Điện Liêm Chính.
Cung điện dát vàng, ngôi báu lộng lẫy, các vị quan viên đứng thẳng tắt, đạo mạo mà trang nghiêm. Cũng như mọi ngảy, các đại thần văn võ lần lượt dâng tấu chương bẩm báo. Hôm nay có vẻ là một ngày yên bình, không có tin tốt nhưng cũng chẳng có tin dữ. Tông đế có vẻ thờ ơ trước đống tấu chương cao ngất, thái độ đó khiến các vị đại thần nhăn nhó.
Thanh Nguyên biết đó chỉ là bề ngoài, là cái vỏ bọc được tạo ra để lòe người khác, Thực tế, đêm nào hắn cũng thức đến rạng sáng để soi xét từng tấu chương một, từ những vụ án nhỏ nhặt đến tình hình thuế má.
Nhiều đại thần phê phán Tông đế là hôn quân, nhưng nếu hắn là hôn quân thực, thì sao Chung quốc có thể yên bình tồn tại suốt gần mười năm hắn tại vị.
Hắn chỉ đang ẩn mình chờ thời cơ.
Tông đế khẽ ngáp, tỏ vẻ mệt mỏi, nói
"Có chuyện gì thì bẩm tấu, không còn gì thì bãi triều."
Đương lúc A Thuận muốn hô bãi triều, mọi người chuẩn bị tư thế quỳ xuống cáo lui, thì một vị quan bước ra từ hàng ngũ, chắp tay thưa
"Bẩm thánh thượng, thần có việc muốn báo."
Đó là Hộ bộ thượng thư Trịnh Long.
Tông đế tỏ vẻ mất hứng, phất tay
"Nói."
"Bẩm thánh thượng, thần muốn tố cáo Binh bộ thượng thư Phạm Vinh cấu kết với sơn tặc chặn cướp quân hưởng (lương của binh lính),"
Lời vừa nói ra,cả điện sững sờ. Phạm Vinh khó tin nhìn Trịnh Long.
Tông đế ngồi thẳng người dậy, sắc mặt nghiêm trang nói
"Sự việc rất nghiêm trọng, khanh hãy nói rõ ra, không được có lời gian dối."
Ánh mắt hắn lơ dãng liếc về phía Bình vương, đang ngồi trên Hổ kỹ (ghế khắc hình hổ) bên trái.
"Mùng hai tháng trước, chuyến xe bao gồm lương thảo, quân hưởng của triều đình được chuyển đến Lộc thành. Nhưng trên đường đi đã bị sơn tặc đành cướp, gây nên thiệt hại không nhỏ, tổn thất hơn mười ngàn lượng bạc, quốc khố hao hụt nghiêm trọng. Vụ án này đang được Bộ hình điều tra, nhưng không có kết quả, dần đi vào ngõ cụt. Hai ngày trước, thần tình cờ cứu được một người, hóa ra hắn là đồng đảng của lũ cướp nọ, do ăn chia không đồng đều, dẫn đến mâu thuẫn, cuối cùng bị đồng bọn sát hại. Cảm kích trước ơn cứu mạng của thần, hắn đã khai ra hết mọi chuyện, đồng thơi, còn đồng ý trở thành nhân chứng chỉ tội hung thủ thực sự của vụ án, chính là Phạm thượng thư."
"Trịnh Long, ăn có thể ăn bừa, cùng lắm là đau bụng, nhưng lời nói thì không thể nói bậy, sẽ dẫn đến rơi đầu đấy." Phạm Vinh gằn giọng cảnh cáo. Trịnh Long không hề e sợ, nói tiếp
"Không phải nói bậy, thần có chứng cớ hản hoi, xin thánh thượng xem qua." hắn rút tờ giấy trong tay áo ra, hai tay dâng lên.
A Thuận đi xuống, nhận tờ giấy mỏng trằng tinh từ trong tay Trịnh Long, đặt vào khay vàng rồi kính cẩn dâng lên Tông đế.
Tông đế nhìn lướt qua tờ giấy, sắc mặt tồi tệ cực kỳ. Trịnh Long vẫn thao thao nói
"Đó chính là bản đồ lộ trình di chuyển của chuyến hàng đó, hơn nữa, trên đó còn có dấu mộc của Bộ Binh. Vì chuyến hàng này rất quan trọng, người duy nhất biết được lộ trình lần này, chỉ có thánh thượng và Phạm thượng thư, tuyệt không có người thứ ba. Dấu mộc của Bộ Binh, do Phạm thượng thư giữ, cộng thêm lời khai của đám sơn tặc, tất cả đã rõ rành rành, mong thánh thượng xét xử công bằng."
Phạm Vinh vốn là võ tướng, nổi tiếng nỏng nảy, nhanh chóng nhào lên muốn đánh Trịnh Long, Tông đế tức giận ném mạnh tách trà đang uống dở, quát
"Phạm Vinh, ngừng tay ngay, giữa đại điện mà dám lộng hành, có biết là tội gì?"
Ý thức được hành động thất thố của mình, Phạm Vinh lập tức quỳ xuống nhận tội. Hắn nói
"Thánh thượng, thần tuy chỉ là bậc vũ phu, không được đọc sách nhiều, nhưng tuyệt đối không bao giờ làm ra hành vi làm giàu trên xương máu của binh lính, ăn chặn mồ hôi công sức của anh em như vậy. Xin thánh thượng minh giám. Tấm bản đồ đó khẳng định là giả, do kẻ có lòng dạ sâu bọ tiểu nhân rắp tâm hãm hại."
Tông đế không nói không rành, cuộn tờ giấy thành một nắm, rồi ném xuống.
"Tự khanh xem rồi nói trẫm biết là thực hay giả."
Phạm Vinh nhặt lên, vuốt tờ giấy ra, ánh mắt thẫn thờ bàng hoàng, mấp máy môi, nhưng lại không nói ra lời nào. Cuối cùng, hắn chỉ cúi đầu thật thấp, nói
"Thanh giả tự thanh, bạch giả tự bạch, đến lúc này thì thần không có gì để nói, chỉ có thể trách mình quá sơ sót, để bị kẻ xấu lợi dụng rồi ra nông nổi này."
Tông đế trầm ngâm, thở dài tuyên
"Binh bộ Thượng thư Phạm Vinh cấu kết với sơn tặc, chặn cướp quân lượng, tội không thể dung tha. Xử chém, mùa thu hành hình. Bộ hình toàn quyền xét xử."
Phạm Vinh ngẩng cao đầu, thản nhiên cởi bỏ quan phục, quỳ xuống lạy ba cái, rồi bị dẫn đi.
Tiếng của gã thái giám sắc đến chói tai
"Bãi triều."
--------------------
Ngự hoa viên.
Tông đế bí mật cho truyền Thanh Nguyên vào gặp, nhưng lại không nói lời nào. Cả hai lặng lẽ ngồi uống trà, trong khung cảnh bách hoa đua nở như vậy quả thực là bức tranh ấn tượng. Cuối cùng, Tông đế lên tiếng trước
"Ta muốn ngươi rửa sạch tội oan cho Phạm Vinh"
Thanh Nguyên cười, cuối cùng cũng tới rồi.
"Thần....."
"Ta đã cởi Long bào, ngươi đã cơi qua phục, không cần xưng thần tủ gì cả." Tông đế nói.
Thanh Nguyên sững người lại, rồi quỳ xuống dập dầu, nói
"Xin thanh thượng tha tội, thần không thể xưng hô mạo phạm như vậy được"
Cô không muốn quá thân thiết với hắn, gần vua như gần cọp, đến quá gần sẽ bị ăn thịt lúc nào không hay.
Tông đế nhíu mày, nhưng cũng không bắt tội
"Đứng lên đi. Trẫm không trách người."
Thanh Nguyên dập đầu tạ ơn rồi khoan thai đứng dậy, khẽ nghiêng đầu nói
"Nhân chứng vật chứng đều có đủ, lập luận cũng xác thực, hợp lý. Tất cả đều chứng minh Phạm thượng thư là hung thủ, thứ lỗi thần không có năng lực đổi trắng thay đen." Thanh Nguyên nói.
Tông đế không đáp, khẽ thở dài, giọng nói xa xăm như đang kể một câu chuyện xưa, nói
"Trẫm còn nhớ rõ, mười hai năm trước, khi trẫm chưa lên ngôi, đã xảy ra một sự việc. Để cứu người phụ nữ bị tên chồng vũ phu đánh đập, một tên lính thuộc Binh Bộ đã đánh chết gả. Tuy chỉ là ngộ sát, nhưng giết người là giết người, hắn bị phạt mười năm tù. Phạm Vinh - lúc đo chỉ là một Tả thị lang nhỏ nhoi, đã quỳ trước đại điện hai ngày liên để cầu tình cho người lính đó, cuối cùng chẳng những không cứu được người, mà còn khiến long nhan nổi giận, bị giáng chức, cắt bổng lộc. Nhưng chẳng những không hối hận, hắn còn tổ chức cướp ngục, cứu người. Phạm Vinh xuất thân nhà binh, đã nếm trải mùi năm gai nêm mật trong quân đội, nên hắn rất thấu hiểu nổi khổ của những người lính tiền tuyến, nếu nói hắn bao che thuộc hạ gây họa, hà hiếp bá tánh thì trẫm còn có thể tin. nhưng nếu nói hắn ăn chặn quân hưởng, thì không bao giờ trẫm tin."
Tông đế vừa dứt lời, cô lập tức quỳ xuống, nói
"Thứ cho thần vô năng, nhưng...."
Chưa nói xong, đã nghe tiếng cười lạnh lùng của Tông đế
"Có vẻ như khanh rất thích quỳ thì phải? Vậy thì cứ quỳ cho thỏa đi."
Hắn từ trên cao nhìn xuống, như vị thần kiêu ngạo nhìn những con người nhỏ bé dưới chân, giọng nói sắc lạnh, bá đạo, nói
"Trẫm nghĩ khanh đang nhầm lẫn, trẫm đang ra lệnh chứ không phải nhờ vả."
Thanh Nguyên cừng người. Phải rồi, người trước mặt cô là thiên tử, nắm quyền sinh sát trong tay, muốn giết một người còn dễ hơn bóp chết một con kiến. Từ lúc nào cô lại quên mất. Cô vội vàng dập đầu, giọng nói gấp gáp đến mức líu lưỡi
"Xin thánh thượng bớt giận. Thánh thượng bớt giận. Thần sẽ cố gắng hết sức. Thần...."
Tông đế khẽ lắc đầu.
"Trẫm không cần cái gọi là cố gắng. Trẫm muốn khanh nhất định phải làm được. Hắn tử thì khanh cũng vong."
Da đầu cô run cả lên, cúi đầu xuống thật thấp
"Thần nhất định sẽ làm được."
Tông đế mỉm cười hài lòng, nói vu vơ
"Trà sen Mẫn Thành đúng là tuyệt phẩm nhân gian. Ái khanh cũng nếm thử đi."
Thanh Nguyên đứng dậy, đón tách trà từ A Thuận. Mùi trà đắng nghét thấm vào cổ họng.
Gió lại thổi. Chốn quan trường chưa bao giờ biết đến cái gì là sóng yên gió lặng.
----------
Phạm Vinh là một trong số những thần tử sát cánh phò trợ Tông đế từ những ngày đầu đăng cơ.
Việc hắn tự ý cướp ngục cứu người lính kia khiến Sâm đế nổi trận lôi đình, khép hắn vào tội kháng chỉ bất tuân, phạt tù chung thân. (Lúc đó vẫn chưa có đạo luật tử hình)
Lúc đó, Phạm Vinh chỉ là một tên Tả thị lang nhỏ nhoi, tính cách bộc trực, nóng nảy, không nể mặt ai, được lòng người ít mà mất lòng người nhiều, sớm trở thành cái gai trong mắt của triều đình, chẳng ai buồn thay hắn cầu tình,
Cây đổ thì chim bay, họ hàng người thân sợ liên lụy, tránh mặt còn không kịp nói chi đến chuyện "hoạn nạn có nhau".
Trong tình cảnh đó, quý nhân giúp hắn thoát nạn, lại là một người dưng nước lã, tân sủng của Sâm đế - Lữ quý nhân - cũng là mẹ ruột của đương kim Tông đế.
Sâm đế vốn trung hậu, hiền từ, lại dễ mềm lòng, chỉ cần có người chịu thay hắn cầu tình thì thể nào cũng được miễn xá. Vốn chỉ là "Nhất cử chi lao" ( việc nhỏ không đáng kể)
Nhưng trước cám cảnh lòng người đạm bạc đó, thì ân tình của Lữ quý nhân chẳng khác gì ân cha mẹ tái sinh.
Sau khi ra tù, Phạm Vinh gầy dựng sự nghiệp bằng bàn tay trắng, lập biết bao công lao hạng mã, đạp, cưối cùng mới leo lên được chức Thượng thư.
Dân Hạo thành ai cũng nể phục Lữ quý nhân tâm địa bồ tát, giúp người không vụ lợi.
"Không vụ lợi? Thật ư?" Thanh Nguyên khẽ lặp lại rồi cười, đó là kiểu cười rất châm biếm lộ liễu.
Bùi Tuấn hỏi
"Cô không nghĩ vậy sao?"
Cô khẽ đáp
"Nghe này, trên đời chả ai cho không ai cái gì cả. Nhất là những người đã cuốn vào vòng xoáy quyền lực. Mỗi một hành động, cho dù là nhỏ nhất, của họ đều là cả sự toan tình lợi ích. Phạm Vinh là người có thực tài, tiền đồ sáng lạn, lại rất ngay thẳng, có ơn tất báo có thù phải trả. Người như hắn, nếu có mắc nợ ân tình, thì cho dù chết cũng phải trả cho hết. Chỉ vài lời cầu tình thủ thỉ bên tai mà có được một con chó trung thành, quả là một vụ đầu tư có lợi. Từ một Lữ quý nhân nhỏ nhỏ trở thành một Lữ hậu quyền lực, e rằng có sự tương trợ không nhỏ của Phạm Vinh, phải không?."
Bùi Tuấn gật đầu
"Khi Nguyễn hậu bị phế truất, cần lập tân hậu, Phạm thượng thư là người đầu tiên tiến cử Lữ quý nhân."
Cả hai không nói gì nữa.
Những ngón tay của cô liên tục gõ vào tay ghế theo một nhịp điệu xác định. Đây là thói quen của cô mỗi khi đang suy nghĩ.
Mất Phạm Vinh, đồng nghĩa với việc mất quyền kiểm soát Binh bộ. Chẳng khác nào chặt đứt cánh tay trái của Tông đế. Phạm Vinh ngã ngựa sẽ là một tổn thất lớn với Tông đế.
Nếu không thì hẳn Bình vương đã không bỏ ba công sức sắp đặt một cái bẫy hoàn mỹ như vậy.
Nhưng liệu đây có thực sự là cái bẫy?
Nếu là bẫy, thì quả thật quá hoàn hảo. Tất cả chứng cớ, nhân chứng, vật chứng đều quá xác thực, không thể nghi ngờ. Làm sao Bình vương biết được lộ trình của chuyến háng cơ mật đó, làm sao hắn lại có được dấu mộc của Binh bộ.
Còn nếu Phạm Vinh quả thật là hung thủ, thì lại vô lý.
Leo lên cái chức thượng thư, ngồi yên tại vị suốt hơn chục năm lại còn khó hơn. Có thể an ổn ở vị trí này tất không phải người đơn giản. Cho dù hắn có tham ô thật, thì cũng không ngu ngốc đến nổi để lại bao nhiểu manh mối bất lợi cho mình như vậy.
Tại sao hắn không trực tiếp thủ tiêu băng cướp sau khi xong việc, sao phải giữ chúng lại để rồi trở thành hậu họa.
Một băng cướp mà để xảy ra tình trạng thanh trừng nhau vì ăn chia không đều thì chắc chắn chỉ là một lũ cướp tạp nham,
Binh bộ thượng thư muốn tiêu diệt một băng cướp nhỏ là chuyện dễ như trở lòng bàn tay.
Tại sao phải để dấu mộc của Bnh bộ trên tấm bản đồ lộ trình. Chỉ cần có tám bản đồ là được, việc gì phải đóng mộc? Chẳng khác nào vẽ rắn thêm chân, lạy ông con ở bụi này. Việc gì hắn phải làm thế?
