Chương 1: Ta về hưu
Thiên đình nơi thần tiên phi thăng lên tiên giới ở, ngàn năm trôi qua nơi đây vẫn luôn mây mù bao phủ tiên khí phiêu phiêu, qua tầng tầng mây mù là từng bí cảnh được bảo vệ bởi kết giới, đây là nơi ẩn cư của các vị tiên nhân.
Một nơi hẻo lánh của thiên đình , trái ngược với hoàn cảnh mây mù trắng bệch bên ngoài, trong kết giới này là một mảnh đen rậm rạp hoa bỉ ngạn ai nhìn vào cũng tê dại cả da đầu, mọc quanh toàn hoa bỉ ngạn có màu đen kịt u ám .Giữa cánh đồng hoa tối màu có một chỗ trống lộ ra một thân cây đen nhánh như màu hoa, cành chĩa ra xunh quanh, điều khác biệt là trên các cành cây treo vô vàn những sợi tơ màu đỏ làm cho xa xa nhìn tạo nên điểm đỏ duy nhất giữa mênh mông sắc ám.Cạnh cánh đồng hoa một ngôi nhà nhỏ từ gỗ cũ kĩ mang hơi thở cổ xưa yên lặng cạnh bên hòa vào cùng biển hoa.
Đột nhiên kết giới bỗng vặn vẹo, giữa cánh đồng hoa bỉ ngạn xuất hiện một người. Đây hẳn là vị chủ nhân của bí cảnh này, người này vừa xuất hiện hoa ở đây càng thêm đen đậm hơn nhìn vào thật khiến người ta sợ hãi. Trường bào màu đen , tóc dài được buộc bởi một mảnh lụa màu đỏ tùy ý vắt lên vai, thấp thoáng qua tay áo thấy được một đôi tay trắng ngần đang tích tóc nhỏ máu xuống đất lập tức bị hoa xung quanh hấp thu hết, cánh tay vô số vết thương, máu nhuộm ướt trường bào nhưng vì nó màu đen nên chỉ càng thẫm màu hơn thôi , cằm nhọn lộ ra bờ môi hồng hồng khác hẳn với làn da tái nhợt.
Chợt đôi môi khẽ cười:
" Hì hì , lam bé nhỏ ra đi về tới nhà rồi...nha ta thật hay quên sắp tới đây không còn là nhà ta nữa"
Cuồng phong không biết từ đâu tới thổi quét làm cho từng cây hoa bỉ ngạn lung lay , cánh hoa đen đúa bay tứ tán khắp nơi , riêng người đó vẫn đứng không nhúc nhích.
Không trung xuất hiện một con rồng toàn thân đỏ rực, vảy bóng loáng như đá kê huyết , móng vuốt sắc nhọn, mắt hoàng kim, thân dài tới chục mét .Một giọng non nớt của một cậu bé vang lên từ con rồng :
" Chủ nhân , người đừng buồn, dù sao sau vụ này Ngọc Hoàng hỏi tới thì cứ kín miệng không nhận là được , hắn cũng không dám làm gì chúng ta đâu , có ta đâu người không phải lo lắng. Người vẫn mau trị thương đi, chảy thật nhiều máu hu hu ,đám thần tiên kia ra tay cũng thật ác độc"
"Hì hì , không sao chỉ là vết thương ngoài da chốc lát vận dụng tiên lực sẽ tự khỏi,cơ mà vui nhất là ta đánh cho lũ già đó một trận, thật hả hê"
Con rồng vẫn cứ lải nhải về việc trị thương không chịu buông, đến mức vị chủ nhân bên cạnh phải thí mãi mới xong.
" Aì ngươi cũng thật là cũng không phải ta chưa bị thương nặng bao giờ"
" Nhưng mà ngàn năm qua khi chủ nhân làm Nguyệt Lão người chưa từng bị thương bao giờ, tự nhiên bọn họ lại đánh chủ ý lên công việc này, hại người bị thương hu hu"
Cô bất đắc dĩ lắc đầu:
"Cũng không thể thế nào bọn họ vốn lòng tham không đáy luôn cao cao tại thượng tự nhận mình là tiên nhân vô dục vô cầu, lần này một đám bị ăn giáo huấn , đám khác lại ngo ngoe muốn động, ngoài kết giới có tới ba luồng thần thức muốn xâm nhập vào trong, xem ra là muốn thăm dò ta đã chết chưa để còn cho chân vào. Nếu không phải đang lúc táo quân trầu trời nhiều táo quân từ hạ giới lên, họ ngại mặt mũi ,không thì thấy ta bị thương còn tưởng tiếp tục hạ thủ, ta chết rồi vị trí này trống đương nhiên là điều họ muốn nhất."
Rồng ta vểnh cái râu lên tức giận:
" Tất cả là tại bà già kia, muốn cho con trai làm mối thì thôi đi lại còn tuyên bố là ai thuyết phục được người nhường vị trí Nguyệt Lão ra thì sẽ là Vương Mẫu đời tiếp theo, đám thần tiên đó ai mà chả muốn người của mình lên làm Vương Mẫu .Rõ ràng là cố ý làm khó người, bao nhiêu lâu rồi lòng dạ vẫn đen tối như vậy.Hừ hừ đáng đời chả trách Ngọc Hoàng thà ra ngoài ngắt hoa cỏ cũng không muốn nhìn nhiều bà ta bla bla..."
Cô khẽ cười, cô biết lam bé nhỏ là muốn an ủi mình lên mặc kệ nó nói. Cô bước từ từ lại gần thân cây treo đầy tơ đỏ. Từ trong ta áo lấy ra một sợi tơ màu đỏ, kiễng chân vắt nó lên một cành cây bất kì. Đột nhiên con rồng đang chìm đắm trong thế giới của mình ngừng nói chuyện, ngẩn ngơ nhìn
Thân cây không hoa không lá nằm ở trong bí cảnh này không biết bao lâu, chưa một vị tiên nhân nào thấy nó nở hoa, cũng không biết là cây gì, thế nhưng giờ khắc này từng chồi bé nhỏ mềm non đang từ những vỏ cây cứng nhắc nhô ra, từ các cành chồi non nhú ra vô số, những chồi nhỏ không phải màu xanh mà là màu hồng phấn, toàn bộ số chồi đều là những nụ hoa. Bất giác toàn bộ chúng tranh nhau nở rộ, những đóa hoa đào nhuộm màu tạo thành hồng thẫm một mảnh, từng đóa hoa đều tản ra vẻ đẹp mê người , cảnh đẹp tới mức ngắm nhìn không rời mắt ra được .Tiếng cười khẽ nhẹ khinh khinh như những cánh hoa:
" Ra là cây hoa đào. Làm ta chờ lâu như vậy mới thấy được ngày ngươi nở."
Một tiên,một rồng cứ lặng yên ngắm hoa , cảnh thật đẹp thật yên bình nhưng bị phá vỡ bởi tiếng thét chói tai của vệ binh :
"Chúng ta phụng mệnh Ngọc Hoàng đưa Nguyệt Lão về điện Diên Minh hỏi tội, còn không mau mau theo chúng ta đi"
Hàng dài vệ binh mang theo mũ giáp đông nghìn nghịt phải tới hai ngàn trở lên, mỗi người đều mang vẻ mặt hung hăng, bao vây lấy kết giới, có lẽ kết giới quá mạnh những vệ binh này không thể vào được, họ dù cũng là tiên nhưng tiên lực thấp kém chỉ có thể làm hạ mình làm binh cho Ngọc Hoàng nhưng nếu họ đồng loạt tấn công thì kết giới chưa chắc chịu đựng được.
Cô không nhúc nhích, cũng không thèm đáp lại, quay lưng về phía Cam Lanh người duy nhất mặc giáp màu đen, dáng người cao to, mắt trái có một vết sẹo vắt ngang và là người cầm đầu vệ binh ở đây, vừa nãy giọng thét lên cũng là của hắn. Thấy cô không phản ứng gì Cam Lanh giận dữ, rút kiếm chỉ về phía cô , khuôn mặt vặn vẹo hét lớn:
"Còn không mau theo ta đi, hay muốn chúng ta động thủ"
Lập tức không khí xung quanh căng thẳng lên, toàn bộ vệ binh đồng loạt giơ vũ khí ,đưa ra tư thế chiến đấu cao nhất. Họ biết vị tiên nhân mặc trường bào màu đen trước mắt đáng sợ đến thế nào , một Nguyệt Lão chức vị không cao nhưng chứng kiến vị này ra tay với hai vị thượng tiên có uy vọng trên thiên đình là thần núi Huyền Minh và thần biển Tây Dạ đáng sợ đến mức nào, thần Huyền Minh bị đánh tới máu thịt be bét , ai mà chả biết vị thần núi này lực phòng hộ cao nhất trên thiên đình, thần Tây Dạ nguyên hình là một cự rồng to lớn tiên lực mạnh mẽ, bị đánh cho hồi nguyên hình thảm nữa là bị bẻ gấy mất một sừng rồng, tiên lực khô cạn . May mắn là hai vị tiên này giữ được một mạng .Cả con rồng đỏ kia nữa , một mình nó mà làm cho hơn trăm vị hạ tiên người ngã ngựa đổ mà không ai làm nó bị thương được .
Họ cũng không muốn đối đầu với vị này, nhưng nghiệm vụ của họ là áp giải , nhưng lỡ đâu Nguyệt Lão nổi điên giết hết bọn họ thì sao . Nghĩ vậy nhưng không vệ binh nào dám lùi bước, một khi ai có ý định chùn chân hậu quả sẽ bị Cam Lanh giết chết. Trước chết , sau cũng chết ,chỉ còn nước cắn răng tiến lên.
Bất ngờ một giọng nữ vang lên:
"Hì hì, trận thượng thật lớn nha, cẩu Ngọc Hoàng cũng quá coi thường ta phái có hai ngàn tên tép riu đến, à ta suýt quên còn có Chủ Tướng Cam Lanh nha , Cam Lanh cảm giác từ phó tướng, tự tay giết chủ tướng Kinh Mặc của ngươi để lên thay thế vị trí của hắn vui vẻ chứ"
Cam Lanh chấn động, việc đó chỉ có hắn và Ngọc Hoàng biết sao cô ta lại biết.
"hì hì không cần khẩn chương ,ta sẽ đến điện Diên Minh, không biết cẩu Ngọc Hoàng lại có trò gì hay"
Bọn họ cũng giật mình, cứ tưởng phải đánh một trận , ai ngờ lại dễ dàng như vậy ,họ có chút không tin, toàn bộ vệ binh đều sững sờ. Trong lúc họ đang sững sờ cô nhảy lên lưng lam bé nhỏ, tay nhẹ nhàng vỗ lên đầu của nó , lập tức rồng ta như nhận được lệnh của chủ nhân, bay vút lên xuyên qua kết giới đối mặt với mênh mông bao la mây mù. Thân rồng uốn lượn bay qua tầng không , người ngồi trên lưng rồng trường bào bay phấp phới, khuân mặt lạnh nhạt, mắt đen như bảo thạch phản chiếu ở phương xa một tòa điện cao lớn , nguy nga tỏa ra hào quang.
Cô đoán không sai, cô rất được hoan nghênh thế mà trong ngoài điện Diên Minh đều kín người từ các thượng tiên đáng ra đang bế quan đến các hạ tiên không bao giờ xuất hiện. Ha ha tất cả họ đều đang đợi cô đến, đương nhiên cô phải xuất hiện thật phong cách, đi cùng bọn vệ binh làm mất đi uy phong của cô quá.
"Lam bé nhỏ đến lúc thể hiện của ngươi rùi đó"
Lam bé nhỏ nghe vậy vui sướng lắc lắc cái đuôi rồng, nếu không phải nó có hai cái sừng rồng kém chút thành một chú chó.
Trong điện dù nhiều tiên nhân nhưng rất yên tĩnh không ai dám nói hay thở mạnh, không khí đè nặng , ngồi ở trên ngai vàng một người khuân mặt anh tuấn, lạnh lùng, đầu đội quan ngọc, đây không ai khác chính là Ngọc Hoàng chủ nhân cai quản thiên đình . Vương Mẫu nương nương ngồi ngay bên cạnh Ngọc Hoàng, nàng có nhan sắc hoa dung nguyệt mạo, đầu đội mũ phượng, trên trán có một đóa mẫu đơn đỏ thắm làm cho dung nhan càng thêm tuyệt đẹp, đôi môi luôn luôn mỉm cười, mắt thu thủy luôn đắm đuối ngắm sang người bên cạnh . Nếu là người khác được một mỹ nhân như vậy nhìn như vậy sẽ không khỏi động lòng, nhưng vị bên cạnh không mảy may quan tâm tới nàng.
Sự uy nghiêm trong điện bị phá vỡ bởi tiếng rống của rồng , tiếng rống vang vọng cả điện mang theo ẩn ẩn một luồng sức mạnh trấn động trời đất, các vị hạ tiên yếu ớt quỳ rạp xuống đất,có người hộc máu, mấy vị tiên có thực lực tuy không đến mức trật vật như vậy nhưng không có nghĩa là không bị ảnh hưởng , vị nào cũng sắc mặt tái mét, môi rơm rớm máu ,Vương Mẫu cũng không khá hơn nàng ta khó chịu cực kỳ:
"Là ai gan to như vậy, dám làm loạn thiên cung, người đâu mau bắt hắn lại đây cho ta"
Duy nhất vị đứng đầu ngồi trên ngai vàng kia vẫn bất động như núi ,không nói lời nào, nhưng thần sắc lại lạnh lùng nhìn về phía kẻ mới đến.
"Hì hì, không cần mời ta ,ta tới rùi nha, nương nương ngươi vẫn thích hò hét sai sử người khác như trước nhỉ"Chủ nhân của giọng nói đáp lại Vương Hậu , giọng điệu mỉa mai trào phúng.
Tầm mắt của mọi người tập trung vào một bóng người mảnh khảnh đứng ngược sáng ở cửa điện , trường bào đen rũ xuống lê lết trên nền đất lạnh băng, trên vai vắt một con rồng màu đỏ như máu, vị tiên nhân ngạo nghễ bước từng bước ung dung vào cửa điện không thèm bận tâm có bao nhiêu tầm mắt mang đủ loại sợ hãi ,nghi kị , chán ghét đang đặt lên mình. Khi bản thân là một gã khồng lồ thì tại sao phải quan tâm những con kiến đánh giá sao về mình .
Vương Mẫu thấy người vừa tới thì nghiến răng, bàn tay ngọc ngà của nàng ta giờ nổi đầy gân xanh vì nắm quá chặt, móng tay bấm vào da thịt máu rỏ ra trông ghê người, nhưng Vương Mẫu vẫn không hề chú ý, nàng ta chỉ nhìn thù hận về phía bóng người trước mặt. Chính là cái bộ dạng không coi ai ra gì này, người đã hủy diệt gia tộc của nàng , đánh tan vinh quang của nàng.
Vương Mẫu đang định nói gì thì một ánh mắt lạnh băng của Ngọc Hoàng nhìn sang ra hiệu cho nàng không nên nói nữa, nàng ta nắm tay càng chặt hơn nhưng cũng không dám tiếp tục nói nửa lời nào.
"Ngươi còn biết tới" giọng nói đầy uy nghiêm của Ngọc Hoàng vang lên
"Hì hì có người mời ta đương nhiên phải đến, đúng không cẩu Ngọc Hoàng"đáp lại là giọng đầy đùa cợt của người phía dưới
Tức thì một cổ uy áp của Ngọc Hoàng đè nặng về phía Nguyệt Lão. Nếu là một vị tiên bình thường giờ phút này phải tan xương nát thịt, thậm trí có vị tiên thần hồn quá yếu ớt bị đánh tan luôn, không còn cơ hội đầu thai. Nhưng cô vẫn không hề hấn gì , thậm trí còn cười cười:
"Hì hì , gọi ta đến làm gì, có cái gì mau sủa nốt đi ta rất bận đấy nha"
"Ngươi còn không biết mình làm cái gì"
"Biết nha chỉ suýt giết rớt hai cái cánh tay phải đắc lực của ngươi, bọn họ nên biết hậu quả của việc chọc ta. À mà nói luôn ta chán làm Nguyệt Lão rồi bọn họ thích làm thì ngươi cho bọn họ làm hì hì"
Ngọc Hoàng giận dữ , khuân mặt càng toát ra vẻ lạnh thấu xương. Không khí trong điện Diên Minh căng thẳng. Lúc lâu sau hắn rốt cuộc cất lời:
"Nguyệt Lão ngươi vi phạm quy định của thiên đình, nếu ngươi đã không muốn làm Nguyệt Lão nữa vậy vị trí này sẽ do Vương Mẫu quyết định. Ta phạt ngươi trong vòng trăm năm phải xuống phàm trần lịch luyện , không được phép trở về thiên đình."
Hạ giới à, đã bao lâu cô chưa xuống đấy nhỉ? Dù sao không còn làm Nguyệt Lão nữa , cẩu Hoàng Đế rốt cục cho cô nghỉ hưu tội gì không nghỉ luôn cho khỏe , nhàn rỗi thì cô ngủ mấy trăm năm , không được dành ra trăm năm xuống đó chơi rồi lại lên ngủ tiếp mấy trăm năm, được kế hoạch khá ổn cô thật thông minh. Cô có thể làm phản không làm nhưng cô đã hứa với người kia sẽ không làm hại Ngọc Hoàng , ai lật đổ hắn cũng được, cô không muốn quản, cũng không hứng thú với vị trí trên cao đấy.
Mọi người hả hê nhìn về phía cô, nhất là Vương Mẫu nàng ta cười lạnh trong lòng, ở hạ giới tiên lực sẽ bị phong ấn chẳng khác gì người thường mặc sức bị người khác bóp nặn, một yêu quái nhỏ cũng đủ giết chết cô ta, nếu chết rồi thì chưa chắc có thể trở lại Thiên Đình , thậm trí mất toàn bộ tiên lực, trở thành người thường bị vướng vào luân hồi hoặc bị yêu quái thôn phệ thần hồn đến kiếp sau cũng không có, đáng đời đây là hậu quả của việc chọc giận Ngọc Hoàng. Nhiều người mang bộ dáng xem kịch vui nhìn cô, ai cũng không ngờ cô bỗng cất tiếng cười đầy coi khinh về phía kẻ đang cao cao tại thượng trên kia :
" ha hả cẩu Ngọc Hoàng ngươi đang sợ hãi cái gì . Ta đoán xem nào ngươi sợ một ngày nào đó sẽ có người giết ngươi để ngồi lên vị trí kia , giống như ngươi đã từng giết cha mình vậy , đúng không ? Ngươi sợ ta sẽ là kẻ đó cho nên ngàn năm trước ngươi cho ta làm Nguyệt Lão để ta làm bà mối, ta không có thời gian để tu luyện thực lực giảm đi thì ngươi mới có thể loại bỏ cái gai duy nhất này như ngươi đã từng làm với nhiều người thân của mình trước kia vậy, giờ muốn ta xuống trần lịch luyện để tiện loại bỏ ta sao"
Mọi người đồng loạt rùng mình đây là bí mật ai cũng biết, họ Hoàng trên tiên giới trừ các hoàng tử , công chúa con của ngài thì tất cả đều chết hết, nguyên nhân ai cũng đoán được. Nhưng không ai dám bàn tán hay nói ra, những người dám trước mặt ngài làm thế đều có kết cục cực kì thảm, vị tiên nhân trước mặt lá gan quả nhiên lớn , không sợ chết sao mà dám nói thẳng ra như vậy.
Càng không ngờ nữa là Ngọc Hoàng lặng yên không nói, chỉ nhìn đăm đăm vào người dưới kia, tay day day trán sắc mặt khó coi, chợt hắn hạ giọng ảo não nói:
"khi nào thì ngươi thay đổi trở nên tàn nhẫn như vậy?"
Người kia khinh khinh cười để lại bóng lưng bước dần ra khỏi điện Diên Minh nói một câu nói duy nhất:
" Ta vốn trời sinh rất tàn nhẫn , chỉ có ngươi là thay đổi trở thành kẻ tàn nhẫn mà thôi"
Điện Diên Minh quanh quẩn hàng ngàn ngàn năm được bao bọc bởi mây mù trắng xóa và vẫn tiếp tục như vậy cho đến ngàn ngàn năm nữa
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK