Mục lục
[Dịch] Song Kiếm - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tinh Tinh hùng hổ bay đến bên cạnh Đường Hoa, biểu tình nhìn hung ác vô cùng: “Ngươi chán sống rồi à, một mình độc chiếm BOSS?” Đã rời đi xa quá rồi, cho nên Tinh Tinh đã bị đá ra khỏi tiểu đội. Vốn nàng thấy Hỏa Quỷ vương đang bị Đường Hoa ngược đãi thì anh dũng lao lên tiếp sức, nhưng ai ngờ Hỏa Quỷ vương lại “Ha” một tiếng, nàng lại bị thổi trở về chỗ cũ mất tiêu.

“Ngươi nỡ lòng nào giết ta sao?” Đường Hoa lấy ra một cây phướn nho nhỏ mà lệ chảy ròng ròng: “Phướn Oan Hồn, đồ chuyên dụng của thuật sĩ.”

“Oa! Gia Tử, hôm nay ngươi đẹp trai thật đấy!” Tinh Tinh nhận lấy, ngó qua rồi mừng rơn, cây phướn Oan Hồn này có thể hấp thu oan hồn trong trời đất để tụ lực xuất ra một đòn tấn công. Nói đơn giản chút là thời gian chờ 7 giây, lực tấn công tỷ lệ thuận với tu vi của người cầm giữ, kèm theo thương tổn thuộc tính gió và hiệu quả đánh lui. Điều đáng tiếc duy nhất là khi cầm trên tay Tinh Tinh rồi thì sẽ thiếu đi khả năng có thể đánh lui các thủ đoạn tấn công cấp cao như kiếm nộ.

Huy Hoàng hỏi: “Gia Tử, ngươi dùng pháp bảo gì mà dũng mãnh vậy?”

“Viên châu Định Phong!” Đường Hoa lấy ra một hạt châu, nói: “Thực có chút hoài niệm, đây là một câu chuyện xảy ra giữa người và thú, cộng với một vị mỹ nữ hồi độ kiếp thứ nhất đấy.”

“Vậy có lấy được linh châu chưa?”

“Đương nhiên rồi!” Đường Hoa cười ha ha: “Gia Tử đã ra tay, còn có chuyện gì làm không được chớ?”

“Gia Tử chết toi!” Phá Toái - đã được cởi vây - xồng xộc lao đến: “Ngươi không định cứu huynh đệ nhà ngươi đấy hả?”

“Lẽ nào ngươi không nghĩ rằng ta vừa mới cứu ngươi xong đó sao?” Đường Hoa nói với ánh mắt thâm thúy: “Nếu ta mà là ngươi, ta tức khắc bày tiệc rượu khoản đãi ân nhân cứu mạng thật hậu liền.”

“Chết đi! Một mình hốt BOSS mà còn bày bựa kiểu đó nữa.” Phá Toái nói: “Huy Hoàng, lão bà của ngươi đâu?”

“Có lẽ... Tạm thời sẽ không đến đâu.”

Đường Hoa hô to: “Về trần gian, Tinh Tinh mời khách.”

* * * * * *

Trên mặt bàn của tửu lâu không có rượu, mà chỉ có hai đứa trẻ con. Chúng là đôi thai long phượng một nam một nữ, tuổi chừng một tháng, đang ra sức khóc réo lên. Quàng Khăn Đỏ đang đi vơ vét đồ dùng cho trẻ con ở Thành Đô, cho nên trách nhiệm chăm sóc hai đứa nhóc này đã rơi vào đầu của Huy Hoàng. Ai bảo hắn là cha của người ta cơ chứ!

Ba nam nhân cộng một thiếu nữ cùng lẳng lặng nhìn hai sinh vật này.

Đường Hoa một tay cầm thức ăn để nguội, một tay cầm một ly rượu đỏ, nhìn chằm chằm vào hai đứa bé đang khóc réo trên mặt bàn kia, nói: “Thuốc ngủ?”

“Quá phiền phức!” Phá Toái sờ vào một chiếc ghế dựa: “Nện xỉu!”

Tinh Tinh nói: “Ta có pháp quyết phong ấn!”

Huy Hoàng than một hơi: “Tiểu nhị, mang đồ ăn lên.”

Tiểu nhị lập tức chạy đến, nhìn trái nhìn phải rồi hỏi: “Để ở đâu?”

“Trên bàn chẳng phải vẫn còn chỗ trống đó sao?”

“Vâng, đến ngay!”

Đường Hoa vội kêu tiểu nhị lại: “Tiểu nhị, ở gần đây có chỗ nào mà bọn buôn người thường lui tới không?”

Tiểu nhị cười trừ: “Khách quan thực biết đùa đấy, ngoài thanh thiên bạch nhật thế này, làm gì có hạng người xấu xa đó chứ.”

Tiểu nhị đi ra ngoài, xong rất nhanh đã mang đồ ăn lên để đầy trên bàn. Phá Toái vừa ăn đồ ăn lại vừa không nóng không lạnh nói: “Vẫn còn khóc.”

Tinh Tinh hỏi: “Có khi nào là đói rồi hay không?”

Huy Hoàng cúi đầu ỉu xìu nói: “Sao ta chẳng hề có chút cảm giác làm cha nào thế nhỉ?”

“Nói nhảm, có phải do ngươi sinh ra đâu mà.” Đường Hoa hỏi: “Có thể trả hàng lại hay không?”

“Có thể, nhưng các ngươi cũng trông thấy sự nhiệt tình của Quàng Khăn Đỏ rồi đấy, đừng nói là trả lại hàng, chỉ cần ta nói hai đứa tiểu quỷ này là NPC, nàng cũng sẽ nổi nóng với ta rồi ấy chứ.”

“Tinh Tinh nhớ phải trả tiền đó.” Đường Hoa đứng dậy: “Đi đây, không chịu tội chung với ngươi đâu.”

“Ta cũng đi!” Phá Toái lười nhác đứng lên.

“Tiểu nhị, tính tiền!” Tinh Tinh cũng bỏ chạy.

Mọi người đều đi hết rồi, Huy Hoàng lấy hai tay làm gối, tựa vào ghế mà nhìn trần nhà, lắng nghe hai đứa tiểu quỷ kia réo lên.

Sương Vũ và Đường Hoa cùng thảo luận một cách kịch liệt về vấn đề con cái. Sương Vũ kiên trì quan điểm rằng con cái chính là hạnh phúc của gia đình, là sự ràng buộc trong sinh hoạt, là kết tinh của tình yêu.

Đường Hoa thì cho rằng con cái chính là khởi điểm của những mâu thuẫn trong gia đình. Hắn không phủ nhận rằng con cái có thể mang đến những vui vẻ, nhưng so với những khổ cực mà chúng mang đến, thì những vui vẻ này thật chẳng đáng chi.

Sương Vũ tức giận bừng bừng quát hỏi: “Huynh lấy cớ gì chứng minh rằng con cái là khởi điểm của những mâu thuẫn?”

Đường Hoa lập tức trả lời: “Ví dụ như bây giờ.”

Bởi vậy hai người đã nảy sinh lần xích mích đầu tiên kể từ khi quen nhau đến nay, nguyên nhân là do mấy đứa con còn chưa chào đời của họ.

* * * * * *

Nhàn rồi đi dạo biển Đông. Hú gọi Phá Toái thì Phá Toái trả lời đang thảo luận một cách hòa bình với lão bà, nhưng theo tình huống trước mắt thì không ngoại trừ sẽ phát sinh khả năng xung đột cục bộ. Hú gọi Huy Hoàng thì Huy Hoàng trả lời rằng đang học làm sao mang tã cho trẻ con, lát nữa còn phải học làm sao tắm cho chúng nữa. Thế là Đường Hoa đành lấy tờ Vô Biên đặc san ra đọc, nhưng rồi quăng qua một bên liền, bởi vì chủ đề lần này của đặc san là ‘Những vui vẻ và mâu thuẫn mà con trẻ mang lại cho cuộc sống’.

“Phiền!” Đường Hoa lấy cần câu cá ra. Từ khi sinh ra đến khi hiểu chuyện, người trong nhà phải ngày ngày che chở, cái này không thể làm cái kia không thể làm. Đi học rồi thì người nhà lo lắng về thành tích, lo con học thói xấu, lo con sẽ yêu sớm, lo có thêm nhân khẩu. Khó khăn lắm tốt nghiệp được, là phải bôn ba vì công việc, vì sống còn ngay. Khó khăn lắm mới có chút cơ sở, thì lại đã có con rồi. Cái gì? Nghèo nuôi theo kiểu nghèo? Câu này nói với bà nội nó đi, phí nuôi một đứa trẻ mỗi tháng tuyệt đối phải vượt hơn mức tiền lương trung bình trong thị trấn đấy, rủi đâu có ốm đau gì thì lăn qua lộn lại cả nhà ngày đêm không ngủ, đồng thời còn có thể xảy ra tranh cãi về trách nhiệm của mỗi người nữa. Lúc này nam nhân sẽ không còn cái gì gọi là gan dạ sáng suốt hoặc là kiên cường phấn đấu nữa, bởi vì đã phải nuôi gia đình, nuôi con trẻ, nuôi lão bà. Tiền điện nước cứ tăng, tiền sữa bột cũng tăng, tiền tã giấy cũng tăng, chỉ có tiền lương là y như cũ. Mà điều càng xui xẻo hơn là lão bà sẽ oán trách ngươi rằng ngươi đã vì đứa nhỏ mà làm gì chưa, rồi từ sáng đến tối sẽ kéo ngươi bàn về chuyện con nhỏ, ngươi mà phân tâm đi một chút, nàng sẽ nói ngươi không thích con nhỏ ngay. Khó khăn lắm đứa nhỏ lớn lên rồi đi học, thì ngươi lại phải lo lắng nó có yêu sớm hay không, rồi thành tích học tập như thế nào, v.v... Vì thế nữ nhân sẽ bắt đầu lải nhải, nam nhân bắt đầu cảm thấy phiền, sẽ tìm bà hai để bộc lộ. Khi đứa con đi làm, ngươi sẽ phải chuẩn bị sẵn tiền cưới vợ cho nó. Ít nhất thì ngươi cũng phải chuẩn bị được một cái nhà để gọi là chứ? Đến khi đứa con của đứa con mình sinh ra, ngươi sẽ đột nhiên nhận ra rằng mình đã đặt một nửa bàn chân vào trong quan tài mất rồi. Mà điều xui xẻo nhất chính là đứa con của ngươi sẽ bắt đầu lại cơn ác mộng mà ngươi từng bắt đầu hồi trước.

Con người... Lẽ nào chỉ có chút ý nghĩa như vậy sao?

“Nghĩ cái gì vậy?” Tôn Minh ngồi vào tảng đá ngầm ở bên cạnh Đường Hoa.

“Đang nghĩ tới quan hệ giữa con người và vũ trụ, với lại ý nghĩa của sự sống.” Đường Hoa xoay qua hỏi: “Ngươi nói xem con người có phải cũng giống như cầm thú hay không, chỉ biết có mỗi sinh tồn và sinh sôi nảy nở đời kế tiếp.”

“Ngươi có thể không kết hôn.”

“Cái máu! Ta mà không kết hôn thì mẹ của ta có thể sẽ từ Trái Đất bay lên hành tinh M xé sống ta luôn đấy chứ.” Lúc này Đường Hoa mới chợt sửng sốt hỏi: “Sao ngươi đến đây rồi?”

“Lão bà của ngươi báo cho ta, rằng trong lòng ngươi đang không thoải mái, cho nên đưa ta vào bang để ta đến đây thăm ngươi.” Tôn Minh nói: “Thực ra, không bi đát đến nỗi vậy đâu. Chỉ là do ngươi với Huy Hoàng bị một cặp sinh vật dọa cho sợ mà thôi. Không phải do ngươi sinh ra thì đương nhiên là như vậy rồi, nếu phải thì đến lúc đó sẽ không tệ như vậy đâu.”

“Thật?”

“Nói nhảm, ta gạt ngươi cũng chẳng có cái lợi chi cả.” Tôn Minh nói: “Lão bà ngươi quả thật không tệ đâu, nhãi con ngươi có con mắt thật đấy.”

“Nói thừa!”

“Đúng rồi! Tiết lộ một thông tin không đáng tin cậy lắm đây, đó là viên châu Thủy Linh có khả năng đang ở trên tay của chưởng môn Côn Lôn là Túc Dao.”

“Không hứng thú!”

“Đừng vậy mà! Không phải là nghe nói ngươi có một cái động phủ ở biển Đông đó sao, mang huynh đệ ta đi tham quan nào.”

Tôn Minh hiểu rất rõ rằng Đường Hoa đang sợ hãi với cuộc sống trong tương lai, và lo lắng rằng trong tương lai sẽ thiếu đi sự tự do cho nên mới nảy sinh cảm xúc như vậy. Loại chuyện thế này không thể an ủi được, dù sao thì đến khi ngươi rơi vào cảnh ngộ như vậy rồi, ngươi sẽ tự biết được hóa ra cuộc sống như vậy cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của ngươi thôi.

Còn mâu thuẫn giữa Đường Hoa với Sương Vũ thì cũng đã hóa thành hư ảo, cảm tình cũng tiến thêm một bước nữa. Sương Vũ nghĩ thế nào Đường Hoa không biết, hắn chỉ nghĩ rằng duỗi đầu là một đao co đầu cũng là một đao, chi bằng cứ hào phóng một chút, cho bão tố càng mãnh liệt hơn thôi.

* * * * * *

Sự kiện hai tháng một lần của hệ thống lại chậm rãi kéo lên tấm màn che của nó. Sự kiện lần này có tên là ‘Hạn Bạt Sơn Hải giới’. Sự kiện thuyết minh rằng nhiệt độ của Sơn Hải giới đã lên tới mức làm cho người ta không thể chịu đựng nổi, theo kết quả điều tra, hóa ra đó là do Hạn Bạt vốn bị lưu đày trong Sơn Hải giới phá vây ra tạo thành, ả đang dẫn theo một trăm lẻ tám tên Viêm tướng thủ hạ hoành hành Sơn Hải giới. Sự kiện nói rằng một trăm lẻ tám tên Viêm tướng này là do pháp bảo, tiên kiếm cấp tiên gia hoặc cao hơn biến thành, và các nước trong Sơn Hải giới đã hoàn toàn thần phục Hạn Bạt hết rồi, họ sẽ coi toàn bộ người chơi là phe đối địch.

Người chơi giết chết địch nhân trong Sơn Hải giới sẽ có khả năng nhất định đạt được các dược phẩm và đạo cụ, thậm chí là cả sủng vật hiếm có. Nếu trong thời gian một tháng mà người chơi thành công giết chết được Hạn Bạt thì giá hàng trên khắp Trung Nguyên sẽ được khôi phục như lúc ban đầu, kẻ giết chết Hạn Bạt sẽ nhận được thanh thần binh đứng đầu trong Song Kiếm - Hiên Viên kiếm.

* * * * * *

“Té xỉu!” Đường Hoa cho là mình đã nghe nhầm, cho nên hỏi lại một lần nữa: “Đi Chu Tước quốc cần bao nhiêu tiền?”

Sứ giả truyền tống rất thành khẩn trả lời lại lần nữa: “Sáu trăm kim.”

Đường Hoa nhìn lại tiểu đội của mình - Tinh Tinh, Phá Toái, Mặc Tinh - mà toát mồ hôi hột, hỏi tiếp: “Ý ngươi là bốn người sáu trăm à?”

“Bốn người hai ngàn bốn.”

“Đi Mao Dâm quốc thì sao?”

“Bốn người hai trăm.”

“Mọi ngươi góp gió thành bão!” Đường Hoa phất tay: “Tập hợp Mao Dân quốc.”

Huy Hoàng phải giữ trẻ nên Đường Hoa, Phá Toái, Tinh Tinh không gom được số đội viên thích hợp, vừa trùng hợp thấy Mặc Tinh đang cô đơn một mình bèn kéo đi theo cùng.

Đường Hoa được truyền tống đến Mao Dân quốc, cảm thấy thực ra mặt trời cũng không khủng khiếp như trong lời giới thiệu bèn nghi hoặc ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên bầu trời đen nghìn nghịt một đám người đang đánh đấm lung tung.

Tinh Tinh vừa mới được truyền tống đến ngay tức khắc, nàng quan sát tình hình xong nói: “Không phải chứ, hai phân đà của Song Sư đang tự tàn sát lẫn nhau kìa?”

“Chậc chậc, chết một tên là năm mươi kim, Ốc Vít nhất định đang trốn trong cái xó nào đó mừng thầm cho coi.” Đường Hoa nói với Tinh Tinh: “Coi bộ trình độ quản lý của các ngươi vẫn còn cần đề cao đấy.”

Phá Toái xuất hiện, nhìn lên bầu trời rồi nói: “Có cái gì đẹp mắt đâu, tìm Viêm tướng đi. Tinh Tinh, bói xem!”

“Chỉ biết là biên giới Mao Dân quốc có mười tên Viêm tướng, nơi phân bố cụ thể thì không rõ.” Tinh Tinh nói: “Phá Toái, ngươi tốt xấu gì cũng là đường chủ, lẽ nào mặc kệ thế à?”

“Mấy chục vạn người, ngày nào mà chả có chuyện người mình chém người mình, quản được phỏng?” Phá Toái thấy Mặc Tinh cũng xuất hiện rồi, bèn nâng kiếm lên hô: “Xuất phát xuất phát, đi tìm ngọn núi đầu tiên.” Lần này Huy Hoàng vắng mặt, cho nên hắn được tấn chức làm đội trưởng.

Nhưng không ngờ tới được ngọn núi đầu tiên rồi thì vẫn thấy khung cảnh người chơi Song Sư đang đánh nhau như cũ. Phá Toái tùy tiện chụp lấy một người hỏi mới biết hóa ra là do cướp Viêm tướng cho nên mới dẫn đến xung đột. Bởi vì phí dụng đến Mao Dân, Nhất Mục khá thấp cho nên phần lớn người chơi đều tập trung ở hai nước này cả. Song Sư người nhiều thế chúng, trước tiên chém người chơi ngoài bang, sau đó chia từng phân đường, phân đà ra xử nhau, thậm chí ngay cả các chiến đội nhỏ cũng đều ẩu đả với nhau hết. Nguyên nhân rất là đơn giản: chia của không đều.

Ví dụ như có một nguyên nhân là do có người chơi kia phát hiện trong núi Mao Dân có tung tích của Viêm tướng, mấy nhóm người bèn cùng nhau vào núi tìm tòi, nhưng mọi người đi chung với nhau sẽ không tránh khỏi phát sinh mấy câu giội nước vào lửa, cố ý xung đột, cho nên rất nhanh đã sống mái với nhau.

Không chỉ bên Song Sư, mà phía Nhất Kiếm chủ yếu tập trung nơi Nhất Mục quốc cũng gặp phải tình trạng đáng xấu hổ như thế. Người nhiều quá rồi, lại chui cả vào trong một nước, muốn không bùng nổ xung đột cũng khó lắm.

Người chơi Song Sư cũng muốn đi khỏi Mao Dân để đến nước khác lắm, nhưng lòng người không gắn bó, lẻ tẻ đi ra ngoài chẳng bõ nhét kẽ răng cho Viêm tướng nữa là. Mà điều quan trọng nhất là đường biên giới của Sơn Hải giới rất dài, muốn tới được nước tiếp theo người chơi bình thường cũng phải bay ít nhất hai tiếng đồng hồ.

“Chúng ta đi!” Phá Toái nói trong kênh đội ngũ: “Đổi sang nước khác, loạn quá rồi... Ta đệt, ai đánh ta?”

“Đi mau đi mau!” Là loạn chiến mà, Đường Hoa đã phải né tránh năm đòn phi kiếm, làm cúp một người rồi đó. Trước mắt thì lập tức rời khỏi cái nơi thị phi này mới là chính đạo: “Tinh Tinh đâu? Sao rời khỏi đội rồi?”

“Cúp rồi!” Mặc Tinh nói.

“Sao cúp vậy?” Phá Toái hỏi.

“Dường như là đi khuyên bảo, còn chưa nói xong thì đã bị cúp rồi.” Mặc Tinh nói tiếp: “Ta không xông ra ngoài nổi, chỗ nào cũng là người, phi kiếm với pháp thuật cả.”

“Gia Tử mở đường!”

“Được!” Đường Hoa vận ma khí lên, sau đó bất kể ba bảy hai mươi mốt, giống như một cái máy ủi đất ủi từ giữa đám người chơi đông như bầy ong mật ra một con đường. Cho dù với tu vi của hắn cũng đã phải trúng mất mấy kiếm cộng với mấy chiêu quần công.

* * * * * *

Phá Toái dừng lại nhìn bầy người càng lúc càng tụ tập nhiều ở vùng trời Mao Dân phía xa, than thở: “Chuyện quái ít người nhiều đáng hận nhất trong võng du cuối cùng cũng lần nữa xuất hiện rồi.”

“Chủ yếu là do phần thưởng lần này hấp dẫn quá đó thôi, ai nhường nhịn thì phải chịu thiệt mà.” Đường Hoa nhìn xuống mảnh đất hoang ở dưới chân: “Chỗ này là chỗ nào vậy chứ?”

“Không biết.” Phá Toái lắc đầu, rồi đột nhiên sắc mặt đại biến: “Cẩn thận!”

Vừa dứt lời, chợt có hàng vạn ngàn tảng đá từ dưới đất bắn lên, từ giữa đám đá đó lại có một bóng người màu đỏ lửa vọt vào trong trận hình của ba người. Phá Toái người là kiếm, kiếm là người, tức khắc đâm sầm vào bóng người màu đỏ đó ngay. Hai bên tách ra, Phá Toái vừa sợ vừa vui: “Là Viêm tướng!” Có thể thấy tên Viêm tướng này không khác gì lắm với con người, cái duy nhất khác chính là nó có một đôi cánh màu lửa đỏ đang cháy hừng hực.

Ánh Tà Lặn Núi Tây! Tên Viêm tướng này phất tay thi triển ra một kỹ năng chữ màu kim, tức khắc có ba ánh lửa tựa ráng chiều quét về phía ba tên người chơi. Đường Hoa vừa đúng lúc đang phải uống thuốc bổ sung lại số máu đã mất vì đống đá hồi nãy, nên giờ thấy Viêm tướng ra tay thì chỉ đành phải xuất lửa đen ra đánh bừa. Chiêu chạm chiêu xong, Đường Hoa lập tức hô ngay: “Gió mạnh, phắn!”

“Phắn cái gì?” Phá Toái muốn phát điên lên, mới chạm có một chiêu mà ngươi đã muốn bỏ chạy rồi, tốt xấu gì ngươi cũng là cao thủ đệ nhất trong Song Kiếm, có chút phong độ đi có được hay không? Nhưng chỉ một giây sau, khuôn mặt hắn đã trở nên trắng bệch liền: “Lui, Mặc Tinh chạy mau!” Kỹ năng Ánh Tà Lặn Núi Tây còn chưa hoàn toàn biến mất thì Viêm tướng đã tiện tay xuất tiếp một kỹ năng chữ màu kim nữa: Liệt Hỏa Thiên Cương!

Ba người chơi cùng cướp đường chạy như điên. Nhưng tên Viêm tướng kia hiển nhiên không muốn buông tha cho bọn họ, hai tay hắn chập lại, lại một kỹ năng chữ màu kim nữa được tung ra: Địa Ngục Lửa Trời! Một lưới lửa đồ sộ xuất hiện, chụp về phía ba người chơi đang chạy giữ mạng đằng kia. Phá Toái với Đường Hoa thấy vậy thì trái xuất kiếm nộ, phải bùng lên ngút trời lửa đen, thế mà cũng đánh được cho lưới lửa kia thành tro bụi. Sau đó tên Viêm tướng kia lại phát tiếp ra kỹ năng chữ màu kim thứ tư...

* * * * * *

Trong một góc rừng nọ, Đường Hoa giận dữ thốt: “Biến thái quá rồi, kỹ năng chữ màu kim bộ không cần tiền hả?”

“Hạn Bạt là con gái của Thiên Đế. Chú ý, là Thiên Đế chứ không phải là Ngọc Đế!” Phá Toái sờ sờ lại trái tim của mình, vẫn còn đập nhanh lắm lắm: “Nhưng ta ở trên Thiên Đình cũng vẫn còn chưa gặp qua thần tiên nào có thể vô hạn xuất kỹ năng chữ màu kim đấy.”

Đường Hoa tiếp lời: “Cấp ngươi thấp!”

“...” Phá Toái muốn điên lên. Đại ca, mặc dù là sự thật, nhưng cũng không nhất thiết phải nói ra chứ?

“Phân tích chút nha, ví dụ như thanh thần khí kia của Sát Phá Lang ấy, hiện giờ mỗi tiếng đồng hồ nó có thể xuất được bốn lượt kiếm nộ, nếu lên bậc cao nhất rồi thì có thể sẽ là năm, thậm chí là sáu lượt.” Đường Hoa nói tiếp: “Viêm tướng vốn chính là do tiên bảo thời thượng cổ biến thành, từ trận pháp nơi Vu Sơn kia có thể thấy phàm là những bảo bối biến thành người thì đều khó đối phó vô cùng.”

Mặc Tinh bổ sung: “Ta đoán một tiếng đồng hồ chúng cũng chỉ có thể sử dụng năm hay sáu kỹ năng chữ màu kim thôi. Ngươi không thấy sao, chúng ta vừa chạy được một quãng là hắn cũng quay đầu trốn ngay đấy. Nếu thật có thể sử dụng vô hạn các kỹ năng thì một tên Viêm tướng là đã đủ dập nát hết tất cả người chơi trong Mao Dân quốc rồi.”

“Có lý!” Phá Toái nện nắm đấm và lòng bàn tay, nghiến răng nói: “Bà nội nó, hóa ra là giả hổ ăn thịt heo đấy, sớm biết thì hồi nãy đã đứng lại xử hắn luôn rồi.”

“Chủ yếu là do đội chúng ta không đủ người thôi. Huy Hoàng đáng chết, vào lúc mấu chốt mà lại tuột xích như vầy. Nếu không thì có hắn ở đây, chúng ta đã xử được tên kia rồi.”

Phá Toái hỏi: “Bây giờ đi đâu tìm cao thủ lập đội đây? Có cần ta kêu mấy người bạn tới không?”

“Được!” Đường Hoa nói: “Chưa qua kiếp thứ hai thì không cần.”

“...” Phá Toái hậm hực nói: “Tổng số người qua kiếp thứ hai trong Song Kiếm cũng chưa qua con số mười nữa là, ngươi thực nghĩ ta giao du rộng rãi đến vậy sao?”

“Suỵt!” Đường Hoa phất tay ý bảo Phá Toái và Mặc Tinh lui vào trong góc.

Phá Toái và Mặc Tinh nhìn ra bên ngoài mà kinh hãi cực kỳ, chỉ thấy có năm tên Viêm tướng đang bay là là sát đất, nhờ đám cây cối trong rừng che giấu thân hình, lặng lẽ tiến về phía Mao Dân quốc cách đây mấy chục cây số.

“Năm sáu ba mươi...” Phá Toái sờ sờ trái tim của mình, nói: “Ba mươi kỹ năng chữ màu kim thì giết được bao nhiêu người?”

“Ai biết được.” Đường Hoa phất tay: “Đuổi theo, chúng ta làm ngư ông.”

“Khoan!” Phá Toái ngăn Đường Hoa - đang muốn nhảy lên phi kiếm - lại.

“Cái gì?” Đường Hoa nhìn chung quanh, không thấy có địch nhân gì thì nghi hoặc hỏi.

Một phút qua đi, trước mặt ba người lại có năm tên Viêm tướng bay qua, phương hướng vẫn là Mao Dân quốc như đám hồi nãy. Đường Hoa với Mặc Tinh nhìn Phá Toái như nhìn một người trời. Phá Toái đắc ý nói: “Cái mánh khóe nhỏ này mà còn tưởng giấu được ánh mắt của ta sao? Gia Tử, lần này không dễ làm ngư ông đâu. Sáu mươi kỹ năng quần công chữ màu kim thì ngay cả đại la kim tiên đến cũng tan thành tro bụi nữa là. Mỗi tên lưu lại một chiêu để đối phó với chúng ta cũng đủ cho chúng ta đo đường ngay ấy chứ.”

“Xét cho cùng thì vẫn là do bọn người chơi không đủ đoàn kết cả. Cứ cho một trăm người vây một con, đảm bảo bắt trọn ổ cho xem.” Đường Hoa nói: “Tìm người, chứ chỉ có ba người chúng ta thì đơn bạc quá, một chọi một cũng còn chưa chắc chắn nữa là.” Có tin nhắn gửi đến, Đường Hoa lôi ra xem, người gửi chính là Sương Vũ: “Lão công đang ở đâu?” Lão bà, lão bà thiếu phẩm vị quá rồi, ngày nào cũng là câu thăm hỏi này hết á.

“Đang ở Sơn Hải giới! Muội thì sao?”

“Cũng vậy, đang ở Mao Dân quốc.”

“Đang điều giải mâu thuẫn trong bang phải không?”

“A, sao huynh biết? Lẽ nào huynh cũng ở đó à?”

“Chạy mau!”

“Chạy đâu?”

Đường Hoa còn chưa kịp trả lời thì chỉ thấy phía Mao Dân quốc có ánh kim ngập tràn, tiếp đó là ánh trắng, cuối cùng là kim - trắng hỗn hợp...

Vô Biên đặc san chính là đặc san đầu tiên đưa tin về thảm án này. Nhất Kiếm tụ tập nơi Nhất Mục quốc và Song Sư tụ tập nơi Mao Dân quốc đều bị đồ sát có tổ chức với quy mô lớn hết. Theo thống kê chưa hoàn chỉnh thì lần này số người bị hại rất có khả năng đột phá mười vạn. Song Sư lần này bang chủ, phó bang chủ, ba tên đường chủ, chín tên phân đà chủ bị chết. Nhất Kiếm tổn thất bang chủ, phó bang chủ, năm tên đường chủ, tám tên phân đà chủ. Đây chính là sự kiện đồ sát quy mô lớn dưới điều kiện người chơi không chống cự thứ hai trong Song Kiếm.

Khi tiểu đội của Đường Hoa cùng quay về Trung Nguyên nghỉ ngơi chỉnh đốn, Mặc Tinh vì không muốn làm phiền tới họ nên chủ động rời đi. Mặc dù bọn người Đường Hoa đã khuyên can, nhưng Mặc Tinh vẫn kiên quyết không ở lại. Còn lại ba người, bọn Đường Hoa, Phá Toái, Tinh Tinh bèn bắt đầu cùng nhau nghiên cứu, sau đó quyết định sẽ thành lập đội hình mạnh nhất trong Song Kiếm để tiến vào Sơn Hải giới báo thù cho các huynh đệ đã tử nạn.

Phá Toái lên đường đi thuyết phục Huy Hoàng bỏ vợ quăng con, một lần nữa rời núi, còn nhiệm vụ của Đường Hoa là đi kéo Sát Phá Lang nhập bọn. Huy Hoàng thì dễ rồi, sau khi sự kiện bắt đầu là xuân tâm bắt đầu rục rịch, còn Sát Phá Lang sẽ không dễ gạt như vậy, đặc biệt là khi kẻ mời hắn nhập bọn lại chính là kẻ thù muôn đời của hắn - Đường Hoa.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK