Mục lục
[Dịch] Soán Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Hoành Nghị lớn tiếng gọi, Từ Thế Tích thu chiêu mà nhìn cũng không khỏi kinh hỉ vạn phần:

- Ngôn Khánh, sao ngươi lại tới đây?

- Ha ha, tại sao lại không thể tới?

Trịnh Ngôn Khánh cười nói"

- Bề ngoài ta cũng là họ Trịnh, cũng là một bộ phận của An Viễn đường.

Từ Thế Tích lúc này mới phát giác hắn hỏi chuyện này tựa hồ hơi quá phận, vì vậy nhảy xuống ngựa, đưa giáo cho Trịnh Ngôn Khánh.

- Đây là cây mã giáo cha ta phái người từ Giang Nam mang tới, ngươi có muốn thử một chút không?

Tập luyện mã giáo nhất định phải học chiếu thức căn bản của mã giáo. Mã giáo phổ đối với chiêu thức trụ cột này có giải thích kỹ, nhưng nếu nói đến tung hợp sử dụng thì mỗi nhà có một diệu pháp khác nhau... Ngôn Khánh cũng biết chiêu thức căn bản của mã giáo, liền tiếp nhận cây giáo từ trong tay của Từ Thế Tích, suy nghĩ một chút.

Cây mã giáo này ước chừng nặng khoảng 40 cân, đối với Từ Thế Tích đúng là hơi nặng.

Hắn lắc đầu:

- Ta nghe người ta nói, không đủ sức lực thì không thể dùng giáo, ta và ngươi hiện tại còn nhỏ chưa đạt tới trình độ kia, cưỡng bách tập luyện đối với thân thể không tốt. Cần biết là dục tốc thì bất đạt... hơn nữa vừa rồi ta thấy ngươi dùng giáo có vấn đề, dùng giáo kỵ nhất là ba hại, khí lực không đủ, tức giận, ưỡn ngực đè bụng, cây giáo này không hề nhẹ, đối với ngươi thì hơi quá sức, thi triển ra không khỏi dùng sức quá mức khiến cho khí huyết ngưng trệ, vô cùng có hại.

Từ Thế Tích nghe được thì không khỏi giật mình.

- Nếu như không có Ngôn Khánh ngươi nói, ta đã phạm sai lầm lớn.

- Thứ hai, ngươi lực yếu mà dùng giáo nặng, dễ dàng gắng sức, khí dễ bị nghịch chuyển.

- Từ đại ca, ta biết ngươi dụng công nhưng làm như vậy thì không những không đạt hiệu quả mà còn làm bị thương thân thể của mình.

Từ Thế Tích biến sắc, trịnh trọng gật đầu.

Ba người ở luyện võ tràng nói chuyện với nhau một hồi, Trịnh Hoành Nghị liền kéo Trịnh Ngôn Khánh, nói là muốn chơi Thất Xảo Bản.

Vì vậy ba người lập tức trêu đùa ở ngoài hiên, ước chừng trải qua một canh giờ, chỉ thấy Trịnh Vi Thiện vội vàng bước tới, nói là Trịnh Nhân Cơ mời Ngôn Khánh. Ngôn Khánh vội vàng đi theo thì đã thấy ở trong thư phòng, Trịnh Nhân Cơ đã trở lại, Nhan Sư Cổ cũng ở đó.

- Ngôn Khánh, chuyện của Hùng Đại Hải ta đã nghe ngóng.

Trịnh Nhân Cơ cau lông mày lại khẽ nói:

- Chuyện này còn hơi phiền phức, hôm nay đoàn sứ giả tới Lạc Dương, chính là hải ngoại uy quốc sứ đoàn, không giống như sứ đoàn ở Tây Vực. Uy Quốc sứ đoàn chủ động tới đây, Hùng Đại Hải lại giết người hầu của sứ giả kia, hắn tựa hồ là tộc nhân của Uy Quốc nữ thiên hoàng.

Uy quốc, là người Nhật Bản?

Trịnh Ngôn Khánh kinh ngạc há to miệng.

Hắn biết rõ Uy quốc ở thời Đường triều tiền kỳ từng nhiều lần qua đây, có khi còn đảm nhận chức vị quan trọng nhưng đây là nhà Tùy, người Nhật Bản đã qua đây sao? Mặt trắng, không lông mày, răng đen, bề ngoài xác thực giống như người Nhật Bản, nhưng tại sao Nhật Bản ở thời đại này lại có nữ thiên hoàng?

- Uy quốc lần này tới đây, bệ hạ cũng nghe thấy tin tức.

- Ta hỏi thăm Yết Nhân Đài, hắn nói muội tử cùa cái tên Uy quốc sứ giả đó nói là không có yêu cầu gì, chỉ mong xử lý theo đúng pháp luật mà thôi.

Nhan Sư Cổ đột nhiên nói:

- Là Tiểu Dã muội tử!

- Đúng, chính là Tiểu Dã muội tử, y toàn quyền ủy thác cho Yết Nhân Đài, đưa đơn kiện lên doãn phủ Hà Nam. Yết Nhân Đài cũng định sáng mai đưa đơn tới, Hùng Đại Hải lành ít dữ nhiều rồi...

Trịnh Ngôn Khánh biết rõ, đơn kiện mà tới chỗ của Doãn phủ Hà Nam thì Hùng Đại Hải khó thoát khỏi cái chết.

Chẳng lẽ lại trơ mắt ra nhìn Hùng Đại Hải vì một tên uy nô mà bỏ mạng? Không được tuyệt đối không được.

Trịnh Nhân Cơ không phải không muốn giúp Ngôn Khánh mà thực sự không thể giúp được.

Hiện nay, Tùy Dạng Đế Dương Quảng đã sửa châu thành quận, triệt để sửa đổi cơ cấu quan hệ địa phương hành chính, thiết lập chế độ quận huyện hai cấp. Ở thời kỳ tùy đế Dương Kiên sắp chết, cục diện vô cùng hỗn loạn, sau khi Dương Quảng có ý định dời đô về Lạc Dương đã càng khống chế khu vực Quan Đông, khởi công xây dựng kênh đào, đem tài phú của thiên hạ tụ tập tại sông Lạc.

Hà Nam doãn đặt ở Hà Nam huyện, vốn thuộc về Lạc Dương.

Lạc Dương huyện lệnh chính là ngũ phẩm, so với phẩm cấp của Trịnh Nhân Cơ còn cao hơn một bậc, toàn bộ Hà Nam doãn trở xuống, phủ doãn có một người, Tán vụ có một người rồi sau đó mới tới Tào duyện.

Tùy Dạng Đế sau khi dời đô về Lạc Dương, quan lại cũng nhao nhao đến nơi này.

Dưới Tư Lệ Đài đại phu còn có hai biệt giá quản lý hình án ở hai nơi Trường An và Lạc Dương, cho nên ở Lạc Dương làm quan vô cùng đau khổ, mặc dù Trịnh Nhân Cơ là huyện lệnh của Lạc Dương, cũng không dám làm việc trái pháp luật.

Ngôn Khánh buồn rầu nói:

- Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp sao?

-- Cái này phải xem Yết Nhân Đài trình đơn kiện, trần tình tội danh của Hùng Đại Hải thế nào, nếu như bọn họ thoáng một chút thì tất cả đều xử lý dễ dàng, chỉ là Yết Nhân Đài này... Ngôn Khánh chuyện này ta thực sự không giúp đỡ được, ta không đủ bổn sự này..

Trịnh Nhân Cơ nói ra những lời này, Ngôn Khánh cũng biết là hắn bất lực.

Ngôn Khánh đứng dậy chắp tay nói:

- Thúc phụ có thể dò xét tin tức giúp, đã là đại ân của Ngôn Khánh, Ngôn Khánh vô cùng cảm kích.

Hắn chuẩn bị cáo từ thì Nhan Sư Cổ đột nhiên gọi hắn lại:

- Ngôn Khánh, chuyện này ngươi có thể tìm người khác nghe ngóng một chút.

- Kính xin tiên sinh chỉ giáo.

Nhan Sư Cổ ho nhẹ một tiếng:

- Yết Nhân Đài đã đem đơn trình lên Lạc Dương huyện, người bình thường chỉ sợ không có cách nào điều tra.

- Lạc Dương huyện thuộc tại Hà Nam Doãn nhưng hình án này còn phải cần Tư Lệ Đài xem xét.

Nếu như có thể theo huyện lệnh Lạc Dương điều tra đơn kiện thì có thể biết được Yết Nhân Đài xác lập tội danh thế nào, cũng có thể lần theo đầu mối.

Nhan Sư Cổ mặc dù không nói là tìm người nào, nhưng Ngôn Khánh đâu phải là người ngu ngốc.

Hiện nay ngự sử đại phu là do sủng thần Dương Quảng và sủng thần Vũ Thuật kiêm nhiệm, bình thường Vũ Thuật không hỏi thăm tới việc này, cho nên tất cả hình hán đều qua tay quan lại Lạc Dương biệt giá.

Mà vị Lạc Dương biệt giá này chính là Đậu Uy.

Nhan Sư Cổ biết rõ, Ngôn Khánh cùng với Đậu gia có quan hệ không tệ, tuy không biết đến tột cùng là mèo chuột thế nào nhưng trước kia Đậu Uy có thể xuất đầu làm chứng cho hắn, thậm chí còn chủ trì cuộc tỷ thí giữa Ngôn Khánh và Vương Thông thì có hể đoán ra nhiều chuyện. Hơn nữa cháu trai của Đậu Uy là Đậu Phụng Tiết cùng với Ngôn Khánh có quan hệ vô cùng tốt.

Nếu Ngôn Khánh có thể để cho Đậu Uy ra mặt thì không chừng còn có chút hi vọng.

Trịnh Ngôn Khánh do dự một chút cắn răng rồi chắp tay về phía Nhan Sư Cổ:

- Tiên sinh hậu đức, tiểu tử nhất định ghi nhớ trong lòng.

Nói xong hắn vội vàng bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng của Trịnh Ngôn Khánh rời đi, Trịnh Nhân Cơ đột nhiên nói:

- Đứa nhỏ này xem ra thật chân thực nhiệt tình.

Nhan Sư Cổ cũng cười nói:

- Đại huynh, nếu đứa nhỏ này có thể trợ giúp hoành nghị, Trịnh thị ngũ phòng còn lại ai còn có thể làm rung chuyển An Viễn đường, theo ta thấy tốt nhất để Hoành Nghị và Ngôn Khánh đi lại cùng nhau nhiều hơn, tương lai nhất định sẽ có tác dụng rất lớn cho An Viễn đường.

- Hiền đệ nói rất đúng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK