Mục lục
[Dịch] Soán Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyết ngừng rơi, ánh mặt trời sau tuyết tuy trong trẻo nhưng lại có vẻ lạnh lùng.

Sông Y Thủy đóng băng lại, đứng ở phía xa nhìn lại có thể thấy Long Môn sơn và Hương sơn giống như là một thanh trường kiếm, mà sông Y Thủy như mũi kiếm sắc bén, phóng thẳng lên Lạc Dương.

Cũng không biết cảnh tượng này trong phong thủy học có phải là sát khí hay không?

Nếu như đúng là sát khí thì chỉ sợ Dương Quảng không dám dừng lại nhiều ở Lạc Dương, sát khí này sẽ làm đại Tùy diệt vong.

Trịnh Ngôn Khánh không hiểu được phong thủy nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn tưởng tượng cảnh sắc tuyệt hậu này.

Ngồi ở trên Ngọc Đề Tuấn, Từ Thế Tích, Trịnh Hoành Nghị hai người cất cao giọng hát.

Trưởng Tôn Thịnh đã tới Lạc Dương nhưng không phái người tới.

Lý Cơ nói rằng Trưởng Tôn Thịnh đã thu nhận Ngôn Khánh lam đệ tử nhưng ông ta vẫn chưa triệu kiến Trịnh Ngôn Khánh.

Có lẽ ông ta muốn quan sát một chút.

Trịnh Ngôn Khánh cũng không nóng lòng, có một số việc Trưởng Tôn Thịnh không thể so với Lý Cơ, có lẽ Lý Cơ có thể dễ dàng thu nhận hắn làm đệ tử nhưng Trưởng Tôn Thịnh thì cần phải có một thời gian để khảo sát, yên lặng xem Ngôn Khánh chờ đợi thế nào, kiên nhẫn cũng là một loại tôi luyện.

Một ngày này thời tiết trong lành.

Trịnh Ngôn Khánh ăn mặc ấm áp rồi đi ra khỏi Trúc lâu.

Mao Vượng đã chuẩn bị xong một cỗ xe ngựa, Trịnh Thế An ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trong xe, Mao Tẩu và Tiểu Niệm thì ngồi ở sau xe, Mao Vượng thì thúc ngựa chạy nhanh ra khỏi trúc viên.

Hôm nay bọn họ muốn đi thăm Hùng Đại Hải.

Theo thời gian mà tính toán thì Hùng Đại Hải cũng đã bị giam giữ gần một tháng rồi, Trịnh Thế An rất quan tâm đến đứa nhỏ này vì vậy thương nghị với Hùng Đại Chuy mang vài thứ vào cho nó.

Trúc viên tuy nói là không lo ăn uống nhưng cũng cần bổ sung thực phẩm cho nên bọn họ sẵn tiện ra ngoài mua đồ luôn.

Trước đó vài ngày tuyết rơi rất nhiều, cho nên Mao Vượng không thể đi ra ngoài, chân của Mao Vượng gần đây cũng đau nhức, Mao tẩu sợ xảy ra chuyện nên bảo Mao Vượng đi ra y quán kiểm tra.

Ngôn Khánh cưỡi ngựa đi theo xe, vừa nói chuyện đùa giỡn với Mao Tiểu Niệm.

Mao tẩu lộ vẻ vui mừng lại nhìn Mao Tiểu Niệm rồi lại vụng trộm nhìn Trịnh Ngôn Khánh, khóe mi hiện ra vẻ vui mừng.

Tiểu Niệm ngày càng phát triển, ước chừng hai năm nữa là có thể gả chồng.

Mao tẩu biết rõ, tiểu Niệm không thể có khả năng đường đường chính chính gả cho Ngôn Khánh, nhưng bà vẫn có thể hi vọng rằng con gái của mình có thể làm một thê thiếp, cũng tốt hơn là gả cho một gia đình nghèo khó mà chịu khổ. Trịnh Ngôn Khánh tuy tuổi còn nhỏ nhưng phong độ xuất chúng, lại có danh tiếng, tiểu Niệm đi theo hắn nhất định sẽ không phải chịu khổ.

Đối với ý niệm này của Mao tẩu, Ngôn Khánh có thể lờ mờ cảm nhận được.

Chỉ là hắn cũng không thể ngăn cản Mao tẩu bỏ đi ý định này, hơn nữa tiểu Niệm cũng không tệ, mọi việc cứ để thuận theo tự nhiên.

Sau khi vào trong thành, đám người Trịnh Thế An trước hết tìm tới chỗ ở của Hùng Đại Chuy.

- Mao Vượng, các ngươi đi đặt mua một số đồ vật, thuận tiện xem thử luôn chân của ngươi có bị sao không.

Mao Vượng liên tục gật đầu:

- Lão thái gia, bao giờ thì tiểu nhân đi đón ông?

- À, cái này thì không cần, các ngươi cứ đi về, trong nhà đã có Từ Thế Tích, xong xuôi mọi việc ta sẽ ở cùng với đám người Đại Chuy tử.

- Vâng.

Mao Vượng lập tức đáp ứng rồi mang vợ và con gái đi.

Hùng Đại Chuy cũng đã chuẩn bị xong xe, Trịnh Thế An tổ tôn vừa tới bọn họ liền lập tức xuất phát, hướng về phía lao huyện mà đi tới. Ngọc Đề Tuấn cũng không mang theo, nó tính tình quá dữ dằn động một chút là khởi sinh xung đột với những gia súc khác. Lần trước may mà có Bùi Thúy Vân đứng ra ngăn cản, nếu không thì đã đánh nhau to với Bùi Hành Nghiễm. Thành Lạc Dương quyền quý rất nhiều, cẩn thận một chút vẫn hay hơn.

Ngôn Khánh ngồi lên trên xe để Hùng Vĩ đánh xe đi.

Hai lão đầu thì ngồi ở sâu bên trong thấp giọng nói chuyện.

Một lát sau bọn họ đã đi tới huyện lao, người bên ngoài nhìn thấy Hùng Vĩ thì lập tức nở ra nụ cười.

- Hùng gia, ông đến đây thăm Đại Hải sao?

- Đồng đại nhân, làm phiền ông rồi.

Đội trưởng nhà lao này căn bản không xứng để gọi là đại nhân, nhưng Hùng Vĩ đến đây mỗi lần đều cầm quà cáp tới, dần dần cộng lại đã vượt qua một năm bổng lộc của hắn.

Cho nên hắn nhìn thấy Hùng Vĩ dĩ nhiên là vô cùng cung kính.

Hũng Vĩ cũng biết làm việc, mỗi lần đến đều xưng hô đại nhân, khiến cho đội trưởng nhà lao tâm tình cũng vô cùng sảng khoái, thần không biết quỷ không hay tiếp nhận một túi tiền của Hùng Vĩ, sau đó lập tức nhiệt tình dẫn bọn họ đi vào trong ngục.

- Hùng gia, Đại Hải ở đây, nhưng không hề chịu khổ chút nào.

Đội trưởng nhà lao cũng giống như tranh công:

- Theo đạo lý mà nói, hắn không có tư cách ở riêng, nhưng ta lại sắp xếp cho hắn ở nguyên một gian phòng, ngay cả đồ ăn đều rất ngon, Hùng Đại Hải ngoại trừ không thể tự do đi lại thì mọi chuyện đều rất tốt, cơ thể thậm chí còn béo lên không ít.

- Làm phiền đại nhân hao tâm tổn trí rồi.

Trịnh Thế An không kiên nhẫn được trước những lời lải nhải của hắn, lại đút vào trong tay của hắn một xâu tiền, mặt mày của đội trưởng nhà lao lập tức trở nên hớn hở.

Có tiền có thể xui khiến được cả quỷ thần, khiến cho quỷ thần cũng phải cười với mình.

Đây luôn là một chân lý bất diệt.

Trịnh Ngôn Khánh ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, theo đội trưởng nhà lao đi theo hành lang mà vào bên trong, chỉ chốc lát sau bọn họ đã tới cửa phòng của một gian nhà tù.

- Các vị có thể thoải mái trò chuyện, ta ở bên ngoài trông chừng cho.

- Đa tạ đội trưởng.

Bọn người Hùng Đại Chuy lập tức đi tới, nhà lao bốc lên một mùi ẩm mốc, ở bên trong Hùng Đại Hải đang nằm trên một chiếc nệm, không ngừng gãi ngứa.

Thời tiết rất lạnh, ở trong lao càng thêm lạnh lẽo.

Chỉ là ở cửa phòng có một lò lửa nhỏ mang theo một vẻ ấm áp.

- Thúc gia, thúc thúc, mọi người đã đến rồi!

Hùng Đại Hải đúng là có hơi béo ra, xem ra đọi trưởng nhà lao đúng là tận tâm chiếu cố.

Hùng Đại Chuy vội vàng đỡ Hùng Đại Hải lên, nhìn trái nhìn phải sau đó nở ra nụ cười thỏa mãn:

Hắn kéo Hùng Đại Hải ra mà nói:

- Đại hắc tử, ngươi xem ai tới đây?

- A, là mũi to gia gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK