Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồi lâu, mưa cũng đã tạnh, chỉ còn lại gió lạnh thổi qua, phần vì quần áo đang ước làm hắn nổi cả da gà, người run lên theo từng đợt gió thổi.

- Đến lúc bắt đầu một cuộc sống mới tại trần gian rồi!

Trần Phong cười cười, chậm rãi đi lại nhặt Quỷ Kiếm bỏ vào sọt trúc, lấy một ít dược liệu che lấy lại thanh kiếm để người khác khỏi nhìn thấy.

Theo đường mòn từ trong Tùng Lâm Sơn Mạch đi ra, người ta chỉ thấy một thiếu niên gầy còm một tay cầm nhánh cây làm gậy chống đỡ thân thể, trên lưng còn đeo theo một cái sọt trúc nhỏ.

- Phong Nhi, con đang ở đâu...

- Ca ca người đang ở đâu...

- Ca ca...

Đang đi ra thì Trần Phong nghe được tiếng gọi quen thuộc, đây không ai khác chính là mẫu thân Lam Thanh Tuyền và muội muội Trần Trữ Huyên của xác thân này.

- Mẫu thân, muội muội ta đang ở đây!

Trần Phong dùng hết khí lực còn lại lớn tiếng la lên cho người thân của mình nghe thấy, hiện tại khí lực của hắn cũng đã cạn kiệt gần hết, tuy trong sọt trúc có đầy dược liệu nhưng mà chưa nấu thì làm sao dùng.

Nên đành cắn răng chịu cực đi ra khỏi sơn mạch với một nhánh cây làm gậy!

Tính hắn vốn không phải vậy, nhưng nhập gia thì phải tùy tục, với lại hắn cũng không có phân cao thấp với người phàm, người nào đức hạnh cao thì hắn kính trọng, ngược lại thì chán ghét.

Từ lúc tới Vô Tận Đại Lục, hắn dùng tới “ngũ thông” chưa tới hai lần, mà chỉ thuận theo tự nhiên, chuyện gì tới thì sẽ tới đối với hắn không quan trọng chút nào.

Lâu lắm rồi hắn mới cảm nhận lại cảm giác được làm phàm nhân như thế này, cảm giác phải nói là rất háo hức, cùng nhiều điều mới mẻ đang chờ hắn ở phía trước.

- A...mẫu thân, ca ca đang ở đây!

Theo ánh đèn mờ mờ chạy tới, muội muội Trần Trữ Huyên theo hướng âm thanh phát ra, liền thấy ca ca mình đang chật vật chống gậy mà đi, nàng liền la lớn cho mẫu thân mình biết, rồi nhanh chóng chạy lại đỡ ca ca mình.

Trần Trữ Huyên là một cô gái tốt, dáng người thanh mảnh (mảnh mai), sống mũi cao giống hắn, khuôn mặt phải nói là khá mỹ lệ, nhất là trong cái tuổi thanh xuân đầy mơ mộng này.

Y phục được chấp vá lại nhiều chỗ, đây cũng không có gì là lạ với những người phàm nhân nghèo như thế này, tiền ăn chỉ mới đủ thì lấy đâu ra mua vải mà may y phục mới.

- Phong Nhi, sao con lại thê thảm thế này?

Mẫu thân Lam Thanh Tuyền nhanh chóng chạy lại, thấy hắn chật vật như vậy thì vô cùng đau lòng khi thấy con trai mình người đầy vết thương, y phục cũng rách nát nhiều chỗ.

Theo cái nhìn của hắn thì người mẫu thân này cũng rất là đẹp, những đường nét trên khuôn mặt đều được người muội muội thừa hưởng lại, nếu như cho họ ăn mặc thêm chút thì có thể nói Lam Thanh Tuyền là một mỹ phụ.

- A...Hài nhi không sao, đi hái dược liệu không cẩn thận nên bị ngã, sây sát nhẹ chỉ cần đắp thuốc lên là khỏi hẳn!

Trần Phong cười cười nhìn mẫu thân của mình, hắn nói cũng là sự thật chứ không có bịa đặt, nhưng mà Trần Phong kia thì không may nên đã ra đi rồi.

- Phong Nhi, con làm ta và cha con lo quá, nguyên ngày hôm nay tim ta cứ đau nhói, tưởng con có chuyện không may xảy ra nên mới ra đây tìm, thấy con không sao làm ta an tâm phần nào.

Lam Thanh Tuyền thấy hắn an toàn thì vô cùng vui mừng, lời nói vô cùng dịu dàng, đây chính là tam tùng tứ đức, tam cang ngũ thường mà ngày xưa Trần Vũ từng xuống đây chỉ dạy.

Nó cũng được truyền lưu rộng rãi tới ngày nay!

- Haiz...quả nhiên tình mẫu tử gắn kết với nhau chặt chẻ như vậy!

Trần Phong thở dài, thầm nói trong lòng, hắn không ngờ người mẫu thân này lại phát hiện được điều bất an.

- Ca ca, chúng ta về thôi, nơi này hàn khí còn nhiều, nếu ở thêm lát nữa sẽ dễ bị cảm lạnh!

Trần Trữ Huyên đỡ hắn đi từng bước, kế bên Lam Thanh Tuyền cầm lồng đèn đi trước gọi sáng con đường đi về Thanh Vân Trấn.

Thanh Vân Trấn là một trong bốn thị trấn nằm trong sự cai quản của Lam Nguyệt Thành, nơi đây có đến hàng vạn người dân sinh sống, là nơi cắm dùi của hơn ngàn gia đình.

Trong đại lục này, tu sĩ là được coi trọng nhất vì mạnh hơn võ giả rất nhiều!

Để trở thành võ giả thì phải trải qua bước đầu tiên, đó là Tôi Thể Cảnh còn được gọi là Võ Đồ, Tôi Thể Cảnh tổng cộng có chín tầng.

Tầng thứ nhất chỉ dựa vào thân thể đã có thể đánh ra một quyền đạt tới trăm cân sức mạnh, tầng thứ hai một quyền đánh ra tới 200 cân, tầng thứ ba đánh ra một quyền tương đương 400 cân, tầng thứ tư có thể đạt đến 800 cân, tầng thứ năm 1600 cân đủ để đánh vỡ nát tảng đá nhỏ.

Khi đạt tới tầng thứ sáu thì thân thể trở nên rắn chắc, kim loại bình thường không thể làm họ bị thương được, lực đạt đến 3200 cân.

Nếu đạt tới tầng bảy của Tôi Thể Cảnh, đó là cửa ải khá lớn của một người muốn bước chân vào con đường làm võ giả, thành hay bại cũng là tại nó!

Tới tầng bảy thì võ đồ có thể câu thông thiên địa để hấp thụ linh khí, sau đó thiêu đốt khí huyết, mượn khí huyết phát lực vạn cân. Tầng tám đánh ra hai vạn cân sức mạnh, quyền ra đá nát đất nứt, làm cong sắt thép.

Những nơi mà võ đồ Tôi Thể Cảnh tầng tám đi qua người dân không ai dám không nghe, được người dân xưng như thần thánh!

Cho tới Tôi Thể Cảnh tầng chín, sức mạnh khuếch đại tới mức người thường không thể hình dung, một quyền đánh ra tới bốn vạn cân sức mạnh, mãnh hổ gặp phải một quyền này liền chết tươi.

Tới đây thì thọ mệnh của họ đạt tối đa là 150 năm, nếu muốn sống lâu hơn nữa thì phải cố gắn đột phá cảnh giới tiếp theo, nếu không thì nằm xuống ngửi mùi đất cho quen mùi là vừa!

Ngoài ra thì cũng còn dựa vào thiên phú, người nào nắm trong tay ngũ hành thì tốc độ tu luyện càng nhanh vì trong thiên địa linh khí có chứa ngũ hành tinh hoa bên trong, nên hấp thu tu luyện sẽ nhanh hơn người chỉ có một thuộc tính.

Mà người nào không có thuộc tính thì cuộc đời cũng chỉ dừng lại ở Tôi Thể Cảnh tầng sáu, vô phương tiếp tục tập luyện vì không cách nào câu thông thiên địa linh khí!

Ở trong Thanh Vân Trấn, có hai gia tộc võ giả mạnh nhất, đã đạt tới Tôi Thể Cảnh tầng tám, được người trong tộc xem như thần linh, mà võ giả rất sĩ diện. Một khi đạt tới cảnh giới này thì không mấy ai ra tay chém giết, mà trở thành một tồn tại uy hiếp những gia tộc khác, chỉ cần họ không chết thì gia tộc có thể đứng sừng sững ngàn năm.

Còn về tu sĩ thì sao, đơn nhiên mạnh hơn rất nhiều! Đơn nhiên muốn làm tu sĩ thì điều kiện chính là phải có Linh Căn, nếu không thì cả đời vô duyên!

Một khi có linh căn, chỉ cần ngươi tu luyện tới Luyện Khí sơ kỳ liền có thể đánh tay đôi với võ đồ Tôi Thể Cảnh tầng bốn, trung kỳ có thể đánh với Tôi Thể Cảnh tầng sáu, hậu kỳ đánh với Tôi Thể Cảnh tầng chín.

Mà đám tu sĩ lại còn pháp bảo thì khỏi phải bàn tới, chắc chắn là võ giả không cách nào đánh lại, mà chỉ mới Luyện Khí Kỳ mà đã có thể cưỡi kiếm phi hành, điều này Tôi Thể Cảnh không thể làm được.

Tu Tiên thì không có gia tộc mà chỉ có tông môn, trong Thanh Vân Trấn có một tông môn về tu Tiên duy nhất, đó là Linh Phi Môn.

Đứng đầu tông môn chính là tu sĩ Ngưng Khí Kỳ, một cấp bậc tồn tại uy hiếp mạnh nhất trong Thanh Vân Trấn này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang