Thủ đô của Viêm Hoàng quốc đồng thời cũng là trung tâm chính trị của cả quốc gia là một thành phố lớn với chừng ba ngàn vạn dân cư. Xét trên tòan thế giới thì loại đô thị có mật độ dân lớn như thế chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Quả thật là làm ho con người ta phải cảm thán.
Khu vực Cảnh Sơn có thể coi là một trong những khu vực nhỏ nhất trong thủ đô Viêm Hoàng quốc. Đem so nó với các thị khu khác thì vẫn còn muốn nhỏ hơn không ít. Bốn giờ chiều, cũng là thời điểm mà các trường học bắt đầu cho học sinh ra về. Lúc này, bên trong một ngõ nhỏ hoang vắng của trường tư thục Cảnh Sơn có hai người đang đứng.
“Lão đại, liệu có chắc chắn là hôm nay tiểu tử kia sẽ đến không?” Người vừa cất tiếng nói là một tên mập, nhìn hắn bất quá cũng chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Đại khái là hắn cao tầm một thước bảy, nhưng ai nhìn hắn cũng có thể liên tưởng đến một quả địa cầu vì hắn thật sự rất béo, vòng eo cũng gần với chiều cao rồi.
Bên cạnh gã mập là một gã thanh niên lớn hơn hắn một vài tuổi. Thanh niên này đại khái cũng cao một thước tám. Cùng với tiểu tử mập kia quả thật tạo nên một cặp đối xứng hòan hảo vì đơn giản là hắn gầy, rất gầy. Có lẽ nguyên nhân cũng là vì hắn đi cùng với một tiểu tử mập nên tạo thành vậy.Khuôn mặt cũng không thể nói là anh tuần, nhưng đôi mắt bộc lộ sự ngoan độc. Nếu đem các bộ phận trên gương mặt hắn để riêng rẽ thì cũng chả có gì đặc biệt, nhưng nếu đặt chúng lại gần nhau thì lại đặc biệt hài hòa, thật khiến người ta không thể không nhìn được.
“Ta khẳng định. Tiểu tử kia nhất định hôm nay sẽ đến để gặp nàng. Mà giờ này chắc nàng cũng sắp tan học rồi. Mẹ Kiếp, hôm nay không xuất ra một chút thủ đoạn, hai chữ Tề Nhạc này ta sẵn sàng viết ngược. Điền Thử, ngươi tý nữa cứ xem ánh mắt ta mà hành động.”
Điền thử dung sức gật gật cái đầu, nhưng ánh mắt lại mang theo một vài phần lo lắng: “ Lão đại, nghe nói tiểu tử kia có luyện qua võ công, ít nhất cũng là bảy tám năm rồi, chúng ta hai người có thể làm gì hắn chứ?”
Tề nhạc vỗ vỗ vào cái balo học sinh ở trên vai nói: “Sợ cái gì? Đừng quên, lão đại ta đã mang theo bảo bối tới.”
Mập tiểu tử cười hăng hắc vài cái, vỗ vỗ lên cái balo học sinh cười nói: “Lão đại, nhìn ngươi đeo balo học sinh thật sự có cái gì đó rất quái dị a. Vật này tựa hồ không có hợp với ngươi à nha.”
Tề Nhạc tức giận, quắc mắt nhìn Điền Thử một cái nói: “Bớt nói nhảm đi, lão đại ta ít nhiều gì cũng đã tốt nghiệp sơ trung, cao trung mặc dù chưa có tốt nghiệp, nhưng cũng đã từng lăn lộn hai năm rồi. Dừng, cô ấy ra rồi, chuẩn bị đi.
Lúc này, từ trong cổng của trường tư thục Cảnh Sơn một cô gái đang chậm rãi đi ra. Cô gái đó có khuôn mặt rất thanh tú cùng với một thân hình mềm mại mang theo sự hấp dẫn mê người. Nàng mặc trên người không phải là bộ đồng phục của nhà trường mà là một cái váy ngắn cùng với một chiếc áo phông màu vàng. Ánh mắt nàng không ngừng chuyển động, toát ra những nét phong tao trước tuổi , cùng với nhưng đồng học khác rời khỏi trường, nhưng nàng đi tới cửa thì băt đầu nhìn ngó bốn hướng như để tìm cái gì đó.
Liền lúc đó, một thân ảnh xuất hiện, chạy từ từ đến bên cổng trường hô lên: “Nana, ta ở đây này” Một gã thanh niên mười tám, mươi chin tuổi, thân cao một thước tám, thân thể mạnh mẽ, lại mặc một bộ đồ thể thao càng làm cho hắn thêm phần tráng kiên. Tóc tai chải chuốt cẩn thận,khi hắn chạy đến, làm tóc bị gió thổi tung bay lên trông thập anh tuấn. Chỉ có điều, miệng hắn lại đeo một nụ cười tràn đầy vẻ xấu xa.
“Ta cũng vừa mới ra đây thôi.” Lúc này, ánh mắt Nana không ngừng nhìn về phía gã thanh niên anh tuấn, trên miệng mở một nụ cười ngọt ngào.
Thanh niên anh tuấn kéo tay Nana lại, cười nhẹ nói: “Nana, ta nhớ nàng muốn chết đi được, chúng ta nên đi đâu bây giờ?”
Nana tựa hồ không để ý tới ánh mắt của những học sinh khác, cười quyến rũ một cái: “Tùy tiện a! Nếu không,chúng ta có thể về nhà huynh.”
“Hảo a!” Giờ đây ánh mắt gã thanh niên đã toát ra những tia nóng bỏng, trên môi đã xuất hiện một nụ cười cực kì dâm đáng.
“Hảo cái rắm.Hay cho đôi gian phu dâm phụ a!” Một âm thanh băng lãnh từ trong ngõ phát ra. Lúc này, Tề Nhạc cùng phì từ Điền Thử đang từ ngõ đi ra, trên mặt mang là một nụ cười lạnh lung. Từ nãy giờ bọn chúng đứng chờ ở đây, hẳn là chờ đôi tình lữ này.
Nana nhìn thấy Tề Nhạc, sắc mặt tràn đầy sự kinh hoàng, nhanh chóng trốn ra sau lưng gã thanh niên kia.
“Mẹ kiếp, ngươi trốn cái gì mà trốn? Cút ra ngòai, lão tử không thèm đánh đàn bà,hôm nay ta chỉ muốn phế cái tên tiểu tử kia thôi.” Tề Nhạc thập phần hung ác nói.
Thanh niên anh tuấn kia hừ một tiếng khinh thường, nói : “ Muội đừng sợ, có ta ở đây hắn dám làm gì chứ? Có 10 tên như hắn ta cũng có thể dễ dàng thu thập”
Tề Nhạc di chuyển đến trước thanh niên kia chừng 5m, hai tập dập vào nhau hô lên: “Yến Tiểu Ất, người là tên hỗn đản chết dẫm, cư nhiên lại dám chiếm đoạt đàn bà của ta, hôm nay chúng ta sẽ giáo huấn ngươi.”
“Chỉ dựa vào hai người các ngươi…?” Yến Tiểu Ất lúc này vẻ mặt càng thêm khinh thường hai người đối diện. Đùi phải vừa cất lên, hắn liền đá vào trong không khí một đá. Động tác cực kì dứt khoat, hơn nữa, bản thân hắn vốn đã anh tuấn tiêu sái rồi, giờ đây lại càng động lòng người. Bất quá, trong ánh mắt hắn lại tràn đầy vẻ khinh miệt. Lúc này, Nana tựa hồ như có thêm phần cam đảm. từ sau lưng hắn trừng mắt nhìn Tề Nhạc nói: “Ta đã sớm cùng với ngươi cắt đứt quan hệ rồi. Giờ đây ta đã là người của Tiểu Ất, người không nên đến tìm ta nữa."
Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng. giật chiếc balo sau lưng mình xuốn, thò tay vào trong lục lọi. Bên cạnh, gã béo Điền Thử cũng đồng dạng làm như vậy.
Yến Tiểu Ất lúc này sắc mặt biến đổi, nhưng vẫn cố tỏ ra khí thế nói: “Muốn động thủ thì cứ động thủ đi, nói cho các ngươi biết, cha ta là chính là người của cục công an, một lũ tiểu tử bất lương các ngươi, hẳn là sớm đã được thưởng thức tư vị cải tạo rồi chứ.”
Tề Nhạc đứng lên, trên mặt hiện lên vẻ âm độc. Hắn từ nhỏ đã là cô nhi, từ nhỏ đến lớn đều sống ở cô nhi viện nhờ vào phúc lợi xã hội. Không ai trông nom dạy bảo hắn, nên trong hắn, sự phản kháng càng ngày càng phát triển mạnh mẽ. Mặc dù Viêm Hoàng quốc có chính sách mười hai năm giáo dục cơ bản cho mỗi công dân, cao trung có thể miễn học phí, nhưng hắn lại không có đợi tốt nghiệp cao trung mà đã thôi học, trở thành một kẻ vô công rồi nghề. Như người khác nói, hắn giờ đây là một tay du thử du thực, ngày ngày chỉ biết rượu chè, bài bạc, đánh đấm hòan tòan xứng với cái danh hiệu lưu manh. Lại nói, tiểu nữ tử Nana này đã đi theo hắn cũng hơn một năm rồi, mặc dù Tề Nhạc xuất thân bất hảo, nhưng đối với cô trọng thị vô cùng. Chính là Nana có mới nới cũ, sau khi quen Tiểu Ất, dựa vào hắn mà đá Tề Nhạc. Điều này khiến Tề Nhạc căm tức vô cùng, nên hôm nay mới chờ trước cổng trường Nana tìm Tiểu Ất tính sổ.
“Nghe nói ngươi có luyện qua võ thuật?” Tề Nhạc liếc nhìn về phía Tiểu Ất.
Yến Tiểu Ất ngạo nghễ nói; “Không sai, bất quá cũng chỉ có vài năm, nhưng sư phụ ta lại rất nổi tiếng đó là Bắc Thối vương, nên cũng có chút thành tựu. ngươi có muốn thử qua thối pháp của ta không? Ài, cùng với tiểu lưu manh như ngươi đánh đấm, thật sự là làm bẩn giầy của ta quá mà.”
Tề Nhạc lúc này tay từ từ rút ra khỏi balo, hắn cười lạnh một tiếng: “Có một câu này, không biết tiểu tử ngươi có nghe qua chưa? Gạch Cứng phá công phu, hôm nay, ta sẽ cho tên khốn kiếp mi biến tại sao lại như vậy.” Lời vừa dứt, hắn liền lao vụt tới, tốc độ phải nói là cực nhanh, ngay cả một kẻ đã luyện qua võ công như Tiểu Ất cũng cảm thấy hoảng sợ. Lúc này trong tay Tề Nhạc chính là một cục gạch lớn, cũng là vũ khí bí mật hắn giấu trong balo.
Yến Tiểu Ất dù sao cũng là luyện võ công đích thực. Cho nên dù mắt thấy Tề Nhạc cầm viên gạch hướng tới chính mình vọt tới hắn cũng tịnh không quá kinh hoàng. Dù sao thì một viên gạch cũng không thể có sự uy hiếp giống một con dao được. Nhưng ngược lại, trong phương diện ẩu đả thì Tiểu Ất lại không có kinh nghiệm bằng Tề Nhạc. Ngay khi hắn vừa vọt lên thì viên gạch từ tay Tề Nhạc đã nhắm tới đầu Tiểu Ất mà phóng tới.
Hành động ấy của Tề Nhạc làm cho Tiểu Ất rối loạn. Vốn hắn định lợi dụng lúc Tề Nhạc vọt tới công kích mình thì khi vừa vào phạm vi công kích của mình cho một cước. Ai ngờ đâu, Tề Nhạc lại dung loại phương pháp này thật sự làm hắn hoảng sợ. Tiểu Ất dù là luyện qua võ thật, nhưng hắn lại không phải mình đồng da sắt, mà lực đạo của Tề Nhạc cũng không nhỏ, không còn cách nào khác Tiểu Ất đành thống khổ khêu một tiếng, đưa tay ra đập bể viên gạch đang bay tới.
Vừa lúc này Tề Nhạc đã vọt tới trước mặt hắn, nhanh chóng nắm lấy viên gạch vừa bị Tiểu Ất đấm vỡ mà thủ thế.
Điền Thử tự so sánh động tác của mình so với lão đại chậm hơn vài phần, nhưng tay vẫn cầm viên gạch mà vọt tới, miệng không ngừng ngêu ngao: “ Khổng Tử viết: đả giá dụng chuyên hồ, chiếu kiểm hồ, bất nghi loạn hồ, kí nhiên hồ, khởi khả nhất nhân độc hồ, hữu bằng nhất khởi hồ, sử kính hồ, bất diệc nhạc hồ, hồ bất trứ tái hồ, hồ trứ vãn tử lí hồ, hồ tử lạp đảo hồ!” * Thật không biết, nếu Đức Khổng Tử có sống dậy nghe hắn nói vậy sẽ phản ứng như thế nào ? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK