Nàng vẫn đơn thuần như trước, như một ánh chớp, một tia sét.
Đẹp như thế, đẹp đến mức khiến người ta có thể nhẫn nại, có thể chờ đợi, đẹp đến mức mang theo theo một chút ngây thơ, thanh thuần đến mức dường như ngay cả bản thân cái đẹp này cũng trở nên tàn khốc.
Nàng nhìn chiếc kiệu rực rỡ kia, khẽ nở nụ cười đơn thuần và gần gũi, nói:
- Bạch Sầu Phi phản bội ngươi, đây mới thật sự là tự chuốc lấy thất bại.
Người trong kiệu ho lên, ho một lúc lâu, giống như cả tim và phổi đều ho ra ngoài, mới thở hổn hển nói:
- Bạch Sầu Phi xem thường Lục Phân Bán đường không có Lôi Tổn, đây mới là mảnh vẽ thất bại của hắn.
Lôi Thuần cười dịu dàng nói:
- Hắn cũng không nên làm cho Vương Tiểu Thạch phản công quá sớm, đây gọi là sai một li đi một dặm.
Người trong kiệu ho một tiếng, nói:
- Nguyên nhân hắn không nhịn được, đó là sợ nếu chờ đợi tiếp, Vương Tiểu Thạch sẽ ngày càng lớn mạnh. Hắn muốn thừa dịp này giết chết mối họa trong lòng. Đừng quên, Bạch Sầu Phi trên giang hồ đã từng dùng mười mấy tên giả, thất bại mười mấy lần, mới từng bước từng bước, từng bậc từng bậc đi lên, hắn đã không thể thất bại nữa. Hắn đã hơn ba mươi tuổi rồi, nếu thất bại sẽ không đứng dậy được nữa.
Y dừng một chút, giọng nói thê lương:
- Một người đã lớn tuổi, thất bại sẽ không đứng lên được. Ta chính là người như vậy.
Lôi Thuần vui vẻ, hé miệng cười nói:
- Nhưng mà ngươi thất bại, vẫn có có thể đứng lên.
Người trong kiệu khàn giọng nói:
- Đó là bởi vì cô.
Lúm đồng tiền hiện lên thật sâu trên má Lôi Thuần:
- Bởi vì ngươi là Tô Mộng Chẩm.
Nàng dịu dàng và kiên định nói:
- Chỉ có Tô Mộng Chẩm mới là chủ nhân thật sự của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Tô Mộng Chẩm trong kiệu ảm đạm nói:
- Vậy rốt cuộc là cô đứng dậy? Hay là ta đứng dậy?
Lôi Thuần nói:
- Ta chỉ biết, cha ta đã thua, nhưng ngươi cũng thất bại, người thắng là Bạch Sầu Phi. Hắn chờ ngươi giải quyết xong cha ta, lập mưu ép Vương Tiểu Thạch rời đi, sau đó phản bội ngươi, còn lại thì có thể từ từ dọn dẹp chúng ta, thôn tính Lục Phân Bán đường. Nhưng hắn không ngờ được Vương Tiểu Thạch lại trở về sớm hơn sự tính, hơn nữa Tượng Tị tháp lại quật khởi nhanh như vậy. Hắn không thể chờ đợi, cho nên muốn lập tức diệt trừ thế lực của Vương Tiểu Thạch.
- Không.
Tô Mộng Chẩm đính chính:
- Người thắng thật sự là Thái Kinh. Trước kia hắn lung lạc thế lực của Mê Thiên Thất Thánh trong kinh, oai phong một thời. Chỉ tiếc Quan Thất thần trí mê muội, không thể gánh vác trọng trách. Sau đó hắn lôi kéo cha cô, nhưng rất nhanh hắn lại phát hiện, Lôi tổng đường chủ đã có Giang Nam Phích Lịch đường đứng sau lưng ủng hộ, hơn nữa cũng không hoàn toàn bị hắn dắt mũi dẫn đi. Hiện nay hắn đã biết dã tâm của Bạch Sầu Phi không chỉ dừng ở võ lâm xưng bá, còn muốn nắm quyền trong triều. Hắn đã lợi dụng tâm lý này để thao túng Bạch Sầu Phi, chiếm đoạt Kim Phong Tế Vũ lâu, đối phó với Lục Phân Bán đường, thôn tính những thế lực khác trong kinh. Người thật sự được lợi chính là Thái Kinh.
Lôi Thuần cười một tiếng:
- Nhưng dã tâm Bạch Sầu Phi thật sự quá lớn.
Tô Mộng Chẩm hơi trầm ngâm:
- Ý của cô là…
Lôi Thuần cười một tiếng đơn thuần:
- Ta không có ý gì. Ta cảm thấy hiện giờ đã đến lúc rồi. Bạch Sầu Phi đã nhịn không được, muốn điều động tất cả binh lực đánh một trận với Vương Tiểu Thạch, chúng ta vừa lúc có thể đi thu dọn tàn cục.
Tô Mộng Chẩm trầm mặc một lúc.
Kỳ quái là, khi y vừa trầm mặc, dường như ngay cả tiếng bó đuốc phần phật và côn trùng nỉ non cũng yên tĩnh lại.
Trong sân nhất thời vô cùng tĩnh mịch.
Trên đời này, lúc nói chuyện và lúc im lặng lại có thanh thế như vậy, chỉ có một mình họ Tô.
- Ta không hiểu.
- Con người không phải lúc nào cũng làm những chuyện mà hắn hiểu, cũng giống như con người không phải lúc nào cũng làm những chuyện đúng đắn.
- Ta là kẻ thù giết cha của cô, đúng không?
- Có thể nói như vậy.
- Vậy tại sao cô lại muốn giúp ta đối phó với Bạch Sầu Phi, giành lại Kim Phong Tế Vũ lâu?
Lôi Thuần cười một tiếng, cười rất chân thành.
- Vậy tại sao ta lại muốn cứu ngươi, muốn thu nhận và giúp đỡ ngươi, còn mời em trai của Thụ đại phu là Thụ Đại Phong đến trị bệnh cho ngươi? Còn giúp ngươi bảo vệ tâm phúc trợ thủ?
Lôi Thuần chớp chớp cặp mắt to như mộng ảo, lộ ra hàm răng trắng tinh, khẽ cười nói:
- Có lẽ ta vốn là thê tử chưa qua cửa của ngươi, ta vốn đã từng yêu ngươi…
- Có lẽ là quyết tâm anh dũng, đến từ nhu tình như nước. Ngươi mặc dù thất bại, nhưng thất bại cũng chính là bắt đầu của thành công.
Lôi Thuần thông minh và ranh mãnh nói:
- Thế gian này luôn là làm đúng thì không ai biết, làm sai thì lại không ai quên, đây là luật lệ của mọi người. Muốn hạn chế và cân bằng nó, cứ làm những chuyện thật đúng thật sai, đại thành đại bại, khiến mọi người không thể hiểu rõ ai đúng ai sai.
Nàng đơn thuần, duyên dáng cười một tiếng, lại nói:
- Phải trái không rõ, lời đồn bay khắp trời; phải trái rõ ràng, trái lại dễ chỉ hươu bảo ngựa, đen trắng không phân. Tiền lên lùi lại dễ, qua trái qua phải mới khó.
Địch Phi Kinh hắng giọng một tiếng.
Lôi Thuần khẽ liếc nhìn y:
- Huynh cũng có lời muốn sao? Cứ nói đi!
- Đối phó với Kim Phong Tế Vũ lâu là một chuyện rất nguy hiểm, cô có nắm chắc không?
Lôi Thuần duyên dáng cười một tiếng:
- Ta có quân bài sát thủ… Bạch Sầu Phi hoàn toàn không ngờ được.
Địch Phi Kinh nói:
- Nhưng ngay cả Lôi lão tổng năm đó, kết quả vẫn là kém một nước cờ.
Lôi Thuần lạnh nhạt nói:
- Khi đó Kim Phong Tế Vũ lâu còn có Tô Mộng Chẩm.
Địch Phi Kinh nói:
- Nhưng Tô công tử cũng đã không còn là Tô công tử ngày xưa.
Lôi Thuần nói:
- Không sai. Cho nên ta mới phải giúp y hành sự, huynh cũng phải giúp y thành sự. Đừng quên, Tô Mộng Chẩm dù sao cũng là Tô Mộng Chẩm, Tô công tử vĩnh viễn là Tô công tử.
Địch Phi Kinh đồng ý:
- Có một số người, quả thật vĩnh viễn gặp khó không ngã, gặp bi không thương, hơn nữa ngã xuống thì nhất định sẽ đứng lên được, ngã ở đâu thì sẽ đứng lên ở đó, thậm chí khi ngồi còn cao lớn hơn so với người đứng.
Lôi Thuần cười:
- Huống hồ, ta còn tìm được đồng bạn tốt của y, tổng quản năm xưa của lầu bốn màu và Mạc Bắc Thần đều sẽ một lần nữa gia nhập đội ngũ của y. Còn về Giang Nam Phích Lịch đường, bọn họ đã phái bốn người trong “Bát Lôi Tử Đệ” đến đây, bao gồm Lôi Như, Lôi Hữu, Lôi Lôi và Lôi Đồng. Mà chiến sĩ số một của chúng ta cũng đã khôi phục, hôm nay có thể xuất chiến.
Địch Phi Kinh lại hít một hơi lạnh, nhất thời không nói gì.
Tô Mộng Chẩm trong kiệu dường như cũng khẽ giật mình.
Lôi Thuần hỏi ngược lại:
- Huynh còn có ý kiến gì không?
- Không có.
- Ta lại giúp kẻ thù giết cha đi báo thù, huynh không phản đối sao?
- Cô mới là tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường, ta đi theo cô, tuyệt đối phục tùng.
- Chuyện này không làm tổn thương đến nguyên tắc trung thành với Lục Phân Bán đường của huynh sao?
- Sau khi Lôi tổng chết, cô đã là người đại biểu cho Lục Phân Bán đường. Huống hồ, không có nguyên tắc mới chính là nguyên tắc của ta.
Lôi Thuần cười, nheo nheo mắt, mí mắt phồng lên, rất yêu kiều cũng rất xinh đẹp.
- Như vậy thì tốt…
Nàng duyên dáng cười:
- Không có nguyên tắc chính là nguyên tắc của huynh…
Sau đó nàng chợt vỗ tay, khẽ cất giọng gọi:
- Dương tổng quản, Dương đường chủ, ngươi còn không ra gặp mặt cố chủ…
Chỉ thấy một người cao gầy, trên trán có nốt ruồi, cử chỉ lịch sự, nho nhã lễ độ, chậm rãi đi về phía trước, nhìn về chiếc kiệu vái thật sâu.
- Tô công tử…
Giọng nói của y khẽ run run.
Trong ánh lửa, khuôn mặt của y mới năm trước còn tuấn tú sáng ngời, hiện giờ đã đầy vẻ tang thương, trải đầy nếp nhăn, giống như chỉ trong một năm y đã già đi hai mươi năm.
Người trong kiệu lại khẽ giật mình. Loại rung động này sinh ra vì kinh hãi, mặc dù rất nhẹ, nhưng loại người giống như Địch Phi Kinh nhất định sẽ nghe được.
Chợt nghe người trong kiệu dài thở dài một tiếng, một lúc sau mới tràn đầy tình cảm gọi một tiếng:
- Vô Tà…
Dương Vô Tà vừa nghe giọng nói này, nhất thời lệ nóng doanh tròng, những chuyện trước kia như bay lướt qua, hàng trăm cảm xúc lẫn lộn trong lòng, đủ loại phồn hoa lần lượt hiện lên trước mắt, lập tức quỳ xuống, nghẹn ngào gọi một tiếng:
- Công tử!
oOo
Lúc này, Ôn Nhu lại đầy nghi hoặc và tò mò hỏi Trương Thán:
- Bọn Tiểu Thạch Đầu tới làm gì? Hắn đã hòa hảo với Bạch Bất Phi rồi sao?
- Tiểu Thạch Đầu?
Trương Thán nhìn Thái Thủy Trạch nằm trong vũng máu, khuôn mặt rách kia của hắn rất giống một nụ cười:
- Hắn tới để cứu chúng ta, giúp chúng ta giết ra trùng vây.
- Trùng vây?
Ôn Nhu nhìn đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu một tầng lại một tầng, một lớp lại một lớp, một đống lại một đống, dường như đã hiểu được một chút “thế cục” trước mắt:
- Chúng ta phải từ nơi này giết ra sao?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK