Rình đến ngày thứ chin, Lương Tư Tề cuối cùng cũng xuất hiện. Lúc này là tầm 1 giờ sáng, ba người còn nghĩ đêm nay lại ra về tay trắng rồi và đang chuẩn bị trở về phòng ngủ. Đột nhiên thấy cánh cửa khu kí túc dành cho nữ nghiên cứu sinh mở ra, một con “ma nữ” toàn thân trắng muốt, phát ra ánh hào quang mờ ảo, lướt nhẹ như bay đi ra khỏi cửa.
Vu Mỹ Tường lần đầu trông thấy cảnh tượng này, sợ hãi ôm chặt lấy tay của Điền Quốc Đống. Điền Quốc Đống mặc dù tỏ ra không quan tâm, nhưng thâm tâm cũng có chút sợ hãi, song vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh. Hà Hiểu Lợi thì đang nghĩ đây chính là con ma nữ đêm hôm đó rồi, chỉ đang thắc mắc không hiểu sao người cô ta lại phát sáng được.
Có vẻ Vu Mỹ Tường đọc được suy nghĩ của cô em gái, cố nói thật nhẹ: “Lương Tư Tề vốn có làn da trắng, lại khoác thêm bộ đồ ngủ vải mỏng màu trắng, nên có cảm giác như đang phát sáng vậy.” Hà Hiểu Lợi nghĩ một lúc, thấy cũng có lý, dù sao cũng là học tỷ, suy nghĩ vấn đề sẽ chu đáo hơn bản thân.
Lương Tư Tề trông như chân không chạm đất, không khác gì đang khiêu vũ giữa màn đêm. Tụi Hà Hiểu Minh chứng kiến cảnh tượng kì dị ấy, dù biết đó chỉ là một cô gái mỏng manh yếu đuối, song vẫn sợ khiến toàn thân run rẩy, cảm giác một luồng gió lạnh thổi vào sau gáy, giống như có bàn tay vô hình đang vuốt ve.
Lương Tư Tề như một linh hồn phiêu du trôi dạt về phía núi Móng Ngựa. Ba người run rẩy bám đuôi theo. Lương Tư Tề đã quá quen với cung đường này, tuy tốc độ di chuyển nhìn có vẻ chậm, nhưng thoáng chốc đã tới chân núi Móng Ngựa.
Ánh trăng đêm nay thật đẹp, sáng và ôn hòa, càng làm nổi bật làn da trắng nõn và lớp áo ngủ mỏng manh như đang phát sáng. Bước chân của Lương Tư Tề khi lên núi bỗng trở nên nhẹ nhõm hơn, thỉnh thoảng lại đưa tay ra vuốt ve những nhánh cây bên đường, thấp thoáng như đang cất giọng hát một khúc thê lương.
Cây cối trên núi xanh um tùm, bóng dáng Lương Tư Tề như dần biến mất. Hà Hiểu Lợi đưa ra ý kiến, tiến gần cô ta thêm chút nữa. Vu Mỹ Tường sợ hãi bàn lùi, hay là thôi, đến gần quá, nếu bị phát hiện là tiêu đời.
Hà Hiểu Lợi đưa ánh mắt cầu cứu về phía Điền Quốc Đống, đôi mắt chứa chan niềm hy vọng. Điền Quốc Đống như sục sôi máu lửa, nghiến răng nghiến lợi mà rằng: “Tiến thêm vài bước đi, anh đi trước, bọn em bám theo sau.”
Ba người tiến lên rồi dừng lại phía sau một cái cây đại thụ, khom người xuống, nín thở mà quan sát nhất cử nhất động của Lương Tư Tề. Thì thấy cô ta dừng lại bên một cái cây to, quỳ xuống, cúi đầu xuống đất lẩm bà lẩm bẩm. Ba người ẩn dật trong bóng tối không cả dám thở mạnh, chăm chú lắng nghe cô ta đang nói gì, nhưng đến một câu cũng không rõ.
Lẩm bẩm hồi lâu, Lương Tư Tề như một người điên thất thường, hết khóc rồi lại cười. Hà Hiểu Lợi hồi hộp véo tay Điền Quốc Đống, ngón tay như găm chặt vào trong lớp da thịt của anh ta. Điền Quốc Đống dù đã vất vả cả tuần nay, chỉ để thấy được cảnh tượng này, song bây giờ lại chẳng còn tâm trí để hưởng thụ thành quả, lông tay dựng đứng, chỉ muốn thật nhanh rời khỏi cái nơi quỷ tha ma bắt này.
Sau khi cười khóc một hồi, Lương Tư Tề bắt đầu đập đập lớp đất bên dưới như thể vừa chôn cất thứ gì đó xong. Đập xong lại lấy chân dẫm lên, vừa hát vừa nói câu gì nghe như: “Cô yên tâm nằm nghỉ ở đây nhé, đừng có đi ra ngoài, ở trong này ổn hơn nhiều, có cây có núi, có ánh trăng luôn bên cậu, nhớ đừng ra ngoài nhé, ngoan.”
Sau khi vỗ đất xong, cô ta lại ra sức đào nó lên. Sau khi đào lớp đất mềm lên, từ mặt đất lấy ra một thứ gì đó, cầm lên tay ngắm nghía, thở dài mà nói: “Cô đẹp thật đấy, hóa thành xương cốt rồi mà vẫn còn đẹp.”
Dưới ánh trăng, Hà Hiểu Lợi có thể thấy rõ thứ mà Lương Tư Tề cầm trên tay, đột nhiên kêu lên một tiếng thất thanh, bỏ chạy thục mạng. Lúc này những sợi dây thần kinh của Vu Mỹ Tường và Điền Quốc Đống như đã kéo căng đến tột độ, lại cộng thêm tiếng la thảm khốc như mắc chứng Hysteric (hội chứng cuồng loạn) của Hà Hiểu Lợi, nên không bảo mà hay, ai nấy đều chạy trối chết. Với vận tốc tựa âm thanh, cả ba nhanh chóng chạy về phía khuôn viên trường, không dám ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ sợ Lương Tư Tề sẽ đuổi theo. Vu Mỹ Tường dùng chút sức lực còn sót lại, vừa thở hổn hển vừa hỏi Hà Hiểu Lợi: “Sao em lại chạy vậy?”
Dưới ánh đèn điện, sau khi đã bình tâm, Hà Hiểu Lợi lắp bắp nói: “Anh chị không nhìn thấy gì sao? Trên tay cô ta là một khúc xương đùi của người chết, còn lè lưỡi ra để liếm.”
Tôi và Thẩm Thư đến hiện trường gần như cùng một lúc. Đội hình sự cũng đã giăng dây cảnh giới xung quanh nơi phát hiện ra bộ xương. Đội trưởng đội 2 Mã Kinh Lược báo cáo: “Người báo án gồm 3 cô cậu sinh viên đại học Tùng Giang, nói rằng bọn họ tận mắt chứng kiến cảnh cô gái tên Lương Tư Tề, một nữ nghiên cứu sinh, từ dưới đất đào lên bộ xương người, rồi cầm trên tay mân mê. Khi chúng tôi đến thì bộ xương đã bị chôn lấp kĩ, Lương Tư Tề cũng không có mặt tại hiện trường. Đội hình sự có liên hệ với ban bảo vệ nhà trường, trước mắt đã cho tạm giữ Lương Tư Tề.”
Sau khi đào lên một cái hố, một bộ xương người hiện ra trước mắt. Da thịt và tóc đã bị phân hủy từ lâu, chỉ còn sót lại xương cốt. Tôi cúi người xuống, dùng kẹp để gắp xương lên rồi nói: “Dựa trên độ mảnh và độ dài của xương, thì có thể đoán đây là xương của nữ giới, tuy nhiên vẫn cần chờ kết quả giám định mới chắc chắn được. Kết cấu xương chắc, cầm lên khá nặng, nạn nhân khả năng dưới 40 tuổi. Da và tóc nạn nhân đều đã bị phân hủy hoàn toàn, xong xương vẫn chưa có hiện tượng thạch hóa, dự đoán thời gian tử vong khoảng trên 1 năm và dưới 3 năm. Dựa vào quan sát bên ngoài chỉ có thể đưa ra những kết luận trên, tôi đề nghị đem xương về để làm giám định, từ đó thu được những kết quả chính xác hơn.”
Lương Tư Tề bị phát hiện khi còn đang say giấc trong căn phòng, vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ màu trắng. Kí túc của nghiên cứu sinh gồm hai người một phòng. Bạn cùng phòng của cô ta được nuôi dưỡng bởi một người có tiền, nên đã lâu không ở trong kí túc xá nữa. Sau khi Lương Tư Tề bị gọi dậy, nhìn thấy một đám người mặc cảnh phục, song không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại tỏ thái độ như vừa trút được một gánh nặng, nói một cách bình thản: “Cuối cùng cái gì cần đến cũng đến.”
Quá trình lấy cung Lương Tư Tề diễn ra rất thuận lợi. Trong phòng thẩm vấn của đội hình sự, cô ta khai người chết là bạn đại học của mình tên là Hứa Hiểu Húc. Hứa Hiểu Húc là đối thủ cạnh tranh thời sinh viên của Lương Tư Tề, cả hai đều có vẻ ngoài ưa nhìn, lại vô cùng thông minh, mọi phương diện đều kẻ tám lạng người nửa cân. Năm thứ 4 đại học, trước khi tốt nghiệp, vì cạnh tranh suất nghiên cứu sinh mà quan hệ hai người ngày càng xuống cấp. Vào cái đêm định mệnh, cả hai hẹn nhau ra con ngõ nhỏ gần trường, sau đó lớn tiếng cãi lộn. Cả giận mất khôn, Lương Tư Tề đã lỡ tay giết chết Hứa Hiểu Húc. Nhân lúc đêm hôm khuya khoắt, cô ta đã chôn Hứa Hiểu Húc dưới gốc đại thụ trên núi Móng Ngựa. Hơn một năm nay, Lương Tư Tề ngày đêm bị dằn vặt, gần như đến bờ vực của sự hoảng loạn. Đến hôm nay khi sự việc sáng tỏ, cô ta cảm thấy mình đã nhận được sự trừng phạt thích đáng, tâm hồn cũng được thanh thản phần nào.
Phụ trách thẩm vấn Mã Kinh Lược hỏi cô ta: “Cô đã chôn thi thể bạn mình xuống đất, tại sao nửa đêm còn đi đào nó lên, lại còn mân mê nó trên tay nữa?”
Nét mặt Lương Tư Tề bỗng biến sắc, cô hỏi lại: “Có chuyện đó sao? Tôi có làm chuyện đó sao? Tại sao tôi lại phải làm như thế?”
Mã Kinh Lược đáp: “Câu này cô nên hỏi chính bản thân mình ấy.”
Lương Tư Tề đau khổ mà nói: “Những gì anh nói tôi hoàn toàn không biết, lẽ nào những cơn ác mộng tôi hay gặp là sự thật? Tôi thực sự không biết.” Ngũ quan trên mặt cô ta trở nên méo mó, tâm trí vô cùng hoảng loạn, nước mắt chảy thành dòng trên gương mặt xinh xắn tội nghiệp.
Thẩm Thư bước vào phòng giám định pháp y, lúc đó tôi đang phân tích những khúc xương. Thẩm Thư hỏi tôi: “Còn bao lâu nữa mới có kết quả? Chỉ cần kết quả không có sai sót gì, thì vụ án có thể kết thúc tại đây. Nạn nhân Hứa Hiểu Húc được báo mất tích cách đây một năm rưỡi, do mãi không có tung tích gì, cơ quan chức năng địa phương chỉ biết xử lý theo hướng truy tìm người mất tích, không ngờ nhờ cơ hội ngẫu nhiên này, lại giúp phá được vụ án đang đi vào bế tắc.”
Tôi hỏi: “Bộ xương này do ai phát hiện?”
Thẩm Thư trả lời: “Do 3 cô cậu sinh viên đại học Tùng Giang. Chuyện này kể ra thì có chút ly kì, cái cô Lương Tư Tề kia có vẻ sau khi giết người thì lương tâm cắn rứt, hoặc tâm trí hoảng loạn nên thường bị mộng du vào ban đêm, dẫn đến hành vi đào bộ xương do chính mình chôn lên. Hành tung của cô ta bị một vài sinh viên trông thấy, lan truyền thành tin đồn trong trường có ma. 3 cô cậu kia lại thích nhiều chuyện, rình mò mấy đêm liền, cuối cùng phát hiện ra bí mật của Lương Tư Tề.”
Tôi nói: “Đây có thể coi là chứng mộng du gây ra do căng thẳng thần kinh cực độ, cũng có người gọi đây là hiện tượng hồn lìa khỏi xác, một dạng của chứng bệnh thần kinh. Rất nhiều hồ sơ vụ án đã cho thấy hiện tượng này có thể xảy ra sau khi thủ phạm thực hiện hành vi giết người.”
Thẩm Thư lại hỏi: “Thế kết quả giám định pháp y thế nào rồi?”
Tôi đáp: “Dựa vào kết quả xét nghiệm ADN, thì đây đích thực là xương của Hứa Hiểu Húc, điều này không còn gì phải bàn cãi.”
Dường như nhận thấy sự do dự trong câu trả lời của tôi, Thẩm Thư lại hỏi: “Vậy cô còn điều gì khúc mắc?”
Tôi đáp: “Dựa vào kết quả giám định, trong xương của Hứa Hiểu Húc có chứa một lượng nhỏ Diprivan.”
Thẩm Thư hỏi: “Nghe tên thì có vẻ đây là thuốc nhập khẩu?”
Tôi đáp: “Cậu có biết ca sĩ người Mỹ nổi tiếng Michael Jackson không? Nguyên nhân về cái chết của anh ta luôn là một câu hỏi gây nhiều tranh cãi. Có người nói do anh ta lạm dụng thuốc giảm đau, cũng có người nói do anh ta đã sử dụng Diprivan quá mức cho phép. Diprivan là thuốc an thần cường độ mạnh, nếu dùng quá liều sẽ làm giảm lưu lượng máu não, nên trên thị trường dược phẩm, việc lưu hành loại thuốc này bị kiểm soát rất chặt chẽ, phải được kê đơn từ bác sĩ. Tôi đang thắc mắc Hứa Hiểu Húc chỉ là một cô sinh viên thông thường, tại sao phải dùng đến Diprivan để giúp an thần?”
Thẩm Thư trả lời: “Liệu có khi nào cô ta dùng nó thay thuốc ngủ không?”
Tôi đáp: “Diprivan chủ yếu được chỉ định lâm sàng, khi dùng thuốc với liều lượng lớn, có thể khiến bệnh nhân bị hôn mê ngay lập tức, mất hoàn toàn tri giác. Nếu sử dụng với liều lượng nhỏ có thể gây ức chế trung khu thần kinh của bệnh nhân, có tác dụng tốt trong điều trị bằng phương pháp thôi miên. Song không có bất kì vị bác sĩ nào lại khuyên bệnh nhân dùng Diprivan để thay thế thuốc ngủ cả, bởi tác dụng phụ của nó rất khôn lường. Hứa Hiểu Húc đã chết được hơn một năm, trong xương vẫn còn sót lại lượng nhỏ Diprivan, chứng tỏ trước khi chết cô ta đã sử dụng thuốc này với liều lượng lớn trong một thời gian dài.”
Thẩm Thư nói: “Đây quả thực là điểm đáng ngờ, nếu đã như vậy, thì chưa thể vội vàng đưa ra kết luận. Chúng ta sẽ dựa vào tình tiết đáng ngờ này để điều tra thêm về cuộc sống của Hứa Hiểu Húc trước khi chết.”
Nghe theo lời đề nghị của Thẩm Thư, Lương Tư Tề tạm thời bị giữ ở phòng tạm giam, chưa trình lên viện kiểm sát để phê chuẩn lệnh bắt.
[Còn tiếp]