Người dịch: Xương
Nguồn: https://www.zhihu.com/…/paid_column/1230447718943780864
Hai ngày sau khi xảy ra vụ án của Quyên Quyên, tôi hẹn Tịch Vân cùng nhau đi ăn tối, ôn lại chuyện cũ.
Tất nhiên là Tịch Vân đồng ý, còn gợi ý tới một nhà hàng có phục vụ âm nhạc tên là “Người đẹp ánh trăng”, bảo đồ ăn ở đây rất tươi ngon, nêm nếm vừa miệng, mà không gian bố trí cũng đẹp, rất yên tĩnh, nghệ sĩ được mời tới biểu diễn đều là tinh anh trong giới âm nhạc, tài nghệ xuất thần, nghe một lần là không thể quên được.
Tôi bảo:
– Người có tố chất văn hóa, nói một câu là khiến người ta muốn nghe mãi. Vậy thì tới “Người đẹp ánh trăng” đi.
Quả nhiên là một địa điểm đẹp, trang trí phòng ốc trông rất sang trọng, nói không quá, phong cách tổng thể cho tôi cảm giác giống như một vị công tử thư hương thế gia, anh tuấn có học thức, vừa thanh lịch vừa kín đáo, không vướng bụi trần. Phục vụ bàn là một cô gái dáng người mảnh mai, ăn vận yêu kiều xinh đẹp, thái độ phục vụ thân thiện khéo léo, tuy yên tĩnh ít nói nhưng lại thể hiện sự tự tin nổi bật.
Tôi nhìn quanh một lượt, đánh giá:
– Chỗ này tuyệt thật, nếu không phải do cậu đề nghị, tầng lớp như mình cũng sẽ không tới những nơi thế này đâu.
Tịch Vân nói:
– Tài nữ sao lại tự ti thế, mấy người có điều kiện như mình biết giấu mặt vào đâu!
Đợi thức ăn đầu tiên được bày ra, đầy đủ màu sắc xanh đỏ, trang trí rất đẹp mắt, hương vị cũng tạm được, hoặc là do dạ dày của tôi đã quá quen với mấy món ở Tùng Giang nên mấy món nước ngoài không hợp khẩu vị lắm.
Tôi cùng Tịch Vân ôn lại chuyện hồi xưa học cùng trường, nói về mấy người bạn cùng lớp cũ, trò chuyện cũng khá vui vẻ. Tôi bâng quơ bóng gió về vụ án ở phòng triển lãm, hỏi cậu ta:
– Thế cái hôm tối xảy ra vụ án cậu đi đâu à?
Tịch Vân nheo mắt nhìn tôi một cái rồi bảo:
– Không phải cậu tới đây là vì nhiệm vụ đấy chứ?
Tôi nói:
– Cậu đa nghi thế, người có tiền đều như vậy à?
Tịch Vân đáp:
– Đâu mà, mình chỉ đùa thôi, tối hôm đó mình đi ăn với bạn, chính là ông chủ nhà hàng này.
Tôi hỏi:
– Hóa ra đây là địa bàn của bạn cậu à, thế bữa này có được ưu đãi không vậy?
Tịch Vân nói:
– Bạn bè là bạn bè, tiền nong là tiền nong, vẫn phải sòng phẳng. Tối hôm đó bọn mình còn đi cùng với một người nữa, đợi lát nữa cậu sẽ gặp thôi, đó là một người cực kì có phẩm vị, khác hẳn với đám thương nhân bọn mình.
Tôi đáp:
– Vậy ra cậu còn hẹn người bạn khác nữa.
Tịch Vân bảo:
– Không phải mình hẹn đâu, cậu ta biểu diễn ở đây.
Vừa nói dứt lời thì tiết mục biểu diễn piano trên trân khấu kết thúc, nhạc công xuống sân khấu, hai vạt áo đuôi tôm màu đen tuyền đung đưa theo mỗi bước chân của anh ta. Lại có một thanh niên trẻ tuổi bước lên sân khấu, trên tay là một cây violin, trang phục biểu diễn màu đen phẳng phiu từ đầu tới chân, dáng người khá mảnh mai, trang điểm trắng trẻo đến lóa mắt, môi tô son đỏ nhẹ nhàng, tỏa ra khí chất khắp người.
Tôi hỏi Tịch Vân:
– Đó có phải người bạn cậu bảo không? Sao lại biến thành thế này vậy, suýt thì không nhận ra luôn.
Tịch Vân hỏi:
– Cậu nhận ra cậu ta hả?
Tôi đáp:
– Từng gặp một lần, người này tên là Tiêu Tiêu, là một nghệ sĩ violin, mình đã từng thấy cậu ta trong số người thân của nạn nhân, sao cậu lại quen cậu ta vậy?
Tịch Vân đáp:
– Gặp nhau ở chỗ này đấy, mình là khách quen của nhà hàng này, Tiêu Tiêu tuần nào cũng đến đây biểu diễn hai hôm, lâu ngày thì cũng quen nhau thôi.
Tôi nói:
– Người này đẹp thật đấy, đẹp hơn cả con gái nữa.
Tịch Vân bảo:
– Chỉ có thể nói là người làm nghệ thuật ấy mà, cái khí chất sẽ khác hẳn người bình thường.
Tiêu Tiêu chơi violin thực sự rất giỏi, dù tôi không hiểu về âm nhạc, nhưng nghe tiếng đàn của anh ta, nhẹ nhàng du dương, da diết réo rắt, ưu mà không uất, bi mà không thương, vẽ ra thế giới bao la trong tâm hồn người nghệ sĩ. Một khúc nhạc kết thúc, phong cách bỗng nhiên thay đổi, giai điệu và tiết tấu trở nên nhanh mạnh hơn, càng lúc càng phong phú, càng lúc càng mãnh liệt hoa lệ, không tìm thấy điểm dừng, sự cuốn hút hiện lên cả gương mặt, khiến người ta không thể rời, cảm xúc trào dâng.
Tôi bảo:
– Cậu Tiêu Tiêu này chuyên nghiệp thật, khúc nhạc cậu ta biểu diễn rất có cảm xúc, khiến tâm trạng người nghe cũng không tự chủ, bị cuốn theo tiếng đàn.
Tịch Vân tấm tắc khen cậu ta:
– Đây chính là nghệ thuật chân chính.
Tôi nhìn Tịch Vân thân hình cao lớn, mặt mũi bóng dầu, nhìn kiểu gì cũng không ra một người có liên quan đến nghệ thuật. Nhưng mà không thể trông mặt bắt hình dong, cậu ta lại mở phòng triển lãm tranh, bao nhiêu tác phẩm nghệ thuật đều phải qua tay cậu ta bình phẩm xem xét.
Tiêu Tiêu biểu diễn xong thì xuống sân khấu, một đàn ông trung niên mặc tây trang, mặt mũi anh tuấn bước tới trước mặt tôi và Tịch Vân, mỉm cười:
– Cậu Tịch, đem bạn tới ăn tối, sao lại không bảo tôi một tiếng?
Tịch Vân nói:
– Bạn cùng lớp gặp nhau tí thôi, sợ anh bận, nên không làm phiền anh. Tôi giới thiệu một chút nhé, đây là ông chủ nhà hàng “Người đẹp ánh trăng”, thương nhân nổi tiếng Trương Nguyên Canh, còn mỹ nữ này là bạn hồi Trung học của tôi, bác sĩ pháp y nổi danh của cục Công an thành phố – Thục Tâm.
Trương Nguyên Canh nói:
– Đã từng nghe danh, giờ mới có dịp gặp mặt.
Tôi đáp:
– Ông chủ Trương không hổ là người của công chúng, nói chuyện ưng tai quá.
Trương Nguyên Canh cười nói:
– Tôi đây không phải nói khách chứ, tôi từng nghe cậu Tịch nhắc đến cô, cậu ta khen cô hết lời luôn ấy.
Tôi nói:
– Tịch Vân cũng từng nhắc tới anh, nghe bảo tối hôm phòng triển lãm xảy ra chuyện thì cậu ấy đang ngồi cùng anh.
Trương Nguyên Canh ngẫm nghĩ một lát, nói:
– Phải, hôm đó còn có Tiêu Tiêu ngồi cùng với chúng tôi, vừa uống vừa hát, cũng náo nhiệt lắm.
Tôi bảo:
– Quan hệ của các anh không tồi nhỉ.
Trương Nguyên Canh đáp:
– Đều là bạn bè lâu năm mà, quan hệ rất tốt, hôm nay bàn của hai người tôi sẽ mời!
Tôi nói:
– Lần đầu tiên gặp ông chủ Trương, sao lại vô ý vô tứ để anh chịu thiệt chứ!
Trương Nguyên Canh nói:
– Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, lần sau tới thì cũng là bạn bè rồi, hoan nghênh cô ghé thăm chỗ này thường xuyên.
Tới tận hơn 9 giời tối hôm đó mới tàn tiệc. Tôi ra khỏi nhà hàng, ngoảnh đầu nhìn màn đêm bao trùm nhà hàng Người đẹp ánh trăng, ánh đèn lấp lánh, trai xinh gái đẹp, trong lòng dậy lên một cảm giác kì lạ.
Trong lúc tôi đang ngồi ăn tối với Tịch Vân, Phùng Khả Hân phối hợp với các cảnh sát viên ban Thông tin của cục Công an thành phố, dựa theo hướng dẫn của chuyên gia Triệu Cát An của bộ Công an, truy tìm manh mối trên mạng.
Phía dưới hai tấm ảnh hung thủ đăng trên mục “Nghệ thuật chết chóc”, quần chúng để lại hàng ngàn bình luận, trong số đó có rất nhiều người hô hào tán thưởng, một số ít người mắng chửi kẻ chụp ảnh không có nhân tính, có một cư dân mạng nickname là “Gomez rẽ nước Cố Thành treo cây” thể hiện thái độ khá lý trí bình tĩnh, đăng bài không nhiều, bài nào bài nấy diễn đạt cũng ngắn gọn, không thể hiện tư duy lập luận đặc biệt nên dân mạng không mấy chú ý đến, khó nhận ra anh ta đang dắt mũi dư luận.
Dưới bức ảnh của Hướng Thiến Thiến, “Gomez rẽ nước Cố Thành treo cây” bình luận: “Từ cổ chí kim, các hình thức nghệ thuật của nhân loại vẫn không ngừng khắc họa, thể hiện chủ đề cái ch.ết, nhấn mạnh vẻ đẹp của sự ch.ết chóc. Người sống trò chuyện với người ch.ết, dùng ngôn ngữ cơ thể diễn tả sinh mệnh, thể hiện niềm hân hoan và trân trọng khi đứng trước cái ch.ết. Vẻ ưu sầu của cái ch.ết không có cách nào diễn tả, sự thần bí của cái ch.ết không thể nhìn thấu, ch.ết không phải là sự kết thúc của sinh mệnh, mà là tiền đề cho sinh mệnh, cái ch.ết có thể giải phóng năng lượng thần kì bên trong cơ thể đã chịu nhiều khổ cực, đưa người ta đến thiên đường cực lạc.
Triệu Cát An đọc đi đọc lại mấy lượt, cặp mắt bé phía sau cặp kính cau lại, bỗng nhiên đập bàn một cái, đứng bật dậy, nói:
– Hung thủ đã xuất hiện rồi, ngay từ đầu hắn vẫn luôn ở trên mạng hân hoan với thành quả gi.ết người của hắn, khoe khoang nghệ thuật chết chóc do hắn tạo ra. Nếu tôi đoán không nhầm, kẻ có nickname “Đàm Hoa Thương” sẽ không sử dụng cùng một địa chỉ IP để đăng nhập, hắn phải có thêm một tài khoản để ngụy trang mới có thể thỏa mãn sự đắc ý của hắn. Tôi đề nghị ban Thông tin phối hợp với đội cảnh sát hình sự, lập tức tiến hành điều tra tài khoản này, tìm vị trí của hắn, sau đó tiến hành vây bắt không để hắn thoát.
Trong ban Thông tin có hai cao thủ máy tính, rất nhanh chóng đã tìm ra địa chỉ IP đăng nhập tài khoản “Gomez rẽ nước Cố Thành treo cây”, là hệ thống mạng cục bộ (LAN) sử dụng trong học viện Mỹ thuật Sở Nguyên. Nhưng vì “Gomez rẽ nước Cố Thành treo cây” đang không online, vậy nên không thể điều tra ra máy tính hắn đang sử dụng. Hơn nữa trong khuôn viên dạy học và khu nhà ở của học viện Mỹ thuật Sở Nguyên có đến gần mười ngàn chiếc máy tính đang được sử dụng, trừ việc ngồi chờ hắn online tiếp thì không còn cách nào điều tra được vị trí chính xác của mục tiêu cả.
Dân nghệ thuật trong học viện Mỹ thuật Sở Nguyên quá nhiều, dựa theo những đặc điểm đội cảnh sát đã nắm bắt được thì cũng phải có đến hàng trăm giảng viên, sinh viên nằm trong diện tình nghi, đi điều tra hết toàn bộ, lực lượng cảnh sát cũng có hạn, cũng ngại sẽ gây phản cảm cho giảng viên và sinh viên học viện Mỹ thuật.
Nhưng đối tượng “Gomez rẽ nước Cố Thành treo cây” này dường như cảm giác có người đang theo dõi hắn, mãi vẫn bặt vô âm tín. Anh em cảnh sát viên lòng như lửa đốt, nhưng cũng chỉ có cách nhẫn nhịn đợi thời cơ.
Ngay lúc này, vụ án mạng thứ ba lại xuất hiện trên trang mục “Nghệ thuật ch.ết chóc”.