Sân phía Tây là khu nhà riêng của Tam tiểu thư. Đây là khu nhà đẹp nhất trong phủ. Khu nhà có nhà bếp riêng, phòng sách riêng, hoàn toàn tách biệt với các khu còn lại. Nóc nhà dùng gạch ngói đỏ để lớp. Khác với các sân vườn của các vị tiểu thư quyền quí, sân vườn của tam tiểu thư không trồng các loại hoa màu sắc rực rỡ, mà chỉ trồng các loại hoa có màu sắc nhẹ nhàng trang nhã. Từ sự khác biệt này đã thấy nàng không phải một tiểu thư bình thường.
"Này, Nô Tú, ngươi đi đâu đấy" chị đầu bếp vui vẻ chào hỏi nàng. Trước đây, Thanh Nguyên đã từng cho chị ta mượn ít tiền để giải quyết món nợ cờ bạc. Các người hầu ở đây lương bổng không cao, mỗi tháng còn phải gửi về nuôi gia đình, nên dù thâm tình đến mấy cũng lực bất tòng tâm, không cho chị ta vay được. May nhờ Thanh Nguyên nếu không chị ta đã bị bọn cho vay đánh chết. Thật ra không phải Thanh Nguyên tốt bụng gì, nàng không có người thân, cũng ít khi được ra khỏi phủ, chẳng tiêu được vào việc gì, coi như gửi nhờ vậy thôi. Nhưng chị ta thì coi nàng như bồ tát sống.
"Bắt đầu từ mai muội chuyển sang đây, hôm nay muội đến chào hỏi mọi người, tỷ tỷ đang làm gì vậy." Trước đây nàng là nha hoàn bưng trà trong biệt viện của đại phu nhân. Nhưng dạo này sức khỏe phu nhân suy yếu, đa số thời gian nằm trên giường còn không thì ngồi trong phòng tụng kinh.
Hơi sức đâu mà phẩm trà. Thế là nàng được chuyển qua đây. Trước đây, do hiếu kì với tam tiểu thư, Thanh Nguyên thường đi lân la dò hỏi về nàng ta. Nhờ vậy, hầu hết người hầu trong biệt viện tam tiểu thư đều biết mặt nàng, quan hệ cũng khá tốt.
"Chuyển vào ngay lúc này muội muội quả là xui."
"Hả? Tam tiểu thư bị gì vậy, Nô Liên tỷ?" Chẳng lẽ nàng ta tới kỳ "khó chịu" của phụ nữ.
"Nể lắm tỷ mới nói muội muội nghe đó" vừa nói chị ta vừa kéo tay nàng ra vẻ thần bí. Mắt còn láo liên xung quanh như sợ bị ai nghe lén.
"Muội muội chớ nói lại với ai nghe nha. Dạo này tiểu thư bị nổi mụn bọc, lại còn hắt hơi liên tục, lúc đầu nghĩ là cảm lạnh nhưng mời biết bao đại phu vẫn không chữa hết. Đã vậy, tiểu thư còn ho khan, nôn mửa nên chẳng thiết ăn uống. Lúc này tiểu thư khó chiều lắm, muội muội phải cẩn thận không lại gây họa. Hôm qua đến cả San San tỷ còn bị mắng đấy."
San San là thiếp thân nha hoàn cũng là tâm phúc của tam tiểu thư. Địa vị không bằng cô ả Kim Thư nhưng thực quyền thì hơn nhiều. Bình thường tam tiểu thư đối xử rất khách khí với nàng ta. Phải rất nóng nảy bực bội thì tiểu thư mới phá bỏ cái vỏ bọc hiền dịu mà trút giận lên người hầu như vậy.
Đang trầm tư suy nghĩ thì một giọng nói vang lên.
"Này, Nô Tú, ngươi qua phòng tiểu thư dâng thuốc đi" Kim Thư vừa nói vừa bưng bát thuốc đến trước mặt nàng bảo nàng nhận lấy.
Nàng vốn là nha hoàn dâng trà. Trong phủ có quy định chuyện ai người nấy làm. Việc dâng thức ăn đã có người khác làm. Đây vốn không phải bổn phận của nàng. Có lẽ bọn họ sợ nộ khí của tiểu thư nên tìm người chết thay. Ma cũ bắt nạt ma mới đây mà. Chị đầu bếp đứng bên không nhịn được, thốt lên
"Ngươi làm vậy là sao, đây rõ ràng là nhiệm vụ của ngươi mà."
"Liên quan gì đến ngươi chứ, ta là chủ quản ở đây, ta nói nàng ta làm là nàng ta phải làm. Nếu ngươi tốt quá thì làm dùm nàng ta đi"
"Ngươi....." Chị bếp tức mà không nói gì được.
"Được rồi Nô Liên tỷ. Muội đi"
Thanh Nguyên đón cái khay rồi bước đi. Kim Thư không ngờ nàng ta lại thản nhiên đi mà không tranh chấp một lời. Nàng nghĩ ít ra thì con bé này phải cãi lại một câu chứ. Vậy thì nàng mới có thể dựa vào đó phán nàng ta tội cãi lời không chịu làm việc. Đằng này nàng ta lại ngoan ngoãn vâng lời. Muốn bắt bẻ làm khó cũng đành bó tay. Con bé đúng là càng nhìn càng đáng yêu, ai cũng mến nàng ta. Nhìn thấy là nàng chỉ muốn nàng ta biến đi thôi.
Không phải nàng cãi không được mà là không thèm cãi. Vốn nàng cũng muốn đi chứng thực xem bệnh của tiểu thư là thế nào.
Đến gần phòng, nàng hít một hơi lấy can đảm một gõ cửa.
"Ai đấy?" một giọng nói dễ nghe như tiếng chim hót vang lên. Như rưới dòng nước ấm vào tai người nghe. Tuy nhiên nghe kỹ thì sẽ thấy sự khó chịu, mệt mỏi trong đó.
"Thưa tiểu thư, em mang thuốc cho tiểu thư ạ" Không cần đoán mò, nàng chắc chắn đây là giọng của tam tiểu thư chứ không phải ai khác. Nếu đây là giọng của người hầu thì chắc chắn các cô gái sẽ treo cổ tự tử. Người hầu mà cũng có giọng nói như vậy thì khác nào tuyệt đường người khác.
"Vào đi" Đẩy cửa vào nàng mới thấy căn phòng tối thui, các cửa sổ được bịt kín không một khe hở, không một tia sáng nào lọt qua được.
"Đốt đèn lên" giọng nói lười biếng mệt mỏi vang lên.
"Dạ" một giọng khác vang lên rồi căn phòng sáng sủa hơn dưới ánh nến. "Đem thuốc lại đây" giọng điệu ra lệnh mềm nhẹ nhưng không ai dám kháng lại.
Đến gần hơn, nàng mới thấy rõ gương mặt của "Kinh thành đệ nhất tài nữ" nổi tiếng gần xa. Nàng thoáng giật mình. Mặc dù mặt đang đỏ lên lại có thêm mụn boc, ánh mắt mệt mỏi không có linh khí nhưng vẫn có thể gọi là một mỹ nhân. Tóc dài đen mượt như thác nước. dáng người yểu điệu, có vẻ yếu đuối, chiếc mũi dài thẳng, khóe miệng tinh tế. Đây đích thực là một mỹ nhân cổ điển. Đột nhiên nàng nhớ đến một câu thơ Nguyễn Du miêu tả Thúy Kiều:
"Làn thu thủy nét xuân sơn
Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh"
Nàng thường nghĩ Nguyễn Du đang sử dụng biện pháp nói quá nhưng không, rõ ràng ông "tả thực". Trước mặt nàng đây chẳng phải một Thúy Kiều sao?
"Ngươi là ai, Kim Thư đâu" giọng nói lộ vẻ tức giận. Ả Kim Thư này chết chắc rồi. Một cô gái thường không thể chịu nổi việc để mọi người thấy hình ảnh xấu xí của mình. Nhất là một đại mỹ nhân nức tiếng. Tam tiểu thư không nói ra, nhưng việc bịt kín căn phòng cũng khiến người sáng mắt hiểu rõ ngụ ý của nàng ta. Không ra lệnh cấm người ngoài ra vào phòng là để giữ thể diện và cũng không làm kinh động các vị phu nhân vốn ghét nàng ta sẵn. Kim Thư theo nàng ta bao nhiêu năm, vậy mà ngu xuẩn đến nỗi một người ngoài như nàng còn hiểu được, thế mà nàng ta ngang nhiên đưa một người lạ vào phòng tiểu thư.
Bây giờ chỉ cần đá một cú nhẹ là ả sẽ vạn kiếp bát phục. Chỉ trách nàng ta ngốc quá đã vậy còn thích gây thù chuốc oán. "Đừng trách ta"
"Thưa, em là nha hoàn dâng trà nước. Lúc nãy Kim Thư tỷ nhờ em đưa thuốc vào. Em mới tới nên không dám cãi tỷ ấy. Xin tiểu thư trách phạt". Nàng cố tình nhấn mạnh chữ "trà, nước". Tin rằng một người thông mình như tiểu thư sẽ hiểu ra ngay.
"Ngươi để đó rồi ra ngoài đi" giọng nói đầy vẻ miễn cưỡng. "Xem ra mình để yên cho con bé ngu ngốc đó quá lâu rồi. Giữ lại không khéo thành họa." Tiêu Lam thầm nghĩ.
"Dạ''. Nàng bước đến cái bàn đặt khay thuốc xuống rồi quay người đi ra.
Lúc sắp đi lại giả vờ tỏ vẻ ngập ngừng như đang phân vân xem có nên nói không.
"Ngươi còn việc gì vậy" Hiển nhiên Tiêu Lam cũng để ý đến sự ngập ngừng của nàng.
"Thưa, xin cho em nói thẳng, tiểu thư có uống bao nhiêu thang thuốc cũng vô dụng thôi ạ."
"Sao, ý ngươi là đại phu của ta là đồ vô dụng à" Tiêu Lam nhướng mi , giọng nói đầy vẻ khinh miệt. Nàng mệt mỏi lắm rồi, chẳng còn muốn giả vờ tao nhã với cái lũ người hạ đẳng này nữa.
"Đúng là cháy nhà mới lòi mặt chuột. Vậy là nhưng gì nàng cảm nhận về nàng ta đâu có sai." Nàng nghĩ thầm.
Bình sinh Thanh Nguyên rất ghét những kẻ coi thường người khác như vậy. Mặc dù rất ghét nhưng nàng vẫn giả vờ quỳ sấp xuống ra vẻ sợ hãi. Giọng cũng run run nghe rất đáng thương
"Tiểu thư đừng giận. Chỉ là ở quê em từng có người bị bệnh như tiểu thư, nên em cả gan nói vậy thôi. Ai cũng biết Văn đại phu là một bậc danh y, em tuyệt đối không dám khinh thường."
Tiêu Lam trầm ngâm không trả lời, đúng là nàng uống thuốc cả tháng rồi mà vẫn không có tiến triển. Y thuật của Văn Sinh thì nàng không nghi ngờ, chỉ là biết thêm thì cũng không mất gì.
"Nói tiếp đi"
"Thưa, chủ nhân trước đây của em là một tiểu thư quyền quí, cũng bị những triệu chứng y như tiểu thư."
" Ngươi biết ta có triệu chứng gì sao"
"Xin cho em to gan hỏi, có phải trước đây tiểu thư bị ho khan nhưng nghĩ là cảm mạo nên bỏ qua. Sau rồi nổi mụn bọc rồi da đỏ hết lên còn bị ngứa mũi hay hắt hơi nữa phải không ạ". Nàng đã gần như chắc rồi nhưng vẫn giả vờ hỏi lại. Con người chỉ tin tưởng và kính sợ những người có thể nắm rõ vấn đề của họ. Cùng là một loại thuốc nhưng nếu ông bác sỹ chỉ kê đơn rồi bảo uống thì bệnh nhận sẽ có ít nhiều nghi kỵ. Nhưng nếu ông ta giả vờ vòng vo, kể lể các triệu chứng, họ sẽ tin ông bác sỹ này nắm chắc bệnh của họ. Đây là đòn tâm lý.
"Sao ngươi biết". Tiêu Lam bật người ngồi dậy, trợn mắt kinh ngạc. Những triệu chứng này chỉ có San San, Kim Thư biết thôi mà.
Đấy, lúc đầu nàng ta còn nghi ngờ mang tâm lý nghe cho vui, giờ thì tin răm rắp. Bây giờ chỉ cần phán thêm mấy câu thì cho thuốc độc chắc cũng uống.
"Dạ, bởi trước đây tiểu thư của em cũng vậy. Nghĩ chỉ là những chứng bệnh thông thường nên không để ý. Cuối cùng, sau 2 tháng, phát bệnh mà chết. Lúc chết chính em là người thay đồ tắm rửa cho nàng ấy. Cả người nổi đầy mụn bọc, làn da chỗ đỏ chỗ trắng."
Sắc mặt Tiêu Lam trắng bệch, tay cũng run run, tay nắm chặt vào thành giường chiếc ghế quý phi mạnh đến nỗi ngón tay trắng xanh.
Tuy nhiên, nàng ta trấn tĩnh rất nhanh. Đúng là rất có bản lĩnh.
"Tiểu thư...." giọng nói run run của cô hầu thắp đèn vang lên "làm sao đây.."
"Nói tiếp đi." giọng nói đã tiết chế sự sợ hãi, bình thường như không phải người mắc bệnh là mình.
"Đúng là lợi hại" Thanh Nguyên nghĩ thầm, miệng vẫn tỏ vẻ ngập ngừng
"Thưa, sau khi tiểu thư mất, lão gia không cam lòng nên đã mời cả thái y đến khám nghiệm. Rốt cuộc phát hiện ra tiểu thư bị một giống kí sinh vật kì lạ xâm nhập cơ thể. Giống sinh vật này rất nhỏ, hơn nữa triệu chứng mà nó gây ra trong giai đoạn đầu tiên của bệnh thường chỉ là hắt hơi hay ho khan nên thường ít ai để ý. Đến giai đoạn sau phát bệnh nặng hơn người ta mới chịu điều trị thì đã muộn. Tiểu thư của em đã vì vậy mà ôm hận mà chết. Em thấy tiểu thư mới chỉ ở cuối giai đoạn đầu nên có lẽ sẽ trị được."