Cô nhíu mày, khẽ xoa huyệt thái dương, rốt cuộc là tại sao?
-------
Phủ Hình Bộ.
Dù là Binh bộ tả thị lang, có cà một biệt viện riêng trong này nhưng đây mới chỉ là lần thứ hai cô bước vào nơi này. Nhưng dù vậy, thượng thư Dương Vĩnh cũng chẳng thèm để tâm. So với Trinh Long và Phạm Vinh, hắn là người lép vế hơn hẳn. Phủ Binh bộ, Hộ bộ được nằm sát bên hoàng cung, phủ vừa to vừa đẹp. Phủ Công bộ, Lễ bộ thì kém hơn chút, nằm chếc sang hướng tây hoàng cung. Chỉ có phủ Hình bộ là nằm sau lưng điện Liêm Chính. Mỗi ngày thượng triều là phải đi một vòng lớn mới vào được đại điện.
Trước đây, dưới thời Sâm đế, thượng thư Trình Tuấn làm việc phân minh, rất được lòng vua, phủ Hình bộ tọa lạc đối diện điện Liêm Chính, uy thế hoành tráng không phủ nào sánh bằng.
Nhưng vào tay Dương Vĩnh, phủ Hình bộ lại trở thành cái gai của Tông đế. Thương thư Dương Vĩnh lúc nào cũng sợ bóng sợ gió, giữ ý rất kỹ, không dám làm phật lòng ai, không màng thế sự. Năm nào cũng để xảy ra án oan, có những vụ án tồn đọng cả năm trời cũng không được giải quýêt, cũng có những vụ xử vô cùng qua loa, xử cho có lệ. Tông đế nhiều lần quở phạt Dương Vĩnh nhưng hắn vẫn chứng nào tật nấy, không hề thay đổi.
Có lần, một vị quả phụ hơn năm mươi tuổi, dắt díu con cháu từ Châu thành lên kinh thành, khởi kiện Hình bộ xử án oan, vu cho chồng bà ta tội đánh chết người.
Thực ra, vụ án này được xử ở Châu thành, xử xong mới gửi tấu sớ về kinh để Bộ Hình phê duyệt.
Chồng người phụ nữ nọ có xích mích với người hàng xóm, trong lú lỡ tay đã đánh chết người đó. Tri phủ Châu thành đề nghị phạt ông ấy mười năm tù giam.
Nghe qua thì không có vấn đề gì, nhưng đọc kỹ bản án mới thấy, nạn nhân là một tay tiều phu nặng đến chín mươi cân, khỏe như bò mộng, trong khi "hung thủ" thì như con ma ốm đói, có bốn mươi cân, lại đang nhiễm phong hàn trong người, Nghe qua đã thấy vô lý, vậy mà Bộ Hình vẫn lơ là phê duyệt.
Tông đế phải đích thân phái người đi đến tận Châu thành điều tra, mới biết, hóa ra nạn nhân có bệnh tim, hôm đó không may bệnh tái phát. Lúc chết trên người bị bầm tím khắp nơi (đây là triệu chứng bệnh tim), nên tri phủ kết luận là bị đánh chết. Và người có hiềm khích với ông ta đương nhiên trở thành hung thủ.
Tông đế tức giận đến nổi trước mặt triều thần mắng to
"Trẫm tốn tiền nưôi đám phế vật các ngươi làm gì mà cà một vụ án nhò nhoi như vậy mà cũng xử sai. Các ngươi chỉ biết ăn bổng lộc triều đình rồi ngồi hưởng thụ cho qua ngày, Các ngươi cút khỏi phủ ngay, phủ của các ngươi không xứng đáng hiện diện trước mặt trẫm, cút khỏi đó ngay."
Và thế là, phủ Bộ hình từ vị trí đối diện đổi thành vị trí sau lưng hoàng cung. Suốt một thời gian dài trở thành trò cười trong triều. Điển hình của câu Lên voi xuống chó.
Thanh Nguyên bước vào gian chính, là gian phòng làm việc riêng của Dương Vĩnh. Hắn thoáng ngạc nhiên, hỏi
"Trần đại nhân đến có việc gì?"
Hỏi xong hắn chỉ muốn cắn vào lưỡi. Thanh Nguyên đáp
"Tôi vốn là người của Bộ hình mà."
Cô tự nhiên ngồi vào bàn làm việc của hắn, nói
"Hôm nay đến là có việc nhờ và Dương thượng thư. Xin hỏi vụ án cướp quân hưởng đó có phải do đích thân thượng thư phụ trách, Tôi có vài điều muốn thỉnh giáo"
Dương Vĩnh cảnh giác nhìn cô, thăm dò
"Sao tự nhiên đại nhân lại có hứng thú với vụ án đó. Không lẽ có liên quan đến vụ sáng nay?."
Thanh Nguyên gật đầu.
Dương Vĩnh thở dài, chân thành khuyên
"Ta nhớ lần đầu gặp mặt, ta đã khuyên ngươi đừng can thiệp vào những tranh đấu trong triều rồi, cứ an nhàn làm người rảnh rỗi phú quý không tốt sao? Chằng lẽ ngươi không hiểu đây là trận đấu dành cho hai con cọp, ruồi muỗi như chúng ta can thiệp vào kẻo có ngày mất xác mà không hay,"
Cô trả lời
"Đúng vậy, thượng thư khuyên tôi nếu không có tham vọng thì nên tự cầu an, không nhúng tay vào triều đình. Còn nếu đã có dã tâm thì cứ xem lời ngài nói như gió thoảng bên tai. Và tôi đã để lời nói đó bay qua tai rồi."
Dương Vĩnh bất lực tự hỏi
"Quyền lực thật sự hấp dẫn như vậy sao?"
Hắn nhìn thằng vào cô, hỏi tiếp
"Nhưng việc anh tìm hiểu vụ án của Phạm thượng thư nếu đẻ Bình vương biết được thì sẽ không để anh toàn mạng đâu. Anh không sợ chuyện này lộ ra ngoài sao?"
"Chỉ có tôi củng thượng thư biết, ngài không nói thì sẽ không ai biết."
"Sao anh biết tôi sẽ không tiết lộ? Sao anh biết nhất định tôi sẽ cho anh xem."
Thanh Nguyên cười
"Chỉ bằng cái tính cầu an của ngài. Nếu ngài không cho tôi xem, nghĩa là không muốn giúp đỡ Phạm thượng thư, thì sẽ coi như đang phản bội Tông đế. Còn nếu tiết lộ cho Bình vương, vậy thì ngài nghiễm nhiên trở thành đồng minh của hắn, trở thành người phe hắn. Chằng phải ngài luôn tránh né không muốn ngả về phe nào sao? Tội gì phải đẩy chính mình vào chỗ khó xử."
Dương Vĩnh đứng dậy từ tốn đi ra khỏi phòng. Trước khi ra đến cửa, nói
"Ta có việc cần ra ngoài xử lý, phiền Tả thị lang giúp ta trông coi sổ sách trên bàn."
Đợi đến khi hắn đi rồi, cô lục lọi trên bàn sách của hắn. Đây rồi.
Vụ án xảy ra vào giờ Ngọ ngày hai tại trấn Thương. cách Hạo thành ba trăm dặm về phía Bắc.
Từ Hạo thành muốn chuyên chở quân hưởng đến Châu thành có ba con đường. Thứ nhất là đi về phía Tây, thẳng đến Châu thành. Con đường thứ hai là ở hướng Nam, vòng qua núi Lộc sơn. Con đường cuối cùng ở phía Bắc, ngang qua Biên thành, rồi từ đó tiến vào Châu thành. Trên đường đến Biên thành, chỉ có duy nhất một thị trấn, trấn Thương.
Ban đầu, người nhận lệnh hộ tống quân hưởng là Kỳ vương. Sau, Dung quốc công nhất mực phản đối, đòi tiến cử Bình vương.
Tranh chấp nhiều ngày không đạt kết quả, cuối cùng, Tông đế đành giao trọng trách cho Trân Bảo tiêu cục, một thế lực ngoài triều đình.
Hơn nữa, Tông đế còn đích thân chỉ định cục trường Tiêu Bảo cầm tiêu kỳ ( tiêu kỳ là lá cờ tượng trưng cho tiêu cục, người cầm tiêu kỳ sẽ là người dẫn đầu chuyến vận chuyển)
Nghe đồn Tiêu Bảo từng là thủ lĩnh đội quân Chung Vệ, sau do quá chán nản trước thế cục tranh giành quyền lực của hoàng thát, bèn rửa tay gác kiếm sáng lập Trân Bảo tiêu cục. Những chuyến hàng do ông ta áp tiêu trước giờ chưa từng thất thủ. Đây có thể xem như là lần đầu tiên.
Trên bản báo cáo của Bộ Hình, viết.
"Giờ Dậu (5-7h chiều), Tiêu cục trưởng cho khoái mã (ngựa phi nước đại) phi về báo tin, Chính ngọ vừa đến trấn Thương, nghỉ ngơi tại quán trọ Tửu Túy một đêm, hôm sau khởi hành sớm. Bệ hạ đã hạ lệnh cứ cách năm ngày phải gửi thư báo tin một lần, nhưng mười ngày sau đó vẫn không hề nhận được tin tức gì. Phái người đến Thương điều tra, phát hiện cả đoàn người và hơn hai mươi chiếc xa ngựa đã hoàn toàn biến mất. Trong quán trọ có dấu vết đánh nhau, bàn ghế bị chém gãy, trên tường có dấu máu, đao kiếm lẫn thức ăn rơi vãi trên sàn. Cả tiểu nhị, chuởng quầy lẫn những người khách khác đều mất dạng. Qua sự tra xét cho thấy, quán trọ này vốn bỏ hoang khá lâu, nhưng một tháng trước đột nhiên có một nhóm người cho sửa sang rồi thu mua lại với giá cao. Nhóm người này hành tung bí ấn, không ai biết lai lịch. Hiện đang tiếp tục tra xét."
Thanh Nguyên nhíu mày. Ngón tay vô thức gõ theo một điệu nhạc nào đó.
Những tên cướp Trịnh Long bắt được đã nhận tội nhưng nhất mực không khai ra nơi giấu số hàng đó, cũng như số phận của những người trong đoàn. Bọn chúng nhất mực khai rằng, Phạm Vinh đã đưa lộ trình cho chùng, đổi lại, sau khi phi vụ thành công, phải chia cho ông ta ba phần. Trong Tiền trang (ngân hàng thời cổ đại) của Phạm Vinh, quả nhiên vừa vặn có thêm ba vạn lượng. Tuy chưa tìm ra đoàn người, nhưng với những chứng cứ rành rành như vậy, Phạm Vinh muốn chối tội cũng khó. Thanh Nguyên mải mê chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình mà không biết bên ngoài, bóng nắng dần ngả về cuối trời. Một vài vệt nắng còn đọng lại trên bầu trời, đẹp như những vết mực được quệt qua loa.
----------------
Điện Liêm Chính.
"Thánh thượng giá lâm. Bình vương giá lâm, Kỳ vương giá lâm"
Tiếng nói lanh lảnh của viên thái giám vang lên, các quan đồng loạt quỳ xuống.
Tông đế xuất hiện từ trước đại điện, Kỳ vương, Bình vương đi sau. Cùng một điểm xuất phát, nhưng Tông đế thì đi thẳng lên ngai rồng, Kỳ vương rẽ trái, yên vị trên Hổ kỷ (ngai hổ), còn Bình vương thì rẽ phải, ngồi trên Lang kỷ (ngai sói)
"Bình thân." Tông đế nói.
Tất cả lại đồng loạt đứng dậy. Im phăng phắc.
Trịnh Long bước ra từ hàng ngũ, dõng dạc thưa
"Bẩm thánh thượng, thần có chuyện cần khải tấu."
"Chuẩn."
"Thần muốn thỉnh cầu bệ hạ xử tử Phạm Vinh."
Lại im phăng phắc.
Vẻ mặt các quan ai nấy đều nặng nề căng thẳng. Tính cách cương trực của Phạm Vinh có thể khiến nhiều người ghét, nhưng cũng được nhiều người kính trọng. Môn đồ của ông ta đang lo lắng không biết làm sao cầu tình, thì bị dội cho gáo nước lạnh.
Lễ Bộ thượng thư Trần Thảo tức giận nói
"Thượng thư đại nhân không biết luật lệ Chung quốc ta đã quy định tất cả các cuộc hành hình đều chỉ được tiến hành trong mùa thu sao? Bây giờ mới chỉ là mùa đông. Luật là do thánh thượng quy định, đại nhân là đang kháng lệnh sao?"
Tông đế lạnh lùng nhìn Trịnh Long, lặp lại
"Khanh là đang kháng lệnh sao?"
Trịnh Long không hề e sợ, trả lời
"Bẩm thánh thượng. Nước ta chỉ có hai mùa, nóng và lạnh, mùa Đông và mùa Hè. Cái gọi là mùa thu chỉ là khoảng thời gian giao mùa, giữa Đông và Hè. Tuy nhiên, năm nay mùa Đông kéo dài hơn mọi năm rất nhiều. Bây giờ là tháng mười hai, đáng lý đã sắp hết đông, nhưng chím chóc vẫn đang di cư trú đông, tuyết ở Thuận Sơn vẫn đóng thành lớp, e rằng mùa đông năm này sẽ kéo rất dài. Các vị thái phó trong Quốc tử giám (trường học cho hoàng tộc) nói rằng có thể năm nay sẽ không có mùa thu. Năm nay nạn đói mất mùa xảy ra khắp nơi, binh sĩ lao lực chiến đấu mà không có cái ăn, thế mà Phạm Vinh lại sống sung sướng nhung lụa trên tiền mồ hôi xương máu của họ, tội ác tày trời, khiến lòng người phẫn nộ, trời đất khó dung, để ông ta sống thêm ngày nào, là nghịch thiên lý ngày đó. Khẩn thình thánh thượng nhanh chóng xử tội, để ổn định lòng dân."
Vừa dứt lời, đã có hơn một nửa số quan lại trong triều cùng nhau quỳ xuống, đồng thanh hô
"Khẩn xin thánh thượng nhanh chóng xử tội Phạm Vinh."
Kỳ vương lạnh lùng nói
"To gan ! Các người là đang ép buộc thánh thượng sao? Đây là tội gì biết không?"
Bình vương bật lại
"Hoàng đệ, phụ vương đã nói, muốn là một quân vương tốt, thì phải biết giữ lại người chống đối, bởi đó mới chính là trung thần. Nếu chỉ nghe lời muốn nghe, thì sẽ chỉ tạo ra những quyết định sai lầm. Phân nửa các vị quan trong triều đều đồng tình xử tội Phạm Vinh, chẳng lẽ đệ muốn hoàng huynh xử phạt bọn họ hết sao. Đệ muốn hoàng huynh trở thành một vị hôn quân sao?"
"Thì ra hoàng huynh nhớ kĩ những lời của phụ hoàng như vậy sao? Nhưng đó chẳng phải là lời khuyên dành cho thánh thượng sao? Đâu phải cho vương gia" Kỳ vương cãi.
Tông đế chống tay lên trán, không nói không rằng. Ánh mắt hắn quét trên người Thanh Nguyên, mang rất nhiều hàm ý. Tuy chỉ giao nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ (hàng vạn lời nói). Cô biết hắn muốn gì.
Bỗng nhiên, Lâm Hiệp bước ra khỏi hàng ngũ, chắp tay thưa
"Thánh thượng, dù sao thì quốc pháp vẫn là quốc pháp. Nếu chỉ vì một cái cớ nho nhỏ mà thay đổi thì tất đại loạn. Làm sao làm gương cho dân chúng. Hơn nữa, vụ án này có nhiều nghi điểm, thần nghĩ nên tra xét cẩn thận"
Trịnh thái sư đứng kế không ngừng lay nhẹ gấu áo của hắn, nhưng Lâm Hiệp vẫn phớt lờ, xem như không biết. Chỉ với một câu này thôi, Lâm Hiệp đã chính thức trở thành đồng minh của Tông đế. Đối với kẻ luôn giữ mình như hắn thì đây quả là hành động khó hiểu.
Trần Thảo chớp lấy cơ hội đỡ lời
"Đúng đấy thánh thượng. Quốc pháp là quốc pháp không thể chỉ vì ý đồ cá nhân của ai đó mà thay đổi được."
Ngay lập tức, có gần một nửa quan còn lại trong triều quỳ xuống, nói
"Xin thánh thượng tam tư (suy ngh4 lại)"
Dung quốc công vội bước ra, nói
"Thánh thượng, dù sao từ bây giờ đến mùa thu cũng chỉ còn lại hơn mười ngày, xử sớm ngày nào thì xoa dịu được lòng dân ngày đó. Nếu năm nay mùa thu vẫn đến thì không có vấn đề gì, sớm hay muộn mười ngày thì hắn cũng phải đền tội. Nhưng ngộ nhỡ đứng như Trịnh thượng thư tiên liệu, mùa đông xong sẽ đến hè, không có mùa thu, vậy thì chừng nà kẻ ác mới đền tội đây. Mùa hè cũng đồng thời là mùa mưa, là mùa Thủy thần ghé thăm nước ta (ý là mưa nhiều). Đối với Chung quốc ta, không gì quý hơn mưa. Dân ta luôn có quan niệm tránh sát sinh vào mùa mưa, sợ vấy bẩn ánh mắt Thủy thần, khiến Ngài nổi giận, không ban mưa cho nữa. Nếu không giết ngay bây giờ, thì đồng nghĩa sẽ để hắn sống sót thêm một năn nữa. Phạm Vinh tại chức Thượng thư lâu ngày, thế lực của hắn đã trở thành thâm căn cố đế, để càng lâu thì sẽ càng tạo cho hắn thêm nhiều cơ hội đào tẩu, chạy tội. Rõ là Đêm dài lắm mộng. Hơn nữa, Binh bộ không thể một ngày thiếu thượng thư, mà theo quốc pháp của ta, chỉ khi Thượng thư tạ thế ( chết), hay cáo lão (nghỉ hưu), hoặc bị tù đày vĩnh viễn, thì mới cho phép tiến cử một thượng thư khác. Phạm Vinh khôn thuộc trường hợp nào trong số đó cả. Nếu nhỡ cả năm trời không thể xử chém Phạm Vinh, thì đồng nghĩ Binh bộ sẽ không có thượng thư, như "Rắn không đầu" ( không có người lãnh đạo) suốt một năm trời. Xin thánh thượng ân chuẩn, lập tức xử trảm Phạm thượng thư. Lập tân thượng thư (thượng thư mới )"
Và dĩ nhiên, thượng thư mới này tất nhiên là người của Dung gia rồi.
Lâm Hiệp quay phắt lại nhìn Dungg quốc công, hắn. Giọng nói của hắn có chút khẩn trương lẫn tức giận. hắn phản biện
"Nếu sớm hay muộn thêm mười ngày cũng phải đền tội thì việc gì phải sửa đổi quốc pháp. Việc năm nay không có mùa thu chỉ là phỏng doắn của Trịnh thượng thư. Không phải tiên liệu gì cả, Quốc công đừng nhầm lẫn. Và nếu năm nay không có mùa thu, thì cũng là ý trời, do trời có đức hiếu sinh hoặc giả do vụ án này có khuất tất ẩn tình gì đó. Luật tử hình vào mùa thu là do đích thân Thánh thượng chắp bút, là Quốc pháp. Chúng ta là thần tử, thì phải tuân theo. Nếu ngay cả những vị quan tphụ mẫu trong triều cũng không tuân theo Quốc pháp, thì sao dân chúng tuân theo? Luật pháp Chung quốc ta có đến một trăm linh chín đạo luật, nếu mỗi lần xảy ra chút biến thì phải thay đổi, thì liệu cái gọi là quốc pháp còn có giá trị răn đe không? Thể diện triều đình để ở đâu? Xin thánh thượng không nên nghe những lời xàm tấu, mà làm tổn hại quốc pháp"
Hắn quỳ sụo xuống sàn, chắp tay nói
"Xin thánh thượng suy xét cẩn thẩn"
Bình vương ngồi thẳng người dậy, sắc mặt trào phúng, nói
"Lạ thật đấy. Lâm đại nhân chẳng phải nổi tiếng là "Chỉ cần ánh trăng, không cần áo mão (Áo mão : trang phục dành cho quan lại đấy ạ.), không màng thế sự, không quản chuyện người, Tiên đế cho vời ba lần mới mời được vào triều sao? Sao lại sốt sắng lo lắng cho một tên tử tù như vậy? Miệng đời quả nhiên không dắng tin "
"Truy tri bất lại, chiêu tri bất xuất, xã tắc thần ( Dịch : Vời không chịu đến, duổi không chịu đi, ấy là bậc bề tôi trung thành của xã tắc). Lâm đại nhân quả xứng là "Xã tắc thần".Trần mỗ tôi bái phục."
Thanh Nguyên vừa gật gù tán thưởng, vừa bước ra khỏi hàng ngũ quan lại.
Công Bộ thượng thư Tào Liêm quát to
"To gan, chỉ là bậc Lam trang ( áo xanh. Để mình nhắc lại, mặc quan phục xanh là quan ngũ phẩm, trắng là nhị phẩm, đen là tam phẩm, đỏ là nhất phẩm ) ngũ phẩm nhỏ nhoi mà dám đứng trước đại diện cãi lại vương gia thế ư?"
Cô không hề nao núng, bình tĩnh trả lời
"Thần chỉ là đang tỏ chút lòng tôn kính Thái úy thôi, đâu có xúc phạm vương gia. Vương gia đại nhân đại lượng, Tào thương thư nói vậy, kahc1 nào ám chỉ vương gia nhỏ nhen,đi so đo với một tên quan ngũ phẩm nhỏ nhoi sao? Vả lại, tiên đế từng nói Đứng trước điện Liêm Chính, thì ai cũng là trung thần, ai cũng có quyền nói cả, cho dù chỉ là bậc quan ngũ phẩm nhỏ nhoi."
Lâm Hiệp không hề ngước nhìn cô, Bình vương im lặng, Tào Liêm muốn nói nhưng lại không biết phản bác thế nào, chỉ có Tông đế vỗ tay tán thưởng
"Hay cho câu Xã tắc thần. Đối rất hay. Đúng vậy, trong điện Liêm Chính thì ai cũng có thể nói. Vậy Trần đại nhân, khanh muốn nói gì?"
Dáng đứng nhỏ bé của cô như lọt tỏm giữa những người đàn ông to lớn, nhưng khí thế thì không thua kém người nào cả.
"Thưa Thánh thượng, thần cho rằng, vụ án của Phạm thượng thư còn nhiều nghi vấn, xin thánh thượng cho phép Binh bộ điều tả lại,"
Dung quốc công cười khẩy
"Bằng cái gì? Vụ án này rất nghiêm trọng, chiếc áo xanh của đại nhân không đủ sức gánh nó đâu?"
"Chỉ bằng việc thần là Hình bộ Tả thị lang. Hình bộ là xem xét việc xử án, chỉ cần thân là người của Hinh bộ, không cần biết chức vị cao thấp thế nào, thì đều có trách nhiệm điều tra những vụ án có khuất tất nghi điểm."
Trịnh Long to giọng nói
"Chứng cứ như vậy mà còn khuất tất nghi điểm, thì sao mới gọi là bằng chứng xác thực đây?"
Thanh Nguyên không nhìn hắn, ánh mắt cô chỉ tập trung trên người vị thiên tử cao cao tại thượng.
"Thánh thượng. Xin hãy suy xét, cho dù bây giờ có giết Phạm Vinh thì cũng không thể lấy lại số quân hưởng đó. Nếu hắn là hung thủ thật sự, thì chỉ có mình hắn biết số tiền đó giấu ở đâu, giết hắn rồi thì manh mối duy nhất cũng bị mất. Còn nếu hắn bị oan, thì danh tiếng cả đời mất hết, còn phải mang tiếng xáu đời đời, thê lương thay một đời trung thần. Cũng như Lâm đại nhân đã nói, giết sớm hay muộn thì cũng phải đền tội, chi bằng hãy cứ để ông ta sống cho đến mùa thu, nếu đến lúc dó mà vẫn không điều tra được gì, hãy giết."
Tông đế nâng tách tà lên khóe miệng, khẽ nhấm nháp rồi lại đặt xuống, nói
"Có đến một nửa thần tử của trẫm đòi tử hình hắn ngay. Nếu trẫm làm theo lời khanh, nghĩa là không tin tưởng những thần tử đang quỳ dưới kia. Khanh chỉ là một bậc quan ngũ phẩm, tuổi đời non trẻ háo thắng, Khanh có gì để chứng minh cho thần tử của trẫm thấy khanh có năng lực điều tra ra sự thật. Khanh lấy gì để thuyết phục trẫm, chỉ vì khanh mà làm phật lòng một nửa những thần tử này."
Thanh Nguyên nhìn thằng vào cặp mắt hổ phách sâu như hồ thu của hắn.
Nhanh như chớp, cô bước đến bên một vị võ tướng ngũ phẩm khác, rút thanh kiếm đang treo trên hông người đó. Động tác quyết liệt đến nỗi anh ta không có chút phản ứng, chỉ có thể trố mắt nhìn cô.
Cô kề thanh kiếm lên tay, quệt một đường, máu bắt đầu nhỏ ra. Quẳng thanh kiếm đi, lấy tay quệt máu, giơ tay lên làm động tác thề thốt, giọng nói mạnh mẽ thốt lên
"Con là Trần Thanh Nguyên, đứa con trung thành của Ngài, nay xin thề trước mặt Thủy thần, nhấ định sẽ tìm ra chân tướng vụ án, tìm lại số quân hưởng đó cho triều đình. Nếu không làm được, xin Thủy thần dùng dòng máu trên tay con, dòng máu đang chảy trên người con, làm thành nước ban phước cho dân chúng Chung quốc. Lời tể đã lập, quyết không hối hận."
Rồi trước ánh mắt kinh hoàng của mọi người, cô nhìn thẳng Tông đế, trả lời
"Thần giao mạng của mình và danh dự của Thủy thần, như vậy đã đủ thuyết phục thánh thượng chưa?"
Tông đế tỏ vẻ do dự.
Lập tức trong triều lại vang lên tiếng dập đầu hóa với những giọng nói đồng thanh
"Thánh thượng, xin hãy hành hình Phạm Vinh ngay lập tức."
Bình vương khẽ cười, trên mặt là vẻ tiếc nuối hết sức giả tạo, nói
"Có vẻ như mạng cũa Trần đại nhân không đủ thuyết phục họ."
"Chưa hết."
Lâm Hiệp ngẩng đầu, thóang nhìn cô, rồi cởi chiếc mũ trên đầu ra, đặt xuống đất, nhẹ nhàng như cởi bỏ một gánh nặng, giọng nói kiên quyết,
"Cộng thêm chức quan trên đầu thần nữa. Vậy đã đủ chưa".