Ngày 22 tháng 8 năm 2005.
Lúc này đã gần tối, đã vài giờ đồng hồ trôi qua kể từ khi bọn trẻ tìm được tờ giấy hướng dẫn. Trong ngăn kéo tủ, bọn trẻ tìm được bảy bức tượng thú khá kỳ lạ, theo như tờ hướng dẫn thì chúng là biểu tượng của bảy nguyên tố Kim, Mộc, Thổ, Thủy, Hỏa, Phong, và Lôi. Và điều mà chúng cần làm là đặt bảy bức tượng này vào đúng các vị trí cần thiết xung quanh phòng để tạo một kết giới đơn giản, tạm thời khiến cho phàm nhân xung quanh (nhất là gia đình của Hầu Ca ở phía ngoài) không phát hiện ra chuyện đang xảy ra ở trong này.
Ngoài ra, tờ giấy hướng dẫn chúng chạy một chương trình trong máy tính, hẹn giờ, rồi chỉ cần ngồi lên năm chiếc ghế chúng nhìn thấy vừa nãy và đội mấy chiếc mũ kỳ lạ lên rồi đợi là xong.
Tờ giấy có nói qua, thiết bị này chỉ để giúp chúng trong thời gian đầu, sau khi đi lại giữa hai thế giới đủ lâu, và sự huấn luyện nhất định, tất cả bọn họ đều có thể tự do đi lại giữa hai thế giới trong giấc ngủ, thậm chí trong khi ngồi thiền. Khi đọc những dòng này, thằng Hầu Ca ngớ ra mấy giây rồi cười phá lên, khiến mấy đứa còn lại không hiểu gì. Thì ra, hồi bé, có một dạo, ông nội Hầu Ca thường xuyên lôi nó vào phòng tập thiền, mà nó thì chưa bao giờ hiểu tại sao. Nhưng tuy Hầu Ca bắt chước được phần gấp chân, để tay, dáng chuẩn không cần chỉnh, nhưng lại không bao giờ thật sự tập trung thiền được mà tâm trí lúc nào cũng như trẻ tăng động, cứ ngồi yên mấy giây rồi lại xoay đi chạy nhảy nô đùa.
Sau một thời gian ông nội nó cũng chán, chả buồn lôi nó vào thiền nữa. Đến nay, hiểu được từ hồi đó ông nó đã tính trước cho ngày này rồi nó vừa buồn cười, vừa cảm động.
Sau khi mọi thứ đều chuẩn bị xong, bọn trẻ nhanh chóng leo lên ghế và chụp mũ xuống, sau mấy giây thì chúng ngủ gục, và khi mở mắt ra thì đã ở trong một đại sảnh xa lạ. Bọn trẻ nhìn nhau thì nhận ra chúng đều có vẻ bề ngoài khá khác lạ. Thằng Hầu Ca mặt và tay lông lá y như khỉ thật, đang mặc một bộ quần áo cổ trang mà xanh biếc, đầu đội một chiếc mũ vành rộng với hai sợi lông công dài dắt hai bên vành mũ. Nhưng điều kỳ lạ hơn cả là da mặt nó màu xanh lục, và chỉ có da mặt thôi, da các chỗ khác của nó vẫn màu sắc bình thường.
Con Mỹ Miêu tương tự thằng Hầu Ca, tuy không đến nỗi lông lá đầy mình nhưng tai cũng biến thành tai mèo, và trên mặt cũng có ba sợi lông mép của mèo. Nó mặc một bộ Kimono màu hồng. Thằng Thiên Thử, tương tự với hai đứa Hầu Ca Mỹ Miêu, tai cũng là tai Thiên Thử, và trên mặt cũng có ria mép, nó mặc một bộ cổ trang đơn giản màu lông chuột.
Con Khuyến Nhi và thằng Lê Vị lại khác, chúng không có một dấu vết nào của động vật như tên gọi, hoàn toàn hình dáng nhân loại từ đầu tới chân. Con Khuyến Nhi mặc một bộ quần áo du mục màu nâu, còn thằng Lê Vị mặc một bộ cổ trang màu lam.
Căn phòng lũ trẻ đang đứng là một căn phòng khá rộng và được bày trí khá vừa mắt. Bọn trẻ đang đứng trong một vòng tròn phát sáng khá lớn, phía trước mắt chếch về phía bên phải là một cái bàn với vài cái ghế xung quanh, chếch bên phải là một tủ sách lớn với tầng tầng lớp lớp sách, thẳng trước mắt có vẻ như là cửa ra vào. Trên tường hai phía căn phòng có treo hai bức tranh vẽ phong cảnh khá đẹp, một bức vẽ sông nước, một bức vẽ núi non. Lúc lũ trẻ còn đang ngơ ngác nhìn nhau và nhìn xung quanh thì cánh cửa phòng mở ra, có một bóng người bước vào.
Nhìn kỹ thì người này tuổi chắc cũng không hơn bọn trẻ là mấy, chắc tầm mười lăm mười sáu là cùng. Người này ăn mặc như một tiểu đạo sĩ trong phim cổ trang, cái khác là tóc để ngắn như người hiện đại. Hắn tiến lại gần, lướt mắt nhìn bọn trẻ rồi mở miệng:
“Các em hẳn là người mà sư phụ đang chờ? Những nhị giới nhân mới đến? Đây là lần đầu các em đến Xứ Mộng?”
Khi hắn đến gần rồi bọn trẻ mới chú ý đến một điểm khá kỳ lạ của người này: mặt và mu bàn tay hắn có lông lá không khác biệt với khỉ là mấy. Thiên Thử thấy vậy, không bỏ lỡ cơ hội, huých Hầu Ca một cái, châm biếm:
“Họ hàng xa của cậu à?”
Bọn còn lại đều cố nhịn cười, bốn cặp mắt hướng về phía Hầu Ca, điệu bộ châm chọc. Hầu Ca trắng mắt lườm chúng bạn một cái, rồi hắng giọng, tiến lên phía trước, nói:
“Chắc là vậy đi. Không biết anh là?”
“Ta tên Lục Hồng. Các em theo ta đi gặp sư phụ.”
Lũ trẻ liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu một cái, nhanh chóng đi theo Lục Hồng. Qua vài hành lang và vài lần rẽ trái, quẹo phải, nhóm người đã đi đến một vườn hoa khá rộng rãi, tươi đẹp, và ngát hương thơm.
Chính giữa vườn có một cái đình viện nhỏ. Trong đình đặt một bàn cờ bằng đá với hai cái ghế đá hai bên. Trên ghế là hai ông lão đang ngồi đánh cờ. Một ông lão râu tóc bạc phơ, dài đến bụng, ông còn lại tuy nhìn cũng già nhưng đầu hói, và tóc còn lại vẫn còn hoa râm, râu ria không nhiều.
Người trước thì bọn trẻ còn chưa nhận ra là ai, nhưng người sau thì ít nhiều trong số chúng đều nhận ra chính là ông nội của Hầu Ca.
“Ông!” Hầu Ca xúc động chạy lên trước. Hai ông lão đang đánh cờ cũng ngẩng đầu lên, mỉm cười. Ông nội Hầu Ca vừa đứng lên, chưa kịp chỉnh lại quần áo thì đã bị thằng bé lao vào ôm chầm lấy, đành cười khổ quay sang ông lão còn lại:
“Trương Chân Nhân, thất lễ rồi!”
“Không sao, không sao. Đây là lẽ tự nhiên mà thôi!”
Vài phút sau, sau khi mà Hầu Ca đã bình tĩnh lại và bọn trẻ đã yên ổn ngồi xuống mấy cái ghế kê trong đình viện, hai ông lão liếc mắt nhìn bọn chúng một lượt, rồi Trương Chân Nhân mở miệng bàn bạc nhỏ:
“Khá lắm! Đây là kiếp này của ‘bọn họ’?”
“Hẳn vậy.” Ông nội Hầu Ca đáp.
Trương Chân Nhân lại liếc qua bọn trẻ một lần nữa, lúc ánh mắt quét qua Hầu Ca thì nhíu mày:
“Nhưng mà, tại sao khí tức của ‘hắn’ lại yếu như vậy? Về lý mà nói, kiếp trước hắn có tiềm năng như vậy, kiếp này phải mạnh hơn mới đúng chứ?”
“Ta cũng không rõ. Lúc ta nhận được tin báo rằng hắn đầu thai làm cháu nội ta thì nó đã sinh được một thời gian, ta đã khá choáng vì khi nó sinh ra gần như không có đến một điểm khí tức của Nhị giới nhân. Khi ta biết đã phải điều tra lại rất kỹ mới dám khẳng định đúng là ‘hắn’” Ông nội Hầu Ca trầm ngâm, “Có lẽ sự việc có liên quan đến cách hắn chết bí ẩn kiếp trước.”
“Nhưng dám chắc là ‘hắn’?”
“Chín phần mười đi. Thực ra ta cũng phân vân rất nhiều lần. ‘Hắn’ lần này khá khác với các lần trước, khi lớn lên gần như không có điểm nào giống các kiếp trước, ngoại trừ một số điều không đổi ra. Cứ như ‘hắn’ là phàm nhân đầu thai chứ không phải nhị giới nhân vậy.”“Hừm. Quả là kỳ lạ...” Trương Chân Nhân đang định nói gì thêm thì bị ngắt lời:
“Hai người đang rì rầm cái gì vậy?” Hầu Ca sau một hồi sốt ruột, không chịu ngồi yên được thêm đã lên tiếng. “Ông! Ông mau mau giải thích mọi việc đi chứ! Ông hứa trong cuốn sổ rồi mà!”
“Hầu Ca! Không được vô lễ với Trương Chân Nhân!”
“Trương Chân Nhân?” Hầu Ca giật mình, rồi nhìn đi nhìn lại ông lão tóc bạc trước mặt. Một vài giây trôi qua rồi bỗng như nhận ra điều gì, nó há hốc miệng, trừng to mắt, chỉ chỉ vào ông lão, lắp bắp, “Ông... Ông là Trương Tam Phong?”
“Chính là lão đạo!” Trương Chân Nhân khẳng định.
“Nhưng... nhưng làm sao mà? Ông đang nói Tiếng Việt sao?”
Hai ông lão liếc mắt nhìn nhau rồi phá lên cười:
“Không phải ta đang nói tiếng Việt. Cũng không phải các ngươi đang nghe hiểu được tiếng Trung. Mà đơn giản chúng ta đang ở Xứ Mộng. Ở nơi đây bất kể ngươi nói ngôn ngữ gì, thì người các ngươi đang muốn giao tiếp với cũng đều sẽ tự hiểu.” Trương Chân Nhân giải thích, “Nói một cách đơn giản thì Xứ Mộng như một thực thể có linh tính, nó luôn tự phiên dịch cho các cư dân của nó”
“Hơn nữa Xứ Mộng luôn như là một phần của các Nhị giới nhân. Đây cũng là lý do tại sao Nhị giới nhân đa phần đều có thiên phú trong khi học ngoại ngữ ở Địa cầu.” Ông nội Hầu Ca tiếp lời.
“Nhưng cháu đâu có giỏi ngoại ngữ hay có thiên phú gì đâu?” Hầu Ca thắc mắc, “Cháu đã phải vật lộn để có thể học giỏi được tiếng Anh mà!”
“Kiếp này của cháu coi như là trường hợp đặc biệt đi. Còn cụ thể tại sao thì chính ra cũng không rõ.”
“Ồ, còn vậy nữa sao?” Trương Chân Nhân nghe vậy thì nghi hoặc hỏi.
Hầu Ca thấy hai ông lão lại sắp sửa lạc đề thì vội hỏi:
“Ông, giải thích thêm về Xứ Mộng đi! Ông có nói đến chuyện tu luyện, tu luyện ở đây là như thế nào vậy ạ?”
Hai ông lão liếc mắt nhìn nhau, rồi ông nội Hầu Ca mở miệng:
“Tu luyện, về căn bản là học cách tập trung, điều khiển linh khí thiên địa, ngộ ra ‘đạo’. Phàm nhân và nhị giới nhân đều có thể tu luyện khi ở Xứ Mộng. Nhưng do đa phần phàm nhân không có ký ức về Xứ Mộng nên tu vi của họ nhìn chung không cao như nhị giới nhân. Tất nhiên là thi thoảng cũng có ngoại lệ”
“Nói về cấp độ,” Trương Chân Nhân tiếp lời, “cấp thấp nhất của người bắt đầu tu đạo là Đạo Nhân, trong cấp này lại chia ra chín tinh, từ nhất đến cửu. Đạo Nhân Cửu tinh đỉnh phong bắt đầu khai sáng cách phóng xuất linh khí, có thể dùng trong chiến đấu hoặc chữa thương, khi khá thành thục sẽ tấn cấp lên Đạo Sư. Tương tự như Đạo Nhân, Đạo Sư cũng chia ra chín tinh. Do Đạo Sư khả năng phóng xuất điều khiển linh khí đã khá tốt, có thể giúp người khác điều hòa linh khí nên có thể bắt đầu nhận học trò.”
“Tuy nhiên, không mấy ai nhận học trò từ cấp độ Đạo Sư, mà thường thường tiếp tục cố gắng tu luyện lên cao hơn...” Ông nội Hầu Ca đang giải thích tiếp thì Lục Hồng chạy vào báo:
“Sư phụ! Bên ngoài có Thái Thượng Lão Quân muốn gặp!”
“Hả?!” Hai ông lão ngạc nhiên nhìn nhau, rồi ông nội Hầu Ca quay sang nói với Lục Hồng, “Mau, mau mời vào!” Rồi quay sang bọn trẻ, “Các cháu cũng cùng ta ra đi, cơ hội được gặp qua Thánh cấp đỉnh tầng Xứ Mộng cũng không nên bỏ lỡ.”
***
Tháng 12 năm 2005.
Sau khi đấu qua vài chiêu thì Thiên Quang đã sớm nhận ra đứa trẻ đầy lông lá trước mặt là Đạo Nhân thất tinh, khiến hắn nghẹn khuất không thôi! Chưa bàn việc đứa trẻ này mới mười mấy tuổi đầu mà đã đạt đến cấp độ hắn ngoài hai mươi tuổi mới đạt được, chỉ nguyên việc nó chỉ thực lực thất tinh, thậm chí xem giao động linh khí thì còn xa xa mới tới thất tinh đỉnh phong, mà dám thách đấu hắn, lại còn trụ được lâu đến như vậy đã khiến hắn mất hết mặt mũi! Hắn quay sang tên to con ở bên kia, quát to:
“Thiên Sơn, làm trò gì vậy? Chỉ là hai nhóc con thôi mà! Mau giải quyết bọn chúng, tránh để kinh động đến Đại Vương, nếu không tối nay hai ta đều phải chịu khổ!”
Tên to con hừ lạnh một tiếng, nói thì dễ lắm, vậy sao ngươi không giải quyết “nhóc con” trước mặt ngươi đi? Thiên Sơn đồng dạng cũng nghẹn khuất vô cùng! Bản thân hắn bát tinh đỉnh phong, về lý không ngại hai đứa trẻ chỉ thất tinh đỉnh phong này, nhưng bọn chúng phối hợp nhau quá tốt, cứ như hai con muỗi bay lởn vởn quanh hắn, tránh công kích của hắn, rồi nhằm vào chỗ yếu hại trên cơ thể hắn tấn công. Nếu chỉ đánh một đứa thì hắn đã thắng lâu rồi, nhưng hai đứa bọn chúng phối hợp quá hoàn hảo, không cho hắn cơ hội đánh ngã đứa nào trong hai đứa. Khiến cục diện khá cân bằng. Thiên Sơn bổ một búa xuống đất tạo khoảng cách với hai đứa trẻ, rồi quay lại quát Thiên Quang:
“Tên chết dẫm nhà ngươi còn lắm mồm? Đến giờ còn lưu thủ? Ngươi mới là kẻ cần kết thúc trận nhanh chóng đó! Lúc nào rồi mà còn bảo lưu thực lực?”
Nghe câu này lòng của Thiên Thử và Khuyến Nhi trầm xuống, tên Cửu tinh kia còn bảo lưu thực lực? Vậy chả phải bảo là hắn đã bước một chân vào Đạo Sư hoặc chính thức bước vào Đạo Sư rồi sao? Nếu vậy thật thì chả phải Hầu Ca nguy to sao? Chưa kể, nếu đối phương thật sự là Đạo Sư thì việc bọn họ muốn kiếm cơ hội chạy trốn cũng khó hơn nhiều. Đạo Sư, đã là cảnh giới khác hoàn toàn với Đạo Nhân đỉnh phong. Thế nhưng Hầu Ca vào lúc này thì vẫn khá bình tĩnh. Quan niệm của nó thuộc loại “còn nước còn tát”, Đạo Sư thì sao chứ? Nếu chỉ tầm nhất tinh thì liều mạng vẫn có cửa trốn thoát. Hầu Ca còn đang tính toán khả năng có thể cầm chân được Thiên Quang cho chúng bạn trốn thì Thiên Quang cuối cùng cũng ngừng bảo lưu khí tức, một luồng khí tức quét ngang ra khiến Thiên Thử và Khuyến Nhi mặt méo sệch còn Hầu Ca cũng trầm trọng hẳn:
“Đạo Sư Nhị tinh?” Hầu Ca lẩm bẩm...
Muốn biết ba đứa Hầu Ca làm sao thoát khỏi khốn cảnh cũng như trong quá khứ Thái Thượng Lão Quân tìm ông nội Hầu Ca có chuyện gì, xin chờ chương sau sẽ rõ.