Với cảnh giới và tâm tính của Nhậm Kiệt bây giờ đủ để ảnh hưởng tới người xung quanh. Vẻ bình tĩnh, chỉ mấy lời của hắn đủ để khiến Cổ Tiểu Bảo đang giống như nổi cơn bỗng nhiên ngẩn người tại chỗ.
Nhậm Kiệt không chèn ép, hay uy hiếp hắn, hắn cũng không bị ảnh hưởng gì, bình thường giống như ở trước mặt sư phụ mình vậy. Tuy hắn rất mạnh, nhưng ở trước mặt Nhậm Kiệt lại ngoan ngoãn như chú chó nhỏ vậy. Tuy nhiên vẫn còn có chút ủy khuất và không phục.
Hắn dần dần tỉnh táo lại, hắn biết thực lực bản thân mình, cũng biết có tồn tại cường đại hơn đang ẩn núp xung quanh, hơn nữa nếu người kia ra tay, cho dù mình thi triển tiểu Linh phù dịch chuyển cũng vô dụng.
- Hừ! Nếu như sư phụ mà ở đây thì hắn chạy cũng không thoát.
Tuy Cổ TIểu Bảo không phục, nhưng đây lại là kỳ tích với Văn Thi Ngữ. Cổ Tiểu Bảo biến ra trạng thái này mà vẫn còn khống chế được, ngoài Tiếu Kiểm Sát Thần Vương ra, thì nàng không nghĩ ra ai trên thế giới này có thể làm được.
Lại không nghĩ tới Nhậm Kiệt lại có thể khiến Tiểu Bảo bình phục lại nhanh như vậy.
- Hiện hắn sẽ không xuất thủ. Nhớ kỹ lời ta, ngươi bây giờ là con nít, ngươi có lực lượng mà người khác không có được, mà lực lượng này cũng không phải để cho ngươi có thể sử dụng bừa bãi. Nếu như ngươi không thể học được khống chế lực lượng của mình, ta đây sẽ phong ấn nó, chờ ngươi hiểu chuyện rồi tính sau. Đi về thôi.
Nhậm Kiệt trầm giọng nói.
- Ừ!
Cổ Tiểu Bảo nhỏ giọng nói, giọng điệu còn có chút không tình nguyện. Nhưng vẫn đi theo sau Nhậm Kiệt.
Văn Thi Ngữ lập tức ngẩn ngưởi tại chỗ, đợi hai người đi xa, nàng mới tỉnh táo lại, vội vàng chạy theo.
........
Nơi đây là một không gian bị phong bế, tất cả mọi người đều khoanh chân ngồi tại chỗ.
Đan Diệu ngồi xếp bằng, trong lòng vô cùng lo lắng, bởi vì đã hơn một ngày rồi,
Giờ khắc này, nàng đột nhiên phát hiện, tự mình mang Cổ Tiểu Bảo, đúng như từ mẫu, tuy rằng chưa chắc có thể lộ ra đánh bại mà, nhưng cũng tuyệt đối dạy không được tốt như vậy.
Nơi này là một cái phong bế không gian, tất cả mọi người từng cái một khoanh chân ngồi ở chỗ kia, thượng tầng dùng ngăn cách cách xa, vẫn là từng tầng một người ngồi xếp bằng.
Đan Diệu đang ngồi xếp bằng, trong lòng vô cùng lo lắng, bởi vì hơn một ngày kể từ ngày báo danh lại trở thành người đầu tiên xuất phát. Trước kia cần phải nộp phí, nhưng lần này lại không cần, lại được giao cho pháp bảo loại lớn, giúp bọn họ tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Lực lượng nàng không quá mạnh mẽ, nhưng thần thức lại siêu mạnh, nhưng dù vậy vẫn không dò xét được tình huống bên ngoài. Nhưng căn cứ tin tức bên ngoài thì rất có thể đó là yêu thú hoặc là Thái Cực Cảnh âm hiểu tốc độ mới có thể làm được.
