SONG KIẾM ( 双剑 )
Tác giả : Hà Tả (虾写 )
Thể loại truyện : Võng du
Người dịch : Xanh Trời Xanh Nước
Nguồn : Quán Trà Đá
CHƯƠNG 89: Ỷ KIẾM KHINH NGƯỜI
“Vậy ta đi dụ phải không?” Đường Hoa chí công vô tư thấy Sát Phá Lang mê mang như thế thì đành tự đứng ra đảm đương nhiệm vụ nguy hiểm nhất - dụ rồng.
“...” Nhưng Sát Phá Lang vẫn còn trầm tư. Ngươi dụ à? Vạn nhất ta chạm vào ấn, rồng bị chết thì không nói, nhưng cả tộc Thị Nhân cũng bị chết thì điểm công đức bị trừ là không thể nào nhỏ được. Diệt quốc, diệt chủng, phản ngư loại... Không đúng, là phản nhân loại, cái tội này có khác nào tự tay mình diệt chủng hết những con gấu trúc ở trên thế giới đâu... Nếu mà làm ra loại chuyện như thế thì trời cao không thể nào mà không quản được, trừ phi người nước Thị Nhân đã từng làm trái với ý trời, hoặc là mình có nhiệm vụ diệt trừ nước Thị Nhân tà ác trong người trước mới được. Mình khổ công cực nhọc mới kiếm được có mấy chục điểm công đức nơi tay, vậy một khi chạm vào ấn có lẽ sẽ có khả năng khởi động được cả ma kiếp thứ hai luôn đó chứ nhỉ?
“Còn không thì ngươi đi dụ?”
“...” Ta đi dụ? Ta đi dụ lại càng không xong, dụ rồng thì chắc chắn sẽ phải thoát ly đội ngũ, rồng mà chết rồi thì chẳng phải là mọi đồ tốt đều do một mình ngươi nhận hay sao? Ây, Tị Thủy quyết là của ngươi, ấn cũng là của ngươi, mà mấy thứ rồng rớt ra cũng là của ngươi... Vậy ta đến đây để làm cái gì? Ăn no rửng mỡ lại đi ra biển kiếm rồng chơi sao?
Rối lắm a... Sát Phá Lang đau đầu lắm! Chuyện này lợi ích và nguy hiểm đều cùng tồn tại, nếu muốn được lợi ích thì ngươi phải chấp nhận mạo hiểm, bằng không thì ngươi chỉ có thể cầu nguyện cho Đường Hoa đột nhiên nổi dậy lương tâm, chia những thứ đã rớt vào trong bao của hắn cho mình. Đường Hoa có thể nào làm như vậy không? Không! Đây chính là đáp án chắc chắn của Sát Phá Lang. Đường Hoa có đối xử tốt với ai không thì không biết, chứ với mình thì không. Những lần dính dáng đến hắn không những không bòn rút được chút nào từ hầu bao của hắn, mà ngược lại còn bị hắn đánh phản, lấy mất vài thứ trong bao... Với chuyện bòn rút của người khác thì thằng nhãi này đã có tâm đắc lắm rồi, cứ nhìn cái chuyện hắn moi móc của cải của nữ vương thì biết, mong người này chia của, chỉ có nước sông chảy ngược hoặc là mặt trời mọc hướng Tây.
Chạm vào ấn, độ khó thì thấp nhất, nhưng mà lại khảo nghiệm lòng dũng cảm nhiều nhất!
Dụ rồng, độ nguy hiểm thấp nhất, nhưng lại không có hồi báo!
Thiên kiếp a... Nếu mà mình có thanh ma kiếm lục giai thì ma kiếp cũng không phải là bất khả kháng rồi. Có điều... Phải nói, nếu mà không bị trừ công đức thì sao? Đầu tiên là một bản Tị Thủy quyết đã mất đi rồi, bây giờ lẽ nào lại đưa đồ của BOSS cho hắn nữa?
“Anh hai, anh cân nhắc xong chưa, đã một tiếng đồng hồ rồi đấy. Coi chừng người ta ngủ trưa xong thì bắt hai chúng ta làm mồi nhắm bây chừ.” Đường Hoa thiệt hữu khí vô lực. Hắn khác với Sát Phá Lang, trong lòng hắn vẫn có tâm lý cầu may, vạn nhất mà không bị dính ma kiếp thứ hai thì sao? Còn việc Sát Phá Lang lấy ấn xong có ăn hết đồ đạc không thì hắn lại không lo lắng, bởi vì hắn biết, Sát Phá Lang lương thiện.
* * * * * *
Như người ta nói là cầu phú quý giữa hiểm nguy, Sát Phá Lang đành nghiến răng dậm chân nói: “Tốc độ của ngươi nhanh, ngươi đi dụ rồng ta đi chạm ấn vậy.”
“Được!” Đường Hoa lén lén tiến lên thêm một chút, vừa đủ cho con rồng tiến vào tầm bắn của mình, sau đó phóng một tia chớp ra... Ồ không không, Đường Hoa đâu thể nào mà đơn giản xuất tia chớp như vậy được! Chỉ thấy trước tiên hắn... thoát ly đội ngũ, sau đó tạc một tia chớp lên đỉnh đầu con rồng, cuối cùng là xoay người bỏ chạy...
Thằng chết toi... Một tia máu tươi chảy xuống từ kẽ răng của Sát Phá Lang, nếu bây giờ không có con rồng này ở đây thì hắn đã xâu Đường Hoa thành hồ lô đường rồi.
Có ba cái nguyên tắc rớt đồ như sau: Một, người công kích đầu tiên. Hai, người gây thương tổn cao nhất. Ba, kẻ đánh ra một kích cuối cùng. Sau khi thằng chết toi kia thoát ly đội ngũ thì đã chiếm mất hai cái trước rồi. Mình... Sao mình lúc đó không nghĩ ra chiêu này vậy chứ? Báo hại hiện giờ mình đành phải gánh một mối nguy hiểm đồ sộ đi đặt cược vào một phần ba lợi ích còn lại vầy nè. Oan cho ta lắm a! Sát Phá Lang than thở một tiếng, nhưng mà cũng không thể phủ nhận rằng lựa chọn là do mình chọn, còn biện pháp là do người ta nghĩ ra mà... Cho nên mình cũng không có lý do gì để trách hắn gian trá cả.
Ấn đã ở trước mặt của mình, có nên lấy hay không? Lấy, tựa hồ hồi báo chẳng bằng với sự nguy hiểm mà mình phải gánh chịu. Không lấy, thì chẳng có hồi báo nào cả...
Bố chơi! Sát Phá Lang nghiến chặt răng chộp lấy cái ấn, nhìn thoáng qua, tức khắc mừng rỡ! Oa ha ha... Ai bảo rằng người thiện thì không có hảo báo chứ? Ai dám bảo rằng mình từng nhiều lần bị khi dễ thì... Không! Từ giờ phút này trở đi, mình phải nói không với tất cả những thứ đó. Đông Phương Gia Tử, cho dù ngươi có khôn lanh như ma, thì cũng phải có ngày đổ vỏ cho ta thôi. Ha ha ha, ngay cả một điểm công đức ta cũng không bị trừ đấy...
Không Động ấn: Một trong mười đại thần khí thời thượng cổ; trên ấn có khắc tướng mạo của vua năm phương, phân biệt là Quá Hạo, Viêm Đế, Thiếu Hạo, Chuyên Húc chưởng quản Đông, Nam, Tây, Bắc, cùng với Hoàng Đế nơi trung ương, ngoài ra còn có những con rồng vàng rồng bạc uốn lượn chung quanh; nghe nói có thể giúp cho người ta bất lão bất tử.
Trời cao a, đất dày a, đang có thiên sứ tỷ tỷ nào ngó đến ta vậy? Sát Phá Lang đang tưởng tượng trong lòng rằng Đường Hoa sẽ phải kinh ngạc, hối hận, đau khổ đến thế nào... Thoải mái quá! Rốt cục cũng đã tới lúc chính mình nhếch mép vung đầu quăng đi ân cừu rồi.
Sát Phá Lang đang nở một nụ cười mỹ mãn ngọt ngào thì đột nhiên lại cực kỳ kinh hãi, hắn cảm thấy được có một lực lượng nặng tựa ngàn cân, mang theo một khí thế không thể địch nổi ép từ trên trời xuống, mà thanh ma kiếm ở trong người thì bi thương huýt lên một tiếng, giống như là gặp phải khắc tinh vậy.
“Hiên Viên kiếm, ta x!” Sát Phá Lang vội ngẩng đầu lên trông, thầm đổ mồ hôi ào ạt, chỉ thấy hơn trăm thước nước biển đã bị kiếm khí bổ ra, một thanh kiếm vàng khổng lồ ngang nhiên trảm ngang làn nước biển, mà trên mặt biển thì có một tên nam tử mặc giáp hoàng kim đang nắm lấy Hiên Viên kiếm chậm rãi bay tới phía mình.
* * * * * *
“Đưa ấn cho ta!” Nam tử tới trước mặt Sát Phá Lang, xong thản nhiên nói, tựa như chuyện đưa ấn cho hắn là chuyện thiên kinh địa nghĩa vậy.
Sát Phá Lang trong lúc này vậy mà lại có vẻ mê mang, người cứ ngây ngây ngốc ngốc đưa ấn ra...
“Thiên Lôi Không Phá!” Vào thời điểm sống chết, Đường Hoa đã khẩn cấp bắn đến, đánh một tia chớp xong kêu: “Quăng ấn vào trong túi Càn Khôn nhanh.”
Đúng, quăng vào trong túi Càn Khôn thì ngươi có muốn lấy cũng phải đến điểm sống lại tìm ta thôi. Sát Phá Lang lúc này như mới tỉnh được mộng, nhưng mà đã muộn mất rồi, nam tử kia chỉ phất tay một cái, cánh tay của Sát Phá Lang đã bị đứt lìa, nam tử kia thoải mái chộp Không Động ấn, nhưng không giết Sát Phá Lang mà chỉ lạnh lùng cười, sau đó xoay người rời đi...
“Khốn kiếp! Cướp đồ của ta mà còn muốn rời đi à!” Đường Hoa nổi đoá lên, bố ngươi chúng ta đánh sống đánh chết, còn phải diệt toàn tộc người ta để thành toàn cho NPC ngươi à? Không nhiều lời nữa, hắn bắn vụt theo nam tử đó.
Nam tử dường như có chút tán thưởng cho dũng khí của Đường Hoa, bèn cười với hắn, sau đó vung ra một luồng kiếm khí, xong không quay đầu lại, khoanh tay mà đi...
Nhưng không ngờ Đường Hoa cũng không phải là hàng hết đát, sử dụng Hộ Giá ngăn kiếm khí lại, sau đó thúc đẩy Lượng Thiên Xích, lật tay một cái đã bao phủ nam tử kia trong biển lôi hỏa.
Hiên Viên kiếm biến lớn lên, không những trụ vững trong lôi hoả, mà còn đưa nam tử kia thoát ly khỏi phạm vi oanh tạc nữa. Tuy có chút thương tích, nhưng phong tư của người này vẫn còn, hắn không phản kích, mà chỉ đứng ở trên Hiên Viên kiếm nói: “Ta đang phải xử lý chuyện đại sự nên không có thời gian, nếu không thì tất nhiên sẽ không cần dùng kiếm này mà đánh một trận sảng khoái với ngươi. Có rảnh thì đến Đại Lương tìm ta, ta gọi là Vũ Văn Thác.”
“Lưới Huyền Băng!” Đường Hoa không lý tới những lời nói đó, hắn ném ra một tấm lưới nhỏ. Trong biển Đông có rất nhiều quái thuộc tính nước, từ lúc Đường Hoa đánh kiếm Tị Thủy quyết đến giờ đã tạo được chín sợi dây Huyền Băng rồi, tuy chỉ tạo được thành trận nhỏ, và tuy lưới chỉ có được tam giai, nhưng vẫn là một pháp bảo nhất đẳng, nên đã tức thì vây nam tử trong trận Huyền Băng.
Phá! Vũ Văn Thác quát một tiếng từ trong trận, định cưỡng chế phá trận đi ra.
Đường Hoa kinh hãi cực kỳ, pháp lực của mình đang bị lưới Huyền Băng hút đi như hồng thủy vậy, sự uy mãnh của Hiên Viên kiếm quả thật không thể dùng những vật tam giai vây khốn được. Lưới Huyền Băng chỉ có thể vây khốn được Vũ Văn Thác không đến 10 giây, sau đó bởi vì pháp lực của Đường Hoa khô kiệt mà đành trở về nguyên dạng.
Sau khi ra khỏi trận, Vũ Văn Thác chẳng hề có chút tức giận nào cả, hắn chỉ gật gật đầu nói: “Không tệ! Cái danh Thục Sơn tán nhân quả thật không giả. Tạm biệt!”
“Ta XX!” Đường Hoa rất bất đắc dĩ nhìn theo Vũ Văn Thác đi xa dần.
App trên Android |
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK