Trời giáng trừng phạt?
Nam Cung Thiển Trang cảm thấy tức cười không nói nổi, Kiều Tâm từng bước từng bước ép sát, lớp lớp đan kết, không đợi cô kịp thở lấy hơi, đã liên tiếp gây sóng gió.
Xa xa nhìn lại, trông thấy không ít người mặc áo xô gai để tang đang tụ tập ở cửa, giơ nông cụ, cao giọng kêu gào, trong đáy mắt chứa đầy sự tuyệt vọng, bi thương, tức giận.
Ánh mắt của Nam Cung Thiển Trang rơi vào Quản Kình một thân quần áo lộng lẫy ở trong đám người vây quanh, mặt không có biểu cảm, đáy mắt hiện đầy vẻ ưu sầu, do dự không quyết, đưa mắt nhìn vào khách sạn một cái. Theo tầm nhìn của ông ta, Nam Cung Thiển Trang nhìn đến Bách Lý Ngọc, trong ánh mắt đều là sự hồ nghi.
Quản Đức Khoan cũng có thái độ hoảng sợ đối với y, nếu là nói sợ thủ đoạn của y thì còn nghe được, nhưng vì sao Quản Kình phải khó xử mà dò hỏi y?
"Bách Lý Ngọc, chàng không có gì để nói với ta sao?" - Giọng điệu của Nam Cung Thiển Trang không có nhiều ý tốt, gần đây cô phải hao phí tâm lực đối với những chuyện huyên náo đó, có phần quá mệt mỏi nên không còn sức để nghi kỵ.
"Ba năm trước đây ông ta giúp ta khống chế chỗ này!" - Bách Lý Ngọc đơn giản nói tóm tắt khái quát quan hệ giữa y và thành chủ, y không nói cũng không phải là cố ý giấu giếm cô, mà cảm thấy nói hay không nói cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Vẻ mặt của Nam Cung Thiển Trang lạnh lùng, ông ta đã không còn có thể khống chế được chuyện này rồi, phương pháp giải quyết duy nhất chính là tìm được đầy đủ chứng cớ, lý do, thuyết phục bọn họ, để cho bọn họ tin tưởng.
Nhưng Mân thành không giống các quốc gia có dân phong cởi mở khác, nói đến việc tin phụng thiên thần, tư tưởng thủ cựu đã ăn sâu bén rễ, nên chỉ có mấy phần chắc chắn.
"Chàng hãy bảo Quản Kình bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng, để cho bọn họ tỉnh táo lại!" - Nam Cung Thiển Trang tóm lược ý nghĩ của mình, trước tiên phải làm lung lay lời nói cho rằng cô là yêu nữ, chọc giận thần hồ trong dân chúng.
Bách Lý Ngọc gật đầu, áo bào trắng quét đất, bước chân vững vàng đi xuống lầu, đến cửa, cách dân chúng một bước ngắn, giơ tay lên đong đưa mấy cái, đủ có lực uy hiếp, nói: "Mọi người trước tiên hãy im lặng!"
Dân chúng thấy Bách Lý Ngọc đột nhiên xuất hiện, hơi hơi sững lại, oán giận đánh giá Bách Lý Ngọc, nhìn trông thấy y lạ mặt, phong cách xuất chúng, nhất thời im lặng, đón đợi mục đích của y.
"Người thân của các vị xuất hiện tại hồ Sư Tử , trở về mắc quái bệnh, không hề giống với lời nói chọc giận hồ thần của mọi người, mà là có người hạ độc, kích động các người, mượn tay các người, giết vị tiểu thư kia. Các vị ở tại đây đều tin phụng thần Phật, nếu các người trúng kế, hỏa thiêu vị tiểu thư kia, chẳng phải là trên tay dính máu tươi sao?" - Với vẻ mặt nghiêm cẩn, từng chữ của Bách Lý Ngọc đâm thẳng vào tim gan, lay động tư tưởng của dân chúng.
Mọi người trở nên trầm mặc, tế tự thần hồ có ý nghĩa khác biệt so với giết người, nếu bọn họ thật sự để cho người khác lợi dụng, làm hại người vô tội, làm sao được xưng là đệ tử chốn Thần linh tọa hạ?
"Đừng nghe y nói bậy, y nhất định là đồng bọn của yêu nữ này!" - Mấy người xiêm áo vải thô trà trộn trong đám đông nhìn thấy mọi người dao động, trong bụng quýnh lên, phất tay kích động quần chúng.
Bách Lý Ngọc nhàn nhạt quét ánh mắt lạnh lùng qua mấy kẻ ẩn núp trong đám người, tay vắt chéo sau lưng, ra dấu tay về phía Mạc Vấn, chờ Mạc Vấn lặng yên không tiếng động đem người nọ lôi xuống, bằng vẻ thanh nhã mang theo mê hoặc, nói: "Nếu nàng ấy thật sự là yêu nữ, Mân thành đã sớm biến thành một tòa thành chết, cần gì chờ các người lùng bắt xử cực hình nàng?"
Hai chữ “thành chết” công kích màng nhĩ của mọi người, phá hủy phòng tuyến trong lòng bọn họ, giống như là thấy tử thần sắp tới gần, sắc mặt liền đại biến, trắng bệch, nói: "Tại sao chúng ta phải tin tưởng ngươi?"
"Các người chỉ có thể tin tưởng ta, nếu không, không có ai có thể cứu được các người!" - Khóe miệng Bách Lý Ngọc vẽ ra một đường cong cực mỏng nhạt, phiếm cười lạnh. Y hiểu Nam Cung Thiển Trang, chuyện này bởi vì cô mà dẫn đến, nếu không xử lý thích đáng, cô tất nhiên sẽ không bỏ qua.
"Tà thuyết mê hoặc người khác!" - Mọi người vô cùng trầm mặc, bỗng trong đám người bộc phát ra một tiếng hô to.
"Tà thuyết mê hoặc người khác, tà thuyết mê hoặc người khác. . ." - Một, hai…, dần dần càng có thêm nhiều người giơ lên nông cụ trong tay, cùng nhau hô hào: "Đốt yêu nữ, đốt yêu nữ, thần linh sẽ khoan dung chúng ta!"
"Đúng, đốt yêu nữ, chớ để cô ta tiếp tục gieo họa ở Mân thành!" - Nói xong, từ trong đám người ném ra một quả trứng gà thối, rơi ở trước mặt Bách Lý Ngọc, chất lỏng màu vàng đen phát tán ra mùi hôi thối.
Có người dẫn đầu, phía sau không ngừng có người cầm rau héo, củ cải, trứng gà ung ném tới, trong miệng chửi mắng, thậm chí có vài thôn phụ kêu khóc .
Gương mặt của Bách Lý Ngọc tối đen như mực, mặc dù đồ không thể đến gần người y, nhưng mùi hôi khó ngửi đó tiêm nhiễm, làm cho sắc mặt của y đại biến.
Mọi người thấy không nện trúng, hất tay ném giỏ thức ăn đến, bay lướt qua Bách Lý Ngọc nện vào quán rượu, chen chúc đi lên đập phá, nhưng bất luận như thế nào cũng không đánh được Bách Lý Ngọc liền đem cơn thịnh nộ giận chó đánh mèo đến khách sạn đã đón tiếp Bách Lý Ngọc, Nam Cung Thiển Trang, không bao lâu sau, quang cảnh hỗn độn, chưởng quỹ với vẻ mặt đưa đám đi ra ngăn cản, nhưng lại bị người xông tới đánh một hồi, nhất thời sưng mặt sưng mũi.
Hai bên thái dương nảy lên đập thình thịch, Bách Lý Ngọc vung tay lên, cử động của mọi người bị quản chế, miệng mở rộng không phát ra được nửa điểm âm thanh, thần sắc hoảng sợ lo lắng nhìn chằm chằm Bách Lý Ngọc.
"Nếu là chúng ta gây ra cũng không cần phải tốn nhiều lời!" - Dứt lời, Bách Lý Ngọc bỏ lại mọi người, xoay người đi vào khách sạn, vừa vặn đón đầu Nam Cung Thiển Trang đang xuống lầu.
Nam Cung Thiển Trang nhìn dân chúng không nhúc nhích, cau mày nói."Chàng làm cái gì với bọn họ vậy?" - Đối với mấy thôn dân đó cũng sinh lòng bực mình, cẩn thận bước qua những mảnh rác vụn dưới chân.
"Quá mức ồn ào, chờ giải quyết ổn thỏa Quỷ Vương cổ, mới thả cho bọn họ thoát đi!" - Bách Lý Ngọc tự có suy tính, trong đám người, đại đa số đều là người của Kiều Tâm, chuyện này không chọn lựa biện pháp cứng rắn, căn bản sẽ không áp chế được.
"Nếu không phải vì liên quan đến ta, có phải chàng sẽ không quản chuyện này đúng không?" –Ánh mắt của Nam Cung Thiển Trang tràn ngập ý cười, tính tình của y và Bắc Viên Trần lạnh nhạt giống nhau, bất đồng là Bắc Viên Trần có lòng thương xót, mà Bách Lý Ngọc lại là lòng dạ ác độc, việc không liên quan đến mình, cho dù là dân chúng cả một tòa thành chết ở trước mặt, mí mắt của y cũng sẽ không nháy xuống.
Bách Lý Ngọc đưa tay vỗ về đầu Nam Cung Thiển Trang, khẽ thở dài nói: "Thế sự có rất nhiều, đâu có thể nào quản được hết, quản tốt chuyện của mình là được rồi!"
Nam Cung Thiển Trang gật đầu, lại có chút đồng ý lời của y: "Ta quả thật không thích hợp làm chuyện tốt!" – Rồi sai thuộc hạ ném từng người một bọn họ ra khỏi quán rượu.
Hai người cùng sánh bước đi ra khỏi khách sạn, Nam Cung Thiển Trang với đôi mắt tụ ánh sáng lạnh, mỉa mai nói: "Các người tay trói gà không chặt, ta giết các người dễ như trở bàn tay, các người đã có tinh lực gây chuyện, nay tạm thời đứng ở nơi này tự xét lại, chuyện khi nào được giải quyết, thì khi đó ta thả các ngươi!"
Dứt lời, mấy người đồng thời cùng Quản Kình đi tới phủ Thành chủ.
Nam Cung Thiển Trang cảm thấy may mắn khi Bách Lý Ngọc khống chế Quản Kình, nếu không chuyện cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
"Ám Đế, các người tìm được phương pháp giải độc rồi chứ?" – Nét mặt Quản Kình gấp gáp, còn tiếp tục như thế này,vậy thành chủ là ông ta cũng sẽ nạp mạng.
"Quản Kình, ông căn dặn kẻ dưới, không thể ăn nước giếng, cách ly người không bị trúng độc, toàn bộ tử thi phải thiêu đốt!" - Bách Lý Ngọc trầm giọng căn dặn, chỉ có thể thử một chút phương pháp kia.
"Cái này. . ." – Quản Kình có chút khó xử, bọn họ dẫu có chết cũng sẽ bảo vệ thi thể, không cho hỏa thiêu.
"Tiếp sau đó sẽ do ta phụ trách!" - Nam Cung Thiển Trang lên tiếng bảo đảm, trước mắt cô muốn làm chính là khống chế Quỷ Vương cổ lây truyền, nếu như có thêm nhiều người trúng độc, vậy thì chỉ có cách phong tỏa thành!
Quản Kình mấp máy khóe miệng, nhìn Nam Cung Thiển Trang muốn nói lại thôi, đứng nghiêm bất động tại nguyên chỗ.
"Quản Kình, ông là muốn phong tỏa thành?" - Bách Lý Ngọc giơ cao ly trà bạch ngọc, hơi nước lượn lờ, vẻ mặt của y nhìn không rõ ràng lắm, nhưng lại lộ ra ý lạnh vô tận.
Quản Kình chợt rùng mình, trong lòng biết Bách Lý Ngọc nói được là làm được!
"Ta sẽ đi!"
Nam Cung Thiển Trang chuẩn bị một cây đuốc, tự mình đi đến hồ Sư Tử, ngồi xổm trên mặt đất, quả nhiên thấy lũ cổ trùng toàn thân đen như mực đang ngọ nguậy trong đám cỏ dại.
Đốt cây đuốc, dí sát vào mặt đất, tiếng ‘xèo xèo loạt xoạt’ không ngừng phát ra, trong chốc lát, Nam Cung Thiển Trang di dời cây đuốc, quả nhiên thấy cổ trùng chết cháy, thân thể cứng đờ, bẻ gảy hai cành cây khô, gắp lên một con đặt ở trên cây đuốc, thiêu đốt, không lâu sau, đã hóa thành tro bụi.
Nam Cung Thiển Trang vui mừng nhướn mày, như vậy có thể nói là Quỷ Vương cổ sợ lửa!
Bước chân nhẹ nhàng nhanh chóng chạy tới phủ Thành chủ, lại nhìn thấy Bắc Viên Trần và Thủy Minh Hách cũng ở đây, vội vàng nói: "Ta vừa đến hồ Sư Tử làm thí nghiệm, có thể dùng lửa thiêu đốt Quỷ Vương cổ!"
"Vì sao lúc trước Nam Cương trúng cổ độc lại phong tỏa thành, mà không cho hỏa thiêu?" - Bắc Viên Trần nghi ngờ.
"Người Nam Cương sợ lửa, khắp nơi đều có độc vật, rất hẻo lánh, những quốc gia khác không dám tùy tiện đi đến Nam Cương. Sau khi thay triều đổi chúa, chưa từng phổ biến chăn nuôi độc trùng, đến tận khi thông hôn với người Trung Nguyên, mới từ từ thích ứng với ngọn lửa!" - Bách Lý Ngọc giải thích bí ẩn từ xa xưa của Nam Cương.
"Làm sao chàng biết?" - Nam Cung Thiển Trang không ngờ tới Bách Lý Ngọc biết chuyện bí ẩn thế này, huống chi, bí ẩn trăm năm trước của Nam Cương, rất nhiều chuyện mà người Trung Nguyên cũng không biết, tại sao y lại có được tin tức?
"Mẫu phi của ta là công chúa của Nam Cương!" – Đôi mắt của Bách Lý Ngọc vụt lóe lên tia bối rối, y không biết chuyện này liệu có thể quan hệ với mẫu phi của y.
Nam Cung Thiển Trang kinh ngạc nhìn Bách Lý Ngọc, mẫu phi của y là công chúa Nam Cương, khó trách y biết bí mật của Bất Tử Nhân, cũng biết làm thế nào để phá giải Bất Tử Nhân.
"Mẫu phi của chàng không đồng ý chúng ta ở cùng nhau?" – Ánh mắt Nam Cung Thiển Trang phức tạp, y nói Kiều Tâm đã từng ở Bắc Thương, mà Kiều Tâm giỏi dùng cổ, cô không thể không liên tưởng là do mẫu phi của y ra tay.
Hơn nữa, Thương Tiệp Ảnh cũng nói, nàng ta mới là nàng dâu do mẫu phi của Bách Lý Ngọc dự định tuyển chọn!
"Nàng không cần lo lắng, tất cả đã có ta!" - Bách Lý Ngọc nắm thật chặt tay Nam Cung Thiển Trang, khẽ cười nói: "Nàng đã nói, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không rời bỏ ta!"
"Bách Lý Ngọc, thật ra thì chàng còn có việc giấu giếm ta, Kiều Tâm có lẽ là người của mẫu phi của chàng, bà ta nói chưa chắc tất cả đều là giả, mẫu phi của chàng thống hận nghĩa mẫu của ta, đúng không?" – Con ngươi của Nam Cung Thiển Trang dần dần đông lạnh, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Bách Lý Ngọc.
"Thiển Thiển…" - Bách Lý Ngọc nghẹn lời, y sợ Nam Cung Thiển Trang bởi vậy mà buông tha y.
"Đúng hay không đúng?" - Nam Cung Thiển Trang sắc mặt âm trầm, khí thế bức người, trong lòng cô đang tính toán rõ ràng việc nào ra việc đó, sẽ không bởi vì thù hận của mẹ y, mà liền rời bỏ y. Cô nghiêm nghị ép hỏi, chỉ là muốn biết vị trí của mình và mẫu phi của y ở trong mắt y chênh lệch bao nhiêu.
Bách Lý Ngọc gật đầu.
"Nếu có một ngày, ta với mẫu phi của chàng quyết chiến sinh tử, hai người chỉ có thể một sống một chết, nếu ta giết mẫu phi của chàng, chàng sẽ làm thế nào?" - Nam Cung Thiển Trang không cho phép Bách Lý Ngọc né tránh trả lời, theo tình thế phát triển hiện nay, vô cùng có khả năng là do một tay mẫu phi của y bày ra, theo như lời của cô, cuối cùng sẽ có một ngày gặp phải, nếu khi đó Bách Lý Ngọc vì vậy mà hận cô, báo thù cho mẫu phi của y, vậy thì dứt khoát thừa dịp tình chưa sâu, một đao chặt đứt!
"Thiển Thiển, nếu thật có một ngày đó, ta sẽ không trách nàng!" - Thậm chí vì nàng thí mẫu (vứt bỏ mẹ) cũng không phải là không thể. Câu nói sau cùng này, Bách Lý Ngọc không nói ra khỏi miệng. Lúc trước, Sở Mộ Cẩn mặc dù có mục đích, nhưng đã vì cô mà giết cha là sự thật, vì sao y lại không thể làm được? Huống chi, quan hệ giữa y và mẫu phi. . . Trong con ngươi chợt vụt qua ánh sáng lạnh lẽo, nhìn thẳng về phía Nam Cung Thiển Trang.
"Nhớ lấy lời của chàng!" - Nam Cung Thiển Trang nhoẻn miệng cười, có những lời này của y là đủ rồi, bất luận tương lai phát triển như thế nào, ít nhất y đã từng một lòng vì cô!
Ở bên cạnh, Bắc Viên Trần và Thủy Minh Hách trong lòng chấn động, không ngờ đến Bách Lý Ngọc nặng tình với Nam Cung Thiển Trang như vậy, bọn họ tuyệt đối không làm được đến trình độ này, tối đa là rời bỏ gia tộc.
Ánh mắt Bắc Viên Trần ảm đạm, đây cũng là lí do hắn bị bại bởi Bách Lý Ngọc.
Hắn đã từng nghĩ có phải chậm một bước so với Bách Lý Ngọc hay không? Hôm nay, mới tỉnh ngộ ra, cho dù là cùng gặp như nhau, hắn so ra không hơn được Bách Lý Ngọc!
. . . . . .
Giờ hợi, cả đoàn đi tới vùng ngoại thành, Quản Kình mời pháp sư siêu độ, nhìn người chồng chất ở trong đống củi đốt, vẻ mặt già nua đi không ít.
"Đốt lửa!" – Quản Kình phất tay, ở sau lưng, thị vệ chờ sẵn giơ cây đuốc tiến lên, đốt củi, một trận gió thổi qua, thế lửa dâng cao, nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Nam Cung Thiển Trang có chút sầu não, dựa vào việc Kiều Tâm xem mạng người như kiến hôi, còn cô, rốt cuộc vẫn không hạ được quyết tâm, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao cô bị quản chế khắp nơi, bị bọn họ trói buộc dẫn dắt.
"Bách Lý Ngọc, chàng nói đúng, khi ta có thể chân chính tâm lạnh tình lạnh, đó chính là lúc trở lên lớn mạnh. Nếu vô số mạng người ra đi bởi sự mềm lòng của ta, thì ta cam nguyện vì vậy tẩy sạch tia mềm yếu đó trong đáy lòng, để không làm cho người khác bị liên lụy vì ta, thậm chí còn dâng mạng vì ta!"- Nam Cung Thiển Trang vẻ mặt thẫn thờ, đáy mắt thoáng qua sự quyết tuyệt, xoay người, giơ cao cây đuốc trên tay ném về phía sau, mở lớn nhãn châu, dồn ép nước mắt mờ mịt xuống đáy mắt!
"Còn có ta đồng hành!" - Bàn tay hữu lực của Bách Lý Ngọc nắm chặt tay Nam Cung Thiển Trang, cho cô sức mạnh. Y biết, sau tối nay, nàng sẽ lột xác!
Bất ngờ, tiếng la khóc vang trời, từ xa tiến lại gần, mười mấy người đàn ông cầm cây gậy gỗ vọt tới, đứng ở trước đống lửa, ánh mắt đỏ ngầu, thô bạo xoay người bao vây quanh Nam Cung Thiển Trang và Bách Lý Ngọc
"Đốt người đền mạng!" - Tráng hán hô to một tiếng, vững vàng nhảy qua hạ cây gậy về phía cổ của Nam Cung Thiển Trang.
Nam Cung Thiển Trang vẫn không nhúc nhích, mắt lạnh nhìn đám người đột ngột xuất hiện, bất ngờ phát giác ra bọn họ có nội lực võ công, lòng chợt thấy nặng nề, đáy mắt nhuốm chút lo lắng, bọn họ không phải là thôn dân!
Lụa đỏ từ trong tay áo văng ra, quấn lên cây gậy gỗ, dùng sức lôi kéo, cây gậy văng đi thật xa, nhưng trong tay tráng hán lại biến thành xích sắt, đánh về phía Nam Cung Thiển Trang. Lụa đỏ như dây gai quấn lên xích sắt, Nam Cung Thiển Trang lăng không nhảy lên một cái, lộn đến sau lưng tráng hán, lụa đỏ quấn lên cổ của gã, dùng sức vung lên, ‘rắc rắc’, cổ gảy lìa.
Bên kia, Bách Lý Ngọc đã xử lý xong hơn phân nửa, chỉ còn lại sáu gã, Nam Cung Thiển Trang không chịu yếu thế, nhặt lên mấy viên đá vụn trên đất, kẽ tay kẹp 4 viên bắn về phía những người còn lại, ‘phập, phập, phập’ trúng ngay giữa trán, một cái lỗ máu cỡ hạt trân châu, ào ạt ứa ra máu tươi.
"Không tệ!" - Bách Lý Ngọc nhẹ nhàng phi ra hai phiến lá cây, ngay giữa cổ họng hai người còn sống, máu không hề rỉ ra mà té xuống đất.
Nam Cung Thiển Trang bĩu môi, anh chàng này thích giết người không thấy máu, nhưng cô lại khát máu, nhìn thấy máu đã cảm thấy hưng phấn, kiếp trước cô đã giết không ít người, nhưng cũng không có cảm giác này, chẳng lẽ quen bị đuổi giết hãm hại, cô trở nên biến thái rồi sao?
Hai người đứng ở trên dốc núi cao, cho đến khi thế lửa tắt dụi, mới xoay người trở về khách sạn, Nam Cung Thiển Trang đứng ở trước mặt đám người, lạnh mặt nói: "Ta đã kéo toàn bộ người chết tới ngoại thành để thiêu, còn người sống, ta sẽ đem hết toàn lực trị lành!"
Nam Cung Thiển Trang nâng lên bàn tay trắng nõn, mọi người toàn thân đang cứng ngắc từ từ lại có tri giác, vừa xoay đầu khai thông gân cốt một chút, trong mắt lại tràn đầy thù hận ngập trời, liền quơ múa nông cụ, vung tới chỗ Nam Cung Thiển Trang.
"Yêu nữ, hãy nhận lấy cái chết, nhận lấy cái chết đi!" – Trong lòng bọn họ lo sợ, nhưng hơn cả là sự tức giận, lý trí đã bị thù hận bao trùm, người thân của bọn họ bị thiêu rồi, linh hồn không được chiêu an, sẽ không được chuyển kiếp.
"Giết cô ta!" - Dân chúng ùn ùn kéo tới, Bách Lý Ngọc vẫn đứng ở phía sau, y biết, lần này cõi lòng Nam Cung Thiển Trang biến chuyển, y không thể nhúng tay.
Nam Cung Thiển Trang thờ ơ đối diện, cho đến khi dân chúng vọt tới trước mặt cô, Nam Cung Thiển Trang lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai rút ra bội kiếm của Lãnh Sương, cắm vào sàn nhà, nội lực lớn mạnh khiến cho một nửa thân trường kiếm cắm vào trong đất, sàn nhà nứt ra.
Đám người đang xông lên lập tức dừng bước, kinh sợ quên cả phản ứng!
"Họ vì sao lại chết, đó là linh hồn đã rời khỏi thân thể, đã sớm đến Địa phủ đầu thai chuyển thế, hạ táng di thể chẳng qua là chứng minh bọn họ đã từng được đến với thế gian, nếu không thiêu di thể của bọn họ, cổ độc trong họ lây lan, kẻ chết kế tiếp sẽ chính là các ngươi!" - Nam Cung Thiển Trang lướt qua một lượt, nhìn bọn họ dường như đang suy nghĩ, tiếp tục nói: "Họ biết các người vì bọn họ mà chết, ắt hẳn ra đi sẽ không an tâm, nếu như các người ngoan cố không thay đổi, thì ta sẽ buông tay mặc kệ, các người sống chết chẳng quan hệ tới ta, nếu các người muốn bắt chúng ta, quả thực là không biết tự lượng sức!"
Mọi người nhìn thấy sàn nhà nứt toác, nuốt một ngụm nước miếng, lại cảm thấy cô nói có lý, hai người này muốn giết bọn họ, bọn họ cũng không có dư sức để đánh trả.
"Vậy cô nói vì sao bọn họ đang êm đẹp lại bị trúng độc?" - Một ông già ăn mặc vá víu đi ra, ánh mắt mang theo sự đề phòng, nghi ngờ hỏi.
"Trong khi bọn họ vây xem hồ Sư Tử, có người ném độc trùng, chúng ta kịp thời núp ở dưới đáy nước, mới có thể tránh thoát một kiếp!" - Nam Cung Thiển Trang nói cổ trùng thành độc trùng, như vậy trái lại bọn họ có thể hiểu được.
"Trong hồ Sư tử có thủy quái ăn thịt người, vì sao các người vô sự?" – Ông già chưa hoàn toàn bỏ đi lòng nghi ngờ, tiếp tục truy vấn.
"Các ngươi không có võ công phòng thân, với bản lĩnh của chúng ta, thủy quái không làm gì được. Các ngươi bị kẻ xấu đầu độc, không tin chúng ta, sao không nghe qua lời giải thích của những người bệnh?" - Nam Cung Thiển Trang chợt lóe lên linh cảm, bệnh nhân vẫn có ý thức, mọi sự xảy ra lúc ấy, bọn họ cũng đều nhìn xem ở trong mắt, nhất định có thể tẩy sạch mối hiềm nghi về cô.
Mọi người nghĩ lại, cảm thấy điều này có lý, châu đầu ghé tai thương lượng một hồi, ông già mắt sáng loáng lấp lánh, nói: "Cô nương hãy ở lại, chúng ta phái một người đi hỏi thăm, nếu lời nói của cô không sai, chúng ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu như có sai lầm, chúng ta liều mạng, cũng muốn cô phải trả giá thật lớn!"
"Được!" - Nam Cung Thiển Trang gật đầu.
Ông già tìm một vị tráng hán có diện mạo thật thà, quanh năm làm việc nhà nông, da thô ráp ngăm đen. "Đây là Nhị Hổ, tính tình thật thà chất phác, giao cho anh ta ắt tin tưởng được!"
Nam Cung Thiển Trang không nói nhiều, chỉ âm thầm sai Lãnh Sương đi theo.
Ước chừng qua một nén nhang, Nhị Hổ thở hổn hển đi tới, hướng về phía ông già lắc đầu, âm thầm trao đổi bằng ánh mắt, nói: "Cô nương nói là thật, nhưng chúng ta cũng là bởi vì cô mà bị dính líu, cô xem. . ."
Nam Cung Thiển Trang cười lạnh, đây chính là cái gọi là thật thà đàng hoàng sao?
Lãnh Sương lạnh mặt kề sát vào lỗ tai báo lại cho Nam Cung Thiển Trang về tình huống của Nhị Hổ: "Chủ tử, Nhị Hổ đi hỏi cha hắn, cũng không khác với ngài nói, nhưng sau đó hai cha con bọn họ bàn bạc, Nhị Hổ nói nhìn chúng ta là người phú quý, nên vu hãm chúng ta để lừa chút tiền bạc."
Nam Cung Thiển Trang hừ lạnh một tiếng, nhìn cô dễ bị bắt nạt sao?
"Ông nói rất đúng, có thể bồi thường, như vậy ta cũng không cần tốn tiền mời đại phu chữa bệnh cho thân quyến nhà các người!" - Dùng tiền đổi một cái mạng cũng tốt, cô cũng không cần sinh ra áy náy.
Ông già nghe vậy, trong lòng chợt giật thót, ánh mắt có vẻ kinh hoảng: "Chúng tôi vì cô mà bị liên lụy, đương nhiên muốn cô chịu trách nhiệm mời đại phu chữa bệnh, hiện giờ bọn họ gầy thành bộ xương khô, chúng tôi dựa vào nghề nông mà sống, cuộc sống túng quẫn, nào có dư tiền cho bọn họ bồi bổ thân thể, có cứu hay không không phải đều sẽ chết sao?"
Nam Cung Thiển Trang hơi suy tư, trầm ngâm nói: "Ông cảm thấy nên như thế nào?"
"Mỗi hộ được trợ giúp một lượng bạc trắng, tiền trợ giúp cho thân nhân của người chết là hai trăm lượng đi!" - Ông lão giơ lên ngón tay nhìn giống như cây mây, đáy mắt hiện lên tia tham lam.
Nam Cung Thiển Trang nhìn ông lão mà nghiền ngẫm. Binh lính đánh giặc thương vong cũng không được bồi thường ngân lượng cao như vậy, tổn thương hạng một cũng chỉ cho 30 lượng tiền an ủi, bị thương hạng hai 25 lượng, bị thương hạng ba 20 lượng, bọn họ cũng không phải là tàn tật, dù là mức hưởng của tổn thương hạng một cũng không được, lại còn há to miệng sư tử muốn một trăm lượng!
"Các ngươi hếch mũi lên mặt, cũng có bản lĩnh thuận theo cọc bò lên trên, ta đúng là mềm lòng mới có thể xen vào việc của người khác, nói một câu thôi, sống chết của các người làm đếch gì có dính tí quan hệ nào với ta hả? Chữa trị cho các người là chúng ta thương hại sinh mạng yếu ớt, các người không những không biết cảm ơn, còn muốn lừa gạt ta, thật sự nhìn ta dễ bắt nạt sao?" - Nam Cung Thiển Trang cười lạnh nhìn ông già, thấy ông ta bị nói mà mặt đỏ tới mang tai, Nam Cung Thiển Trang lôi kéo Bách Lý Ngọc đi vào khách sạn, nghiêng đầu hỏi "Ngày mai rời khỏi Mân thành nhé?"
"Được!" - Bách Lý Ngọc mỉm cười, cưng chìu xoa miết lòng bàn tay của Nam Cung Thiển Trang.
Mọi người vừa nghe hai người đối thoại, kinh ngạc trừng lớn nhãn châu, thật sự mặc kệ sao?
Thấy bọn họ nghiêm túc, bèn cùng nhau mắng mỏ ông già lòng tham không đáy, quỳ trên mặt đất cầu khẩn."Cô nương, xin hãy cứu chồng ( vợ, cha, mẹ ) của tôi!"
Nam Cung Thiển Trang cũng không quay đầu lại, nói: "Mời các người về, ngày mai hãy nói tiếp!" - Nếu như cô lập tức quay đầu lại nói, nói không chừng ông già còn có thể chơi xỏ lá.
Hai người vào phòng, Nam Cung Thiển Trang mệt mỏi ngã xuống giường, mở mắt nhìn màn trướng, nghĩ tới khi nào mới có tung tích của A Hận, cứ kéo dài một ngày sẽ cứu được ít đi bao nhiêu cái mạng người.
"Không cần quá vất vả, sống chết có số rồi!". Bách Lý Ngọc thấy sắc mặt của cô trắng bệch, có phần đau lòng, ngồi ở mép giường, xoa bóp trán cho cô.
Nam Cung Thiển Trang thuận thế gối đầu ở trên đùi Bách Lý Ngọc, đôi tay vòng qua hông của y, khẽ khàng nói: "Ta muốn nhanh nhanh rời khỏi Mân thành, tiếp tục ở lại, không biết Kiều Tâm còn có thủ đoạn gì nữa. Thái Phù, Thái Thụy cũng đã đến Nam Chiếu rồi, ta không đi, bọn họ cũng không trói được Thái Thụy, nếu để cho anh ta biết được Hứa Anh chết rồi, không chừng sẽ làm ra chuyện tình điên cuồng gì đó!".
"Hắn đánh không lại nàng!" - Bách Lý Ngọc vuốt vuốt tóc xanh mềm mượt của Nam Cung Thiển Trang, mắt lóe ra ánh lạnh, nếu một ngày kia Thái Thụy trở thành sự uy hiếp của nàng, y nhất định chính tay đâm hắn ta.
Nam Cung Thiển Trang mặt tối sầm, hung tợn lườm Bách Lý Ngọc. Thái Thụy đương nhiên đánh không lại cô, nhưng nếu hắn làm ra việc ngốc gì, không để lại huyết mạch, cô cũng không hoàn thành được nguyện vọng của lão phu nhân .
"Bách Lý Ngọc, đến Nam Chiếu, ta nhất định phải làm mê ngất Thái Thụy, tìm mấy cô gái cùng hắn chung phòng, cho đến khi mang thai đứa bé mới thôi, đến lúc đó ta chỉ cần an ổn trông coi đứa nhỏ trong bụng là được rồi!" - Nam Cung Thiển Trang có chút tức giận, Thái Thụy là một kẻ não chết cứng, đã nhận định rồi sẽ không quay đầu lại, không có chút cường ngạnh, muốn hắn có hậu thật rất vô vọng.
(Hậu ở đây là đời sau, người nối dõi)
"Sao nàng không tính toán cho đứa bé của chúng ta?" – Bách Lý Ngọc thuận thế trượt tay, chui vào trong vạt áo của Nam Cung Thiển Trang.
Nam Cung Thiển Trang lấy tay của Bách Lý Ngọc bỏ ra, tức giận mắng: "Không đứng đắn, trừ phi mẹ của chàng uỷ thác chàng cho ta, giao phó lưu lại huyết mạch, nếu không, chớ hòng mơ tưởng!" - Dứt lời, lật người, lăn đến trên giường, cuốn chăn rúc vào trong.
Ánh mắt Bách Lý Ngọc u ám, cảm giác được gánh nặng đường xa của y, để cả quần áo nằm ở trên giường, nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Nam Cung Thiển Trang hồi lâu không nghe thấy có động tĩnh gì, thò đầu ra, gian giảo nhìn Bách Lý Ngọc, thấy y ngủ thiếp đi, bèn nhe răng làm mặt quỷ, cảm giác có chút ít hẫng hụt.
Kéo cao chăn đắp quá đầu, lăn mấy vòng, vẫn không buồn ngủ chút nào, vén chăn lên ngồi dậy, chống cằm nhìn chằm chằm dung nhan lúc ngủ của Bách Lý Ngọc.
Một tay phác họa lại dung mạo của Bách Lý Ngọc, lưu luyến trước lông mi dài mà dày đậm của y, lướt qua chiếc mũi cao thẳng của y, đôi môi mỏng, dừng lại ở dưới cằm, ánh mắt liếc tới chỗ cổ của y, vạt áo hơi mở rộng, môi không tự chủ hơi nhếch lên, đưa tay thăm dò đến, khi đã chạm được cổ áo thì bỗng dừng lại, ảo não thu tay về, cô chính là có sắc tâm mà không có sắc đảm a!
Hơn nữa, Nam Cung Thiển Trang ý thức được vấn đề rất nghiêm trọng, thời cổ đại không có các biện pháp vật dụng ngừa thai, nếu như sau khi động phòng, cô không cẩn thận mang thai thì làm thế nào?
Cái vấn đề này vừa ló ra, cứ như ma, quẩn quanh ở trong đầu của cô, xóa đi một tia cuối cùng cái ý niệm muốn mạnh mẽ chiếm đoạt Bách Lý Ngọc, cảm thấy chuyện này cần cẩn thận một chút, phải cân nhắc kỹ hơn!
Đang chờ đợi động tĩnh bước kế tiếp của Nam Cung Thiển Trang, Bách Lý Ngọc không biết rằng trong canh giờ ngắn ngủi, Nam Cung Thiển Trang ngàn xoay trăm đảo, đã kéo dài vô thời hạn phúc lợi của y.
Hai người không nói gì với nhau, trầm mặc chiếm cứ nửa bên giường đệm của mình, cho đến lúc cánh cửa bị gõ vang.
Nam Cung Thiển Trang liếc mắt nhìn Bách Lý Ngọc vẫn đang nhắm mắt như cũ, đứng dậy xuống giường, mở cửa phòng, liền nhìn thấy Lãnh Ngôn có vẻ long đong mệt mỏi đứng ở cửa.
"Chủ tử, đã tìm được Cốc chủ A Hận rồi, đang trên đường chạy tới, còn nữa, mảnh vải vụn mà ngài xé xuống đó, Cốc chủ A Hận đã để Ảnh Điệp đi truy tìm tung tích của người nọ!" - Lãnh Ngôn gấp gáp bồn chồn nói, sau đó bẩm báo động tĩnh của Tuyết Lâm quốc - "Phủ tướng quân đã suy tàn rồi, Nam Cung Ngạo Thiên mang theo lão phu nhân bị bệnh nặng trở về quê nhà, Sở Mộ Cẩn trù bị tính toán ít ngày nữa lên ngôi."
Nam Cung Thiển Trang cũng không hề bất ngờ, những chuyện này đều nằm trong dự liệu, chỉ là không biết Trang phi xử lý như thế nào, cô đã từng nhìn thấy qua cô gái kia từ xa xa, tính tình nhu nhược, không biết có thể gắng gượng vượt qua được hay không.
"Trang phi thì sao?"
"Giữ nguyên phẩm cấp lúc trước, đứa bé sau khi sinh ra, được phong làm Hoàng thái tử, Sở Mộ Cẩn tạm thay quyền vua!”.
Nam Cung Thiển Trang cười lạnh, sợ là Sở Mộ Cẩn trải qua sự hun đúc của quyền thế, không buông xuống được, con trai của Trang phi chỉ sợ sẽ là con rối thôi.
"Ngươi đi xuống, đến cửa thành nghênh đón A Hận!" - Nam Cung Thiển Trang bóp cái trán mơ hồ đang căng đau, phất tay cho Lãnh Ngôn lui xuống.
"Không cần đón!" – Vừa dứt lời, cửa sổ ‘oành’ mở ra, một hình bóng màu sắc rực rỡ xuất hiện tại gian phòng.
Mí mắt Nam Cung Thiển Trang giật giật, rốt cuộc đã biết vì sao Lãnh Ngôn, Lãnh Sương đều yêu thích phá cửa sổ mà đi vào, đó đều là bị A Hận lây nhiễm.
Mở to mắt quan sát người mới tới, một đầu tóc dài tết đuôi sam, bù xù ở sau gáy, nét mặt ngũ quan rõ ràng như điêu khắc, trên gương mặt góc cạnh treo lên nụ cười, mặc áo khoác vải xám, phía trên chắp vá đầy những mảng có nhiều màu sắc khác nhau, từng mảng xanh xanh đỏ đỏ, nhưng không cảm thấy lôi thôi lếch thếch một chút nào, ngược lại có cảm giác rất tương hợp với ông ta.
Quả thật không giống như bốn mươi mấy tuổi, cũng không như lời kể của Lãnh Sương và Lãnh Ngôn, căn bản là so với Lãnh Ngôn thì ưa nhìn, có cá tính.
"A Hận, ông phải biết ta tìm ông tới là có chuyện gì chứ!" - Nam Cung Thiển Trang đưa mắt dừng lại ở cái túi vải quàng cổ căng phồng ở trước ngực A Hận, suy đoán bên trong có chứa độc dược chăng?
A Hận rất hài lòng đối với cách gọi của Nam Cung Thiển Trang, ông ta rõ ràng tuổi còn trẻ, phần lớn đều kêu gào là tiền bối tiền bối, nghe không tự nhiên.
"Bé gái, thấy cô miệng ngọt, chú sẽ để cho cô đồ tốt!" - Trên mặt A Hận tràn đầy nụ cười sáng lạn, trêu ghẹo, đưa tay vào trong túi vải.
Nụ cười trên mặt của Nam Cung Thiển Trang sâu hơn, rõ ràng là không thích người khác nói ông ta già, ông ta ngược lại thì hay rồi, mở miệng một tiếng bé gái, ‘chú’ ư, nóng lòng muốn để người khác không biết ông ta già sao.
"A, cái này cho cô!" - A Hận móc ra một dây chuyền làm bằng vàng được chế tác khéo léo, có treo lủng lẳng một chiếc lục lạc, tinh xảo, rất khác lạ.
Nam Cung Thiển Trang cực kỳ yêu thích, đặt ở lòng bàn tay đùa nghịch, không phải bởi vì hình thức của nó, mà vì dây chuyền này là vàng, vàng đấy!
"Cám ơn chú!" - Nam Cung Thiển Trang lập tức đeo vào trên cổ, lại cảm thấy không ổn, nếu là để rớt thì làm thế nào? Ngay sau đó lại tháo xuống, quấn quấn vài vòng thắt nút ở cổ tay.
Mặt A Hận tối sầm, không vui mừng mà nói: "Một khắc trước còn nói cô miệng ngọt, một khắc sau liền chọc người ta ghét, cái gì mà chú chứ, ta già như vậy sao? Đi lượn một vòng ở bên ngoài, người ta đều cho rằng ta là anh trai của cô!"
"Trước đó không phải ông gọi mình là chú ư?" - Nam Cung Thiển Trang hỏi ngược lại.
"Đó không phải là thói quen thôi sao?" - A Hận lấy ngón cái quẹt qua lỗ mũi nói.
Nam Cung Thiển Trang khó hiểu nhìn A Hận, đến mức khiến A Hận hoảng sợ, ậm ờ nói: "Không phải là bây giờ các cô nương trẻ đều thích người lớn tuổi ư, ta đây nói là . . . A ha ha. . . Cái đó. . . Hì hì. . . để dễ cua các em gái thôi!" – Dưới cái nhìn soi mói của Nam Cung Thiển Trang, đành cười gượng nói.
Cua gái?
Nam Cung Thiển Trang kinh ngạc nhìn về phía A Hận, ông ta chẳng những mặc theo trào lưu cá tính, ngay cả lời nói chuyện cũng tân tiến, chẳng lẽ là xuyên không tới sao?
"Ông cũng là xuyên tới?" - Nam Cung Thiển Trang hỏi thử.
"Đúng vậy!" - A Hận gật đầu.
Nam Cung Thiển Trang ngẩn ra, ánh mắt sáng lên. Con bà nó, rốt cuộc cho cô vận khí tốt đụng phải người đến từ cùng một nơi, tâm tình kích động, đưa ra móng vuốt muốn cùng A Hận bắt tay nói chuyện với nhau, lại nghe được ông ta nói. "Ai đi tới chỗ xa như vậy, nhất định phải xuyên tới xuyên lui bay đi đến, mới phóng khoáng oai phong biết bao chứ?"
( NCTT hỏi A Hận có phải xuyên không qua giống cô không. A hận lại cố tình nghe, hiểu chữ ‘xuyên’ là di chuyển bay tới bay lui )
Nụ cười của Nam Cung Thiển Trang chợt cứng lại, đôi mắt thoáng qua ánh sáng u ám, thu tay về, hai tay hợp lại xoắn vặn với nhau: "Đúng vậy, rất oai phong!"
"Ông dự tính làm thế nào để cứu chữa cổ độc?" - Nam Cung Thiển Trang bực bội hỏi, rất không muốn tiếp xúc với A Hận, có lời gì thì nói một hơi rõ ràng là được rồi, giữa trừng còn dừng lại nghỉ lấy hơi, làm lãng phí cảm xúc của cô.
"Quỷ Vương cổ không thể giải, biện pháp duy nhất là phải tìm được kẻ y thuật cao siêu phong bế tâm mạch của bọn họ, có thể duy trì chút ít sức lực trong thời gian nửa nén hương, mổ ngực, lấy ra cổ trùng rồi dùng lửa thiêu đốt, dùng mấy chén thuốc tẩm bổ máu huyết là xong!" - Vẻ mặt A Hận nghiêm túc, ông ta cũng là nghe thầy dạy giảng giải qua, động thủ chưa bao nhiêu nên không dám nắm chắc.
"Cái này ông không phải lo lắng, Bắc Viên Thế tử của Thần Y Cốc đang ở đây, anh ta sẽ phối hợp cùng ông, toàn bộ Mân thành có chừng một trăm người trúng độc trùng, hai người có thể trong một ngày lấy hết tất cả không?" - Nam Cung Thiển Trang nhíu mày nhìn về phía A Hận, cô có ác ý làm khó ông ta, nhưng mà thời gian cũng không cho phép cô kéo dài.
A Hận há to mồm trừng lớn nhãn châu, hoảng sợ nhìn Nam Cung Thiển Trang, ngơ ngác dựng lên ngón tay, lắc lắc: "Hơn một trăm người?"
Nam Cung Thiển Trang xác định cùng với khẳng định gật đầu: "Đúng vậy!"
A Hận thản nhiên quay đầu, đi về phía cửa sổ, Nam Cung Thiển Trang xuất ra vải lụa đỏ cuốn lấy A Hận, cười yếu ớt nỉ non nói: "Một ngày mà thôi, khổ cực một chút, đổi lấy được rất nhiều người mang ơn đội nghĩa không phải là rất uy phong sao?"
A Hận oán hận trừng mắt lườm Nam Cung Thiển Trang, mắng nhiếc: "Con nhóc thối!" - Ánh mắt khi chạm đến Bách Lý Ngọc đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở trên giường, lại vụt lóe tia sáng kỳ dị.
. . . . . .
Hôm sau, Nam Cung Thiển Trang dặn dò Quản Kình triệu tập dân chúng đem người trúng độc đều chuyển đến phủ Thành chủ, xếp hàng chờ đợi hạ dao lấy cổ.
Nam Cung Thiển Trang nhìn A Hận chuẩn bị công cụ, thủ pháp thành thạo, nghiễm nhiên chính là kỹ thuật giải phẫu của hiện đại, thật sự không phải là xuyên qua hay sao?
"Có gì cần giúp một tay không?" - Nam Cung Thiển Trang nhìn A Hận mồ hôi dầm dề, đưa lên lò lửa, cổ trùng bị đốt ‘bôm bốp’ vang dội.
"Kêu tên nhóc thối này cùng lấy cổ với ta!" - A Hận chỉ vào Bắc Viên Trần đang đứng thẳng ở sau lưng, đồng thời thật nhanh vá lại vết thương.
Bắc Viên Trần ngẩn ra, hắn hiểu y thuật, nhưng chưa mổ ngực rạch bụng chữa trị qua, mà lại còn là ở ngực vị trí dễ mất mạng nhất, nếu không cẩn thận đâm rách trái tim thì phải làm thế nào?
"Là một đấng mày râu, bảo ngươi làm thì liền làm, chớ lề mà lề mề!" - A Hận vá lại xong, thấy Bắc Viên Trần vẫn đứng nghiêm bất động, tỏ vẻ ghét bỏ.
Bắc Viên Trần mỉm cười, tỉ mỉ nhìn cả quá trình A Hận lấy cổ, cũng thử động thủ lấy cổ, canh giờ thứ nhất hơi dài, nhưng cũng coi như thành công, càng về sau, càng thuận buồm xuôi gió.
"Tên nhóc này không tệ, có tình ý với cô, có nên tính toán thu nạp trong lòng hay không?" - A Hận gian giảo hề hề nháy mắt với Nam Cung Thiển Trang, nhưng âm lượng thì người trong cả phòng đều có thể nghe, thật may là trừ ba người bọn họ ra, chỉ có hai bệnh nhân.
Bắc Viên Trần dừng tay lại, dao trong tay thiếu chút nữa chệch đi, phá vỡ tâm mạch. Khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, người khác thoáng qua đã có thể nhìn ra tâm ý của hắn sao? Nhưng cũng là đang mong đợi Nam Cung Thiển Trang trả lời.
"Chỉ biết nói bậy, người ta cũng đã có hôn ước, huống chi, ta đã thành thân rồi!" - Nam Cung Thiển Trang tim đập mạnh, liếc mắt nhìn qua Bắc Viên Trần, suy nghĩ phức tạp.
A Hận hừ hừ trong lỗ mũi mấy tiếng, không để ý tới nữa.
Trong lòng Bắc Viên Trần đột nhiên lướt qua sự mất mát, biết rõ đáp án, chính tai nghe nói, nhưng vẫn là một phen cay đắng vấn vương trong trái tim.
Thời gian từng điểm từng điểm trôi qua, A Hận thừa dịp Nam Cung Thiển Trang không có ở đây, hướng về phía Bắc Viên Trần, nói: "Nhóc con, thích là phải theo đuổi, mặc kệ cô nàng có thành thân hay không, bản thân mình không hối hận tiếc nuối là được !"
"Ừm?" - Bắc Viên Trần nhàn nhạt liếc qua A Hận, tiếp tục cúi đầu vào công việc.
"Ngươi phải bái ta làm thầy, ta sẽ dạy ngươi làm thế nào cưa gái!" - A Hận không đứng đắn nói ra, thầm nghĩ cô nhóc kia khinh bỉ ông ta, ông ta sẽ tìm chút phiền toái cho cô nàng.
"Không cần, nàng hạnh phúc là tốt rồi!"
"A. . . Cái này chưa chắc đã nói được, nha đầu này, mẹ ruột của cô nàng hứa hẹn đính hôn cho cô nàng, khi cập kê đối phương sẽ đến cầu hôn, nhưng chưa tới lúc cuối cùng, nào biết sẽ rơi vào nhà nào đây?" - Nói xong, đáy mắt A Hận tỏa ra ánh sáng loáng, nghĩ thầm tên nhóc thối kia thấy ông ta tới, lại nằm trên giường không để ý tới ông ta, ông ta sẽ không đem tin tức này nói cho y biết.
Bắc Viên Trần tâm thần chợt chấn động, A Hận đang nói tới không phải là Thái Dung, như vậy ắt hẳn thân phận của Nam Cung Thiển Trang phức tạp, nhưng nếu thật sự có hôn ước, nàng và Bách Lý Ngọc đã thành hôn xong rồi, nên xử lý như thế nào đây?
Mà ở bên kia phụ trách thuốc thang, Bách Lý Ngọc không hề biết có người đang xui khiến gã đàn ông mơ ước Nam Cung Thiển Trang cướp người với y.
"Chủ tử, phu nhân gởi thư, bảo ngài nhanh đến Bắc Thương." - Mạc Vấn cầm giấy viết thư đưa cho Bách Lý Ngọc.
Bách Lý Ngọc hờ hững liếc mắt một cái nhìn mấy dòng chữ, cũng không nhận lấy, nét mặt lại phủ lên một tầng sương lạnh: "Mạc Sầu có truyền đến tin tức không?"
"Phu nhân đã khống chế người đóng giả ngài, có ý muốn đoạt quyền, khống chế ngài !" - Mạc Vấn lạnh lùng nói ra, không ngờ phu nhân vì bức bách chủ tử trở về nước cưới Thương Tiệp Ảnh, thế mà đã chiếm quyền. "Phu nhân đã khống chế một nửa quyền lợi, chủ tử, ngài có muốn về Bắc Thương một chuyến hay không?"
Bách Lý Ngọc nghĩ đến Nam Cung Thiển Trang, ánh mắt lóe lên, phất tay nói: "Cứ để cho bà ấy quản chế một thời gian !"
"Chủ tử, mục đích của phu nhân sợ rằng không chỉ đơn giản như vậy, nếu như nghĩ nắm Mị Ảnh trong tay, chẳng phải là chủ mẫu sẽ gặp nguy hiểm sao?" - Mạc Vấn cũng hiểu ý định của Bách Lý Ngọc, nhưng Mị Ảnh là ám ảnh do chủ tử huấn luyện, thực lực như thế nào trong lòng bọn họ đều biết rõ, tuy chỉ có mười sáu người, nhưng có thể chống cự với mấy ngàn cấm vệ quân.
"Ngươi cứ đi xuống trước!" - Bách Lý Ngọc ‘ba đào không gợn’ (= bình tĩnh) mà nói ra, trong lòng lại do dự, y tất yếu phải về Bắc Thương một chuyến, nhưng cũng không phải ngay lập tức, Thiển Thiển đương nhiên phải đi Nam Chiếu, hoàn cảnh bên đó không rõ ràng, y không thể để cho nàng một mình một người xông pha.
"Chàng cứ đi đi!" - Nam Cung Thiển Trang đến lấy chén thuốc, nghe được hết cuộc nói chuyện, lắc mình đi vào, cười nhẹ nhàng nhìn Bách Lý Ngọc - "Ta cuối cùng vẫn phải trưởng thành, cứ che chở dưới cánh chim của chàng, làm sao có thể từ chim non trở thành Phượng Hoàng, ta không thể trở thành trợ thủ của chàng, nhất định cũng không được phép trở thành chướng ngại vật liên lụy chàng, trong lòng ta sẽ thấy khó chịu!"
Lời nói của Nam Cung Thiển Trang là phát ra từ gan phổi, cô biết Bách Lý Ngọc cũng có tâm đoạt thiên hạ, nhưng lại vì cô mà vứt bỏ khổ tâm quyền thế kinh doanh của y, nếu cô còn giữ y ở bên người, thì đó chính là ích kỷ.
Huống chi, cô cũng muốn lột xác, trưởng thành, có y che chở, không có kinh nghiệm sóng gió, cô vĩnh viễn chỉ thích hợp trốn ở phía sau y, lại không được cùng kề vai chiến đấu!
"Thiển Thiển. . . Ta đi Nam Chiếu cùng nàng, đợi bên đó ổn định, ta mới đi Bắc Thương!" - Bách Lý Ngọc khẽ than thở, nhìn vẻ mặt kiên nghị của Nam Cung Thiển Trang, lại có chút bất đắc dĩ.
"Nếu như chàng thất thế, thì làm thế nào giúp ta được? Ví như Thương Tiệp Ảnh, nếu nói chàng không phải là Ám Đế, thì bảo vệ ta thế nào? Chàng phải động thủ với nàng ta, ngày sau nhất định sẽ bị Bắc Thương Minh Đế đuổi giết. Ta không thích cả ngày bị giết tới giết lui, cả ngày không được an ổn, tùy thời phải đề cao cảnh giác chờ đợi một vòng ám sát, ta hi vọng người đàn ông của ta, anh ta đứng giữa trời xanh, bao quát chúng sinh, đứng ở chỗ cao, chờ đợi ta dục hỏa trở về !" – Để trở thành sự kiêu ngạo của chàng.
Nam Cung Thiển Trang mặc dù không đành, nhưng đây là sự chia lìa cần thiết, nếu bọn họ phải trở thành con cờ lúc loạn thế, tại sao không xoay mình làm người chấp quân cờ?
Y vì cô có thể bỏ xuống tất cả, vì sao cô không thể thay y đoạt Thiên hạ?
Bách Lý Ngọc bị Nam Cung Thiển Trang thuyết phục.
Việc lấy cổ đặc biệt thành công, ở nhá nhem tối liền hoàn thành, buổi tối mọi người ở phủ Thành chủ ăn tiệc, tan chiếu tiệc, trời hửng sáng, một chiếc xe ngựa liền chậm rãi chạy ra khỏi Mân thành.
"Ra khỏi thành, chúng ta sẽ từ biệt từ đây!" - Nam Cung Thiển Trang khẽ nói, trên mặt, trong lòng, dạt dào vẻ không muốn.
Bách Lý Ngọc không nói gì, nặng nề cắn lên cánh môi Nam Cung Thiển Trang, dịu dàng nói: "Không cho phép không có ta liền giao hảo với tên đàn ông khác!"
Nam Cung Thiển Trang gật đầu, chủ động nhẹ nhàng hôn cánh môi của y, ngay sau đó, đẩy tay, đẩy Bách Lý Ngọc ra ngoài xe ngựa, "Chàng đi đi, không nên quay đầu lại!"
Bách Lý Ngọc nhìn thật sâu chiếc xe ngựa, rồi phi lên trên lưng ngựa, siết chặt dây cương, giục ngựa rời đi.
Nghe tiếng vó ngựa xa dần, Nam Cung Thiển Trang buông nắm tay đang nắm chặt, ánh mắt long lanh trong veo, xoa xoa “Hoán nhan đan” ở trong ngực, toát lên vẻ kiên quyết. Chúng ta cùng chia xa, vì để tương ngộ được tốt hơn.
Bách Lý Ngọc và Nam Cung Thiển Trang mỗi người đi một ngả, xe ngựa từ từ tiến lên phía trước, đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa đạp vó chạy nhanh, chặn ngang đường xe ngựa, hướng về phía xe ngựa nói: "Ta với nàng cùng đi về phía trước, được không?"