Tháng 12 năm 2005.
Hầu Ca tắm rửa xong, mặc bộ quần áo ở nhà, khoác thêm cái áo khoác mỏng, rồi xin ra sân chơi, nó nhanh nhẹn leo lên ô cửa sổ ngồi chờ con em họ nó. Mấy phút sau, con bé cũng leo lên ngồi cạnh anh. Con bé cũng đã thay ra bộ ở nhà và khoác một cái áo khoác. Vì đang là mùa đông nên mới 6h kém mà trời đã xẩm tối. Hai đứa trẻ tựa vào song sắt cửa sổ nhìn ra mặt đường.
“Mày nghĩ sao về nhiệm vụ tối nay?” Hầu Ca mở lời. “Nếu như chỉ hai người chúng ta đi được ấy?”
“Em không biết.” Khuyến Nhi nói sau hồi lâu suy nghĩ, “Vùng mà chúng ta thăm dò hôm nay chưa ai đến bao giờ. Mặc dù ‘ông ấy’ bảo chắc sẽ an toàn nhưng ‘ông ấy’ cũng bảo chúng ta nên cẩn thận còn gì? Em vẫn nghĩ nên có đủ cả bốn đứa”
“Câu cẩn thận đó chắc là theo thói quen thôi. ‘Ông ấy’ biết chúng ta không như trước đây mà. Tuy mới chỉ mấy tháng nhưng các khả năng trong quá khứ của chúng ta đã hồi phục kha khá rồi còn gì?”
“Khả năng của ‘họ’! Anh với em vẫn chỉ là trẻ con thôi. Những ký ức đó tuy chúng ta có nhưng không có nghĩa cuộc sống đó là của chúng ta. Anh biết thừa khi đầu thai thì con người ta bắt đầu lại từ vạch xuất phát mà!”
“Từ khóa ở đây là ‘con người’, chúng ta không hoàn toàn là con người mà…”
“‘Họ’! ‘Họ’ không hoàn toàn là con người, chúng ta đã đầu thai! Tất cả chúng ta, anh, em, Mỹ Miêu, Thiên Thử, Lê Vị, vả cả những người khác chúng ta chưa tìm ra nữa, chúng ta đã đầu thai sau khi tất cả các cánh cửa giữa hai thế giới bị phong ấn, và bởi thế, chúng ta hoàn toàn là con người. Cho dù anh có muốn tin rằng anh không phải đi chăng nữa. Những ký ức đó là một phần của chúng ta, nhưng chúng không thay đổi hiện thực”
“Được rồi! Được rồi! Coi như là bất đồng quan điểm đi, nhưng anh vẫn nghĩ tối nay sẽ ổn thôi”
“Anh đang cố thuyết phục em hay bản thân anh vậy?”
***
Ngày 22 tháng 8 năm 2005
Bọn trẻ đứng dàn hàng ngang trước đường hầm vừa mở ra. Mỹ Miêu và Khuyến Nhi đứng phía bên trái, há hốc mồm, thằng Lê Vị đứng mạn phải ngó nghiêng xung quanh. Thiên Thử và Hầu Ca đứng giữa nhìn chằm chằm vào đường hầm.
“Cái quái gì vậy?” Thiên Thử hỏi. “Đường hầm bí mật ư? Sao các cậu không nói với mình là nhà các cậu có đường hầm bí mật?!”
“Tại chúng tớ cũng đâu có biết!” Khuyến Nhi đáp, “Chúng tớ đã chơi ở đây bao nhiêu năm nay và chưa bao giờ chuyện này xảy ra! Phải không anh Hầu Ca?”
Hầu Ca cảm thấy ù tai, có một điểm gì đó về cái đường hầm này rất quen thuộc, như thể nó đã nhìn thấy ở đâu đó rồi nhưng lại không thể nhớ ra. Những hình ảnh kỳ lạ vụt qua mắt nó, nó nhớ ông nó đã bế nó, và nó có nghe ông nói gì đó ở quãng xung quanh này. Hay là nó tưởng tượng ra, chỉ vì quá nhớ ông nó? Nó thần ra cho đến khi bị bọn bạn kéo áo và gọi tên đến mấy lần…“Hầu Ca! Ê Hầu Ca!!! Cậu đang làm gì vậy?”
Hầu Ca ngẩng lên. Nó đã bất giác tiến đến sát cửa hầm lúc nào không hay. Nó định thần, rồi ngoái lại nhìn bạn bè, nhoẻn một nụ cười tinh nghịch. “Máu thám hiểm của các cậu đâu hết rồi? Mau nào, chúng ta cùng phiêu lưu chứ!”
“Em không biết, chúng ta là trẻ con! Có lẽ nên gọi người lớn ra xem xét thì hơn!” Khuyến Nhi nói. Hầu Ca chửi thầm (mặc dù cũng chả thể tính là chửi khi mà nó chả biết câu chửi nào), nhiều lúc nó không tin nó có họ hàng với em họ nó, dù có xa hay gần. Con bé nhiều khi quá nghiêm túc và không phải lúc nào cũng theo anh nghịch ngầm.
“Thôi nào, máu thám hiểm của mọi người ở đâu vậy?” Hầu Ca thuyết phục. “Chúng ta vẫn đọc truyện về những chuyến phiêu lưu và ước ao được trải nghiệm còn gì? Hơn nữa, chắc gì đường hầm này đã còn ở đó khi chúng ta kéo được người lớn ra đây xem?” Mặc dù câu cuối là Hầu Ca bịa thêm để thuyết phục bạn bè nó, nó có cảm giác ngờ ngợ khi nói ra là điều đó là sự thật.
“Thôi nào,” Hầu Ca nhìn về phía Mỹ Miêu, “chả phải cậu vẫn mong một chuyến phiêu lưu sao?” Nó quay sang Thiên Thử, “biết đâu chúng tớ sẽ cần một vệ sĩ đấy”. Rồi nó quay sang thằng Lê Vị và Khuyến Nhi, “tin anh đi, anh đã xui dại chúng mày bao giờ chưa?”
“Khoảng hơn một chục lần,” Khuyến Nhi đáp. “Có thể là nhiều hơn,” thằng Lê Vị tiếp lời. Tuy vậy, ánh mắt của cả bọn đã cho Hầu Ca biết nó đã thắng, tất cả bọn đều muốn khám phá đường hầm bí mật này, và những gì ẩn chứa bên trong.
“Đi thôi nào!” Thiên Thử tiến lên, vỗ vai Hầu Ca. “Trước khi có ai đó ra đây tìm chúng ta, và trước khi hai nàng kia nhận ra đây là một ý kiến tồi, có thể là tồi nhất của cậu từ trước đến nay”
Hầu Ca cười, nó và Thiên Thử tiến vào đường hầm đầu tiên, theo sau bởi Khuyến Nhi, Mỹ Miêu, và cuối cùng là thằng Lê Vị. Ngay khi chúng nó đi vào trong, đường hầm đóng lại, và hai bên hầm sáng đèn lên. Hai đứa con gái quay lại đập tìm lối chúng vừa vào nhưng không thấy. Thằng Lê Vị và Thiên Thử nhìn xung quanh. Còn Hầu Ca cứ thế tiến sâu tiếp vào như bị hút hồn.
“Thôi nào!” Thiên Thử lên tiếng, “chúng ta phải tiến tiếp và tìm lối ra khác thôi! Điều quan trọng là đừng để lạc nhau vì ‘thủ lĩnh dũng cảm’ của chúng ta đã đi thẳng tuột vào trong rồi!” Và thế là cả bọn nháo nhào để đuổi theo.
Trong khi đó, Hầu Ca đang đi như thể bị thôi miên. Càng đi, nó càng cảm thấy quen thuộc, cứ như thể nó đã từng ở trong đường hầm này rồi, nhưng nó không thể nhớ ra là khi nào. Cầu thang dẫn xuống khoảng năm sáu mét dưới lòng đất, tiếp đó là một hành lang dài và hẹp chừng gần ba chục mét với chừng mười mấy cánh cửa sắt ở hai bên, trên mỗi cánh cửa có khắc một biểu tượng gì đó, nhưng có 5 biểu tượng thu hút sự chú ý của bọn trẻ, hình biểu tượng của năm con thú: Khỉ, Mèo, Chó, Nhím, và Chuột. Trong lúc bốn đứa còn lại ngừng lại xem xét căn phòng với cánh cửa có khắc hình biểu tượng trùng với các biệt danh của chúng, thì Hầu Ca tiếp tục đi thẳng tới căn phòng ở cuối hành lang.
Căn phòng này khá rộng, có một chiếc bàn đá to với ghế đá xếp xung quanh kê ở phía Tây Bắc phòng. Góc Đông Nam phòng có kê năm cái ghế dạng như ghế khám răng tựa lưng vào nhau, phía trên mỗi cái ghế có lắp một thiết bị lạ, trông giống như một chiếc mũ bảo hiểm. Góc Đông Bắc của phòng kê một chiếc ghế sô-pha dài, phía Tây Nam kê một cái tủ lạnh nhỏ nhưng có vẻ không có gì trong tủ và thậm chí còn không cắm điện. Và chính giữa trung tâm phòng là một chiếc máy tính khá đồ sộ với dây dợ chằng chịt nối tới bốn chiếc ghế nha sĩ. Mạng nhện chăng ở các góc tường và vài chỗ xung quanh phòng, nhưng nhìn chung căn phòng khá sạch sẽ, có vẻ như tầm vài năm trước đã có người từng ở đây.
Một quyển sổ để trên bàn cạnh máy tính thu hút sự chú ý của Hầu Ca. Nó tiến nhanh về cạnh cái máy, nhấc quyển sổ lên xem xét. Quyển sổ nhìn chung không có gì đặc biệt, nó cũng chỉ như bao quyển sổ khác bán khắp Hà Nội. Nhưng điều làm Hầu Ca chú ý là kiểu dáng quyển sổ và biểu tượng ở góc sổ. Quyển sổ giống hệt loại nó vẫn thấy ông nội nó dùng khi ông còn sống, và biểu tượng ở góc sổ là biểu tượng nơi ông nó làm việc. Nó lật trang đầu tiên và hai chuyện xảy ra, đầu tiên là nó hoa cả mắt khi nhận ra nét chữ trong cuốn sổ, sau đó nước mắt nó đột nhiên chảy ra, trang đầu cuốn sổ viết:
“Hầu Ca,
Nếu cháu đang đọc những dòng này, thì tức là ông đã không còn ở cạnh cháu để ngăn sức mạnh của cháu phát sinh, và cháu đã tìm ra căn hầm này. Ông mong chuyện này xảy ra sau khi cháu đã biết chữ và đủ lớn để hiểu chuyện gì đang diễn ra. Chắc lúc này, đối với cháu, ông đã mất được một thời gian. Ông đang ở một thế giới khác, nhưng không cần phải chết vẫn có cách đến được thế giới này. […] Tất cả mọi chuyện sẽ rõ ràng ngay thôi. Chúng ta sẽ gặp nhau sớm và ông sẽ trực tiếp giải thích mọi chuyện cặn kẽ. Nhưng để điều đó xảy ra, cháu cần phải làm vài việc. […]”
Muốn biết ông nội Hầu Ca dặn dò nó làm những gì và “thế giới” được nhắc đến trong thư ra sao, xin chờ chương sau sẽ rõ.