Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không khí đột nhiên trở lên căng thẳng, Bách Lý Ngọc ngay cả lông mày cũng không nhăn, băng lạnh lướt nhanh qua quân thiết kỵ, con ngươi tối tăm, y bị Bắc Viên Trần đem một đội quân làm cho nếm mùi thất bại, đồng thời trù hoạch một cái bẫy, đội nhân mã này sợ là mấy ngày trước đã đến thần y cốc rồi.

Trên khuôn mặt đẹp tươi của Nam Cung Thiển Trang hiện đầy nét lo lắng, quân thiết kỵ trong ngàn người mới chọn được một, cả thảy có một ngàn người vây quanh bọn họ, sợ rằng phải tốn chút sức lực rồi.

Lúc này móc ra từ ống tay áo bắn đạn tín hiệu lên bầu trời, chỉ chốc lát sau, mấy trăm người áo đen từ trên trời giáng xuống, đứng ở sau lưng Nam Cung Thiển Trang.

Nam Cung Thiển Trang bị trận địa chiến đấu này làm cho có chút kinh ngạc, cô biết thế lực của Ác Nhân cốc nhưng lại không biết rằng tổ chức này có nhiều người như thế, âm thầm tính toán một hồi, tỷ lệ thành công của bọn họ tăng lên thật nhiều.

Bắc Viên Trần híp tròng mắt, chưa từng ngờ tới trước đó Nam Cung Thiển Trang đã có chuẩn bị, mai phục nhiều người như vậy.

Ánh mắt sáng loáng của Bách Lý Ngọc lưu chuyển, móc ra cây sáo ngọc dài bằng bàn tay, thổi lên, trong bụi cây ở hai bên thần y cốc phát ra tiếng vang‘xột xột xoạt xoạt’, hơn mười vị áo đen nhanh chóng lao ra.

Sắc mặt Bắc Viên Trần càng thêm sa sầm, nhưng đáy mắt cũng mang theo ý thưởng thức.

"Bắc Viên thế tử, các ngươi lấy nhiều khinh ít, nếu thua thật là mất thể diện, ngàn vạn lần không được khóc nhè nhé!" - Nam Cung Thiển Trang cảm nhận được thủ hạ của Bách Lý Ngọc có hơi thở kín kẽ, không dò ra nông sâu, hài lòng nhướn mi lên với hắn.

Bắc Viên Trần vẻ mặt hờ hững, ngón trỏ thon dài mềm mại, khẽ cong, vén lên sợi tóc bị gió thổi dính đến khóe miệng, đạm mạc nói: "Ai thua ai thắng, chưa tới lúc cuối cùng, cũng khó biết !"

Nam Cung Thiển Trang khoanh tay ôm ngực, đi qua đi lại, nhìn Bắc Viên Trần từ trên xuống dưới, chỉ vào bộ áo đỏ của hắn nói: "Nếu ngươi thua, muôn đời không được đụng tới quần áo đỏ, phàm là chỗ nào có Nam Cung Thiển Trang, Bách Lý Ngọc chúng ta phải nhượng bộ lui binh !"

Nhếch miệng lên, Bắc Viên Trần tính tình lạnh nhạt, không màng tới quyền thế danh lợi, lần này đại động can qua, tham dự vào chuyện triều đình, sợ là vì đáp lễ Bách Lý Ngọc, nhằm báo mối thù ‘tư thông với địch phản quốc’ kia.

Nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia tách ra xa dưới sự che chở của những người áo đen, nụ cười trong đáy mắt càng sâu hơn, ván này, cô đã đánh cuộc Bắc Viên Trần. . . Thảm bại!

"Được!" - Bắc Viên Trần đồng ý, con ngươi tối tăm khó hiểu nhìn quét qua cả đám người áo đen, trong sâu thẳm ẩn giấu sát ý. Bách Lý Ngọc tài trí hơn người, trong tay chấp chưởng vài chục vạn binh quyền, nếu trung thành cũng tốt, hiện giờ, thái độ chưa rõ ràng, Nhiếp Chính Vương lại mơ ước nữ nhân của y, dựa vào khuynh hướng y dám liều mạng vì Nam Cung Thiển Trang, chắc chắn sẽ muốn tiêu diệt giang sơn của họ Sở, không thể giữ lại được nữa!

"Nếu như nàng thua, sẽ phải gả cho Sở Mộ Cẩn làm thiếp!" - Biểu đệ muốn nữ nhân, cứ để cho hắn đoạt lấy, thuận đường áp chế nhuệ khí của Bách Lý Ngọc cũng tốt.

"Bắc Viên Thế tử giả bộ bị bệnh, lạnh nhạt với triều đình, vì sao lại thò một chân vào lâm môn?" - con ngươi sâu xa như biển của Bách Lý Ngọc chuyển động, sắc đen như vỡ tan ra, giống như một vòng xoáy khổng lồ, dường như muốn cắn nuốt Bắc Viên Trần.

Đoạt nữ nhân của y sao, ha. . . đích thân Sở Mộ Cẩn đến cũng chưa chắc được!

Nam Cung Thiển Trang mặt trầm xuống, không phải cô mắc bệnh, rồi mượn cơ hội rời khỏi kinh đô thôi sao? Xem ra từng bước từng bước đều không đơn giản.

"Việc đời biến thiên, rất nhiều việc bản thân không thể làm chủ !" – ánh mắt Bắc Viên Trần tối tăm, Bắc Viên vương phủ muốn dần dần tách ra khỏi triều đình, ẩn lui tránh khỏi bị cuốn vào cuộc phân tranh đoạt quyền quá khó khăn.

Huống chi, viên Xá Lợi bảy màu xuất hiện ở Mân Thành tiếp giáp với bốn nước, các quốc gia phái người tiến đến để cướp đoạt, Bắc Viên vương phủ là núi dựa tâm phúc duy nhất của Sở Mộ Cẩn, dĩ nhiên là trốn không được, đến lúc đó, hắn là người duy nhất được lựa chọn. Thân là người nhà Bắc Viên, hắn trốn tránh trách nhiệm cũng không xong.

Tự do. . . đó chỉ là niềm khao khát !

"Ba ngàn quân thiết kỵ thủ hạ của Nhiếp Chính vương, hai ngàn bao vây Tướng phủ, người trong phủ có chạy đằng trời, một ngàn bao vây lấy bản Tướng, thắng bại chưa định, nếu thật sự muốn tính toán,thì ngươi đã thua !" - trong đáy mắt hàm chứa nồng đậm ý cười, Bách Lý Ngọc vuốt vuốt cây sáo ngọc trên tay, bộ dáng nhàn tản, căn bản là không bỏ Bắc Viên Trần vào trong mắt.

"Hả ?" - Bắc Viên Trần nhíu mày.

"Các ngươi tính chính xác vây ta tại thần y cốc, không có cách nào hiệu lệnh mấy vạn Ngự Lâm quân tại kinh đô, nhưng nếu không có lệnh bài ở trên thân của ta, cầm giữ ở kinh đô hoàng cung bị bao vây, Nhiếp Chính vương không có một binh một tốt, làm thế nào để thoát thân đây ?" - lời nói thanh nhã của Bách Lý Ngọc tuôn trào ý cười, cả người tản mát ra khí phách như đứng trước thao trường điểm binh, chỉ điểm giang sơn.

"Ngươi tạo phản!" - Bắc Viên Trần ngẩn ra, bọn họ thất sách, chẳng qua là đặc biệt bất ngờ đánh cho Bách Lý Ngọc ứng phó không kịp, lại không biết y đã sớm có mưu đồ, chờ bọn họ đi vào nước cờ mà y đã hạ sẵn, quả thật là đã nắm trong tay mọi sự trong thiên hạ.

Sở Mộ Cẩn chỉ có mười mấy ám vệ hộ thân, cùng mấy vạn Ngự Lâm quân khả dĩ, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá.

Thắng bại đã phân!

"Trang phi bị đâm, bọn ta vào cung hộ giá, sao lại là tạo phản ?" - Bách Lý Ngọc nhìn sắc mặt biến đổi của Bắc Viên Trần, cũng có chút tán thưởng, chẳng qua chỉ là quá gấp muốn đạt đến hiệu quả, mới có thể bị thua, đợi một thời gian nữa, nhất định sẽ là một đối thủ mạnh mẽ.

"Tình thế ở kinh đô bị thua, phía bên này bản Thế tử khá hơn một chút, nếu bắt được ngươi, phía bên kia nhất định có thể thay đổi càn khôn !"๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐôn - Bắc Viên Trần khẽ cong cánh môi hình tim, hài lòng đối với tình cảnh trước mắt có chút lợi thế.

"Ta sẽ không phí một binh một tốt nào, chỉ dựa vào lực một người là có thể khiến cho ngươi lui binh !" - Nam Cung Thiển Trang chợt cười nói, khi giơ tay nhấc chân đều là nét phong hoa vạn chủng.

Bắc Viên Trần thu lại nụ cười trên mặt, hắn không biết mấy năm rời khỏi kinh đô đã xảy ra chuyện gì, làm cho cô nàng biến hóa to lớn như thế, quả nhiên là thay da đổi thịt, khiến người ta có vài phần kính trọng.

Tần Ngọc Trinh và Sở Mộ Cẩn tình đầu ý hợp, bị cô vỗ tay đùa bỡn, Sở Mộ Cẩn đã từng lưu luyến si mê nhiều năm nay không hề lưu luyến nữa, ngược lại Sở Mộ Cẩn càng thêm coi trọng cô hơn.

"Bản Thế tử đang mỏi mắt mong chờ !" - Nói xong, Bắc Viên Trần phất tay, quân thiết kỵ ùa lên, chém giết với người áo đen, Nam Cung Thiển Trang, Bách Lý Ngọc và Bắc Viên Trần thì mủi chân điểm đất, đứng ở đỉnh núi xem cuộc chiến.

Vào thời khắc này, hai bóng người từ trong cốc vội vã mà đến, Mạc Tình nắm Vô Vị Lão Nhân hô lên: "Sư ca, mau dừng tay, nếu không ta đại nghĩa diệt sư !"

"Liệt đồ bất hiếu, mau mau buông tay, nắm đau lão phu rồi !" - Vô Vị Lão Nhân tức giận giơ chân, oa oa kêu lên.

"Sư phụ, người cũng đã nói đồ nhi bất hiếu, vậy thì đừng trách đồ nhi đường đột !" - Mạc Tình nhìn sư huynh đứng ở đỉnh núi, cực kỳ tức giận nói: "Sư ca, mau thả chủ tử chủ mẫu ra !"

Bắc Viên Trần lành lạnh nhìn hai người phía dưới, đáy mắt tràn ngập khí đen, hắn chẳng biết tại sao Mạc Tình lại trung thành với Bách Lý Ngọc, thậm chí vì y mà lùng bắt sư phụ uy hiếp hắn, tình đồng môn không so được với Bách Lý Ngọc sao?

"Đồ nhi ngoan, mau mau cứu vi sư, thu thập tên nghiệt chướng này!" - Vô Vị Lão Nhân luống cuống tay chân tách gỡ tóc dài râu bạc trắng của ông ta từ trong tay Mạc Tình, vội vàng hướng về phía Bắc Viên Trần phất tay cầu cứu.

Bắc Viên Trần liếc mắt nhìn Bách Lý Ngọc, thờ ơ làm thinh.

Nam Cung Thiển Trang thấy vậy, cười lạnh một tiếng, e là Bắc Viên Trần đang đánh cuộc Mạc Tình không dám động thủ, đã như vậy thì. . .

Nam Cung Thiển Trang phi thân xuống, tay phải như móng vuốt nhọn chụp lên cổ họng của Vô Vị Lão Nhân, thấy ống tay áo Vô Vị Lão Nhân khẽ nhúc nhích, ghé vào bên lỗ tai ông ta nói nhỏ một phen, ánh mắt Vô Vị Lão Nhân lóe lên sáng loáng, ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói.

"Bắc Viên Trần, bảo người rút lui đi!" - Nam Cung Thiển Trang ánh mắt chứa đầy sương lạnh, lạnh lùng nhìn về phía Bắc Viên Trần, ngón tay tóm chặt thêm một phần, gương mặt hồng hào của Vô Vị Lão Nhân trpr nên trắng xanh, cổ đang bị móng tay nhòn nhọn cắt vỡ ra một vết máu.

Bắc Viên Trần mí mắt rũ xuống, biết Nam Cung Thiển Trang nổi lên sát ý, ẩn nhẫn lấy lửa giận, vung tay áo lên, quân thiết kỵ không hề ham chiến nữa, lập tức lui về phía sau mười mét.

Trên chiến trường tám người áo đen nằm đó, một mảng lớn quân thiết kỵ ngã xuống, ước chừng có mấy trăm tên, thắng thua đã thấy kết cuộc.

"Bắc Viên Trần, cho dù ta không uy hiếp sư phụ ngươi, ngươi cũng thảm bại !" - ánh mắt Nam Cung Thiển Trang hiện đầy lo lắng, nhìn thi thể của tám người áo đen, siết chặt lòng bàn tay.

Bắc Viên Trần tâm và thần biến động, vẻ mặt nghiêm trọng, hắn đã biết uy lực của thiết kỵ quân, trăm trận trăm thắng, ra chiến trường giết địch vô số, ba ngàn quân quay về đều là tinh anh, nhưng so với thủ hạ của Bách Lý Ngọc và Nam Cung Thiển Trang, lại không chịu nổi một kích,DĐLQĐ chỉ ngắn ngủn một nén nhang, tổn thất mấy trăm người, đối phương chỉ hao tổn chưa tới mười tên.

"Rút lui !" - Bắc Viên Trần nhìn thật sâu vào đôi mắt Nam Cung Thiển Trang, hướng về phía Bách Lý Ngọc nói: "Gặp lại ở kinh đô !" - Nói xong, phi thân đi xuống, vừa rơi xuống, lập tức vung lên ống tay áo, giục ngựa lao nhanh, áo đỏ tung bay như một ngọn lửa bùng lên nhảy múa, đi qua chỗ nào cũng không lưu lại dấu tích!

Nam Cung Thiển Trang bắt đầu lo lắng, ném Vô Vị Lão Nhân xuống, vội vàng kéo bàn tay hơi lạnh của Bách Lý Ngọc, khẩn cấp nói: " Phủ Vinh Quốc Công !" - Chết tiệt, cô vậy mà quên mất Thái Phù, Thái Thụy. Sở Mộ Cẩn không chấp thuận cho Thái Tân Cơ từ quan, không phải là để giữ lại một đường lui hay sao?

"Ta đã phái người đi biên quan đón Thái Thụy, về phần phủ Vinh Quốc Công, Mạc Vấn đã cho người dời đi rồi !" - Bách Lý Ngọc niết ngón cái vào lòng bàn tay của Nam Cung Thiển Trang, nhưng cũng không trì hoãn nữa, liền cưỡi ngựa lên đường.

"Liệt đồ bất hiếu, ngươi còn thiếu vi sư rượu Tuyết Liên Lê Hoa đấy !" - Vô Vị Lão Nhân nhìn mấy người rời đi, lắc lắc hồ lô rượu trong tay mà hô to lên.

"Phìiii !" - Nam Cung Thiển Trang không nhịn được cười ra tiếng, vì Bắc Viên Trần có một vị sư phụ không đáng tin cậy kia mà mặc niệm cho hắn, chỉ vì một vò rượu, đành làm cho kế hoạch của hắn chết non.

Đi tới kinh đô, trời có chút sáng lên, màn đêm như vẩy mực bị xé rách, vỡ tan ra một luồng nắng sớm, chiếu rọi đô thành.

"Nàng ở ngoài thành chờ ta, không nên đi vào !" - Bách Lý Ngọc nghiêng đầu quay sang dặn dò Nam Cung Thiển Trang. Bên trong kia thế cục không rõ ràng lắm, nàng không có ở đó, trong lòng sẽ bớt lo lắng, có thể không cần do dự khi hành động.

Nam Cung Thiển Trang lắc đầu, cô không yên lòng để một mình y đi vào, hơn nữa, chuyện liên quan phức tạp, y có quá nhiều điều không thể đề phòng, lại không có phép phân thân, cô vừa vặn có thể giúp một tay.

"Không cần lo lắng, ta sẽ cẩn thận một chút !" - Nam Cung Thiển Trang kéo dây cương, một tay nắm lấy tay của Bách Lý Ngọc, ánh mắt kiên quyết không cho cự tuyệt, nói: "Ta hi vọng không phải là cô gái trốn tránh dưới cánh chim của huynh, mà là nữ nhân có thể cùng huynh kề vai chiến đấu!die»ndٿanl«equ»yd«on"

Trái tim cứng rắn của Bách Lý Ngọc chợt mềm lại, nhìn hai chữ to Đế Đô mạnh mẽ uy lực trên cửa thành, mà gật đầu.

Thúc mông ngựa, con ngựa như tên rời cung chạy như bay vào thành, hai bóng người một đỏ một trắng bay đi trên đường lớn không có ai qua lại, đi tới Tướng phủ, hai ngàn quân thiết kỵ đã rút đi, đổi thành Ngự Lâm quân,cứ hai bước lại có một người đứng canh.

"Chủ tử !" - Mạc Vấn thấy hai người long đong mệt mỏi, tiến lên đón, quỳ trên mặt đất nói: "Thuộc hạ làm việc không thuận lợi, đến biên quan, Thái Thụy đã bị bí mật áp giải hồi kinh, thuộc hạ phái người đuổi theo dọc theo đường, trúng kế điệu hổ ly sơn !"

Trái tim Nam Cung Thiển Trang như chìm xuống, TháiThụy bị áp giải hồi kinh, như vậy Sở Mộ Cẩn có được anh ta đồng nghĩa với việc được lá bài chủ chốt, có thể giữ lại cô.

Nếu như lão phu nhân còn ở trên đời, giữa hai người Thái Thụy và Thái Phù chỉ cứu được một, nhất định là sẽ bỏ Thái Phù, lưu lại Thái Thụy kéo dài hương khói.

"Phủ Vinh Quốc Công như thế nào?"

"Đã an bài Vinh Quốc Công rời khỏi kinh !"

"Hứa thị thì sao ?" - ánh mắt Nam Cung Thiển Trang lóe lên, đoán chừng người phụ nữ kia là kẻ nhiều chuyện, hi vọng bà ta vào thời điểm này không nên rước lấy chuyện phiền phức gì.

"Vinh Quốc Công đi đón bà ta, Hứa thị đưa cho Quốc Công một tờ thư hòa ly, không muốn rời đi, sau lại bị cỗ kiệu bí mật đưa vào cung!" - Mạc Vấn đem tình cảnh lúc ấy nói một lượt, Nam Cung Thiển Trang tức giận, sắc mặt biến thành màu xanh đen, thiếu chút nữa chửi má nó rồi !

Bà ta vào cung nhất định là muốn khống chế Thái Phù, Thái Thụy, mà giữ lại hai người này, như vậy cũng tương đương với việc giữ lại cô.

Bỗng nhiên, Nam Cung Thiển Trang nghĩ đến lời nói của lão phu nhân, sợ là bà sống cả một đời, đã nhìn thông suốt, hiểu thấu đáo tính tình Hứa thị, mới có thể chỉ nói bảo vệ hai người cháu nội.

"Khi cần thiết, phải động thủ thì không nên để lại tai họa ngầm !" - Nam Cung Thiển Trang khép chặt đôi mắt, vì huyết mạch của Thái gia, cô chỉ có thể vì Đại Nghĩa Diệt Thân mà thôi.

. . .die»ndٿanl«equ»yd«on . . .

Nhận được tin tức Thái Thụy, Nam Cung Thiển Trang mang theo một top người, đi tới rừng cây phía ngoài thành cướp xe tù, binh lính áp giải phạm nhân đều bị giết, Thái Thụy đang bị mấy người áo đen giải cứu ra khỏi xe tù.

Nam Cung Thiển Trang lập tức tiến lên, móc ra chủy thủ đâm về phía người áo đen, người áo đen chỉ tránh né, không đánh trả, Nam Cung Thiển Trang bỏ qua suy đoán đó là kẻ địch.

Chỉ là người áo đen kia lại nhiều lần giúp đỡ, cũng không biết là ai. Khóe miệng Nam Cung Thiển Trang lộ ra một nét cười nhàn nhạt, tăng nhanh động tác, xoáy chân quay vòng công kích, thừa dịp hắn đang cố gắng tránh né, đi một chiêu hư ảo, gạt mặt nạ của hắn ra, khi thấy dung mạo thì hai mắt của Nam Cung Thiển Trang trợn trừng trừng.

"Phương di nương !" - Không phải là bà đã chết sao?

Phương Uyển Nhi nhìn cái khăn bị lột ra trước mặt, đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó đã biến mất, lại có nét tán thưởng.

"Ta biết cô có rất nhiều nghi vấn, nhưng ta sẽ không nói cho cô biết, cô biết rằng Ám Trang Các không phải địch thủ là tốt rồi !" - Dứt lời, Phương Uyển Nhi dẫn mấy người áo đen biến mất ở trong rừng rậm.

Nam Cung Thiển Trang nhìn chiếc mặt nạ trên tay như có điều suy nghĩ. Ở trong ván cờ này, Phương Uyển Nhi đang diễn dạng nhân vật gì đây?

Chẳng lẽ lại là được nghĩa mẫu nhờ vả ? Cái ván cờ này được bố trí quá lâu rồi, ngay từ lúc cô ra đời cũng đã cài cắm vào rồi. Nghĩa mẫu làm sao biết được cô hiện giờ sẽ gặp phải nguy cơ gì chứ ?

"Chủ tử, Thái Thụy không biết từ đâu nhận được tin tức, biết Hứa thị bị giam ở hoàng cung, nên muốn đi cứu người !" - sắc mặt Lãnh Sương rất khó coi, người Thái gia thật sự khiến người ta ghét.

Nam Cung Thiển Trang nhìn lại, thấy Thái Thụy nắm một thanh đại đao đang giằng co với thuộc hạ của cô, mặt lạnh đi tới, cách xa ba bước ở trước mặt anh ta thì dừng lại.

"Huynh phải vào cung sao ?" - ánh mắt Nam Cung Thiển Trang lành lạnh quan sát người con trai cao tám thước trước mắt, mắt to mày rậm, da phơi ngăm đen, cả người tản ra dương khí mạnh mẽ.

