực, chúng tâm tề nhất.

Dương Lăng lập tức lệnh trung quân cao giọng tuyên đọc năm mươi điều khoản, mười bảy điều trong quân, từng điều cao giọng đọc, đọc một điều lại dùng khẩu ngữ giải thích tỉ mỉ một lượt, khiến cho trong quân mệt khàn hết cả giọng, binh lính dưới đài bị phơi nắng toát mồ hôi, nghe đến buồn ngủ.

Dương Lăng thấy tình hình như vậy, bước lên trước một chút, quát to:

- Toàn quân chú ý, tiến về phía trước ba bước!

Ba quân ngẩn ra, lính liên lạc phản ứng nhanh nhất, vội vàng cao giọng truyền đạt quân lệnh, ba quân so le không chỉnh tề tự đi về phía trước ba bước, cách đài điểm tướng càng gần hơn chút.

Dương Lăng uy nghiêm nhìn quét một lượt toàn quân, lấy hơi cao giọng nói:

- Một cái mặt trời chói chang nhỏ nhoi mà không chịu được nữa sao? Các ngươi đều là lính, quân lệnh vừa ra, đừng nói là mặt trời trên đầu quá nóng, cho dù trên trời rơi đao xuống, bảo ngươi đứng im cũng không được động đậy. Từ cổ có câu nói binh bại như núi đổ, đều nghe bao giờ chưa? Còn có câu, nói quân lệnh như sơn! Quân lệnh như sơn đấy! Quân lệnh không được phụng hành, thì ngọn núi này đổ rồi, người lính này sẽ bại thảm hại!

Hắn quay đầu nói với trung quân:

- Tiếp tục đọc!

- Vâng!

Trung quân hắng họng một tiếng, tiếp tục gào. Binh sĩ dưới đài chửi đổng nhưng không dám cao giọng. Chỉ đành nhẫn nại nghe con lừa trung quân tru lên.

Đúng lúc này, có người vội vàng chạy lên đài, nói thì thầm mấy câu vào tai La chỉ huy. La Quang Quyền lập tức tiến lên nói nhỏ với Dương Lăng.

Dương Lăng lùi về hông đài, gọi tướng lĩnh chỉ huy mấy lộ Bảo Định, Thiên Tân đến bàn bạc một hồi, vốn có người bẩm báo ngoài thành có một đám Hưởng Mã đạo nhỏ quấy rầy, hiển nhiên là thăm dò thực hư trong thành.

Chỗ này là ngoại thành, cách thành quách không xa, mới khoảng ba mũi tên, Dương Lăng bèn nói:

- Bản đốc còn chưa tận mắt thấy hình dạng của Hưởng Mã đạo, náo, chư tướng cùng với ta lên thành xem chút.

Lập tức gọi trung quân lại nói:

- Hiệu lệnh toàn quân đứng nghiêm, chưa có tướng lệnh của bản đốc, không được phép manh động! Bản đốc và chư vị tướng quân đi một lúc là tới.

Dương Lăng dẫn các tướng xuống đài, xoay người lên ngựa, đánh ngựa chạy như bay thẳng đến bắc thành. Thấy chiến mã của hắn chạy xa, thanh âm trung quân cũng yếu dần đi, cổ họng của y sắp bị rách rồi.

Quốc công gia đi bao lâu đây? Binh lính trông mòn con mắt, chính là không thấy các tướng quay lại. Một bách hộ trong tán binh của huyện Tề Hà thực sự không nhịn được nữa, y nâng quân phục đẫm mồ hôi vừa giũ quạt vừa nhăn nhó bước lên mấy bước, cao giọng nói với trên đài:

- Trung quân đại nhân, quốc công gia đều đi một lúc rồi, quân luật này cũng đọc xong rồi. Trời nắng chết người mất, hay là giải tán nghỉ ngơi một lát đi?

- Khụ! Hừm hừm... khụ!

Quan Trung quân cố gắng ho vài tiếng, dặm ra một chút nước bọt cho nhuận họng, cổ họng khàn khàn dùng giọng nói biến điệu nói:

- Đừng có nói vớ vẩn! Quan công chẳng phải là đốt rồi sao, quân lệnh như... khụ... cát!

Bách hộ đó nghe xong hậm hực lui về, chỉ chốc lát sau từ trong

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK