Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đệ nhất quyển: Kim lân bổn phi trì trung vật
Đệ nhị chương: Tri tử mạc nhược phụ

Khi đêm xuống sương mù bao phủ khắp nơi, từng cơn gió thổi nhẹ mây lững lờ trôi, trăng giữa tháng sáng vằng vặc.

Tại thư phòng của tứ trưởng lão Hàn Kiếm Phong.

"Phong nhi, cha và gia chủ đã quyết định cho con tham gia Chính đạo tân nhân tinh anh đại hội tổ chức vào mười ngày tới, còn ba ngày nữa là xuất phát. Trong ba ngày này con nên chuyên tâm tu luyện!" Hàn Kiếm Phong vỗ nhẹ lên vai của bạch y thiếu niên, đầy vẻ quan tâm.

Bạch y thiếu niên, ài! Hiện tại chúng ta có thể gọi hắn là Hàn Ngưng Phong được rồi.

Hàn Ngưng Phong nhìn lại phụ thân, nhìn thấy sự quan hoài trong mắt phụ thân: "Cha, con bất quá tu vi mới ở mức Ngưng thần trung kì, Ỷ Thiên các môn nhân đệ tử không ít, hà cớ gì lại phải dùng đến con", thanh âm tựa như đang kiến giải với phụ thân, nhưng lại mang vẻ không tình nguyện nhiều hơn.

Hàn Kiếm Phong nhìn sâu vào mắt con trai, nói: "Con hiểu ý của cha mà"

Hàn Ngưng Phong gật đầu, rồi lại lắc đầu. Như hiểu mà lại như không, dường như căn bản vẫn có chố chưa minh bạch" "

"Cha biết con không muốn đi. Nhưng Phong nhi, cái gì phải đối mặt thì thủy chung ta vẫn phải đối mặt, mọi sự trốn chạy đều là vô nghĩa. Con biết trong tâm cha cũng rất khổ sở, trong một thời gian ngắn khó mà quyết định được. Nhưng con cũng phải minh bạch, đã là nam nhi chí phải cao tại thượng, tung hoành ngang dọc vang danh bốn bể, ngạo thị thiên hạ không thể có thái độ nhu nhược, làm sao có thể quanh quẩn mãi nơi góc nhà? Quá khứ trôi quá, ngày mới lại thay nhau tới, với thiên tư của con thì thành tựu là không thể đo được, không thể để những ký ức thống khổ mãi mãi trong tâm tưởng. Coi như là cha khẩn cầu con đi Ngưng Phong!" Thấy thấy hai mắt Hàn Ngưng Phong vẫn ngước nhìn lên trên do dự bất quyết, cuối cùng lão nói:" Mẹ con không nguyện ý khi nhìn con không bằng người ta đâu."

Nghe những lời đó, Hàn Ngưng Phong trầm mặc không nói gì. Sắc mặt có sự biến động, cơ thể hơi run lên, song thủ bất giác nắm chặt lại, mở ra, rồi nắm lại, rồi lại mở ra ... tựa hồ trong nội tâm đang đấu tranh kịch liệt, rất lâu sau cuối cùng cũng chậm chạp nói:" Con sẽ đi!” Nói rồi quay lưng bước khỏi phòng.

Nhìn theo bóng ảnh tiêu điều cô tịch của Hàn Ngưng Phong, Hàn Kiếm Phong thở dài. Ông vào tấm bình phong phía sau nói: " Ngọc Y, nàng cũng thấy đấy, Phong nhi đúng là một hảo hài tử. Tại sao nàng vẫn không thể bỏ qua sự việc năm đó ?"

Tấm bình phong vẫn tĩnh lặng, không có câu trả lời.

Hàn Kiếm Phong kế đó lại tự nói: " Phong nhi thiên phú cực cao, trong các môn đệ đồng bối không ai có thể theo kịp. Sở dĩ tu vi thủy chung đình trệ bất tiến, nàng cũng hiểu nguyên nhân mà. Bình thường bị các đệ tử khác ngộ nhận, bị người khác ngầm khinh thường nhưng hài tử đó tính cách quật cường, không hề tranh cãi. Ta nghĩ nàng là mẹ của nó cũng chẳng thể có tâm lý vui vẻ được."

Đáp lại vẫn chỉ là sự im lặng.

Rất lâu sau đó, từ phía sau bình phong xuất hiện một nữ tử, ung dung cao nhã, phong tư trác tuyệt, chỉ có điều mang vẻ tịch mịch lẫn vài phần thống khổ. Nàng chính là thân nương của Hàn Ngưng Phong, Hàn Ngưng Lộ tên Ngọc Y. Nàng thổn thức: "Kiếm Phong, thiếp không tốt với chàng, không tốt với Phong nhi. Nhưng thiếp ... nhưng thiếp ..." thanh âm thổn thức bị thay thế bằng tiếng khóc thầm, câu nói không thể tiếp tục.

Hàn Kiếm Phong đỡ phu nhân dậy không nói gì cả, chỉ nhẹ để nàng tựa đầu lên vai mình. Trên không trung ngàn sao lóe sáng, bóng đêm dần tan đi.

Chính ngọ 3 ngày sau, tại Diễn võ trường của Ỷ Thiên các.

"Ngươi nói là tại Tân nhân tinh anh đại hội gia chủ đã cử kẻ mới đến cấp Nguyên anh là Hàn Ngưng Phong tham gia?"

"Đúng vậy, đệ thấy sư huynh và nhiều người nữa tu vi còn cao hơn hắn nhiều"

"Ta khẳng định hắn sẽ đại bại ngay tại đệ nhất trường, không biết hắn có tiếp nổi ba chiêu không nữa"

"Ba chiêu, đệ thấy hắn chỉ tiếp được một chiêu đã là phúc đức lắm rồi"

"Thật là kì quái, một kẻ cả ngày chỉ lo thổi tiêu chơi cờ, trầm mặc ít nói, không chịu tu chính đạo, gia chủ phái hắn ra làm gì nhỉ?"

...

Tại diễn võ trường hàng trăm người đang thi nhau bình luận.

Lúc đó có một âm thanh trầm hùng vang lên: " Ta thấy đến 8 phần là tiểu tử dùng thủ đoạn để lung lạc gia chủ và tứ vị trưởng lão ..."

Âm thanh chưa dứt liền có một thanh âm trong trẻo nối tiếp liền, đích xác là của thiếu nữ: "Tiểu Nguyên tử, ngươi quả thật không biết xấu hổ! Nói xấu sau lưng ca ca ta, rồi ta sẽ trừng trị ngươi sau." Nguyên lai chính là Hàn Ngưng Lộ, nàng tức giận khi nghe kẻ khác nói xấu ca ca Hàn Ngưng Phong nên xuất ngôn bảo vệ.

Người bị gọi là Tiểu Nguyên tử chính là một người rất cao lớn, khuôn mặt như tượng gỗ. Nhìn thấy Hàn Ngưng Lộ, tức thì khí thế giảm xuống : "Ta không nói với ngươi"

Hàn Ngưng Lộ không tha lạnh nhạt nói: "Chẳng phải ngươi vừa nói xấu ca ca ta sao!"

Cùng lúc giọng nói của Hàn Ngưng Lộ vang lên, chỉ thấy ánh mắt của nhiều người chăm chú nhìn vào mình khiến cho đại nam tử cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. Không biết vì đường đường là nam tử hán cao bẩy thước lại bị gọi là Tiểu Nguyên tử khiến hắn xấu hổ hay là do ánh mắt của nhiều người đang nhìn mình mà hắn mất tự nhiên. Chỉ thấy sắc mặt hắn lúc trắng lúc đỏ mặt cúi gằm xuống chỉ muốn kiếm một cái lỗ nào đó mà chui xuống để tránh sự xấu hổ này

Nhìn thấy biểu tình đó trước tiên Hàn Ngưng Lộ chỉ im lặng, sau không nhịn được mà cười hi hi. Chúng nhân xung quanh cũng cười to trước cảnh hoạt kê không thể không cười của thiên hạ.

Bỗng hiện ra năm đóa bạch vân xếp thành hàng, năm đạo nhân ảnh xuất hiện chính là Hàn Kiếm Minh và tứ vị trưởng lão.

Hàn Kiếm Minh nhìn quanh chúng nhân, đằng hắng một tiếng. Âm thanh tuy nhỏ nhưng mỗi người trong diễn võ trường đều tưởng như âm thanh đang vang bên tai mình vậy, ức thì Diễn võ trường thanh âm hoàn toàn tiêu thất. Gật đầu hài lòng, ông vuốt râu nói: " Mọi người đã đến đủ rồi! Ngưng phi."

"Có đệ tử, xin bái kiến gia chủ! Bái kiến tứ vị trưởng lão!" Một nam tử anh tuấn mặc áo xanh xuất hiện gần đó

"Ngưng Vân!" "Ngưng Trọng !" Hai nam tử liền xuất hiện.

Hàn Kiếm Minh tiếp tục điểm danh: "Ngưng Phong"

Không ai hồi đáp, không ai xuất hiện.

"Ngưng Phong!" Hàn Kiếm Minh nhíu mày gọi một lần nữa.

Vẫn không có ai hồi đáp.

Hàn Kiếm Minh quay sang nhìn Hàn Kiếm Phong. Hàn Kiếm Phong trong lòng nghi hoặc nói: "Ba ngày trước Phong nhi đã quay về thư phòng và chưa hề rời khỏi. Bất quá đệ đã thông tri cho nó biết thời gian xuất phát, dĩ nhiên với tính cách của nó sẽ không có chuyện tự tiện vắng mặt mà không có hồi đáp". Đoạn quay sang chúng nhân hỏi: "Lộ nhi, con có thấy ca ca đâu không?"

Hàn Ngưng Lộ đột nhiên kêu lên một tiếng :"Ca ca, ca ca!" Thân hình như bay hướng về lối vào của Diễn võ trường.

Chúng nhân không tự chủ được bất giác hướng mắt sang lối vào của Diễn vũ trường, một đạo bạch sắc thân ảnh đang từ lối vào của Diễn vũ trường tiến đến như lưu thủy hành vân chính thị Hàn Ngưng Phong.
Nhìn thấy Hàn Ngưng Lộ gã liền gia tăng cước bộ. Đến trước mặt chúng nhân, Hàn Ngưng Phong nắm tay Hàn Ngưng Lộ, hướng về Hàn Kiếm Minh và tứ vị trưởng lão thi lễ: “ Bái kiến gia chủ! Bái kiến các vị trưởng lão! Ngưng Phong đến trễ, xin gia chủ trách phạt” nói xong vái dài một vái. Trên thần sắc nhu hòa ẩn hiện sự nồng nhiệt, ngữ khí khiêm nhường, mang vài phần tiêu sái.

Chúng nhân ngạc nhiên, thấy rằng Hàn Ngưng Phong tựa hồ không giống như bình thường, nhưng không thể chỉ ra được đâu là sự khác biệt.

Hàn Kiếm Minh trong mắt lóe thần quang, chầm chậm nhìn quanh mặt gã, chút bực bội trên mặt biến mất. Ông đến trước mặt Hàn Ngưng Phong, nghiêm túc nhìn hắn, rồi đột nhiên cười to ba tiếng: “Tốt! Tốt! Rất tốt!”

Chúng nhân như lạc vào mây mù, không hiểu trong đầu ông đang nghĩ gì. Chỉ thấy đại trưởng lão hừ nhẹ một cái, nhị trưởng lão và tam trưởng lão thì nở một nụ cười nhẹ, Hàn Kiếm Phong thì nhãn thần lộ vẻ kinh ngạc pha chút nghi hoặc.

Hàn Kiếm Minh không nhìn Hàn Ngưng Phong nữa, đưa tay lên nói: “Đại trưởng lão và các đệ tử hãy khởi hành đến Kiếm tông, kì dư những người khác thì lưu lại. Ngưng Phong tu vi vẫn chưa đủ, không thể ngự kiếm; đại trưởng lão, đệ sẽ giúp nó phi hành” Nói rồi ông vẫy tay, đằng vân phi hành.

Hàn Ngưng Phong cười nhẹ rồi quay sang Hàn Ngưng Lộ nói:”Ca ca lần này tham gia đại hội, khi quay về sẽ thổi khúc Tử Cấp cho muội nghe, ở nhà muội phải nghe lời cha mẹ, không được làm loạn!” Rồi quay sang Hàn Kiếm Phong thi lễ nói” Đa tạ cha” mà không hề nói lời từ biệt

Hàn Kiếm Phong vỗ lên vai con trai, mắt hổ ẩn lệ quang, nhẹ nhàng nói:”Con phải bảo trọng”

Hàn Ngưng Phong nhìn phụ thân, nhè nhẹ gật đầu, nhẹ giọng:”Đa tạ cha! Phong nhi đã hiểu”

Hàn Kiếm Phong không nói nữa, ông gật đầu rồi vỗ lên vai chàng. Tuy bình thường họ ít nói chuyện với nhau nhưng tình cảm giữa hai phụ tử thập phần hòa ái. Không ai hiểu con bằng cha, hai lần Hàn Ngưng Phong đa tạ tự nhiên ông đã hiểu được hàm ý trong đó. Hai lần ông vỗ vai Hàn Ngưng Phong, chàng cũng biết rằng trong đó bao hàm muôn vạn lời muốn nói. Phụ tử chi giao, chỉ cần bằng vào động tác và ánh mắt là đủ, không cần nói bằng lời

Hàn Ngưng Phong nhìn cha, thần sắc ông bình hòa, ẩn chứa vài tia kích động, chàng nhìn thấy sự tin tưởng trong mắt ông, thần sắc hiện lên sự vui vẻ, hướng về Hàn Kiếm Phong bái tạ 1 lần nữa:” Đa tạ cha”

Hàn Kiếm Phong thần sắc chuyển động, môi khẽ mở tưởng chừng như muốn nói gì đó, rốt cuộc ông không nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu

Đại trưởng lão không nhẫn nại được nữa bèn lên tiếng hối thúc: “Nhanh lên, chúng ta còn phải khởi hành” Nói rồi lão giúp Hàn Ngưng Phong đăng không bay lên, từ từ rời khỏi.

Rất lâu sau đó, Hàn Ngưng Lộ như mới định thân, quay sang Hàn Kiếm Phong nói: “Cha, ca ca hôm nay so với trước kia đã có sự khác biệt” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang