Đã biết rõ là không thể đến, nhưng bởi vì không có lựa chọn, cũng không thể lựa chọn, đám người Thái Thủy Trạch, Trương Thán và Ngô Lượng cũng đành theo Ôn Nhu tiến vào Kim Phong Tế Vũ lâu.
Không phải bọn họ không khuyên bảo Ôn Nhu, tuy đã kịp thời chặn nàng bên ngoài lâu, nhưng vẫn không khuyên được vị cô nương này.
- Cô ngàn vạn lần không nên đi vào!
- Tại sao?
- Vương lão tam đang đối địch với Bạch Sầu Phi, cô đi vào đây, chẳng phải đưa dê vào miệng cọp sao?
- Dê?
Ôn Nhu dừng bước. Khi mọi người cho rằng nàng đã hồi tâm chuyển ý, lại thấy nàng mắt hạnh trợn tròn, chống nạnh quát lên:
- Các ngươi nhìn ta xem, võ công cao cường, nữ trung hào kiệt, không thua mày râu, cơ trí vô song, ta giống như dê sao?
Thái Thủy Trạch ngẩn người, nhất thời không biết phải nói thế cho tốt. Hắn vừa quýnh lên, khuôn mặt vốn đen kịt lại càng đen hơn, cộng thêm ngũ quan trên mặt hắn méo mó, từ chiến dịch Lão Lâm tự ở Điềm sơn đến nay vẫn chưa khôi phục lại, càng có vẻ quái gở kỳ dị.
Chợt nghe Trương Thán thong thả nói:
- Không giống.
Gần đây Trương Thán không phơi nắng lâu ngày, hiện giờ dáng vẻ lại trắng trẻo mập mạp. Màu da hắn trắng cũng nhanh, đen cũng lẹ, có lúc mặt bên này còn chưa trắng hẳn, mặt bên kia đã bị nắng ăn đen rồi. Thứ duy nhất không thay đổi là những nốt mụn trên mặt hắn, cùng với chòm râu càng dài càng thô, càng lúc càng dày, tại trên khuôn mặt lớn như bánh rán của hắn đối chọi với nhau, mỗi bên bày trận, không nhường một bước, tranh nhau từng tấc. Có điều cho dù mập mạp hơn một chút, mặt trắng mặt đen, dáng vẻ của hắn vẫn có thể nói là anh tuấn dễ nhìn.
Ôn Nhu vừa nghe, khuôn mặt liền giãn ra, cười nói:
- Vẫn là ngươi hiểu rõ ta.
- Là không giống như dê.
Trương Thán bổ sung:
- Nhưng giống như thỏ, thỏ đợi làm thịt. Bạch Sầu Phi chỉ cần ôm cây đợi thỏ mà thôi.
Ôn Nhu vừa nghe, giận đến mức trên mặt hiện lên lúm đồng tiền. Nàng đang muốn phát tác, nhưng suy nghĩ lại một chút, cũng không để ý tới bọn họ nữa, chỉ bước nhanh về phía trước.
- Cũng được.
Nàng nói:
- Thỏ dù sao vẫn đẹp hơn dê.
- Có phải không vậy!
Thái Thủy Trạch gấp đến độ giậm chân:
- Ngươi làm cô ấy tức giận đi vào Phong Vũ lâu rồi!
- Vậy cũng đành chịu.
Trương Thán hết cách nói:
- Cô ấy muốn đi, chúng ta cũng không có biện pháp. Đành vậy, cô ấy đi đâu thì chúng ta cũng theo đó. Với giao tình của Bạch Sầu Phi và cô ấy, không đến nỗi muốn lấy mạng cô ấy chứ?
- Ta thấy, cô ấy cũng không giống thỏ.
Ngô Lượng ở bên cạnh chợt nhỏ giọng nói:
- Chỉ là vừa rồi khó nói mà thôi.
Trương Thán cảm thấy hứng thú, liền truy hỏi.
- Giống như heo.
“Tiền Đồ Vô Lượng” Ngô Lượng chỉ vào đầu:
- Ngốc đến mức giống như đầu heo, một con heo ngốc thật sự.
Ôn Nhu thấy ba nam nhân kia châu đầu ghé tai, thì thầm với nhau, lại không nói với nàng, liền vòng lại muốn nghe xem bọn họ nói gì, nhưng chỉ nghe được một chữ.
- Các người nói gì? Cái gì chu?
- Không có gì.
Ngô Lượng vội vàng tràn đầy tình cảm nói:
- Chúng ta nói, dưới ánh tà dương chiếu rọi, cô thật giống như một viên dạ minh châu thật sự. *
* Chữ “trư” (heo), chu (chu sa) và châu (minh châu) đều đọc giống nhau.
Nghe được những lời này, Ôn Nhu cảm thấy rất hài lòng. Thế là trong tiếng dạ minh châu, nàng tiến vào Kim Phong Tế Vũ lâu.
Lợi Tiểu Cát canh giữ cửa vào Phong Vũ lâu vội đi thông báo, để lại đám người Mao Lạp Lạp, Mã Khắc Bạch và Chu Như Thị bày trận chờ địch.
- Tốt nhất.
Thái Thủy Trạch tràn đầy khát khao:
- Bạch Vô Thường kia sẽ không để chúng ta đi vào.
- Đúng là đồ nhát gan.
Trương Thán dùng một tinh thần không biết sợ nói:
- Không dám xông vào đầm rồng hang hổ, cả đời cũng chỉ trốn trong hang chuột mà thôi.
- Nhỡ ra có gió thổi cỏ lay.
Ngô Lượng lại lo xa nghĩ rộng:
- Trước tiên một người trong chúng ta hãy trở về thông báo cho Tiểu Thạch Đầu.
- Đừng sợ, có ta ở đây.
Ôn Nhu ung dung nói:
- Với cơ trí của bản cô nương, lần này khởi binh hỏi tội, xem A Phi chết tiệt kia còn có thể bay vào trong đĩa rau, chén cơm và ly rượu hay không.
Cơ trí là thứ gì?
Có lẽ, cơ trí chẳng qua là đồ chơi của người thông minh, lại là nan đề của người trung thực, một nan đề lớn.
Thế là đám người Ôn Nhu, Trương Thán, Ngô Lượng và Thái Thủy Trạch tiến vào Phong Vũ lâu.
Bạch Sầu Phi chỉ tiếp kiến Ôn Nhu.
Ôn Nhu cũng muốn một mình gặp Bạch Sầu Phi.
Đám người Lương Hà muốn giữ ba người Trương Thán tại tầng dưới chót Bạch lâu, đó vốn là nơi tiếp đãi khách khứa, lại mời Ôn Nhu lên tầng cao nhất Bạch lâu.
Mọi người đều bảo Ôn Nhu không nên đi.
- Hắn có thể ăn thịt ta sao? Ta sợ hắn à?
Ôn Nhu khăng khăng muốn đi, mọi người đều không lay chuyển được nàng.
Dù sao không muốn đến thì cũng đã đến, không muốn mạo hiểm thì cũng đã vào vòng nguy hiểm, không muốn gánh thì cũng đã vác lên lưng, Trương Thán đành phải nói:
- Được, sau một khắc nếu như cô không có tin tức, chúng ta sẽ đánh vào rồi đánh ra.
Chu Như Thị hừ lạnh một tiếng.
Âu Dương Ý Ý nói:
- Chỉ sợ là thẳng người đi vào, lại nằm đi ra.
- Được rồi, được rồi!
Ôn Nhu ôn nhu nói:
- Ta không có chuyện gì đâu, các người hãy yên tâm!
- Vậy thì tốt.
Ngô Lượng đành phải “phó thác trọng trách”:
- Vậy tất cả đều phải dựa vào cơ trí hơn người của Ôn nữ hiệp rồi.
- Chuyện này đương nhiên.
Ôn Nhu cảm thấy câu này xuôi tai nhất:
- Bản cô nương sẽ không quên các người, nhất định sẽ chiếu cố các người.
Ba người Trương Thán, Ngô Lượng và Thái Thủy Trạch được sủng ái mà kinh sợ, cũng kinh sợ giống như được sủng ái, cảm động khó tả, cảm kích rơi lệ, cùng kêu lên:
- Đa tạ chiếu cố!
Nhưng mà không chỉ một khắc, đến cả ba khắc Ôn Nhu vẫn không có động tĩnh gì, chẳng hề đi xuống.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK