Trương Tinh Phong ngơ ngác nhìn thân ảnh mỹ lệ trước mặt. Là Nhu, là Nhu mà hắn triêu tư mộ tưởng (sáng nhớ chiều mong). Nhưng mà Nhu trước mặt lại không hề tuơi cười một chút nào, khuôn mặt trắng như tuyết giống như bị bệnh nặng, chuẩn xác mà nói là trắng bệch. Trương Tinh Phong nhìn thấy trong lòng đau xót: Nhu, nàng làm sao vậy? Hắn muốn nói, nhưng mở miệng mà không thốt nên lời.
Vũ Văn Nhu nhìn con người mà nàng đã mong nhớ mười năm. Chuyện hôm qua si tình mật ý phảng phất xa xôi như cả một đời. Nàng bây giờ chỉ muốn ở bên cạnh hắn, mãi mãi không chia lìa. Nhưng mà đêm hôm qua, chỉ một đêm thôi đã quyết định tương lai của mình vĩnh viễn không thể ở cùng với Phong. Vì thế gia, mình còn có thể lựa chọn gì đây? Vũ Văn Nhu thản nhiên cười.
- Trương công tử, sao ngươi lại đến đây? Chẳng lẽ ngươi thật sự đến đề thân? Không thể nào, ta còn tưởng rằng tối hôm qua ngươi chỉ nói đùa thôi chứ!
Vũ Văn Nhu nhìn Trương Tinh Phong cười nói, dường như rất ngạc nhiên. Tựa hồ như nàng không hề nhìn thấy tình hình lúc này bạt kiếm giương cung, ngữ khí nói chuyện rất nhẹ nhàng, bình thản.
Trương Tinh Phong nhìn Vũ Văn Nhu, trong lòng tràn đầy khổ sở.
- Trương công tử, ồ, bây giờ nàng gọi ta là Trương công tử! Dường như từng có lúc nàng gọi ta là "Phong" thì phải, là khi nào nhỉ? Là ngày hôm qua, không đúng, dường như đã lâu lắm rồi. Ta đến đề thân là nói đùa hay sao? Ha ha, hình như ta bây giờ chỉ như là một trò cười của nàng thôi thì phải, ha ha, như vậy cũng không sao!
Trương Tinh Phong chậm rãi nói.
Trương Tinh Phong kỳ thật hiểu rất rõ ràng cung cách làm việc của thế gia, nhưng hắn vẫn còn bám víu một tia hy vọng, mong chờ kỳ tích xảy ra. Nhưng sau khi nghe được lời nói của Nhu, hắn biết mình đã không còn một chút hy vọng nào. Kỳ thật dựa vào ánh mắt của hắn, dựa vào tu vi tâm cảnh của hắn chỉ cần liếc mắt là đã nhìn thấu tất cả. Nhưng ma lực của tình yêu thật sự quá lớn, làm cho hắn rối loạn, cũng khiến cho hắn vẫn không thể từ bỏ theo đuổi Vũ Văn Nhu.
- Tình yêu, ha ha, ngươi quả thật là ma quỷ!
Trương Tinh Phong cười.
- Vũ Văn tiểu thư, ta xưng hô như vậy có đúng không? Ha ha, dường như đã lâu trước kia ta gọi nàng là "Nhu" thì phải? Nhưng ta đã quên mất là khi nào rồi, có lẽ chỉ là một giấc mộng mà thôi. Vũ Văn tiểu thư, ta bây giờ chỉ cần nàng trả lời một vấn đề thôi. Nàng có yêu ta không? Hoặc là nàng có từng yêu ta không?
Trương Tinh Phong thanh âm rất bình tĩnh, tiếng tim đập cũng rất nhẹ nhàng, rất khó đoán được tâm tình của hắn lúc này. Không ai nghĩ đến vừa rồi hắn lại có bộ dạng khủng bố đến như vậy.
Nhưng không có người nào chú ý tới trên bầu trời của Vũ Văn gia mây đen càng lúc càng nhiều.
Vũ Văn Nhu nhìn Trương Tinh Phong trước mặt, nụ cười phiêu dật như có như không, nụ cười từng xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của nàng. Trên chiếc cầu kia, nhìn thấy nụ cười của hắn dường như càng hấp dẫn hơn. Nhưng bây giờ bất kể thế nào cũng không thể nhớ được đó là nụ cười như thế nào.
Mình có yêu hắn không? Có yêu không? Không biết. Chỉ biết rằng trong lòng mình vẫn chỉ có một người là hắn, không có người khắc. Vẫn là hắn! Nhưng trong đầu lại luôn có một thanh âm nói cho mình biết, người mình yêu phải là Lý Thiên Tường.
Vũ Văn Nhu tuân theo mệnh lệnh của thế gia, thuận theo thanh âm trong đầu, trả lời một cách dịu dàng:
- Trương công tử, đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng ta đã có hôn ước với Lý công tử rồi, thật sự rất xin lỗi. Ngươi nên biết rằng tình yêu là phải đồng thời xuất phát từ hai phía.
Vũ Văn Nhu nói xong, vừa cười vừa liếc mắt qua Lý Thiên Tường bên cạnh. Không ai hiểu được đó là dạng ánh mắt gì.
Trương Tinh Phong nghe Vũ Văn Nhu nói, không lên tiếng, cũng không có phản ứng.
Lý Thiên Tường bước lên phía trước, hắn bây giờ tràn ngập dũng khí. Tình yêu ơi, ngươi quả là vô thượng linh dược!
- Trương công tử, ngươi không nghe thấy sao? Tình yêu là phải đồng thời xuất phát từ hai phía, xin ngươi đừng quấy nhiễu chuyện của ta và Nhu nữa. Có rảnh không? Ngày đại hôn của ta và Nhu, nhất định sẽ mời Trương công tử đến uống rượu mừng, ha ha.
Lý Thiên Tường rất là hào hiệp, dường như đã quyên mất sự khủng bố của Trương Tinh Phong. Hắn quay đầu lại nhìn Vũ Văn Nhu, ánh mắt tràn đầy thâm tình, hắn đã chờ những lời này của Vũ Văn Nhu lâu lắm rồi. Lúc này cuối cùng cũng đã nghe được, sự sợ hãi đối với Trương Tinh Phong cũng hoàn toàn quyên mất.
Trương Tinh Phong không lên tiếng. Từ sau khi nghe được Vũ Văn Nhu nói đã cùng với Lý Thiên Tường có hôn ước, hắn không nói một lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Vũ Văn Nhu. Ánh mắt của dường như rất bình tĩnh, trong sự bình tĩnh lại có một chút thống khổ, dường như có một chút bình thản, lại cũng có một chút giải thoát.
Mây đen trên bầu trời dần dần bắt đầu thối lui.
Đột nhiên, Trương Tinh Phong nhướng mày, thân thể chấn động.
Trên bầu trời đột nhiên mây đen bắt đầu hội tụ lại với một tốc độ kinh khủng, nhanh hơn lúc trước rất nhiều lần. Hàn phong màu đen trên người vốn đã biến mất bây giờ lại bắt đầu trùng kích ra bốn phía ......
- Ha ha, hay cho một Vũ Văn thế gia, lại dám dùng thủ đoạn như vậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không nhận ra hay sao?
Trương Tinh Phong thân thể vừa động, trong nháy mắt đã đến trước mặt Vũ Văn Nhu, tốc độ kinh khủng đến cỡ nào! Tay phải của Trương Tinh Phong nhẹ nhàng đặt lên trên đầu của Vũ Văn Nhu, một luồng sánh màu xanh loé lên. Trương Tinh Phong nhìn Vũ Văn Nhu, ánh mắt ôn hòa mang theo một chút yêu thương.
- Nhu, nàng hãy trả lời ta, nàng có yêu ta không?
Thanh âm mặc dù rất bình tĩnh, nhưng có thể cảm nhận được một nỗi chờ mong.
Vũ Văn Nhu toàn thân chấn động.
Đúng vậy, là Phong mà mình yêu thương, đúng, là ngày hôm qua, chính là ngày hôm qua, hắn ôn nhu nói rằng hắn muốn đến đề thân với mình. Sau khi về nhà thì phụ thân dẫn đến một lão bà bà động tay động chân gì đó với mình, sau đó không hiểu sao mình lại thiếp đi.
Nhưng đây chính là thế gia, Vũ Văn thế gia, Vũ Văn thế gia vĩ đại! Ta là người của Vũ Văn gia, tính mạng của ta cũng thuộc về Vũ Văn gia. Vì Vũ Văn gia ta có thể hy sinh tất cả.
- Trương công tử, ta không phải đã nói rồi sao? Chẳng lẻ còn muốn ta nói rõ ràng? Bây giờ ta nói rõ cho ngươi biết, ta muốn cùng Lý công tử kết hôn, người ta yêu đương nhiên là Lý công tử. Hy vọng ngươi có thể chúc phúc cho chúng ta.
Vũ Văn Nhu ánh mắt nhìn thẳng vào Trương Tinh Phong.
Trương Tinh Phong nhìn Vũ Văn Nhu, hắn không tin. Vừa rồi hắn nhận ra Nhu đã bị người khác dùng mật pháp nào đó không chế. Hắn tin tưởng rằng sở dĩ Nhu đối đãi hắn như vậy, chính là bởi vì bị người khác không chế. Hắn tin rằng chỉ cần giải trừ mật pháp không chế này, Nhu nhất định sẽ yêu thương hắn như trước kia. Nhưng bây giờ câu trả lời của Vũ Văn Nhu đích làm cho hắn không tin, cũng không muốn tin, Nhu không hề yêu thương hắn.
Nhưng sự thật thì rất tàn khốc, Trương Tinh Phong trong lòng rất là hỗn loạn. Đột nhiên Trương Tinh Phong quay sang nhìn Vũ Văn gia chủ, ánh mắt lộ ra một tia sáng khó hiểu.
- Vũ Văn gia chủ, ngươi hãy giải thích cho ta rõ ràng Nhu tại sao lại bị người khác dùng mật pháp khống chế tâm linh? Mật pháp này xem ra rất kỳ lạ, có thể làm cho người bị thi pháp bên ngoài giống hệt như trước kia. Nói! Nhu có phải còn bị mật pháp khống chế hay không? Nói mau!
Trương Tinh Phong nhìn Vũ Văn gia chủ, ánh mắt đỏ rực khát máu.
Trương Tinh Phong lúc này dường như đã nhập ma. Ngay từ đầu hắn đã nghĩ đến Vũ Văn Nhu vì thế gia mà từ chối ở cùng với hắn. Nhưng vừa rồi Trương Tinh Phong phát hiện ra Nhu đã bị người khác dùng mật pháp ảnh hưởng âm trí, hắn lại bắt đầu có hy vọng. Hắn bây giờ tin tưởng Nhu đang bị mật pháp ảnh hưởng, lời nói ra không phải là suy nghĩ thật sự trong lòng.
Vũ Văn gia chủ rất là ảo não vì hành động thừa thãi của mình hôm qua, bây giờ lại làm cho tên "ma quỷ" trước mặt này cho rằng lời nói nữ nhi hắn không phải là sự thật. Kỳ thật ngày hôm qua mình chỉ vì quá lo lắng mà thôi, đáng hận ......
- Trương công tử, nữ nhi của ta bây giờ rất là tỉnh táo, điều này ngươi không nên hoài nghi. Nữ nhi của ta không muốn gả cho ngươi, ta và Lý gia lại vừa quyết định việc hôn nhân, ngươi sẽ không cường hành bức nữ nhi của ta gả cho ngươi đấy chứ? Ta nói lại cho ngươi rõ, nữ nhi của ta rất là tỉnh táo! Không tin ngươi cứ hỏi Lão tổ tông của Lý gia, lời nói của hắn chắc là ngươi tin tưởng!
Vũ Văn gia chủ chỉ có thể tận lực thuyết phục Trương Tinh Phong.
Trương Tinh Phong cười.
- Lão tổ tông, là ngươi sao? Cảnh giới của ngươi chắc cũng là tối cao trong số người thường rồi, ha ha. Ngươi hình như là người cầm quyền chính thức của Lý gia thì phải? Tử tôn của ngươi và Vũ Văn Nhu kết hôn, ngươi không cao hứng sao?
Trương Tinh Phong nhìn "Lý tiền bối" chậm rãi nói. Ngữ khí thần thái chỉ làm cho người ta cảm thấy quái dị.
"Lý tiền bối" nhìn thần thái của Trương Tinh Phong trước mặt, trong lòng không hiểu sao lại run lên. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mây đen kỳ dị đã bao phủ cả bầu trời, dường như trong đó còn có những tia chớp loé lên.
"Lý tiền bối" nhìn Trương Tinh Phong, trong lòng rất là khiếp sợ. Trên người đột nhiên phát ra vương giả khí thế vô cùng cường đại. Một luồng kiếm khí bắn lên đến tận trời, xuyên qua tất cả mây đen. Hào quang màu tím trên người biến thành thực thể hợp lại thành hình một thanh kiếm. Nhưng chỉ một lát sau mây đen trên bầu trời lại bắt đầu tụ tập lại.
"Lý tướng quân" bên cạnh trên người cũng phát ra đao khí màu đỏ. Đao khí bá đạo làm cho tất cả mọi người chung quanh không ngừng thối lui. Trên tay "Lý tướng quân" đột nhiên xuất hiện một thanh đao đao, một thanh đao làm cho Trương Tinh Phong cảm thấy rất quen thuộc.
Trương Tinh Phong nhìn "Lý tiền bối" phát ra vương giả khí thế ngập trời, lại nhìn qua thanh đao kia. Lại nghĩ đến cách xưng hô Lão tổ tông và "Lý tướng quân", trong lòng chấn động.
- Ngươi là Lý Thế Dân, còn ngươi là Lý Tịnh, ha ha ha ...... Trương Tinh Phong ta thật là may mắn lại có thể gặp được hai ngươi. Các ngươi chính là những người mà ta khâm phục nhất đấy, ha ha, sống cả ngàn năm, công lực thật là cao quá.
Trương Tinh Phong mặc dù nói là kính nể, nhưng trong ngữ khí không hề có chút khâm phục nào. Thanh âm của hắn vang lên bên tai của mọi người. Thanh âm rất bình thường, không hề vận nội lực vào trong đó một chút nào, làm cho các đỉnh cấp cao thủ chấn kinh.
Mọi người chung quanh nghe được lời nói của Trương Tinh Phong nói, trong lòng đều chấn động. Tại đây ngoại trừ Lý gia chủ và Lý ngày tường cùng với Vũ Văn gia chủ ai cũng không biết thận phận chính thức của hai vị tiền bối Lý gia. Lý Thế Dân và Lý Tịnh là ai? Một người là chính thức khai quốc chi quân của Đường triều phồn hoa, cả đời vì dân tộc Hoa Hạ mà lao lực, làm cho Đại Đường phồn vinh thịnh vượng, trở thành triều đại phồn vinh nhất trong lịch sử, cũng là người mà tất cả hậu nhân đều kính ngưỡng.
Còn Lý Tịnh là ai? Hắn càng là một tấm gương sáng cho tất cả noi theo. Chính là nhờ hắn sử dụng "Huyết Lang Đao" trên tay xuất lĩnh quân đội đánh đông dẹp bắc khiến cho tất cả các quốc gia chung quanh đều không dám coi thường nhân dân Đường triều.
Bọn họ là hai anh hùng hào kiệt đã được truyền tụng từ ngàn năm trước bây giờ lại xuất hiện.
Lý Tịnh nhìn thanh đao trên tay đã theo hắn hơn ngàn năm nay lắc đầu cười. Xem ra "Huyết Lang Đao" này và danh xưng của mình chính là nguyên nhân chính khiến cho mình bị nhận ra.
Trương Tinh Phong nhìn hai nhân vật anh hùng truyền kỳ ngàn năm này, trong lòng không có chút nào lay chuyển. Mặc dù bọn họ đều đã hơn một ngàn tuổi, còn mình chỉ mới mười tám tuổi, nhưng mình tốt xấu gì cũng có hơn ba ngàn năm ký ức của Tu chân giả. Hơn nữa là vì Nhu, cần gì phải suy nghĩ đây?
- Hai người các ngươi đã sống hơn ngàn năm rồi, xem ra võ công trên đời này các ngươi nhất định rất tinh thông. Nói! Nhu còn bị người khác dùng mật pháp gì?
Trương Tinh Phong nhìn hai nhân vật tuyệt thế, trong mắt chỉ có bá khí.
- Trương Tinh Phong, ngươi không nên nói như vậy. Nhị đệ là thân phận gì đây, ngươi lại dám nói chuyện với đệ ấy như vậy sao?
Lý Tịnh cả đời khâm phục nhất chính là nhị đệ. Hơn ngàn năm qua chưa từng có ai dám bất kính với hắn và nhị đệ của hắn. Bây giờ tên tiểu tử trước mặt lại dám thốt ra những lời như vậy.
Lý Tịnh nhìn Trương Tinh Phong, đao khí trên người hắn hoàn toàn biến thành thực thể. "Huyết Lang Đao" trên tay không ngừng rung lên, huyết hồng đao khí càng lúc càng cường đại hơn. Bá khí trên người hiển lộ không thể nghi ngờ. Đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào Trương Tinh Phong.
- Không nghe ta nói gì sao? Nói! Nhu rốt cuộc là bị người ta dùng mật pháp gì?
Trương Tinh Phong đối với Lý Tịnh chỉ khinh thường liếc qua một cái, hắn chỉ nhìn đăm đăm vào Lý Thế Dân, thanh âm rất trầm thấp, thân mình đột nhiên biến thành màu xanh.
Cẩm sam màu xanh trên người đột nhiên nổ vụn ra, một bộ chiến giáp màu xanh đen trồi lên. Đúng vậy, là trồi lên, là từ bên trong thân thể hiện ra.
Khí thế ngập trời của chiến giáp bức ra chung quanh khiến tất cả mọi người đều phải thối lui, chỉ có Vũ Văn Nhu là không bị tổn thương chút nào. Kiếm khí và đao khí trên thân của hai vị cao thủ truyền kỳ ngàn năm của Lý gia càng cường đại hơn, cùng kháng cự lại với khí thế ngập trời của Trương Tinh Phong, bất phân cao thấp.
Thế cục đột nhiên bất ngờ chuyển biến.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK