Cuối tháng 12 năm 2005.
“Chả lẽ số bản thiếu gia đen đến như vậy?” Hầu Ca bất mãn nghĩ. Chưa đến một tháng, nó bị hai loại ma thú thiêu đốt thân thể. Mà lần này so với lần luyện hóa sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu dạo trước không kém cạnh là mấy.
Ngay khi con thằn lằn lửa kia chui vào người nó, cả người nó đã phát hỏa, quần áo bị thiêu rụi sạch sẽ không còn một mảnh. Chính thức thì lúc này nó đang khỏa thân, thậm chí còn khỏa thân trước mặt một đứa con gái. Một phần nhỏ tâm trí của Hầu Ca lúc này đang xử lý cái sự tình này, “Ôi, người con gái đầu tiên nhìn thấy bản thiếu gia khỏa thân dĩ nhiên lại không phải người ta yêu?!” nó cảm thán.
Nhưng Hầu Ca cũng quên một truyện, ở tại Xứ Mộng, cơ thể của nó đầy lông lá, so với Tôn Ngộ Không đâu có khác biệt là mấy. Vậy nên, thành ra, kể cả nó có hoàn toàn khỏa thân, thì cũng chỉ là một thân lông lá. Mà thực ra ngay lúc này, tâm trí nó đại bộ phận chủ yếu là đang tập trung vào vấn đề không biết làm sao trục xuất được con thằn lằn lửa này.
Mộc Nhi lúc này cũng vô cùng lo lắng nhìn Hầu Ca chằm chằm, nàng cùng Tuyết Nhi có đọc khá nhiều tài liệu về y dược, định hướng theo nhánh Dược Sư khi tu vi đạt tới Đại Đạo Sư, há có thể không biết về Thằn lằn lửa?
Ma thú này ở Xứ Mộng cũng thuộc loại cực kỳ hiếm, do chỉ sống tại vùng cực nóng, thức ăn cũng phải mang hỏa thuộc tính. Mà loài này có một đặc điểm, là khi đến mùa sinh sản, sẽ chọn một địa phương thuộc tính Hỏa cường đại, chui vào đẻ trứng. Mà nếu như nàng không nhầm, thì khoảng thời gian này, chính là mùa sinh sản của Thằn lằn lửa.
Cộng thêm với việc nàng như có như không có thể cảm nhận được năng lượng thuộc tính hỏa toát ra từ người Hầu Ca, hiện giờ thực ra Mộc Nhi đang hoài nghi, liệu có phải con Thằn lằn lửa này định đẻ trứng trong người Hầu Ca?
“Không tốt!” Mộc Nhi kinh hô khi nghĩ đến đây. Khoan nói năng lượng thuộc tính Hỏa của Thằn lằn lửa này có thể hay không thiêu chết Hầu Ca, kể cả Hầu Ca sống sót qua được, khi trứng này nở ra, tuyệt đối lục phủ ngũ tạng của Hầu Ca sẽ bị thằn lằn con từ trong ăn ra. Như vậy dù thế nào Hầu Ca cũng là chết chắc.
Mà Hầu Ca là vì hai chị em nàng mời mới tới đây, nếu nó xảy ra chuyện gì, chả phải nói chính họ đã hại chết nó? Nghĩ vậy Mộc Nhi tiến đến muốn giúp Hầu Ca, nhưng khí tức hỏa thuộc tính trực tiếp mạnh mẽ đẩy lui nàng ra, nếu nàng tiến thêm, khả năng cao cũng sẽ bị thiêu đốt cùng với Hầu Ca. Không thể làm gì, Mộc Nhi chỉ đành đứng ngây người, trơ mắt nhìn Hầu Ca đang bị thiêu đốt.
Năng lượng thuộc tính hỏa mà Mộc Nhi cảm nhận được quả thực chính là Hỏa Hồn Hầu. Mà con thằn lằn lửa quả thật bị hỏa thuộc tính mạnh mẽ của Hỏa Hồn Hầu trong người Hầu Ca thu hút.
Sau khi chui vào bụng Hầu Ca, nó đã cố xác định phương vị nhưng không có tìm ra, nên cũng chỉ đành chuẩn bị đẻ trứng. Mà do quá trình chuẩn bị này, bộc phát năng lượng, mới dẫn đến Hầu Ca bị thiêu đốt như vậy. Lửa của Thằn lằn lửa lan khắp cơ thể Hầu Ca, nhưng khi lan đến một chỗ trong khí hải của Hầu Ca thì đột nhiên phản ứng như đỉa phải vôi, cấp tốc lui lại, rồi như sợ hãi điều gì, nhanh chóng chạy trốn.
Mà địa phương này, chính là nơi Hầu Ca lưu trữ sức mạnh đã luyện hóa hôm trước của Hỏa Hồn Hầu đang ngủ say.
Nhưng lúc này mới lui thì thực đã quá muộn, khí tức của Hỏa Hồn Hầu đã bị kích thích đi ra. Thằn lằn lửa dù có trưởng thành cùng với tu luyện đến đại thành, cũng chỉ may ra miễn cưỡng tính là ma thú cấp năm, có trí khôn nhưng chưa có linh trí.
Mà Hỏa Hồn Hầu là tồn tại đã có linh trí, cấp bậc tu luyện có thể sánh ngang với Đạo Tôn, mà sức mạnh thì tuyệt đối có thể so sánh với Đạo Tiên, hay thậm chí Đạo Thánh. Nếu không phải vậy, sao nó có thể đánh ngang tay với các Hầu Vương trong Hội Đồng Hầu Vương Xứ Mộng?
Tuy Hỏa Hồn Hầu hiện giờ đang ngủ say, sức mạnh này xa xa cũng không bằng vậy. Nhưng đồng thời, con Thằn lằn lửa này hiển nhiên cũng chỉ là một ma thú cấp hai, đối với Hầu Ca thì có thể hù dọa, chứ đối với sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu trong người Hầu Ca thì một điểm uy hiếp cũng không có.
Vậy nên, việc con Thằn lằn lửa này dám mơ tưởng tới sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu tuyệt nhiên là hành động đi tìm chết, mà việc nó dám tiến vào đây diễu võ giương oai, thật không khác gì “múa rìu qua mắt thợ”, hay như Hầu Ca vẫn nói, “múa gậy trước mặt Tôn Ngộ Không”.
Khí tức của Hỏa Hồn Hầu lập tức trào ra, như khẳng định chủ quyền với cơ thể Hầu Ca, luồng sức mạnh này đuổi sát theo sức mạnh của Thằn lằn lửa đang cấp tốc rút lui, trực tiếp đem sức mạnh của Thằn lằn lửa này cắn nuốt luyện hóa. Mà bản thân con Thằn lằn lửa này biết chuyện không ổn, muốn rút lui cũng đã không còn kịp, trực tiếp toàn bộ bị sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu cắn nuốt đến thi cốt vô tồn, hòa tan vào cơ thể Hầu Ca.
Mà Hầu Ca lúc này, cũng nhờ hấp thu được sức mạnh của Thằn lằn lửa, tu vi trực tiếp đề cao, thẳng qua Đạo Sư Nhị Tinh, tiếp tục vượt bình cảnh, đến lúc Tam Tinh trung kỳ mới chậm lại, cuối cùng ngừng ở Tam Tinh hậu kỳ. Mà ngọn lửa nãy giờ thiêu đốt Hầu Ca cũng bị thu liễm vào trong người.
Mộc Nhi thấy Hầu Ca tình hình chuyển biến tốt, mừng rỡ lao đến đỡ Hầu Ca sắp gục ngã xuống. “Cậu không sao chứ?” Mộc Nhi hỏi. Hầu Ca lúc này mở mắt, nhìn liếc qua Mộc Nhi rồi chợt đỏ mặt, ngoảnh đi, hắng giọng:
“Trước hết chắc là chúng ta nên thay một bộ quần áo đã rồi nói tiếp...”
“A...” Mộc Nhi lúc này mới định thần lại. Nàng nhìn lại bản thân, quả thật lúc vừa rồi nàng muốn giúp Hầu Ca bị sức mạnh cuồng bạo kia đẩy ra quần áo cũng vài chỗ bị cháy xém, nhưng nàng căn bản vì quá lo lắng nên cũng không để ý, tới lúc này bình yên vô sự rồi bộ dạng này đúng là có chút khó coi. Hơn nữa, nàng chợt nhớ ra quần áo của Hầu Ca trực tiếp là vừa rồi bị thiêu rụi... Nghĩ đến đây, Mộc Nhi vội vã đẩy Hầu Ca ra, đỏ mặt, quay mạnh người đi. Hầu Ca tuy vừa thăng hai tinh, nhưng cũng là vừa trải qua tra tấn, bị đẩy một cái, hiển nhiên ngả sõng soài ra đất.
“Tớ xin lỗi!” Mộc Nhi luống cuống quay lại, rồi lại ngượng ngùng quay mặt đi.
“Không sao, tình huống bất khả kháng.” Hầu Ca đáp, cũng hơi hơi xấu hổ. Bản thân nó quần áo cháy rụi, nhưng vẫn có lông lá che mình. Còn Mộc Nhi, về căn bản quần áo chỉ bị cháy xém vài chỗ không đáng kể. Tính ra, cả hai bọn chúng đều không có “lộ hàng”.
Tuy nhiên, ở cái tuổi của bọn chúng, cộng thêm với mức độ giáo dục giới tính hầu như là không tồn tại ở Việt Nam và mấy phim truyền hình mấy năm gần với cái câu khẩu hiệu “nam nữ thụ thụ bất thân” gần như không có đứa trẻ Việt Nam nào không thuộc, nay hai đứa chúng nhìn thấy người khác giới ở trong hoàn cảnh hơi có chút thiếu vải, thật đã quá đủ để xấu hổ ngượng ngùng rồi!
“Chúng ta trước hết thay quần áo đã.” Hầu Ca hắng giọng, đồng thời bò dậy đi vào một góc phòng, lấy một bộ quần áo từ đai lưng ra. Trong chúng bạn, không phải ai cũng mang theo quần áo dự phòng như Hầu Ca. Nó mang theo vậy sở dĩ cũng bởi vì từ bé bị bà nội nhồi nhét, không lúc nào là không chuẩn bị sẵn sàng đề phòng. Đi đâu cũng phải mang một vài bộ quần áo phòng thân.
Bà nó quan niệm, nóng thì có thể cởi ra, nhưng lạnh mà không có mang thêm áo thì không kiếm đâu ra được. Tuy đến Xứ Mộng nó chả bao giờ phải quan tâm nóng lạnh, nhưng cẩn thận đã thành thói quen. Mộc Nhi cũng tiến vào một góc khuất trong phòng thay sang một bộ quần áo khác. Xong xuôi, hai người mới lại nói về chuyện vừa xảy ra.
Hầu Ca sau khi biết về ý định của con Thằn lằn lửa vừa rồi thì kinh hãi không thôi, đồng thời cũng thầm rủa con thằn lằn kia chết đáng kiếp. Cũng may trong người nó là Hỏa Hồn Hầu, chứ nếu đổi là một ma thú yếu hơn Thằn lằn lửa, chả phải là nó đã toi đời rồi sao?
Nhưng chung quy lần này là “trong họa có phúc”, nó không những không chết, ngược lại nhờ luyện hóa được sức mạnh của Thằn lằn lửa, trực tiếp đề thăng hai tinh. Lúc này, Hầu Ca đã dám tự tin, nếu bây giờ phải đánh nhau với tên Vô Cương của Ư Việt Tông kia, nếu nó dùng hết khả năng, kể cả không thắng được, cũng tuyệt đối không thua thiệt.
Muốn biết diễn biến tiếp theo trong quá trình tầm bảo của Hầu Ca, cũng như Tổ Đỉnh Hội sự tình, xin chờ chương sau sẽ rõ. Đăng bởi: admin