Pháp bảo này có thể chứa được rất nhiều người, giọng điệu của đối phương rất kỳ quái, hiển nhiên không lâu sau bọn họ sẽ công phá Minh Ngọc Hoàng Triều.
Bảo bọn họ một khi công phá có thể làm bất cứ điều gì, biện pháp này thật âm độc.
Hừ, không quản nhiều như vậy, đám người kia không có kẻ nào tốt, muốn xông pháp địa bàn phòng ngự của Nhậm gia cướp bóc? Nằm mơ đi.
Nghĩ tới đây, Đan Diệu cảm thấy biện pháp này không tồi, cẩn thận lấy mấy thứ từ trong nhẫn trữ vật ra, vô thanh vô tức, dược phẩm không mùi không màu tản ra.
Chuyện 50 vạn đại quân Duệ Tiễn Doanh bị luyện hóa thành binh khí hình người lộ tẩy, Cao gia và Phương gia bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Mặc dù hoàng đế liên tiếp phạt, khá bất mãn, nhưng lại tìm được giải thích hợp lý, cũng nhượng bộ và bồi thường, thậm chí có một đạo thần hồn lực kinh khủng bao phủ cả Ngọc Kinh Thành.
Mấy vận dặm không trung đột nhiên xuất hiện thanh âm tường hòa, giống như thanh âm cổ xưa, lên xuống ngăt quãng, không nghe ra rốt cuộc là gì, nhưng làm cho mọi người trở nên thư thả.
Nhưng dù vậy, chuyện này cũng trở thành chuyện chấn động thiên hạ, thậm chí hoàn toàn át đi đại sự Thiên Hải Đế Quốc tấn công Tây Bắc, Tây Nam.
50 vạn người chết, nhưng lại liên lụy mấy trăm vạn người, chuyện này ảnh hưởng vô cùng.
Triều đình dồn toàn lực xử lý chuyện này, mọi người dường như quên cả tiền tuyến, nhưng ở trong đại viện Nhậm gia, Kiếm Vương Long Ngạo và Ngọc Trường Không, Văn Mặc đều cấp tốc tới viện tử Nhậm Kiệt.
Kiếm Vương Long Ngạo đã đột phá, mặc dù chỉ là Thái Cực Cảnh tầng hai, nhưng mà thân thể lại càng gầy yếu hơn, cự kiếm cũng càng to hơn.
Được Nhậm Kiệt trợ giúp, hiện tại cự kiếm đã gần đạt tới Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm rồi, cộng thêm kiếm ý của hắn, chiến lực không thua gì lão Đan Vương Ngọc Trường Không là mấy.
- Chẳng lẽ ba vị không muốn hỏi sao? Hoàng đế hận không thể để Nhậm gia xảy ra chuyện, nói không chừng còn liên hiệp với địch nhân. Nhưng đó là nơi Nhậm gia kinh doanh, có mấy trăm vạn đại quân Nhậm gia, mấy vạn con cháu đấy.
Chiến Thiên Long từ mỏ Ngọc Tuyền Sơn chạy về, trong lòng gấp gáp, bất mãn nói.
Tuy hắn rất khoái việc Nhậm Kiệt làm ở Kim Loan Điện và vạch trần Cao Bằng. Nhưng chuyện đó không liên quan gì tới chiến trường.
- Không được. Ta phải tới Tay Nam, Tây Băc chi viện mới được. Không thể chờ như vậy được. Bọn họ chẳng khác nào một mình chống chọi lại Thiên Hải Đế Quốc.
Chiến Thiên Long đi tới đi lui.
Văn Dũng và Văn Mặc nhìn nhau cười khổ, bọn họ đã chuyển lời của Nhậm Kiệt cho gã, nhưng đáng tiếc gã quá nóng nảy, lúc này có vẻ không chờ đợi nổi rồi.
- Ngươi chạy nhảy cái gì, gia chủ còn chưa hạ lệnh đấy, ngươi đi chính là kháng lệnh. Còn muốn làm tướng quân? Kháng lệnh còn làm tướng quân cái rắm đấy.
Kiếm Vương Long Ngạo nhìn con trai quát mắng.
Lão Đan Vương và Văn Mặc cười nhìn nhau, ít nhất đây cũng là thay đổi và bắt đầu mới.
Chiến Thiên Long vội la lên:
- Hắn chưa từng ra chiến trường, cho nên không biết quân tình khẩn cấp, không thể trễ nải được. Huống chi hiện tại Minh Ngọc Hoàng Triều không ủng hộ, chỉ có thể dựa vào người ta.
- Gia chủ không hiểu? Chỉ ngươi không hiểu mới đúng. Không có tiểu tử kia, ngươi có ngày hôm nay sao? Tiểu tử kia tà dị quá đáng, ngay cả chúng ta cũng phải bội phục, ngươi còn nói hắn không hiểu? Chỉ ngươi hiểu sao? Cút sang một bên cho lão tử, còn đi vòng vòng trước mặt nữa, lão tử cắt đùi ngươi.
Kiếm Vương Long Ngạo quát.
Chiến Thiên Long tuy không phải người tinh tế, nhưng hắn cũng không ngốc, dù có chút thô cuồng, nhưng cũng rất tinh ranh.
Bị cha mắng như vậy, hắn không những không giận mà lại rất nhanh bình tĩnh lại.
Chỗ ở của Nhậm Kiệt rất lớn, cả đội cận vệ ở đây cũng vẫn còn chỗ trống. Cổ Tiểu Bảo, Hổ Hổ và hai con vượn trắng đang chơi đùa vui vẻ, đã rất lâu rồi hắn mới được chơi vui như vậy.
Hồ Hổ không tầm thường, hai con vượn trắng tuy nhỏ, nhưng gần nửa năm nay, tu luyện Phật Đà Niết Bách Trọng Sinh Pháp, lại được Hổ Hổ liên tục cho phục dụng dược phẩm, hai tiểu tử kia lại lần nữa khôi phục lại tu vi Âm Dương Cảnh dương hồn. Tuy không bằng trước kia, nhưng rất nhanh có thể đuổi kịp.
Quan trọng nhất là, hiện tại bọn họ đánh vỡ gông cùm xiềng xích, thấy được mảnh thiên địa mới.
Văn Thi Ngữ ngồi nhìn đám nít chơi đùa, nhưng khi nhìn thấy Tề Thiên lại cảm thấy một cỗ áp lực khủng bố, cho dù lão tổ ngàn tuổi cũng không gây cho thị áp lực lớn như vậy.
Thấy sự thần kỳ của Hổ Hổ và sự mạnh mẽ của hai con vượn trắng khiến cho nàng cũng được mở rộng tầm mắt. Bụng bảo dạ, không biết Nhậm Kiệt tìm đâu ra đám nít đặc biệt này, nhưng lại nghe lời hắn, thân quen như người nhà vậy. Thật khó tin.
Nghe đám người Chiến Thiên Long đối thoại, Văn Thi Ngữ không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía chỗ ở của Nhậm Kiệt.
Lúc trước hắn nói có chuyện phải trở về phòng, vậy mà mấy ngày rồi không đi ra, Văn Thi Ngữ một bụng tò mò, hắn làm gì? Hắn đang nghĩ gì?
Tuy Nhậm Kiệt đã nói với Văn Dũng không đề cập tới hôn ước, nhưng lúc này trong lòng nàng cũng nảy ra suy nghĩ. Nếu như không có Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, có lẽ có vị hôn phu như vậy cũng không tồi.
Nhưng dấu ấn người kia đã in sâu trong lòng nàng, hiện giờ trong lòng nàng đầy mâu thuẫn.