…
Ngày thứ 5 sau khi xảy ra vụ án của Lãnh Nguyên, tôi bất ngờ nhận được cuộc điện thoại từ bố khi đang trong giờ làm việc, nói là mẹ ở nhà bị ngất xỉu, đã được đưa lên bệnh viện Tỉnh, bảo tôi đến đó ngay. Tôi báo cho Phú Cường rồi nhanh chóng bắt taxi đến bệnh viện.
Mẹ tôi có tiền sử bị tiểu đường nhiều năm nay, bệnh tình mãi không ổn định, phải thường xuyên tiêm insulin để duy trì lượng đường máu ở mức bình thường. Đây đã là lần thứ 2 bị bất tỉnh, khiến tôi vô cùng lo lắng.
Đến viện, nhìn thấy mẹ nằm trên giường bệnh, sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, nhưng đã tỉnh lại, huyết áp, đường máu, nhịp tim và các chỉ số khác đều bình thường. Lúc này tôi mới bắt đầu yên tâm được một chút. Tâm sự với mẹ mấy câu, tôi kéo bố ra ngoài hành lang rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ, sao mẹ lại bất tỉnh hả bố?”
Bố trả lời mà nét mặt đau khổ: “Bố cũng hết cách rồi, mẹ con không chịu tiêm insulin, kêu đau lắm không chịu được. Mẹ con cũng thật đáng thương, mỗi ngày một mũi insulin thì ai mà chịu được.”
Tôi thở dài, nước mắt trực trào. Mẹ tôi rất sợ tiêm, sợ đau. Mẹ bị tiểu đường giai đoạn đầu, bệnh tình không quá nghiêm trọng, song do biến chứng của bệnh tiểu đường khiến mẹ bị viêm dây thần kinh, làm mẹ tôi trở nên rất mẫn cảm với những cơn đau. Mỗi một mũi tiêm lại có cảm giác như lấy kim đâm vào từng sợi dây thần kinh, đau không sao chịu được. Đây là vấn đề mà rất nhiều bệnh nhân tiêm insulin khó mà tránh khỏi.
Bác sĩ chữa trị cho mẹ là Phương Vưu Giai không còn lạ gì với tôi, thấy tôi và bố đang đứng nói chuyện ở hành lang liền chạy đến hỏi: “Thục Tâm, cậu đến rồi à, công việc hôm nay ở đơn vị có bận không?”
Tôi đáp: “Vẫn ổn, hôm nay mình không phải ra hiện trường, nếu không thì cũng khó để xin ra ngoài.”
Phương Vưu Giai nói: “Bệnh tình của bác gái, cậu không cần phải quá lo lắng, đường máu được kiểm soát tốt, chỉ cần mỗi ngày tiêm insulin là bệnh tình sẽ không diễn biến theo chiều hướng xấu.”
Tôi đáp: “Đấy chính là điều mà mình lo, mẹ mình bị viêm dây thần kinh, nên mỗi lần tiêm đều vô cùng đau đớn. Cứ nghĩ đến việc người già phải chịu nỗi đau này mà mình không sao yên tâm được.”
Phương Vưu Giai thở dài: “Vậy biết làm thế nào? Người bệnh tiểu đường ai cũng gặp phải khó khăn này, nhưng không ai có cách giải quyết nào khác tốt hơn. Thực ra chỉ cần bệnh tình ổn định, sẽ có thời điểm không cần phải tiêm insulin, thay vào đó có thể dùng thuốc uống để chữa trị.” Nói xong lại nhớ ra một điều: “Hiện nay trên thị trường có loại máy tiêm không kim, có thể giảm thiểu cơn đau cho bệnh nhân, là hàng nhập khẩu từ nước ngoài, bệnh viện chúng mình không có. Nếu mọi người tin tưởng vào phương pháp mới này thì có thể thử xem sao.”
Tôi hỏi: “Máy tiêm không kim nghĩa là sao?”
Phương Vưu Giai đáp: “Máy tiêm không kim không dùng mũi kim, mà thông qua vòi phun áp lực cao kết hợp công nghệ siêu âm để đẩy các thành phần hoạt tính xuyên qua lớp da của bệnh nhân. Thời gian tiêm chỉ mất một phần tư giây, không đau đớn không thành tiếng lại rất nhanh gọn. Phương pháp này được thiết kế dành riêng cho những bệnh nhân phải tiêm insulin lâu dài. Đây là công nghệ mới được nhập khẩu từ nước ngoài, giá thành không hề rẻ, mỗi mũi tầm trên dưới 3000 tệ, hơn nữa phương pháp này vẫn chưa được ứng dụng lâm sàng với quy mô lớn ở trong nước, giới y học vẫn chưa công nhận, nên bệnh viện chúng mình cũng không có. Mình đã theo dõi kỹ thuật mới này trong một khoảng thời gian, cá nhân đánh giá khá tốt nên mới giới thiệu cho cậu.”
Tôi biết Phương Vưu Giai là một bác sĩ giàu trách nhiệm, trình độ học thuật cao, cô ấy đã giới thiệu cho tôi như vậy thì nhất định phải tương đối nắm chắc về kỹ thuật mới này. Tôi đáp: “Thật là cảm ơn cậu, Vưu Giai, lời khuyên của cậu đã giúp mình giải tỏa được gánh nặng tâm lý. Tuy là phương pháp tiêm không kim này giá thành khá cao, nhưng nếu có thể xóa bỏ được nỗi sợ khi tiêm cho mẹ thì cũng đáng. Cơ mà không biết ở đâu bán cái này nhỉ?”
Phương Vưu Giai nói: “Lát nữa mình sẽ đưa cho cậu danh thiếp của tập đoàn chuyên cung cấp thiết bị y tế Fulton của Mỹ được đặt trụ sở tại Trung Quốc. Cậu có thể tìm hiểu sơ qua, nếu cảm thấy có hiệu quả, mình sẽ mua cho bác gái một cái.”
Bước ra khỏi bệnh viện, tâm thạng tôi bỗng thoải mái lạ thường, cơn đau mỗi khi mẹ tiêm insulin đã khiến tôi lo lắng suốt một thời gian dài, xem ra lần này đã tìm được cách giải quyết. Ánh nắng bên ngoài thật chói mắt, tôi đột nhiên đứng đơ ra, tự chửi thầm bản thân: “Đồ ngốc, đến giờ mày mới nghĩ ra.”
Chủ đại lý chi nhánh tại Trung Quốc của tập đoàn Fulton, ông Vương Bổn Thiện, là một người đàn ông trung niên tuổi đầu 40, bị chứng rụng tóc sớm, trán bóng loáng như được sơn một lớp dầu. Ông ta giới thiệu cho tôi nghe về sản phẩm máy tiêm không kim, đồng thời mô phỏng thực nghiệm quá trình sử dụng máy tiêm không kim lên cơ thể, nói: “Đây là một thiết bị sử dụng công nghệ phun áp lực cao. Nguyên lý hoạt động của nó là thông qua một lỗ siêu nhỏ, dùng áp lực lớn để tác động lên thuốc ở dạng lỏng, sản sinh một cột chất lỏng, xuyên qua lớp biểu bì để thâm nhập vào bên trong da. Ưu điểm là người tiêm sẽ không hề cảm thấy đau đớn, xóa bỏ nỗi sợ kim tiêm. Cô là bác sĩ, nên chắc tôi không cần phải giới thiệu quá nhiều.”
Tôi hỏi: “Còn một chuyện nữa tôi muốn hỏi anh, có bao nhiêu cơ sở phân phối sản phẩm này ở thành phố Sở Nguyên?”
Vương Bổn Thiện đáp: “Ở thành phố Sở Nguyên này chỉ có duy nhất một cơ sở là của chúng tôi.”
Tôi lại hỏi: “Sản phẩm đắt đỏ như thế này, chắc các anh phải có sổ ghi chép bán hàng, có thể đưa tôi xem được không?”
Vương Bổn Thiện nhìn tôi một cách hoài nghi rồi nói: “Đây là bí mật của doanh nghiệp, với cả chuyện đó đâu liên quan đến cô, chúng tôi không thể cho cô xem được.”
Tôi xuất trình thẻ pháp y, nói: “Tôi đến tìm anh trước là vì việc tư, sau là vì việc công. Chúng tôi đang nghi ngờ máy tiêm không kim này có liên quan đến vụ án cố ý gây thương tích mà chúng tôi đang điều tra, anh có nghĩa vụ phải hợp tác với chúng tôi.”
Vương Bổn Thiện nói lẩm bẩm: “Đúng là họa trên trời rơi xuống, tôi là người làm ăn chân chính, có gây thù chuốc oán với ai bao giờ đâu. Hơn nữa, cô là pháp y, cô đâu có quyền điều tra vụ án.”
Tôi đáp: “Nếu anh yêu cầu cảnh sát đến cũng đơn giản thôi, tôi sẽ bấm điện thoại, 10 phút sau là họ sẽ có mặt. Thậm chí nếu anh muốn hầu tòa, tôi cũng có thể giúp được.”
Vương Bổn Thiện nói: “Đừng đừng, nếu cảnh sát mà tới đây thì tôi sẽ bị ông chủ chửi cho lên bờ xuống ruộng mất, tôi sẽ đưa cho cô xem, nhưng mà không được đầy đủ, bởi có một số khách hàng không để lại tên hoặc dùng tên giả, chúng tôi cũng không có cách nào để kiểm chứng.”
Tôi cầm lấy bản danh sách khách hàng, rồi tiện mua luôn một cái máy tiêm không kim, nói: “Lần này đi một công đôi việc, coi như không uổng phí, rất cảm ơn ông.”
Vương Bổn Thiện đáp: “Cảm ơn lời cảm tạ của cô, tôi bằng này tuổi đầu rồi mà vẫn sợ nhất là cảnh sát, nhìn thấy các cô thôi là tim lại đập loạn cả lên.”
Tôi nói: “Ông không làm gì khuất tất thì việc gì phải sợ cảnh sát. Cảnh sát cũng như lão bách tính mà thôi, đa số vẫn là người tốt.”
…