Sau khi tiệc tối kết thúc, Tô mẫu, Phúc bá cùng Diệp Phàm trở lại biệt thự số 2 của Tô gia.
Dựa theo an bài của Tô Hồng Viễn, Diệp Phàm sẽ ở lại biệt thự số 2 của Tô gia để chữa bệnh cho Tô Vũ Hinh.
Sau khi 3 người Diệp Phàm rời đi, Tô Vũ Hinh bị Tô Hồng Viễn gọi vào thư phòng nói chuyện, Tô Lưu Ly cũng muốn đi nhưng lại bị Tô Hồng Viễn giáo huấn một trận, đành phải từ bỏ.
Đi vào thư phòng, Tô Vũ Hinh giống như thường ngày, bắt đầu pha trà.
- Vũ Hinh, Diệp thần y có thể trị bệnh cho cháu, ông nội cảm thấy rất cao hứng.
Tô Hồng Viễn cầm lấy chén trà mà Tô Vũ Hinh rót cho, vẻ mặt mỉm cười nói.
Tô Vũ Hinh khẽ khom người:
- Cảm ơn ông nội.
- Ngồi đi.
Tô Hồng Viễn đặt chén trà xuống, ý bảo Tô Vũ Hinh ngồi xuống, sau đó nói:
- Vũ Hinh, Diệp thần y nói cho ta biết trước mắt đã khống chế được bệnh tình của cháu, sau này cần phải trị liệu để bệnh tình của cháu không còn phát tác nữa, có đúng không?
- Đúng, thưa ông nội.
Tô Vũ Hinh gật đầu.
Tô Hồng Viễn lại hỏi:
- Cậu ta không thể trị dứt điểm cho cháu sao?
- Có thể.
Tô Vũ Hinh do dự một chút, cuối cùng lựa chọn ăn ngay nói thật:
- Ông nội, Diệp thần y từng nói anh ấy có thể trị phần ngọn cũng có thể trị tận gốc.
- Hả?
Tô Hồng Viễn ngẩn ra:
- Là sao?
- Dựa theo lời anh ấy nói, là anh ấy dùng Dương khí trong người của anh ấy tiêu trừ Âm khí trong người cháu, đây là trị phần ngọn.
Nói tới đây, khuôn mặt của Tô Vũ Hinh có chút nóng lên:
- Còn về trị phần gốc chính là cần phải tiến hành chuyện phòng sự với anh ấy.
- Chuyện phòng sự?
Tô Hồng Viễn vốn là đang uống trà, nghe được cách trị bệnh này thì liền ngạc nhiên, thiếu chút nữa là phun cả trà ra ngoài.
- Vâng.
Thấy Tô Hồng Viễn khiếp sợ như vậy thì Tô Vũ Hinh cũng không cảm thấy bất ngờ, dưới cái nhìn của nàng phương thức trị bệnh như vậy mặc cho ai nghe xong đều sẽ cảm thấy không tưởng tượng được.
- Vũ Hinh, nếu ông nội đoán không sai, là do cháu từ chối cách trị tận gốc đúng không?
Sau khi kinh ngạc, Tô Hồng Viễn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, tinh quang trong mắt lóe lên, cũng không biết là trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
- Không... Không phải.
Tô Vũ Hinh điều chỉnh cảm xúc, lắc lắc đầu, nói:
- Cháu cũng muốn trị tận gốc nhưng bị Diệp thần y cự tuyệt.
- Oh?
Tô Hồng Viễn ngẩn ra, trong lòng liền hiện ra ngiều suy nghĩ, cuối cùng cảm thấy được là do Diệp Phàm không muốn phát sinh quan hệ với Tô Vũ Hinh.
Sở dĩ là như vậy, thứ nhất là Diệp Phàm còn trẻ, y thuật lại cao minh, hơn nữa hắn còn có quan hệ với Sở Cơ, tiền đồ ngày sau sẽ không thể đong đếm được.
Thân là người nắm quyền của Tô gia, Tô Hồng Viễn rất rõ ràng, đây chính là ngự y đứng bên cạnh những đại lão nắm quyền ở Kim Tự Tháp, có năng lượng không thể tưởng tượng nổi.
Cho nên, tuy rằng tư sắc, dáng người và khí chất của Tô Vũ Hinh nhất đẳng nhưng luận về thân phận, địa vị, không nói gì TQ mà cho dù là cả vùng tam giác Trường Giang cũng không tính là đứng đầu, Diệp Phàm không nhìn Tô Vũ Hinh hợp mắt cũng là chuyện thường.
- Vũ Hinh, nếu Diệp thần y cự tuyệt dùng chuyện phòng sự trị bệnh cho cháu thì sau này cháu cũng không cần nói ra.
Sau đó, Tô Hồng Viễn trầm ngâm nói:
- Bất quá sau này khi tiếp xúc với Diệp thần y thì cháu hãy lưu lại cho cậu ta những ấn tượng tốt. Kể tư đó, nếu ngày sau cậu ta có hảo cảm với cháu thì sẽ không cự tuyệt cùng cháu tiền hành chuyện phòng sự rồi.
@@
Có lẽ không ngờ Tô Hồng Viễn sẽ làm ra quyết định như vậy, Tô Vũ Hinh cả kinh há to miệng, vẻ mặt ngạc nhiên.
- Còn nữa, lấy tính tình của cháu thì cháu cũng muốn tiếp nhận phương thức trị liệu này.
Nói tới đây, Tô Hồng Viễn nhịn cười không được, hắn biết tính Tô Vũ Hinh, ở trong mắt hắn xem ra nếu như Diệp Phàm có ấn tượng tốt với Tô Vũ Hinh, phát sinh quan hệ, tạm thời không nói đến ngày sau Diệp Phàm có thành tựu hay không, chỉ nói riêng đến chuyện Tô gia có thể thông qua Diệp Phàm bám vào Sở Cơ, thậm chí là bám vào Diệp gia, điều này cũng đủ để cho hắn cảm thấy hưng phấn rồi.
Thấy vẻ mặt tươi cời của Tô Hồng Viễn, trong lòng Tô Vũ Hinh liền hiểu ra, ông nội chú ý đến bệnh tình của nàng không chỉ là đơn giản lo lắng cho thân thể của nàng, mà là muốn lấy lòng Diệp Phàm.
Chẳng biết tại sao, nghĩ đến tình huống này thì Tô Vũ Hinh lại cảm thấy mất mát.
Sau đó, nàng cũng nói chuyện với Tô Hồng Viễn vài câu rồi đứng dậy xin ra về, cùng Tô Lưu Ly trở lại biệt thự số 2.
- Mẹ, Diệp thần y đâu rồi?
Tô Vũ Hinh đi vào phòng khách, thấy không có Diệp Phàm thì hỏi.
- Cậu ta trở về phòng rồi.
Tô mẫu trả lời:
- Vốn là dựa theo ý của ông nội con, muốn dọn cho cậu ta một gian phòng nhưng mà gian phòng kia có không ít thứ, nhất thời thu dọn không kịp, cho nên mẹ đã để cậu ta ở phòng của Cẩm Đế một đêm, ngày mai sẽ dọn phòng cho cậu ấy ở.
- Vậy à, mẹ, Lưu Ly, con hơi mệt, con đi ngủ trước đây.
Tô Vũ Hinh nghe vậy, gật gật đầu, sau đó cảm thấy có chút mỏi mệt.
Sau đó Tô Vũ Hinh đi lên lầu, khi đi qua phòng của Cẩm Đế thì nàng thoáng dừng lại một chút, cuối cũng cũng bỏ qua ý nghĩ muốn nói chúc ngủ ngon với Diệp Phàm, trực tiếp đi về phòng ngủ.
Đợi Tô Vũ Hinh về phòng nghỉ ngơi thì 2 người Tô mẫu và Tô Lưu Ly cũng về phòng mình.
Cũng giống như Tô Vũ Hinh, khi đi ngang qua phòng Diệp Phàm thì Tô Lưu Ly cũng dừng lại, muốn đẩy cửa vào.
Nàng không phải muốn chào hỏi mà là muốn xem thử Diệp Phàm có phải là người tốt hay không?
Hơi do dự một chút, Tô Lưu Ly cũng không có đi vào, nàng trở lại phòng mình.
30’ sau, Tô Lưu Ly tắm xong, nàng mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, thân thể mềm mại như ẩn như hiện, rất mê người.
- Nếu mình mặc đồ ngủ đi tìm tên hỗn đản kia là có thể kiểm tra thật sự hắn là chính nhân quân tử hay là ngụy quân tử a.
Dùng khăn tắm lau đầu, nhìn vào thân thể mình trong gương, trong đầu Tô Lưu Ly bỗng hiện ra một ý niệm.
Nghĩ đến đây, Tô Lưu Ly liền quyết định hy sinh nhan sắc để kiểm tra Diệp Phàm.
Nghĩ là làm, Tô Lưu Ly liền ném khăn tắm, vội vã đi ra phòng tắm, thậm chí ngay cả dép cũng không mang, thẳng đến phòng ngủ của Diệp Phàm.
Rất nhanh, Tô Lưu Ly đã đi đến trước cửa phòng Diệp Phàm, nàng không nóng lòng gõ cửa mà áp tai vào cửa, nghe động tĩnh ở bên trong.
Trong phòng, lúc này Diệp Phàm đang ngồi trên bàn đọc sách, trên bàn là một chiếc Laptop.
Diệp Phàm đã học được cách dùng máy tính, khi đó Chử Huyền Cơ an bài cho hắn một nhiệm vụ, bất quá, trước khi chấp hành nhiệm vụ thì hắn đến một căn cứ quân sự bí mật ở Tây Nam được một nam nhân thiết huyết huấn luyện, bắt đầu tập huấn trong 3 tháng.
Nội dung đặc huấn chính là cách dùng di động, máy tính, lái xe, hơn nữa còn có học tập tiếng Anh.
Ngoài ra, nam nhân này còn dạy cho Diệp Phàm biết cách sử dụng và lắp ráp súng ống.
3 tháng sau, nam nhân này đã viết vào bản báo cáo nộp lại bên trên, nội dung: Đây là một thiên tài tuyệt thế.
Bởi vì những thứ này đối với đội viên đặc chiến bình thường thì họ cần phải học trong nhiều năm nhưng mà trong 3 tháng Diệp Phàm đã học xong.
Ví dụ như dùng máy tính, tiêu chuẩn của Diệp Phàm không thua gì hacker.
Vì vậy, khi mở khóa được cái Laptop này, Diệp Phàm liền thấy trong màn hình Destop có mộ Folder là Kỵ binh cùng Bộ binh.
Mang theo tâm lý tò mò, Diệp Phàm liền mở Folder này ra, sau đó hắn liền đi vào một thế giới mới, trước tiên hắn liền nhét dây phone vào tay, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Lúc này, trong màn hình Laptop là một nữ nhân nằm ở trên giường, một nam nhân chỉ một cái quần sịp, hắn bắt đầu xé rách tất chân của nữ nhân này, rồi đưa tay vào móc lốp.
Từ từ tốc độ bàn tay của nam nhân này càng nhanh hơn, nữ nhân trên giường giống như là bị điện giật, hô to rồi co quắp người, nước suối phun lai láng.
- Tiêu chuẩn thật sự là quá kém.
Thấy một màn này, Diệp Phàm liền tỏ ra khinh thường.
Bởi vì, hắn đã nhìn lén quyển sách Hoa Lan môn của Chử Huyền Cơ, trong quyển sách này có nói, bởi vì được nam nhân trêu chọc nên nữ nhân đạt cực khoái làm cho Âm khí tiết ra ngoài.
Mà dựa vào miêu tả trong quyển sách này, dùng tay làm cho Âm khí tiết ra ngoài chỉ là thứ nhập môn, cao hơn chính là chỉ dùng ngôn ngữ mà có thể đạt được hiệu quả như thế.
Mặc dù hắn không nghiên cứu gì nhiều về quyển Lan Hoa môn kia, nhưng mà lấy ngộ tính của hắn chỉ cần thông qua kích huyệt đạo trên thân thể nữ nhân cũng không khó đạt được hiệu quả kia.
Cửa phòng ngủ, Tô Lưu Ly mơ hồ nghe được trong phòng có tiếng nữ nhân.
Phát hiện này làm cho nàng cả kinh không nẹh sau đó nàng lấy lại bình tĩnh, xác định tiếng trong phòng đúng là nữ nhân liền cầm lấy tay cửa rồi vặn lên.
“Két”
Cửa mở ra.
Lúc này trong màn hình, nữ nhân đã lên bờ xuống ruộng, phát ra một tiếng rên to vang vào tai phone của Diệp Phàm nên hắn không nghe thấy tiếng mở cửa.
- Giết heo à?
Mắt thấy tiếng rên của nữ nhân giống với tiếng giết heo thì Diệp Phàm tắt Laptop nhưng đột nhiên phát hiện có người vào phòng.
Phát hiện này khiến cho Diệp Phàm cả kinh, đột nhiên hắn quay đầu lại thì thấy được Tô Lưu Ly mặc một bộ váy ngủ màu trắng, khuôn mặt nàng đỏ bừng nhìn vào màn hình Laptop.
- Á đù.
Thấy Tô Lưu Ly, Diệp Phàm ngẩn ra, sau đó hoàn toàn bị cách ăn mặc của Tô Lưu Ly hấp dẫn.
Bởi vì váy ngủ có chút phong phanh lại mơ hồ trong suốt, khiến cho thân thể Tô Lưu Ly như ẩn như hiện, nhất là cặp bánh bao trước ngực kia, vô cùng mê người, hơn nữa cặp đùi ở dưới chân còn lộ ra bên ngoài không khí làm cho người ta hận không thể xốc váy lên nhảy vào tìm tòi cảnh xuân ở bên trong.
Ban nãy, Diệp Phàm coi phim con heo làm cho tiểu JJ kích thích không nhẹ, lúc này thấy cảnh mê người trước mặt, tiểu JJ của hắn liền nâng cao đầu lên.
Mà lúc này đây, bởi vì xấu hổ nên khuôn mặt của Tô Lưu Ly đỏ bừng.
Bất quá, vì muốn chứng minh phán đoán của mình là đúng, xé toang giả tạo của Diệp Phàm cho nên nàng cố nén xấu hổ đi vào.
Nhưng mà.
Không đợi nàng đến gần, đột nhiên Diệp Phàm xoay người, 2 mắt của hắn sáng như đèn pin, nhìn chằm chằm vào nàng, cảm giác kia giống như đang thưởng thức một món ăn ngon vậy.
Đối mặt với ánh mắt nóng rực của Diệp Phàm, Tô Lưu Ly chỉ cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên, tim đập nhanh hơn. Mắt thấy chịu không nổi, lại thấy được khăn tắm trên người Diệp Phàm tuột xuống, dưới chân lộ ra tiểu JJ của hắn.
Một màn này làm cho Tô Lưu Ly mở to mắt, cả người hoàn toàn ngớ ngẩn.
- A…Tên lưu manh đánh chết.
Ngay sau đó.
Tô Lưu Ly đột nhiên bừng tỉnh, nghĩ đến Diệp Phàm muốn hấp diêm mình, nàng sợ tới mức hét 1 tiếng, lập tức vén váy chạy khỏi phòng.
- Cái này là một hiểu lầm lớn cm nr.
Đưa mắt nhìn Tô Lưu Ly chạy trối chết, Diệp Phàm cười khổ kéo khăn tắm lên, đứng dậy đi ra đóng cửa phòng, sau đó nghĩ lại tình huống vừa rồi, trong lòng không nói nên lời.
Bất quá.
Có lẽ là bản thân không sợ bóng dáng tà, Diệp Phàm cũng không nghĩ nhiều, tắt đèn, khoanh chân bắt đầu tu luyện.
“Phù…Phù”
Cùng lúc đó, Tô Lưu Ly giống như binh lính bại trận, chạy nhanh trở lại phòng mình, đóng cửa phòng lại, thân thể dựa vào cửa rồi thở hộc hộc, 2 chân nhũn ra.
- Tên lưu manh này, tự nhiên lại xem cái loại phim đó, bị mình phát hiện còn muốn…thật là không biết xấu hổ mà.
Nghĩ đến một màn kia, Tô Lưu Ly có chút sợ hãi, càng nhiều là mặt đỏ tai hồng, thế cho nàng nên cảm thấy xấu hổ, giận dữ mà mắng.
- Tên lưu manh đáng chết này, nhất đinh là muốn dùng cách lạt mềm buộc chặt để cưa chị Vũ Hinh, để chị Vũ Hinh cam tâm tình nguyện làm cái chuyện đó với hắn, thật là hèn hạ.
Mắng xong một trận, Tô Lưu Ly nghĩ tới điều gì, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, nói :
- Không được, nhất định phải xé toang bộ mặt giả tạo của hắn, nói chuyện này cho chị Vũ HInh, kiên quyết không để cho hắn thực hiện được.