Lúc này Thiên Thần tử như ngây như dại, hoàn toàn đắm chìm trong kiếm vũ như mộng ảo của Vũ Tiển tiên tử…
Không biết đã qua bao lâu, Vũ Tiển tiên tử rốt cuộc cũng thu kiếm lại, quay về các tiên nhân chung quanh khẽ gật đầu cảm tạ, sau đó liền xoay người chuẩn bị rời đi.
- Vũ Tiển tiên tử xin dừng bước!
Thiên Thần tử liền xoay người nhìn về hướng người vửa lên tiếng, đúng là Điền Dương vừa rồi. Thiên Thần tử lúc này mới biết, người mà mình ngảy đêm mong nhớ chính là Vũ Tiển tiên tử. Có điều lúc này hắn lại nhớ đến câu chuyện giữa Điền Dương và Trang Mãnh vừa rồi, trong lòng cảm thấy lo lắng: “Điền Dương này rốt cuộc là ai? Vừa rồi nghe hắn nói chuyện, hình như là một đại nhân vật của Thú Dương tông, hơn nữa còn có chút ý đồ với Vũ Tiển tiên tử…”
Đột nhiên Thiên Thần tử trên mặt lộ ra vẻ cười khổ: “Ta suy nghĩ gì vậy chứ? Vũ Tiển tiên tử còn nhớ một tuần tra binh nhỏ bé không có tự do mà năm đó nàng đã cứu hay sao? Ta quả thật hy vọng có thể cùng nàng kết làm đạo lữ, nhưng bản thân nàng có nguyện ý hay không?”
Thiên Thần tử trên mặt thoáng hiện lên vẻ kiên quyết: “Bản thân Vũ Tiển tiên tử muốn cùng người nào kết làm đạo lữ thì ta cũng sẽ vui vẻ chúc mừng nàng, chỉ cần nàng nguyện ý là được, mọi việc không thể cưỡng cầu…”
Điền Dương lúc này đã đi lên vũ đài, dùng một thái độ mà hắn cho rằng lễ độ và khiêm tốn nhất nói với Vũ Tiển tiên tử:
- Vũ Tiển tiên tử, “phi kiếm tiên vũ” động lòng người của nàng khiến cho Điền Dương như chìm vào trong mộng ảo. Điền Dương quả thật đã sinh lòng mên mộ đối với Vũ Tiển tiên tử, không biết ta có thể mời nàng dùng bữa hay không?
Vũ Tiển tiên tử nhìn thoáng qua Điền Dương, trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác chán ghét. Mỗi đệ tử Phi Tiên lâu các nàng trong một tháng đều ra biểu diễn một lần. Nàng cũng đã nhìn thấy không ít người giống như Điền Dương, tất cả đều biến hóa một cách hoàn mỹ, nhưng dưới con mắt của nàng thì lại quá giả dối.
Có điều nữ đệ tử Phi Tiên lâu các nàng cũng đã gặp phải tình huống như vậy không biết bao nhiêu lần, đương nhiên là biết phải trả lời như thế nào.
- Điền Dương tiên nhân đến Phi Tiên lâu cũng không ít lần, Vũ Tiển mấy lần ra sân đều nhìn thấy ngài. Trước tiên xin cảm ơn ngài đã ủng hộ như vậy!
Vũ Tiển trên mặt vẫn mang theo vẻ tươi cười, nụ cười làm cho người ta không thể biết được là từ đáy lòng hay giả tạo.
Điền Dương trong lòng kích động, thầm nghĩ: “Xem ra ấn tượng của Vũ Tiển tiên tử đối với ta cũng không tệ lắm, có hi vọng!”
Vũ Tiển tiếp tục nói:
- Có điều hôm nay thân thể của Vũ Tiển không được thoải mái, muốn trở về nghỉ ngơi. Không biết Điền Dương tiên nhân có thể để cho Vũ Tiển về nghỉ hay không?
Điền Dương vừa nghe, lập tức ngẩn người, vội vã nói:
- Đương nhiên, đương nhiên! Thân thể là quan trọng, Vũ Tiển tiên tử xin cứ trở về nghỉ ngơi trước đi!
Vũ Tiển cũng mỉm cười nói:
- Vậy xin cảm tạ Điền Dương tiên nhân, Vũ Tiển cáo từ trước!
Điền Dương lập tức gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười.
Điền Dương trong lòng thầm nghĩ: “Không biết sư thúc đã đem lễ kim đến Phi Tiên lâu hay chưa? Bây giờ thì chỉ cần xem bản thân Vũ Tiển tiên tử có đồng ý hay không. Có điều theo như thái độ vừa rồi của nàng, tựa hồ cảm giác đối với ta cũng không tệ lắm. Ha ha, cũng không tệ lắm!” Điền Dương trong lòng đắc ý, liền nhanh chóng từ trên đài đi xuống.
Thiên Thần tử nhìn theo bóng lưng Vũ Tiển tiên tử, trong lòng bỗng có một cảm giác cô đơn. Thủy chung Vũ Tiển tiên tử cũng không nhìn hắn một lần, có lẽ nàng hoàn toàn không có một chút ấn tượng đối với hắn.
Bên trong hậu viện Phi Tiên lâu.
- Cái gì! Sư tôn, người nói Điền Dương kia đưa tới lễ kim, muốn cùng con kết làm đạo lữ?
Vũ Tiển vẻ mặt khó tin.
Thái Lạc đạo nhân nhìn đồ đệ của mình, cười cười nói:
- Vũ Tiển, Điền Dương kia cũng không tệ, bây giờ đã là Đại La Kim Tiên, hơn nữa phụ thân hắn còn là tông chủ của Thú Dương tông. Thú Dương tông tại Tiên giới mặc dù không tính là đại tông phái gì, nhưng cũng tuyệt không phải là một tông phái nhỏ, so với Phi Tiên lâu ta cũng xem như là môn đăng hộ đối. Hơn nữa cùng Điền Dương kết làm đạo lữ, vậy sau này tiên tinh cung ứng cho con tu luyện đương nhiên là không có vấn đề.
Vũ Tiển trong đầu nhớ lại dung mạo hoàn mỹ có chút giả tạo của Điền Dương, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác chán ghét. Nghĩ đến cảnh sau này phải cùng hắn ở cùng một chỗ, cảm giác chán ghét đó càng lúc càng lớn hơn.
- Không, sư tôn, tuyệt đối không thể, con tuyệt đối sẽ không lấy Điền Dương kia. Sư tôn người không thấy đâu, hắn thuần túy chỉ là một tên gia hỏa không hề biết nội hàm, con hoài nghi hắn trở thành tiên nhân cũng là dựa vào phụ thân hắn che chở. Một tên gia hỏa như vậy làm sao có thể trở thành đạo lữ của Vũ Tiển? Tuyệt đối không có khả năng!
Vũ Tiển thái độ kiên quyết.
Thái Lạc đạo nhân chỉ đành thở dài. Nàng đã sớm đoán được phản ứng của đồ đệ mình, nhưng nàng vẫn quyết định nói ra. Dù sao thì nếu như có thể quan hệ tốt đẹp cùng với Thú Dương tông, đối với Phi Tiên lâu không hề nghi ngờ là có rấ nhiều lợi ích.
Có điều Thái Lạc đạo nhân cũng sẽ không bức bách đồ đệ của mình. Dù sao thì lâu chủ đời thứ nhất của Phi Tiên lâu cũng đã có nghiêm lệnh: “Việc đạo lữ nhất định phải xem bản thân nguyện ý, không thể cưỡng cầu!”
Vũ Tiển hiển nhiên cũng biết, việc làm của mình sẽ mang đến cho Phi Tiên lâu không ít phiền toái. Nàng nhìn Thái Lạc đạo nhân nói:
- Sư tôn, Vũ Tiển đã đem đến phiền phức cho sư môn rồi!
Thái Lạc vừa nghe, trong lòng rung động, liền đưa mắt nhìn đồ đệ của mình. Vũ Tiển và nàng đã có tình cảm sư đồ hơn mười vạn năm, bắt đầu từ khi còn ở Tu chân giới. Bây giờ nhìn thấy đồ đệ mình như vậy, trong lòng nàng bỗng dâng lên một cỗ hào khí, liền nói:
- Vũ Tiển, con đừng lo lắng! Bản thân con không muốn, chuyện này đương nhiên là không thể thành được. Thú Dương tông không phải chỉ là một tông phái bình thường tại Tiên giới hay sao? Bọn họ có thể kiêu ngạo cũng là nhờ vào vị đại trưởng lão cấp bậc Tiên Quân của tông phái. Phi Tiên lâu chúng ta mặc dù chỉ có bốn Cửu Thiên Huyền Tiên, ngay cả một Tiên Quân cũng không có…
- Sư tôn!
Vũ Tiển lập tức lên tiếng, xem ra nàng cũng có chút tự trách.
Thái Lạc đột nhiên lại cười mỉa:
- Bất quá, những tông phái hữu hảo với Phi Tiên lâu thì lại có rất nhiều. Đạo lữ của đại sư tỷ con chính là Cửu Thiên Huyền Tiên của Phong Duyên môn. Phong Duyên môn chỉ cần nói một câu, Thú Dương tông còn dám gây sự hay sao?
Phi Tiên lâu đương nhiên là có rất nhiều tông phái hữu hảo. Mỗi một đời đệ tử, đạo lữ đa phần đều là người của các đại tông phái, trong đó cũng có không ít người thuộc Tiên giới thất đại tông phái. Vì vậy người dám đắc tội với Phi Tiên lâu cũng không nhiều lắm.
Vũ Tiển vừa nghe, trong lòng cũng yên tâm, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười nhẹ nhõm.
Thái Lạc nói như vậy cũng là vì quan tâm đến đồ đệ của mình, có điều trong lòng nàng cũng có chút lo lắng: “Đạo lữ của đệ tử tông phái mình mặc dù cũng có vài người thuộc thất đại thế lực, những cũng không phải là những người có địa vị cao. Còn Điền Dương kia lại là con trai của tông chủ Thú Dương tông, địa vị hoàn toàn khác biệt. Chuyện này quả thật rất khó nói!”
Có điều Thái Lạc chứng kiến bộ dáng cao hứng của đồ đệ mình, cũng đành đem những suy nghĩ vừa rồi nuốt vào trong bụng. Mặc dù mỗi một đệ tử Phi Tiên lâu đều đã từng biểu diễn trước mặt người ngoài, nhưng đó đều là do những đệ tử này tự nguyện. Một tông phái của nữ tử, cảm tình giữa các sư tỷ muội so với những tông phái bình thường thâm hậu hơn rất nhiều.
Điền Dương đột nhiên từ chỗ ngồi đứng đứng dậy, lạnh lùng nhìn tên đệ tử Thú Dương tông vừa truyền đến tin tức. Cặp mắt của hắn bỗng nhiên nheo lại, hàn quang lãnh khốc lộ ra bên ngoài không chút nào che dấu. Tên đệ tử Thú Dương tông bên dưới trong lòng run lên: “Không hay, thiểu tông chủ xem ra muốn nổi điên rồi!”
Điền Dương trong lòng liên tục xoay chuyển, một mưu kế độc ác lướt qua đầu hắn. Đừng xem Điền Dương chỉ là một tên công tử bột cậy quyền cậy thế, mưu kế của hắn cũng là số một số hai tại Thú Dương tông, đã từng có không ít cao thủ thua dưới tay của hắn.
- Thu thập thân phận đạo lữ của nữ đệ tử Phi Tiên lâu cho ta. Tất cả đều phải thu thập, đặc biệt là những người trong thất đại thế lực!
Điền Dương đột nhiên lạnh giọng ra lệnh cho đệ tử bên dưới.
Mặc dù tên đệ tử bên dưới cũng là Đại La Kim Tiên, cùng một cấp bậc với Điền Dương, bất quá hắn lại không dám có chút cãi lời. Đây là thế giới nơi cường giả vi tôn. Ai là cường giả? Thế lực cường đại tức là cường giả. Đúng, là thế lực cường đại, chứ không phải là thực lực cường đại. Bởi vì thế lực cũng phân ra rất nhiều phương diện, chẳng hạn như tự thân thực lực, quan hệ… vân vân… Hiển nhiên, thế lực của Điền Dương lớn hơn nhiều so với hắn.
Điền Dương nhìn tên đệ tử bên dưới rời đi, đột nhiên gầm lên:
- Phi Tiên lâu, Phi Tiên lâu, con tiện nhân Vũ Tiển, tiện nhân!
Thanh âm như nhập vào Cửu U, vô cùng thê lương…
Lúc này bên trong đại bản doanh của Thú Dương tông Tiên giới.
Điền Mưu đã hoàn toàn đã biết tất cả, trên mặt hắn lại nở một nụ cười thần bí, một thân hắc y càng làm cho hắn có vẻ cực kỳ quỷ bí. Có điều trong mắt hắn lại thoáng hiện lên vẻ hiền từ, khiến cho khí chất trên người hắn lại có thêm ba phần dương quang.
“Điền Dương con của ta, xem ra lần này con phải chịu khổ rồi. Thất bại về cảm tình mới có thể làm cho tâm cảnh của con người ta trưởng thành. Trải qua chuyện lần này, tin rằng tâm cảnh tu vi của con cũng sẽ trưởng thành không ít, công lực cũng có thể đột phá!” Điền Mưu lẩm bẩm.
Có điều Điền Mưu lại quên mất một điểm. Thất bại về cảm tình mặc dù có thể làm cho tâm cảnh trưởng thành, nhưng sở dĩ công hiệu lớn như vậy, chính bởi vì đả kích cũng là lớn nhất. Đả kích trên phương diện cảm tình vượt xa các phương diện khác, chưa từng phải trải qua thất bại, Điền Dương có thể chịu được đả kích như vậy hay sao?
Điền Mưu cả đời trí giả, nhưng chỉ sai lầm một lần này đã khiến cho hắn hối hận không kịp.
Điền Dương lần đầu tiên thích một người. Ba mươi năm nay, mỗi tháng hắn đều đến Phi Tiên lâu một lần, mà mỗi lần đến đều chính là ngày Vũ Tiển tiên tử ra đài biểu diễn. Ba mươi năm rồi, suốt ba mươi năm, lần đầu tiên hắn động tình, nhưng khi đề thân lại bị cự tuyệt, hắn làm sao có thể tiếp nhận được.
Có điều hắn vẫn cố gắng khống chế bản thân, không nổi giận đến Phi Tiên lâu đại náo, mà là âm thầm chuẩn bị tất cả.
Khuôn mặt lạnh lẽo của Điền Dương khiến cho những đệ tử của Thú Dương tông tại Thiên Tiệm thành đều thấp thỏm bất an. Đây là lần đầu tiên Điền Dương có bộ dạng như thế này, khuôn mặt của một tên công tử bột cậy quyền đã trở thành một sát thần lãnh khốc. Hơn nữa một tháng nay biểu tình của hắn luôn như vậy, đây mới là điều đáng sợ nhất.
Điền Dương cũng không biết chuyện gì xảy ra. Trong một tháng qua, tâm cảnh của hắn biến hóa rất nhanh, công lực cũng từ Đại La Kim Tiên tiền kỳ đột phá đến trung kỳ. Có điều tất cả những việc này hiển nhiên không hề làm cho hắn cao hứng chút nào. Tính tình của hắn đã thay đổi, tính cách cũng bắt đầu thay đổi. Trước kia hắn thích mặc bạch y, nhưng bây giờ hắn lại thích mặc hắc y, màu sắc y phục mà Điền Mưu cha hắn cũng thích mặc.
“Đạo lữ của nữ đệ tử Phi Tiên lâu có hơn năm trăm người, trong đó thất đại thế lực có hơn hai mươi người. Công lực cao nhất là Cửu Thiên Huyền Tiên, tổng cộng có năm người. Bất quá không một người nào bối cảnh lớn!” Điền Dương trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Hừ, trong thất đại thế lực, những người có địa vi cao có người nào không phải là Tiên Quân. Huống hồ thất đại thế lực sở dĩ có thể đứng vững tại Tiên giới cả ức năm mà không suy sụp, chính là bởi vì không có một đệ tử nào dám dùng thế lực của tông phái để chèn ép các tiểu tông phái khác!”
Điền Dương trên mặt hiện lên vẻ tàn khốc: “Như vậy thì ta cũng yên tâm!”
- Phong Lôi Vân Vũ, theo ta!
Điền Dương trên mặt hiện lên vẻ điên cuồng, quay về phía sau lạnh nhạt ra lệnh. Trong nháy mắt sau lưng hắn bỗng nhiên xuất hiện bốn vị cao thủ của Thú Dương tông. Bốn cao thủ này công lực đều đạt đến Đại La Kim Tiên hậu kỳ, là gia do gia gia của Điền Dương, cũng chính là đại trưởng lão Thú Dương tông vì ái tôn của mình mà huấn luyện. Tuyệt kỹ của tứ đại hộ vệ đều có thể hỗ trợ cho nhau, uy lực vô cùng cường đại.
Các tông phái tại Tiên giới mặc dù cũng có không ít trú địa tại Thiên Tiệm thành, nhưng gốc rễ thì đều là tại Tiên giới. Phi Tiên lâu cũng như vậy, tại Thiên Tiệm thành cũng chỉ là một chi nhánh mà thôi, người quản lý cũng chính là sư tôn của Vũ Tiển, Thái Lạc đạo nhân.
Phi Tiên lâu tại Thiên Tiệm thành thực lực cũng không mạnh, đây cũng là nguyên nhân mà Điền Dương dám xuất động. Về phần tại Tiên giới, Thú Dương tông chẳng lẽ lại sợ Phi Tiên lâu hay sao?
Phong Lôi Vân Vũ tứ đại hộ vệ theo phía sau Điền Dương, nhanh chóng đi đến Phi Tiên lâu. Hôm nay cũng chính là ngày Vũ Tiển tiên tử lên đài biểu diễn.
Phong hộ vệ nhướng mày, nhìn Điền Dương toàn thân y phục đều là màu đen, trong lòng thầm nghĩ: “Thiểu tông chủ tựa hồ đã thay đổi rồi, trở nên có uy thế giống như đại trưởng lão!”
- Bốn người các ngươi chờ một lát hãy tiến vào Phi Tiên lâu. Năm người chúng ta phải tách ra lần lượt đi vào, đừng cho người khác biết thân phận của mình!
Thanh âm của Điền Dương truyền đến, người lại đột nhiên tăng tốc, chỉ vài bước đã ở ngoài trăm thước.
Khi vừa mới đi bước đầu tiên, dáng người Điền Dương bỗng nhiên trở nên gầy yếu. Khi đi bước thứ hai, dung mạo của hắn lại biến đổi. Sau bước thứ ba, Điền Dương đã hoàn toàn trở thành một người khác. Có điều sau khi đi bước thứ tư, hắn lại khôi phục hình dạng như trước kia.
“Ừ, bộ dáng vừa rồi phối hợp với khí chất hiện tại đã biến đổi của ta, nếu không phải người quen hẳn là không thể phân biệt được thân phận. Có điều ta cũng nên cho con tiện nhân Vũ Tiển kia thêm một cơ hội!” Y phục màu đen trên người Điền Dương đột nhiên biến thành màu trắng. Lúc này hắn lại khôi phục bộ dáng công tử bột vốn có.
Điền Dương đi vào bên trong Phi Tiên lâu. Vừa bước vào, cặp mắt của hắn đã tập trung vào màn kiếm vũ phiêu miễu vô định trên đài. Hắn thản nhiên đi đến hàng ghế đầu tiên ngồi xuống. Mà bên cạnh hắn đúng là Thiên Thần tử.
Điền Dương đưa mắt nhìn Vũ Tiển, trong mắt hiện lên vẻ ái mộ, nhưng trong nháy mắt trở nên thù hận.
Bỗng nhiên Điền Dương cười lạnh, kế hoạch của hắn đã bắt đầu…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK