Điều khiến Đường Hoa không ngờ là, thủ hạ Sát Vô Xá quả thực vẫn có người tài, bốn trận đầu không ngờ lại có thể kèn cựa được 2-2 với Thần Chi Lĩnh Vực! Đường Hoa không khỏi nghĩ lại, rốt cục là vì Huyết Chiến Đồ Thành tàng long ngọa hổ hay Thần Chi Lĩnh Vực chỉ là một đám rác rưởi, hay do bản thân mình quá mạnh mẽ rồi nhỉ?
Đang đà nói chuyện phiếm, Sương Vũ rất nhanh đã giải đáp vấn đề này: “Bang của Vô Xá có hai người mới vào, đều là cao thủ ẩn danh do ta lấy từ bên Song Sư qua hết. Ta đã chuẩn bị cho trường hợp như thế này đó.”
Đường Hoa nhìn Sát Phá Lang bước lên sân khấu của trận thứ năm: “Ngươi trở nên hư hỏng rồi!” Thấy Thắng Giả Vi Hậu khẩn trương lắm, chắc chắn Sát Phá Lang vốn không có trong danh sách thi đấu ban đầu của nàng đâu. Vui quá! Sương Vũ chết tiệt này, sao lại không kéo ra ba tên cao thủ luôn đi chớ, nhìn cái cảnh người khác bị lật thuyền trong mương khoái lắm mà.
Sương Vũ tiếp tục giải đáp vấn đề của Đường Hoa: “Ta không có hư hỏng, mà cho dù có hư hỏng cũng là do ai đó ảnh thưởng thôi. Vốn ta chỉ nghĩ là đánh ba trận hai thắng, ai ngờ phải thi đấu năm trận đâu. Lại nói, cao thủ ẩn danh thật sự khó tìm lắm.”
“Vì sao lại khó tìm?”
“Bởi vì họ ẩn danh chứ sao.” Sương Vũ bổ sung: “Đây là hai người nổi bật giữa đám ẩn danh, nên mới bị ta vô ý phát hiện được đấy.”
“Ha ha... Ây! Ngươi vừa mới nói ngươi trở nên hư hỏng là do ai đó ảnh hưởng, là ai đó?”
“Thư Sinh đó, còn là ai được nữa?”
“...”
“Sắc mặt ngươi không tốt lắm nhen... Ha ha, ngươi sẽ không cho rằng ngươi là người ấy đó chớ?”
“...” Đang còn xấu hổ.
Sương Vũ cười xong, lại lấy ngón tay cù cù nách Đường Hoa: “Có mà, ngươi cũng có mà.”
“Ngươi dỗ con nít đấy à? Lại nói, đó cũng đâu phải là sự tích quang vinh gì đâu. A! Ngươi vậy mà dám coi ta là đồ ngớ ngẩn...”
Sương Vũ cười hì hì ra chiều sâu sắc, nói: “Ngươi rõ, ta cũng rõ.”
“...” Xấu hổ quá rồi. Dù sao bản thân mình cũng vẫn chỉ là một trái táo còn xanh, bị người ta khi dễ về chuyện nào đó cũng là điều bình thường thôi. Sẽ quen thôi mà, sẽ quen thôi mà...
* * * * * *
Sát Phá Lang giết người xong tra kiếm trở lại vỏ, thoải mái đến không thể thoải mái hơn. Nhưng thực ra hắn lại đang thầm lau mớ mồ hôi nhắn tin cho Thắng Giả Vi Hậu: “Ngươi đoán đúng thật đấy, thằng nhãi kia đúng là không có dày mặt bước lên võ đài.”
Thắng Giả Vi Hậu trả lời: “Đương nhiên rồi, lúc mới gặp mặt ta đã thấy Sát Vô Xá khá là ghét hắn ngay. Có điều thế này cũng không phải là cách, hắn đã cưỡng chế rời bang, tức là đang ở vào trạng thái đối địch vĩnh cửu với chúng ta. Một tiếng đồng hồ trước, người ta mới vào trấn là đã thuận tay giết ba người bên ta rồi đấy.”
“...” Sát Phá Lang trầm tư một chốc rồi trả lời: “Hiện giờ cách duy nhất chỉ là nguyền rủa hắn độ ma kiếp thứ hai thất bại thôi. Ta sẽ dành ra một tháng để truy sát hắn, không, hai tháng.” Hắn nghiến răng kèn kẹt, nắm đấm siết lại...
Thắng Giả Vi Hậu than một hơi, loại người chơi đối địch dạng cừu nhân mà không phải cừu nhân, rồi đánh cũng không chết này dù là ai gặp phải cũng nhức đầu cả. Ngươi đâu thể nào kéo cả ngàn người ngày ngày đi truy sát hắn được. Đừng nói là thuộc hạ của ngươi sẽ chán, mà cho dù là giết được rồi, cũng chưa chắc đã xong nữa. Như hồi Đông Lai vậy, người thì không giết được, mà còn phải thiệt tới mấy trăm mạng, đã vậy người ta còn không bị trừ công đức nữa chứ. Dựa theo lệ thường trong võng du thì còn một biện pháp nữa, đó là chửi. Chiêu này thực sự lợi hại vô cùng, hình thức thường thấy nhất là chửi phạm vi toàn server, không chửi mẹ ngươi thì cũng là chửi cái gì cái gì đó... Rất nhiều cao thủ võng du bởi vì đã làm vài chuyện xấu nên đã bị chửi đến mức phải rời khỏi trò chơi đấy... Nhưng đáng tiếc, thứ nhất, người chơi trong Song Kiếm không có quyền phát thanh. Thứ hai, tên này không phải là người, hắn không coi chuyện bị chửi ra cái gì cả. Những kẻ mặt dày luôn luôn khiến cho người ta chán ghét vô cùng. Thắng Giả Vi Hậu nhìn Đường Hoa, càng nhìn lại càng thấy không thuận mắt.
* * * * * *
3-2, Thần Chi Lĩnh Vực thắng. Khả năng và năng lực của Thắng Giả Vi Hậu không ra cái gì, nhưng lại có được tố chất cơ bản của các nữ trí thức: dối trá. Nói rõ ra, từ này cũng không phải là nghĩa xấu. Những người nào từng đi làm trong công ty thì biết, nếu nam giới đang lúc bất mãn nhau, vậy trừ khi liên can đến công việc, còn lại ngay cả chào hỏi cũng không thèm, cho dù là tính chất công việc thì có thể miễn được cũng miễn luôn. Mà nữ giới lại không giống vậy, sau lưng người ta các nàng có thể kéo ai đó tới nói xấu, nhưng khi người ta có mặt ở đó, các nàng sẽ thân thiết y như tỷ muội vậy.
Trong nhất thời Sát Vô Xá vẫn còn cho rằng mình đã chừa mặt mũi rất rất nhiều cho Thần Chi Lĩnh Vực người ta, nên trong lòng thoải mái vô cùng. Thế là bắt đầu trình tự xác nhập, bắt đầu bằng việc đệ đơn xác nhập lên. Nhân viên trong bang hội có thể tự do lựa chọn đi hay ở, những người không đồng ý xác nhập có thể nhận được một phần phí thôi việc, còn bao nhiêu thì là do số tài chính trong bang hội quyết định. Những người đồng ý xác nhập có thể trực tiếp gia nhập vào Thần Chi Lĩnh Vực, tiếp đó chính là công việc của các đường chủ, thông thường là sẽ dựa theo cấp bậc mà kéo vào trong phân đường của mình. Nếu kéo không nổi, vậy Thắng Giả Vi Hậu sẽ mở riêng một phân đường, cho hết vào trong đó, Sát Vô Xá sẽ trở thành đường chủ cái phân đường ‘nhặt vỏ’ này.
* * * * * *
Sự tình được xử lý xong, Thắng Giả Vi Hậu im ắng phát tài nên không truy cứu chuyện Đường Hoa đã giết ba người trong bang mình. Sát Phá Lang với Mông Mông sau khi lưu lại hai ánh mắt khinh bỉ xong cũng rời khỏi. Tuy họ biết thủ đoạn khinh bỉ kiểu này quả thực là đáng chán lắm, nhưng không tỏ vẻ khinh bỉ một cái thì lại có lỗi với chính mình, bởi vậy vẫn cứ khinh bỉ. Vạn Vật Khô Khốc lại ngược lại, hắn rất nhiệt tình, không những khách khí cáo từ Đường Hoa, mà còn thêm hảo hữu nữa.
Đường Hoa nhìn theo bóng lưng của Vạn Vật này, cảm thán: “Không ngờ trong Thần Chi Lĩnh Vực vẫn còn có người chính trực như thế nữa.”
Sương Vũ liếc mắt qua, hỏi: “Có phải đã thêm hảo hữu với ngươi rồi không?”
“Ngươi... Sao ngươi biết được?”
“Ha ha!” Sương Vũ cười nhưng lại như không cười.
Cao thủ Giáp đang đứng bên cạnh lại rất hảo tâm giải thích: “Hắn nổi danh là kẻ kiên định duy trì tín niệm ai đến cũng quen, tứ hải đều là huynh đệ, ngũ hồ đều là bằng hữu đó.”
“...” Đường Hoa cười gượng hỏi: “Còn chưa thỉnh giáo...”
“Cao Thủ Cô Quạnh.”
“Cô Quạnh Cao Thủ.”
* * * * * *
“Ta cảm thấy hôm nay rất lộn xộn.”
Sương Vũ nói: “Không phải là ngươi lộn xộn, mà là do tỷ tỷ trước kia không hợp với ngươi.”
“Coi bộ hôm nay tâm tình ngươi khá lắm nhỉ?”
“Cũng được lắm!” Sương Vũ thở dài: “Sát Vô Xá này trước giờ vẫn luôn khiến ta phải đau đầu. Hắn là nòng cốt trong Tam Thương, hơn nữa vẫn luôn luôn tôn trọng ta. Hôm nay nay coi như là giúp hắn một lần cuối cùng vậy, hy vọng về sau hắn có gặp phiền phức cũng sẽ không gọi ta nữa.”
“Người thiện lương quá thì sẽ như vậy đó. Học ta này, vô tâm vô ưu vô nghĩ, thế là ngày ngày đều rất thoải mái đây.”
“Đừng có nói mình thành người như vậy.” Sương Vũ nghiêm nghị răn dạy Đường Hoa một câu, xong nàng chỉ tay: “Đến rồi, binh trạm của bọn ta đấy. Phỏng chừng phải cần hai ngày mới có thể trang bị đầy đủ phương tiện cho binh trạm này được. Thỏa thuận rồi đó, ngươi phải chờ ta.”
“Ừ ừ!” Đường Hoa gật đầu, rồi đột nhiên tức giận bừng bừng: “Định thu tiền phí ở lại của ông đấy hử?”
“Ha ha! Cái này thì ta không có cách nào giúp được.” Sương Vũ chỉ tay giới thiệu: “Chính giữa trấn là phòng công vụ, phố Đông là ẩm thực trà bánh, tạm thời còn chưa có người chơi kinh doanh nên có phần đơn điệu. Phố Tây là chợ, cũng chưa ai bán buôn gì cả, có phần tẻ lạnh. Phố Nam với Bắc còn chưa có phát triển, mới chỉ có một hiệu thuốc mà thôi. Dạo phố chán rồi thì có thể ra ngoài luyện cấp, ta sẽ nói trước với họ, cấp của quái ở đây chừng 30-35. Mọi chi tiêu cứ ghi chép đi, xong việc rồi ta sẽ trả lại cho ngươi.”
“Vậy nếu gặp cừu nhân khiêu khích ta thì phải làm thế nào?”
“Ý ngươi là nói mấy cô nàng bên Tinh Tinh đường à? Ta vẫn cứ thắc mắc, sao lần nào ngươi cũng có thể xuống tay bẻ cành dập hoa thế được nhỉ?”
“Không thể trách ta được mà, ai bảo các nàng cứ thích chiếm địa bàn của ta chứ?”
“Chỗ nào là địa bàn của ngươi?”
“Quái nhiều, địa hình tốt đều là địa bàn của ta hết. He he!”
“Ngươi là kẻ vô lý nhất mà ta từng thấy đó, dù sao cũng đã dặn dò rồi, các nàng sẽ không chủ động khiêu khích ngươi đâu. Nếu thực có thì...” Sương Vũ nhỏ giọng: “Ngươi cứ vừa giết vừa chạy đi, đến khi đó ta sẽ liên hệ ngươi gặp mặt ở chỗ nào đó. Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên ngươi làm chuyện như vậy mà.”
“Ừ ừ! Ngươi thơm thật đấy.” Đường Hoa tỏ vẻ háo sắc, hít một hơi.
“Cũng như ngươi thôi.” Sương Vũ vừa rời đi vừa che miệng cười thầm.
“...” Nữ nhân này muốn tạo phản rồi. Đường Hoa nghiến răng.
* * * * * *
Quái cấp 30... Đến một chút hứng thú Đường Hoa cũng không có, đặc biệt là sau khi hắn vừa mới phải trải qua N ngày luyện cấp. Ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi, Đường Hoa cảm thấy phiền chán vô cùng. Tửu lâu, hiệu thuốc, điểm sống lại hắn cũng đã dạo hết ba vòng rồi, lại vô cùng vô cùng phiền chán tiếp. Bởi vậy hắn ra ngoài, tìm một chỗ lý tưởng, lấy xẻng phá băng, tìm được một con sông, bắt đầu câu cá.
Một con hai con lại ba con, bướm nhỏ bướm to... Đường Hoa chợt nhớ tới bài thơ vô cùng vô sỉ này. Mức vô sỉ của nó hoàn toàn có thể sánh ngang với bài ‘Vác cày qua vai hì hục thở’. Vì sao cá lại đi cắn câu chứ? Nếu mình là một con cá, nhất định sẽ gặm cho hết con giun chứ tuyệt đối không bao giờ đụng đến lưỡi câu. Lại nói, khi mà có cả ngàn vạn đồng tiền hấp dẫn mình, chắc chắn mình cũng sẽ mất kiểm soát thế thôi. Bọn cá mú thì không hứng thú chút nào với tiền bạc, cũng giống như mình chẳng mê gì mấy con giun vậy...
Đang lúc nghĩ ngợi lung tung...
Đột nhiên tay Đường Hoa trầm xuống! Hắn vui mừng khôn xiết, có cá thật thật to cắn câu rồi. Rồi lại đột nhiên nữa, một lực kéo cực mạnh truyền tới, Đường Hoa bay vào trong lỗ thủng. Đậu xanh, ông đang câu cá, không phải câu cá voi...
Hồng Liên địa ngục. Vừa rơi xuống nước, Đường Hoa chưa kịp nhìn thấy gì đã tức khắc tung một mảng hoa sen ra. Quả nhiên hắn thấy có một con quái ngư khổng lồ màu trắng, miệng có hàng ngàn cái răng, vây hóa thành mười chiếc cánh đang xông qua biển lửa muốn táp vào mình.
Không hay! Đường Hoa bèn cấp tốc chìm xuống, đồng thời lệnh cho đám tiểu quỷ trong địa ngục xả thân kéo cá đặng tranh thủ một ít thời gian cho mình. Nhìn lại trạng thái bản thân, hắn tức giận bừng bừng. Đây hoàn toàn là phản vật lý mà, dựa theo vật lý mà nói thì nước dưới 0 độ mới đóng băng, nhưng nước ở nơi đây vẫn chưa kết băng mà máu của mình đã mất dần dầu rồi.
Lượng Thiên xích! Ông nấu ngươi luôn. Vừa mới kích hoạt được Lượng Thiên xích, uy thế của Hồng Liên địa ngục đã tăng vọt lên, biển lửa trải rộng ra, chính giữa nó hóa thành một võ tướng xương khô khổng lồ tay cầm trường kích, cưỡi một con chiến mã xương khô, uy phong lẫm lẫm xông về phía con cá khổng lồ.
Trường kích mang theo ngọn lửa đâm về phía con cá, con cá ngoặt đuôi một nhát, toàn thân có Phật quang lưu động, trường kích không thể đâm vào được. Đường Hoa lại dồn thêm một ít pháp lực nữa, trường kích của tướng quân xương khô hình thành một luồng gió xoáy, lại tiếp tục đâm một lần nữa. Nhưng không ngờ con cá kia cũng có đòn dự bị, Phật quang bảy màu lóe lên, nhận lấy lực đánh vào của trường kích, không có chút mảy may thương tổn nào.
Đậu xanh, ngươi là một con cá, học phật quang làm cái gì chớ? Đường Hoa muốn khóc mà không có nước mắt. Người chơi ai nấy đều biết được, phật pháp tuy lực công kích thảm hơn cả thảm, nhưng lực phòng ngự lại vững chắc đến nỗi có thể xưng là thiên hạ đệ nhất luôn. Nào là Kim Cang Bất Hoại Thể, nào là Bồ Đề Bất Tử Chi Thân, muốn vô lại bao nhiêu thì có vô lại bấy nhiêu. Đương nhiên đây chỉ là nói về mấy tên hòa thượng trọc đầu thuần túy thôi, như là Tôn Minh vậy, chứ mấy tên đầu đà còn giữ tóc thì không đuợc học mấy cái phật pháp cao thâm đến thế. Chẳng trách sao mà trong Song Kiếm người ta vẫn hay nói thế này: Con lừa trọc con lừa trọc, da dày vô địch.
“Cá ca, cá học phật pháp tất phải thiện lương. Ngài vừa học phật pháp lại vừa giết người như vầy, có phải khó ăn nói lắm không?”
“...” Cá khổng lồ vẫn im lặng, nhãi nhép, ta mà nói chuyện, đình chỉ nhập định là Phật quang sẽ bị phá ngay, sau đó ngươi sẽ nhân cơ hội giết ta, đừng cho rằng ta không biết nhé.
Đánh không chết, mà dây dưa thì chẳng lại! Người chơi vẫn luôn chịu thiệt như thế đó. Sợ ngươi rồi, ta chạy có được hay không? Đường Hoa lặn xuống chỗ sâu hơn, chuẩn bị quẹo một vòng lớn về lại mặt đất. Hiện giờ điều mong ước duy nhất là cái vết nứt kia nó đừng có bị hồi phục lại, nếu không mình sẽ thảm lắm, thế nào cô nàng Sương Vũ chết tiệt kia cũng sẽ cười đến rụng cả hàm răng cho coi.
Càng lặn Đường Hoa lại càng thấy, đây không phải sông mà là một chiếc hồ sâu, sâu đến nỗi không thấy đáy được, hơn nữa tầm mắt lại càng ngày càng ngắn hơn. Trong lòng Đường Hoa có chút nao nao, trong biển hắn đã từng lặn hơn một cây số rồi, thế mà cái chỗ này hắn đã lặn xuống đến hai ngàn thước, nhưng vẫn chưa thấy đáy ở nơi nào! Giữa bóng đêm, Đường Hoa cứ cảm thấy như đang có đôi mắt nào nhìn mình vậy.
Có điều Đường Hoa dù sao cũng là Đường Hoa, hắn không những không bơi lên trên, mà càng ngày càng lặn xuống sâu hơn. Hắn lấy ra một viên dạ minh châu đã mua ở Phong Đô rồi lặn xuống tiếp.
Được thêm mấy phút, Đường Hoa cảm thấy không ổn cho lắm, cái này hình như giống chuyện phi hành lầm hướng vậy. Nghe nói khi các phi hành viên khi bay xuyên qua tầng mây vào ban đêm, bay lên lại cứ có cảm tưởng như đang bay xuống vậy, nếu như lúc này mà không có niềm tin vững chắc, vậy chỉ có một con đường chết thôi. Nhưng mình không có máy móc, nên việc phán đoán lên hay xuống chỉ là nhờ vào việc phán đoán ánh sáng mạnh hay yếu thôi, cơ mà sao ánh sáng càng ngày càng mạnh rồi nhỉ?
* * * * * *
Sâu dưới đáy hồ, Phật quang lưu động vẽ ra một kết giới, một tòa miếu nhỏ lóng lánh hào quang yên tĩnh đứng ở đấy. Ngói làm bằng ngọc, xà làm bằng phỉ thúy, cửa làm bằng vàng, nền lát bằng bạc... Nghe nói ở Tây Thiên có một cái chùa toàn bộ sàn đều được trải bằng vàng, không ngờ dưới đáy hồ nơi phương Đông này lại cũng có một cái miếu phú quý như thế. Chắc chắn là trốn thuế rồi...
Đường Hoa tiến vào trong màn Phật quang, đúng như hắn đoán, bên trong không có nước. Đang chuẩn bị hạ xuống quan sát, chợt cảm thấy có điều gì đó nguy hiểm, Đường Hoa vội vàng lao ra khỏi kết giới, hắn chỉ trông thấy trước mắt mình có thứ gì đó lóe lên một cái rồi biến mất. Hắn lượn vòng vòng bên ngoài màn Phật quang xem xét, nhưng mãi vẫn không phát hiện thấy gì lạ thường.
Đường Hoa bèn cẩn thận lấy ra một con gà sống, thò tay xuyên qua màn Phật quang rồi ném nó vào. Con gà đáng thương rơi xuống, vỗ cánh phạch phạch được đến lần thứ ba thì đột nhiên hóa thành ánh trắng. Đường Hoa lau đợt mồ hôi lạnh. Mấy vụ trúng thương trong Song Kiếm chia thành thương tổn sinh hoạt và thương tổn kỹ năng. Thương tổn sinh hoạt tức là thương tổn gây ra do một người bình thường, loại này có thể phá hư được hoàn cảnh, chẳng hạn như chuyện Đường Hoa đào hầm trong Tỏa Yêu tháp, rồi đục băng để câu cá vậy, những chuyện này kỹ năng không làm được. Lại nói tới chuyện giết gà, nếu giết nó bằng thương tổn sinh hoạt, vậy tức là cầm kiếm cắt cổ gà, đương nhiên ngươi muốn dẫm chết cũng được, tùy hứng của ngươi, khi đó con gà ấy sẽ biến thành một thi thể gà, thịt của nó có thể dùng để ăn. Nếu dùng kỹ năng giết gà, nó sẽ biến thành ánh trắng, không lưu lại thi thể.
Chọi một món trang bị rác rưởi vào, trang bị rơi xuống trước cửa miếu, mãi vẫn không bị tấn công. Ném một con cá vào, chỉ hai giây, con cá đã hóa thành ánh trắng. Đường Hoa căn bản là không thể thấy nổi khi ngôi miếu này xuất ra kỹ năng sẽ có biến hóa gì cả. Hắn lại nhìn cẩn thận hơn, mới thấy trên miếu có một chiếc bảng, trên bảng có ghi ba chữ: miếu Tuyết Sơn. Vừa nhìn thấy hắn đã phát điên ngay tức thì, đến nỗi muốn ăn thịt người luôn. Hóa ra cái miếu mà tên hòa thượng chết tiệt kia nhờ mình đưa tượng phật vàng đến chính là miếu này đây, nếu không phải là do trùng hợp, vậy nguyên cả cái Đại Tuyết Sơn mênh mông mờ mịt, biết đi đâu mà tìm? Đường Hoa nghiến răng: phàm là mấy tên đầu trọc đều chẳng có ai tốt cả. Trần Bội Tư làm Hán gian, Quách Đông Lâm bán bạch phiến, Cát Ưu là địa chủ, Tôn Minh xuất bản tạp chí lá cải...
Coi bộ nơi này một mình mình không thể nào nuốt được nổi đâu... Đường Hoa bèn lao lên trên, dọc đường lại gặp con cá kia nữa. Giở chiêu cũ, triệu hoán võ tướng ra để chém nó, khiến nó phải xuất Phật quang bảo vệ bản thân, còn mình thì bỏ chạy. Một lượt tới lui như thế tuy hao phí thời gian không ít, nhưng bởi vì chiếc cần câu gãy vẫn còn ở miệng hố, cho nên miệng hố cũng không lành lại. Đường Hoa rất vui sướng lao ra khỏi miệng hố, tuy cũng không có nguy hiểm, thời gian cũng không dài lắm, nhưng quả thật có cảm giác như đã trải qua hai kiếp làm người vậy.
* * * * * *
“Ta có chuyện phải nói với ngươi, nhưng ta lại không muốn nói với ngươi, không nói thì có lỗi với ngươi, mà nói rồi lại có lỗi với bản thân mình.” Đường Hoa tìm Sương Vũ, sau đó đọc như đọc vè líu cả lưỡi. Mấy câu nói này đã thể hiện nội tâm mâu thuẫn của hắn một cách đầy đủ rồi. Hắn vốn định hô hào mấy tên bạn xấu cùng đến đây tiêu diệt tòa miếu kia, nhưng Sương Vũ lại là người nhờ mình tìm nó trước, không thể không báo cho nàng biết được. Vốn báo cho Sương Vũ cũng không có vấn đề gì, nhưng một khi Sương Vũ biết bên trong binh trạm của mình lại có một thứ như thế, chắc chắn nàng sẽ trước công sau tư ngay. Một bầy thành viên Song Sư cùng lặn xuống, vậy ngay một cọng lông cũng chẳng còn cho mình nhặt nữa là. Thật là đau khổ cơ...
Nghe mấy câu loạn xà ngầu này, Sương Vũ lại cười đến híp cả mắt. Tuy nàng không biết có chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng biết việc này có liên can đến mình, và Đường Hoa đang phải phân vân ưu lự giữa lợi ích của hắn và bản thân mình. Nàng rất là vui, vì dù sao trong lòng của Đường Hoa cũng có nàng... Đừng có hiểu lầm, tư tưởng phải trong sáng nhé. Điều nàng muốn chỉ là khi Đường Hoa hành sự thì ít nhất cũng còn băn khoăn đến nàng thôi.
“Ừ... Được rồi, nói vầy đi, ta phát hiện miếu Tuyết Sơn rồi!”
“A?” Sương Vũ sửng sốt lắm. Thằng nhãi này chỉ đi lang thang trong phạm vi binh trạm, làm sao lại phát hiện được miếu Tuyết Sơn vậy chứ: “Ở đâu?”
“Nói đến thì dài lắm.” Đường Hoa đau khổ vô cùng, đáng hận là mình lực đơn thế mỏng quá.
Sương Vũ đưa tay chống cằm, đôi mắt đẹp dòm Đường Hoa: “Ta có thời gian.”
“Vừa nãy ta nhàm chán nên đi câu cá, sau đó cá lại câu ta xuống. Đánh một trận, nó không vui mà ta cũng chẳng mừng. Tiếp đó ta phát hiện ra một ngôi miếu đổ nát. Ta thử nghiệm rồi, cái nơi chết tiệt đó không phải là nơi mà ta có thể nuốt nổi, cho nên định tìm người cùng nhau đi dọn nó. Có điều ngươi thì ta nhất định phải thông báo. Nhưng mà...”
“Nhưng mà ta lại là phó bang chủ, nhưng nhưng mà ngôi miếu đổ nát đó lại ở trong binh trạm của ta, rồi nhưng nhưng nhưng mà ta sẽ không để cho người ngoài nhúng tay vào những thứ bên trong binh trạm... Có phải như thế không?”
“Hình như vậy!”
“Ta đi gọi người đây, nếu bọn ta không thể dọn được, vậy ngươi có thể gọi người đến.” Sương Vũ hỏi: “Như thế có được hay không?”
“Không được!”
“Ngoan! Lát nữa tỷ tỷ mua kẹo cho ngươi ăn.”
“...” Đường Hoa nghiến răng: “Ta muốn ngủ với tỷ tỷ.”
“...” Sương Vũ nở một nụ cười kỳ dị với Đường Hoa, Đường Hoa rùng mình một cái. Sương Vũ quay đầu lại hô: “Cao Thủ Cô Quạnh, gọi người, gọi cao thủ ấy, hoạt động của bang hội, bảo Hạo Nhiên mang đội cao thủ từ biển Đông trở về.”
“Được, Sương Vũ tỷ! Có chuyện tốt gì thế?”
“Nam nhân của ta bảo với ta là trong binh trạm này có bảo tàng.”
“Nam nhân của ngươi?” Đường Hoa ói ra bụm máu.
“Tiểu đệ đệ, muốn ngủ với tỷ chỉ cần một điều kiện thôi, đó là nhất định phải kết hôn với tỷ, mà phải có giấy tờ đàng hoàng đấy.”
“Chúc các ngươi bị diệt bang.” Đường Hoa hỏi: “Ta gọi vài người đến quan sát chắc không có gì trở ngại chứ?”
“Có thể, nhưng tuyệt đối không được động thủ.”
“Âu kê!” Đường Hoa hô hào Huy Hoàng, Mặc Tinh với lại Quàng Khăn Đỏ.
Sương Vũ đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nàng đưa mặt đến sát mặt Đường Hoa, chỉ cách có 5mm, hỏi: “Ông xã đệ đệ, có phải ngài đã sớm nghĩ cách dụ bọn ta đến làm con chốt thí rồi không?”
“Không thì bọn ta xuống trước đi?” Đường Hoa toát mồ hôi, nữ nhân này lợi hại ghê, vậy mà có thể đoán được ý đồ của mình đấy! Đúng thật đó, tình hình trong miếu hắn chẳng biết cái gì cả, chỉ biết là vật còn sống tiến vào tất chết thôi. Muốn phá cái bẫy này, hoặc là đi mua mấy trăm con gà đến thử nghiệm để tìm ra vấn đề, hoặc là phải cổ động bang chúng Song Sư đến làm con chốt thí mới được. Đường Hoa là một người đơn thuần, tuyệt đối sẽ không lựa chọn phương pháp chạy về Trung Nguyên mua gà ngu ngốc kia, bởi vậy cũng chỉ còn đường nhờ người Song Sư mở ra lối đi mà thôi. Mà muốn đối phó với Sương Vũ, tuyệt đối không thể trực tiếp nói hoặc trực tiếp dụ dỗ được, mà phải lừa gạt quanh co, chầm chậm từng bước từng bước kéo nàng xuống mặt nước.
Tiền đặt cược của Đường Hoa đều đổ vào thân Huy Hoàng hết. Có thể nói Huy Hoàng là kẻ nhanh nhất Song Kiếm. Nếu có người nào đó có thể phát hiện ra loại ánh sáng lóe lên trong màn Phật quang nơi miếu Tuyết Sơn kia là cái gì, vậy người đó chỉ có thể là Huy Hoàng. Chỉ có nhãn lực tốt nhường đó, mới có thể phát hiện ra thứ nhanh như vậy được.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK