Mục lục
[Dịch] Sanh Tiếu Thủ Hộ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Động tác của Tề Nhạc so với sự tưởng tượng của Yến Tiểu Ất phải nhanh hơn vài lần. ngay khi hắn vừa phá vỡ viên gạch đang hướng tới đầu mình thì đã bị Tề Nhạc đánh ngã xuống lề đường, máu tươi từ trên đầu chảy xuống. Cuối cùng thì hắn cũng hiểu được cái gì gọi là gạch cứng phá võ công. Hắn ngay cả công phu thối pháp còn chưa thi triển ra đã bị người ta quật ngã, giờ thì thân thể mềm nhũn nằm dưới đất còn đâu oai phong lúc trước.

Lúc này Điền Thứ miệng đã tới gần, miệng không ngừng hô khẩu hiệu. Động tác của hắn tuy chậm một chút, nhưng viên gạch trong tay hắn không hề hàm hồ, nhằm ngay người của Tiểu Ất mà đập xuống. Lúc này, viên gạch trong tay Tề Nhạc đã vỡ, nhưng hắn còn lưỡng thủ, cơ hội tiết giận ngay trước mắt sao hắn có thể bỏ chứ? Một gầy một béo, một kẻ dung nắm tay một kẻ xài gạch, thi nhau đánh xuống người Yến Tiểu Ất. Yến Tiểu Ất lúc này chỉ còn biết kêu thảm. May là hắn biết thân thể của mình có thể chịu đựng được một lúc nên chỉ lo bảo vệ lấy đầu. Tuy Tiểu Ất bị Tề Nhạc dung chiêu số lưu manh để thủ thắng, nhưng không thể không nói, kinh nghiệm thực chiến của Tề Nhạc hơn hẳn Tiểu Ất.

Nana lúc này hiển nhiên đã bị hoạt cảnh trước mắt hù cho ngây người. Đúng lúc đó, cũng không biết là người nào hét lên, nhưng rõ ràng đó là thanh âm cua một nữ sinh: “Giết người rồi.”

Tề Nhạc cùng Điền Thử hai người lúc này đang đánh liền hồi, đột nhiên nghe thấy thanh âm vô cùng chói tai kia, cùng ngẩn người hoảng sợ. Lập tức máu huyết trong người đang sôi trào tắt hẳn đi. Mà giờ lúc này, Tiểu Ất đang nằm bẹp trên đường, thân thể đầy bụi bặm cùng máu tươi đang chảy từ trên đầu xuống tạo thành một cảnh quan vô cùng kinh dị. Thân thể hắn giờ ngoại trừ co quắp ra thì hoàn toàn là bất động, ngay cả một điểm phản kháng cũng không có. Tề Nhạc và Điền Thử nhìn nhau, tay của hai người cùng hạ xuống. Mặc dù bọn họ là loại tiểu lưu manh, bên ngoài hoành hành bá đạo thế nào đi chăng nữa, hai chữ giết người này căn bản là họ không giám nghĩ tới. Giết người sao? Ngươi có điên không? Giết người xác định là lên cột a.

“Lão..lão đại… chúng ta..làm sao giờ? Tiểu tử này chắc không phải là đã chết chứ?” Điền thử mở to đôi mắt đang tràn ngập vẻ kinh hoàng.

“Làm sao bây giờ ? Sợ cái gì, đánh thì cũng đã đánh rồi, có việc gì một mình ta gánh chịu.” Có thể nói kinh nghiệm đánh nhau của Tề Nhạc thập phần phong phú. Nơi này là cửa trường học, chỉ sợ một lát nữa thôi các bảo an trong trường sẽ tới. Không một chút do dự, hắn xé một mảnh quần của Yến Tiểu Ất, buộc lên đầu hắn. Lúc này, Yến Tiểu Ất bên dưới chỉ còn mặc độc một cái khố trong, sớm đã đánh hắn rồi, đá thêm một cước đã sao, Tề Nhạc liền đá cái tiểu JJ của hắn một cước, khiến cho cơ thể Yến Tiểu Ất cơ hồ rung lên kịch liệt. “Chúng ta đi.”

Rồi trừng mắt về phía tiểu nữ tử Nana giờ đang ôm bộ ngực đầy đặn mà thở dốc, Tề Nhạc kéo tay Điền Thử lúc này đang hoảng loạn mà chạy. Thật ra mà nói, Tề Nhạc không hề luyến tiếc gì Nana, hắn đối với loại đàn bà này thực đã hiểu rõ bản chất rồi thì làm sao có thể còn có thể hứng thú được chứ. Hôm nay tìm Yến Tiểu Ất chả qua là vì muốn xuất ra một ít uất khí mà thôi. Bất quá, bản thân hắn trước giờ vẫn còn vương vấn chút hoài niệm về Nana ở một nơi nào đó sâu thẳm trong tâm hồn. Dù chỉ là một tiểu lưu manh nhưng hắn vẫn là một kẻ sống có tình.

Tề Nhạc cùng Điền Thử chạy rất nhanh, sau một lúc, hai người đã chạy ra khỏi phạm vi của trường học. Bên trong một cái ngõ nhỏ, lúc này khuôn mặt Tề Nhạc đã an tĩnh rất nhiều, nhưng cũng mang một vài phần mờ mịt. Lần này mặc dù được phát tiết uất khí ra ngòai, hắn không những không cảm thấy thoải mái, ngược lại tâm lý càng trở nên mơ hồ hơn. Dù sao, Nana cũng là mối tình đầu của hắn. Mặc dù giữa hai người không có xảy ra quan hệ gì vượt quá mức, nhưng có thể nói, trong lòng Tề Nhạc. Mỗi tình đầu tươi đẹp đã hoàn toàn bị phá hỏng.

“Lão đại, liệu vừa rồi chúng ta có xuống tay quá độc ác không? Không nghĩ tới tiểu tử kia chỉ là loại cọp giấy, nói thì mạnh miệng, nhưng chỉ bị xơi vài cú đánh, ngay cả khí lực để phản kích cũng không có. Thật sự là tốn công vô ích.”

Tề Nhạc hừ một tiếng nói: “Điền Thử, ngươi phải nhớ cho kĩ, gạch cứng phá võ công, đó là chân lý bất di bất dịch. Chỉ cần đánh hắn đến độ phản ứng cũng không kịp thì….mẹ nó chứ… cái gì mà chó má Bắc Thối Vương. Thúi thúi lắm.”

Điền Thử lại nói: “Lão đại, ta vẫn có chuyện muốn hỏi ngươi. Tại sao chúng ta không dung đao? Một đao chém xuống không phải là vừa uy phong mà lực lượng cũng thật mạnh mẽ.”

Tề Nhạc có chút đăc ý nói: “ Ngươi thật không hiểu sao? Mang đao theo người dễ bị phát hiện, so với gạch càng không giống nhau. Gạch ngói có thể tìm thấy ở bất cứ địa phương nào, hơn nữa chắc chắn sẽ dễ sử dụng hơn đao. Phì tử, đây chính là kinh nghiệm. Được rồi. Ngươi mau đi vê nhà đi. Còn lão đại của ngươi còn cần phải chạy thêm một lúc nữa. Tiểu Ất kia ta đóan bây giờ không chết thì cũng bị lột da. Bất quá, cha của hắn quả thật làm việc trong cục. Nếu bây giờ không chạy, sau này muốn chạy cũng không được. Hơn nữa, ta khác với ngươi. Ngươi chỉ cần về nhà, đảm bảo sẽ bình yên vô sư.”

Gia thế Điền Thử so với Tề Nhạc tốt hơn rất nhiều. Hắn bản thân không phải là cô nhi. Thậm chí hắn còn có một người cha cực kì có thể lực. Bản thân Điền Thử cũng không biết cha hắn nhiều tiền đến mức nào. Sở dĩ hắn theo Tề Nhạc, thật sự cũng chỉ vì muốn cảm nhận một ít không khí mạo hiểm. Căn bản cũng chỉ một lần vô tình Điền Thử chứng kiến cảnh Tề Nhạc đánh ba tiểu lưu manh khác, lúc đó từ hắn tỏa ra khí thế vương giả, chính điều này làm Điền Thử chấn động, quyết tâm theoTề Nhạc.

“Lão đại, vậy bây giờ ngươi muốn đi đâu?” Điền thử hỏi lòng đầy lo lắng.

Tề Nhạc vỗ vỗ vào cái bả vai rộng lớn của hắn: “Yêm tâm đi. Loại sự việc như thế này lão đại của ngươi đã trải qua nhiều rồi. Lúc này mặc dù là chuyện lớn, nhưng chạy hay ở với ta không phải là một vấn đề. Chẳng qua, lần này ta sẽ đi xa một chút, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không trở lại kinh thành. Mà ngươi cũng nên lo học hành đi. Điều kiện ngươi như vậy, không hơn được người cũng là điều đáng tiếc. Nói thẳng ra, ta thật sự ngưỡng mộ trí tuệ ngươi vô cùng.Đáng tiếc, cho dù ta có cố gắng học xong cao trung học, sau mười tám tuổi lại không thể vào được đại học. Haizz, không có tiền cũng thật khổ a.

“Lão đại, cái này cho ngươi.” Vừa nói, phì tử Điền Thử liền đưa cho Tề Nhạc một cái điện thoại mới tinh… “Cái này, ta vừa lấy từ nơi của mẹ ta mang tới đây. Ngươi cầm đi, có gì ta với ngươi còn liên lạc. Đúng rồi, lão đại, tài khoản nàyngươi dùng đi.” Nói xong, lại đưa một chiếc thẻ ngân hàng cho Tề Nhạc: “Ta sắp mười sáu tuổi rồi, ta trước tiên làm cái chức minh thư, sau đó lại chuẩn bị mấy cái thẻ ngân hàng này, bên trong có khoảng hai vạn đồng tệ,mật mã là ngày sinh nhật của ta. Lão đại, ngươi trước cứ sử dụng đi, nếu không đủ, lại gọi về cho ta, ta sẽ cố nghĩ ra biện pháp gửi tiền cho ngươi.

Tề Nhạc ngơ ngác nhìn Điền Thử: “Ngươi làm cái quái gì vậy?” Mắt hắn tự dưng cay cay, nhưng vẫn cố nén cho nước mắt khỏi trào ra đồng thời đưa thẻ tài khoảng và điện thoại lại cho Điền Thử. “Ta không thể nhận. Chuyện hôm nay vốn là do ta gây ra, thế nào lại có thể lấy đồ của ngươi được? Yên tâm đi phì tử, lão đại của ngươi năng lực sinh tồn mạnh lắm, không có chết được đâu mà lo.”

Điền Thử vẫn cố chấp, lắc đầu nói: “Không được, cái này lão đại ngươi nhất định phải lấy. Mà ta nghe cha ta nói, tuyến đường sắt Thanh Hải Tây Tạng đã được khai thông rồi đây. Nghe nói khung cảnh Tây Tạng đẹp phi thường, hơn nữa cũng cách kinh thành khá xa. Hay ngươi tạm tời trốn lên đó đi, chắc cũng được một thời gian đấy. Trong tài khoản này có tầm khoảng hai vạn, cũng có thể giúp ngươi kiên trì được một tháng. Ta sẽ chở về cầu xin cha ta. Chỉ cần ông ấy chịu ra mặt, chắc mọi chuyện sẽ không đến nỗi nào, khi nào bình ổn, ta sẽ gọi điện cho ngươi. Lão đại ngươi mau đi đi, tránh đêm dài lắm mộng. Giờ ta đi trước nhé.” Nói xong, không đợi cho Tề Nhạc có phản ứng, hắn quay đầu bỏ chạy.

Tề Nhạc định đuổi theo, nhưng chợt dừng cước bộ lại. Nói gì thì nói, hai vạn đồng tiền này giờ đây đối với hắn vô cùng quan trọng. Hắn vốn chỉ sống vật vờ nhờ hội từ thiện, một ít thức ăn thì hội có thể giúp chú món tiền tầm khoảng hai vạn đồng thì quả thật là quá lớn. Lúc vừa rồi hắn đánh Tiểu Ất, có nghe thấy tiếng xương gãy, sợ rằng tiểu tử ấy bị thương không nhe. Vạn nhất hắn lăn ra chết, bản thân Tề Nhạc bây giờ đã mười chin tuổi, đã có thể chịu trách nhiệm trước pháp luật rồi. Càng nghĩ Tề nhạc càng rung mình sợ hãi, long thầm cảm than, thương thay cho ta, ta vẫn còn là xử nam mà.

Nhìn Điền Thử lúc này đang chạy ở phía xa, trong lòng Tề Nhạc thập phần cảm động, hắn lẩm bẩm: “Hảo huynh đệ, món tiền này coi như ta mượn ngươi. Nếu có cơ hội báo đáp, ta sẽ báo đáp cho ngươi gấp ngàn lần.” Vừa nghĩ, một tay Tề Nhạc đút tay vào túi quần rút ra một điếu thuốc rẻ tiền đút vào miệng. Nhưng khi mò tìm chiếc bật lửa lại không thấy đâu. Hắn đã đánh mất nó từ lúc nào rồi không biết. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang