Mục lục
[Dịch] Tinh Phong Truyền Thuyết - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Cút đi!
Trương Tinh Phong vẫn chưa hề liếc mắt nhìn ba người phía sau. Bây giờ hắn không muốn bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy hắn và Nhu.

Lý Thế Dân ba người thật sự ngừng lại, bọn họ dường như không hề tức giận chút nào. Hồng Phất Nữ nhìn Trương Tinh Phong, ánh mắt rất phức tạp, quay đầu lại nhìn Lý Thế Dân nói:
- Hắn cũng là một người rất đáng thương. Đệ chẳng lẽ thật sự muốn làm như vậy sao?

Lý Thế Dân thở dài một tiếng:
- Thiếu niên tóc bạc, hắn so với ta khi còn trẻ còn thống khổ hơn. Tẩu tẩu, tẩu không biết sao, ta lúc đó là bởi vì cái gì mà mất đi nàng!

Lý Tịnh vỗ vai Lý Thế Dân thở dài nói:
- Nhị đệ, chẳng lẽ ngươi vẫn còn chưa thể quên nàng hay sao? Cũng đã qua một ngàn năm rồi!

Lý Thế Dân đột nhiên trở nên rất kích động:
- Quên, ta làm sao có thể quên! Một tiễn năm đó tại Huyền Vũ môn ta sẽ mãi mãi ghi nhớ, một tiễn đó đã khiến ta vĩnh viễn mất đi nàng. Nhưng bởi vì giang sơn, vì không muốn cho bách tính phải tiếp tục gánh chịu khổ nạn, cho nên ta mới không quyết chiến cùng Vũ Văn Hóa Cập. Hắn còn tưởng rằng ta không biết Vũ Văn thế gia bây giờ chính là do hắn sáng lập hay sao. Ha ha, ta đợi một ngàn năm nay, chính là vì muốn báo thù. Bây giờ cuối cùng ta đã luyện thành Hiên Viên Kiếm có thể so sánh với Xạ Nhật Thần Cung của hắn. Một ngày nào đó ta sẽ hoàn toàn tiêu diệt cả hắn và Vũ Văn thế gia!

Lý Thế Dân hít một hơi thật sâu, lại ngẩng đầu lên nhìn Trương Tinh Phong, thở dài một hơi:
- Hắn đúng là một kẻ đáng thương, nhưng vì Lý thị thế gia hắn nhất định phải chết!

Hồng Phất Nữ ánh mắt phức tạp nhìn Lý Thế Dân:
- Nhị đệ, đệ cả đời vì Lý gia mà phấn đấu, có đáng giá không? Chẳng lẽ đệ chưa từng nghĩ vì mình mà sống hay sao?

Lý Thế Dân thản nhiên nói:
- Ta còn có cơ hội sao? Nàng đã chết, ta sống trên đời này mục tiêu cũng chỉ còn lại Lý gia và võ đạo mà thôi!

Trương Tinh Phong từ từ đứng lên, quay đầu lại nhìn ba người trước mặt, ánh mắt rất mơ hồ.

- Nhu đang ngủ, các ngươi muốn nói chuyện hãy cút ra xa một chút, có nghe hay không?

Trương Tinh Phong thanh âm rất nhẹ, nhưng dựa vào công lực kinh thế hãi tục của ba người Lý Thế Dân đương nhiên rất dễ dàng nghe được tất cả.
Lý Thế Dân ba người nghe được nhưng không hề rời đi, chỉ yên lặng đứng nhìn Trương Tinh Phong, trong ánh mắt có một chút đồng tình.

Hồng Phất Nữ nhìn Trương Tinh Phong, kỳ vọng nói:
- Trương Tinh Phong, ngươi hẳn là biết đây là Lý gia. Nếu bây giờ ngươi rời đi, chúng ta nhất định sẽ không đối phó với ngươi, việc này ta có thể làm chủ!

Trương Tinh Phong lạnh nhạt nói:
- Ba người các ngươi đều đã đạt đến Nguyên Anh tiền kỳ, cũng chính là đột phá Thần chi cảnh. Mỗi một người các ngươi tại Thanh Long đại lục đều là vô địch tồn tại, nhưng ở trong mắt ta, các ngươi chẳng là gì cả. Các ngươi đừng tưởng ta khoác lác, cũng đừng tưởng rằng ta không biết các ngươi có tiên khí. Ta nói cho các ngươi biết, dựa vào chân nguyên lực của các ngươi phát động tiên khí, ngay cả phòng ngự căn bản của ta cũng không thể phá được!

Lý Thế Dân thản nhiên nói:
- Khoác lác cũng không phải chỉ nói bằng miệng. Một năm trước ta vẫn chưa hoàn toàn đột phá Thần chi cảnh đã có thể đả thương ngươi. Bây giờ công lực của ta đã tăng lên rất nhiều, hơn nữa bọn ta lại có đến ba người chẳng lẽ không giết được ngươi, ha ha ...... Ngươi có từng nghe nói đến "Tam Tài Đấu Toàn Trận" chưa?

Trương Tinh Phong trong lòng có một chút kinh ngạc: "Tam Tài Đấu Toàn Trận? Lần trước bị hắn đả thương, ta căn bản là chưa sử dụng thực lực chính thức. Càng huống chi thân thể của ta bây giờ so với trước kia đã mạnh hơn rất nhiều!"

- Ngươi còn không đi!

Hồng Phất Nữ nhìn Trương Tinh Phong trước mặt. Nàng thật sự không muốn một thiên tài thiên cổ hiếm thấy lại chết đi như vậy. Hai mươi đã đạt đến cảnh giới mà bọn họ cả ngàn năm đều không đạt được, điều này không thể chỉ dùng hai chữ thiên tài đơn giản để hình dung. Quan trọng nhất chính là nàng không muốn một người chí tình như vậy lại chết đi.

- Muốn đánh thì đánh, đừng nói nhiều. Ta còn phải lo cho Nhu của ta!

Trương Tinh Phong quay đầu lại thâm tình nhìn thoáng qua Vũ Văn Nhu trong bằng quan.

Ba người Lý Thế Dân nhìn nhau, lập tức như một tia chớp bao vây Trương Tinh Phong.

Trương Tinh Phong vẫn nhìn vào Vũ Văn Nhu, nhẹ nhàng nói:
- Nhu, để ta đuổi bọn chúng đi, sau đó sẽ ở cùng với nàng. Nàng đừng lo lắng, hãy chờ ta!

Ngay lúc này, Lý Thiên Tường bước lên phía trước, nhìn thẳng vào Trương Tinh Phong, trầm giọng nói:
- Trương Tinh Phong, ngươi nghe cho rõ, Nhu là thê tử của ta, là thê tử mà ta mai mối cưới hỏi đàng hoàng, không thể để cho ngươi điếm ô nàng!

- Tường nhi!
Lý Thế Dân lo lắng kêu lên. Hắn cũng biết Trương Tinh Phong chỉ cần khẽ động một chút là cũng có thể dễ dàng giết chết Lý Thiên Tường. Bởi vì chênh lệch thật sự quá lớn!

- Lão tổ tông, đây là chuyện của ba người chúng ta. Nếu hôm nay ta lùi bước thì có lẽ cả đời này cũng không thể ngóc đầu lên được. Hôm nay ta nhất định phải cùng hắn phân định rõ ràng!

Lý Thiên Tường giọng nói rất kiên định, không hề thỏa hiệp một chút nào.
Nhìn ánh mắt của Lý Thiên Tường, Lý Thế Dân biết bây giờ cho dù mình có nói gì cũng vô dụng, đành phải đứng một bên bất đắc dĩ nhìn sự tình phát sinh.

Trương Tinh Phong nhìn Lý Thiên Tường, trong nháy mắt đã nghĩ đến rất nhiều: "Là Lý Thiên Tường đã cướp đi Nhu của mình, chính là hắn đã làm cho Nhu phải chết. Nếu như không có hắn, thì cũng sẽ không có kết cục này!"
Đúng vậy, nếu như ngày đó tại Vũ Văn gia ta nhẫn tâm giết chết Lý Thiên Tường, mang Nhu rời đi, sẽ không có kết cục như ngày hôm nay? Đúng, là Lý Thiên Tường, chính là bởi vì hắn còn sống nên mới xảy ra tất cả những chuyện này!

- Lý Thiên Tường, ta – muốn – giết – ngươi!

Trương Tinh Phong chậm rãi nói từng câu từng chữ, sát khí trên người trong nháy mắt dường như biến thành thực thể. Sát khí màu đen dày đặc làm cho Lý Thiên Tường cảm nhận được, Trương Tinh Phong quả thật đang muốn giết hắn.

Nhưng Lý Thiên Tường không hề lui bước, hắn vẫn đứng yên nhìn Trương Tinh Phong, lửa giận trong mắt dường như muốn thiêu đốt cả đối phương.

- Trương Tinh Phong, ngươi tưởng ngươi là ai? Ngươi chỉ là một kẻ bỏ đi của Trương gia, một tên tiểu tử không có thế lực, ngươi dựa vào cái gì mà ở đây kiêu ngạo? Hơn nữa ngươi hãy nhớ cho kỹ, Nhu là thê tử của ta, nàng sống là người của nhà họ Lý, chết cũng làm ma nhà họ Lý, ngươi vĩnh viễn cũng đừng mơ tưởng có được nàng!

- Ha ha ha ...... Ta dựa vào cái gì, ta là một người bị Trương gia trục xuất ra khỏi gia môn thì dựa vào cái gì? Tốt, để ta nói cho ngươi biết, ta chính là dựa vào lực lượng của chính ta, lực lượng vô địch có thể hủy diệt cả ngươi và Lý gia. Nhu, ngươi còn dám nói đến Nhu trước mặt ta, nếu không phải bởi vì ngươi Nhu tại sao lại chết. Ngươi nhớ lúc trước ta đã nói với ngươi những gì không, lúc đó ngươi đã cam đoan với ta thế nào. Hôm nay ta đến đây chính là muốn bắt ngươi phải trả món nợ này!

Trương Tinh Phong ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Lý Thiên Tường.

- Đòi nợ, ngươi lại dám nói đến đòi nợ. Ta còn chưa đi tìm ngươi, ngươi đã lại đến tìm ta. Nhu chính là bởi vì ngươi nên mới chết, chính là ngươi!

Lý Thiên Tường trong đầu dường như lại hiện lên hai tiếng "Phong ca" Vũ Văn Nhu đã gọi trong lúc hôn mê, lửa giận bừng lên.

- Khốn khiếp, ngươi hãy chết đi!

Trương Tinh Phong gầm lên, bàn tay nắm lại thành quyền đánh tới. Lúc này trong lòng hắn đã hoàn toàn bị lửa giận thiêu đốt: "Cũng bởi vì Lý Thiên Tường tên khốn khiếp này không chiếu cố Nhu thật tốt, cho nên nàng mới phải chết như vậy, không thể tha thứ!"

Lý Thế Dân vừa nghe được, lập tức đã biết sự tình không tốt. Nhưng công lực của hắn và Trương Tinh Phong chênh lệch quả thật rất lớn, quan trọng nhất chính là Trương Tinh Phong lại là người ra tay trước. Khi hắn vừa bắt đầu phản ứng, Lý Thiên Tường đã bị Trương Tinh Phong đánh một quyền vào bụng bay về phía sau. Máu tươi nhiễm đỏ cả đại sảnh.

Lý Thế Dân nhìn nhìn tôn tử âu yến của mình chết đi, lửa giận trong lòng lập tức bừng lên. Cả ngàn năm qua chưa bao giờ hắn giận dữ đến mức này. Hắn hiểu rất rõ công lực của Trương Tinh Phong, một quyền đó cho dù là cao thủ Thiên chi cảnh cũng có thể đánh chết, huống chi là Lý Thiên Tường chỉ đạt đến nhất phẩm cảnh giới.

Lý Tịnh và Hồng Phất Nữ hai người ánh mắt cũng đỏ bừng. Bọn họ đều đã nhìn Lý Thiên Tường lớn lên, đều rất yêu quý đửa trẻ có tư chất tốt lại rất hiểu chuyện này. Bây giờ hắn lại bị người ta giết chết ngay trước mặt mình, thử hỏi làm sao không giận dữ. Sự thương tiếc trước kia đối với Trương Tinh Phong nay đã không còn, chỉ còn lại sát ý!

Ba người trong nháy mắt đã thi triển ra chiêu thức cực mạnh của mình.

- Long Du Cửu Thiên!
Lý Thế Dân trên người tử quang đại thịnh, đột nhiên từ trong thân thể bay ra chín con tử long. Chín tử long bay lên bầu trời phía trên đại sảnh, nhanh chóng hợp thành một cự long. Chỉ là uy lực dường như không bằng lúc ở Vũ Văn thế gia.

- Huyết Lang Chi Vẫn!
"Huyết Lang Đao" trên tay Lý Tịnh đột nhiên biến ảo thành một con dã lang màu huyết hồng chân chính, gầm lên một tiếng bay về hướng Trương Tinh Phong.

- Thiên Nữ Tán Hoa!
Bảo kiếm trên vai Hồng Phất Nữ đột nhiên bay lên. Chân nguyên lực vận chuyển, hai tay kết thành vô số các loại thủ ấn. Bảo kiếm trên không cũng theo tay nàng biến ảo thành vô số các loại kiếm hoa.

Trương Tinh Phong ngẩng đầu lên nhìn nhìn các chiêu thức đang công đến, lại cúi đầu xuống, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh nhạt.

Trương Tinh Phong vẫn đứng yên không hề hoàn thủ một chút nào, ba chiêu thức kinh thiên động địa hoàn hoàn công kích vào người hắn. Lý Thế Dân bọn họ dường như đã nhìn thấy kết cục thảm tử của Trương Tinh Phong.

Nhưng tràng cảnh phía sau lại làm cho bọn họ khiếp sợ. Trương Tinh Phong trên người chỉ có y phục bị phá tan, còn thân thể của hắn lại không hề có một vết thương nào.

- Các ngươi quá kém!
Trương Tinh Phong trong mắt càng toát ra vẻ khinh thường, nhìn ba người Lý Thế Dân thản nhiên nói.

Lý Thế Dân, Lý Tịnh, Hồng Phất Nữ ba người nhìn nhau, trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác buồn cười: "Ba người bọn họ là những nhân vật đã tung hoành Thanh Long đại lục cả ngàn năm nay lại bị một người chưa đến hai mưuơi tuổi bảo rằng "quá kém". Nhưng đối phương lại hoàn toàn có đủ thực lực để nói như vậy. Ba người mình cùng đồng thời ra tay, nhưng ngay cả phòng ngự căn bản của đối phương cũng không phá được, ha ha ......"

Ba người trong nháy mắt lửa giận bốc lên: "Bọn họ là ai, làm sao có thể để cho một tên tiểu tử khinh thường như vậy!"

Lý Thế Dân nhìn qua phu thệ Lý Tịnh, khẽ gật đầu, trong cơ thể đột nhiên bay ra một thanh thanh bảo kiếm. Chính là tiên khí lần trước đả thương Trương Tinh Phong, "Hiên Viên Kiếm"!

Phu thê Lý Tịnh cũng đồng thời đi chuyển theo một bộ pháp kì diệu, không ngừng phát ra từng đạo thanh quang bắn về phía "Hiên Viên Kiếm".

Lý Thế Dân vẫn đứng yên, ánh mắt tập trung nhìn vào "Hiên Viên Kiếm", chân nguyên lực trong cơ thể không ngừng vận chuyển.

Chứng kiến tất cả, Trương Tinh Phong sắc mặt hơi biến đổi: "Tam Tài Đấu Toàn Trận vốn là một trận thế công kích, không ngờ ba người Lý Thế Dân lại cải tiến nó trở thành một trận thế phụ trợ, có thể đem công lực của hai người khác dồn cho người thứ ba. Quan trọng nhất chính là dựa vào trận thế này, chân nguyên lực trong cơ thể Lý Thế Dân không đơn giản chỉ là của ba người, mà còn nhân lên rất nhiều lần!"

Trương Tinh Phong dưới tình huống này vẫn không hề vận dụng lực lượng. hắn chỉ muốn kiểm tra xem thân thể mình rốt cuộc cứng rắn đến mức độ nào.

- Tuyệt —— Sát!
Lý Thế Dân ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Trương Tinh Phong, nghiến răng quát lớn. "Hiên Viên Kiếm" trong nháy mắt quang mang bừng lên, bay về hướng Trương Tinh Phong với một tốc độ cực nhanh.

Trương Tinh Phong có thể cảm nhận được rất rõ uy lực của kiếm tiên, nhưng hắn vẫn như trước không hề dùng lực lượng bảo vệ thân thể.

"Hiên Viên Kiếm" như một tia chớp chém vào người Trương Tinh Phong. Hắn hoàn toàn cảm nhận được thân thể dường như không thể tiếp tục ngăn cản được.

Nhưng Lý Thế Dân bọn họ ba người lại càng kinh ngạc, bởi vì "Hiên Viên Kiếm" chém vào cơ thể Trương Tinh Phong chỉ có thể nhích từng chút một. Càng làm cho bọn họ khiếp sợ hơn, đó là Trương Tinh Phong vẫn không hề vận dụng một chút lực lượng nào. Nếu quả thật hắn toàn lực bảo vệ thân thể, thì phỏng chừng đến một sợi lông cũng không thể gây thương tổn được!

Nhưng Trương Tinh Phong vẫn như cũ không hề vận dụng lực lượng, để mặc cho "Hiên Viên Kiếm" tùy ý cắt vào thân thể. Hắn cảm nhận sự đau đớn, thản nhiên mỉm cười quay đầu lại nhìn Vũ Văn Nhu, trong mắt ánh lên vẻ thâm tình.

Lý Thế Dân bọn họ trong nháy mắt đã hiểu rõ ý đồ của Trương Tinh Phong: "Hắn muốn đi tìm cái chết!"

Đúng vậy, Trương Tinh Phong quả thật đang muốn chết. Từ sau khi biết được mình đã yêu Vũ Văn Nhu đến mức biển cạn đá mòn, hắn đã muốn đi cùng với nàng.

Lý Thế Dân bọn họ ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp, nhưng nghĩ đến Lý Thiên Tường đã chết dưới tay của Trương Tinh Phong, bọn họ vẫn thản nhiên đứng nhìn!

Cuối cùng, thân thể của Trương Tinh Phong bị cắt thành hai nửa. Lý Thế Dân bọn họ trong lòng như có một tảng đá ngàn cân đè nặng, "Hiên Viên Kiếm" dường như cũng rất nặng nhọc thu về bên trong cơ thể Lý Thế Dân.

Trương Tinh Phong mỉm cười, ánh mắt vẫn nhìn vào Vũ Văn Nhu, trong lòng thản nhiên nói: "Nhu, ta đến với nàng đây!"

......

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Trương Tinh Phong đột nhiên xảy ra biến hóa. Thân thể của hắn vốn đã chia làm hai nửa đột nhiên lại hợp thành một, tựa hồ như chưa từng bị cắt ra.

Lý Thế Dân bọn họ ngây ngốc!

Trương Tinh Phong cảm nhận được rất rõ ràng, ngay lúc thân thể mình vừa tách ra, "Tử Kim Nguyên Tôn" ở vị trí trái tim đột nhiên phát ra một luồng quang mang màu tím, trong nháy mắt đã đem hai nửa thân thể khôi phục lại nguyên dạng. Trương Tinh Phong tâm thần chấn động, hắn cuối cùng đã biết lực lượng của mình là gì, đó chính là lực lượng trong truyền thuyết của Tu Chân giới, hỗn độn lực!

Hỗn độn lực, lực lượng trong truyền thuyết, uy lực có thể sánh ngang với tiên lực. Hơn nữa khi người sở hữu nó đạt đến cấp bậc tiên nhân, hỗn độn lực có thể phát triển thành vô cực chi lực có thể sánh ngang với thần lực. Còn nếu đạt đến Thần nhân chi cảnh, vô cực chi lực sẽ tiến hóa thành dạng gì thì không ai biết được.

Trương Tinh Phong sở dĩ nhận ra đây là hỗn độn lực chủ yếu là vì nhục thể bất tử. Hỗn độn lực sở dĩ hấp dẫn những người Tu chân giả chính là vì nó có thể làm cho người ta trở thành bất tử chi thân, bất kể nhục thể bị hủy thành dạng gì, trong nháy mắt cũng sẽ khôi phục lại. Đương nhiên hỗn độn lực cũng không phải vô địch, nó chỉ có tác dụng đối với nhục thể mà thôi, nếu người sở hữu nó nguyên anh bị phá hủy thì vẫn tử vong như thường.

Nên biết rằng các Tu Chân giả sợ nhất chính là nhục thể bị hủy diệt. Nếu như nhục thể bị hủy thì cho dù có tu luyện lại cũng chỉ là Tán tiên, cả đời cũng không thể đề cao. Hơn nữa Tán tiên mỗi một ngàn năm còn phải chịu thiên kiếp. Đương nhiên không có gì là tuyệt đối, vượt qua được chín lần thiên kiếp Tán tiên có thể trở thành tiên nhân. Nhưng mà trong lịch sử của Tu Chân giới chưa từng có một vị Tán tiên nào có thể vượt qua chín lần thiên kiếp.

Nhưng khi có hỗn độn lực nhục thể lại không thể bị phá hủy, có thể tưởng tượng được sự thần kỳ của nó. Hơn nữa lực công kích của nó cũng vô cùng cường đại, có thể sánh ngang với tiên lực. Trong lịch sử Tu Chân Giới, chỉ có duy nhất Bàn Cổ đại thần trong truyền thuyết là luyện thành loại lực lượng này. Nhưng Bàn Cổ đại thần tại Tu Chân giới và Tiên giới không hề có một đệ tử nào, chính vì vậy đến nay vẫn không có ai biết làm thế nào để luyện thành loại lực lượng này.

Trương Tinh Phong trong lòng có chút vui mừng, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn lại vì cái chết của Vũ Văn Nhu mà thống khổ.

- Nếu như ta không thể chết được, vậy thì ta sẽ sống để báo thù cho nàng, có được không? Bây giờ chúng ta cùng nhau trở về nhé!

Trương Tinh Phong thâm tình nhìn Vũ Văn Nhu trong quan tài.

"Vút! ..."

Trương Tinh Phong và cả chiếc băng quan bỗng nhiên biến mất khỏi đại sảnh.

Ba người Lý Thế Dân trong lòng khiếp sợ: "Thuấn di, đây chính là thuấn di trong tuyền thuyết sao? Nếu như hắn có thể thuấn di, vậy thì còn có trận thế gì có thể vậy khốn được hắn đây? Hơn nữa dựa vào năng lực này hắn thậm chí có thể giết chết mình rất dễ dàng!"

Mà người vốn dĩ đã chết đi là Lý Thiên Tường lúc này vẫn còn chưa chết.

- Uy, tiểu tử, ngươi thật là kém quá, ta chỉ dùng một ngón tay thôi là cũng đủ đánh bại ngươi rồi, ha ha ......
Một thanh âm quỷ dị vang lên trong đầu Lý Thiên Tường.

Lý Thiên Tường nhớ lại một quyền kinh khủng của Trương Tinh Phong, đột nhiên nói:
- Đúng, là ta quá kém, nhưng chuyện này này có thể trách ta sao? Sư môn của hắn là gì đây, có thể làm cho một người chưa đến hai mươi tuổi còn lợi hại hơn Lão tổ tông cả ngàn năm tuổi. Cái này trách ta sao?

- Ân, tiểu tử, ngươi có muốn đạt đến cảnh giới như của hắn hay không?
Thanh âm quỷ dị lại vang lên.

- Muốn, đương nhiên là muốn, ta nằm mơ cũng muốn đánh bại hắn. Nhưng, chênh lệch của chúng ta rất lớn, thật sự là quá lớn. Ngươi không thấy sao, hắn muốn giết ta, ta không có chút sức lực nào để phản kháng!
Lý Thiên Tường trong lòng căm phẫn.

- Tốt, chỉ cần ngươi bái ta làm sư phụ, ta sẽ khiến ngươi có thể đánh bại hắn!
Thanh âm quỷ dị lại vang lên.

- Ha ha ......
Lý Thiên Tường điên cuồng cười to.

- Tiểu tử, ngươi cười cái gì?
Thanh âm quỷ dị kia lại vang lên.

Lý Thiên Tường lạnh nhạt nói:
- Ngươi có biết tình huống của ta bây giờ như thế nào không? Thân thể của ta đã bị một quyền của hắn đánh thành tàn phế, sinh cơ đã mất, còn có tác dụng gì đây!

- Tiểu tử, chuyện này ngươi không cần lo lắng. Nếu ta không bảo vệ một chút sinh cơ cuối cùng thì ngươi đã chết rồi. Thân thể của ngươi, ta đương nhiên có thể chữa trị!

- Được, nếu đã như vậy, Lý Thiên Tường ta bái ngươi làm sư phụ!

Lý Thiên Tường vốn không phải là một người tùy tiện bái sư như vậy. Nhưng đã tới bước này, hắn đã không còn con đường nào khác.

- Tốt, đồ đệ của Nghịch Tiêu Ma Quân ta làm sao có thể ngay cả một người chỉ đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ cũng không đánh lại cơ chứ? Ha ha! Bây giờ trước tiên ta sẽ chữa trị thân thể của ngươi đã!

*************

- Nhị đệ, mau nhìn kìa!
Hồng Phất Nữ kêu lớn, tựa hồ nhìn thấy một chuyện không thể tin được đã xảy ra!

Lý Thế Dân và Lý Tịnh nhìn theo hướng chỉ của Hồng Phất Nữ, vừa kinh dị lại vừa kinh hỉ chứng kiến thân thể của Lý Thiên Tường bỗng nhiên bắt đầu khôi phục, khuôn mặt cũng dần trở nên hồng hào.

Một lúc sau, Lý Thiên Tường mở mắt ra. Hắn đứng lên, nhìn ba người Lý Thế Dân trước mặt, cười cười nói:
- Lão tổ tông, ta đã trở lại rồi!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK