Đệ nhất quyển: Kim lân bổn phi trì trung vật
Đệ nhất chương: Trì trung kim lân
“Ca ca, ca ca thổi tiêu cho muội nghe đi. Lộ nhi thích nhất là nghe ca ca tấu khúc Tử Lạp.” Một thiếu nữ khoảng 15 - 16 tuổi mặc y phục hoa lệ đang kéo áo một bạch y thiếu niên với nét mặt nài nỉ. Thiếu nữ trông vô cùng thanh tú, đôi mày lá liễu điểm trên khuôn mặt trái xoan, cặp mắt trong veo như nước hồ thu cùng đôi môi đỏ mọng như son với thần sắc ba phần ngây thơ, bẩy phần diễm lệ trông vô cùng thanh nhã.
Thiếu niên ước chừng khoảng 18-19 tuổi thân vận bạch y, ẩn dưới hàng lông mày hình lưỡi kiếm là đôi mắt sáng như sao, sắc mặt ôn nhu tựa hồ ẩn giấu một tia ưu sầu, vẻ anh tuấn cương nghị đó mang phong thái của bậc trí giả, trông có vẻ hơi khác thường nhưng lại rất hài hòa. Bạch y thiếu niên dịu dàng nhìn Lộ nhi: “ Hừm, nhưng chúng ta phải tới Thanh Tâm Nhai! Nếu không cha biết thì sẽ lại trách huynh xúi muội học âm luật là thứ bàng môn tạp học.” Trong lời nói đặc biệt hữu ý đề cao bàng môn tạp học, qua giọng điệu nói mấy từ đó thể hiện trong lòng hắn đối với những thứ này hoàn toàn tán đồng.
Lộ nhi nhìn qua trái rồi lại nhìn qua phải, không thấy phụ thân ở gần đó tức thì khí thế tăng lên, cười hi hi: “Muội mà sợ sao? Nếu cha trách mắng muội, muội sẽ nhổ sạch bảo bối cha yêu quý nhất là lá cây Cửu Diệp Tiên Chi để cha biết sự lợi hại của muội....Nếu không muội sẽ bảo mẹ đi, mẹ luôn thương yêu Lộ nhi nhất!” Tức thì thấy có sự chuyển biến nhẹ trên khuôn mặt bình hòa của bạch y thiếu niên
“Vậy à, a nương quý muội nhất ….” Bạch y thiếu niên nhãn thần hơi ghen tị đồng thời có vài phần u sầu nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: ”Đi thôi!” rồi tự mình hướng về phía trước, bạch ảnh biến mất trong tầm mắt của Lộ Nhi.
Lộ nhi tức giận mắng: “Xú ca ca, ca ca xấu quá, không thèm chờ muội. Ca ca chờ muội với, chờ muội với!” Miệng vừa réo vừa nhắm phương hướng mà gã thiếu niên biến mất truy đuổi theo.
Thanh Tâm Nhai kỳ thật chỉ là một bình đài không lớn lắm nằm trên một gọn núi cao chót vót ở một vị trí rất cao, là nơi có phong cảnh thanh nhã, từng ngọn gió mơn man thổi, phía trên là bầu trời xanh trong, khắp nơi vân vụ ẩn hiện, phía dưới chân từng tầng mây trắng đang lững lờ trôi. Nhìn mặt trời đang mọc, ngắm cảnh mây trôi, thanh tâm tĩnh thần chính tại nơi đây, vì vậy nên được gọi là Thanh Tâm Nhai.
Bạch y thiếu niên đứng trên vách đá, trong tay cầm cây Bích ngọc tiêu tĩnh lặng nhìn mây trôi quanh thân đến xuất thần. Gió thổi nhẹ làm lay động y phục, dáng điệu không vướng một chút bụi trần.
Thiếu nữ thanh tú mặc y phục hoa lệ vừa đến hạ thân trên vách đá, mắt hướng về ca ca trông thập phần sùng kính.
Trong không gian tĩnh lặng chợt vang lên tiếng tiêu thanh thoát như có như không, dịu dàng, thư thái phảng phất như truyền đến từ một nơi nào đó rất xa xôi.
Lộ nhi hai mắt nhắm hờ, đôi môi khẽ mở cùng với hai má hồng lên trông rất dễ thương, tựa hồ như đang tưởng tượng đến việc gì đó thực là vui vẻ.
Tiếng tiêu dần dần vang lên rõ ràng giống như vừa từ một giấc ngủ dài vừa tỉnh lại, bạch y thiếu niên thần sắc từ điềm đạm chuyển sang tường hòa rồi từ tường hòa chuyển sang ngưng trọng và từ từ hóa thành ý chí khinh cuồng như muốn bay vút lên tận trời xanh.
Tiếng tiêu lúc cao lúc thấp, lúc trầm lúc bổng, cao đến mức ko thể cao hơn, dồn dập đến mức ko có nơi nào có thể chứa được. Đang cao vút rồi đột nhiên tiếng tiêu chuyển về nhẹ nhàng trầm lắng như nói lên trong cái bản lĩnh phi thường của hắn, có một chút ưu tư phiền muộn pha lẫn cảm xúc tiếc nuối bất lực. Thần sắc của Lộ nhi cũng theo tiếng tiêu đó mà biến đổi, từ cái cảm giác hạnh phúc ban đầu dần dần cũng bị tiếng sáo ảnh hưởng... Tiếng tiêu càng lúc càng trầm, cuối cùng nhẹ nhàng biến mất trong không trung tĩnh lặng …
“Ca ca” trong thanh âm của Lộ nhi mang một tia thương cảm, tựa như nghẹn lại. Bạch y thiếu niên khẽ thở dài thu hồi ngọc tiêu bước lại gần Lộ nhi rồi nhẹ nhàng nói: “Huynh vẫn ổn, muội không cần lo lắng.”
“Thật không?”
“Tất nhiên là thật, ca ca đã bao giờ lừa dối muội chưa?”
“Nhưng …” Lộ nhi chớp đôi mắt đẹp trong như nước mùa thu đứng dậy dùng tay phủi bụi bám trên y phục, dường như muốn nói điều gì đó nhưng lập tức bị bạch y thiếu niên cắt ngang lời.
“Muội đừng nói gì cả, chẳng phải ca ca đang đứng trước mặt muội hay sao?” bạch y thiếu niên quay đầu lại nhìn trời, ánh tà duơng đang dần buông xuống, bầu trời như nhuộm thành một màu vàng kim. Mây mờ bao phủ khắp xung quanh, tụ lại rồi tan, phân rồi lại hợp, không ngừng biến hóa thành các hình dạng huyền diệu. Nguyên lai khi hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương phía tây không như vân vụ lúc rạng đông mang khí thế màu bạc, quả thật là một cảnh tượng bi tráng của thiên nhiên. Thời gian trôi qua ánh vàng kim biến mất, màu sắc lờ mờ của đêm tối dần bao phủ, mặt trời đang dần lặn xuống. Đang xuất thần nhìn cảnh tượng đó, bạch y thiếu niên đột nhiên thở dài một tiếng, ánh mắt chuyển sang lâu các đình ẩn trong vân vụ nhẹ nhàng nói: “Lộ nhi, phải quay về rồi, nếu không cha mẹ sẽ lo lắng.” Nói rồi nắm lấy tay Lộ nhi hạ xuống Thanh Tâm Nhai, hóa thành hai đạo bóng mờ nhắm hướng Ỷ Thiên Các phi hành.
Bạch y thiếu niên chính là một trong tu chân giới chính đạo ngũ phái lưỡng thế gia Lăng Tiêu Phong Ỷ thiên Các, Hàn gia đệ tử tên là Hàn Ngưng Phong. Thiếu nữ mặc y phục hoa lệ là thân sinh muội muội tên Hàn Ngưng Lộ, tình cảm huynh muội chi giao thập phần hữu hảo. Hàn Ngưng Phong tính tình cô độc chỉ thích sống một mình, không tương hợp hòa đồng với chúng đệ tử trong môn. Nhưng cũng giống như Hàn Ngưng Lộ rất quý ca ca mình, Hàn Ngưng Phong vô cùng thương yêu vị muội muội thiên chân khả ái này. Tại Ỷ Thiên Các chỉ có Hàn Ngưng Lộ là không phản đối học âm luật thư kì là bàng môn tạp học, thay vào đó còn thường tới hậu điện nghe thổi tiêu đánh đàn, ngâm thi phú. Không giống như các vị huynh đệ thư muội cùng bối phận khác, thậm chí cả trưởng bối nhiều khi còn đối xử khinh thị. Họ cho rằng đã là đệ tử của tu chân thế gia phải nhất tâm tu chân luyện đạo, để tương lai có một ngày tu thành chính quả phi thăng thiên giới. Nếu nghiên cứu bàng môn chi học, không chuyên tâm vào việc tu hành thì sẽ không thể thành công. Mỗi lời nói ra đều mang vẻ chế nhạo châm biếm không kiêng nể gì cả, bạch y thiếu niên chịu đựng toàn bộ những điều đó nhưng vẫn nhẫn nhịn, có điều quan hệ với những người trẻ tuổi tại Lăng Tiêu Phong dần dần trở nên không được tốt đẹp như trước …Quan hệ tốt nhất, thân thiết nhất với hắn chính là muội muội, làm sao hắn có thể để nỗi sầu trong tim mình ảnh hưởng đến tâm tính thiên chân hoạt bát của muội muội được chứ.
Hai người đã trở về sơn môn của Ỷ thiên các.
Trước lối vào sơn môn của Ỷ thiên các, một nơi có thể ngắm cảnh mặt trời lặn có một thiếu nữ mỹ lệ, nhìn thấy bạch y thiếu niên Hàn Ngưng Phong và thiếu nữ mặc y phục hoa lệ Hàn Ngưng Lộ dừng lại không xa, liền ngoái đầu nhìn lại: “Ài! Đây chẳng phải là kì tài Hàn Ngưng Phong của Ỷ Thiên các sao”
“Ha ha… kỳ tài? Chỉ thấy giống quái thai mà thôi.” Phía sau lối vào nhanh chóng xuất hiện một thiếu niên khoảng 17-18 tuổi, vẻ mặt đầy vẻ kiêu căng ngạo mạn.
Thiếu nữ đứng dậy chỉnh đốn lại trang phục, hướng về phía thiếu niên nọ nói: “Người khác làm sao mà so bì được với huynh.”
Gã thiếu niên kiêu ngạo kia hừ lạnh một tiếng, giọng điệu khinh khỉnh: “Nhưng dù có lớn lên với vẻ ngoài đẹp đẽ thì có tác dụng gì? Ngưng Tuyết muội muội đừng có nhìn tiêu tử đáng khinh đó, hắn cả ngày chỉ biết chúi mũi vào cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú để lừa dối nữ nhân khuê môn, nói về tu vi hà hà… còn kém nhiều lắm. Loại người này căn bản chỉ có vẻ bề ngoài, bên trong thì trống rỗng chỉ làm bản môn Lăng Tiêu Phong Ỷ Thiên Các bị sỉ nhục thôi. Muội đừng để vẻ ngoài của hắn đánh lừa.” Đoạn quay sang Hàn Ngưng Phong nói: “Quái thai, ta không nói sai chứ?”
“Nhường đường!” Hàn Ngưng Phong thần tình lãnh đạm, trên nét mặt không hề có chút biểu hiện gì.
“Chà! Hôm nay khẩu khí ngươi cũng không nhỏ nhỉ? Ta không cho ngươi đi qua đấy, có giỏi thì đánh ngã ta đi. Ta nghĩ ngươi căn bản chỉ là …” Thiếu niên kiêu ngạo nói một hồi, mắt bỗng thấy thân ảnh chuyển động. “Chát!” một âm thanh vang lên, trên mặt hắn xuất hiện rõ ràng năm dấu ngón tay đỏ chót.
“Tiểu Cổn tử, đừng có nhục mạ ca ca ta, ta hỏi ngươi có nhường đường hay không? Đừng có tìm cách tránh né.” Hàn Ngưng Lộ chỉ tay vào mặt hắn nói.
Thiếu niên kiêu ngạo nổi cơn đại nộ định nhằm Hàn Ngưng Phong trút giận, có điều thấy Hàn Ngưng Lộ đang đứng bên cạnh nên không tiện phát tác, tự biết không nên động đến Hàn Ngưng Lộ nếu không muốn chuốc lấy sự đau đầu. Nữ tử này rất ranh mãnh, thêm vào đó tại Lăng Tiêu Phong vô luận trưởng lão hay gia chủ hộ pháp bình thường đều bảo hộ cho cô bé, bởi vậy gã vô phương động đến, những đồng môn đồng bối đều phải nhường nhịn vài phần nếu không muốn chuốc lấy phiền toái. Hắn cẩn trọng tự cân nhắc: “Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn bỏ qua hay là đắc tội với nữ tử này, dĩ nhiên là sau này sẽ phải chịu sự báo phục. Nghĩ đến lúc bình thường Hàn Ngưng Lộ chẳng có chuyện gì mà vẫn kiếm chuyện gây sự, lòng báo thù lại mạnh bất giác hắn thân thể cứng đờ không rét mà run, trong lòng thầm nghĩ có lẽ đừng nên chọc giận tiểu sát tinh này thì hơn. Không biết làm thế nào để rút lui, hắn đành cười nhạo nói: "Nam nhân không chấp nữ nhi! Hàn Ngưng Lộ, ngươi đừng cho rằng là ta sợ ngươi."
Hàn Ngưng Lộ cười hi hi, làm mặt quỷ hướng về phía gã nói: “Ta đâu có nói là tên xấu xa ngươi sợ ta!”
Thiếu niên kiêu ngạo tâm trạng bực tức chỉ muốn phát tác nhưng không dám đối lại, chỉ quay sang Hàn Ngưng Phong cao giọng nói: “Hàn Ngưng Phong, ngươi đường đường là nam tử hán thân cao bảy thước lại phải để muội muội xuất đầu bảo hộ, sao xứng đáng là anh hùng hảo hán!”
Hàn Ngưng Phong song mục hàn quang lóe lên, chầm chậm nói:” Hàn Ngưng Cổn, ngươi muốn thưởng thức Thất Tinh Ly Trần trận một lần nữa phải không?” Ngữ khí thay đổi, đoạn quát lên: “ Mau tránh đường”
Nghe đến Thất Tinh Ly Trần trận, thiếu niên kiêu ngạo Hàn Ngưng Cổn tức thì như quả bóng bị xì hơi liền tránh ra phía sau. Đã có lần hắn chủ động tìm Hàn Ngưng Phong gây phiền toái, ngược lại bị Hàn Ngưng Phong dẫn nhập nơi bố trí Thất Tinh Ly trần trận. Vì không am hiểu trận pháp nên kết quả là đã bị vây khốn trong trận ba ngày ba đêm cho đến giờ vẫn còn kinh sợ, lần đó hắn đầu choáng mắt hoa sau cùng đành bất đắc dĩ hướng về Hàn Ngưng Phong xin tha. Hàn Ngưng Phong lần đó đã giáo huấn hắn một bài học rồi thả ra. Từ đó trở đi Hàn Ngưng Cổn cứ nghe đến Thất Tinh Ly Trần trận lại phát run lên, tâm lý sợ hãi dị thường.
Hàn Ngưng Lộ vỗ tay hai bàn tay nói với sắc mặt đầy ngưỡng mộ: “Ca ca giỏi quá. Nói vài câu mà làm cho kẻ xấu xa kia phải im miệng, Lộ nhi tôn kính ca ca nhất!”
“Đi thôi”. Hàn Ngưng Phong quay sang, không nhịn được nở một nụ cười nắm tay Hàn Ngưng Lộ tiến tới trước.
Hàn Ngưng Tuyết nhìn theo bóng ảnh của Hàn Ngưng Phong tự nói: “Có cá tính, có tố chất lãnh đạo, lạnh lùng quyết đoán”. Lại hướng về Hàn Ngưng Cổn phía sau lối vào, khuôn mặt khả ái toát lên một tia khinh thường rồi chầm chậm rời khỏi.
Lăng Tiêu Phong nằm tại phía nam của Tiên Tứ đại lục, phía đông của Vô Song đế quốc, là một trong đại lục thất đại danh sơn. Nơi này địa thế hiểm trở, núi cao chọc trời, phía trong núi những dòng suối chảy róc rách không ngừng nghỉ, kỳ nham quái thạch lổn nhổn khắp nơi nhưng cây cối lại bốn mùa xanh tốt, trân cầm dị thú nhiều vô số. Tại nơi mây trắng bao phủ này sương mù quy tụ, tương truyền có thần tiên cư ngụ. Thế gian đa phần mộ danh mà đăng sơn thưởng cảnh, ngâm thi tác phú hoặc giả thám hiểm thâm sơn hay tìm tiên cầu đạo. Nhưng trong mắt của người tu chân, sở dĩ ngọn núi này nổi tiếng là vì có một tòa trang viện tọa lạc sâu trong vùng vân vụ dày đặc đó là Ỷ Thiên Các. Tại tu chân giới người nào không biết đến tên các quốc gia lớn của Tiên Tứ đại lục thì cũng không có gì lạ, nhưng muốn tìm được người không biết đến ngũ đại thánh địa, lưỡng đại thế gia, ma đạo nhị phái thì e là không có ai. Mà một trong lưỡng đại thế gia là Hàn gia chính là cư ngụ tại Ỷ Thiên Các trên Lăng Tiêu Phong.
Khoảng hơn chín nghìn năm trước tu chân giới chính đạo suy vi, ma đạo xưng bá. Lúc đó chính đạo các phái bị ma đạo đả kích áp đảo không thể gượng dậy được thì một vị tuyệt thế kỳ tài có tu vi thông thiên đột nhiên hoành không xuất thế. Lão tự xưng là Hàn Kình Thiên, trong tay nắm tiên bảo là Phục ma kim bài, độc chiến ma đạo lưỡng đại phái tại Ẩn ma động. Trước mắt của hàng nghìn hàng vạn quần ma, hạ sát lưỡng đại trưởng lão của Ẩn ma động rồi phá vòng vây an toàn rời khỏi. Sau đó lại ba lần tiến nhập Quỷ khốc lâm đấu với Quỷ vương, chiến Địa tiên, diệt thượng cổ ma vật đã tu hành vạn năm là Bích Thủ Thi vương. Lão tu vi cực cao, thủ đoạn lại tàn độc ra lệnh cấm không được giao du với những người trong ma đạo vốn nổi tiếng hung hãn ngoan độc. Sau khi suất lĩnh chính đạo các phái đại bại quần ma, Hàn Kình Thiên tại Lăng tiêu Phong đã khai tông lập phái, sáng lập ra Ỷ Thiên các trải qua nghìn năm thì phi thăng.
Nghìn năm trôi qua, Hàn gia xuất hiện nhiều nhân tài và trở thành một trong tu chân giới lưỡng đại thế gia. Gia chủ đương đại Hàn Kiếm Minh cao thâm mặc trắc, là cao thủ tuyệt đỉnh số một, số hai trong tu chân giới. Lại qua hơn tam ngũ bách niên (3500 năm), hơn nửa đã có thể vượt qua thiên kiếp tu nhập thiên giới.
Lúc này tại Lăng tiêu Phong Ỷ Thiên các đại sảnh không khí trang nghiêm chính là đang nghị sự. Hàn Kiếm Minh cùng với tứ đại trưởng lão của Hàn gia đang thương nghị, thảo luận về việc cử hành tổ chức chính đạo thất phái Tân nhân tinh anh Đại hội và danh sách Lăng Tiêu Phong môn hạ tham dự.
“Một giáp (60 năm) đã trôi qua, chính đạo thất phái Tân nhân Đại hội lại tới rồi, về việc tranh đua này các vị trưởng lão trong lòng đã có nhân tuyển nào thích hợp chưa?” Hàn Kiếm Minh diện mạo thanh nhã, râu dài đến ngực, hai mắt thần quang ẩn hiện có phong thái của gia chủ hòa với tác phong của một bậc nhất đại tông sư nhẹ nhàng hỏi.
Đại trưởng lão Hàn Kiếm Phi đáp: “Tổng quan các đệ tử của Ỷ Thiên Các tu hành trong khoảng trăm năm trở lại thì tu vi tối cao, xử lý nghiêm cẩn nếu không phải là Ngưng Phi thì không còn ai khác. Nó đã đột phá Quán thông trung phẩm lại từng tham gia đại hội trong quá khứ, kinh nghiệm phong phú thật là một nhân tuyển số một.” Rồi nhìn lão nhìn qua các trưởng lão khác tự đắc, nhân vì Hàn Ngưng Phi chính là con trai của đại trưởng lão thiên tư đĩnh ngộ, tu hành khắc khổ nổi bật trong đám hậu bối đệ tử nên tại Ỷ thiên các cũng có uy danh.
Hàn Kiếm Minh gật đầu nói: “ Tốt, Ngưng Phi đích xác là một nhân tuyển tốt” Đoạn quay sang hỏi: “Lão nhị, đệ thì sao?”
“Là Ngưng Vân! Quán thông hạ phẩm” nhị trưởng lão Hàn Kiếm Vân nói vài từ ngắn gọn. Lão không bao giờ đa ngôn, lời nói giữ như vàng nhưng nhãn quang sắc bén đã nói là trúng đích.
Đã cùng nhau hành xử hàng trăm năm, Hàn Kiếm Minh tự nhiên hiểu tính cách của lão nhị. Ý của lão là: Tất nhiên Hàn Kiếm Minh nhận thấy Hàn Ngưng Phi chính là nhân tuyển tốt, như vậy việc này về tu vi Hàn Ngưng Vân tự nhiên đã đạt yêu cầu.
“Đệ tiến cử Hàn Ngưng Trọng, tuy tu vi không bằng hai người trước nhưng đã đạt tới Nguyên anh thượng phẩm, đạt được cấp đầu của Đạo khí huyền băng để bổ trợ, vị tất đã không bằng hai người Ngưng Phi, Ngưng Vân” Tam trưởng lão Hàn Kiếm Ngâm nói.
“Có lý” Hàn Kiếm Minh đáp. Tức thì bên cạnh có tiếng hừ nhẹ, chính là Hàn Kiếm Phi. Hàn Kiếm Minh tức thì sắc diện trầm xuống: “Đại trưởng lão, đệ có ý kiến gì khác không?”
“Lão phu không dám!”
Hàn Kiếm Minh hừ lạnh một cái nói:” Tin rằng đệ cũng không dám thật. Ta biết giữa đệ và lão tam có mâu thuẫn nhưng đừng quên hai người đều mang họ Hàn!”
Đại trưởng lão cúi đầu không nói gì.
Hàn Kiếm Minh chuyển hướng sang tứ trưởng lão hỏi: “Lão tứ, ý đệ thế nào?” trong lời nói có điểm một nụ cười nhẹ.
Hàn Kiếm Phong không hồi đáp vội mà chuyển đầu nhìn lại ba vị trưởng lão kia, nhận được ánh mắt tán thưởng của Hàn Kiếm Minh mới chầm chậm nói: “Đệ nghĩ Ngưng Phong khả dĩ có thể tham gia Đại hội.”
Đại trưởng lão và tam trưởng lão, không hẹn mà cùng đồng thanh nói: “ Hàn Ngưng Phong? Hàn Ngưng Phong mà tu vi mới bắt đầu vào mức Nguyên anh?”
“Không sai, chính là khuyển tử.”
“Lão tứ, đệ không phải muốn vẽ rắn thành rồng chứ? Đệ định cho con trai mới đạt mức Ngưng thần trung phẩm tham gia đại hội ? Chính đạo tân nhân tinh anh đại hội lần này không phải là cuộc tỉ thí giữa những người họ Hàn của Lăng Tiêu Phong chúng ta như bình thường, thắng hay bại đều là họ Hàn, không tồn tại vấn đề thể diện. Đệ phái một hậu bối mới đạt mức Ngưng thần tham gia chẳng phải bị các phái khác chê cười là Hàn gia ta vô năng không có kẻ kế thừa?”
Tuy rằng trong lời nói của Đại trưởng lão ngôn ngữ có ý khinh thường, Hàn Kiếm Phong không hề biện hộ chỉ lắng nghe rồi rồi chầm chậm nói: “Đại ca dựa vào tu vi để luận tự nhiên có vài phần đạo lý, nhưng đệ cũng có nguyên nhân. Khuyển tử không chuyên tâm tu hành, nhìn qua chỉ là Ngưng thần trung phẩm, tu vi đích xác là không bằng các đồng bối đệ tử đã nêu trên. Bất quá Kiếm Phong chỉ muốn thỉnh giáo các vị trưởng lão, Ngưng Phong tư chất tiềm lực như thế nào?”
Đại trưởng lão hé môi không thể lập tức phản bác, trầm mặc hồi lâu cuối cùng trầm giọng nói: “Trong vạn người không có được một, tiềm lực không thể đo được, trong đồng bối đệ tử thì không ai có thể theo kịp.”
Hàn Kiếm Phong từ từ ngồi xuống ghế, hai mắt nhìn quanh không nói thêm gì nữa. Hàn Kiếm Minh và ba vị trưởng lão nhìn nhau, không ai nói lời nào. Trong một lúc, nghị sự đại sảnh chìm vào trong sự im lặng.
Sau một khoảng thời gian, nhị trưởng lão đột nhiên nói một câu ngắn gọn: “Nếu có thể chuyên tâm tu hành, tiền đồ của nó sẽ không thể đong đếm được”
Tam trưởng lão nghe lời đó bất giác khẽ gật đầu.
Hàn Kiếm Minh trong mắt thần quang bạo tăng tựa như lợi kiếm, chầm chậm quét qua bốn vị trưởng lão cuối cùng dừng lại trên Hàn Kiếm Phong bất giác thở dài một tiếng.
Hàn Kiếm Phong kinh ngạc khi nghe tiếng thở dài, cơ thể bất giác run lên tựa hồ như tiếng thở dài đó xuyên thấu trong tâm khảm mọi người, kích sâu vào trong tim.
“Nhìn vào tiến độ tu hành từ trước lúc tám tuổi và tiềm chất thiên phú, Ngưng Phong hài tử xác thực là kỳ tài vạn năm có một của tu chân giới, tuy nhiên sau đó chắc chắn có lý do làm cho nó tu hành bất cẩn, bằng không với tiềm chất thiên phú thì tu vi không chỉ đạt đến mức Ngưng thần. Nhìn lại thì nó chỉ có âm luật, kỳ nghệ và các loại tạp học khác là đáng kể. Nếu không thể thuận lợi tiến sâu và bị thất bại tại Đại hội, sẽ làm nó nhận thức ra rằng bản thân với các đồng bối đệ tử khác có sự chênh lệch. Dựa vào tính cách của nó có lẽ chúng ta có thể cảnh tỉnh, như vậy không chỉ là may mắn của nó mà còn là phúc khí của Lăng Tiêu Hàn gia chúng ta. Nếu thuận lợi có thể làm nó thay đổi, bằng vào khả năng lĩnh ngộ chuyên tâm tu hành thì sẽ được nhiều hơn mất” Hàn Kiếm Minh nói.
Đại trưởng lão suy nghĩ, khi mà gia chủ và tam vị trưởng lão đã tán đồng thì tái tranh luận sẽ không đưa đến kết quả gì, chi bằng thuận nước xuôi dòng. Nghĩ rồi chỉ gật đầu đáp: “Chúng ta cứ quyết định vậy đi.” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK