Uy Trường Cung nói: “Ngay khi hắn hạ bút sáng tạo ra người thứ nhất là ta, hắn liền đặt tên ta là Uy Trường Cung. Các ngươi có biết không, cái tên này vốn là từ tên của hắn phân ra mà thành. Chữ Cung và chữ trường nếu 2 chữ này kết hợp sẽ thành 1 chữ nào đó mà ta nghĩ ta không cần phải nói đúng không (cái này là tác giả viết vậy a, tiểu nữ không có thêm bớt gì hết ). Cho nên có thể nói, Tam Thiếu lão Đại sáng tác ra Uy Trường Cung là lấy nguyên mẫu từ chính mình. Nên nói Uy Trường Cung ta tuy tồn tại, nhưng cũng không tồn tại vì ta căn bản chính là bản Thân của Tam Thiếu. Nói đơn giản hơn, ta chính là Tam Thiếu, là sáng thế thần, Giờ ta hỏi lần cuối hắc hắc, các ngươi còn muốn tranh vị trí lão đại với ta nữa không?”
Cả năm vị giác chủ đều trợn tròn mắt lên nhìn về phía Uy Trường Cung: “Ngươi, ngươi nói…ngươi là… ngươi chính là Tam Thiếu lão Đại?”
Tiểu Tam phá ra cười rồi nhìn họ nói: “Không sai, chính là ta. Kì thật ta đã đến từ sớm rồi. Chính là ta muốn nhìn xem, trong các ngươi ai sẽ là người đến sau cùng. Thế nào, bây giờ đã phục chưa?"
Cuồng thần Lôi Tường kêu lên: “Trời ạ! Ta vốn nghĩ, trong sáu người chúng ta, người là kẻ có thực lực thấp nhất. Không ngờ, không ngờ a. Ngươi lại là Tam Thiếu lão đại hóa thân, cái này…cái này không phục không được a”
Ngoài hắn, các vị giác chủ còn lại đều gật đầu cười trừ. Chuyện đùa, ai dám cùng sáng thế thần giao tranh chứ, chỉ sợ chưa đụng đến hắn thì ngươi đã biến mất chẳng còn tăm tích rồi.
Tiểu Tam buông Thiên Ngân và Mạn Đa Ân xuống, rồi cùng ba người kia bắt đầu chơi.
Đang tráo bài thì Hải Long đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “ Tâm Thiếu lão Đại, ngươi nói xem, chúng ta có nên đánh cuộc cái gì đó không? Chơi mạt chược Nếu không có chút gì đó thì thật sự không có hứng thú a”
Tiểu tam nhìn Hải Long một cái, nói: “Vậy ngươi muốn đánh cược cái gì? Các ngươi đều đã là thần nọ thánh kia, kim tiền tài bảo tựa hồ không còn ý nghĩa nữa mà?”
Hải Long cười hắc hắc hai tiếng, thấp giọng nói: “ Ta nghĩ chúng ta nên đánh cuộc bằng lão bà..hề..hề”
“Ta ngất, ngươi..cái tên hỗn đản nhà ngươi, chơi gì không chơi lại chơi đổi thê, ngươi chán sống rồi sao!” Lôi Tường giật mình nói.
Lúc này, kẻ không được chơi là Thiên Ngân liền nói: “ Nếu đánh cuộc lão bà, ta liền đánh cuộc với Hải Long ngươi” Hải Long nhiều lão bà nhất, đánh với hắn nếu thắng chẳng phải lời to sao.
Tử Thần Mạn Đa Ân cười cười nói: “Ta lại muốn cược cùng với Tam Thiếu lão đại đây”
Tiểu Tam phá lên cười: “Xem ra, vẫn chỉ có A Ngốc là thông minh nhất. Bất quá, các ngươi thật sự dám đánh cược lão bà của mình sao? Ta xem lá gan của các ngươi cùng lớn quá chứ”
Niệm Băng nhìn lên bộ Khổng Tước Đông Nam Phi trên tay mình nói: “Tam Thiếu, chúng ta chơi thế này lieu có được công bằng không? Nhỡ ngươi sử dụng năng lực của mình thì sao?”
Tiểu Tam một tay vuốt giới chỉ, một tay đập lên ngực nói: “Ta làm sao mà gian lân được chứ? Ta chính là người công minh nhất!”
Chúng giác chủ nhìn nhau một cái rồi đồng thanh nói (nd: nhưng lại là nói rất khẽ, cái này chắc sợ bị vợ vô tình nghe được đây : “ Cứ làm như vậy đi”. Việc trao đổi lão bà làm ván bài trở nên kích thích hơn. Hơn nữa, bồn người đang cầm bài trên tay, họ căn bản không nghĩ là họ sẽ thua.(bd: thằng nào chơi bài chả nghĩ thế )
Bài của Tiểu Tam chính là một bộ cực tốt, là một bộ Thập Tam Yêu* a. Có thể nói đã là một bộ tối hảo, Lôi tường cầm là một bộ Đông Bắc Tân Kiền Tuyến*, cũng có thể coi là mạnh , Mà Hải Long lúc này đang cầm một bộ Đại Tam Nguyên*, còn Niệm Băng thì là Khổng Tước Đông Nam Phi*Tiểu Tam thấp giọng nói: “Việc cá cược kia bắt đầu nha. Chúng ta mỗi người lấy vật cược là 1 lão bà nha. Người nào thua hêt thì tự xuống, như vậy tuyệt đối công bằng. Tuy nhiên, chúng ta dù sao cũng là người tốt. Cho dù là thua, lão bà đưa đến nhà cũng chỉ là để làm khách, không được có việc gì quá đáng cả, ta càng không muốn xảy ra một Tiên Thần chi chiến đâu”(nd:ta khinh, đã tạp niệm trong đầu, có gan chơi mà miệng vẫn còn ra rả đạo đức )(bd: thông cảm đi mi, thằng nào chả thế )
Nghe Tiểu Tam nói vậy, ngũ giác chủ thở phào một cái nhẹ nhõm. Nói gì thì nói chứ, đánh cuộc lão bà hử, căn bản là gan bọn họ chưa có lớn đến mức đó.
Đứng ở một bên, tử thần Mạn Đa Ân, vẻ mặt khổ sở nói: “Tam Thiếu lão Đại , ngươi nhất định phải giữ lời a! ta tựu chung chỉ có mỗi một lão bà thôi a.”“Được, được ngươi yên tâm đi” Vừa nói Tiểu Tam vừa nhìn xuống phía dưới. Ván bài bắt đầu, do Tiểu Tam phát bài đầu tiên nên Lôi Tường được bốc bài trước.
Lôi Tường cầu thần khấn phât ( nd: hắn còn phải khấn ai nữa nhỉ? Khấn lão bà hắn ở nhà không phát hiện ra chuyện này, không về nhà hắn mềm xương ), tay từ từ hé cây bài vừa bốc lên, vừa nhìn xong thì trong lòng hắn mừng rỡ vô cùng, vậy là có một bộ Đông Bắc Tân Kiền Tuyến Thượng a. Tiện tay đánh ra một phế bài. Ngay lúc Hải Long chuẩn bị bắt cây bài đấy, Tiểu tam đột nhiên kinh hô một tiếng bất hảo, không gian xung quanh đột nhiên như vị vặn chặt lại, đồng thời, trong đại sảnh đã có thêm một người nữa, một mỹ nữ Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK