Mục lục
[Dịch]Cực Phẩm Cuồng Thiếu - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lữ Văn, sau này anh không nên nói với người ngoài tôi là bạn gái của anh, tôi cẳn bản không phải là bạn gái của anh. Tôi cũng không thích anh, anh cũng không cần phải tự tác đa tình.

Tư Đồ Nhược Thủy lại nói.

- Em…

Vẻ mặt Lữ Văn trắng bệch nhìn vào Tư Đồ Nhược Thủy, thân thể của hắn run lên giống như là bị giật điện, muốn nói cái gì nhưng lại phát hiện đầu óc trống rỗng.

- Lữ Văn, Nhược Thủy không thích mày, mày lại nói nữ thần là bạn gái của mày, da mặt của mày thật dày a.

- Đệt con mja, chưa từng thấy đứa nào không biết xấu hổ như mày.

- Lữ Văn, mày còn ở trên đó làm gò? Chẳng lẽ không cảm thấy mất mặt sao?

- Đi xuống.

- Cút xuống đi.

Cùng lúc đó, đám sinh viên ở bên dưới giống như là uống máu gà, kích động đứng lên, quơ cánh tay hô to lên.

Những tiếng “ Cút” được vang lên một cách chỉnh tề giống như một tiếng sấm nổ vang bên tai Lữ Văn, cả người hắn xụi lơ trên sân khấu.

Sau đó, bó hoa trong tay của hắn cũng rơi xuống sân khấu.

Dưới ánh đèn, vẻ mặt của hắn cũng không còn tỏ ra cao cao tại thượng , cũng không có ngang ngược càn rỡ, vẻ mặt của hắn lúc này trắng bệch.

- Tại… Tại sao lại như vậy?

Dưới sân khấu, Trương Kiếm Nhâm thấy Lữ Văn giống như con gà chết, sắc mặt cuả hn không thể tin mà lẩm bẩm.

Không trả lời, 3 tên bên cạnh cũng há hốc mồm, thậm chí cho rằng bản thân bọn hắn gặp ảo giác.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lữ Văn,

Bởi vì nàng biết.

Nam nhân mà nàng xem là Chiến thân đang dứng ở bên dưới nhìn lên.

Nàng không thể, tuyệt đối không thể để cho nam nhân đó bởi vì chuyện này mà cảm thấy hiểu lầm.

- Nhược…Nhược Thủy.

Mắt thấy Tư Đồ Nhược Thủy xoay người rời đi, Lữ Văn giống như là nhận lấy đả kích lớn, hắn đứng dậy muốn đuổi theo Tư Đồ Nhược Thủy.

Tư Đồ Nhược Thủy dừng bước lại, quay đầu lại:

- Còn có việc sao?

- Tại sao lại như vậy?

Lữ Văn gắt gao ngó chừng Tư Đồ Nhược Thủy, vẻ mặt không cam lòng hỏi.

- Tôi đã nói rồi….

- Điều này không có khả năng.

Lữ Văn rống giận cắt ngang lời nói của Tư Đồ Nhược Thủy:

- Em thường xuyên ở trong trường, rất ít khi ra ngoài, căn bản là không thể quen được với nam sinh khác. Nếu người em nói không phải là anh, vậy em nói cho anh biết, người mà em vừa mới nói là kẻ nào?

- Tại sao tôi phải nói cho anh biết.

Vẻ mặt Tư Đồ Nhược Thủy tỏ ra không vui, nói:

- Lữ Văn, anh cho rằng anh là thái tử sao?

- Em…

Lại nghe được lời nói vô tình của Tư Đồ Nhược Thủy, Lữ Văn giận đến cả người run lên, trong con ngươi toát ra ngọn lửa tức giận, 2 đấm nắm chặt vào nhau, giống như một con dã thú nổi giận.

- Vị bạn học này, cậu quá kích động rồi.

Đúng lúc này, Tô Lưu Ly bước từ sâu sân khấu ra, nói vào microphone trên tay:

- Tình yêu là tự do, cậu có quyền theo đuổi Tư Đồ Nhược Thủy, Tư Đồ Nhược Thủy cũng có quyền từ chối cậu, đúng không?

- Lữ Văn, con mja nó, mày muốn làm cái gì?

- Cút xuống mau lên.

- Nếu mày dám động vào một sợi tóc của Nhược Thủy, lão tử liều mạng với mày.

Những người ở bên dưới sân khấu liền la to lên.

- Mọi người không nên kích động, mới vừa rồi tâm trạng của bạn học Lữ Văn có chút kích động, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi.

Mắt thấy ở bên dưới sân khấu trở nên rối loạn, Tô Lưu Ly liền nói nhanh:

- Bạn học Lữ Văn, mời bạn xuống sân khấu để chương trình có thể được tiếp tục.

Không để ý đến lời kêu gào của đám người dưới sân khấu, cũng không để ý đến lời nhắc nhở của Tô Lưu Ly, Lữ Văn nắm chặt 2 đấm, vẻ mặt dữ tợn nhìn Tư Đồ Nhược Thủy:

- Nhược Thủy, anh nhất định sẽ tra được thân phận của tên kia.

Nói xong, Lữ Văn không hề nói nhảm nữa, trực tiếp xoay người rời đi.

Thân là võ giả Hậu Thiên Đại Viên Mãn, nếu hắn muốn giết đám người kêu gào bên duối cũng giống như dẫm một con kiến vậy.

Nhưng mà hắn biết, tối nay hắn đã trở thành trò cười của ĐH Đông Hải, nếu tiếp tục đứng ở trên sân khấu, hắn chỉ là tên hề mà thôi.

- Cút.

- Cút khỏi đây.

Mắt thấy Lữ Văn chủ động đi xuống, những người hâm mộ Tư Đồ Nhược Thủy ở bên dưới dừng bước, bất quá cũng tiếp tục rống giận để Lữ Văn cút khỏi đây.

Cùng lúc đó, Tư Đồ Nhược Thủy và Tô Lưu Ly đi về phía sau sân khấu.

Phía sau hậu thường, những người tham gia biểu diễn vốn là đang bàn luận cái gì, thấy Tô Lưu Ly và Tư Đồ Nhược Thủy đi vào, bọn họ không hẹn mà im lặng.

Thậm chí, bởi vì bọn họ hiểu lầm Tư Đồ Nhược Thủy nên bọn họ cảm thấy thẹn trong lòng, không dám nhìn thẳng vào Tư Đồ Nhược Thủy.

Trong lúc nhất thời, không khí trở nên vô cùng quỷ dị.

- Thật xin lỗi Nhược Thủy, là bọn mình hiểu lầm bạn rồi.

Vài giây sâu, một nữ sinh lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào mắt Tư Đồ Nhược Thủy, vô cùng lúng túng mà nói.

- Xin lỗi Nhược Thủy.

Nữ sinh kia vừa nói ra, những người khác cũng rối rít mở miệng xin lỗi.

- Không sao.

Nhìn bộ dạng tự trách của mọi người, Tư Đồ Nhược Thủy khẽ mỉm cười:

- Là mình không tốt, nếu lúc trước mình làm rõ quan hệ với Lữ Văn thì mọi người cũng không hiểu lầm mình rồi.

- Nhược Thủy, cậu quá thiện lương, sau này cần phải học cách từ chối người khác mới được.

Có một nữ sinh có quan hệ tốt với Tư Đồ Nhược Thủy nhắc nhở nàng.

- Ừh.

Tư Đồ Nhược Thủy gật đầu.

- Đúng rồi Nhược Thủy, đại ca ca mà bạn nói là ai vậy?

Thấy Tư Đồ Nhược Thủy gật đầu, nữ sinh kia tò mò hỏi.

Tò mò không riêng gì nàng, mà những sinh viên bên cạnh nghe vậy đều nhìn sang Tư Đồ Nhược Thủy, chờ mong nàng nói ra đáp án/

Mặt của Tư Đồ Nhược Thủy đỏ lên, ấp úng nói:

- Mọi người không biết đâu.

- Nhược Thủy, đừng thần thần bí bí như thế nữa, rốt cuộc là người học khoa nào?

- Lát nữa cậu dẫn bọn mình đi nhìn một chút, để cho bọn mình biết rốt cuộc là thần thánh phương nào đã cướp đi trái tim của Nhược Thủy.

…..

Mắt thấy Tư Đồ Nhược Thủy tỏ ra xấu hổ moi người người ngươi một miệng, ta một miệng.

- Không…Không phải như mọi người tưởng tượng đâu, anh ấy chỉ là đại ca ca mà mình quen biết thôi.

Giọng nói Tư Đồ Nhược Thủy nhỏ như ruồi:

- Không tin thì mọi người hỏi chị Lưu Ly đi.

- Lát nữa vị đại ca ca kia sẽ qua đón Nhược Thủy, mọi người có thể nhìn qua.

Tô Lưu Ly cười trêu ghẹo nói.

- Chị Lưu Ly…

Tư Đồ Nhược Thủy nghe vậy, mắc cở hận không tìm một cái lổ đễ chui xuống mà những sinh viên bên cạnh thì lại tỏ ra hưng phấn.

Hưng phấn rất nhiều, một nữ sinh không nhịn được mà nhắc nhở:

- Nhược Thủy, đám người Lữ Văn kia bá đạo đã quen, vạn nhất vị đại ca ca của bạn bị bọn hắn thấy thì phiền toái rồi.

- Đúng vậy a, nếu không thì bạn hãy để anh ấy chờ ở bên ngoài trường đi, sau này có cơ hội rồi giới thiệu cho bọn mình biết cũng được.

Những nữ sinh khác cũng phụ họa. Ở bọn họ xem ra, lấy tác phong của Lữ Văn, tuyệt đối hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Sẽ không từ bỏ ý đồ sao?

Trong nháy mắt, đôi mi thanh tú của Tư Đồ Nhược Thủy nhíu lại.

Mà trong lòng Tô Lưu Ly lại cảm thấy bi ai giùm Lữ Văn.

Nàng dùng đầu ngón chân cũng biết được kết quả khi Lữ Văn không biết sống chết trêu chọc Diệp Phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK