• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời đi Lý phủ, Tiết Bạch một mực đang nghĩ về những lời nói của Lý Thích Chi.

Đã từng là Tể tướng, Lý Thích Chi làm người thẳng thắng, quả thật là quá mức thẳng thắng. Ánh mắt chính trực kia, cùng trong lời nói không còn che giấu, gần như có thể xem là ở ngay trước mặt nói thẳng ra.

—— “Không sai, ta chính xác thân cận phế Thái tử Lý Anh. Nghe nói ngươi là nhi tử của Tiết Tú? Có phải Trương Cửu Linh và Hạ Tri Chương từng bảo hộ ngươi sống sót?”

Vấn đề này Tiết Bạch cũng không biết đáp án, khi hắn tỉnh lại đã là tuyết lớn bay đầy trời vào cuối năm thứ 5 của triều đại Thiên Bảo, hoàn toàn không nhớ rõ những gì đã xảy ra trong vòng mười năm sau trận cung biến tại năm Khai Nguyên thứ 25.

Tóm lại, đây coi như là lần đầu tiếp xúc với Lý Anh nhất hệ, bọn họ tự nhiên là thế lực thân cận nhất với hắn, là nền tảng của bè phái, nhưng bây giờ thật sự là quá yếu ớt.

Những người này từng là hạch tâm của Đại Đường vương triều, bảo hộ Thái tử có lẽ là vì hy vọng Đại Đường có thể có lần đầu tiên thuận lợi chuyển giao hoàng vị, mở ra một thời đại mới. Kết quả lại thất bại, liền Thái tử đều cùng đồng bào huynh đệ và tỷ phu của mình cùng một chỗ hôi phi yên diệt.

Cho tới bây giờ chết thì đã chết, bãi quan thì cũng bãi quan, còn có bao nhiêu năng lực chứ? Những người này nhiều nhất cũng chính là ra tay bảo hộ vài người vô tội bị liên lụy, mà không còn khả năng làm thêm điều gì nữa.

Bản thân Lý Thích Chi cũng sắp xong đời.

Ngay cả Tiết Bạch đều cảm thấy, Đỗ Phủ đi yết kiến Lý Thích Chi sẽ ảnh hưởng đến khoa cử tiền đồ.

Liền quan viên của phe phái này, đến nỗi còn phải nhờ vào Tiết Bạch phô trương thanh thế, khổ cực nịnh bợ Dương Ngọc Dao, mới khiến cho Lý Lâm Phủ sinh ra lòng kiêng kỵ tạm hoãn đối phó bọn họ.

Trông càng giống như là đang kéo chân sau.

Nhưng sự tình không thể chỉ nhìn về một phía, tạm thời ngủ đông cũng không đại biểu bọn họ chính là vô dụng.

Sau khi tam thứ dân án xảy ra, tất nhiên sẽ có một bộ phận rất lớn người đặt hy vọng thực hiện hoài bão của mình lên thân Lý Hanh, còn có rất lớn một nhóm người bị giáng chức ngoại phóng, tạm thời xa cách trung tâm quyền lực...... bọn họ sẽ vứt bỏ Lý Anh, nhưng quan điểm chính trị của bọn họ không thay đổi, thế lực vẫn luôn tồn tại ở đó.

Như vậy, chuyện Tiết Bạch cần làm là đi tìm môn sinh bạn cũ của Trương Cửu Linh, Hạ Tri Chương, để kết làm bè phái.

Chờ một ngày kia, cho dù thân phận của hắn là Tiết Tú ngoại thất tử bị phơi bày trước thiên hạ, thì bè phái của hắn cũng sẽ tự nhiên mà thân cận với hắn, tận lực bảo vệ hắn.

Nghĩ tới đây, trong đầu Tiết Bạch bỗng nhiên hiện lên một người...... Trịnh Kiền.

Trước đó, hắn vẫn luôn nghĩ rằng Trịnh Kiền là người của Đông cung, cho là Đông cung đem Trịnh Kiền an bài đến Quốc Tử Giám là để điều tra hắn, giám thị hắn.

Nhưng chỉ là như thế sao?

Đỗ Phủ giao du rộng rãi, ra Vĩnh Lạc phường liền đi bái phỏng cái khác hảo hữu, Tiết Bạch cũng không đi theo, trực tiếp quay lại Vụ Bản phường Quốc Tử Giám.

~~
Thái học quán, trong học đường đang dạy 《 Hiếu Kinh 》.

Trịnh Kiền bằng tài năng của mình nổi danh khắp thiên hạ, tuy nhiên lúc giảng bài xưa nay chỉ là cầm lên thư quyển niệm một lần, yêu cầu sinh đồ đọc thuộc lòng mà thôi. Nếu không hỏi, hắn chưa bao giờ giảng giải trong sách chi ý, cho rằng “Đọc sách trăm lần, ý nghĩa sẽ tự hiện ra”.

Bởi vậy, mỗi khi hắn dạy học, rất nhiều sinh đồ đều đang ngáp dài ngáp ngắn.

Đỗ Ngũ Lang đã đến học đường, nhưng Trịnh Kiền điên cuồng đêm qua tựa hồ hoàn toàn quên mất, khôi phục dáng vẻ cổ hủ nghiêm túc, thước trong tay cũng không lưu tình chút nào.

Lúc Tiết Bạch đến nơi, từ xa đã trông thấy, có một người đang ngồi trên chỗ của mình...... Nguyên lai là Tiết Tiệm, khoác lên thân một kiện áo tế, muốn ngủ lại ngủ không được, tại chỗ cúi xuống vò đầu bứt tai.

“Hiếu tử chi sự thân dã, cư tắc trí kỳ kính, dưỡng tắc trí kỳ nhạc, bệnh tắc trí kỳ ưu, tang tắc trí kỳ ai, tế tắc trí kỳ nghiêm ......”

Tiết Tiệm sau khi nghe xong, rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi, chờ lúc tỉnh lại, quay đầu nhìn một chút, phát hiện Tiết Bạch đang ngồi ở phía sau nghiêm túc đọc sách.

Cầm cự đến sau bài giảng, hắn liền đi qua, hỏi: “Lục ca, ngươi học cái này để làm gì?”

“Lục ca ngươi là đại hiếu tử mà.” Đỗ Ngũ Lang cũng đến gần.

Đi ngang qua Dương Huyên hừ lạnh nói: “Các ngươi có thể cùng ta so?”

Tiết Bạch cười cười, hỏi xong Tiết Tiệm vì sao lại tới, liền để Tiết Tiệm chờ đấy, hắn thì phải đến hỏi tiên sinh một vài vấn đề.

Đỗ Ngũ Lang nghe xong lập tức phấn chấn lên, khoát tay lia lịa, khước từ nói: “Lại đi sao? Ta đêm nay cũng không thể uống nữa......”

Tiết Bạch đi vào công phòng lúc, Trịnh Kiền vừa mài mực xong, đang nâng bút trên giấy chép lại mấy bài thơ của Đỗ Phủ đêm qua.

Hắn được xưng là “Tam Tuyệt” một tay hành thư lưu loát đến cực điểm, người đương thời xưng là “phong tống vân thu, hà thôi nguyệt thượng” tuy nhiên đương thời lại có những người như Lý Bắc Hải, Nhan Chân Khanh, Trương Húc, vô tình che giấu đi danh khí mà hắn vốn nên có.

“Ngươi đã là đệ tử của Nhan Thanh Thần, lại tới bình xem lão phu thư pháp như thế nào.” Trịnh Kiền đẩy ra một trang giấy vừa viết xong, mỉm cười nói.

“Lão phu thuở thiếu thời nhà nghèo, lại hảo thư họa, thường khổ nỗi không giấy, may mà Từ Ân Tự có một số phòng ốc được che phủ bởi lá hồng, ta liền thường thường đi qua, dùng lá hồng luyện thư hoạ. Chăm chỉ luyện tập đến nỗi đem toàn bộ lá hồng đều viết hết. Những người trẻ tuổi như các ngươi, phải cố gắng nhiều hơn mới được.”

“Đa tạ tiến sĩ dạy bảo.”

Tiết Bạch trầm mặc phút chốc, đảm bảo không có ai xung quanh, liền trực tiếp hỏi: “Tiến sĩ có biết, phò mã Tiết Tú có một ngoại thất tử, tên là Tiết Bình Chiêu.”

Từng nét chữ dưới ngòi bút vẫn đang “phong tống vân thu” mà bay lượn trên giấy thì bỗng run lên một cái, làm hỏng mất một chữ cuối cùng trong câu “Thiên thượng kỳ lân nhi”.

Trịnh Kiền ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía Tiết Bạch.

Hắn tuyệt không nghĩ tới, người trẻ tuổi này sẽ thẳng thắn như vậy.

“Ngươi, thừa nhận rồi?”

“Ta thật sự không nhớ rõ.” Tiết Bạch nói: “Nhưng có một phong thư khế......”

“Lão phu biết rồi.” Trịnh Kiền nói: “Có người cùng lão phu nói qua chuyện này, còn nói sau lưng ngươi là Khánh Vương chủ sử, để lão phu tới nhìn ngươi một chút.”

Nếu chỉ là như thế, Tiết Bạch tuyệt không dám cùng Trịnh Kiền bắt đầu chủ đề này.

“Nhưng tiến sĩ không chỉ là tới giám thị, thăm dò ta, thực ra còn âm thầm bảo hộ ta, nhắc nhở ta.” Tiết Bạch hỏi: “Tiến sĩ là cố ý dẫn ta đi gặp Đỗ Phủ, lại giao phó Đỗ Phủ thay mình dẫn kiến Lý Thích Chi?”

“Không sai.” Trịnh Kiền nói: “Có một số chuyện ta không rõ ràng, Lý Thích Chi có lẽ hiểu rõ hơn một chút.”

“Có thể thỉnh giáo là những chuyện gì không?”

Trịnh Kiền hỏi ngược lại: “Ngươi có biết nguồn gốc của lão phu cùng Trương Khúc Giang công?”

“Xin lắng tai nghe.”

“Cảnh Vân năm đầu tiên, lão phu và Trương Khúc Giang cùng nhau đăng khoa......”

Trong đôi mắt già nua của Trịnh Kiền ánh lên vẻ hồi ức.

Năm đó thi đỗ tiến sĩ, hắn mới mười chín tuổi, Trương Cửu Linh đã ba mươi hai tuổi, bọn họ đều được trọng thần Vương Phương Khánh tán thưởng, hắn thì cưới Vương gia tôn nữ, còn Trương Cửu Linh thì được Vương Phương Khánh ra sức vun trồng.

“Về sau, Trương Khúc Giang cuối cùng vẫn vướng vào trữ vị chi tranh, hắn chưa bao giờ kết đảng cùng với phế Thái tử, thế nhưng lại bị Vũ huệ phi không ngừng áp bức.”

Nói đến đây, Trịnh Kiền dùng giọng điệu của Trương Cửu Linh năm đó, gằn từng chữ nói: “Thái tử là gốc của thiên hạ, không thể lay động! Xưa kia, Tấn Hiến công nghe theo lời bịa đặt của Ly Cơ mà giết Thân Sinh, tam thế đại loạn; Hán Vũ đế tin vào lời vu oan của Giang Sung mà hại chết Thái tử, kinh thành đổ máu; Tấn Huệ đế bởi vì lời nói xấu của Giả hậu Giả Nam Phong mà phế truất Mẫn Hoài Thái tử, Trung Nguyên đồ thán; Tùy Văn Đế nghe theo Độc Cô hoàng hậu mà giáng Thái tử Dương Dũng xuống làm thứ dân, lập Dương Quảng thành Dương đế, liền mất thiên hạ. Bởi vậy có thể thấy rằng hành sự không thể không thận trọng. Bệ hạ nhất định muốn làm việc này, thần không dám tuân chỉ!”

“Sau lần khuyên can mạnh mẽ này, hắn bị ép đến bước đường không chết không thôi. Trong vòng hai năm, bãi tướng, cung biến, phế trữ theo nhau mà đến, tam thứ nhân án lúc, hắn đã bị giáng chức đến Kinh Châu, hoàn toàn lực bất tòng tâm. Nhưng lão phu biết, hắn thực sự đã để môn sinh bạn cũ xuất thủ. Tiết Tú, Tiết Phi huynh muội mặc dù chết, nhưng các ấu tử của tam thứ dân lại bảo toàn tính mệnh, được tôn thất thu lưu; Đường Xương công chúa bị buộc xuất gia, giam lỏng tại An Nghiệp phường Đường Xương quan; Rất nhiều gia quyến bị liên lụy đều là Trương Khúc Giang thỉnh người chuộc lại, cũng không chỉ ngươi một người.”

“Trước kia Tiết gia, Triệu gia, Hoàng Phủ gia, Lưu gia, đều là lão phu dùng tiền tài thu xếp trên dưới, Tiết Bình Chiêu cũng bất quá là một đứa trẻ trong đó mà thôi. Mười năm trôi qua, bây giờ lại có người nói sau lưng ngươi có người đang sai sử, cùng Khánh Vương có liên quan. Trương Khúc Giang đã qua đời, Hạ Quý Chân cũng vong, Lý Thích Chi bãi tướng. Chẳng lẽ, chủ sử sau lưng ngươi lại chính là lão phu hay sao?”

Trịnh Kiền mang trên mặt nụ cười khổ, nhìn về phía Tiết Bạch, cuối cùng hỏi: “Lão phu đối đãi ngươi không thể bảo là không chân thành, ngươi cũng nên có qua có lại, nói sự thật cùng lão phu?”

“Thiên Bảo năm thứ năm tháng 11, học sinh tại công chúa Hàm Nghi phủ suýt thì bị bóp chết, may mắn rơi vào trạng thái chết giả mà thoát thân, hoàn toàn quên hết chuyện quá khứ.”

“Hảo.” Trịnh Kiền nói: “Lão phu biết ngươi muốn tự vệ, cho nên lời vừa nói, chưa bao giờ cùng người khác nói qua. Chỉ có một câu, ngươi nhất thiết phải nhớ kỹ.”

“Học sinh kính cẩn lắng nghe.”

“Mười năm vật đổi sao dời, từ nay về sau ngươi chỉ cần an phận thủ thường, lặng lẽ chờ ngày Thái tử vì Tiết gia lật lại bản án là được......”

~~
Hoàng hôn, Thăng Bình phường Đỗ trạch.

Đỗ Cấm đang ngồi ở trong phòng tự tay vẽ một bức Trường An địa đồ.

Nàng đang tham chiếu theo mấy bức phường đồ nguyên bản rất giản lược, nhất bút nhất hoạ mà dùng chữ Khải nhỏ tại trên bản vẽ viết xuống từng cái Vọng Hỏa Lâu, quan viên dinh thự.

Bỗng nhiên, trên hành lang vang lên tiếng bước chân, Khúc Thủy vội vàng tiến vào nói: “Nhị tiểu thư, Tiết lang quân trở về.”

Đỗ Cấm ánh mắt sáng lên, liền đứng dậy, trước tiên lại đem địa đồ giấu vào trong ngăn kín, rồi thay một bộ y phục mới, đến trước bàn trang điểm, soi vào gương đồng thoa lên một chút son, vừa mới bước ra cửa, ban đầu còn có chút vội vã, đến lúc sau đã đổi thành bước chân không nhanh không chậm.

Trong sảnh, bầu không khí bởi vì Tiết Bạch trở về mà có chút vui sướng.

“Quốc Tử Giám đương nhiên nhàm chán, nhưng cùng các tiên sinh uống rượu nghị luận cũng rất thú vị.” Đỗ Ngũ Lang nói: “Liền Trịnh thái học, Tô ti nghiệp đều gọi chúng ta là bạn vong niên đấy......”

Dùng qua bữa tối, mọi người lại hàn huyên một hồi lâu, đêm đã khuya, Đỗ gia tỷ đệ lại lần nữa lưu lại trong phòng Tiết Bạch trò chuyện.

Bây giờ Đỗ Ngũ Lang cũng dần dần có thể tham gia thảo luận một số bí mật.

“Trịnh Kiền ý tứ rất rõ ràng, Đông cung để hắn tới thăm dò ta, nhưng hắn lại có tâm tư của riêng mình.”

“Đơn giản mà nói, hắn sẽ bảo hộ ngươi, không hướng Đông cung vạch trần ngươi, nhưng cũng hy vọng ngươi ủng hộ Đông cung.”

“Điều này rất bình thường, bọn họ trước kia ủng hộ Lý Anh, bây giờ nhất định sẽ ủng hộ Lý Hanh. Chúng ta quá yếu ớt, có thể tìm thấy một chút quan tâm đầy tình cảm như thế cũng đã là tiến bộ rất lớn.”

“Không sai, nhân mạch nên chậm rãi từ từ trải rộng.”

“Ngươi trở về thật đúng lúc, chúng ta vừa vặn muốn cùng ngươi đàm luận chuyện phân điếm.”

“......”

Nói tới đêm khuya, Đỗ gia tỷ đệ tán đi.

Đỗ Cấm đi đến trước khuê phòng, dừng bước lại, thấp giọng nói: “Ta nhớ ra một chuyện liên quan tới Đông cung còn chưa nói cùng hắn.”

“Ừm.” Đỗ Xuân ngẩn người, nói: “Ta buồn ngủ rồi, đi ngủ trước.”

Đỗ Cấm thế là thổi tắt đèn lồng, một lần nữa quay lại trong phòng Tiết Bạch.

Hắn quả nhiên còn chưa chìm vào giấc ngủ, đang đứng ở trước cửa sổ ngắm trăng, nàng cài chốt cửa phòng, liền cùng hắn ôm vào một chỗ.

“Ngô.”

“Ta nhất định phải nói với ngươi...... Chúng ta tuyệt không thể ủng hộ Đông cung.”

“Ta biết.”

“Ngươi từng bị hắn chôn sống, hắn vĩnh viễn sẽ không tín nhiệm ngươi. Còn có, Cát Ôn có thể đoán được, vậy người khác nhất định đã sớm hoài nghi quan hệ của chúng ta, chỉ là không nói mà thôi. Nhớ kỹ, bất luận là Lý Hanh hay là những nhi tử kia của hắn, một khi ngồi vững vàng long ỷ, tất phải giết chúng ta. Ta không muốn bị giam tại trong thâm cung giống như Vi thị, nhưng lâu như vậy ta còn chưa xuất gia, bọn hắn sẽ giết ta. Dù bọn hắn có nói dễ nghe đến mấy, ngươi cũng ngàn vạn lần không nên tin, ngươi chỉ cần tin ta, ta đem tất cả mọi thứ đều áp ở trên thân của ngươi ......”

“Yên tâm, bất luận Đông cung cho bao nhiêu chỗ tốt, ta tuyệt sẽ không có một tí một hào nào dao động.”

“Ừm, để ta có thể tin ngươi, tới.”

“......”

Nói đến đây, đã đủ rồi.

Tối nay, Đỗ Cấm còn nhiệt tình hơn thường lệ, nàng phảng phất muốn dùng điều này để Tiết Bạch vĩnh viễn kiên định đứng cùng lập trường với nàng.

Nàng muốn hắn hoàn toàn, không giữ lại chút nào, đem hết toàn lực cùng nàng hợp tác.

Như thế, nàng mới có cảm giác an toàn.

Màn che chưa kéo lên.

Hai người đều đánh cược tính mệnh của mình giống như đang sinh tử tương bác.

Một chiếc trâm cài rơi trên mặt đất, mái tóc đen như thác đổ xuống......

~~
Ban đêm ẩn ẩn có chi chi nha nha âm hưởng.

Đỗ Ngũ Lang từ trong giấc mộng tỉnh lại, thầm nghĩ Tiết Bạch trở về Đỗ trạch ngủ lại đem cửa sổ mở ra.

Hắn dứt khoát ôm đệm chăn đi qua viện tử, tại một căn phòng ở tây sương tùy ý trải ra một chút rồi nằm xuống, như thế liền yên tĩnh hơn nhiều.

Gió đêm thổi một hơi, làm đầu óc thanh tỉnh, hắn suy tư về những sự tình mà Tiết Bạch đã cùng các tỷ tỷ nghị luận, trong lòng lại không có gợn sóng quá lớn.

Những sự tình này bọn họ nói đến phảng phất là phiền toái rất lớn, hắn lại thấy rất đơn giản, Tiết Bạch thân thế chẳng qua là cùng Thanh Lam không sai biệt lắm, chỉ có điều Tiết Bạch càng tiến bộ hơn......

Nghĩ đến tiến bộ, bối rối lập tức đến, Đỗ Ngũ Lang trở mình, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.

Trong mộng, Đỗ Phủ vỗ bờ vai của hắn nói “Không hổ là Đỗ gia tử đệ, quả nhiên có thiên phú làm thơ” đang định mở miệng ngâm một bài, lại bị hỉ thước ríu rít đánh thức.

......

“Hai người các ngươi nhớ kỹ, Tết Hàn Thực hôm đó sớm chút trở về, hẹn đám tử đệ Lư gia, Bùi gia cùng nhau xuất thành cúng mộ. A, ta xem các ngươi lại cao lớn hơn rồi, phải mau may thêm hai bộ y phục mới, đến lúc đó nhân gia nhìn xem mới hài lòng......”

Sáng sớm, Lư Phong Nương liền đang luyên thuyên chuyện này, lặp đi lặp lại mà giao phó.

Đỗ Ngũ Lang cùng Tiết Bạch ra viện tử, thầm nói: “Ai, Bùi gia cao môn đại hộ, nếu ta bị tiểu thư nhà đó vừa ý, cỡ nào bị khi dễ a.”

“Ừm, ngươi phải cẩn thận một chút.”

Đỗ Ngũ Lang ngẩng đầu nhìn về phía tổ chim ở dưới mái hiên, ngẩn ngơ một lúc, lại chợt cảm thấy có ý thơ dâng trào.

“Nhị nguyệt xuân do tảo, hỉ thước dĩ trúc sào.”

Đáng tiếc lại chỉ có tàn cú, Đỗ Ngũ Lang trầm ngâm chốc lát, không khỏi thở dài lẩm bẩm: “Ta thành thật làm tàn cú thi nhân mà thôi.”

Tiết Bạch nhìn thấy hỉ thước có một đôi, thuận miệng bồi thêm một câu.

“Diêm hạ song phi quá, vi phong xuân độc hảo.”

Hôm nay đến Quốc Tử Giám, Tiết Bạch cùng Trịnh Kiền lại chưa từng đề cập đến thân thế, chỉ nói việc học.

Nhưng giữa bọn hắn lại thêm một phần ăn ý như giữa thầy và trò.

Có tầng quan hệ này, từ nay về sau có thể cùng Nguyên Kết, Đỗ Phủ kết làm bè phái.

Tích cát thành tháp, góp ít thành nhiều, nhân mạch cho tới bây giờ đều đang mở rộng từng chút một.

Chạng vạng tối, Tiết Bạch cuối cùng trở lại trong nhà tại Trường Thọ phường.

Hắn liên tiếp hai ngày không trở về nhà, Thanh Lam khó tránh khỏi nho nhỏ mà phát tiết một chút bất mãn.

“Lang quân nói phải đến Quốc Tử Giám đọc sách, lại là chơi đến vui vẻ, có biết chủ mẫu lo lắng cỡ nào......”

“Qua đây.”

Thanh Lam nói đến một nửa, tiến lên nhìn xem, chỉ thấy Tiết Bạch móc ra một túi thanh táo.

“Đêm qua đến Đỗ trạch lấy, nếm thử xem.”

Phàn nàn âm thanh lập tức ngừng lại, Thanh Lam nhặt lên một viên táo, cắn một cái, giòn rụm, cả miệng đều lưu hương.

“Thật ngon, lang quân cũng nếm thử.”

Nàng lại lấy một viên đút cho Tiết Bạch, cảm giác đầu ngón tay đụng phải môi của hắn, liền luống cuống một chút, vội vàng tiếp lấy túi, thấp giọng nói: “Ta đi rửa đã.”

Quay người lúc, nàng trộm liếc nhìn hắn, chỉ cảm thấy ngón tay còn có chút ấm áp, suy nghĩ cẩn thận lại cảm thấy xấu hổ muốn chết.

Chờ rửa thanh táo trở về, ngó đầu nhìn xem, Tiết Bạch đã nằm ngủ rồi, nàng không khỏi thầm nghĩ, lang quân đại khái cũng đang xấu hổ đây.

“Sắc trời còn sớm, lang quân muốn dậy sớm đi Quốc Tử Giám sao?”

“Phải dậy sớm đi vấn an lão sư, hắn có phái người tới tìm ta không?”

“Ừm, Nhan huyện úy giống như là có việc gấp tìm lang quân, đêm qua cũng phái người tới.”

“Lão sư không vội, nếu không đã nhượng người đến Quốc Tử Giám.”

Tiết Bạch nghĩ thầm, gần nhất bái hai vị lão sư, Trịnh công quan chức tuy cao, lại cách Đông cung quá gần, chung quy là Nhan công càng thuần túy hơn một chút......

---------
*“Hiếu tử chi sự thân dã, cư tắc trí kỳ kính, dưỡng tắc trí kỳ nhạc, bệnh tắc trí kỳ ưu, tang tắc trí kỳ ai, tế tắc trí kỳ nghiêm ......”: "Người con hiếu thảo khi phụng dưỡng cha mẹ, sống thì phải kính trọng, chăm sóc thì phải làm cho cha mẹ vui vẻ, khi cha mẹ ốm thì phải lo lắng, khi cha mẹ qua đời thì phải đau buồn, khi cúng tế thì phải trang nghiêm."

*“Phong tống vân thu, hà thôi nguyệt thượng”: tạm dịch “gió thổi mây bay, ráng chiều thúc giục trăng lên cao”

*Tam thứ dân án: vụ án ba vị hoàng tử bị đày xuống làm thứ dân.

*“Nhị nguyệt xuân do tảo, hỉ thước dĩ trúc sào.”: “Tháng hai xuân đến sớm, hỉ thước đã xây tổ”
“Diêm hạ song phi quá, vi phong xuân độc hảo.”: “Dưới hiên cùng bay lượn, gió xuân thật độc đáo”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK