Năm ngày sau, đoàn người Hàn Ngưng Phong tới đại hội cử hành tại Kiếm Tông. Bởi vì ngày mốt mới là đại hội, mọi người được an bài nghỉ ngơi tại khách xá ở sườn núi Kiếm Tông. Lúc này Ngũ Đại Thánh Địa và Lưỡng Đại Thế Gia ngoại trừ Vân Tiên Trúc và An Đà Tự, các đại phái còn lại đều đã đến. Ngũ Đại Thánh Địa ngoại trừ hai nhà chưa tới và chủ nhà Kiếm Tông, còn có Huyền Thanh Quan và chỉ thu nhận nữ đệ tử Lung Yên Các, lưỡng đại thế gia tự nhiên là Lăng Tiêu Hàn gia và Mộ Dung thế gia ở Bình Dương Thành. Mộ Dung thế gia không giống các phái khác lánh đời thanh tu, ngược lại kiến thiết gia tộc tại thủ đô Bình Dương thành của Trục Lãnh quốc, cùng triều đình Trục Lãng quốc có thiên ti vạn lũ quan hệ.
Hàn Ngưng Phong thích yên tĩnh, nhân lúc vẫn chưa phải theo gia chủ và Đại trưởng lão đến bái phỏng các đại môn phái, Hàn Kiếm Minh cũng không miễn cưỡng hắn, cùng Đại trưởng lão dẫn Hàn Ngưng Phi, Hàn Ngưng Vân bọn họ không muốn rời khỏi. Khách xá không lớn, trong chỉ có một giường, một bàn, hai ghế và ở gần song cửa sổ nhìn ra rừng bài trí hai bồn kiếm lan, ngoại trừ những thứ đó ra, không có vật gì lớn. Hàn Ngưng Phong tới gần song cửa sổ nhìn ra rừng trúc, ngồi xuống, thỉnh thoảng lại mở thiệp ra xem, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Mặt trời đã hạ xuống phía tây, trăng sáng sao thưa, thi thoảng từ vườn hoa ngoài cửa sổ truyền tới vài tiếng côn trùng kêu vang.
Hàn Ngưng Phong chậm rãi đứng lên, đẩy cửa phòng rồi từ từ đi ra ngoài.
Kiếm Tông ở giữa sườn núi, dựa vào thế núi kiến tạo rất nhiều sân rộng, phòng xá, cây rừng che bớt ánh sáng, ánh trăng mông lung ở đây khiến cảnh sắc càng thêm tao nhã thanh u.
Hàn Ngưng Phong trước đây chưa từng tới Kiếm Tông, đương nhiên không biết đường. Cứ thẳng đường đi tới, thỉnh thoảng gặp phải một hai môn nhân phái khác, đều không phân biệt, cúi đầu chào hỏi lẫn nhau, chỉ như vậy thôi. Bởi có nhiều người tới tham gia đại hội, hơn nữa lại là đệ tử hậu bối tinh anh của các phái, tất cả đều an bài nghỉ ngơi tại khách xá ở sườn núi, tự nhiên không có đệ tử Kiếm tông tiến tởi hỏi hắn muốn đi đâu. Hắn vừa đi vừa nhìn, lững thững bước đi, bất tri bất giác đã đi xa khỏi khách xá.
Một thác nước từ trên cao chảy xuống, ầm ầm đổ vào thủy đàm cách Hàn Ngưng Phong hơn hai mươi trượng, tạo thành cột nước cao chừng hai, ba trượng. Từng hạt nước bay khắp nơi, hơi nước bao trùm như sương khói, hoa cỏ gần thủy đàm đung đưa theo làn hơi nước …….
Hàn Ngưng Phong lẳng lặng đứng đó, chăm chú nhìn cảnh tượng thác nước đổ xuống thủy đàm. Thỉnh thoảng lại có vài bọt nước bay lên bắn tung tóe lên mặt, lên người. Thần sắc hắn vẫn bình thản như trước song trong lòng lại nhớ tới lời Hàn Kiếm Phong đêm đó: “Phong nhi, cái gì phải tới rồi cũng sẽ tới, trốn tránh cũng không phải là biện pháp. Phụ thân biết ngươi trong lòng khổ sở, nhất thời nửa khắc khó có thể buông tha, Nhưng ngươi phải hiểu nam chi chí tại trời cao, tự mình giương cánh giữa bầu trời bao la tung hoành bay lượn, ngạo khí ngút trời, sao lại tỏ thái độ nhu nhược, cúi đầu rúc vào một góc? Quá khứ đã qua, tương lai còn dài, ngươi vốn có tư chất ngất trời, tuyệt không phải kim lân trong ao, dù sao cũng không thể vĩnh viễn sống trong trí nhớ, chịu đựng sự thống khổ, cả đời nấp dưới sự che chở của phụ thân! ….” “Đối mặt với chính mình, tương lai còn dài. Đối mặt với chính mình, tương lai còn dài. Đối mặt với chính mình, tương lai còn dài…..” Hàn Ngưng Phong thì thầm niệm đi niệm lại những lời này.
Thác nước, dòng chảy, sóng nước, bọt nước, hơi nước, hoa cỏ đung đưa ……
Cũng không biết hắn đã đứng như vậy trước thác nước thủy đàm đó bao lâu, bỗng nhiên, hắn trong lòng vừa động, xoay người nhìn lại, dưới ánh trăng, từ xa xa một thân ảnh yểu điệu màu trắng chậm rãi bước tới. Bởi vì khoảng cách quá xa, không thể thấy rõ dung mạo, chỉ biết là một nữ tử tuổi còn trẻ. Đến khi nàng đến gần, Hàn Ngưng Phong chỉ cảm thấy trong não ong lên một tiếng, thân thể lập tức cứng đờ lại.
Chỉ trông thấy bạch y nữ tử đó làn tóc đen mướt như suối chảy, lông mày sậm dài, điểm một đôi đồng tử đen nhánh, thần tình hờ hững. Tấm áo tung bay, chậm rãi đi trong nguyệt sắc tinh quang trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như hoàn toàn không có nửa phần khí tức phàm trần.
Hàn Ngưng Phong không khỏi ngâm nga: “Kỳ hình dã, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long……kiên nhược tước thành, yêu như ước tố. Duyên cảnh tú hạng, hạo chất trình lộ. Phương trạch vô gia, duyên hoa phất ngự. Vân kế nga nga,tu mi liên quyên. Đan thần ngoại lãng, hạo xỉ nội tiên, minh mâu thiện lãi, yếp phụ thừa quyền. Côi tư diễm dật, nghi tĩnh thể nhàn……tủng khinh khu dĩ hạc lập, nhược tương phi nhi vị tường……Tiến chỉ nan kỳ, nhược vãng nhược hoàn. Chuyển miện lưu tinh, quang nhuận ngọc nhan. Hàm từ vị thổ, khí nhược u lan. Hoa dung a na, lệnh ngã vong xan.”
(Dịch:
"Dáng điệu phấp phới như ráng chiều, mềm mại uyển chuyển… vai mảnh eo thon, cổ dài trắng muốt, không son phấn mà vẫn đẹp mê hồn. Tóc mây búi cao, mày liễu nhỏ dài, môi son tươi đỏ, răng nhỏ trắng ngời, mắt sáng mà hiền hòa, má lúm như đồng tiền, cử chỉ nhàn nhã mà quyến rũ… đi đứng nhẹ nhàng như hạc bay… cử động nhẹ nhàng như có như không, ánh mắt như sao sa, khuôn mặt như ngọc sáng, giọng nói như tiếng nhạc, hơi thở như hương hoa, dáng ngọc thướt tha khiến ta không sao quên được." (Bản dịch của StormRaider)
“Thần thái nàng khinh doanh nhu mỹ tựa như chỉ cần động nhẹ cũng khiến nàng phiên phiên bay lên như hồng nhạn, thân hình nàng kiện mỹ nhu khúc như du long đằng không hỷ hí…….. Vai đẹp như được vót, eo được thắt một sợi lụa trắng mềm mại, cổ nhỏ dài, làn da trắng nhạt ẩn ẩn hiển lộ. Không cần nước hoa, Không cần son phấn. Búi tóc phất phơ cao cao, đôi lông mày dài dài uốn khúc. Hàm răng trắng tinh hiện sau đôi môi. Đôi mắt sáng trong đa tư thật quyến rũ, hai lún đồng tiền ẩn hiện trên hai gò má. Tư thái kỳ mỹ, minh diễm cao nhã, nghi dung an tịnh…. Tung thân khinh linh nhẹ nhàng như tiên hạc muốn bay đi mà vẫn còn lưu luyến…… Muốn đi nhưng vẫn còn đứng lại, ánh mắt nhu tình lưu động, thần thái phi dương, gương mặt hữu tình thật kiều lệ, dường như nàng có rất nhiều lời muốn nói chứa trong miệng, hơi thở ngạt ngào hương lan. Hoa dung nguyệt mạo của nàng lôi cuốn quyến rũ khiến ta không còn biết ta đang ở đâu.”
(Nguồn: )
Nữ tử kia thấy nam tử lạ lẫm kia nhìn nàng vô lễ như vậy, đôi mắt sáng trong không khỏi hiện lên một tia tức giận. Lại thấy người này thần sắc đờ đẫn, đôi môi máy động, cũng không nghe rõ hắn niệm cái gì, không khỏi hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.
Hàn Ngưng Phong thân thể chấn động, chỉ cảm thấy tiếng hừ nhẹ kia có ba phần giận dữ, năm phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại có hai phần hờn dỗi. Tai nghe được, lại như tiên nhạc phật luận, trong lòng càng thêm phiền muộn. Mặc dù mắt thấy bạch y nữ tử xoay người rời đi nhưng chân lại không thể di động nửa phần, đôi môi khép mở, cũng chẳng thể phát ra nửa điểm âm thanh.
Một lúc lâu sau, trong âm thanh ầm ầm của thác nước đổ xuống thủy đàm có thêm môt tiếng tiêu sâu lặng thản nhiên, ô ô yết yết, uyển chuyển khúc chiết, tựa như đang nói gì đó….
Ngày tổ chức Chánh Đạo Tân Nhân Tinh Anh Đại Hội, mặt trời vừa nhô lên ở phương đông, kim quang tỏa khắp.
Kiếm Tông từ đỉnh Thánh Kiếm sơn phong đáp xuống hai tòa lôi đài thật lớn và một đài chủ tịch, lại ở bốn phía lôi đài thiết lập tầng tầng cấm chế, ngăn ngừa lúc tỷ thí linh lực phóng ra đả thương mọi nguời đang quan chiến.
Lúc này, vốn làm chủ nhà của đại hội, Kiếm Tông tông chủ Kiếm Trường Không chắp tay đứng giữa hai tòa lôi đài, bên cạnh đài chủ tịch, phía sau là chưởng môn, trưởng lão các phái. Kiếm Trường Không ước chừng hơn năm mươi tuổi, hai hàng lông mày nghiêng nghiêng dựng thẳng, hăng hái, rất có khí khái bá vương. Chỉ nghe hắn cất cao giọng nói: “Để xúc tiến giao lưu giữa các phái chính đạo, để tuyển chọn tân nhân tài tuấn, ngàn năm trước khi xảy ra đạo ma đại chiến, thất phái chúng ta lần đầu tiên liên hợp cử hành Chính Phái Tân Nhân Tinh Anh Đại Hội lần thứ nhất, sau đó tiếp tục lưu truyền, kéo dài tới nay. Để khích lệ mọi người cố gắng tu hành, đại hội đã bố trí giải thưởng cho quán quân.”
Trên đài rất an tĩnh, hiển nhiên chưởng môn, trưởng lão các phái đối với lần đại hội này đã nói qua nhiều lần. Cho dù thi thoảng có một hai câu thảo luận, nhưng để thể hiện sự tôn trọng đối với chủ nhà, thanh âm cũng được hạ xuống rất thấp rất thấp. Dưới đài bảy tám mươi hậu bối đệ tử cũng ghé tai nhau thì thầm, bàn luận to nhỏ. Bất quá xem vẻ mặt, nội dung bàn luận của bọn họ, nội dung bàn luận từa hồ cùng phát biểu của Kiếm Trường Không về nguồn gốc đại hội không tương quan nhiều lắm.
Dưới dài chủ tịch trong số môn nhân đệ tử các phái chính đạo, một người mặt ngọc áo đơn đứng đó như hạc giữa bầy gà, một nữ tử lông mày như kẻ, nhãn thần giống như là làn thu thủy trong veo, xinh đẹp vô cùng, , vẻ mặt thản nhiên, tựa hồ không quan tâm tới bất cứ điều gì, cái gì cũng không để trong lòng, phiêu nhiên xuất trần, hoàn toàn giống như thiên cung tiên tử xuất hiện nơi trần gian đầy khói lửa.
Hàn Ngưng Phong tâm tình kích động: “Là nàng, đúng là nàng!” Nhớ tới tối hôm qua bên thác nước vừa thất thố, trong lòng không khỏi có phần lo lắng.
Dười đài đệ tử các phái vô luận nam hay nữ đều không hẹn mà cùng tập trung ánh mắt trên người nàng. Nam ngắm nhìn vẻ đẹp của nàng, vừa hưng phấn vừa có chút mộng tưởng. Nữ đệ tử lại không tự chủ được có phần tự ti, có phần hâm mộ, lại có cả vài phần ghen tị. Thực tế Lung Yên Các truyền nhân, cơ hồ mỗi người đều là bậc quốc sắc thiên hương, chin sa cá lặn, có thể nói là giai nhân tuyệt sắc, bình thường đối với dung mạo của bản thân cực kỳ tự tin, nhưng hôm nay so với nữ tử này, trong lòng không khỏi có chút mất mác.
Trong đám người không biết là ai đã kêu lên một câu: "Nghe nói nàng là người có thiên phú nhất, có tiềm chất nhất trong số con gái của đương đại gia chủ Mộ Dung thế gia, Mộ Dung Tuyệt."
Bên cạnh lập tức có người tiếp lời: “Nghe nói nàng là nữ đệ tử kiệt xuất nhất Mộ Dung thế gia trong mấy ngàn tăm qua.”
“Nghe nói tu vi của nàng đã tới Quán Thông thượng phẩm.”
Trong lúc nhất thời, dưới đài chủ tịch, môn nhân đệ tử các phái ghé tai nhau truyền tin về bạch y nữ tử thanh lệ kia.
“Nguyên lai nàng là người của Mộ Dung thế gia, gọi là Mộ Dung Tuyết Anh, Mộ Dung Tuyết Anh, tên rất hay!” Hàn Ngưng Phong âm thầm suy nghĩ, lặng lẽ nhìn về hướng nàng, chợt thấy hai đạo điện quang lạnh như băng đâm vào trong mắt, trái tim nhất thời đập mạnh hơn. Chỉ thấy bạch y nữ tử trong ánh mắt ẩn chứa vẻ trào phúng, Hàn Nhưng Phong có phần xấu hổ, nhanh chóng dời ánh mắt đi.
“Mà lần này, phần thưởng cho quán quân là –“ Kiếm Trường Không nhìn mọi người dưới đài, hiển nhiên chú ý của chúng nhân lúc này đều không đặt trên người hắn, căn bản không có một ai chăm chú nghe hắn nói. Bất quá, hắn bỗng nhiên dừng lại cũng có chút tác dụng, mọi người dưới đài rốt cục cũng thu ánh mắt từ trên người bạch y nữ tử chuyển sang người hắn, hiển nhiên đối với phần thưởng có hứng thú rất lớn.
Thấy đã hấp đẫn được sự chú ý của mọi người, Kiếm Trường Không gật đầu vừa lòng, không cố ý khiến mọi người phải chờ nữa, cao giọng nói: “Lần này phần thưởng của đại hội chính là ------ Nam Minh Ly Hỏa Tráo.” Nói xong mỉm cười nhìn chúng nhân dười đài.
Nam Minh Ly Hỏa Tráo, năm chữ đó vừa nói ra, mọi người dưới đài vốn đã yên tĩnh nhất thời ngốc trệ, đầu tiên là yên tĩnh một chút, sau đó đột nhiên bộc phát thanh âm kích động.
“Ta nhất định phải đạt được hạng nhất!”
“Ta nhất định phải lấy được tiên khí này.”
Tới cả mọi người trên đài cũng có chút rung động, đó chính là tiên khí a! Một ngàn năm trước nõ xuất thế đã dẫn phát mộ hồi chính tà đại chiến, sau đó hai Địa Tiên liên thủ ấp chế đại chiến, dồng thời dùng tiên linh chi khí phong ấn Nam Minh Ly Hỏa Tráo. Mặc dù không có tiên linh chi thân thì vô pháp hoàn toàn giải khai phong ấn, phát uy toàn bộ uy lực cả Nam Minh Ly Hỏa Tráo, nhưng tiên khí dù sao cũng là tiên khí, đối với người tu chân có hấp dẫn tuyệt đối.
Đợi tới khi mọi người an tĩnh hơn một chút, Kiếm Trường Không lại nói: “Bây giờ mời mọi người tham gia thi đấu lên trên đài này lấy số hiệu xuất chiến trong hòm.” Hắn chỉ cái thùng màu đỏ ở bên trái, nói tiếp: “Tham gia thi đấu tổng cộng hai mươi tám người, phân làm hai tổ, từ nhấ hào tới thập tứ vào Kiền hào lôi đài, từ thập ngũ hào tới nhị thập bát hào tại Khôn hào lôi đài. Đơn độc quyết đấu, nhất hào đấu với nhị hào, người thắng sẽ lại đấu với người thắng trong trận tỷ thí giữa tam hào và tứ hào, cho tới khi có quán quân mới thôi.”
Mọi người theo lời tới bên cạnh rương lấy ra một tấm mộc bài nhỏ có viết số.
Hàn Ngưng Phong đã lấy một khối bài tử, khối bài tử này ẩn chứa ô quang, dài ba tất rộng hai tấc, giống như kim mà không phải kim, tựa như gỗ mà chẳng phải gỗ, cũng không biết là dùng tài liệu gì làm thành. Nhưng thấy trên bài tử viết một chữ “nhị”, bao quanh trữ “nhị” lại có một vòng tròn, chế tạo vô cùng tinh tế. Hắn mặc niệm: “Nhị hào, nhị hào, Kiền hào lôi đài. Không biết nàng bốc được số bao nhiêu? Tại Kiền hào lôi đài hay là Khôn hào lôi đài? Hy gặp đừng gặp nàng ngay trận đầu tiên.” Trong lòng tựa hồ ẩn chứa một chút mong đợi, một chút khát vọng ………. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK