Editor: linglink
"Không được." Nam Cung Đệ buồn rầu nói, đã chịu đựng được ba năm, không thể cứ từ bỏ vào thời điểm mấu chốt như vậy được. "Ngài đã chọn xong thầy dạy cho Hi Nhi chưa?"
Trong lòng nàng có chút lo lắng, quả thực gương mặt của Hi Nhi và Quân Mặc U giống nhau như được đúc từ một cái khuôn ra, người nào mà không nhận ra Hi Nhi chứ?
Nam Cung Đệ có chút nhức đầu, chẳng phải mọi người thường nói nhi tử giống mẫu thân, nữ nhi giống phụ thân sao?
Nếu như giống nàng thì ít phiền toái hơn, người biết nàng rất ít, khoảng thời gian đó nàng luôn ở trong cung, rất ít khi lộ mặt, huống chi là ở Bắc Nguyên xa xôi này?
"Nàng yên tâm, lão nhân Hộ Ưu đã vào phủ, sẽ tận tâm dạy Hi Nhi." Dường như Thủy Dật hiểu được nỗi lo lắng của Nam Cung Đệ, hắn cười hiền hòa: "Nhưng ông ấy là sư phụ của nàng." Dường như câu nói của hắn lộ ra một chút chua xót.
Nam Cung Đệ mỉm cười, nàng chưa từng nghĩ câu nói bừa lúc trước của mình bị Phó Thiển Hà vô tình xuyên tạc, rồi sau đó nàng ta không tin, nên đã sai người đi thăm dò, không ngờ bị truyền đến tai lão nhân Hộ Ưu, nàng cảm thấy đây là một loại duyên phận, chẳng những hóa giải sự quấy phá của Phó Thiển Hà lúc tế thần, sau đó lão nhân Hộ Ưu còn cứu nàng, thậm chí để cho nàng bái sư.
Chiếc bánh nóng từ trên trời rơi xuống, đụng trúng người làm cho nàng choáng váng.
Trong tháng ngày ấy, đó là những tin tốt.
"Sư phụ lão nhân gia ấy, có gì mà phải lo lắng? Là may mắn của Hi Nhi, chỉ có điều tuổi của lão nhân gia đã cao, yêu thích ngao du tứ xứ, muốn ông ấy ở lại Bắc Nguyên, e rằng ông ấy sẽ không ngồi yên." Nam Cung Đệ nghĩ đến lão nhân hiền lành hòa nhã, có phong thái của tiên nhân kia, DĐLeQuyDon, nàng lắc đầu một cái, ban đầu nàng đã bị chính vẻ bề ngoài này đánh lừa, nhưng ai ngờ vẻ bề ngoài nghiêm chỉnh kia, lại che giấu tâm tư vô lại, ngang bướng đến thế cơ chứ?
Quả thực còn nhức đầu hơn con nít, lòng dạ còn hiểm độc vô lại hơn Quân Mặc U.
"Ông ấy định đưa Hi Nhi đi du ngoạn." Thủy Dật thấy Nam Cung Đệ cau mày, bèn từ tốn giải thích: "Mấy năm nay, lão nhân Hộ Ưu yêu thích ngao du, cũng chỉ vì muốn tìm thuốc tốt để chữa chân cho nàng, theo giọng điệu lần này, hình như đã tìm được, ông ấy định mang Hi Nhi đi trước."
Phản ứng đầu tiên của Nam Cung Đệ là từ chối, Hi Nhi đi ra ngoài, nếu như gặp phải người có ý đồ, sợ rằng sẽ đoán ra được.
"Nàng chớ vội vã từ chối, mang Hi Nhi đi theo, lão nhân Hộ Ưu tự có suy tính của ông ấy, sẽ không có chuyện không biết chừng mực, Hi Nhi được mở mang kiến thức nhiều hơn, cũng là chuyện tốt, Hi Nhi ở bên cạnh nàng, từ khi biết chữ hiểu chuyện tới nay, nhìn thấy nỗi sầu muộn của nàng, nó cũng trưởng thành hơn so với một đứa trẻ bình thường, mất đi sự hồn nhiên của trẻ con, đi ra ngoài, có lẽ sẽ có thu hoạch khác." Thủy Dật khuyên giải.
Nam Cung Đệ cụp mí mắt xuống, giấu đau thương trong đáy mắt đi, làm sao nàng không biết nhi tử của mình trưởng thành hơn so với bạn đồng lứa chứ?
Lúc chưa đến Bắc Nguyên, khi còn ở trong một thôn nhỏ, thấy những đứa bé khác xúm lại chơi đùa, đáy mắt Hi Nhi có khát vọng, nhưng vì đi theo nàng, nên không chịu đi ra ngoài chơi đùa với những đứa trẻ khác, rốt cuộc là nàng đã làm liên lụy đến Hi Nhi.
"Được."
Nam Cung Đệ gật đầu, nàng cũng hi vọng mình có thể đứng lên, so với hai năm trước thì đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất, nàng đã biết đau, không còn tê dại như một khúc gỗ.
Nàng bấm chặt móng tay sắc nhọn vào bắp đùi, cơn đau nhói khiến cho nàng hơi nhíu mày, ngay sau đó, lập tức trở lại như bình thường. Điều này làm cho trái tim tuyệt vọng của nàng, dấy lên từng tia hi vọng.
"Nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt." Thủy Dật dặn dò xong, hắn xoay người đi ra khỏi nội các, không thấy bóng dáng Hi Nhi đâu, vẻ mặt cô đơn đi ra khỏi phòng.
Gió lạnh thổi tới, thổi mạnh đến nỗi trong chốc lát không thể mở mắt ra được, Thủy Dật quay đầu lại nhìn căn phòng kia, trong lòng tràn đầy lo lắng, nàng vẫn luôn sống ở chân núi Lục Bình, lần này trở về là vì Quân Mặc U sao?
"Vương gia, lão phu nhân mời ngài tới Tường Vân Các một chuyến." Gương mặt của nha hoàn bị gió thổi làm đỏ bừng, rụt cổ lại cung kính đứng ở một bên.
Vầng trán của Thủy Dật khẽ giật, hắn nhấc chân đi về phía Tường Vân Các.
Hắn vén rèm lên rồi đẩy cửa đi vào, lập tức nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của lão phu nhân, bà đang ngồi ngay ngắn ở cao đường, nhắm mắt lim dim.
"Dật Nhi thỉnh an tổ mẫu." Thủy Dật ngồi xuống chỗ bên cạnh lão phu nhân, bưng trà nóng mà nha hoàn đưa tới, hắn uống cạn một hớp làm ấm dạ dày.
"Nữ nhân kia, ta đồng ý cho nàng ta vào cửa, vì nể tình nàng ta là người tàn tật, miễn cho sáng chiều phải tới vấn an; ta lớn tuổi rồi, chỉ muốn lúc còn sống, nhìn thấy con cháu Thủy gia chúng ta thịnh vượng, nếu như nàng ta là một người đức hạnh, ta sẽ mắt nhắm mắt mở, nhưng nếu không chấp nhận được việc ngươi nạp thiếp thì để đứa bé lại, đuổi nàng ta ra ngoài, đưa đến biệt trang." D13ndan. Lão phu nhân thẳng thắn, không quanh co lòng vòng, nói thẳng suy nghĩ trong lòng ra.
Thủy Dật che miệng, ho khan dữ dội, hắn thở hổn hển nói: "Tổ mẫu, Dật Nhi cũng muốn con đàn cháu đống, nhưng mà. . . Cơ thể tàn phế này, có lẽ không được như mong muốn, thái y nói Dật Nhi lâu nhất còn có thể sống được ba năm, phải thanh tâm quả dục, nếu như. . . Nếu như sinh con đẻ cái, e rằng sẽ không sống được tới đầu mùa xuân."
Trong con ngươi tĩnh mịch có đau thương, hắn không muốn chết, từ khi gặp nàng ấy, trong lòng có nhớ thương, có suy nghĩ tham lam, muốn giống như một người bình thường, có thể sống đến già, nhưng. . . Hắn đã sớm bị xử tử hình, có thể sống đến hôm nay, hắn cũng nên tự biết hài lòng.
Lão phu nhân đột nhiên mở mắt ra, thấy đáy mắt Thủy Dật có một chút đau thương chợt lóe lên rồi biến mất, bà không khỏi lộ vẻ xúc động, trong mắt có thương tiếc, cũng chính vì như thế, bà mới có thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân thân phận ti tiện vào cửa, đây chính là hương khói duy nhất của Thủy gia, nếu như thân thể của Dật Nhi cường tráng, bà đã sớm sai người đuổi nàng ta ra ngoài.
"Chớ qua loa tắc trách, ta đã hỏi thái y, hắn nói chuyện phòng the, nếu sinh hoạt một cách hợp lý thì sẽ không sao. Ta đã chọn xong người cho ngươi, là nữ nhi thế gia của Bắc Nguyên, thân phận cao quý, tạm xứng với ngươi, ngày mai ta sẽ sai người xem bát tự của hai người các ngươi, sau đó chọn một ngày lành rước nàng ta vào cửa, còn nữ nhân ở hậu viện kia, giáng xuống làm thị thiếp, chuyển ra khỏi chỗ ở của chính phi." Lão phu nhân nói hùng hồn, không cho phép Thủy Dật từ chối.
Thủy Dật gượng cười, hắn cũng hi vọng Đệ Nhi là chính phi của mình, tổ mẫu chỉ mong sao đuổi được nàng ấy ra ngoài, nhưng bà đâu biết rằng người ta cũng chẳng thích gì.
"Tổ mẫu chớ làm cho cô nương nhà người ta lỡ thì, Dật Nhi có Hi Nhi là đủ rồi." Thủy Dật điềm đạm nói.
Lão phu nhân không bằng lòng, vỗ bàn nói: "Mặc dù Hi Nhi là cốt nhục của ngươi, nhưng trên người nó có một nửa huyết thống đê tiện, không phải dòng thuần chính thống cao quý, sau này thừa kế tước vị của ngươi, chẳng phải là để cho người ta cười nhạo sao?" Lão phu nhân giận dữ, nói cay nghiệt: "Huống chi, năm đó lúc nàng ta bị đuổi đi, cũng không thể xác nhận là có mang thai hay không, nếu như mang thai tiện chủng của nam nhân khác rồi gán cho ngươi thì sao?"
Sắc mặt của Thủy Dật trầm xuống, hắn mím môi không nói.
Lão phu nhân biết mình đã quá lời, ngượng ngùng nói: "Gương mặt của nó không giống ngươi."
"Tổ mẫu, Dật Nhi sẽ không thú thê lần nữa." Thủy Dật tức giận đứng dậy định rời đi.
"Được được được, nếu như ngươi không lấy, ta lập tức đuổi nữ nhân kia ra ngoài." Lão phu nhân giận dữ, bà không biết nữ nhân kia có bản lĩnh gì có thể mê hoặc Thủy Dật, làm cho đầu óc hắn mê muội, đến giờ vẫn chưa thú thê, thậm chí khi biết có hài tử, không điều tra rõ ràng, đã nhận hai người kia vào phủ, phong làm phi.
Nếu như có thân phận cao quý, bà sẽ tán thành, đáng tiếc lại là một nô tỳ đê tiện, làm cho thế gia ở bình nguyên giễu cợt. Mặc dù trước mặt không dám nói gì, nhưng sau lưng lại chỉ chỏ bà, làm sao bà có thể nuốt xuôi cơn giận này?
Thủy Dật nhắm mắt lại, giấu vẻ u ám vào trong đáy mắt, hắn gật đầu.
Lão phu nhân thấy vậy, hài lòng gật đầu, lập tức sai người bắt tay vào làm, bà không thể đợi thêm một khắc nào nữa.
. . . . . .
Mấy ngày đã trôi qua, Nam Cung Đệ nhìn dung nhan thanh lệ trong gương đồng, nụ cười nhạt trên mặt chợt biến mất, nàng quay đầu lại thì trông thấy nữ tử choàng áo khoác màu đỏ, đó chính là Hồng Tiêu, một trong bảy đại hộ pháp, đang cùng Lãnh Vụ, Lãnh Ngôn, Mộ Tranh và Lục Y đi vào.
Mộ Tranh biết bên người chủ tử không có người chăm sóc, nên nàng đã liên lạc với Hồng Tiêu đang ẩn náu ở trong bóng tối tới bảo vệ chủ tử.
"Chủ tử, hôm nay sắc mặt của người không được tốt, đêm qua không ngủ được sao?" Hồng Tiêu cầm lược gỗ lên búi tóc cho Nam Cung Đệ.
Nam Cung Đệ im lặng lắc đầu, hôm nay đã đến kỳ hạn ba ngày, sư phụ sẽ mang Hi Nhi đi.
Nghĩ đến chuyện này, con ngươi long lanh giống như bảo thạch, trong lòng nàng đau xót, Hi Nhi chưa bao giờ rời khỏi nàng, làm sao nàng có thể đành lòng? Đương nhiên ngủ không ngon giấc.
Huống chi, trong mấy năm ở đây, gương mặt giống Quân Mặc U kia đã giải trừ nỗi khổ tương tư của nàng, sau khi Hi Nhi rời đi, nàng có thể thích ứng sao?
"Hi Nhi sẽ theo sư phụ lão nhân gia đi du ngoạn." Nam Cung Đệ than nhẹ một tiếng, giữ nhi tử ở bên người thì nhi tử sẽ không trưởng thành được, nhưng Hi Nhi còn chưa được ba tuổi, "Hồng Tiêu, ngươi chuẩn bị đồ dùng cho Hi Nhi cẩn thận một chút, còn nữa, gói kỹ điểm tâm đêm qua ta đã làm, lộ phí cũng phải kiểm tra lại cho đủ."
Hồng Tiêu gật đầu, lão nhân Hộ Ưu không đáng tin, để tiền bạc ở trên người ông ấy, chắc chắn chưa đến hai ngày thì trên người đã chẳng còn một đồng nào, đưa cho tiểu chủ tử còn đáng tin hơn, chớ thấy tiểu chủ tử còn nhỏ tuổi, nhưng rất có kỹ năng quản lý tài sản, còn… Keo kiệt hơn chủ tử.
"Thuộc hạ đã chuẩn bị xong hết." Hồng Tiêu trang điểm cho Nam Cung Đệ xong, thì nhìn thấy Tử Tâm, tỷ tỷ của Hồng Tiêu vội vã vén rèm lên đi vào. Dien*dAn#le*quy%don."Chủ tử, lão nhân Hộ Ưu đã đến, đang bế tiểu chủ tử ở tiền sảnh."
Nam Cung Đệ nghe vậy, lập tức bảo Hồng Tiêu đẩy nàng tới tiền sảnh, thấy nhi tử đang kéo chòm râu dài bạc phơ của lão nhân Hộ Ưu, chọc cho ông ấy kêu oa oa, nàng không khỏi bật cười, làm xua tan nỗi buồn biệt ly.
"Nương, sao người lại ra đây?" Nam Cung Hi nghe được tiếng cười, nghiêng đầu thì nhìn thấy Nam Cung Đệ, cậu vui mừng nhảy từ trên đùi lão nhân Hộ Ưu xuống, nhào vào trong ngực Nam Cung Đệ: "Nương, Hi Nhi phải đi du ngoạn cùng Thái sư phó?"
Nam Cung Đệ nhẹ nhàng vuốt phát quan nhỏ dựng thẳng của Nam Cung Hi, dịu dàng nói: "Hi Nhi không muốn đi sao?"
Nam Cung Hi lắc đầu, rồi sau đó gật đầu.
"Hi Nhi phải chăm sóc mẫu thân." Ánh mắt của Nam Cung Hi rơi trên đùi của Nam Cung Đệ, hốc mắt đỏ lên, nhưng nghĩ tới lời mẫu thân nói một nam tử hán sẽ không khóc, cậu bèn giơ tay lên lau nước mắt, quật cường ngẩng đầu nói: "Hi Nhi là nam tử hán, phải bảo vệ nương."
Nam Cung Đệ nhìn gương mặt nho nhỏ của nhi tử tràn đầy kiên định, trái tim nàng đau nhói, suýt chút nữa rơi lệ.
Nàng quay đầu đi, chớp đôi mắt cay cay, sau đó quay lại nhìn gương mặt kia: "Hi Nhi là nam tử hán, không cần ở bên cạnh mẫu thân, mà phải ra ngoài đi đây đó, quan sát thế giới này, sau đó cùng với Thái sư phó đi tìm thuốc tốt chữa trị chân cho mẫu thân."
Nam Cung Hi có chút dao động, nhưng trong cái đầu nhỏ nghĩ đến lúc mới tới vương phủ, nương ở một mình, bị ngã ở cửa ra vào, cậu cắn miệng thật chặt, lắc đầu nói: "Hi Nhi, không đi."
Nam Cung Đệ khẽ thở dài, Hi Nhi là bảo bối của nàng, nàng cũng không nỡ, nhưng Thủy Dật nói đúng, Hi Nhi không thể suốt ngày đi theo nàng, sẽ chịu sự ảnh hưởng của nàng, mọi người đều nói Hi Nhi ba tuổi mà trông rất già dặn, nàng không muốn Hi Nhi trở nên chín chắn như vậy, mà phải có sự hồn nhiên của một đứa trẻ.
Nam Cung Đệ ngước mắt nhìn về phía Hộ Ưu, chân mày của nàng nhíu lại, đó thực sự là một lão ngoan đồng, Hi Nhi đi theo ông ấy, nàng cũng yên tâm.
"Hi Nhi không muốn mẫu thân có thể đứng lên sao?" Nam Cung Đệ nâng gò má mềm mại kia, nàng nhìn thẳng vào mắt nhi tử.
"Muốn." Nước mắt tràn trong hốc mắt, nhưng vẫn không rơi xuống, bởi vì cậu là nam tử hán.
"Hi Nhi, Thái sư phó tìm được thuốc có thể chữa lành chân của mẫu thân, con đi lấy cùng với ông ấy, có được không?" Nam Cung Đệ đặt nhi tử ở vị trí ngang hàng với mình, dạy bảo từng bước một.
Truyện được linglink edit và đăng tải trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Nam Cung Hi thông minh lanh lợi như thế nào đi nữa, cũng chỉ là một đứa bé sắp ba tuổi, chỉ muốn mẫu thân mạnh khỏe, Thái sư phó có thể làm cho mẫu thân khỏe lên, nhưng cần cậu đi cùng, cho nên. . . Cậu sẽ đi.
"Nương, đã có Hồng Tiêu cô cô hầu hạ người, Hi Nhi sẽ mau chóng quay về."
Lời nói của trẻ thơ, êm ái mềm mại, luôn thôi thúc người ta rơi lệ.
Hồng Tiêu, Tử Tâm đều đỏ hốc mắt, quay mặt lau nước mắt lăn xuống, Nam Cung Đệ ngửa đầu ép nước mắt sắp rơi xuống vào trong, làm cho lão nhân Hộ Ưu phải vội vàng đưa Nam Cung Hi đi.
Nam Cung Đệ đưa mắt nhìn người càng lúc càng xa, nàng ôm ngực đau nhói, cũng không ngăn nổi nước mắt lăn xuống nữa.
"Ồ, sáng sớm đã diễn cảnh sinh ly tử biệt, trên đời nào có người nhẫn tâm như vậy, vì muốn chữa trị đôi chân tàn phế của bản thân, nên để một đứa con nít hơn hai tuổi đi tìm thuốc, lại giả bộ khóc lóc, thật xúi quẩy." Lão phu nhân được nha hoàn dìu, đang chậm rãi đi tới, nói chua ngoa: "Lát nữa có khách quý, ngươi mau chóng trở về hậu viện, đừng làm mất mặt ở đây, Chu Vương phủ không thể gây ra điều không hay, để cho người ta nói xấu ra bên ngoài."
Cũng bởi vì rất nhiều người lén lút nói đứa bé kia không phải là con của Thủy Dật, cho nên, lão phu nhân không thích Nam Cung Hi, cho dù đã vào phủ, cũng không đổi lại họ, cũng không quan tâm nhiều đến đứa trẻ này.
Nam Cung Đệ giấu vẻ luống cuống đi, không nhìn lão phu nhân chanh chua, nàng ra hiệu cho Hồng Tiêu trở về hậu viện.
"Đợi chút, ngươi đi chuẩn bị một chút, sau đó theo ta đi gặp khách quý, tránh cho Dật Nhi nói ta khắt khe với ngươi." Lão phu nhân hừ lạnh trong lòng, để cho ngươi trông thấy thế nào gọi là quý nữ, có lòng tự tôn thì mau cút đi, đừng trơ trẽn ỷ lại vào Dật Nhi nữa.