"Đúng !" - Thái Thụy gật đầu, hắn mặc dù không quen biết cô gái trước mắt này, nhưng có thể cứu hắn, như vậy thì không phải kẻ địch, bàn tay cầm đao thoáng buông lỏng.

"Đi chịu chết hả ?" - Nam Cung Thiển Trang giễu cợt nói: "Ta xem huynh còn chưa hiểu biết rõ tình hình, huynh biết vì sao Nhiếp Chính vương đột nhiên bắt huynh vào cung không?"

"Ta không hoàn thành Quân Lệnh Trạng !" - đáy mắt Thái Thụy có vẻ không cam lòng.

"Các ngươi đã từng đánh giặc với Hung Nô, tỷ số thắng như thế nào ?" - Nam Cung Thiển Trang thầm mắng tên ngốc nghếch, thật là một kẻ đầu gỗ.

"Chưa từng quá thắng lợi, cũng chưa từng bị đánh bại !" - Nói xong, Thái Thụy chợt hiểu có điều không thích hợp.

Dưới đáy mắt Nam Cung Thiển Trang thoáng hiện qua một nụ cười. Không tính là quá ngu, có thể phát ra hiện ra có vấn đề, ngược lại vẫn còn có thể cứu.

"Nhiếp Chính Vương muốn bắt ta, vì sao phải làm cho thua trận, hại chết toàn bộ hai vạn binh lính ?!" - Thái Thụy thầm khiếp sợ, không thể tin được mà hỏi ra. Hai vạn binh lính vốn sống sờ sờ bị chôn vùi ở Cốc Hồ Lô, không ai sống sót.

"Vậy mới giống như thật, không có người nào không tin !" - Nam Cung Thiển Trang cười lạnh, toàn bộ hai vạn binh lính bị tiêu diệt, chỉ có một mình anh ta quay về, đó không chỉ là chuyện Quân Lệnh Trạng, mà còn quan hệ đến chuyện tư thông với địch bán nước!

"Cho dù như thế, ta vẫn muốn vào cung cứu mẫu thân !" - Thái Thụy kiên định nói ra.

"Khi bà ngoại qua đời, ta từng đồng ý với bà bảo vệ huyết mạch của Thái gia, huynh phải vào cung ta không ngăn cản, chừng nào huynh sinh được con trai, thì chừng đó huynh sẽ được đi !" - Đến lúc đó sống chết đều không liên quan đến cô!

Sắc mặt Thái Thụy đỏ bừng, chợt nắm chặt đại đao, hận không bổ được NamCung Thiển Trang một nhát !

"Nam tử hán đại trượng phu, há lại cần một nữ nhân bảo hộ ?" - Âm thầm trách cứ bà nội hồ đồ, chuyện của nhà họ Thái bọn họ, tại sao có thể liên lụy tới một người ngoài?

"Đừng quên, huynh mới vừa rồi là được một nữ nhân cứu !" - Nam Cung Thiển Trang giận quá thành cười, hận không được cầm cây đại chùy gõ cho anh ta tỉnh ngộ, mở thông chỗ nghẹn.

"Cô. . ." - Thái Thụy á khẩu không trả lời được, mắt trợn to như cái chiêng đồng cỡ đại, dữ tợn nhìn chằm chằm Nam Cung Thiển Trang.

Nam Cung Thiển Trang cảm thấy hắn thật thà đáng yêu, khóe miệng lộ ra một nụ cười, anh ta chỉ lớn hơn cô năm tuổi, mặt tròn, bởi vì vóc người của anh ta cường tráng, nên xem nhẹ dáng ngoài của anh ta.

"Bà ngoại qua đời, bà để lại tài sản cho ta, chờ huynh thành thân sinh con trai xong sẽ trả lại cho huynh, nhưng mẹ huynh không biết, lầm tưởng rằng ngay một phân huynh cũng không được, nên ầm ỹ với ta rồi, Sở Mộ Cẩn muốn động thủ trước, sai người đón lõng khi bà ta và phụ thân của huynh cùng rời khỏi kinh, mẹ huynh cho cha của huynh một tờ thư hòa ly, liền bắt vào cung, mục đích là nhìn trúng sự ngu hiếu của huynh, giữ huynh ở lại trong cung, tự nhiên sẽ kéo theo cả ta !" - Nam Cung Thiển Trang mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Thái Thụy, dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Vẫn là câu nói kia, nếu huynh phải đi cứu, sau khi sinh hạ con trai xong, ta tuyệt không ngăn huynh đi chịu chết, như vậy ta cũng sẽ không nuốt lời với bà ngoại !"

Cô không nghĩ ra, phủ Vinh Quốc Công đều là người ngay thẳng, như thế nào lại nảy ra Hứa thị gây rối cầm gậy chọc phân heo!

Đáy mắt TháiThụy thoáng qua tia tranh đấu, trên bàn tay cầm đao gân xanh đập thình thịch, bảo hắn bỏ rơi cha mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng mình để sống tạm qua ngày, thật sự không làm được.

"Thái Thụy cám ơn ân cứu mạng của cô, chuyện nhà của Thái gia, cô nương cũng không cần nhúng tay !" - Dứt lời, trước mặt bỗng tối sầm té xuống đất.

Nam Cung Thiển Trang vứt bỏ cây côn gỗ trong tay, đá đá Thái Thụy đang té xỉu ở trên đất, lạnh lùng quát lên: "Kéo đi, dùng xích sắt buộc lại, đừng để cho anh ta chạy mất !"

Nam Cung Thiển Trang mang người đến núi Thanh Phong chờ Bách Lý Ngọc, đã qua mấy canh giờ vẫn chưa thấy bóng người cần chờ đợi, trong lòng lo lắng, căn cứ vào thời gian ước định, đã quá hai canh giờ, chẳng lẽ ở kinh đô đã xảy ra chuyện gì cản chân y sao ?

Nam Cung ThiểnTrang vẫy tay gọi Lãnh Sương tới, nhíu chặt lông mày hỏi: "Liên lạc được với Mạc Vấn rồi hả ?"

"Chưa được!"

Sai Lãnh Sương trông coi đám người, còn Nam Cung Thiển Trang cưỡi ngựa chạy quay trở lại, đến cửa thành, vứt bỏ ngựa rồi phi thân vào thành, lẻn vào Tướng phủ, người không nhà trống, trái tim Nam Cung Thiển Trang như rơi xuống, nghĩ rằng có phải khi cô tới đây đã lỡ dịp rồi hay không?

Vội vàng đi tắt qua con đường nhỏ chạy tới núi Thanh Phong, bọn Lãnh Sương cũng đồng thời biến mất tăm mất tích, đáy mắt Nam Cung Thiển Trang hiện lên đầy sương lạnh, rốt cuộc chỗ nào có vấn đề đây?

Lãnh Sương biết cô đi tìm Bách Lý Ngọc, gặp được Bách Lý Ngọc nhất định sẽ đợi cô, nhưng mà cũng không thấy bọn họ, ngay cả ký hiệu cũng không để lại.

Tra xét đầu mối xung quanh, chỉ có dấu vó ngựa nằm trên mặt đất, bỗng cảm thấy mặt đất chấn động, có rất nhiều người ngựa đang chạy tới, chẳng lẽ là Bách Lý Ngọc sao ?

Nam Cung Thiển Trang không còn kịp trốn nữa, đã thấy Sở Mộ Cẩn một thân áo tím, dẫn quân thiết kỵ cùng quân Ngự Lâm dừng ở trước mặt cô.

"Trang nhi, Bách Lý Ngọc y đã bỏ đi rồi, hãy cùng ta vào cung, thế nào hả ?" - Sở Mộ Cẩn nắm chặt dây cương, băng lạnh dưới đáy mắt như hòa tan, nhìn chằm chằm Nam Cung Thiển Trang.

"Sở Mộ Cẩn, ngươi nói ngươi cũng không phải quá ti tiện sao ? Không chiếm được càng thêm có ham muốn chinh phục, dùng hết các loại thủ đoạn đều muốn đoạt vào tay. Đã mất rồi, bỏ đi như giày rách, nhìn nhiều cũng ngại chướng mắt đi !" - Nam Cung Thiển Trang nắm thật chặt chủy thủ trong tay áo, trong đôi mắt phượng điểm đầy băng lạnh, hóa thành băng nhũ đâm về Sở Mộ Cẩn, ngầm kết luận là hắn đã dở trò quỷ trong việc này.

Vẻ mặt Sở Mộ Cẩn biến đổi, chứa vẻ tức giận.

"Thật ra thì không phải là ngươi yêu ta, mà là yêu lòng tự ái đáng thương của bản thân, bởi vì ta đã thích ngươi nhiều năm như vậy, lại vứt bỏ ngươi, ngươi không tiếp nhận nổi sự thật cho nên mới muốn có được ta, chinh phục ta nhằm chứng minh sức quyến rũ của ngươi. Hôm nay, đại động can qua vây bắt ta, đơn giản chính là muốn lùng bắt ta để uy hiếp Bách Lý Ngọc, để bắt y trao đổi tấm Hổ Phù !" - Nam Cung Thiển Trang tinh tế phân tích mục đích của Sở Mộ Cẩn, vài chục vạn đại binh Tuyết Lâm quốc của hắn rơi vào trong tay Bắc Thương Ám Đế, không thể nghi ngờ chính là đặt mạch sống một nước ở trong tay người ta?

Sở Mộ Cẩn vội kiềm chế tức giận ở đáy lòng, đó là một trong những mục đích của hắn, còn nữa, chính là lưu giữ cô trở thành phi của hắn.

"Trang nhi, nàng có lẽ đã hiểu lầm ta, mặc kệ nàng và Bách Lý Ngọc đã có chuyện vợ chồng thực sự hay không, ta đều nguyện ý chiêu cáo thiên hạ cưới nàng làm phi !" - ánh mắt Sở Mộ Cẩn thoáng hiện qua nét đau xót, có lẽ lúc trước đối với sự biến chuyển của cô đúng như cô nói là vì lòng tự ái, nhưng sau đó, hắn thực sự yêu cô.

"Đừng nói đường hoàng như thế, nếu thật như ngươi nói yêu ta như vậy, sao ngươi lợi dụng ta đoạt lại từ binh quyền trong tay Bách Lý Ngọc ? Sẽ vì ta vứt bỏ giang sơn, thậm chí là tánh mạng sao ?" - Nam Cung Thiển Trang khí thế hùng hổ, ném ra cây chủy thủ trong tay, mỉa mai nói: "Nào, đâm vào bộ ngực của ngươi đi, ta sẽ cân nhắc trở về với ngươi!"

"Trang nhi. . .!" - Sở Mộ Cẩn nhìn cây chủy thủ trong tay, phía trên còn lưu lại hơi ấm của cô, rất muốn mở miệng nói là vì cô đều có thể làm bất cứ việc gì, nhưng thân phận của hắn không cho phép, không thể nào phản bác. Đấu tranh một hồi lâu, đôi mắt rũ xuống, nói: "Trang nhi, nàng vì Bách Lý Ngọc có thể bỏ ra tất cả, thì làm vợ của ta, vì sao lại không thể giúp ta đoạt lại binh quyền ?"

Nam Cung Thiển Trang hơi nhếch môi, bất lực khi phải làm rõ cùng Sở Mộ Cẩn, cô nguyện ý bỏ ra vì Bách Lý Ngọc, đó là bởi vì người nam nhân kia nguyện ý dốc hết tất cả vì cô, ở trong thế giới của y, cô là tất cả của y.

"Sở Mộ Cẩn, cái ngươi yêu là bản thân ngươi, Bách Lý Ngọc có thể chết vì ta, nếu ta là phi của ngươi, ta chết, ngươi sẽ vì thân phận có thể sẽ tái giá, y thì không như vậy, y sẽ chết cùng ta !" - Nam Cung Thiển Trang buông tay, cảm thấy đầu óc đàn ông cổ đại có bệnh, ích kỷ vì tư lợi.

Toàn thân Sở Mộ Cẩn chấn động, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ sở, có lẽ là. . . .

Khi phụ hoàng còn sống trên đời, hắn còn có thể chắc chắn mà nói, hắn chờ nàng đoạt giang sơn của hắn, nếu nàng muốn hắn sẽ cho. Hôm nay, thật sự đến một bước này, có quá nhiều thứ dứt bỏ không được.

"Trang nhi, ta nói lại một lần nữa hãy đi theo ta !" - đáy mắt Sở Mộ Cẩn thoáng hiện lên vẻ âm u mờ mịt, bình tĩnh nhìn Nam Cung Thiển Trang, thấy cô lắc đầu, bèn phất tay, nói: "Bắt lấy, không được phép đả thương tới người!"

Đôi mắt Nam Cung Thiển Trang hiện lên vẻ khát máu, móc ra đạn khói, ra sức thúc mông ngựa chạy trốn, Sở Mộ Cẩn đuổi theo sát ở phía sau.

Nam Cung Thiển Trang nghe tiếng vó ngựa phía sau, sắc mặt chợt lạnh cứng lại, cô không thể bị bắt được, nếu không, Bách Lý Ngọc ắt hẳn sẽ làm ra việc ngốc nghếch, chỉ có thể trong lòng buồn bực liều mạng chạy về phía trước.

Không biết đã chạy bao lâu, quay đầu lại nhìn Sở Mộ Cẩn vẫn kiên nhẫn đi theo ở vị trí cách xa mấy mét, Nam Cung Thiển Trang nhìn con sông phía trước mặt, cắn răng một cái, nhảy xuống ngựa, đứng ở bờ sông, lạnh lùng u ám, nói: "Sở Mộ Cẩn, Nam Cung Thiển Trang ta hôm nay không chết, ngày sau nhất định phải lấy cái đầu chó của ngươi !"

"Ùm!" - Nam Cung Thiển Trang dứt khoát cương quyết đâm đầu vào trong sông, nước tóe lên, bọt nước ùng ục bắn lên, đảo mắt một cái đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại trên mặt hồ là mấy vòng sóng nước gợn lăn tăn.

"Không được ——" - Sở Mộ Cẩn vươn tay, không kịp ngăn cản Nam Cung Thiển Trang, đôi mắt đỏ ngầu nhảy theo sát xuống hồ, bơi mấy vòng, cũng không trông thấy bóng dáng Nam Cung Thiển Trang, trái tim hốt hoảng ‘bình bịch’ đập không ngừng, cảnh tượng hồ tuyết kia hiện trước mắt rõ mồn một, không dám tưởng tượng đến hậu quả của nàng.

Nếu như biết nàng quyết tuyệt, hắn nguyện ý thả nàng đi. . Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn.

Nam Cung Thiển Trang nhảy xuống sông cũng không biết hành động của Sở Mộ Cẩn, lặn xuống dưới đáy nước, bạt mạng bơi đi theo dòng nước chảy.

Là cao thủ bơi lội, kiếp trước cô thường làm nhiệm vụ trên những chiếc du thuyền hào hoa, tất nhiên phải học bơi lội, lấy được vật vào tay, cô lập tức nhảy xuống biển chạy trốn, lặn ở phía trước theo ca nô tiếp ứng phía sau, lần trước ở hồ tuyết là vì nước quá lạnh mà dẫn tới chuột rút.

Nhưng thể lực của cô ở lúc trước cưỡi ngựa chạy trốn đã hao phí không ít, không biết đã bơi bao lâu ở trong nước, cả người đều mệt mỏi, làm cho không còn một chút xíu hơi sức nào, bới hướng về trên bờ, vừa lên bờ, nhìn thấy không có truy binh đi theo, đôi mắt chợt tối sầm lại, ngất đi.

"Ah, lão đại ở đây có một cô nương !" – Một gã đàn ông mặc áo choàng ngắn bằng vải thô, thấy Nam Cung Thiển Trang chết ngất ở bờ sông, quay về phía một người ở cách đó không xa mà hô lên.

Mặt Sẹo Đao đi tới, vén tóc đang che lấp trên mặt, lộ ra gương mặt tái nhợt, vẫn không mất đi sự xinh đẹp như xưa.( vâng các bạn còn nhớ gã mặt sẹo này không )

"Lão đại, cô nàng này có vẻ thùy mị, so phu nhân Thúy Nhi thì xinh đẹp hơn, lão đại, huynh không cần mang cô nàng làm áp trại phu nhân phải không ?" – ánh mắt Thạch Hổ lộ ra vẻ thèm thuồng, xoa xoa tay, hỏi.

Mặt Sẹo thu lại kinh ngạc trong đáy mắt, dùng sức vỗ đầu Thạch Hổ, giận dữ hét lên: "Bà ngoại mi, không muốn sống nữa hả, cô ấy là tiểu thư phủ tướng quân, nếu không phải là nhờ cô ấy, chừng một trăm miệng ăn trong trại chúng ta đều chết sạch !"

Thạch Hổ ôm cái đầu bị gõ đau, thu hồi lại tâm tư không nên có, có hơi sợ sợ liếc mắt nhìn Nam Cung Thiển Trang, giúp đỡ lão đại bế trở về thôn xóm.

. . . . .Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn .

Ngủ mê cả đêm, Nam Cung Thiển Trang mở mắt ra, nhìn gian nhà lá, dụi dụi mắt, nghĩ thầm đoán chừng cô vừa được người cứu.

Hơi động động thân thể, thấy toàn thân đau nhức, nghĩ đến Bách Lý Ngọc, liền cắn răng chống thân thể lên, bàn tay mềm rũ, ngã nhào ở trên giường, phát ra tiếng va chạm.

Người ở ngoài cửa nghe được tiếng vang, đẩy cửa đi vào, là một người phụ nữ ước chừng sắp ba mươi tuổi, bưng chén canh rồi đặt ở trên bàn gỗ đơn sơ, cười nói: "Cô nương tỉnh rồi, trước tiên uống chén cháo loãng đi !"

Nam Cung Thiển Trang gật đầu, nói tiếng cám ơn, hỏi "Nơi này là ở đâu ?"

"Cô nương, đây là núi Thanh Phong !" – Người phụ nữ xoa xoa đôi bàn tay lên chiếc tạp dề, bưng chén lên đưa vào trong tay Nam Cung Thiển Trang.

Nam Cung Thiển Trang nhìn chén canh nước, bên trong chỉ có mấy hạt gạo, động tác trên tay vội dừng lại. Người phụ nữ nhìn Nam Cung Thiển Trang ngừng động tác, cười giễu nói: "Thôn chúng ta nghèo rớt, trước kia dựa vào đánh cướp sống qua ngày, từ lần trước cùng giao tranh với đám người quan lại, thiếu chút nữa nộp mạng, thu tay trú ngụ ở chân núi, dựa vào săn thú mà sống, ngày ngày trải qua nghèo khó, nhưng lòng cũng thoải mái tự tại !"

Nam Cung Thiển Trang tâm trạng chợt biến đổi, nâng mắt lên, hỏi "Có phải trên mặt lão đại Thổ phỉ có một vết sẹo không ?"

Phụ nhân gật đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Trong nhà không có nhiều lương thực, cô nương dùng tạm trước, phu quân đã tập hợp mua thú săn được, sau khi trở về sẽ có đồ ăn !"

Nam Cung Thiển Trang há miệng, khóe mắt dư quang thấy có cô bé nằm sấp ở cửa, thò đầu, ánh mắt tròn vo linh lợi nhìn chằm chằm vào chén canh, lòng cảm thấy có chút chua xót, lục lọi trên người, chợt nhớ tới đã thay đổi y phục, người phụ nữ rất có mắt nhìn, đưa tới quần áo của Nam CungThiển Trang: "Cô nương, ta đã giúp giặt sạch sẽ y phục của cô, tất cả đồ đều ở đây !"

Nam Cung Thiển Trang móc ra một túi bạc, nhét vào trong tay mọc đầy nốt chai dày của người phụ nữ, cười nói: "Đại tỷ, trước hết tỷ cầm tiền phụ chút chi phí trong nhà, coi như lễ cảm ơn !"

"Không không không, ta không thể nhận !" – Người phụ nữ vội vàng xua tay từ chối, người trong nhà kia đã căn dặn, phải chăm sóc cô thật tốt, đây là khách quý.

"Ta đoán chừng còn phải ở nơi này dưỡng bệnh lâu, cũng muốn bồi bổ thân thể, đại tỷ người hãy nhận đi, nếu không ta ở lại cũng không an tâm !" - Nam Cung Thiển Trang nghiêm mặt lại mà thương lượng, thấy phụ nhân không hề từ chối nữa mà nhận lấy, mới uống hết một hớp nước cơm, mượn người phụ nữ một cái áo vải thô để thay, buộc khăn vải trên đầu, đi ra ngoài thăm dò tin tức về Bách Lý Ngọc.

Tại núi Thanh Loa, Bách Lý Ngọc đứng quay lưng dựa dưới cây tùng xanh thẫm, ánh mắt sâu thẳm nhìn con đường núi.

Đã đợi một ngày, nàng vẫn chưa chạy tới. Ở trên đường đã xảy ra chuyện gì chăng ? Hay là đã bị Sở Mộ Cẩn chặn lại rồi ๖ۣۜDi-ễnđà-n๖ۣۜLêQu-ýĐô-n?

"Khi nào Mạc Vấn quay trở lại ?" - Bách Lý Ngọc ôm ngực. Ở mơi này của bọn họ có Âm Dương đồng tâm cổ, y không chết, như vậy nàng vẫn an toàn.

"Ước chừng một nén nhang !" – trong lòng Mạc Tình nhớ chủ mẫu, đã nói là ở núi Thanh Loa, cũng đã chờ một ngày một đêm, mà vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Không lâu sau, Mạc Vấn vội vàng chạy về bẩm báo, nói: "Thưa chủ tử, chủ mẫu và chúng tôi nhớ nhầm chỗ, nàng ở núi Thanh Phong, sau đó bị Sở Mộ Cẩn chặn đường, chủ mẫu liền nhảy xuống sông, trước mắt vẫn chưa tìm thấy !"

Bàn tay Bách Lý Ngọc đang khép ở trong tay áo chợt nắm chặt, hung ác nhìn về phía kinh đô, sẵng giọng nói: "Đi tìm dọc theo hạ lưu đi!"

"Dạ!"

Đoàn người bí mật tìm dọc theo con sông tại núi Thanh Phong.

Trong khi đó, Nam Cung Thiển Trang ngồi chổm hỗm quan sát bên trong thành dò thăm tin tức, cũng không tìm thấy bóng dáng Bách Lý Ngọc, ngược lại có không ít quan binh đóng ở khu vực dọc dòng sông.

Khóe miệng Nam Cung Thiển Trang khẽ cong lên. Sở Mộ Cẩn vẫn chưa chết tâm hay sao?

Người Ác Nhân Cốc đã rút đi, trong Linh Lung Các chỉ có Lục Y ở đó, nhưng lúc này cô không thể vào tìm, nếu không cẩn thận Linh Lung Các sẽ bị bại lộ.

Nam Cung Thiển Trang khẽ đảo tròng mắt, đi đến cửa hàng quần áo mua đồ của nam giới, xâm nhập vào quán trà thăm dò tin đồn, nói không chừng có thể thám thính được tin tức hữu ích.

"Vị khách quan này muốn dùng điểm tâm gì?" - Tiểu nhị trên vai đắp khăn lông màu trắng, nâng cái bình trà miệng mảnh và dài trong khay trà xinh xắn lên.

"Bánh mứt táo!" - Nam Cung Thiển Trang hạ thấp thanh âm, giả giọng nam nhân lành lạnh dễ nghe.

"Có ngay!" - Tiểu nhị pha trà ngon, chạy tới phòng bếp, bưng lên bánh ngọt cho Nam Cung Thiển Trang.

"Vị tiểu nhị ca này, vì sao quan binh đi tuần tra trên phố vậy ?" - Nam Cung Thiển Trang gọi tiểu nhị quay lại, ở quán trà nơi ‘rồng rắn lẫn lộn’, thường thì tin tức của bọn họ là nhanh nhạy nhất.

"Khách quan là người nơi khác nên có điều không biết, Hữu Tướng là gian tế của Bắc Thương, có lời đồn nói đó là vị hôn phu chưa cưới của công chúa được thụ sủng nhất tại Bắc Thương, nhưng là đàn ông mà, bên cạnh làm sao có thể không có mấy người nữ nhân chứ DiễღnđànLêQღuýĐôn? Hữu Tướng được tiên đế chỉ hôn cưới tiểu thư tiếng xấu vang lừng của phủ tướng quân, Nam Cung Thiển Trang thực sự nổi tiếng là đanh đá chua ngoa, ah, ngài không biết chứ, Hữu Tướng thật đúng là người quá tốt, đã yêu cầu giải trừ hôn ước với công chúa của Bắc Thương, công chúa Bắc Thương dĩ nhiên không chịu, dưới cơn nóng giận đã viết thơ cho Nhiếp Chính vương, vạch trần thân phận của Hữu Tướng. Hữu Tướng là ai chứ, là công tử Vô Song trí tuệ đứng đầu thiên hạ nha, đã sớm nhìn thấu trò hề của Nhiếp Chính vương, từ sớm đã người đi nhà trống, không bắt được, nên bây giờ đang phải lục soát !"

Tiểu nhị nói sinh động như thật, nước miếng tung bay, sau đó, hăng hái kể lể, đặt bình trà xuống, ngồi kế sát Nam Cung Thiển Trang, nhỏ giọng nói: "Chỉ đáng thương cho phủ Vinh Quốc Công bị Hữu Tướng liên lụy, bởi vì là cậu nhà ngoại của Nam Cung Thiển Trang nên cũng bị tịch thu rồi. Nghe nói Vinh Quốc Công kia nghe được tin rời đi, nhưng không yên lòng với Thái phu nhân, nửa đường quay lộn trở lại, bị chộp vào cung rồi, đoán chừng khó thoát khỏi cái chết, Nhiếp Chính Vương sẽ giận chó đánh mèo với Vinh Quốc Công!"

Nam Cung Thiển Trang bắt đầu lo lắng, Thái Tân Cơ đã quay trở lại sao ?

"Cám ơn Tiểu nhị ca !" - Nam Cung Thiển Trang lấy ra một thỏi bạc kín đáo đưa cho tiểu nhị, tiểu nhị cười rồi rời đi.

Đáy mắt Nam Cung Thiển Trang hiện lên tia tối tăm, bối rối là cứu hay không cứu, nếu cứu, vậy cứu như thế nào?

Người bên cạnh nàng đều rút đến Nam Chiếu rồi, nhưng, từ khi chia lìa với Bách Lý Ngọc đến nay cũng không có tung tích, không dám trắng trợn tra tìm, trước mắt chỉ có thể dừng lại mấy ngày, gặp được Bách Lý Ngọc thì thương lượng chuyện Thái Tân Cơ, nếu không gặp được, cô lập tức đi trước đến Nam Chiếu.

"Ngươi nghe nói gì chưa? Viên Xá Lợi bảy màu xuất hiện tại Mân thành tiếp giáp bốn nước, bốn nước đã phái người đi thăm dò hư thực, đoán chừng chỗ đó sẽ náo nhiệt một thời gian đấy!" – Bất ngờ, ở bàn ngay kế bên, người qua đường Giáp đang nói chuyện phiếm với ba người ngồi cùng bàn.

"Đúng vậy, nước Nam Chiếu phái ra mỹ nam số một thiên hạ Tuyên vương Thủy Minh Hách, thật là muốn đến đó tham gia náo nhiệt mà !" - Người qua đường Ất phụ họa nói.

"Xì, ngươi không cần sống nữa hả ? Bên đó chắc chắn rất loạn, sơ ý một chút sẽ mất mạng ngay !" - Người qua đường Đinh lắc đầu phẩy tay, không hứng thú lắm.

"Ôi, ta chỉ lo viên Xá Lợi bảy màu vừa xuất hiện, bốn mước tranh đoạt, dân chúng lại lâm vào trong nước sôi lửa bỏng, nếu thật sự có sức thần kỳ như thế, cái Bộ lạc Lạc Khắc ấy đã sớm nhất thống bốn nước rồi, còn đến phiên bọn họ sao ?" - Người qua đường Bính dung mạo thư sinh, khinh thường chê cười.

Ánh mắt Nam Cung Thiển Trang chợt sa sầm, viên Xá Lợi bảy màu không phải ở trong tay Bách Lý Ngọc ư, sao lại xuất hiện tại Mân Thành ? Có liên quan tới y hay là có người cố ý tung hỏa mù dẫn dắt người của bốn nước nhằm âm mưu gì đây ?

Nghĩ tới đây, Nam Cung Thiển Trang vẫn có ý định đi một chuyến đến Linh Lung Các, trước hết liên lạc với Lãnh Sương rồi nói sau.

Nam Cung Thiển Trang leo tường từ cửa sau đi vào, trực tiếp lên lầu năm, kéo mở cửa Phong Linh, chỉ chốc lát sau, Lục Y đã đi lên.

"Chủ tử, sao ngài vẫn còn ở Tuyết Lâm ?" - Lục Y kinh ngạc hỏi, chợt hiểu, nhất định là có chuyện xảy ra rồi.

"Ta lạc mất Lãnh Sương và Bách Lý Ngọc rồi, trước hết ngươi liên lạc với Lãnh Sương, ta có việc muốn sai nàng đi làm !" - Nam Cung Thiển Trang nói thẳng ra mục đích, hơi đẩy cánh cửa sổ ra, mở ra một kẽ hở nhỏ, nhìn về phía cửa đại sảnh, dường như đang có điều suy nghĩ, hỏi: "Ở đây có hỏi thăm được tin tức hữu dụng gì không ?"

"Chủ tử, đêm qua Thái Tân Cơ quay lộn trở lại, tự mình vào cung đi tìm Hứa thị, còn có tin tức viên Xá Lợi bảy màu từ Mân thành truyền đến !"

Ánh mắt Nam Cung Thiển Trang vụt lóe một tia sáng, xem ra tin tức là thật."Không cần lưu ý tin tức Thái Tân Cơ nữa để tránh bại lộ bí mật, cũng không cần trông nom hai người bọn họ nữa, giữ được Thái Thụy vàThái Phù là đủ rồi !"

"Vâng !" - Lục Y gật đầu, suy nghĩ một chút, cau mày nói: "Lãnh Ngôn cũng truyền tới tin tức, người Bắc Thương cử đi là công chúa Điệp Ảnh, còn người của Đông Lăng lại là Tương Vương, Nam Chiếu chính là Thủy Minh Hách, Tuyết Lâm là Bắc viên Thế tử, chủ tử, ngài và Đại Chủ Tử sẽ đi sao ?"

Nam Cung Thiển Trang hơi suy tư, khóe miệng vẽ ra mờ mờ một đường cong, cười gian trá nói: "Náo nhiệt như thế, tại sao có thể bỏ qua chứ ?" - Việc cấp bách trước tiên là phải tìm được Bách Lý Ngọc.

"Chanh Song đã nằm vùng ở trong đội ngũ hộ tống công chúa của Bắc Thương, nếu chủ tử đi, có thể liên lạc với Chanh Song !" - Lục Y dặn dò, trong lòng có chút lo lắng, muốn đi theo nhưng ở bên này lại không thoát thân được.

"Ừ, nếu nhìn thấy Bách Lý Ngọc hoặc là Lãnh Sương, hãy bảo bọn họ đến thôn sông dưới núi Thanh Phong tìm ta !" - Nói xong, Nam Cung Thiển Trang mượn chút ngân lượng, rồi rời đi.

Đi tới sông thôn thì sắc trời đã tối, phía xa xa đã nhìn thấy người phụ nữ đứng ở cửa thôn nhìn quanh.

"Cô nương, cô đã đến rồi, ta lo đã lâu chưa thấy cô về, sợ là xảy ra chuyện !" – Người phụ nữ với khuôn mặt phong sương, cười rất thân hòa.

Nam Cung Thiển Trang mím môi cười nhẹ, ở chỗ này mặc dù lạc hậu nhưng dân phong thuần phác, không có sự phô trương bên ngoài.

"Không sao, ta vào thành mua vài món đồ thôi !" - Nam Cung Thiển Trang đem thịt mua được để ăn đưa cho người phụ nữ, lúc trước nhìn thấy cô bé con bởi vì thiếu dinh dưỡng đã lâu mà dung mạo cực kì nhỏ gầy, tóc khô héo, da vàng vọt, nghĩ đến cuộc sống của người khác xa xỉ, còn họ lại đói, trong lòng có rất nhiều cảm thán.

"Cô nương, nhà tôi cũng đánh bắt chút thịt để ăn, không cần phải tiêu phí đâu!" – Người phụ nữ có chút ngượng ngùng, sắc mặt trở nên đỏ hồng, nhìn thịt trong tay mà sững sờ.

"Đừng ngại, có thể bồi bổ cho đứa bé mà, thân thể của bọn chúng đang phát triển, không thể ăn ít được!" - Nam Cung Thiển Trang nở nụ cười phát ra từ nội tâm, đồng thời kiên định ý nghĩ trong lòng.

"Cô nương quá khách khí !" - Người phụ nữ không nói thêm lời, cầm đồ đi vào nhà, lấy ra mấy nồi sâu lòng, đem thịt đổ ra, bày ra trên bàn.

Bới thêm một chén cơm tẻ cho Nam Cung Thiển Trang, cũng đẩy bát thịt tới trước mặt Nam Cung Thiển Trang, kêu cô đi ăn cơm.

Nam Cung Thiển Trang nhìn chén to cơm đều cho cô hết cả, còn cô bé con ôm cái bánh bao không nhân đứng ở trong góc, mắt thỉnh thoảng nhìn về phía thức ăn trên bàn, mắt liếc nhìn rồi lại cắn một miếng bánh bao chay khô cứng.

Nam Cung Thiển Trang ngoắc tay ý bảo cô bé đi tới đây, cô bé con đi tới, thận trọng nhìn Nam Cung Thiển Trang.

"Ăn ngon không ?" - Nam Cung Thiển Trang chỉ cái bánh bao chay khô cứng trong tay cô bé, hỏi han.

Cô bé con khiếp đảm rụt cổ, lắc đầu một cái.

"Ta đổi cho em !" - Nam Cung Thiển Trang chỉ chỉ bát cơm trước mặt, nhìn thấy cô bé do dự, cười nói: "Ta không thích ăn, ta muốn nếm thử một chút cái bánh bao chay trong tay em!"

Cô bé con nhận ra Nam Cung Thiển Trang rất nghiêm túc, trong đôi mắt vụt sáng, bẻ chỗ bánh bao chay đã bị cắn đi, đặt ở trong chén, sau đó đem phần sạch sẽ đưa cho Nam Cung Thiển Trang, rồi cầm lấy bát cơm nóng hôi hổi thơm nức trước mặt để ăn."Đa tạ tỷ tỷ !"

"Na Na, con đang ăn cái gì đấy ?" – Người phụ nữ đẩy cửa ra, nhìn thấy con gái ăn bữa tối của khách quý, trầm mặt quát lên: "Mau bỏ xuống !"

Tròng mắt cô bé con lấp lánh giọt nước mắt, mím môi để xuống, nhảy xuống khỏi băng ghế gỗ, buồn bã nhìn bát cơm.

"Cô nương, con bé không hiểu chuyện. . .DiễღnđànLêQღuýĐôn"

"Không đâu, là ta cho bé ăn!" - Nam Cung Thiển Trang giơ cái bánh bao chay trong tay lên, nói: "Ta chưa từng ăn qua thứ này, nên đổi ăn với bé, mùi vị rất ngon!" - Nói xong, Nam Cung Thiển Trang cắn một miếng lớn, trong miệng khô khốc chan chát, khó có thể nuốt xuống, dưới cái nhìn chăm chú của người phụ nữ, gom góp chút nước miếng nuốt khô xuống, nhưng lại kẹt ở cổ họng, nghẹn ở giữa cổ, hai mắt trợn trắng, liều mạng tích góp từng chút nước miếng đem miếng bánh bao chay chết tiệt nuốt vào trong bụng.

Phụ nhân bị bộ dáng của Nam Cung Thiển Trang chọc cười, dặn dò: "Mấy ngày nay cô nương không nên ra ngoài, trong thôn có người lạ tới, giống như là đang tìm kiếm người nào đó!"

Nghe vậy, Nam Cung Thiển Trang để đũa xuống, cất tiếng chào hỏi với người phụ nữ, vội vàng chạy ra ngoài, cô sợ là Bách Lý Ngọc tìm đến mình.

Theo phương hướng người phụ nữ chỉ dẫn, Nam Cung Thiển Trang đi tới bờ sông ở cuối thôn, thấy bảy tám người áo đen đang đánh vớt, khoa tay múa chân hỏi thăm thôn dân.

Nam Cung Thiển Trang có chút thất vọng, cô không biết, cũng không dám mạo hiểm tiến lên hỏi, xoay người định quay trở về, bỗng nhiên, thấy từ xa xa đi tới một bóng dáng quen thuộc, trong lòng vui mừng, đi lên liền nghe được bọn họ nói: "Chủ mẫu không có ở đây, chúng ta đi những chỗ khác tìm !"

Xác nhận đúng thân phận, Nam Cung Thiển Trang muốn kêu lên, lại nhìn đến phía sau có một đội quan binh đi tới, trông thấy người dẫn đầu, vội thu lại chân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK