Ôn Nhu không chết, chỉ hoàn toàn mất đi tri giác.
Nhưng khi nàng mất đi tri giác vẫn có thể “giết người”.
Phương pháp giết người của nàng là dùng vẻ đẹp, nàng đẹp đến mức có thể khiến người ta nghẹt thở, có thể khiến người khác chết đi.
Nhất là khi nàng đã cởi y phục, mềm mại như vậy, quyến rũ như vậy, xinh đẹp như vậy…
Tại sao ngay cả đồ lót của nàng cũng đẹp như vậy, chẳng lẽ nàng đã chuẩn bị để người ta nhìn thấy những thứ này?
Khi Bạch Sầu Phi lần lượt cởi từng mảnh áo lót của nàng, vẻ đẹp thấp thoáng dưới ánh đèn vàng lờ mờ, càng gây nên một sự kích tình không thể kiềm chế.
Nếu Ôn Nhu có thể ăn được, hắn thật sự không thể chờ đợi muốn nuốt chửng nàng.
Trông thấy Lương Hà, Thái Thủy Trạch và Trương Thán cũng gần như không nhịn được muốn cắn nuốt hắn.
Lúc Bạch Sầu Phi không có ở đây, Lương Hà đã nghiễm nhiên trở thành lâu chủ thay mặt, trước sau trái phải luôn có mười mấy người, thậm chí là mấy chục người bảo vệ hắn, người bình thường không thể tiếp cận.
Cho dù là cao thủ không tầm thường, cũng đừng mơ tưởng đến gần được hắn.
- Các ngươi tới được, nhưng không đi được.
Lương Hà giễu cợt nói:
- Kim Phong Tế Vũ lâu, đâu phải là nơi để các ngươi ra vào tự nhiên, như vậy thì khác nào trong lâu không người.
Thái Thủy Trạch kìm nén cơn giận:
- Chúng ta không phải tùy tiện xông vào, là các ngươi mở cửa lớn nghênh đón chúng ta vào, nói thế nào cũng là khách của quý lâu.
- Các ngươi không phải khách.
Lương Hà nói:
- Ôn nữ hiệp mới phải.
- Nhưng chúng ta theo Ôn cô nương vào đây.
Trương Thán phản đối.
- Ôn cô nương thì sao? Cô ấy cũng không muốn xuống gặp các ngươi, có thể thấy các ngươi chẳng những là đồ khốn, hơn nữa còn vô vị.
Lương Hà dứt khoát nói:
- Nếu các ngươi là người thông minh thì cứ đợi ở đây, chờ lâu chủ ra lệnh tiếp theo. Còn nếu không muốn, cho rằng đây là nơi có thể tự vào tự ra, chỉ sợ khi vào đi thẳng nhưng khi ra phải nằm. Nếu biết tốt xấu thì hãy chờ ở đây, đừng nên làm càn!
Thái Thủy Trạch nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Sắc mặt Ngô Lượng lúc sáng lúc tối. Trương Thán ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên tầng cao nhất Bạch lâu, ngơ ngẩn xuất thần. Cuối cùng vẫn là Thái Thủy Trạch lên tiếng:
- Được, ta không làm càn.. được chứ?
Hắn đột nhiên xé áo ra, mọi người lập tức kinh hô, đồng loạt tránh né.
Trên người hắn lại trải đầy sâu, những con sâu màu đỏ nhúc nhích.
Hắn rút đao ra.
Đao rời vỏ, không có lưỡi đao.
Không có đao, chỉ có chuôi đao.
Chuôi đao màu xanh lá, lại có một lực hút mạnh mẽ và kì dị, ánh sáng xanh lúc sáng lúc tối, lúc mạnh lúc yếu, lúc ẩn lúc hiện.
Trong ánh sáng lúc hiện lúc tắt như vậy, những con sâu trên người Thái Thủy Trạch bỗng đồng loạt bay (bị hút) về phía đao của hắn. Giống như ong mật tạo thành tổ ong, những con sâu đỏ kia trong nháy mắt hợp thành một thanh đao (hoặc là nói, hợp thành hình dáng của một thanh đao).
Một thanh đao nhúc nhích do sâu tạo thành.
Hắn vung vẩy thanh đao này, cũng chính là vung vẩy những con sâu khiến người ta chỉ nhìn cũng cảm thấy da đầu tê dại, vừa chém về phía kẻ địch, vừa hét lớn:
- Nhanh! Nơi này để ta xử lý, các người mau đi cứu Ôn Nhu!
Mọi người không chỉ sợ hắn, còn sợ đao trên tay hắn, ào ào tránh lui.
Muốn tránh lui cũng tránh không được, bởi vì khi vung vẩy kịch liệt, những con sâu trên đao đã bay vút ra ngoài, có con dính vào trên người, trên mặt, trên tay kẻ địch. Những người bị sâu cắn một ngụm hoặc mấy ngụm, lập tức tất cả mạch máu ở chỗ bị cắn đều phồng lên, giống như dưới bề mặt nối tiếp với da bốc lên một ngọn lửa đỏ hình rắn.
Người trong lâu ào ào tránh lui. Thái Thủy Trạch không ngừng gào thét, muốn mở ra một con đường máu.
oOo
Một người không còn đường để đi, chính là đã đi đến điểm cuối cuộc đời.
Hiện giờ Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu lại chỉ hi vọng, điểm cuối cuộc đời bọn họ có thể đến nhanh một chút.
Bởi vì Nhậm Lao và Nhậm Oán đang muốn dùng khổ hình “Thập Lục Cái” với bọn họ, đó là thảm hình sống không bằng chết, muốn chết không xong.
Bọn họ chỉ cầu được chết nhanh, nhưng có thể sao?
Người mà bọn họ đối mặt chính là đệ nhất cao thủ dùng hình trong kinh thành, “Hạc lập sương điền trúc diệp tam” Nhậm Oán và “Hổ hành tuyết địa mai hoa ngũ” * Nhậm Lao.
* Dấu chân của hạc trên đất tuyết giống như lá trúc, dấu chân của hổ trên đất tuyết giống như hoa mai.
Nhậm Lao nhìn bọn họ, chớp chớp mắt:
- Lần này sư đệ tự mình ra tay, thi triển thân thủ, bảo đảm sẽ cho các ngươi đại khai nhãn giới.
Nhậm Oán tặc lưỡi, đang thưởng thức “thí nghiệm phẩm” trên tay hắn.
Hắn chắp tay vòng tới vòng lui bên cạnh Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, giống như đang do dự không quyết, lẩm bẩm nói:
- Nên dùng ai làm thí nghiệm trước đây? Các ngươi nói đi, tên nào muốn nếm thử vị ngọt này trước?
Một hồi hắn đưa chân đá đá vào Phương Hận Thiếu:
- Bắt ngươi sao? Ngươi thì khá nhỏ gầy.
Một hồi hắn lại dùng tay nhéo nhéo lỗ tai Đường Bảo Ngưu:
- Không bằng chọn ngươi đi, ngươi khá là lớn con.
Cuối cùng hắn ngừng lại trước mặt hai người, sau đó quyết định nói:
- Không bằng làm một lúc đi… để các ngươi làm đôi chim liền cành cũng tốt.
Nói xong, hai tay hắn chậm rãi vươn ra, ấn về phía hai huyệt vị khá đặc biệt.
Hắn sử dụng đương nhiên chính là chưởng công “Thập Lục Cái”, loại chưởng lực này không phải muốn người ta chết, mà là muốn người ta trở thành phế nhân, biến thành một kẻ vô dụng có sống cũng như phế vật.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK